Cuộc Đi Săn Của Nhóm Bệnh Kiều
Chương 25: Hắn Tựa Trấn An Lại Tựa Khích Lệ Mà Xoa Xoa Cửa Niệu Đạo
••• Bên ngoài dần dần an tĩnh lại. Nữu Thư Thụy thở dài, xem ra việc Diệp Ly ngẫu nhiên cường ngạnh cô vẫn có thế tiếp thu. Nhưng mà Nữu Thư Thụy lại lần nữa mở cửa, thấy rõ tình hình trước mắt, bước chân không khỏi cứng lại. Lúc đó Diệp Ly giống như đứa trẻ bị lạc ba mẹ. Cả người tản ra hơi thở thấp thỏm, bất an cùng lo âu, đôi tay ôm chặt hai chân mình, cuộn tròn thân mình ngồi xổm trước cửa. Cái trán để ở trên đầu gối, đem mặt chôn gắt gao. Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn ngay lập tức ngẩng đầu lên. Trên mặt tràn đầy nước mắt, lúc hắn khóc tuy không phát ra tiếng nhưng lại tràn đầy áp lực. Nhìn thấy cô, cũng không giống như bình thường mà nhào lên ôm lấy cô. Trong lòng Nữu Thư Thụy liền lộp bộp ngay lập tức. Cô ngồi xổm xuống, cầm lấy tay hắn, đôi tay ấm áp ngày nào giờ đã trở nên lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến tim Nữu Thư Thụy muốn đóng băng. "Em......" Cô hơi há mồm, châm chước vài lần lại vẫn như cũ không biết nên mở miệng như thế nào. Những lý do thoái thác đã nghĩ ra trước đó giờ phút này giống như có con gió mạnh cuốn bay đi hết. Nhưng cô biết rõ ràng bản thân cô vẫn như cũ, không thỏa hiệp. Mặc dù dáng vẻ này của Diệp Ly xác thật làm đâu quả tim cô rung động nhưng Nữu Thư Thụy minh bạch, đây là không bình thường, không thể chiều theo ý hắn. Cô ngậm miệng, Diệp Ly cũng không nói lời nào. Nhìn đôi mắt nâu đen toả sáng của hắn. Nữu Thư Thụy cảm thấy, hắn đại để là muốn dùng cách này làm cô thoả hiệp. Hắn đã nếm đến ngon ngọt. Liền sẽ giống đứa bé đòi kẹo, có người đau. Sau một lúc lâu, Nữu Thư Thụy ôn nhu lại kiên định mà nói: "Anh cần phải làm quen với chuyện này." Diệp Ly trừng đôi mắt, khóc lợi hại hơn. Hắn vẫn luôn đợi cô nhượng bộ, cô khẳng định đã nhìn ra, chính là cô lại không làm như vậy. Vì cái gì? Nước mắt Diệp Ly khống chế không được mà không ngừng xuống gò má hắn. Vốn dĩ chỉ là giả vờ, muốn cho cô đau lòng mà thôi. Kết quả là Diệp Ly khóc đến hai mắt đều đỏ lên. Hắn vốn nên là bởi vì dục vọng bị lấp mà cảm thấy thoả mãn cả thể xác và tinh thần. Giờ phút này giống như có người gõ vào đầu hắn 'bong bong' mấy cái khiến hắn tỉnh lại. Lúc này, Diệp Ly mới nhận thức được một điều rằng mỗi một hành động của Nữu Thư Thụy, tựa hồ đều không đơn giản giống như cô vẫn thể hiện ra bên ngoài. Nhìn như là chiều theo ý hắn nhưng mà trên thực tế người chân chính nhượng bộ lại là hắn. Vì cái gì? Vì cái gì hắn toàn tâm toàn ý đối với cô nhưng cô lại không có? Hắn chỉ là hy vọng trong lòng cô cũng có hắn mà thôi, yêu cầu đơn giản như vậy, cô vì cái gì không làm được? Cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Còn đang nghĩ Kiều Khải sao? Hắn không cho phép. Thể xác và tinh thần hắn đều thuộc về cô, cô cũng nên giống hắn. Hắn sẽ không cho phép cô có cơ hội rời đi hắn. Dục vọng của hắn đối với giống như