Cùng Nhau Trưởng Thành -Thanh Xuân Tươi Đẹp Nhất
Chương 18.1: Một Ngày Chủ Nhật.
*Tiệc sinh nhật Tuấn Khải mấy ngày trước* Lâm Lâm lấy từ trong túi váy ra một tấm vé: “Tuấn Khải, tặng cho anh.” - Là vé vào khu vui chơi sao? Trùng hợp thật, tớ cũng tặng anh ấy cái này. - Vương Nguyên nhi lấy từ trong túi ra một tấm vé cùng loại với Lâm Lâm. Thiên Tỉ đứng bên cạnh cũng lặng lẽ lấy ra một cái vé giống y hệt với cái mà hai người họ cầm. - Aiyo, ý tưởng lớn gặp nhau a~ Anh cũng có một cái, là cái vé cuối cùng đó. - Trần Tường cũng rút trong túi ra một cái vé cùng loại. Tuấn Khải lúc này đứng trơ người, anh từ khi nào đã cầm trên tay một cái vé giống hệt. - Sáng nay bạn học cũng mới vừa tặng cho anh… Năm con người không hẹn cùng tặng một món quà giống nhau cho Tuấn Khải. Mọi người nghe tin cuối tuần có lễ hội tổ chức ở khu công viên trò chơi nên cùng nghĩ tới nó, kết quả là Tuấn Khải một mình giữ năm tấm vé. Tuấn Khải không phải quái vật năm đầu, cũng không thể phân thân như Naruto nên cầm vé trên tay mà phân vân không biết phải xử lý thế nào mới phải. Cuối cùng để không lãng phí nên Tuấn Khải đã hẹn mọi người đi cùng. *Hiện tại* - Mệt thật a~ - Vương Nguyên ngồi trên ghế than thở. Thật chưa từng thấy người nào đi chơi cũng than mệt… Năm người ngồi trên mấy cái ghế màu trắng quanh cái bàn tròn cùng màu ở quán kem trong khu công viên. Sau khi tham gia cái trò tàu lượn siêu tốc kia thì ai cũng mệt lả người ra mà gục trên bàn. Thiên Tỉ bị sợ độ cao, sau khi chơi liền tái xanh mặt, cậu vốn ít nói, bị hành xong liền im luôn. Còn Vương Nguyên và Tuấn Khải thì… lúc lên toàn hét, lúc xuống thì thôi xong… Tuấn Khải bị chóng mặt vì xoay quá nhiều vòng trên không trung, Vương Nguyên thì hét đến khản cổ… Thế mà ban đầu còn nói không sợ, bây giờ thì khác gì Thiên Tỉ, hai người cũng khổ sở gục trên cái bàn kia. Còn về Lâm Lâm thì ôi thôi, từ lúc xuống đã nôn hai lần… Trong nhóm năm người chỉ mỗi Trần Tường là không sao, tỉnh tới nổi khiến người ta kinh ngạc, lại còn đòi lượn thêm vài vòng nữa. - Mọi người muốn ăn gì không, anh đi mua cho. - Trần Tường nét mặt tươi tỉnh hỏi bốn con người khốn khổ kia. - Em đề nghị kem lạnh và xúc xích. - Nguyên Nguyên lúc nào cũng nhanh nhẩu như vậy, nhắc tới ăn uống thì dù có mệt thế nào thì cậu vẫn cứ trở nên hưng phấn lên như vậy. - Em đề nghị kem lạnh và xúc xích. - Nguyên Nguyên lúc nào cũng nhanh nhẩu như vậy, nhắc tới ăn uống thì dù có mệt thế nào thì cậu vẫn cứ trở nên hưng phấn lên như vậy. Lâm Lâm sau đó liền phản đối cậu ngay, mệt mỏi của cô cũng tan biến mất: - Không được, anh đừng mua xúc xích và kem lạnh cho cậu ấy. Mua gì cũng được nhưng đừng mua hai thứ đó. - Phải đó. - Tuấn Khải khua khua tay - Đồ nóng như vậy anh không nên mua cho em ấy đâu. - Tuấn Khải, Thiên Tỉ, hai em ăn gì? Tuấn Khải ủ rũ nói: “Em sao cũng được”. Còn Thiên Tỉ thì chỉ ngước mặt lên “Ừm” một tiếng, cậu vẫn còn thấy choáng một chút. Lâm Lâm bỗng nhiên đập bàn đứng phắt dậy: “Học trưởng Trần, em đi cùng anh.”