Cuộc Đời Định Mệnh

Chương 3: Sóng gió bắt đầu



Đấy cuộc sống nó vẫn cứ trôi qua từng ngày như vậy với những tiếng cười, tiếng khóc mà qua đi. 5 tháng HKII cx trôi qua thật ngắn ngủi, vậy mà một năm học cx đã hết và nó phải chia tay bọn bạn để nghỉ hè. Đến chiều một hôm thứ 2, khi nó vừa đi học thêm về, khi bước vào nhà, ba mẹ nó đang tiếp một bác khách. “Trông bác này quen quen, hình như gặp ở đâu rồi thì phải” – nó nghĩ thầm

-A, danh hài Hoàng Linh đây mà ! – nó reo lên sung sướng khi gặp được thần tượng

Ơ, sao ba mẹ quen chú Hoàng Linh ạ? Bây giờ con mới biết đấy – nó vừa nói vừa cười

-An à, con ngồi xuống đây đi, ba mẹ có chuyện muốn nói với con – mẹ nó nói mà nước mắt rưng rưng

-Thật ra…thật ra … con không phải là con ruột của ba mẹ - ba nó nói

-Ba mẹ lại đùa rồi phải không? Con không phải là con của ba mẹ thì là con của ai???? – nó cười

-Bởi vì con là con gái ruột của ta – nam danh hài cất tiếng

-Sao lại như vậy được? – nó ngạc nhiên

-Chuyện dài lắm con à – nam danh hài bắt đầu kể

“13 năm trước đây, khi con mới lọt lòng, lúc đó bà chưa được nổi tiếng và giàu có như bây giờ. Chính vì muốn con có một cuộc sống tốt đẹp hơn nên ba mẹ đã bỏ con lại trước cửa nhà này và mong con sẽ được trưởng thành trong một cuộc sống đầy đủ hơn. Mấy năm nay, nhờ có tiếng tăm mà ba có được cuộc sống sung túc vì vậy ba có ý định đón con vào Nam để sinh sống và cũng đồng thời bù đắp cho con …”

-…… - nó im lặng

-Con à, tất cả đều là sự thật – danh hài cố giải thích

-Ông đừng nói nữa, bao nhiêu năm nay ông ở đâu? Tại sao bây giờ lại tìm đến đây mà làm đảo lộn cuộc sống của tôi chứ - nó hét lên trong tiếng khóc

-Không được vô lễ - ba nuôi nó nói

-Ba xin lỗi. Ba chỉ muốn tốt cho con thôi – nam danh hài giải thích

-Vậy thì bằng chứng nào nói tôi là con của ông? – nó thách thức

Nam danh hài rút trong túi áo ra một phong bì và nói

-Con mở ra đi

Nó mở phong bì ra mà trong lòng thầm cầu nguyện rằng kết quả là 0%. Nhưng khi nhìn vào tờ giấy xét nghiệm ADN, nó không tin vào mắt mình khi đọc dòng chữ KẾT QUẢ KIỂM NGHIỆM : 99,9%

-Giờ thì con tin chưa? – nam danh hài nhẹ nhàng hỏi

-Không thể như thế được! Mọi chuyện tại sao lại ra nông nỗi này? – nó gào lên

Vậy còn mẹ tôi đâu?

-Mẹ con đã mất trong một vụ tai nạn vào năm ngoài – ông buồn bã chia sẻ

-Không … không

-Thôi được, ta cho con thời gian là một tuần để ổn định lại tinh thần. Tuần sau ta sẽ quay lại

Tối đó, người mà nó đã coi là mẹ mình trong suốt 13 năm qua.

-Mẹ à, tất cả chuyện này chỉ là một giấc mơ đúng không?

-Không đâu, tất cả đều là sự thật – mẹ nó an ủi

-Nhưng con không muốn theo ông đó vào TP.HCM đâu

-Con à … mẹ không có ý định xen vào cuộc sống của con nhưng nếu vào đó, con sẽ có được cuộc sống vui vẻ và tốt đẹp hơn thì sao nào?

-Thôi muộn rồi, con ngủ đi – mẹ nó nói và tắt đèn phòng nó

Ngày hôm sau:

-Hey, Quynh An, what are you thinking about? – tiếng thầy giáo tiếng Anh của nó

-Oh, sorry! – nó trả lời

-Này, mày sao thế hả, người cứ như trên mây ý, có chuyện j à? – cái Linh học cùng lớp nó hỏi

-Không sao đâu

Một tuần sao trôi qua nhanh quá vậy? Đã đến lúc nó phải trả lời câu hỏi đó rồi.

-Chào con – danh hài Hoàng Linh lên tiếng

-Con chào ba – nó nói

-Vậy là con chấp nhận ba rồi sao – nam danh hài vui vẻ nói

-Với một điều kiện – nó chậm rãi

-Con cứ nói đi, chỉ cần tốt cho con thì ba sẵn sàng

-Con sẽ theo ba vào Nam…

-Thật không? Được, ba sẽ mua luôn vé máy bay, ngày kia bay luôn con nhé! – nam danh hài nói

-Nhưng năm sau ba à – nó cắt ngang tâm trạng phấn khởi của danh hài

-Nhưng mà…tại sao vậy? – nam danh hài thắc mắc

-Bởi vì con đã quá quen với cuộc sống ở đây rồi. Nếu ba không đồng ý thì thôi, con xin lỗi – nó nói

-Thôi được rồi, ta tôn trọng quyết định của con – nam danh hài nói với giọng buồn

- Nhưng dù sao cũng đang hè, con sẽ theo ta vào Nam nhé

-Vâng

-Được, ngày kia ta sẽ bay

-Vâng ba về cẩn thận – nó ra mở cổng

Vậy là đúng theo lời ba nó nói

-Kính cong … - chuông reo

-Ai đấy ạ? – nó nói vọng ra

-Ba đây

-Ba đợi con một chút – nó nói

-Con chào mẹ - nó hôn vào má mẹ nó một nụ hôn tạm biệt

-Mình đi thôi con – ba nó nói
Chương trước Chương tiếp
Loading...