Cuộc Hành Trình Ăn Thịt

Chương 1: Tu Tiên. Cấm Dục Sư Phụ-Chương 1



Diệp Huyên là một sinh viên năm tư hệ xuyên không vô hạn, sắp tới sẽ chuẩn bị tham gia cuộc thi tốt nghiệp.

Hệ xuyên không vô hạn được đánh giá là hệ khó nhất trong học viện xuyên không, Diệp Huyên lúc trước ghi danh vào hệ hot nhất trong học viện- hệ xuyên không bàn tay vàng. Ai biết chỉ thiếu một điểm, Diệp Huyên bị học viện phân đến hệ này. Trải qua bốn năm không chút nghiêm túc học hành, gần đến thời gian thi, cô nàng cuối cùng cũng cảm thấy bối rối.

Dạo một vòng trên diễn đàn học viện Thủy Vũ Thiên, đa số sinh viên hệ xuyên không vô hạn cho rằng cuộc thi tốt nghiệp chính là tập hợp các bộ phim kinh dị mà bản thân không có năng lực vượt qua; phải là trên trời dưới đất không gì không làm được, một chút không cẩn thận sẽ là vạn kiếp bất phục; sau khi đọc vài báo cáo “tử trạng” cực kì thê thảm, Diệp Huyên liền cảm thấy cả người không ổn. Sớm biết hệ xuyên không vô hạn khó như vậy, còn không bằng học lại một năm rồi thi lại hệ bàn tay bàn vàng đâu. Bình thường có thể sống ngày ngày không có lý tưởng,nhưng một khi không vượt qua cuộc thi tốt nghiệp thì liền phải học lại bốn năm. Lòng cô nóng như lửa đốt, thật sự không biết bản thân mình từ trước đến giờ chưa từng nghiêm túc nghe giảng làm thế nào có thể thông qua cuộc thi, tư tiên tưởng hậu, cô quyết định đi tìm lão sư hỏi một chút đề thi. Diệp Huyên là nữ sinh duy nhất của hệ xuyên không vô hạn, lại cộng thêm ngoại hình ngọt ngào, các lão sư thường ngày cũng có đôi chút chiếu cố cô.

Đẩy cửa ra, trong phòng chỉ có một vị thầy giáo trẻ tuổi mang kính mắt viền vàng đang dựa vào bàn làm việc. Diệp Huyên nhẹ nhàng đi tới ghế dựa ngồi xuống: “Cố lão sư, tuân sau sẽ tổ chức cuộc thi,em không biết nên làm thế nào, mong thầy chỉ điểm cho em một chút.”

Cố lão sư ngẩng đầu: “Thế nào, bình thường không chịu lên lớp, hiện tại lại biết sốt ruột?”

Em thực sự biết sai rồi.” Diệp Huyên tỏ vẻ nghe lời kèm theo vẻ mặt áy náy, “Người sẽ không thực sự nhẫn tâm nhìn em không thể tốt nghiệp, đúng không?”

“Thầy biết với những tình huống đánh đánh giết giết nữ sinh như em quả thật không thể ứng phó được.” Cố lão sư khẽ đẩy gọng kính,”Trong hệ gần đây mới thiết kế một hệ thống tình huống thi khác, em nếu đã thực sự không muốn tham gia thi theo hệ thống phim kinh dị cũ, thầy có thể nói với trong khoa một tiếng, cho em tham gia thi bằng hệ thống thi mới, em thấy như thế nào?”

“Thật ạ?” Diệp Huyên kinh hỉ mở to mắt, “Hệ thống thi mới có cấp số nguy hiểm là bao nhiêu?”

“Không nhiều lắm.” Cố lão sư giơ ra ba ngón tay, “Ba sao.”

Ba sao? Diệp Huyên nhất thời cảm thấy trong lòng nở hoa, ngay cả cuộc thi của hệ bàn tay vàng, cấp số nguy hiểm cũng là sáu sao. Cuộc thi của hệ xuyên không vô hạn thì càng khỏi phải nói, cấp số nguy hiểm tăng đến mức chín sao.

“Tuy là cấp số nguy hiểm thấp, nhưng thầy phải nói cho em biết, hệ thống thi này chưa có ai thi thử, có khả năng sẽ xuất hiện tình huống bất ngờ, em thực sự đồng ý thử?”

“Có bao nhiêu phần trăm xảy ra tình huống bất ngờ?”

“Đại khái khoảng 10%.”

“Được!” Diệp Huyên dứt khoát nói đồng ý, “Em quyết định thi bằng hệ thống thi này.”

“Sảng khoái.” Cố lão sư mỉm cười gật đầu, “Vậy thầy liền gọi điện cho chủ nhiệm hệ.”

Không hiểu vì sao, Diệp Huyên cẩm thấy trong mắt lão sư lóe ra tia sáng cổ quái, chắc là mình nhìn thấy ảo giác.

Trong hệ rất nhất đồng ý chuyện này, ba ngày sau, Diệp Huyên đứng trước một cỗ máy móc cổ quái. Cố lão sư chỉ vào 5 khoang liên tiếp mà cô sẽ lần lượt đi qua, Diệp Huyên đang định nhắm mắt lại, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề liền lên tiếng hỏi: “Cố lão sư, hệ thống xuyên không này có chủ đề là gì?”

Hệ thống thi cũ của hệ tuy cũng là xuyên không qua nhiều thế giới, nhưng đều sẽ có một chủ đề nhất định. Hệ thống thi cũ có chủ đề là phim kinh dị, còn hệ thống thi mới này có cấp số nguy hiểm không cao, hẳn là thể loại vườn trường hay gì đó tương tự đi.

“Oh, chủ đề hả!” Cố lão sư vừa mở cửa khoang vừa ý vị thâm thường cười cười,”Em tuyệt đối đoán không được.”

“Là cái gì?”

“Là thịt văn.”

“Hả? Đợi chút,thầy vừa nói cái gì? Chủ đề là cái gì?”

Thịt văn?!!!

Cạch một tiếng, cửa khoang bị đóng kín lại. Thân thể Diệp Huyên được bao bọc bởi một luồng ánh sáng lam, cô thân bất do kỷ bắt đầu lâm vào hôn mê bên trong nguồn sáng đó.

Còn chưa có đem Cố lão sư vừa mới để lộ ra kinh người tin tức tiêu hóa hoàn, chợt nghe bên ngoài khoang thuyền nam nhân ác liệt cười nói: "Đúng rồi, kém chút quên nói cho ngươi. Nếu hoàn bất thành mỗi một giai đoạn nhiệm vụ, phải vĩnh viễn lưu ở nơi đó. Cho nên, ngàn vạn muốn hoàn thành nga, tiểu huyên ~ "

Tiểu huyên ngươi muội a! Cố Dần Thành, ngươi cho ta chờ!

Còn chưa kịp đem thông tin kinh người mà Cố lão sư vừa mới nói ra tiêu hóa xong, chợt nghe bên ngoài khoang nam nhân gian xảo cười nói: “Đúng rồi, kém chút quên nói cho em biết. Nếu không hoàn thành bất kỳ nhiệm vụ nào, sẽ phải vĩnh viễn ở lại nơi đó. Cho nên, Tiểu Huyên, em nhất định phải nhớ kỹ bắt buộc phải hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ nha.”

Tiểu Huyên em gái ngươi! Cố Dần Thành, ngươi chờ đấy cho ta!

# (từ giờ sẽ chuyển sang gọi n9 là nàng)

Tỉnh Đông Dương, trong phái Thương Lan, Diệp Huyên từ trong mộng dần dần tỉnh dậy.

Vừa mở mắt ra, nàng liền nhìn quanh bốn phía cẩn thận đánh giá một lượt. Đây là một gian phòng rộng rãi, trong phòng mặc dù không có đồ trang trí hay hoa văn chạm trổ bằng vàng, nhưng bàn là bàn bạch ngọc, ly cũng là ly lưu ly. Từng ngọn cây nhánh cỏ được bao phủ bởi ánh trăng thuần khiết lại lộ ra nội liêm tinh xảo, cao quý.

Diệp Huyên nhìn lại bản thân trong gương, khối thân thể này chỉ là một tiểu cô nương. Mặc một thân quần áo màu xanh nhạt, mái tóc đen nhánh vần theo kiếu tùng vãn, lại cài thêm một chiếc trâm đáng yêu. Vóc người chưa trưởng thành, nhưng dáng vẻ trong sáng đáng yêu, vừa liếc mắt nhìn liền biết sau này lớn lên nhất định là một mỹ nhân.

Lúc này, nàng đã ở trong một thế giới khác. Hiển nhiên, bản thân đã bị Cố lão sư, không đúng, Cố Dần Thành lừa.

Trước mắt đây là thế giới đầu tiên mà Diệp Huyên xuyên đến, cũng là bài thi thứ nhất của nàng. Nhiệm vụ mà hệ thống đặt ra cho thí sinh rất đơn giản, thí sinh xuyên đến thể loại thịt văn, thay thế nhân vật nữ trong thịt văn, sau khi hoàn thành tâm nguyện của nhân vật là có thể qua cửa.

Mà tâm nguyên đa phần là cùng người mà nhân vật nữ thích lăn lên giường. Mà việc lên giường bao nhiêu lần mới tính là hoàn thành tâm nguyện thì được quyết định bởi ý nguyện của nhân vật nữ.

Nhìn bảng hướng dẫn trên mặt sàn, Diệp Huyên kém chút tức đến hộc máu. Tuy rằng bình thường nàng thường xuyên hoàng văn, nhưng bản thân vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ! Nhiệm vụ cùng nam nhân lên giường này đến cùng là phải làm thế nào?

Nhưng nêu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ phải vĩnh viễn ở lại thế giới này, Diệp Huyên tuyệt đối sẽ không chấp nhận.

Nàng không ngừng tự cổ vũ bản thân, không quan hệ, coi như chơi một trò chơi 18+, dù sao cũng không phải thân thể của chính mình.

Sau khi tự trấn an bản thân một phen, Diệp Huyên tiếp tục xem thông tin nhiệm vụ.

Thế giới nàng xuyên không đến đầu tiên là một thế giới Tu tiên. Nhân vật trong nhiệm vụ cũng gọi là Diệp Huyên, là chân truyền đệ tử của phái Thương Lan-môn phái lớn nhất trong giới tu tiên. Diệp Huyên hiện thời mới mười ba tuổi, từ khi còn nằm trong tã lót, đã được sư phụ nhặt về núi, tự tay dưỡng dục cho đến bây giờ.

Mà mục tiêu công lược của Diệp Huyên là sư phụ của khối thân thể này, trưởng lão Phụng Chân điện của Thương Lan phái, Trương Diễn.

Đọc đến đoạn này, Diệp Huyên không khỏi chậc lưỡi. Tiểu cô nương này đúng là... thế nhưng đối với sư phụ không khác gì phụ thân của mình lại sinh ra cái loại tình cảm này. Đáng tiếc là, vị Phụng Chân điện trưởng lão này luôn coi nàng là tiểu nữ hài, tiểu cô nương trong tối ngoài sáng ám chỉ vài lần, hắn vẫn không có một chút phản ứng.

Nghĩ lại cũng thấy đúng, đối với tiểu nữ hài mười ba tuổi, lại do mình tự tay nuôi dạy, có thể có phản ứng gì, tiểu cô nương này cũng quá vội vàng.

Dù sao thời gian trong thế giới của nhiệm vụ so với thời gian trong thế giới thực là không trùng nhau, mà hệ thống lại không quy định thời hạn hoàn thành, Diệp Huyên liền vui vẻ ngốc trong này vài năm. Sống cuộc sống của tiên nhân, mỗi ngày đạp mây cưỡi gió, cảm giác nhất định rất tuyệt.

Vui vẻ quyết định xong, Diệp Huyên tính toán trước tiên đi xem công lược mục tiêu. Dù sao về sau sẽ cùng hắn lên giường, vẫn là tìm hiểu rõ một chút thì tốt hơn.

Nàng vừa mở cửa ra, trong phút chốc, cảm thấy bầu trời trước mắt mênh mông vô tận. Thì ra điện của Diệp Huyên nằm trên một vách đá dựng đứng cao chót vót, phóng mắt nhìn xuống, dưới chân là mây mù trắng xóa, bất chợt có bầy hạc từ trong mây bay vút lên, lướt qua trước mắt nàng. Mây trắng tản ra, từng đợt kim quang lóe sáng, từ mái cong của các phủ điện, ngọc lâu thật đúng là tiên cảnh.

Giữa trời xanh, bỗng thấy một đạo kiếm quang bay tới, trong giây lát liền đến trước mặt Diệp Huyên. Một thanh y đồng tử từ trên thân kiếm nhảy xuống, vừa thấy Diệp Huyên liền lộ ra cung kính tươi cười: “Diệp sư thúc, ngài đã dậy? Sư thúc tổ có việc triệu ngài tới.”

“Ừ.” Diệp Huyên qua loa gật đầu, sư phụ của nguyên thân là Trương Diễn ở Thương Lan phái có bối phận cực cao, nên Diệp Huyên đi theo cũng hưởng được một phần hào quang, tuy nàng chỉ là một tiểu cô nương mười ba tuổi nhưng người khác gặp nàng cũng phải cung kính gọi nàng một tiếng sư thúc.

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Diệp Huyên cũng vừa vặn phải đi gặp sư phụ của mình, may mắn bây giờ có người dẫn đường.

Ngay sau đó, nàng lấy từ trong tay áo một con hạc giấy, nhẹ nhàng thổi một cái, con hạc giấy liền hóa thành một con bạch hạc to lớn, nghển cổ kêu một tiếng, liền kính cẩn gục đầu xuống trước mặt Diệp Huyên. Sau khi xuyên không, Diệp Huyên không chỉ kế thừa nguyên thân trí nhớ, còn có được toàn bộ kỹ năng của nguyên thân. Lúc này đây, nàng tuy rằng là lần đầu tiên nhìn thấy thế giới tu tiên nhưng trong lòng cũng không sợ hãi.

Cưỡi lên bạch hạc, đi theo đồng tử đang bay phía trước. Bay qua vô số hoa mỹ lầu các, cuối cùng đồng tử đó cũng dừng lại trước tiền điện của tòa cung điện cao ngất chìm giữa mây mù. Tấm biển phía trên tiền điện, ba chữ Phụng Chân điện thật to, đúng là nơi ở của Trương Diễn.

Diệp Huyên hướng đồng tử phất phất tay, ý bảo hắn tự mình lui ra. Nàng hít một hơi thật sâu, chuẩn bị nhìn thấy mục tiêu công lược, Trương Diễn cùng nguyên thên dù sao cũng là thầy trò, sớm chiều ở chung, khó đảm bảo chắc chắn hắn sẽ không nhìn ra khác thường. Tại Tu Tiên thế giới, thường xuyên phát sinh việc tranh đấu, nếu bản thân bị ma môn gian tế bắt lấy...

Trong lúc nàng đang miên man suy nghĩ, chợt nghe trong điện truyền đến một giọng nam nhàn nhạt: “Trò đã đến, còn đứng ngoài làm cái gì.”

Âm thanh này trầm thấp thuần hậu, lại tựa như chuông vàng ngọc khánh, truyền vào trong tai, liền cảm thấy trong tâm một trận ngứa ngáy. Diệp Huyên trong lòng khẽ động, lại cảm thấy thanh âm này quả thực rất dễ nghe, tức thời cúi đầu, chậm rãi đi vào Phụng Chân điện.

Trong điện rộng lớn u tĩnh, trừ bỏ vài đồng tử đứng cạnh cửa, không nhìn thấy thân ảnh của Trương Diễn. Diệp Huyên dựa theo trí nhớ của nguyên thân, thuần thục xuyên qua đại điện, lại đi qua một hành lang gấp khúc thật dài, tiếp tục đi qua vài tòa núi giả, cuối cùng cũng bắt gặp một thân ảnh cao lớn.

Thân ảnh kia mặc một thân đạo bào huyền sắc, đầu đội bạch ngọc quan, đưa lưng về phía Diệp Huyên, nhìn về ngọn núi phía xa. Hai tay chắp sau lưng, từ trong ống tay áo rộng rãi lộ ra đôi tay thon dài, mười ngón khớp xương rõ ràng, thập phần hữu lực.

Diệp Huyên nhịp không được nuốt nước miếng, cũng không biết là bởi vì khẩn trương, hay là vì bàn tay hoàm mỹ của người kia.

”Sư phụ” nàng khẽ gọi “Đệ tử đã đến.”

“Ân” Trương Diễn lên tiếng, quay người lại. Đúng lúc này, một cơn gió từ phía sau thổi đến, ống tay áo của Trương Diên khẽ bay lên, sau lưng hắn mây trắng cuồn cuộn, tựa như từng đợt thủy triều trắng xóa. Trên khuôn mặt tuấn mỹ là vẻ mặt vân đạm phong khinh(mây nhạt gió nhẹ), vô bi vô hỉ(không buồn không vui).

”A Huyên.” Trương Diễn lạnh nhạt gọi.

Diệp Huyên trong tai ông một tiếng, trong phút chốc cái gì cũng không nghĩ được, trong lòng chỉ có một ý niệm vô cùng mãnh liệt: Ta yêu ngươi, sư phụ, ta nhất định đoạt được người! Mặc kệ là thân thể hay tâm của người, toàn bộ, toàn bộ đều là của ta!

Nàng phải dùng hết toàn bộ bản thân khí lực, mới chế trụ được dục vọng muốn bổ nhào qua người Trương Diễn, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh. Xong đời, Diệp Huyên bất đắ dĩ nghĩ, nàng không chỉ kế thừa trí nhớ cùng kỹ năng của nguyên thân mà còn kế thừa toàn bộ tình cảm của nguyên thân đối với mục tiêu công lược. Kế hoạch ở thế giới này vui vẻ ngốc vài năm còn chưa bắt đầu liền tuyên bô thất bại. Nàng cần phải nhanh chống đẩy ngã Trương Diễn, bởi vì dù chỉ một giây nàng cũng không nhịn được.
Chương tiếp
Loading...