. - Ờ… Ừm. - Vẻ mặt Trần Tường có chút giật mình kinh ngạc. … Hai người đi mua kem lạnh, một kem bạc hà cho Lâm Lâm và một kem vani cho Trần Tường. Lâm Lâm thật có tâm, bảo không cho Nguyên Nguyên ăn kem nhưng lại mua kem ăn. Về phần ba người còn lại thì có một ít bánh ngọt, đồ uống và một phần nước trà nóng kèm mật ong cho Vương Nguyên. Phần đặc biệt này là Lâm Lâm gọi riêng cho Nguyên Nguyên, cô không muốn cậu bị tắt tiếng sau khi đi chơi về. - Lâm Lâm tỷ. - Một âm thanh trong trẻo gọi Lâm Lâm vang lên từ phía xa. Lâm Lâm nghe loáng thoáng có tiếng người gọi, cô nhìn xung quay, len lỏi ánh mắt qua dòng người đi chơi. Từ phía xa là một cô gái nhỏ, y đang vẫy tay gọi cô, trông rất quen thuộc. Cô gái nhỏ tiến lại gần nơi hai người đang đứng, y vận một cái áo sweater màu trơn và quần short kaki, y là Lạc Lạc. Lâm Lâm cuối cùng cũng nhận ra cô gái nhỏ, vội chạy lại bên cạnh em ấy, giọng ân cần bảo: - Từ từ thôi, kẻo ngã. - Từ từ thôi, kẻo ngã. Chân của em ấy vì chuyện lần trước vẫn chưa khỏi hẳn, bước chân có chút khập khiễng và chậm rãi. - Chân em như thế còn đi chơi, không sợ bị cưa bỏ à? - Cô hỏi Lạc Lạc, không, cô là đang dọa em ấy mới phải. Lạc Lạc cười trừ: - Đã lâu rồi không đến khu công viên trò chơi, hôm nay có hội làm sao em có thể bỏ được. Chân của em cũng sắp lành rồi, chị không dọa được em đâu. - Lạc Lạc hớn hở - Cứ tưởng hôm nay đi một mình rồi, không ngờ gặp được Lâm tỷ, vui thật. Từ hôm quen biết em ấy tới nay, Lâm Lâm chưa từng thấy em ấy như vậy, vui vẻ và hớn hở, hơn nữa còn cười rất tươi. Trông phong cách của em ấy cũng khác lắm, xem ra Lâm Lâm thật sự chưa hiểu hết được em ấy. - Đây là… Chủ tịch… - Suỵt… Đừng gọi anh là Chủ tịch, em và Lâm Lâm giống nhau thật. - Y nhận ra Lạc Lạc, dù gì thì y cũng là Chủ tịch Hội Học sinh mà - Bây giờ tất cả chúng ta chỉ là những người bạn bình thường. - Trần Tường và Tuấn Khải, Nguyên Nguyên, Thiên Tỉ khá giống nhau, bọn họ đều thích một cuộc sống bình thường, giản đơn và có những người bạn thật sự. - Ồ… Em biết rồi. Thế rồi Lạc Lạc cùng đi với Lâm Lâm và Trần Tường, quay lại nơi mà ba con người kia đang chờ. … Lâm Lâm đặt cốc nước còn ấm xuống bàn, trước mặt Vương Nguyên. Cậu đang nằm trên bàn thì bị cô làm cho giật mình. Họ cùng chia nhau phần bánh ngọt, cùng ngồi chung bàn và trò chuyện với nhau. Vương Nguyên mặt bất mãn nhìn Lâm Lâm, giọng cáu nhưng vẻ mặt nũng nịu thật đáng yêu: - Lâm Lâm ác thật, mọi người ăn kem và dùng trà sữa, còn tớ lại dùng trà mật ong, tớ không vui a~ - Tớ là đang giúp cậu đó, lần sau đừng hét lớn như vậy nữa thì có thể ăn kem rồi. - Tớ là đang giúp cậu đó, lần sau đừng hét lớn như vậy nữa thì có thể ăn kem rồi. “Tớ giận cậu.”, Nguyên Nguyên phụng phịu má, không nghe lời Lâm Lâm nói. Cô cũng không vừa, phán cho cậu một câu: “Mặc kệ cậu, lần sau không lo cho cậu nữa”. Lòng cậu bây giờ khá khó chịu, theo như cậu nghĩ thì Lâm Lâm phải ngượng bộ, nhường cậu một bước mới đúng. Ăn một miếng kem bạc hà, mùi vị của chúng thật ngon, và vẫn giống như vậy, như cái năm mà Lâm Lâm cùng gia đình đến Bắc Kinh chơi. Từ đó đến nay cũng lâu rồi. Lâm Lâm nhớ tới ông ta, người mà cô hận. Cô ngồi thẫn người, mắt vẫn đục, máu nóng lại sôi sục. Tuy nói là cung Xử Nữ nhưng Lâm Lâm vẫn là không thuần, cái tính nóng nảy của cung Sư Tử cũng tồn tại một phần không nhỏ trong cô. Lâm Lâm nhớ tới cái tát hôm đó, lần đầu tiên ông ta đánh cô. Lâm Lâm lại bị cái hồi ức cũ không đáng nhớ cuốn theo mãi cho đến khi choàng tỉnh bởi những âm thanh trong trẻo của Lạc Lạc: - Cái này chơi thế nào vậy? Sao không gắp được? Em ấy đang tập trung vào cái máy gắp thú gần đó, là một con thú bông rất dễ thương nhưng khổ nổi mỗi lần gắp trúng đều bị rơi xuống. Tính từ lúc bắt đầu đến giờ cũng hơn năm lần rơi. Xem ra em ấy cũng kiên trì và chịu chơi quá. Mọi người cùng tụ lại, Trần Tường đang thử nó, y bảo đã lâu rồi không chơi cái này. Tất cả bọn họ đều giống như nhau, học lên càng cao thì thời gian càng ít đi, cộng thêm công việc ở trường khiến cho cái thú vui đến khu vui chơi ngày càng xa vời, trò gắp thú này cũng có chút khó khăn. Trần Tường cũng không thể gắp được nó. Lạc Lạc thấy vậy liền nói: - Có khi nào họ gian lận không? Nãy giờ rơi mấy lần rồi… - Nếu như thật sự gian lận thì có một cách. Để bọn tớ thử xem. - Nguyên Nguyên tiến lên phía trước máy - Thiên Tỉ, cậu giúp tớ kiểm tra thời gian của máy có được không? - Nói đoạn, cậu cho đồng một tệ vào máy và bắt đầu chơi. Vừa nói ra liền đã hiểu ý, Thiên Tỉ lấy đồng hồ của mình giúp cậu bấm giờ, Tuấn Khải bên cạnh nhắc cậu: “Góc bên trái cái hộp, thả nó vào đó, lần sau sẽ dễ lấy hơn”. Ba người phối hợp rất ăn ý với nhau. Sau khi tính toán được khoảng thời gian của máy và đổi vị trí con thú, Vương Nguyên bắt đầu lại, lần này là chơi thật. Cậu cẩn thận lay cần gạc, sau đó ấn nút. Vừa kịp thời gian, con thú không bị rớt khi đang di chuyển giữa chừng và rơi thẳng vào hộp. - Được rồi. - Lạc Lạc reo lên vui mừng - Mọi người giỏi thật. - Tất nhiên rồi. Ba người bọn tớ là vui công viên trò chơi mà. - Vương Nguyên vui vẻ, đập tay cùng hai người đồng đội của mình một cái. Sáu người lại lượn vài vòng trong công viên. Lạc Lạc thấy trò nào cũng muốn chơi, không biết thế nào lại đưa mọi người vào gian trò chơi này. Nhưng mà cũng nhờ có em ấy mà Lâm Lâm được nghe Tuấn Khải, nhân vật chính trong lần đi chơi này trổ tài ca hát. Là “Gửi tuổi mười lăm của tôi”, nghe rất hay, còn cướp được cả giải thưởng cao nhất nữa. Giọng hát của anh ấy, không chênh phô, hầu như trong cả bài đều không mắc lỗi lại còn đặc biệt ấm, dễ đi vào lòng người nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương