Cuộc Hôn Nhân Định Mệnh
Chương 21: Chương 21
Sáng nay tất cả mọi người lại được dịp tròn xoe mắt nhìn tiểu thư của họ đã tươi tỉnh lên rất nhiều,dù không thực sụ ồn ào nhưng nụ cười đã có thần thái a.Thế là tất cả mọi người đều hăng hái làm việc,cô chủ nhỏ đã vui vẻ trở lại,hạnh phúc quá đi.Bác Trương được 1 phen sửng sốt với sự chăm chỉ bất thường của người làm,đúng là tiểu thư có sức ảnh hưởng lớn a.Uống xong cốc sữa,khuôn mặt cô trở nên hồng hào hơn,nở 1 nụ cười nhẹ cô chào mọi người:_Con đi học đây,mọi người làm việc nhé!_Cô chủ đi học vui vẻ.Không hẹn mà mọi người cùng ngước nhìn trời,hôm nay thực trong xanh,1 ngày đẹp trời đây.Trên xe không thấy Ngạo Thiên đâu cô ngạc nhiên hỏi:_Hôm nay anh ấy nghỉ sao?_Cậu ấy sang Mỹ rồi.Công ty có việc đột xuất,có lẽ sau này cũng không có đi học nữa._Có chuyện gì sao? _Không,chẳng qua 2 người kia muốn nghỉ hưu sớm nên bỏ công ty đi du lịch rồi._Thật không ngờ.Không phải cô ngạc nhiên mà tới chị cũng thấy khó tin,đang lúc có chuyện như thế này mà họ còn làm loạn thêm,hôm qua nghe tin tức ấy xong nhìn nét mặt của thiếu gia tới cô còn khẽ sởn da gà nói gì người khác.Mỗi lần cậu Ngạo Thiên nổi giận tốt nhất không nên động vào,ngu ngốc phạm phải thì chịu đủ a.Cô than nhẹ:_Gia Hân mà biết chắc muốn sang mỹ luôn quá!_Em không phải lo đâu,tối qua trước khi đi cậu ấy có tới gặp Hân rồi,cũng muốn lên gặp em nhưng em không trả lời,cậu ấy nói sẽ về trong thời gian sớm nhất.Cô thấy hơi buồn 1 chút, có thì đau đầu nhưng không có cũng thật im ắng quá.Tới trường,cô khoan thai đi vào lớp mà không gặp bất cứ trở ngại nào,từ hồi chị Băng đi học cùng không ai dám quấy rầy cô,mà nói tới chính cô cũng ngạc nhiên,chị Băng quả thực toàn tài a,học hành cũng rất cao thủ không những thế ngay ngày thứ 2 đi học nghe đâu chị còn nằm trong top 3 hotgirl của trường với danh xưng" lãnh huyết công chúa" và lớp cô trở thành tiêu điểm của sự chú ý khi 3 người đẹp nhất trường cùng học 1 lớp,ngồi 1 bàn a.Vào tới cửa cô đã nhận ra sự im lặng khác thường nơi Gia Hân,không líu lo như mọi ngày nữa mà là đang thiểu não nhìn chỗ ngồi bên cạnh.Cô vỗ nhẹ vào vai bạn an ủi:_Mấy ngày nữa anh ấy lại về ấy mà.Hân ngước đôi mắt cún con lên nhìn cô:_Nhưng mà vẫn thấy thiếu thiếu.Sau này không phải ngày nào cũng được gặp a!Nói xong lại gục mặt xuống bàn,cô thở dài,không ngờ 2 người này tiến triển cũng nhanh quá đi.Nhìn Gia Hân cô cũng thấy chua xót,thực sự tình yêu làm con người ta hạnh phúc nhưng cũng làm họ đau khổ không kém,giá mà mãi mãi được bên người mình yêu thì thực hạnh phúc.Cô cười khẽ trước suy nghĩ của mình ,bên anh ư? Cơ hội nhìn thấy anh cũng không có chứ nói gì tới bên cạnh anh,có lẽ đã tới lúc cô phải học cách ngừng yêu anh,nhưng thật khó.Đã 2 tuần nay cô không gặp anh,họ sống cùng 1 ngôi nhà nhưng lại không gặp nhau lần nào,cũng thật khéo a.Không gặp cũng tốt,cô cần thời gian để chữa lành vết thương lòng.1 tuần qua cũng không thấy Ngạo Thiên trở về,chỉ gọi điện đôi ba lần cho Băng hỏi thăm tình hình mọi người,Hân dạo này cũng tươi tỉnh đôi chút vì tối nào cũng tán ngẫu với Ngạo Thiên cả tiếng đồng hồ.Những ngày này nếu không học thì cô cũng lao vàoluyện tập,cô không muốn mình rảnh rỗi chút nào nếu không cô sẽ lại nhớ tới anh,công việc là cách duy nhất giúp cô đứng lên.Hôm nay được nghỉ nên cô có ý định về nhà thăm ba má,cô thực nhớ họ.Đang chuẩn bị trang phục thì tiếng chuông điện thoại làm cô pải bỏ dở,thấy số của má cô vui vẻ nhấc máy:_Má,con về ngay đây._Tuyết,con không sao chứ?_Sao má hỏi thế._Má sẽ tới đón con ngay,không cần con phải ở ngôi nhà đó nữa.Con chuẩn bị đồ đạc đi má tới ngay.Chưa kịp hỏi thì má đã cúp máy,nghe tiếng bíp dài vô tận ở đầu dây bên kia cô thấy hoang mang tột độ,chuyện gì đang xảy ra thế này? Đang bàng hoàng thì điện thoại lạ vang lên,cô vội nghe:_Má!_Tuyết là mình đây._Hân._Anh ta định lấy người khác thật sao? Thật quá đáng.Tuyết đừng lo lắng,cô chú sẽ đưa cậu về nhà,không thèm ở nơi đó nữa,mình xin lỗi vì thời gian qua thấy cậu buồn như thế mà mình không biết.Tuyết, mình thực xin lỗi._Cậu đang nói gì thế? Tại sao mình phải rời khỏi đây?_Tuyết,dừng giấu mình nữa,mọi chuyện đều có trên báo hết rồi,mọi người đều biết cả._Đợi mình 1 chút.Buông máy xuống cô lao nhanh xuống phòng khách,nhìn thấy bác Trương đang cầm tờ báo hôm nay cô vội gọi:_Bác Trương._Tiểu thư.Bác giật mình giấu tờ báo sau lưng,cô nghi ngờ nhìn bác rồi nói:_Con muốn đọc tin tức hôm nay,bác có thể cho con mượn 1 chút không?_Tiểu thư,không có gì đâu._Bác, đừng giấu con thêm bất cứ cái gì nữa.Nhìn ánh mắt van nài của cô , bác từ từ đưa tờ báo ra,vội cầm tờ báo,càng đọc gương mặt cô càng nhợt nhạt đi.Ngay trang đầu tiên là hình ảnh anh và Triệu Uyển tay trong tay,anh nhìn cô ta đầy âu yếm,trên môi xuất hiện 1 nụ cười sủng nịnh : Tổng giám đốc Dương thị tuyên bố đính hôn cùng con gái chủ tịch tập đoàn đá quý Triệu Uyển. Suy nghĩ của cô hoàn toàn mù mịt,nhìn chằm chằm khuôn mặt anh trên báo cô cảm tưởng mình không còn chút sức lực nào nữa,ngồi bệt xuống tấm thảm ở phòng khách,ánh mắt cô trống rỗng tựạ như 1 con búp bê vô tri vô giác,tiếng gọi lo lắng của bác Trương vang bên tai nhưng cô không thể trả lời,thế giới quanh cô dần dần sụp đổ.Biết là chuyện này sẽ đến nhưng khi đón nhân nó cô vẫn không thể khống chế trái tim mình.Đau quá,làm ơn đừng tổn thương trái tim cô nữa.Ôm chặt lấy trái tim đang đập 1 cách điên cuồng lệ cô rơi ướt đẫm khuôn mặt,làm ơn có ai đó nói đây chỉ là 1 giấc mơ,tỉnh lại cô vẫn thấy anh trong phòng ăn chăm chú đọc báo,thấy anh về nhà khi bữa tối được don lên,vẫn cùng anh ăn cơm và thỉnh thoảngnhìn thấy khuôn mặt lạnh giá của anh xuất hiện tia quan tâm lo lắng.Tất cả chỉ là 1 cơn ác mộng thôi,ai đó làm ơn gọi cô dậy với,cô không thể chịu được nỗi thống khổ này nữa rồi.Cảm nhận 1 vòng tay ấm áp đang bao bọn mình cô như người chết đuối vớ được mảnh gỗ trôi ôm vội lấy không rời tay.Tiếng ai đó vang lên:_Tuyết, nhìn chị này,Tuyết nghe chị nói không? Tuyết!Ai đó đang kêu tên cô nhưng cô không nhìn thấy,trước mắt cô chỉ có 1 màu trắng trải dài vô tận,gương mặt ai đó hoàn toàn nhòe đi cô không nhìn thấy,cho tới khi 1 cái tát làm cô thấy đâu đớn ý thức mới dần quay trở lại._Tuyết, chị xin lỗi,tỉnh lại đi em.Lần này thì cô biết người tát cô,kêu tên cô,đang ôm cô trong lòng là ai._Chị Băng.Giọng nói lạc cả đi,cảm nhận nước mắt chị nóng hổi rơi vào mu bàn tay mình mọ thứ trong cô như vỡ òa,gục vào chị cô khóc như 1 đứa trẻ , tiếng khóc xé lòng làm mọi người đều thương xót , nhìn tiểu thư đang đau lòng như vậy mắt họ cũng đỏ hoe từ lúc nào,sao thiếu gia có thể làm như thế cơ chứ? Cô khóc cho tới khi giọng khản đặc đi, nhắm mắt tựa vào chị ,đôi tay vò nát tờ báo tự lúc nào.Họ cứ im lặng cho tới khi 1 trận ồn ào truyền tới._Tôi muốn gặp con gái tôi.Tránh ra._Phu nhân,chúng tôi cần kiểm tra an ninh._Lăng Tuyết.Tôi bảo tránh ra, tôi tới đưa con gái tôi đi.Bác Trương vội lên tiếng:_Tống Mạc,cho phu nhân vào.-Vâng.Bà Nhược Lan đi thẳng tới nơi chị Băng đang dìu cô đứng lên,mắt bà đỏ hoe như thể trên đường tới đây bà đãkhóc miết.Nhìn con gái tiều tụy hẳn đi trái tim bà như có ai siết chặt,đón lấy con gái từ tay Băng bà nghẹn ngào:_Chúng ta về thôi,không cần nữa, ơn này ba má có bán công ty cũng sẽ trả cho họ.Không để họ làm tổn thương con nữa,chúng ta về._Má ơi._Tuyết, má xin lỗi.2 má con ôm nhau khóc,ông Hạo Thiên nhìn con gái như thế cũng không cầm được nước mắt,nếu biết có ngày nay ông sẽ không bao giờ để con gái mình bước chân vào đây.Ông sai rồi.2 người đưa con gái đi mà không để ý tới ai trong căn phòng này,họ hận không thể đánh chết kẻ thương tổn con gái họ, bước chân của họ dừng lại khi Băng đã xuất hiện trước mặt.Bà Nhược Lan nhìn chị đầy ai oán:_Các người còn muốn hành hạ con gái ta ư?_Bác gái,không có, chỉ là đồ đạc của Tuyết cháu sẽ đưa tới sau.2 bác đưa em ấy về nhà cẩn thận.Nhận thấy sự quan tâm trong mắt chị bà cũng nhẹ nhàng hơn:_Cảm ơn.Nói rồi 3 người lặng lẽ rời đi,không ai ngăn cản họ ,mãi cho tới khi chiếc xe đã mất hút mọi người mới bắt đầu có phản ứng.Bác Trương nhìn cảnh này mà không khỏi đau lòng: tiểu thư,rời đi cũng tốt, chúc cô hạnh phúc.Trên gương mặt già nua xuất hiện sự xót thương khó tả, có lẽ cô gái này không biết từ bao giờ đã đi vào trái tim mọi người.Trong tòa cao ốc cũng có 1 người siết chặt tờ báo trong tay, anh quay người lại nên không ai có thể thấy biểu cảm trên khuôn mặt đó.Tiếng chuông điện thoại vang lên,tay anh cầm điện thoại cứng ngắc._Thiếu gia, tiểu thư đi rồi.Chỉ 1 câu ngắn gọn nhưng cũng làm anh gục ngã,cô đi rồi, thật tốt,nhưng sao trái tim lại đau như thế,anh vừa buông tay để thiên thần bay đi mà sao lại đau đớn thế này.Gương mặt lạnh giá nay chỉ còn sự bi thương thống trị.Ai bản băng sẽ không tan,chỉ là không ai nhìn thấy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương