Cùng Người Yêu Cũ Xuyên Đến 23 Năm Sau

Chương 55



“Cmn tao cũng muốn biết bản thân đang nói bậy cái gì!” Cố Tuyền sụp đổ nhìn về phía Thích Mộ Dương: “Không phải mày không yêu sớm sao? Giờ có phải nhịn quá mức cho nên một lần tìm hai người, nhưng… nhưng một trong số đó là người thân của mày đó! Có quan hệ huyết thống! Hơn nữa hai người bọn họ nhìn qua cũng không trong sạch.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ.

“… Bệnh tâm thần.” Thích Mộ Dương cạn lời nhìn cậu ta một cái, đẩy Chử Tình ra ngoài: “Cậu về đi, bọn tôi cũng lên tầng.”

“Có hai phần kiến thức hai người chưa nhớ kỹ, sau khi trở về gọi video, tôi giảng lại lần nữa.” Thích Vị Thần bình tĩnh dặn dò.

Chử Tình buông tiếng thở dài, gật đầu rồi rời đi. Cố Tuyền vẫn giữ vẻ mặt sụp đổ đứng đó, Thích Mộ Dương ngay cả nửa con mắt cũng không cho cậu ta, trực tiếp lôi kéo Thích Vị Thần về ký túc xá.

Cố Tuyền với tam quan vỡ nát dại ra hồi lâu, đến tận khi quản lý ký túc không kiên nhẫn thúc giục thì cậu ta mới thất hồn lạc phách đi vào ký túc xá.

Mấy ngày tiếp theo cậu ta đều mang vẻ mặt mất hồn mất vía, chỉ khi nhìn thấy những hành động thân mật của một nhà ba người thì tinh thần mới có thể chấn động, sau đó giống như bị đả kích mạnh hơn, tiếp tục mất hồn mất vía.

Trong giờ ra chơi, Thích Mộ Dương cùng đám đồng bọn là Gian Thần tụ tập ở chiếc ghế dài bên cạnh siêu thị, vừa lấy xúc xích ăn thì thấy Cố Tuyền như linh hồn lang thang lướt qua trước mặt, bay thẳng vào siêu thị. Gian Thần không nén nổi tò mò: “Liệu có phải là bị đánh choáng váng không?”

“Sự công kích của thầy giáo Vật lý không tạo thành tổn thương lớn như vậy được, dáng vẻ này của cậu ta rõ ràng là chịu công kích tinh thần.” Nhóc Mập bình tĩnh thong dong giải thích, nói xong tò mò nhìn về phía Thích Mộ Dương: “Đại ca, rốt cuộc đại ca làm gì với cậu ta vậy?”

“Tự cậu ta suy nghĩ xấu xa, kệ cậu ta!” Thích Mộ Dương nghĩ đến suy đoán của Cố Tuyền đối với một nhà ba người bọn họ, không nhịn nổi cười lạnh một tiếng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ.

Nhóc Mập thấy cậu ta không muốn nói thì cũng không dám hỏi lại, giờ Chử gia và Thích Thần không ở đây, đại ca cũng sẽ không biến thành bộ dạng mềm mại ngoan ngoãn lúc trước, bản thân mình đừng có chọc đến mới tốt.

Một đám thiếu niên ăn xúc xích xong, đang chuẩn bị về phòng học thì đột nhiên bị người chặn đường.

Gian Thần thấy rõ ràng là ai, nheo mắt lại uy hiếp: “Giờ cũng không phải trong lớp, lăn xa một chút, lại gây chuyện bọn tao sẽ không khách khí.”

Cố Tuyền cũng không thèm nhìn đến cậu ta, chỉ nhìn chằm chằm Thích Mộ Dương nói: “Tao có lời muốn nói với mày.”

“Như thế nào, muốn lừa tao ra đằng sau khu dạy học đánh một trận?” Thích Mộ Dương nhướng mày, trong mắt đều là khinh thường.

Cố Tuyền hít sâu một hơi: “Là thật sự có chuyện muốn nói.” Cậu ta nói xong dừng lại, suy tư nhìn mấy người khác một lượt: “Tốt nhất mày đi theo tao, những lời này nếu bị bọn họ nghe được, chỉ sợ về sau sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn mày.”

“Cmn mày châm ngòi ly gián ai hả?!” Tính cách Gian Thần nóng nảy, động chút là bùng nổ.

Cố Tuyền gắt gao nhìn chằm chằm Thích Mộ Dương, rất có tư thế ‘dù hôm nay các người đánh chết tôi, tôi cũng muốn kiên trì’. Thích Mộ Dương ghét nhất cậu ta như vậy, trực tiếp quay đầu rời đi. Cố Tuyền không phải người dễ dàng từ bỏ, cả ngày hôm đó, cậu ta dùng mọi phương thức xuất hiện trước mặt Thích Mộ Dương, dù cho Gian Thần không thể nhịn nổi nữa cho cậu ta một quyền thì cậu ta cũng không từ bỏ.

Thích Mộ Dương bị cậu ta quấn lấy không có cách nào, sau khi tan học tùy tiện tìm cớ qua mặt bố mẹ, sau đó đen mặt một mình đến sân thể dục cùng Cố Tuyền.

“Rốt cuộc mày muốn nói gì, nhanh lên, nói xong lại làm phiền tao thì đừng có trách tao không khách khí.” Thích Mộ Dương lạnh lùng nói.

Cố Tuyền nhìn xung quanh một vòng, sau khi xác định không có ai thì vẻ mặt phức tạp hỏi: “Mày với họ… thật sự là quan hệ đó sao?”

“Liên quan đếch gì đến mày.” Thích Mộ Dương vừa nghe ra lại là nói cái này thì vẻ mặt bực bội quay đầu rời đi.

Cố Tuyền nhanh chóng ngăn lại: “Tao còn chưa nói hết!”

“Có rắm mau phóng!” Thích Mộ Dương cau mày, ngữ khí cực kỳ không vui.

Cố Tuyền cạn lời nhìn cậu ta một cái, lát sau mới ‘khụ’ một tiếng: “Mày nhịn quá lâu có bệnh tâm lý hay là…”

“Cố Tuyền!!!” Thích Mộ Dương cảnh cáo nói: “Nếu mày lại nói hươu nói vượn, tao thật sự không khách khí nữa.”

Cố Tuyền bất đắc dĩ nói: “Tao có nói hươu nói vượn hay không trong lòng mày rõ ràng, giờ mày nói thật với tao, rốt cuộc giữa mấy người là quan hệ gì?”

“Liên quan đếch gì đến mày, dù sao không phải loại quan hệ mày nghĩ!” Thích Mộ Dương phẫn nộ đi về phía ký túc xá, hối hận vừa nãy đầu óc có vấn đề, vậy mà lại đồng ý gặp riêng cậu ta.

Cố Tuyền đuổi theo: “Cmn mày đừng hòng qua loa với ông đây, không phải quan hệ đó mà mày lúc ôm người này lát ôm người kia sao? Mình mày ôm thì cũng thôi đi, mấu chốt là hai người họ cũng ôm nhau là sao? Tình tay ba của người ta là hai người dây dưa một người, mấy người cmn là cái tam giác đều.”

“Cmn rửa cái miệng mày sạch sẽ cho ông, cmn ai tam giác đều?” Thích Mộ Dương lạnh mặt đi về phía trước.

Cố Tuyền cười lạnh một tiếng: “Thích Mộ Dương, mày đừng có không biết lòng tốt của người khác, ông đây nể tình học cùng lớp từ nhà trẻ đến hết cấp hai mới hỏi đến, cẩn thận sau khi bố mẹ mày biết những việc xấu xa ở trường của mày sẽ xử chết mày!”

“Không nhọc mày nhọc lòng, bố mẹ tao vẫn tốt.” Thích Mộ Dương ‘xùy’ một tiếng, nửa chữ cũng lười nói với cậu ta.

Chỉ tiếc Cố Tuyền không phải người dễ dàng từ bỏ, lúc sắp đến ký túc xá bèn trực tiếp chặn trước mặt: “Hôm nay nhất định mày phải nói rõ ràng cho tao, nếu không đừng trách tao không khách khí!”

“Mày muốn thế nào?” Vẻ mặt Thích Mộ Dương chán ghét.

Cố Tuyền nhìn thấy vẻ mặt của cậu ta, sửng sốt một lúc sau đó ngược lại bắt đầu thong dong, ‘xùy’ một tiếng nói: “Hẳn là quan hệ đó của các người không muốn bị người khác biết đi?”

“Cmn mày uy hiếp tao?” Thích Mộ Dương nhíu mày.

Cố Tuyền quét mắt liếc nhìn cậu ta một cái: “Chỉ cần mày nói rõ ràng với tao thì không phải uy hiếp.”

Thích Mộ Dương thấy người này giống như thuốc cao bôi trên da chó, nếu hôm nay không theo ý cậu ta thì sợ rằng về sau sẽ tiếp tục dây dưa. Thích Mộ Dương hít sâu một hơi, không nhịn được nữa nói: “Ba người bọn tao là anh chị em, hiểu chưa?”

“Anh chị em?” Cố Tuyền sửng sốt: “Mày không phải con một sao?”

“Hai người bọn họ là con bố mẹ tao sinh ra trước đó, chỉ là lúc trước tao không biết, giờ mới nhận nhau. Giờ mày biết rồi, về sau đừng có làm phiền bọn tao.” Tuyệt đối không thể nói ra chuyện xuyên qua, cho nên chỉ có thể lấy ý tưởng trước kia ra lừa gạt.

Ánh mắt Cố Tuyền mờ mịt, ngay lúc Thích Mộ Dương cho rằng cậu ta tin tưởng thì nghe thấy cậu ta cạn lời nói: “Sao nhiều năm như vậy rồi mà mày vẫn không biết nói dối?”

“… Đm.”

Cố Tuyền ghét bỏ nhìn cậu ta: “Lúc trước không phải còn nói Thích Vị Thần là họ hàng sao? Giờ thành anh ruột? Hơn nữa cả hai người đều sinh ra trước mày, tao không tin mày sẽ đối xử với con riêng tốt như vậy, lần sau mày có thể đổi một cái lý do tốt hơn không?”

“Cmn mày tin hay không tùy ý, mù sao? Ngay cả việc tao với hai người đó trông giống nhau cũng không nhìn ra được?” Thích Mộ Dương thiếu chút nữa trợn trắng mắt.

Cố Tuyền nghe vậy nghiêm túc đánh giá vài lần, tấm tắc nói: “Đúng là rất giống, lúc trước vẫn luôn cảm thấy mày giống Thích Vị Thần nhất, nhưng nhìn kỹ thần thái thì vẫn là giống Chử Tình.”

“Cho nên mày còn nói vô nghĩa cái gì?!”

Khóe môi Cố Tuyền gợi lên: “Trên thế giới người giống người rất nhiều, trừ khi mày có thể lấy ra chứng cứ chứng minh các người là anh chị em, nếu không tao tin tưởng hai mắt của mình hơn.”

“Mày muốn chứng cứ gì?” Thích Mộ Dương cười lạnh.

Cố Tuyền khóe mắt hơi bén nhọn: “Hay là xét nghiệm ADN đi?”

Thích Mộ Dương: “…”

“Sao rồi, sợ? Hiện tại giám định ADN rất dễ dàng, chỉ cần chút chân tóc của hai người họ, cần tao nhổ hộ không?” Cố Tuyền đến gần một bước.

Thích Mộ Dương dùng một tay đẩy ra cậu ta: “Ông đây cây ngay không sợ chết đứng, sợ mày cái quỷ gì, nhưng cũng đừng nghĩ đến việc xét nghiệm ADN bọn tao, cmn mày là cái thá gì mà xứng đáng để bọn tao nhổ tóc?”

Nếu thật sự giám định thì không phải anh chị em mà là bố mẹ, sao Thích Mộ Dương có thể đồng ý với cậu ta. Nói hai câu tàn nhẫn xong bèn vội vội vàng rời đi, lần này Cố Tuyền không đuổi kịp, chỉ thở dài sau khi Thích Mộ Dương đi rất xa.

Thích Mộ Dương cho rằng chuyện này kết thúc sau cuộc nói chuyện hôm qua, ai ngờ sáng sớm hôm sau đẩy ra cửa phòng ký túc xá thì nhìn thấy Cố Tuyền đứng ở ngoài, hai quầng thâm mắt giống như quỷ, vừa nhìn là biết một đêm không ngủ ngon.

Thích Mộ Dương hít sâu một hơi, thận trọng nhìn về phía Thích Vị Thần đang lấy ô: “Cậu đến lớp trước đi.”

Thích Vị Thần nhìn Cố Tuyền một cái, để ô trong tay vào tay Thích Mộ Dương: “Đừng đến muộn.”

“Chỉ có một cái, cậu cầm đi, chút nữa tôi chạy đến là được.” Thích Mộ Dương nói xong định đưa ô cho cậu, nhưng Thích Vị Thần đã xoay người đi mất nên cậu ta đành phải cầm ô.

Cố Tuyền thu một màn này vào mắt, đợi Thích Vị Thần đi rồi thì lạnh lùng mở miệng: “Thật đúng là tình ý chân thành đó nha.”

“Cmn mày đứng đây làm gì?” Sáng sớm tinh mơ, Thích Mộ Dương đã đầy một bụng tức giận.

Cố Tuyền ngáp một cái, lười biếng dựa vào khung cửa: “Tao suy nghĩ một đêm, không thể để mày tiếp tục như vậy, nếu không về sau kiểu gì cũng có lúc bị lộ, đến lúc đó nói không chừng còn liên lụy thanh danh của tao”.

“… Mày còn có thanh danh?” Thích Mộ Dương có tức giận hơn nữa thì giờ phút này cũng biến thành cạn lời: “Đừng nói ba người bọn tao không phải quan hệ xấu xa mà mày nghĩ, dù cho phải thì cũng liên quan gì đến mày?”

Cố Tuyền nhẹ nhàng bâng quơ quét mắt nhìn cậu ta một cái: “Dù là cấp hai hay cấp ba, không ai không biết tao với mày là đại ca của hai thế lực đối đầu ngang nhau, nếu thanh danh của mày bị huỷ hoại, đương nhiên tao cũng bị liên lụy.”

Thích Mộ Dương thật sự không hiểu logic của cậu ta và cũng không muốn hiểu, trực tiếp cầm ô ra ngoài. Cố Tuyền kịp thời đuổi theo: “Mày cứ đi như vậy không sợ tao tức giận làm vỡ lở chuyện này ra cho nhà trường?”

“Ông…”

“Đừng nóng vội phủ định, nếu thật sự bị trường học biết, các người cũng chỉ có thể dùng kết quả xét nghiệm ADN để chứng minh trong sạch, nhưng các người thật sự dám xét nghiệm ADN sao?” Cố Tuyền nheo mắt lại, dường như đã tính trước cậu ta không dám: “Mày nghĩ cho rõ đi, mày với Thích Vị Thần còn tạm, danh dự của con gái nhà người ta còn không?”

“… Nếu mày dám gây tổn thương cho cậu ấy, tao sẽ giết mày.” Thích Mộ Dương hung ác nham hiểm nhìn cậu ta.

Cố Tuyền dừng một lát, khẽ cười nói: “Vậy phải xem mày.”

“Rốt cuộc mày muốn làm gì?” Thích Mộ Dương nhíu mày.

Cố Tuyền quét mắt nhìn, dường như cực kỳ khinh thường: “Không muốn làm gì, chỉ là không muốn để người khác cảm thấy đối thủ của tao là người điên, rồi cảm thấy tao cũng là thằng điên, cho nên tao muốn mày cắt đứt quan hệ với bọn họ… cũng không tính là cắt đứt quan hệ, mày có thể chọn một trong hai người họ, yêu đương ấy à, một người là đủ rồi, mày muốn nhiều như vậy làm gì?”

