Cuộc Đời Của Siêu Quậy
Chương 5
“ Bình tĩnh. Có gì mà phải nóng. Tuổi này quậy một tí có sao đâu” “ Quậy một tí thì nói làm gì. Đằng này ngay ngày khai giảng mà nó lại đi thả chuột, gián, rết,… làm cả trường học loạn hết cả lên vì nó chẳng ai làm được gì cả. Chưa xong đâu, nó còn bỏ cả thuốc nhuộm đỏ vào bình chứa nước sạch của trường nữa chứ. Làm cả trường chẳng ai dám uống nước cả vì cứ nghĩ là máu thôi. Nó thật là quá lắm rồi” Mẹ nó quay sang ba nó để xem phản ứng của ông như thế nào thì những gì bà nhận được là…nụ cười sảng khoái của ba nó “ Haha. Nó giống tôi với bà lúc trước ghê.” Đúng lúc đó nó di xuống. Mẹ nó đành nuốt cục tức này và cả nhà quây quần ăn sáng. 7h30ph sáng. ‘ See my smile, my friend. We are with you, holding hand. You have got to believe, you are my destiny. We’re meant to be your friend. That what a friend should b…’ “ A lô. Tao nghe đây mày.” “ Mày làm gì mà nghe máy lâu lắc vậy. Muốn chết hả?” “ Giờ mày mà không nói là có chuyện gì thì tao cúp máy à. Ăn rồi chửi người ta miết” “ Rồi. Tao nói. Đi chơi không mày” “ Chơi gì? Giờ đi học mà má”. “ À! Má quên. Má hỏi lộn. Má định hỏi con là trường mình học tên gì. Nói má nghe coi” “ Bà nội hỏi con, con biết hỏi ai? Lát qua nhà cháu rồi cháu với cụ tổ đi” Mọi người trong nhà đều ngjc nhiên cuộc đàm thoại nhiều tầng lớp này. Nó quay qua hỏi ba nó “ Con học trường gì ạ?” “ À. Trường Thiên Trà đó con. Trường này sẽ giúp con rất nhiều để sau này con thay ba cai quản công ty đó. Con gái yêu à!” … … … “ Thiên ơi! Đi học thôi” “ Thiên ơi! Đi học thôi” “ Con đi đây ba mẹ” “ Hai đứa đừng có phá nữa. Lo học giùm đi. Mẹ đánh đòn hết cả 2 đứa bây giờ. Mà nè, tuần sau có buổi giới thiệu nhân vật quan trọng đó. Tới bữa đó sẽ có xe đến đón con về” “ Sao mẹ phải nói trước vậy. Để tới bữa đó rồi nói đi…không lẽ…” … Xe riêng nhà nó chở 2 đứa nó đến trường. Hai đứa nó tiến vào lớp, cả lớp quay lại nhìn hai đứa nó…à không đúng hơn là nhìn đại ca của trường Thiên Trà đang ở sau lưng nó. “ Tao nghe nói lớp này có em xinh lắm. Con nào đâu chỉ tao coi” Tiếng nói cất lên sau lưng làm 2 đứa nó giật mình. Nó với Qyuên không quan tâm đến, hai đứa để cặp lên bàn rồi lên sân thượng của trường hóng gió thì bỗng tên đó nắm lấy tay của nó giữ lại. Nó quay sang hỏi “ What?” “ Tôi đang hỏi sao cô lại bỏ đi. Nhìn cũng xinh nhỉ. Theo anh đi” “ Buông ra” “ Làm giá thế em. Nắm tí thôi mà, xinh mới được anh nắm đấy chứ” “ Tôi nhắc lại lần nữa là buông tay tôi ra. Tôi ghét nhất là ai đụng vào tôi đấy” “ Không thích. Chảnh quá” “ Mày có 2 phút để giải quyết chuyện này. Rồi lên sân thượng với tao. Tao đi trước” Nó quay sang Nhã Quyên nói thầm vào tai bạn nó với uy lực của một thủ lĩnh Hell. Nói xong nó bỏ đi, nó dường như rất tin tưởng vào con bạn của mình. Còn về phía Quyên thì… “ Tía má ơi. 2 phút làm sao được. Nó bự như con voi ế mừ.” “ Em là người đẹp của K2 đúng không? Nhìn cung được đấy chứ” “ Được à? Bổn cô nương đẹp vầy mà kêu cũng được sao”- Quyên tức giận vì dám khinh thường cô trong khi ai cũng khen cô xinh đẹp không kém gì nó. “ Được à? Bổn cô nương đẹp vầy mà kêu cũng được sao”- Quyên tức giận vì dám khinh thường cô trong khi ai cũng khen cô xinh đẹp không kém gì nó. Quyên thẳng chân ra sau đó cong đầu gối lại và đưa chân lên sao cho chân vuông góc với hông và bụng. Sau đó cô ấy sẽ tạo nên sự tiếp xúc giữa chân mình và một cái gì đó mà ai cũng biết đấy là cái gì. Kết quả như thế nào thì không cần phải nói ra cũng biết, tên đó ngồi bệt xuống đất vì quá đau. Nó lên sân thượng đứng hóng gió thì bỗng có điện thoại, nó nhấc máy. Cùng lúc đó, Quyên cũng vừa lên tới nơi, Quyên cứ líu lo vì cô vừa hạ được tên đó trong vòng 2 phút mà nhưng nó đã ra hiệu, nó đã giơ 1 ngón tay lên để ra dấu cho Quyên im lặng. Vẻ mặt của nó trông rất nghiêm trọng, hình như có chuyện gì đó xảy ra với nó. Nhìn mặt nó mà Quyên cứ cảm thấy lo lắng vì không biết chuyện gì xảy ra. Cuối cùng nó cũng cúp máy, Quyên đứng chờ nãy giờ thấy sốt ruột nên lên tiếng hỏi: “ Có chuyện gì vậy mày” “ Tử Kỳ…” “ Tử Kỳ làm sao?” “ Zeus vừa gọi điện thoại báo là Tử Kỳ bị một bọn nào đó đánh lén, bị thương rất nặng, hiện đang nằm ở phòng họp của Hell ở quán bar Amuro.” “ Là người mà mày nói là đáng tin nên lấy tên Zeus người anh em với Hades đó hả? Có đáng tin khong vậy? Sao tao chưa bao giờ thấy nó xuất hiện trước mặt tao” “ Tao biết nó hiểu nó là được rồi” “ Vậy giờ sao” “ Còn sao nũa. Đầu tiên là tới đó xem Tử Kỳ ra sao. Rồi sau đó sẽ điều tra về bọn đánh lén” “ Ừ! Nhưng trước tiên là phải tìm cách ra khỏi đây đã” 2 đứa còn đang trầm ngâm suy nghĩ thì.. “ Thì leo tường ra chứ sao”- một giọng nói trầm ấm vang lên “ Ừ ha!”- chúng nó cùng đồng thanh và dắt nhau chạy xuống dưới để tìm chỗ trèo “ Bị bắt là mời phụ huynh đó”- giọng nói trầm ấm lại vang lên “ Ê. Thằng nào nói chuyện trớt quớt vậy”- nó nổi quạu hỏi lại “ Tui”- hắn trả lời cụt lủn Hắn bước ra. Hắn đã trả lời lại nó, chỉ với 1 từ đã có thể diễn đạt được nhưng gì nó muốn hắn trả lời. Chính hắn đã đứng sau cánh cửa quậy phá nó nãy giờ. Nó tức vì bị hắn chọc nên cái mặt cứ xìu xuống, hắn thấy cũng tội nên nói: Hắn bước ra. Hắn đã trả lời lại nó, chỉ với 1 từ đã có thể diễn đạt được nhưng gì nó muốn hắn trả lời. Chính hắn đã đứng sau cánh cửa quậy phá nó nãy giờ. Nó tức vì bị hắn chọc nên cái mặt cứ xìu xuống, hắn thấy cũng tội nên nói: “ Trưa thì tôi giúp được” Mặt nó sáng rỡ lên. Nó thật sự rất lo cho Tử Kỳ, cũng là bạn thân chơi vói nhau 2 năm rồi còn gì. Còn hắn thì lại thấy kì lạ, vì sao nó lại vui mừng đến vậy “ Tử Kỳ chắc là cái tên nhìn lãng tử hôm trước. Nhìn có gì đâu? Không đẹp trai bằng tôi, không thông minh bằng tôi, không handsome bằng tôi, có gì hơn tôi đâu sao cô vui dữ vậy chứ. Nghi lắm”- hắn thì thầm với chính mình nhưng thật tiếc vì có người nghe được. “ Phải rồi cái gì cũng thua anh hết thôi. Nhưng ít ra cậu ấy cũng có một thứ hơn anh. Anh biết đó là thứ gì không?”- Nó hỏi lại hắn “ THứ gì mà hơn tôi chứ?”- hắn tò mò hỏi lại nó “ Thứ đó là Tử Kỳ bình thường hơn anh. Cậu ấy không mắc bệnh thần kinh như anh, cũng không bị tự kỷ như anh. Nói chung là cậu ấy rất ổn về phần não.”- nó nói như tát nước vào mặt hắn. Hắn không thể cãi lại nó được vì nó nói đúng quá mà. Cả 3 cung đi xuống lớp mình nhưng trong lòng nó có gì đó khó chịu. Cuối cùng nó cũng nhớ ra việc nó muốn hỏi hắn, nó quay qua túm lấy cổ áo của hắn mà hỏi: “ Sao anh lại có mặt ở đây? Thích tui rồi nên đi theo chứ gì? Hí hí hí. Kỳ ghê vậy nha. Ngại quá đi à!” Quyên thì mắt chữ A, mồm chữ O khi nghe nó nói như vậy. Còn hắn thì đứng yên như tượng. 10s sau. Có một bàn tay mang hơi ấm của sự thương hại rất nhẹ nhàng đặt lên mặt…à không lên trán nó và nói với tất cả những tình cảm trong lòng “ Đâu có nóng??? Vậy thì bệnh nặng lắm rồi à” Có một giọng nói cũng mang theo sự yêu thương, tình bạn và cả sự quan tâm, lo lắng “ Ủa? Tao nhớ là ày uống thuốc đầy đủ và đúng liều rồi mà. Sao lạ vậy. Đừng làm tao sợ nghen mày” Nó im lặng bỏ đi, trong lòng thì vừa bực tức , lại vừa xấu hổ vì quê. Về đến lớp, nó mới biết……
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương