Cùng Quân Ban Đầu Gặp Lại

Chương 14: Dữ quân sơ tương kiến



Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Diệp Thanh Cửu thân thể đặc biệt hư nhược, Lục Lang Phong vốn cho hắn có lẽ như Tô Hiểu Cửu qua hai ngày liền không phát sốt, lại không nghĩ rằng đến tận ngày thứ tư, Diệp Thanh Cửu mới không còn sốt.

Nóng đến hôn hôn trầm trầm bắt đầu chậm rãi tỉnh lại, dưỡng mấy ngày, Diệp Thanh Cửu đã có thể một mình xuống giường đi lại, liền không tái vẫn luôn lười biếng nằm trên giường. Sửa hảo y phục tại gian phòng đi mấy bước, sau cảm thấy không có gì đáng ngại liền nhẹ nhàng vén rèm lên chuẩn bị đi ra ngoài.

Trời quả nhiên bắt đầu lạnh, một trận hàn phong kéo tới, Diệp Thanh Cửu thân thể hư nhược lạnh đến mức run rẩy.

Ngoài cửa bọn hạ nhân thấy đều hướng hắn hành lễ:

“Ra mắt công tử.”

Một nha hoàn tuổi còn nhỏ thời điểm đi ngang qua Diệp Thanh Cửu nhẹ đụng một nha hoàn tuổi khá lớn bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:

“Vì sao chúng ta phải đổi xưng chủ tử thành công tử a?”

“Nam Nhứ tỷ tỷ dặn dò, làm theo là được, tại phủ tướng quân ngươi phải nhớ kỹ một chút: Có một số việc không phải chúng ta có thể đoán có thể hỏi, thu hồi hiếu kỳ kia của ngươi, nếu không sẽ hại người hại mình.”

Đại nha hoàn nhắc nhở hai câu, tiểu nha hoàn bĩu môi, không dám lại nói thêm, cẩn thận làm việc trong tay.

Những người kia nhỏ giọng, có thể Diệp Thanh Cửu đối chuyện này để ở trong lòng nghi liền đặc biệt chú ý, phí mấy phần tâm tư, cũng đem lời của hai người kia nghe được đại khái.

Trong lòng bi thương không nói, là ai cấp những người này lá gan trực tiếp ở trước mặt hắn thuyết tam đạo tứ(nói chuyện linh tinh, nói này nói nọ).

Hoặc là nói, là ai sai khiến các nàng nói điều này.

Diệp Thanh Cửu không tin phủ tướng quân không có quy củ, cũng không tin Nam Nhứ cẩn thận săn sóc không hướng đám nha hoàn tam lệnh ngũ thân* không chuẩn nói chuyện này. (*răn bảo nhiều lần, dặn đi dặn lại)

Diệp Thanh Cửu không ngốc, hắn sẽ đoán được đây là có người cố ý dặn dò.

Bất quá đến tột cùng là ai, hắn đoán không được, trong phủ hắn biết bất quá là Nam Nhứ Phi Nhứ, những người còn lại hắn hoàn toàn không biết.

Bất quá hắn vẫn phải thừa nhận, người này không dễ để người khác phát hiện lại là phương pháp tối hữu hiệu ——

Người kia thành công để Diệp Thanh Cửu nghe trong lòng không thoải mái.

“Tướng quân gần đây làm sao không tới?”

“Thất sủng thôi!”

Diệp Thanh Cửu trong mắt lộ ra bi thương, đứng ở cửa nhìn khí trời trong viện chuyển lạnh, cảnh sắc dần dần tiêu điều, phút chốc không biết phải đi con đường nào.

“Công tử muốn đi hoa viên một chút? Vậy liền đem áo choàng mặc vào đi.”

Nam Nhứ đi tới, tay cầm áo choàng hồ cừu, cổ tay khảm một vòng dài lông nhung hồ ly, thoạt nhìn ngược lại rất ấm áp, phủ thêm cho Diệp Thanh Cửu.

“Không sao, quá lạnh ta liền không đi ra ngoài, đa tạ hảo ý Nam Nhứ cô nương.”

“Đều là việc nằm trong phận sự nô tỳ, công tử không cần khách khí như vậy.”

Nam Nhứ hành thân thi lễ, mặt mang ý cười, chưa từng có xa cách cũng không có thân thiện quá phận.

Là thái độ đãi khách tốt nhất, tối không phạm sai lầm.

“Mười Lăm Mười Lăm! Ngươi chạy chậm chút a!”

Phi Nhứ âm thanh từ xa truyền đến. Chạy trước nàng đến trước mặt Diệp Thanh Cửu la một đoàn bạch cầu(quả cầu trắng~)

Diệp Thanh Cửu vừa nhìn liền hoảng hốt, lùi lại vài bước, tránh thoát tiểu miêu hướng hắn xông thẳng. Nam Nhứ tay mắt nhanh nhẹn trước một bước đem Mười Lăm ôm đến trong lòng, bám vào lỗ tai của nó nhỏ giọng quở trách nói:

“Ngươi sao lại thích chạy loạn như vậy!”

Sau đó liền quay đầu đến trước mặt Phi Nhứ:

“Ngươi cũng là, nói bao nhiêu lần đừng la lớn, nếu đụng phải…”

“Nếu là đụng phải chủ tử tướng quân đau lòng… Tỷ tỷ ngươi đều nói qua bao nhiêu lần!”

Phi Nhứ như tiểu thư đồng đắc ý đem lời Nam Nhứ đối với nàng niệm qua vô số lần nói ra, sau mới phát hiện Diệp Thanh Cửu cũng ở một bên cạnh, nhất thời cảm thấy có chút lúng túng, vội vàng ngậm miệng.

“Ra mắt công tử, là Phi Nhứ không biết giữ phép.”

Nàng có chút kinh hoảng hướng Diệp Thanh Cửu hành lễ.

Thời điểm hầu hạ Tô Hiểu Cửu, Tô Hiểu Cửu không thích các nàng hành lễ, cảm thấy không dễ chịu, hôm nay nô đùa nhất thời quên mất nên quy củ.

Diệp Thanh Cửu vì lời của hai người càng ngày càng tin suy đoán trong lòng, lắc đầu một cái biểu thị không có gì. Hắn giả vờ không thấy Nam Nhứ trừng Phi Nhứ một cái, tầm mắt nhìn miêu trong lồng ngực Nam Nhứ.

Miêu kia gọi là Mười Lăm ngoan ngoãn nằm nhoài trong ngực Nam Nhứ, ánh mắt lại nhìn hắn, không ngừng dao động, như muốn hắn ôm nó, một đôi mắt miêu lưu ly, Diệp Thanh Cửu càng nhìn ra mấy phần oan ức.

Đáng tiếc, hắn từ nhỏ đã sợ miêu, một lần bị miêu hoang cào trầy tay, càng là nửa phần không dám tới gần.

“Tham kiến tướng quân.” “Tham kiến tướng quân.” “…”

Ngoài phòng truyền đến âm thanh hạ nhân, quả nhiên, Lục Lang vén rèm đi vào, Nam Nhứ Phi Nhứ hành lễ. Mười Lăm nhảy loạn, Nam Nhứ đem nó thả xuống, nó liền thuận vạt áo Lục Lang Phong muốn trèo lên trên.

Nam Nhứ muốn ôm Mười Lăm đi, Lục Lang Phong lại trước một bước ngồi xổm xuống ôm Mười Lăm vào ngực.

“Lại loạn chạy? Bên ngoài không lạnh sao? Ngươi ở trong ổ không thoải mái sao?”

Lục Lang Phong mắng, trên mặt nhưng là nhu tình Diệp Thanh Cửu chưa từng gặp.

Hắn sờ sờ cổ tiểu miêu, thuận lưng khẽ vuốt, Mười Lăm thoải mái phát ra tiếng, híp híp mắt như là buồn ngủ.

“Hôm nay khá hơn chút nào sao?”

Hắn lúc này mới quay đầu hỏi Diệp Thanh Cửu, Diệp Thanh Cửu đi theo phía sau hắn, liền vào phòng.

“Đã hảo, đa tạ Tướng quân.”

Hai người nói mấy câu khách sáo, nhất thời không nói gì, trà trên bàn dần dần mất nhiệt khí.

Lục Lang Phong gọi người đổi, cấp Diệp Thanh Cửu rót một chung, đẩy lên trước mặt hắn.

Trà toả hương khắp nơi, thấm vào tâm can.

Diệp Thanh Cửu nâng cốc trà trong tay, nước trà nóng vẫy ra hai giọt rơi xuống trên tay hắn.

Diệp Thanh Cửu còn chưa phản ứng, Lục Lang Phong liền trước một bước nắm tay hắn hỏi:

“Nóng sao?”

Sau đó trong mắt hắn nhanh chóng đối mắt Diệp Thanh Cửu chậm rãi biến thành lúng túng.

“Thất lễ…”

“Không sao.”

Diệp Thanh Cửu khóe miệng giơ độ cong, trên mặt lại không có bao nhiêu ý cười.

Hai chữ này cũng không biết là đang nói nóng tay, hay là Lục Lang Phong dưới tình thế cấp bách coi hắn là thành Tô Hiểu Cửu.

“Bất quá là bị nóng một chút mà thôi, Thanh Cửu không phải là công tử được sủng từ bé, tướng quân không cần phải lưu ý.”

Hắn lấy tay áo che kín địa phương kia, cũng che tầm mắt Lục Lang Phong dừng lại phía trên.

Lục Lang Phong nghe hắn nói như vậy, biểu tình tựa hồ có hơi đau lòng, nhấp một ngụm trà, đắn đo nói:

“Ta phái người đi thăm qua lệnh đường(mẹ), lệnh đường tất cả an khang, chẳng qua lệnh tôn(cha)…”

Lục Lang Phong từ lâu phái người cấp Diệp phụ Diệp mẫu vàng bạc, không ngoại lệ đều bị Diệp phụ cầm đi đánh bạc.

“Hắn vẫn là trước sau như một mà hảo đánh bạc đi…”

Diệp Thanh Cửu ngữ khí không nhiều ngập ngừng, lại như đang nói chuyện của người khác:

“Tự một khắc kia hắn đem ta bán cho sòng bạc, ta sẽ không nhận thức hắn, chỉ là đáng thương nương ta…”

Diệp Thanh Cửu âm cuối run rẩy, hắn quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Thiên mờ mịt, không nhìn thấy chân trời, không chờ được đến bình minh.

“Ngày mai ta phái người đón mẫu thân ngươi đến được không?”

“Thật sự?”

Diệp Thanh Cửu kinh hỉ nhìn Lục Lang Phong, không nhìn thấy bên trong ánh mắt hắn ảm đạm.

“Không thể, Thanh Cửu ở đây quấy rầy đã là phiền phức, có thể nào tái làm phiền tướng quân đem nương ta…”

“Thứ cho nô tỳ nhiều lời, trong phủ còn thiếu một vị lão ma ma, nhiều nha hoàn mới đến vẫn cần có người quản giáo, nô tỳ nhìn mẫu thân công tử vừa vặn có thể đảm nhiệm.”

Nam Nhứ tiến vào rót nước hành lễ nói.

Lục Lang Phong cũng nhìn về phía Diệp Thanh Cửu.

Diệp Thanh Cửu yên lặng, thầm nghĩ Nam Nhứ này đúng là khéo ăn khéo nói, người làm trong phủ đông, nơi nào sẽ thiếu chỗ trống như thế, bất quá là vì để cho hắn không cần cảm thấy không dễ chịu mà thôi.

Vì thế hắn cũng không tái nhăn nhó chối từ, đối Lục Lang Phong đa tạ.

“Bất quá…”

“Còn có cái gì, cứ nói.”

“Ta vết thương chưa lành, sợ mẫu thân nhìn thấy sẽ lo lắng, kính xin tướng quân mấy ngày nữa tái nói cho mẫu thân của ta biết chuyện này.”

“Ngược lại là ta suy tính không chu toàn.”

Lục Lang Phong cười, vuốt ve Mười Lăm trong ngực, tất cả ấn theo Diệp Thanh Cửu nói dặn dò Nam Nhứ, Nam Nhứ trong lòng âm thầm suy nghĩ, lui xuống.

Diệp Thanh Cửu nhìn động tác của hắn, nắm lòng bàn tay chính mình, vẫn là không nhịn được hỏi:

“Hắn… Rất yêu thích miêu này đi?”

“Đúng, hắn đặc biệt yêu thích, miêu tên cũng là hắn đặt.”

Nhắc tới Tô Hiểu Cửu, Lục Lang Phong thần sắc phút chốc nhu hòa, môi mang theo ý cười, ánh mắt cũng nhìn ra được như hãm tại trong trí nhớ.

Nhiều ngày qua, Diệp Thanh Cửu đã có thể chấp nhận tướng quân yêu chính là linh hồn trong thân thể hắn nhưng không phải hắn. Suy đoán tới nay được Lục Lang Phong trực tiếp chính miệng thừa nhận, hắn lại cường liệt khát cầu chuyện cổ quái ly kỳ sẽ không phát sinh tại trên người mình.

Bọn nha hoàn nghị luận hắn có thể lừa gạt mình là có người phái người ở trước mặt hắn nói lung tung, nhưng lời của tướng quân…

Hắn nơi nào không tin đây…

Hắn hi vọng người tướng quân yêu chính là hắn a…

“Vì sao gọi Mười Lăm đâu?”

Diệp Thanh Cửu bị ý cười của Lục Lang Phong làm nhói mắt, nhưng hắn lại lưu luyến Lục Lang Phong giờ khắc này toát ra ôn nhu, như tự ngược hỏi nhiều một câu.

“Ta lúc đó cũng hỏi hắn như vậy, nhưng hắn không chịu nói cho ta.”

Lục Lang Phong tâm tình hảo đùa tiểu miêu, tiểu miêu lấy lòng liếm liếm tay hắn.

Lục Lang Phong cũng không ghét bỏ, mặc nó ngoạn, còn đút Mười Lăm một ít đồ ăn, thân mật sờ sờ thân lông xù, như thông qua nó tưởng niệm người nào đó, môi tràn lên mỉm cười tiếp tục nói:

“Bất quá ta đoán, hắn gọi như vậy là bởi vì, hắn thức tỉnh ngày ấy, vừa vặn là Mười Lăm.”

“Đó là hắn tỉnh lại lần thứ nhất nhìn thấy ta.”

Diệp Thanh Cửu sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, hắn cưỡng chế cổ họng dâng lên một cỗ tanh ngọt, cắn răng, một câu đều không nói ra được.
Chương trước Chương tiếp
Loading...