hố đen vũ trụ, hắn không có khả năng sẽ cảm thấy thỏa mãn. Trong phút chốc, ánh mắt Diệp Ly nhìn về phía Nữu Thư Thụy lại thay đổi. Nhưng chỉ một cái chớp mắt liền biến mất đến không còn một mảnh. Nữu Thư Thụy mới vừa nhận thấy được cái gì, Diệp Ly liền nâng tay cô, đặt ở trên mặt cọ cọ. Vào khoảnh khắc hắn làm ra động tác này Nữu Thư Thụy liền minh bạch rằng hắn đồng ý, nguyện ý thích ứng. Nữu Thư Thụy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, co ngón tay lau nước mắt ở khoé mắt hắn. Lòng bàn tay ướt dầm dề đang không ngừng nói cho cô, hắn vừa rồi đã gian nan, khổ sử như thế nào mới đồng ý. Thật không dễ để thay đổi chủ ý của hắn, Nữu Thư Thụy chủ động kéo tay Diệp Ly. "Đi ăn cơm." Hắn nhỏ giọng trả lời, tùy ý chính mình bị Nữu Thư Thụy kéo ngồi xuống trên mép giường. Nữu Thư Thụy lúc này mới phát hiện Diệp Ly sớm đã an bài hảo hết thảy. Nhưng không biết vì sao hắn không giống lúc trước đem cái bàn kéo đến bên giường để bọn họ ngồi bên mép giường ăn. Mà là để bàn lên trên giường. Nữu Thư Thụy nghi hoặc mà nhìn Diệp Ly, hắn cúi đầu không nói chuyện, thoạt nhìn còn đắm chìm trong suy nghĩ vừa rồi. Nghĩ vậy, Nữu Thư Thụy liền không rối rắm với vấn đề này nữa. Sau khi ngồi xuống, Diệp Ly vẫn như cũ dùng tứ chi ôm chặt cô, Nữu Thư Thụy đối với việc này đã sớm hình thành thói quen, chỉ lẳng lặng mà bưng chén canh lên uống. Đã lâu không uống nước, cô thực mau liền đem một chén canh uống xong. Đang ăn, Nữu Thư Thụy liền phát hiện Diệp Ly đột nhiên không thành thật. Dĩ vãng ăn cơm tuy rằng cũng sẽ làm nhưng cũng không có giống như bây giờ, vừa mới bắt đầu liền ở trên người cô sờ soạng khắp nơi. Trên người Nữu Thư Thụy mặc vốn là váy lụa mỏng, bất luận động tác nào của Diệp Ly đều sẽ truyền đến cô. Bàn tay lớn còn có chút lạnh lẽo, mỗi lần hắn xoa nắn ngực, cô đều nhịn không được mà rùng mình. Lòng bàn tay thậm chí cách lụa trắng ấn ở trên môi âm hộ, Nữu Thư Thụy bị hắn khóa ở trong ngực, đầu ngón tay vô pháp trực tiếp đụng tới. Hắn liền từ trong khe hở chậm rãi đi vào. Một góc lụa trắng cũng theo động tác của hắn mà đi vào, thịt non gắt gao kẹp lấy. Diệp Ly còn xấu xa mà kéo càng nhiều vải lụa đi vào, lụa mỏng cọ vào trong thịt non. Nữu Thư Thụy không khỏi căng chặt lại, ý đồ ngăn cản hành vi xấu xa của hắn. Cô kéo tay hắn lại, lại phát hiện căn bản vô pháp ngăn hành vi độc ác này, chỉ có thể cau mày kêu hắn: "Diệp Ly!" Diệp Ly lúc này mới thu hồi tay, tựa như trấn an mà hôn sau lỗ tai cô, sau đó lại đổ chén canh đưa tới bên miệng cô. Nữu Thư Thụy hít một mơi. Hiện tại lực chú ý toàn thân trên dưới đều bị dị vật dưới hạ thể lôi kéo, miệng vô ý thức mà mở ra uống vào, một bên bỏ ra làn váy giữa hai chân mình. Mới vừa đụng tới vải dệt, đã bị một tay Diệp Ly nắm lại. Nữu Thư Thụy nhíu mày, muốn mở miệng kêu hắn lại bởi vì canh còn ở trong miệng nên không có biện pháp mở miệng, liền lùi về phía sau một chút, định bụng nói xong lại tiếp tục uống. Diệp Ly lại cường ngạnh mà cầm chén canh để bên miệng cô, bắt cô uống xong. Nữu Thư Thụy đành phải uống canh thật nhanh, sau đó nói: "Diệp Ly, buông em ra, như vậy thực không thoải mái." Vừa động một chút, vải lụa kẹp ở môi âm hộ liền cọ lên âm đế. Liền tính Nữu Thư Thụy lui mông trốn về phía sau, cảm giác này cũng sẽ không biến mất, thậm chí còn sẽ bởi vì vô pháp đụng đến âm đế mà cảm thấy khó chịu. Trong chốc lát, cô cử động cũng không được, bất động cũng không xong. Vừa động liền sẽ tiếp tục sinh ra khoái cảm. Bất động, khoái cảm cũng đã hình thành, tích lũy lại. Khoái cảm chẳng những không vì cô đình chỉ mà biến mất, ngược lại bởi vì vải dệt luôn được kẹp lại vẫn luôn còn cảm giác tồn tại. Thậm chí còn làm Nữu Thư Thụy cảm thấy khoái cảm không những không có giảm xuống mà còn không ngừng tăng lên. Diệp Ly buông chén xuống, cũng không nói gì. Tay lớn sờ ở trên bụng cô, thân thể Nữu Thư Thụy luôn cho người ta một loại cảm giác thực đơn bạc, chỉ thoáng để thứ gì đó đi vào, liền lập tức có phản hồi từ bên ngoài. Cách một tầng nhục bích, hắn phảng phất đều sờ đến món canh Nữu Thư Thụy vừa uống xong. Hắn ở trên xoa nhẹ một hồi, liền bắt đầu đi xuống. Bụng nhỏ trước sau cố lấy trạng thái, đáng tiếc chính là Nữu Thư Thụy tựa hồ vẫn không mang thai. Diệp Ly có chút thất vọng, dùng ngón tay để ở trên miêu tả độ cung bụng dưới cô, không nặng không nhẹ, ngón tay co lại, kéo lấy vải dệt trên người cô mà tiếp tục cọ. Thân thể Nữu Thư Thụy lập tức căng thẳng, lụa trắng không có bởi vì động tác của hắn mà rút ra ngoài, thậm chí bởi vì lôi léo mà càng ngày càng chặt. Xúc cảm thô lệ làm vòng eo ngăn không được mà run rẩy, tay bị hắn nắm chặt cũng không có ý thức giãy giụa, giọng Nữu Thư Thụy run rẩy nói: "Bỏ ra ngoài...... Diệp Ly......" Cô ngẩng đầu lên khẩn cầu, dựa vào ngực Diệp Ly nhìn hắn. Lại phát hiện khuôn mặt Diệp Ly bình tĩnh đến mức quỷ dị, thời khắc nhìn vào đôi mắt hắn, suy nghĩ trong đầu Nữu Thư Thụy chợt lóe lên, cô giống như nhận ra điều gì. Nữu Thư Thụy kích động muốn tránh ra, hai chân lại sớm bị Diệp Ly đè xuống dưới. Hết thảy giãy giụa đều là phí công, sẽ chỉ làm hô hấp cô càng thêm dồn dập. Diệp Ly vươn đầu lưỡi liếm nốt ruồi đỏ trên mắt trái cô, ánh mắt lại nhìn thân thể cô. Tầm mắt hắn đảo qua mọi ngóc ngách trên cơ thể cô từ đôi tuyết trắng bởi vì hô hấp hỗn độn của cô mà không ngừng phập phồng, rồi đến vòng eo thon, một chỗ cũng không bỏ sót. Cuối cùng dừng lại ở vải lụa trắng bị kẹp giữa hai chân cô. Góc độ từ trên cao nhìn xuống làm hắn đem hết thảy thu hết vào đáy mắt, đôi mắt Diệp Ly thấy rõ ràng lụa mỏng từ hai bên tụ tập đến giữa hai chân cô như thế nào. Nơi riêng tư của Nữu Thư Thụy cùng những địa phương khác của cô thật giống nhau, nhìn như bạc nhược, sờ lên lại vừa vặn tốt. Vừa non vừa mềm, xúc cảm cực kỳ tốt. Môi âm hộ giống như một cái bánh bao, trắng nõn, sạch sẽ nhưng lại vì bị đùa giỡn quá độ mà có chút hồng hào, sắc tình. Làm cho nó thoạt nhìn có loại mỹ cảm bị người khinh nhục, gọi người chỉ nghĩ tiếp tục điên cuồng che chở nó. 'Nhan sắc' vừa đậm vừa nhạt, càng tới gần trung tâm mới rõ ràng, lúc này lại bởi vì vải lụa bị kẹp ở giữa làm cho mơ hồ không rõ. Diệp Ly duỗi tay, đem vải dệt lắp lại toàn bộ khe hở. Thẳng đến khi âm đế ăn không vô, mới tiếp tục đi xuống, ở trên cửa niệu đạo sờ soạng vài cái, tựa hồ cũng muốn để vải lụa ở bên trong. Nữu Thư Thụy lập tức năn nỉ nói: "Không cần, cầu xin anh, Diệp Ly......" Diệp Ly lúc này mới phát hiện chính mình vẫn luôn duỗi lưỡi, động tác không biết khi nào ngừng lại, nước bọt cách mặt Nữu Thư Thụy chảy xuống một chút. Lộ trình của hắn thật đơn giản, vẫn luôn liếm môi cô sau đó ngậm lấy, không cho cô lại tiếp tục nói chuyện. Ngón tay hắn rời đi cửa niệu đạo, đi xuống tiểu huyệt. Cửa động đã sớm bởi vì cơ khát mà chảy ra không ít mật dịch, ngón tay liền lưu loát cuốn theo lụa trắng cùng nhau đi vào. Nếu so sánh với côn th*t thì quả thật vải lụa thô đến không được. Nữu Thư Thụy cơ hồ là lập tức đã bị kích thích mà tiết ra, làm vải dệt vừa mới đi vào ướt nhẹp. Diệp Ly cười nhẹ, tay cũng không ngừng, lại cuốn rất nhiều vải dệt đi vào, thẳng đến thân váy đã vô pháp 'cử động' mới bằng lòng dừng lại. Ngón cái hướng lên trên xác nhận lại một lần nữa môi âm hộ có kẹp lụa mỏng hay không. Đột nhiên Diệp Ly đem Nữu Thư Thụy chân khép, lại dùng chân của mình kẹp ở bên ngoài, làm cô không thể tránh thoát, chỉ có thể gắt gao mà kẹp chặt chúng nó. Sau đó túm vải dệt trên bụng nhỏ, bắt đầu một chút lại một chút kéo ra bên ngoài. Lụa trắng bị Diệp Ly nhét vào vừa sâu vừa chặt, chân cũng bị kẹp gắt gao, chúng nó cơ hồ vô pháp nhúc nhích. Diệp Ly lại là cố ý kéo vải dệt thật mạnh, ác ý mà thả chậm tốc độ. Nữu Thư Thụy thậm chí có thể cảm giác được toàn bộ nơi riêng tư. Vải dệt từng chút một 'chạy' đi, nghiền qua huyệt thịt, cửa niệu đạo, âm đế cùng với môi âm hộ. Xúc cảm thô rát làm bụng cô đau lên, ngay cả giọng nói đều trở nên nghẹn ngào. Toàn bộ quá thật dài cũng thật lâu, dày vò lại mê người. Mật hoa từ âm đ*o chảy ra không ngừng, vải dệt vốn nên theo va chạm mà rơi ra lại bởi vì cô kẹp chặt hai chân mà rơi rụng ở trên âm hộ. Lúc rút ra, hai mắt Nữu Thư Thụy đã trở nên mê ly, không có ý thức mà nhìn chằm chằm giữa không trung. Diệp Ly buông tay cô ra, cô cũng không có sức lực giãy giụa, vô lực mà rũ hai bên người. Diệp Ly hôn mặt cô, hơi hơi kéo ra hai chân cô, nhắm kỷ xong liền đâm dương v*t vào, tư thế này trực tiếp đại khai đại hợp. Cả người Nữu Thư Thụy vô lực, liên tiếp bị làm cho từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục làm cô có chút vô thố, tay phản xạ có điều kiện mà nắm lấy tay Diệp Ly, chỉ vì tìm kiếm cảm giác an toàn. Lại phát hiện tay hắn đột nhiên đi xuống, một tay đặt ở trên bụng cô không ngừng ấn. Tay còn lại là thẳng tắp sờ đến nơi giao hợp của bọn họ. Ba ngón tay chen vào khe hở, đem môi âm hộ bên ngoài đẩy ra, ngón tay giữa thon