Cuộc Chạy Trốn Của Những Kẻ
Chương 3
Ôm chặt vết thương, Murtagh trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện. - Ông còn muốn gì nữa đây? Ông còn muốn hành hạ tôi ra sao nữa? - Murtagh quát lên một cách phẫn nộ, tiếng anh vang dội trên những vòm ngói. - Tôi muốn gì, cậu phải biết rõ chứ? - Người đàn ông quý phái đó nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, gác chân phải lên chân trái. - Cậu là ai, chàng trai trẻ? Gã nhẹ nhàng cầm ly rượu vang lên và uống một cách thật quý phái. Khuôn mặt gã toát lên vẻ xinh đẹp, không phải, là một vẻ quyến rũ thần kì, nhưng ẩn chứa một sự nguy hiểm đến đáng sợ. Mái tóc dài đen tuyền được buột thận gọn gàng sau gáy. Đôi môi cong cong nụ cười tự đắc xen lẫn khinh bỉ. Ánh mắt tím biếc tàn nhẫn đến rợn người.Phải, hắn chính là vua của vương quốc này, Hades Classen. Nghĩ lại nhiều lúc hắn cũng phải phì cười, cái tên của hắn thật quá đúng. Hades, hắn đi đến đâu thì người chết đến đó, hắn làm vua nơi nào, nơi đó thành địa ngục. Hắn nhìn Murtagh, khoé miệng cong cong mỉm cười, một nụ cười của ác quỉ, khiến người đối diện lạnh thấu xương.- Tôi thật sự không biết đức vua muốn gì? Tôi chỉ là một thợ làm vườn bé nhỏ, đã làm gì nên tội chứ?Murtagh đáp lại, giọng sát khí đằng đằng, nhuốm đầy sự khinh bỉ. Chàng đưa tay quẹt vết máu trên môi.- Cậu phải biết chứ? Sao lại phải chịu nhục nhã như vậy...Câu nói chưa dứt, cánh cửa lớn bằng gỗ quý vững chắc nơi cuối căn phòng bật mở rất mạnh mẽ. Bóng hình mảnh khảnh, nhỏ bé hiện diện.- Ngươi làm gì vậy? - Tiếng nàng gấp gáp, hơi thở nhanh do vừa chạy một khoảng cách xa. Đôi má nàng đỏ bừng bừng, khiến khuôn mặt kia càng trở nên quyến rũ. Ánh mắt màu khói tự nhiên có thần thái hơn, có gì đó có mục tiêu hơn, không phải là ánh mắt bất cần đời như mới đây. Nàng trừng mắt nhìn gã, đôi mắt len lén nhìn người đàn ông người đầy thương tích nằm dưới đất. Nàng vừa chuẩn bị ngủ thì nghe tiếng kêu của quạ, là sự báo hiệu khi cảm thấy mùi vị chết chóc - Vua của vương quốc này. Nàng hoảng sợ chạy khắp nơi, nhưng không thể tìm thấy Murtagh, nên lòng càng cảm thấy hoang mang, rối loạn hơn. Cũng may là nàng tìm thấy chàng, chứ không thì không biết mọi chuyện sẽ trở thành thế nào nữa. - Chào em, Selena! - Khác với sự lo lắng, hoảng sợ kia, gã vẫn nhàn nhã uống từng ngụm rượu một, trên đôi môi vẫn hiện diện nụ cười ám ảnh đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương