Cùng Quân Ước Hẹn Trăm Năm

Chương 12



((Truyện chỉ đăng trên dtruyen.com và truyenyy.vip))---->Vui lòng không re-up truyện.

Cho tới khi nhìn thấy bóng Trầm Lan rời đi khuất, trên đầu Phù Dung vẫn đặt ba dấu chấm hỏi.

Trầm Lan này…ừm, có chút không giống với nguyên tác lắm!!!

Khi nãy Trầm Lan muốn làm khó nàng, nàng đã cảm thấy khó hiểu. Nàng với nàng ta chưa từng tiếp xúc, tại sao lại muốn khó dễ nàng?

Hơn nữa, thái độ còn mang theo sự thù địch???

Trong nguyên tác, Trầm Lan là hình tượng một cô gái hoạt bát, lém lỉnh và đáng yêu.

Chứ không có tâm cơ giống như hôm nay?!

Hay là, hay là nàng đã hiểu sai?

Nói thật thì, lúc đọc cốt truyện do hệ thống 520 cấp, nàng chỉ trú trọng Triển Chiêu nhất. Còn những người khác chỉ xem qua đánh giá cùng miêu tả của tác giả thôi.

Phù Dung trầm ngâm, sau lại lắc đầu, không nghĩ nữa, nghĩ nữa nàng sẽ đau đầu mất.

Nhún nhún vai, nàng đóng cửa phòng lại.

Gỡ chiếc đấu lạp có vành che ra khỏi đầu, hiện ra khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của mỹ nhân.

Trên dung nhan xinh đẹp, mỹ lệ kia, nổi bật giữa trán là đóa phù dung đỏ rực yêu mị.

Càng khiến vẻ đẹp của nàng thêm kinh diễm động lòng người.

Lúc này hồn Lưu Thế Xương từ ô bồn hiện lên, thấy tiểu cô nương như tiên tử giáng trần đang ngồi trên bàn bình đạm uống trà, hắn liền có chút thất hồn lạc phách.

Khi chết bị phong ấn trong cái ô bồn thì không nói, nhưng lúc Lưu Thế Xương còn sống, hắn chỉ cảm thấy thê tử nhà mình là xinh đẹp nhất.

Giờ nhìn thấy một mỹ nhân xinh đẹp khuynh thành hơn cả thê tử hắn, Lưu Thế Xương thật được một phen kinh diễm, mở rộng tầm mắt.

Đương nhiên, giờ hắn đã chết, cũng không nổi lên được ý đồ gì. Huống hồ, hắn vẫn yêu thê tử hắn lắm, hắn không thay lòng đổi dạ được đâu.

Phù Dung liếc mắt nhìn hồn ma đang ngẩn ngơ nhìn mình nhưng tâm trí lại phiêu du tận mây trời nào, có chút buồn cười.

Lưu Thế Xương nghe thấy giọng nàng bình đạm hỏi:”Nói đi, ngươi lại muốn nhờ ta chuyện gì?”

Lưu Thế Xương hoàn hồn, vì thất thố còn bị vạch trần mặt liền đỏ, nhanh chóng quỳ xuống khẩn cầu:

”Lưu Thế Xương vẫn còn vợ trẻ con thơ, giờ hai người đó vẫn ở nhà đợi chờ tin tức của tôi. Tôi rất lo lắng cho họ và rất muốn gặp họ.”

Giọng hắn càng ngày càng nhỏ lại, “Nếu được gặp lại thê tử và Bách nhi lần cuối, cho đến khi được siêu thoát Lưu Thế Xương cũng không còn gì hối hận nữa.”

Nàng nhìn hắn, ”Ngươi muốn ta giúp ngươi?”

Không phải câu hỏi, là khẳng định.

Cho nên vừa nãy ở chỗ Bao đại nhân, con ma này mới tha thiết không muốn nàng rời đi.

Ma nào đó hai mắt long lanh nhìn nàng, “Nếu được sự giúp đỡ đó của tiên tử, Lưu Thế Xương cảm kích vô tận, nguyện kiếp sau làm trâu làm ngựa cho ngài.”

Làm trâu làm ngựa thì không cần! Hơn nữa, cũng không có kiếp sau mà gặp lại đâu.

Phù Dung âm thầm bổ sung câu đó trong lòng.

Lại nói:”Được rồi, sau khi dùng cơm trưa xong, ta sẽ đi tới Lý gia thôn tìm thê tử ngươi.”

“Đa tạ đại ân đại đức của tiên tử!”

********

Dùng cơm trưa xong, Phù Dung định đi tới Lý gia thôn tìm hai mẹ con Lưu thị, lại không ngờ, vừa bước ra ngoài cửa, đã thấy Triển Chiêu và Trầm Lan đứng trước mặt.

“Có việc gì sao Triển đại nhân?”

Nàng kinh ngạc nhìn Triển Chiêu lúng túng thu tay lại, hẳn là vừa mới tới, định gõ cửa phòng thì trùng hợp nàng đẩy cửa ra.

Lúc này đứng khá gần nhau, Triển Chiêu nhìn đấu lạp nàng đội trên đầu, qua khăn che mặt, có thể mờ ảo thấy được đôi mắt xinh đẹp ngạc nhiên của nàng.

Triển Chiêu không biết tại sao mặt mình ngày càng nóng, khụ một tiếng, đứng đắn nói:”Bao đại nhân có lời mời Vân cô nương. Triển Chiêu tới đây báo. Vân cô nương, mời.”

Phù Dung hiểu ra, gật đầu, rồi cũng dùng tư thế mời cung kính, nhường đường cho Triển Chiêu đi trước.

Triển Chiêu được ưu ái xưa nay chưa từng quen, không biết làm sao, cũng miễn cưỡng đi trước.

Trầm Lan liếc mắt thấy cảnh này, nam nhân thân thẳng như tùng, khí chất anh tuấn bất phàm; nữ nhân dáng người thướt tha, yểu điệu như lan.

Một trước một sau.

Tuy cảm thấy vô cùng khách sáo, nhưng lại ẩn ẩn thứ cảm giác kỳ quái nào đó rất khó nói.

Trầm Lan trong lòng bực bội không hiểu tại sao.

Chẳng lẽ, Triển đại bị nữ tử õng ẹo như gái thanh lâu này hấp dẫn sao?

Hừ, hừ, nam hiệp trong lòng mình, chính nhân quân tử như vậy, sao có thể thích hạng người như vậy chứ?

Hơn nữa mình cũng là nữ nhi, cũng rất xinh đẹp mà, sao Triển đại nhân không chú ý tới mình chứ?

Trầm Lan đi bên cạnh Triển Chiêu, trong lòng bất giác hậm hực, không tự giác được so sánh mình với nữ tử đang đi phía sau.

Nhưng có một điều Trầm Lan quên mất rằng, khi bản thân nàng ta xuyên qua thế giới này, chính là xuyên vào thân thể một nữ tử thanh lâu bị người ta chơi chết trên giường a.

Với lại, Trầm Lan đã bất giác quên mất, bây giờ nàng ta là nữ giả nam, Triển Chiêu đương nhiên không thể để ý nàng ta như nam tử để ý nữ tử được.

Phù Dung đi phía sau hai người này, nếu như mà nghe được nữ chính so sánh mình như nữ tử chốn lầu xanh, nàng chắc chắn cười ha hả vào mặt nàng ta, chế giễu: Đồ thiển cận!

Chẳng qua, đợi đến khi biết được suy nghĩ này của Trầm Lan, khi đó nàng đã khôi phục thân phận quay trở lại thế giới của mình rồi.

Lúc đó, mọi ân oán đều tính lên đầu nữ nhân tại Thiên giới kia.

Lại quay trở lại hiện tại, Phù Dung lần nữa bước vào thư phòng của Bao đại nhân.

“Tiểu nữ tham kiến Bao đại nhân.”

“Vân cô nương, mời đứng dậy nói chuyện.”

“Đa tạ đại nhân.”

Sau khi nghe Triển Chiêu nói xong, Bao đại nhân nhìn nàng hỏi:”Nghe Triển hộ vệ nói, Vân cô nương định ra ngoài?”

“Vâng, đúng là tiểu nữ định ra ngoài…”Nàng đang cân nhắc xem có nên nói mình định đến Lý gia thôn hay không?

“Là muốn đi đâu?”

“Tiểu nữ …tiểu nữ định đi Lý gia thôn một chuyến, tìm Lưu phu nhân, thê tử của Lưu Thế Xương.”

Bao đại nhân nhìn thấy Công Tôn tiên sinh cười gật đầu, nên ngài nhìn nàng nói:

”Thật là trùng hợp, bản phủ lệnh Triển hộ vệ đi điều tra tung tích hai huynh đệ Ngô gia làm đồ gốm kia.”

“Vân cô nương là bằng hữu của Lưu Thế Xương, chi bằng đi cùng với Triển hộ vệ, hỗ trợ điều tra án. Vân cô nương có tiện không?”

Tiện, đương nhiên là không tiện rồi.

Biết là Bao đại nhân muốn chính mình hỗ trợ Triển Chiêu tra án đây mà, Phù Dung trong lòng nói thầm.

Ngoài miệng lại khẽ nói, “Bao đại nhân quá lời, nếu có thể giúp đỡ được Triển đại nhân tra án, tiểu nữ cầu mà không được, đương nhiên rất tiện rồi ạ.”

“Tốt!” Bao đại nhân vuốt râu cười tán thưởng.

Sau đó, nàng cùng Triển Chiêu đang chuẩn bị rời đi thì lại nghe thấy giọng nói có chút sốt ruột của Trầm Lan.

“Bao đại nhân, thuộc hạ cũng muốn đi cùng Triển đại nhân tra án, xin đại nhân ân chuẩn.”

“Trầm Lan, ngươi không biết võ công, ra ngoài tra án rất nguy hiểm, ngươi nên ở lại đi.”

Triển Chiêu nhìn Trầm Lan đang nhìn mình bằng ánh mắt tha thiết, bất đắc dĩ thở dài nói.

“Không, chính vì nguy hiểm nên tôi mới muốn đi theo ngài, Triển đại nhân.”

Trầm Lan liếc nhìn nữ tử một thân bạch y nhu nhược bên cạnh Triển Chiêu.

Trong lòng không phục thầm nghĩ: Có võ công thì hay sao? Nhìn nàng ta gầy yếu như vậy, đi cùng cũng vướng tay vương chân thấy mồ mà.

Trầm Lan có suy nghĩ này thực ra cũng là do nàng ta không hề biết, người nữ tử thần bí giúp đỡ Khai Phong Phủ bắt dâm tặc “Hoa Hồ Điệp” một tháng trước, chính là nàng.

“Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, thuộc hạ là lo lắng cho an toàn của Triển đại nhân nên mới muốn đi, mong đại nhân cho phép đi ạ.”

Thấy Trầm Lan nhất nhất cứng đầu, Triển Chiêu cũng không muốn nói gì nhiều, quay mặt ra phía cửa, ý định muốn rời đi.

Phù Dung: “ ….. “ ???

Nữ chính làm sao vậy?

Hình như trong cốt truyện có nói, hiện tại nữ chính không có võ công, mà là sau này, cũng vì hào quang nữ chính cường đại, bàn tay vàng đầy mình, gặp được võ lâm cao thủ ở ẩn truyền thụ cho võ học một đời.

Nhưng mà, đó là chuyện sau này, bây giờ nhìn mà xem xét, bản thân nàng ta không có võ công, cho dù muốn đi giúp Triển Chiêu, giúp kiểu gì?

Phù Dung nghĩ tới điều này mà cứ thấy đầu óc nữ chính hiện tại có chút kỳ quặc, có chút cố chấp.

Mà Trầm Lan chính mình lại nghĩ: Chính Công Tôn tiên sinh lúc trước đã đích thân nhờ vả mình chú ý Triển đại nhân, mình tinh thông y thuật như thế, nhất nhất đi bảo hộ Triển đại nhân chính là lẽ đương nhiên.

Bao đại nhân có chút khó xử, lời của Triển hộ vệ nói cũng rất có lý, huống hồ giờ còn có một Vân cô nương võ công cao cường, không lo Triển hộ vệ sẽ bị thương gì.

Ngài nhìn Công Tôn Sách trưng cầu ý kiến, lại thấy gậy trúc hồ ly cười cười gật đầu đáp ứng, “ Vậy Trầm Lan đi theo Triển hộ vệ đi. Thêm người thêm sức.”

“Đa tạ tiên sinh, đa tạ đại nhân.”

Trầm Lan trong nháy mắt vui sướng hẳn lên, cảm tạ hai vị có râu dài trước mặt, sau đó nhảy nhót chen giữa Triển Chiêu và nàng.

Như không thèm để ý tách nàng và vị hộ vệ áo lam ra xa nhau, ôm tay áo Triển Chiêu vui mừng nói:

“Triển đại nhân, ngài nghe thấy không, Bao đại nhân cho ta đi cùng ngài rồi. Chúng ta mau đi thôi.”

“Trầm Lan, không được lộn xộn, chú ý cử chỉ của ngươi.”

Ra khỏi cửa, Triển Chiêu không thích nhíu mày trầm giọng nhìn Trầm Lan nói, không vui gỡ tay nàng ta ra khỏi cánh tay áo mình.

Trong lòng chàng không mấy thoải mái với cái hành vi tự tiện không đúng mực này, hai tên đàn ông mà ôm ôm ấp ấp, còn ra thể thống gì.

Từ khi nào tên Trầm Lan này lại không đúng mực như vậy rồi?!

Phù Dung đi phía sau nhìn một màn này, không cảm thấy như thế nào cả, bình đạm mà bước đi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...