Thích Mộ Dương bỏ qua lời trêu ghẹo, lạnh lùng đối diện với cậu ta: “Nếu tao không chọn thì sao?”

“Vậy mày cứ thử xem!” Khóe môi Cố Tuyền hơi cong lên.

Không khí nhất thời căng thẳng đến cực hạn, không ít người sau khi nhìn thấy hai người đang giằng co đều cúi đầu vội vàng rời đi. Lúc Gian Thần và Nhóc Mập từ phòng ký túc xá bên cạnh đi ra, thấy hai người đang đối mặt thì nhanh chóng chạy vọt đến.

“Đại ca, sao vậy?!” Gian Thần nhíu mày hỏi.

Thích Mộ Dương liếc mắt nhìn thấy Nhóc Mập, vẻ mặt hơi thay đổi, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Cố Tuyền: “Nếu tao không chọn, mày định lúc nào đi tố cáo tao?”

“Bất cứ lúc nào.” Cố Tuyền trả lời mấy chữ.

Thích Mộ Dương cười lạnh một tiếng: “Được, tao chọn Chử Tình.”

“Thời khắc mấu chốt thấy chân tình, nếu mày chọn cậu ấy, hẳn là cậu ấy mới là người quan trọng nhất trong lòng mày.” Cố Tuyền khẽ cười một tiếng, sau khi có được đáp án thì không hề ham chiến, trực tiếp xoay người rời đi.

Cậu ta vừa đi, Nhóc Mập lập tức hỏi: “Đại ca, rốt cuộc làm sao vậy?”

“Một tên ngu ngốc.” Thích Mộ Dương ‘xùy’ một tiếng, túm chặt cánh tay Nhóc Mập: “Tôi hỏi cậu, có thể làm cho tôi một báo cáo xét nghiệm không?”

“Báo, báo cáo xét nghiệm gì?” Nhóc Mập vẻ mặt ngơ ngác.

Thích Mộ Dương không kiên nhẫn nói: “Xét nghiệm ADN, loại mà cha con có thể xét nghiệm thành anh em.”

“… Cậu muốn làm giả ư?” Nhóc Mập càng ngốc.

Thích Mộ Dương gật đầu đơn giản: “Đúng vậy, làm giả, có thể làm sao?”

“Này, này không phải vi phạm pháp luật sao?” Nhóc Mập hơi hoảng.

Thích Mộ Dương đập cậu ta một cái: “Ông đây cũng không tiết lộ ra ngoài, vi phạm pháp luật cái gì?!”

“A… Vậy tôi hỏi chú tôi một chút, cậu tính làm giả thế nào?” Nhóc Mập tò mò hỏi.

Thích Mộ Dương nhìn xung quanh một lượt, sau đó nói thầm bên tai Nhóc Mập vài câu, Nhóc Mập hiểu rõ gật đầu. Thích Mộ Dương cười lạnh, chờ có kết quả xét nghiệm ADN, Cố Tuyền tùy ý bịa đặt thế nào cũng được, đến lúc đó mình chỉ cần vứt chứng cứ ra là được, còn hiện tại vẫn là ổn định cậu ta trước, đợi làm giả chứng cứ xong rồi tính.

Vốn dĩ lúc nãy trong chớp mắt cậu ta đã định cho Cố Tuyền trực tiếp đi cáo trạng, dù sao có Nhóc Mập ở đây, có báo cáo xét nghiệm ADN chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng suy nghĩ một lúc vẫn nhịn. Chuyện này không những liên quan đến cậu ta mà còn có bố mẹ, nếu giờ Cố Tuyền đi cáo trạng thì trước khi có kết quả xét nghiệm ADN, bố mẹ đều sẽ bị phê bình, cậu ta không thể chịu nổi.

Quyết định xong, Thích Mộ Dương liền xụ mặt đến lớp với đám Gian Thần, vừa vào cửa đã đối diện với ánh mắt tràn ngập ám chỉ của Cố Tuyền, trong lòng lập tức khó chịu vô cùng.

Cũng may sau đó Cố Tuyền cũng không tìm cậu ta gây phiền toái, dường như cũng không có kế hoạch gì tiếp. Nhưng dù vậy Thích Mộ Dương cũng không dám thiếu cảnh giác, máy ngày sau vẫn nhìn chằm chằm cậu ta.

Chỉ là vẫn có những lúc Thích Mộ Dương không nhìn được, ví dụ như chập tối ba ngày sau, lúc Chử Tình và Thích Mộ Dương cùng nhau đi siêu thị, Cố Tuyền chặn Thích Vị Thần lại: “Sau này cách xa Thích Mộ Dương một chút.”

Thích Vị Thần dừng lại: “Dựa vào cái gì?”

“Ba người yêu nhau, cậu không chê ghê tởm sao?” Cố Tuyền nhìn về phía cậu, ánh mắt không tốt: “Ngày thường thấy cậu nhân mô cẩu dạng*, không ngờ lại thích những việc như vậy.”

*(đứng đắn, nghiêm túc)

Thích Vị Thần im lặng trong chớp mắt: “Ai nói với cậu ba người bọn tôi yêu đương?”

“Tôi đã biết hết, cậu không cần thiết phải giấu.” Cố Tuyền ‘xùy’ một tiếng, trong ánh mắt chậm rãi nhìn về phía cậu là sự khinh thường: “Thích Mộ Dương đã cam đoan với tôi, sẽ đoạn tuyệt toàn bộ với cậu, về sau chỉ yêu đương với Chử Tình, nếu cậu thức thời thì cách xa bọn họ một chút, đừng có đi dụ dỗ Thích Mộ Dương, cũng đừng dụ dỗ Chử Tình, nếu để tôi biết cậu cạy góc tường của bất cứ ai trong hai người họ thì cẩn thận tôi không khách khí với cậu.”

Thích Vị Thần nghe vậy trên mặt không xuất hiện chút kinh hoàng nào, nhưng đáy mắt lại có thêm chút nghiền ngẫm: “Tôi cho rằng cậu rất chán ghét cậu ta.”

“Đúng là chán ghét, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc tôi kéo cậu ta về chính đạo.” Cố Tuyền ‘xùy’ một tiếng: “Đừng tưởng là tôi không dám nói chuyện của các người cho người khác, chỉ cần cậu dám tiếp tục quấy rầy cậu ta hoặc cậu ta lại liên hệ với cậu thì tôi nhất định sẽ nói chuyện này cho bố mẹ cậu ta, đến lúc đấy cẩn thận họ đến trường tính sổ với cậu.”

Ánh mắt Thích Vị Thần khẽ chuyển động, trong chốc lát không nói gì.

Sắc mặt Cố Tuyền trầm xuống, tiến lên một bước, nheo lại đôi mắt đào hoa của mình, nói với giọng trầm thấp: “Đừng bảo tôi không nhắc nhở cậu, bố mẹ cậu ta đều không phải dễ chọc, nếu biết cậu dụ dỗ con trai của họ làm bừa, họ nhất định sẽ xử chết cậu.”

“Hung dữ như vậy sao?” Ngữ khí của Thích Vị Thần hơi kỳ lạ.

Cố Tuyền cười lạnh một tiếng, nhìn qua cũng không làm quá: “Phải nói là khá hung dữ, đặc biệt là mẹ cậu ta, giống y như con cọp mẹ, lúc tiểu học vóc dáng cậu ta nhỏ bé, thường xuyên bị bắt nạt, sau khi mẹ cậu ta biết thì trực tiếp chặn lại mấy người bắt nạt cậu ta vào lúc tan học, không nói hai lời đánh người đến mức kêu cha gọi mẹ.”

“Mẹ cậu ta… đánh học sinh tiểu học?” Ngữ khí của Thích Vị Thần càng kỳ lạ.

Cố Tuyền liếc xéo cậu một cái, dường như cảm thấy không chi tiết thì không đủ dọa lui cậu, ngẫm nghĩ một lát nói: “Năm đó bọn tôi lên lớp sáu, mấy người bắt nạt cậu ta đều cao to, không hề thấp hơn mẹ cậu ta, nhưng mẹ cậu ta có thể dùng sức của bản thân đánh bại tất cả, hung tàn đến mức nào không cần tôi nói cho cậu chứ?”

“Không cần, tôi hiểu biết hơn cậu.” Thích Vị Thần nói xong dừng lại, vẫn là không nhịn được muốn đuổi theo hỏi: “Chuyện này Thích Mộ Dương biết không?”

“Đương nhiên cậu ta không biết, tôi nói cậu ta cũng không tin, còn nói mẹ mình yếu đuối mong manh, dù cho có thể đánh thắng được thì cũng sẽ không đến mức không có giới hạn đi đánh mấy học sinh tiểu học trút giận cho cậu ta.” Cố Tuyền nói một lúc thì nhận ra đang lạc đề, ‘khụ’ một tiếng quay lại đề tài chính: “Tôi muốn nói với cậu là, nếu cậu không cách xa cậu ta một chút thì mẹ cậu ta sẽ đánh cậu như đánh học sinh tiểu học, mà cậu ta cũng sẽ không tin tưởng, còn cảm thấy cậu đang vu oan cho phụ huynh của cậu ta.”

Thích Vị Thần: “…Ồ.”

“‘Ồ’ là thế nào?” Cố Tuyền nheo mắt lại.

Thích Vị Thần bình tĩnh liếc cậu ta một cái: “Khiến cậu thất vọng rồi, tôi là anh cậu ta, không phải người yêu cậu ta.”

Cố Tuyền: “?”

Sau khi giằng co một lúc, Cố Tuyền hoài nghi hỏi: “Các người thống nhất khẩu cung?”

“Cậu nói xem?” Thích Vị Thần hỏi lại.

Có lẽ là do khí chất trời sinh khiến người tin phục của học thần, nên Cố Tuyền vốn dĩ đã kiên trì cho rằng ba người không cùng huyết thống đột nhiên có chút không xác định, trong lúc cậu ta đang do dự thì nơi xa xa truyền đến tiếng gầm giận dữ: “Cố Tuyền, tên ngu ngốc nhà mày tìm cậu ấy làm gì?!”

Cố Tuyền theo bản năng quay đầu lại, một quyền đập trên mặt cậu ta, cậu ta ngã xuống đất theo quán tính.

“Thích Mộ Dương, cậu làm gì vậy?” Chử Tình đi theo bên cạnh nhíu mày, kéo Thích Mộ Dương còn đang muốn đánh người lại.

Thích Mộ Dương tức giận nhìn Cố Tuyền: “Ai bảo mày tìm cậu ấy? Mày nói lung tung rối loạn gì với cậu ấy? Ông đây đã lấy được kết quả xét nghiệm ADN, cmn mày có giỏi thì đến chỗ hiệu trưởng tố cáo bọn tao đi!” Thích Mộ Dương nói, sau đó ném hai tờ giấy đã bị cầm đến phát nhăn lên người Cố Tuyền.

Cố Tuyền sửng sốt, sau khi nhìn thấy kết quả trên giấy xét nghiệm ADN thì khiếp sợ: “Các người thật sự là anh em ruột?!”

“Vô nghĩa!” Thích Mộ Dương phẫn nộ nhìn cậu ta.

Cố Tuyền mê man trong chớp mắt: “Nhưng, nhưng ngay từ đầu vì sao mày lại có bộ dạng chột dạ?”

Bởi vì xét nghiệm ADN là giả, bọn họ là một nhà ba người. Thích Mộ Dương trả lời trong lòng xong, cười lạnh một tiếng nói: “Bởi vì ông đây không muốn nói nhiều với mày như vậy, đây là việc nhà của ông!”

Nếu bản thân mình sống đến năm mười tám tuổi mới biết được bố mẹ còn có hai đứa con ở bên ngoài, chắc hẳn cũng xấu hổ khi nói cho người khác. Nghĩ như vậy, Cố Tuyền lập tức lý giải được thái độ trốn tránh của cậu ta lúc đó.

Thích Mộ Dương không biết logic trong lời nói của mình bị cứng rắn hiểu sai, bị Cố Tuyền tự mình lý giải, vẻ mặt căm giận nhìn Thích Vị Thần: “Có phải cậu ta nói gì với cậu không?”

“Đúng vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Chử Tình - quần chúng không hiểu mô tê gì duy nhất ở đây - tò mò hỏi.

Thích Vị Thần nhìn hai người một cái, trước tiên giải thích rõ ràng mọi chuyện cho Chử Tình. Cố Tuyền nghe cậu dùng giọng nói bình tĩnh nói ra phỏng đoán của chính mình, cảm thấy thẹn đến mức muốn chui vào lỗ. Chử Tình nghe xong dở khóc dở cười, nhìn Cố Tuyền trên mặt đất nói: “Cậu cũng rất biết nhọc lòng.”

“… Đừng nói nữa!” Cố Tuyền từ trên mặt đất bò dậy, bối rối khó chịu nhìn mặt đất, làn da bên cạnh khóe mắt đỏ một mảng lớn.

Chử Tình nhìn về phía Thích Mộ Dương: “Tuy rằng cậu ta hiểu lầm nhưng chuyện này, cậu ta cũng là xuất phát từ ý tốt, nếu không dựa theo cách hiểu của cậu ta với chuyện này thì trực tiếp báo với cô giáo là được, cần phải chạy đến cảnh cáo Thích Vị Thần sao? Biết các cậu bất hòa nhưng cậu vẫn nên phân biệt rõ ý tốt với ác ý.”

“Ồ.” Thích Mộ Dương cũng không muốn nhận ý tốt của cậu ta, cho nên chỉ lên tiếng có lệ.

Chử Tình lườm Thích Mộ Dương: “Về sau không cho phép xúc động đánh người như vậy biết chưa?”

“Nhưng mà cậu ta uy hiếp… anh tôi.” Thích Mộ Dương bất mãn.

Chử Tình: “Cậu còn chưa biết cậu ta khuyên Thích Vị Thần như thế nào, sao biết cậu ta dùng cách uy hiếp?”

“Nghĩ là biết.” Thích Mộ Dương lẩm bẩm một câu.

Chử Tình nhíu mày nhìn con trai xui xẻo một cái, quay đầu hỏi Cố Tuyền: “Cậu uy hiếp Thích Vị Thần?”

“… Không tính là vậy.” Cố Tuyền có chút chột dạ.

Thích Mộ Dương lạnh lùng liếc nhìn cậu ta: “Tao không tin.”

“Vốn dĩ cũng không tính, tôi chưa nói gì quá mức, chỉ là nói bố mẹ cậu rất đáng sợ, nếu Thích Vị Thần kiên trì dây dưa không rõ với các người thì bố mẹ cậu sẽ không bỏ qua cho cậu ta thôi, này tính là uy hiếp cái rắm.” Cố Tuyền cực kỳ thản nhiên ở phương diện tự thú tội.

Chử Tình ‘phụt’ một tiếng nở nụ cười: “Nếu chỉ nói vậy, tôi cảm thấy không tính là uy hiếp.” Mách bố mẹ sao, là thao tác bình thường, nếu Thích Mộ Dương làm chuyện xấu thật thì cô còn rất mong có người có thể nói với cô.

Lúc cô đang cười đến cong đôi mắt thì Thích Vị Thần bình tĩnh nói: “Cậu ta nói lúc trước mẹ của Thích Mộ Dương từng đánh mấy học sinh tiểu học bắt nạt Thích Mộ Dương, là con cọp mẹ.”

Vẻ mặt Chử Tình cứng đờ, một lúc sau hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn về phía Thích Mộ Dương: “Ít nói nhảm thôi, đánh cậu ta.”

Cố Tuyền: “?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...