dài lại hữu lực đi xuống, trực tiếp che đậy từ âm đế đến cửa huyệt. Tay lớn bắt đầu kịch liệt cọ xát, Nữu Thư Thụy đột nhiên véo thật mạnh cánh tay Diệp Ly. Không biết khi nào bụng nhỏ luôn căng thẳng bởi vì Diệp Ly không ngừng đè xuống mà cảm giác muốn bài tiết càng ngày càng mạnh. Thẳng đến lúc này, Nữu Thư Thụy mới hoàn toàn hiểu được, dự cảm trước đó của mình hoàn toàn đúng. Toàn bộ hạ thể bỗng nhiên co chặt lại, âm hộ lại bởi vì bị đẩy nên không thể khép kín, duy nhất âm đ*o có thể như ý nguyện. Nhưng mà nó co rút lại trừ bỏ làm eo Diệp Ly tê dại, đối với Nữu Thư Thụy không có bất luận trợ giúp nào cả. Ngược lại còn làm Diệp Ly thao lộng trở nên càng thêm mạnh mẽ. Tay lớn ấn ở trên bụng nhỏ cũng càng ngày càng dùng sức, như là sợ nước tiểu Nữu Thư Thụy không ra được, mỗi lần ấn lực độ đều lớn đến cực hạn, thậm chí có thể cách nhục bích cảm nhận được hình dáng dương v*t. Cảm giác muốn bài tiết càng ngày càng mãnh liệt, móng tay Nữu Thư Thụy ghim chặt vào cánh tay Diệp Ly, hắn lại giống như hoàn toàn không cảm nhận được, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm hạ thể bị đùa bỡn của cô. Nữu Thư Thụy quá mức khắc chế, lực độ âm đ*o co rút lại lớn đến mức muốn đem dương v*t bấm gãy. Diệp Ly nhịn không được bắn ra, hắn gầm nhẹ, điên cuồng va chạm tiểu huyệt. Tốc độ dưới thân cũng mất khống chế theo, đem thịt non bị làm cho đỏ bừng. Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn như cũ không muốn phát tiết ra, cứ việc cao trào một lần lại một lần. Diệp Ly cúi đầu nhìn cô một cái. Lúc đó tất cả sức lực của Nữu Thư Thụy đều dùng để căng thẳng thân hình, một chút sức lực mở miệng cầu xin cũng không có, đôi mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm phía trước. Ngọn lửa trong cơ thể sau khi nhìn thấy một màn này liền cháy càng thêm mãnh liệt. Diệp Ly lại lần nữa túm làn váy cô, không màng cảm thụ của Nữu Thư Thụy, nặng nề mà nghiền ở giữa môi âm hộ. Lụa trắng ướt đẫm bị gió điều hoà thổi qua trở nên lạnh lẽo cực kỳ. Lửa nóng ở nơi riêng tư một bị đụng tới, lập tức phun ra một cổ chất lỏng sền sệt. Cửa niệu đạo có chút ngăn cản không được bắn một chút nước tiểu ra bên ngoài. Diệp Ly vẫn luôn nhìn chằm chằm một màn này, nó ở trong không trung chạy nhanh qua, dừng ở trên khăn trải giường. Nữu Thư Thụy ngẩng đầu, giọng nói không tự giác mà phát ra âm thanh giống con mèo con nức nở, thút tha thút thít mà xin tha nói: "Không cần, cầu xin anh..... Cho em đi vào phòng vệ sinh, em...... Em không yêu cầu tách ra, được không?" Diệp Ly lại bị những hình ảnh chưa bao giờ gặp qua hấp dẫn. Nước tiểu của Nữu Thư Thụy, cái nhận tri này tràn ngập đầu óc hắn. Nhưng là không đủ, còn chưa đủ, hắn gấp không chờ nổi muốn nhìn càng nhiều. Đầu Diệp Ly cũng không thèm cúi xuống, cũng không thèm nhìn Nữu Thư Thụy một cái, chỉ hết sức chăm chú nhìn nơi tư mật của cô. Thậm chí vì có thể xem quá trình bài tiết nước tiểu rõ ràng hơn còn nâng mông Nữu Thư Thụy lên, làm cho cả âm hộ hướng lên trên cao. Ngay cả kia dương v*t trượt ra ngoài cũng không đi quản. Đem Nữu Thư Thụy dựa vào trong lòng mình, Diệp Ly lại đem vải dệt ướt đẫm quấn lại thành một đoàn, càng thêm điên cuồng mà đi cọ xát cửa niệu đạo đang khẽ nhếch lên. Bên tai bắt đầu nghe thấy tiếng khóc của Nữu Thư Thụy, hắn lại dùng sức vài phần, thế nhưng trực tiếp chen vào cửa động không nên tiến vào. Diệp Ly có chút ngoài ý muốn, lại vẫn như cũ ở bên trong lưu luyến thọc vào rút ra vài lần mới rút ra. Một cái tay khác đã sớm không ấn bụng nhỏ. Toàn lực tập trung ở giữa hai chân cô, lấy đồng dạng thủ pháp trêu đùa âm đế, 'quả đào' càng thêm run rẩy, giống như khắc chế không được. Cửa niệu đạo bị cắm qua thế nhưng không có khép lại, còn giương miệng nhỏ lên, Diệp Ly lập tức đem hai tay đều tập trung ở nơi đó. Dục vọng vào giờ phút này đạt tới đỉnh điểm, cặp mông đầy đặn lại đột nhiên dựng thẳng. Một dòng nước màu vàng nhạt từ cửa động bị hại ngón tay hắn đè ép bắn ra, vừa nhanh vừa mạnh. Ở không trung tạo ra một vòng cung, toàn bộ nhỏ giọt ở trên bàn trước mặt hai người, phát ra âm thanh thanh thúy lại hữu lực. Nữu Thư Thụy hoàn toàn khóc lên tiếng, chân cũng không chịu khống mà đá lung tung. Cái bàn trước mặt hai người bị Nữu Thư Thụy đá ngã lăn. Bộ đồ ăn gốm sứ rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vỡ nát. Tiếng vang gọi lý trí Nữu Thư Thụy trở về, cô tưởng nghẹn trở về, lại bị Diệp Ly phát hiện, hắn càng thêm mãnh liệt mà đi chọc kia cửa niệu đạo. Nước tiểu ở dưới hai cổ lực đạo đan chéo trở nên đứt quãng, bắn văng khắp nơi Nữu Thư Thụy khóc đến kịch liệt, thân mình nhỏ bé run rẩy không ngừng. Thẳng đến nước tiểu đều được bài tiết sạch sẽ vẫn chưa ngừng khóc. Diệp Ly dường như còn có chút tiếc nuối, dùng tay tiếp tục đi sờ cửa niệu đạo nho nhỏ kia, không ngừng kích thích nó, thậm chí kéo ra hai bên thịt non, ý đồ nhìn xem bên trong. Sau một lúc lâu, thấy bên trong trước sau không chảy ra chất lỏng nữa, Diệp Ly mới buông tay ra, cuối cùng nguyện ý thừa nhận là thật sự đã không còn nữa. Hắn tựa trấn an lại tựa khích lệ mà xoa xoa cửa niệu đạo. Sau đó lau khô tay, nâng mông Nữu Thư Thụy, đem người bế lên, liếm sạch sẽ nước mắt trên mặt cô, trong miệng nói: "Nữu Nữu giỏi quá." Hắn kỳ thật còn muốn nói bộ dáng cô đi tiểu thật đẹp mắt, về sau đều cho hắn xem được không? Chính là xem Nữu Thư Thụy khóc đến lợi hại như vậy, hắn vẫn là không lựa chọn nói ra, chỉ là ở trong lòng yên lặng bổ sung. Hắn sợ nói xong, Nữu Thư Thụy liền khóc không ngừng. Rốt cuộc hắn không cần sốt ruột, có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai. Mỗi một lần hắn đều có thể xem. ••• Chương này dài quá huhu:(( Mọi người đọc mà thấy chỗ nào không ổn thì đừng ngại ngùng gì mà hãy bình luận nha! Nhạt sắp thi rồi nên tốc độ ra chương mới sẽ chậm hơn so với lúc trước. Mong mọi người thông cảm ạ! Mãi yêu ❤️
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương