Cuộc Hôn Nhân Mù Quáng

Chương 47



Editor: Linh Đang

Lộ Lâm xuất hiện nhất định cuộc sống của Vãn Hảo sẽ không hề thái bình, cô nhanh chóng biết, thì ra đối phương cũng về Lăng Thành kinh doanh quán rượu, mà địa chỉ cũng cách chỗ cô không xa, ngay con phố đối diện cách mấy trăm mét. Điều này không thể không nói là muốn tuyên chiến với cô, trong lòng Vãn Hảo cảm thấy chán ghét, nhưng cũng không tức giận nhiều.

Nguyên nhân vì nội tâm ghen tị nên mới sợ hãi một người, cho nên mới cảm thấy đối phương có thể gây nguy hiểm cho mình, cô còn rất cao hứng khi Lộ Lâm coi mình như tên địch giả tưởng.

Vãn Hảo tiếp tục làm việc của mình, vì có danh tiếng của Lâm Khê quán, nên coi như buôn bán cũng náo nhiệt, thêm việc mấy năm nay cô quen biết nhiều học được một ít thủ đoạn, cũng trang trí một số thứ nên việc kinh doanh cũng không tệ.

Thỉnh thoảng Đường Khải Sâm cũng đến, Vãn Hảo biết nói với anh bao nhiêu đều vô dụng, đơn giản dùng thái độ như lúc trước đối xử với anh, không lạnh không nóng, chờ anh tự biết mà rút lui.

Kết quả người này thường xuyên đến trình diện, hình như không có chút bộ dáng bị đả kích nào, đến mấy người phục vụ trong quán cũng quen biết anh, không có việc gì liền truy hỏi Vãn Hảo: "Chị Vãn Hảo, người kia muốn theo đuổi chị đúng không? Nhìn bộ đồ và xe của anh ta, nhất định không phải người thường, sao chị lại không đáp ứng."

Mỗi khi Vãn Hảo gặp vấn đề này cũng chỉ nhẹ nhàng cười: "Chớ đoán mò, đó là bạn của chị."

Loại lời này truyền đến trong tai Đường Khải Sâm, anh cũng chỉ  cười: "Đúng, trước mắt coi như bằng bè."

Anh không hề giống như trước là không có việc gì sẽ bày tỏ tâm ý, trước kia quá mức tự đại, luôn cảm thấy chỉ cần mình cho người kia bậc thang, cô sẽ tự đi xuống dưới. Nhưng hiện tại mới hiểu được lúc trước chính mình có bao nhiêu buồn cười, cũng dần dần hiểu một điều, chân chính thích, là dù cho chính mình không nói ra miệng, nhưng nhất định đối phương có thể cảm nhận được.

Mỗi ngày anh đều bớt chút thời gian tới đây ngồi một lát, thật ra cũng không làm được cái gì, chỉ là muốn nhìn thấy cô.

Tuy rằng Khương Vãn Hảo sắp hai mươi tám tuổi rồi, nhưng bộ dạng trắng trẻo nõn như có thể nhỏ được ra nước, cộng thêm hiện tại có vài phần hương vị của nữ cường nhân, càng thêm hấp dẫn ánh mắt của một đám đàn ông. Cho nên Đường Khải Sâm thấy Vãn Hảo ồn ào uống rượu cùng một đám đàn ông, lần đầu tiên gặp, gần như anh không khống chế được muốn xông lên đánh người.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~

Nhưng nhanh chóng phát hiện mình suy nghĩ nhiều, Khương Vãn Hảo ứng phó tự nhiên, khi đối mặt với những người đàn ông kia biểu hiện rất thành thạo: "Một chén này tôi uống, cám ơn Lưu tổng đã tới đây ủng hộ, nhưng anh cũng biết từ trên xuống dưới của chỗ này không dời khỏi tôi được, nếu uống nhiều quá lại thành phiền toái rồi."

Có khi cũng sẽ gặp gỡ người khó dây dưa, thế nhưng Khương Vãn Hảo cũng có thể bình tĩnh ứng phó, dường như trong tình cảnh khó khăn cô cũng có thể mỉm cười đối mặt.

Đường Khải Sâm nhìn bộ dáng của cô khi đứng giữa đám người, ôn nhu nhưng không mất anh khí, anh không thể tưởng tượng rốt cuộc Khương Vãn Hảo đã trải qua bao nhiêu mới có thể biến thành bộ dáng hiện tại, người phụ nữ mà trước kia không rành thế sự, thậm chí có chút không có chủ kiến, hiện tại đã có thể một mình chống đỡ một khoảng trời.

Cô không cần bất kì kẻ nào, cho dù là anh...

Mỗi lần đến lúc này Đường Khải Sâm lại cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng anh lại không làm được cái gì, chỉ có thể đợi cô uống rượu xong, nhờ phục vụ đưa cho cô một cốc trà nóng, thấy dạ dày cô không thoải mái, liền đưa thuốc đau dạ dày mình chuẩn bị trước tới.

Chỉ là chút việc nhỏ, nhưng anh vẫn cố gắng làm tốt với Khương Vãn Hảo, dù cho thật sự hai người không thể cùng một chỗ, ít nhất anh đã từng cố gắng, vì phần tình yêu đến muộn nhưng lại bị mình phung phí quá sớm này, cố gắng càng nhiều hơn.

***

Đảo mắt đến mùa đông, Vãn Hảo phát hiện bốn năm người phục vụ cô tuyển lúc trước không giúp được nữa. Cô bắt đầu cân nhắc lại chuyện tuyển người, đang suy nghĩ, bỗng nhiên Đường Khải Sâm đi vào từ cửa.

Gần đây cô có chút ho khan, chỉ ngẩng đầu chào hỏi với anh rồi lại tiếp tục vội chuyện của mình, ai biết tự nhiên người nọ lại thả một túi giấy lên mặt quầy bar.

Nhận được ánh mắt nghi hoặc của cô, Đường Khải Sâm giải thích: "Lúc trước bà nội bị cảm đã uống loại thuốc Đông y này, hiệu quả rất rõ rệt, tốt hơn thuốc tây."

Vãn Hảo nhìn chằm chằm túi đó rồi sửng sốt, Đường Khải Sâm còn nói: "Chỉ cần dùng nước ấm pha một chút là được, không đắng."

Từ trước cô đã sợ uống thuốc, cái gì đó đắng là không nuốt trôi được, lúc này thấy hai mắt anh lộ ra vài phần ánh sáng nhìn mình chằm chằm, cô không nhịn được lại ho khan vài tiếng: "Bao nhiêu tiền, tôi trả cho anh."

"Không nhiều đâu, không cần so đo."

"Không được."

Thấy cô kiên trì, môi mỏng của Đường Khải Sâm hơi căng thẳng, dứt khoát nói: "Em mời anh uống chút gì đó là được."

Lúc này Vãn Hảo mới lộ ra nụ cười mỉm, nhẹ nhàng gật đầu.

Anh ngồi gần cô, cho nên vẫn thấy cô gõ gõ đánh đánh máy tính, nhưng bởi vì ho khan nên hốc mắt cũng có chút đỏ lên, thường xuyên dụi mắt, sắc mặt cũng mệt mỏi. Nhẫn nại vài lần, Đường Khải Sâm vẫn cúi người xem xét: "Đang làm cái gì?"

Vãn Hảo bị hơi thở của anh dọa sợ, toàn thân không tự chủ được nghiêng sang bên cạnh: "Đang viết thông báo tuyển dụng."

Anh nhìn một hồi, im lặng không lên tiếng, nhưng khí lạnh vẫn dừng trên hõm vai cô. Vãn Hảo che kín áo choàng trên người, cố gắng tập trung tinh thần tìm thông báo trong hộp thư.

"Để anh làm cho, em vào trong nghỉ ngơi đi." Anh vừa từ bên ngoài tiến vào, ngón tay vẫn lạnh dọa người như trước, bỗng nhiên nắm lấy ngón tay đang cầm chuột của cô.

Vãn Hảo vội vàng rút tay về, nhìn chằm chằm chữ đen trên màn hình, nói: "Không cần, tôi tự làm được."

"Việc này, anh có kinh nghiệm hơn em." Đường Khải Sâm ở rất gần cô, lồng ngực dán vào lưng cô, mỗi một từ cứng rắn thì áo bành tô lại mang đến một lần ma sát nhẹ.

Dường như anh không có bất kỳ tạp niệm nào, từ đầu đến cuối đều nhìn màn hình, nhưng cánh tay lại bao lấy cả người cô vào trong ngực. Vãn Hảo dứt khoát đứng dậy nhường ra, cầm túi thuốc đi lên lầu.

Kết quả Bắc Bắc trở về liền nhìn thấy Đường Khải Sâm với vẻ mặt và bộ dáng nghiêm túc ngồi ở quầy bar, tò mò trèo lên ghế nhỏ, cũng nhìn chằm chằm màn hình máy tính: "Chú đang nhìn gì thế?"

Đường Khải Sâm nghiêm túc pass một phần sơ yếu lí lịch của một người con trai, lúc này mới quay đầu nhìn cậu nhóc: "Đang giúp dì Hảo của con tìm người."

Bắc Bắc gật đầu cái hiểu cái không, nhìn một lúc lại thấy không bình thường, chỉ vào một con trai có bộ dạng thanh tú nói: "Khuôn mặt của người này thật xinh đẹp, sẽ có rất nhiều cô gái thích."

"Dì Hảo của con dựa vào tay nghề mới thu hút người, không cần thiết thứ này." Đường Khải Sâm nói xong cũng mang vẻ mặt ra vẻ đạo mạo loại phần sơ yếu lí lịch kia.

Bắc Bắc giương cái miệng nhỏ nhắn, khó có thể tin tưởng nhìn anh một cái: "Nhưng đây là thủ đoạn marketing mà, mẹ cháu dạy đấy!"

Đường Khải Sâm nhìn nhóc con đang nghiêm túc, kiên nhẫn giải thích với bé: "Lấy kinh nghiệm của chú, con trai như vậy đều không an phận giữ mình, sẽ không kiên định đi làm, bạn gái quá nhiều sẽ nghỉ phép nhiều."

Bắc Bắc nhíu mày suy tư một phen, cuối cùng gật gật đầu công nhận: "Đúng, chú Eric chính là người như vậy."

Đường Khải Sâm cũng không có chút tự giác khi bán đứng bạn bè, sờ sờ đầu Bắc Bắc khen ngợi nói: "Thật thông minh."

***

Bắc Bắc nằm sấp trên quầy bar cùng Đường Khải Sâm tuyển chọn, pass toàn bộ những người giống đực có bộ dạng khó coi. Nhìn thành quả cuối cùng, Bắc Bắc vẫn không khỏi cảm thấy kỳ quái: "Nhưng không phải chú nói dì hấp dẫn người khác bằng tay nghề của mình sao, tại sao tất cả những cô gái được chọn đều xinh đẹp?"

Vào lúc này, đương nhiên Đường Khải Sâm cũng có thể tìm ra cho chính mình một lý do thoái thác: "Bởi vì rất nhiều khách hàng nam luôn kiếm cớ mời dì Hảo của con uống rượu, chính là bởi vì cô ấy rất xinh đẹp, chúng ta tìm người cũng xinh đẹp như cô ấy, như vậy sẽ giúp được dì, lúc đó sẽ không cần uống rượu."

Bắc Bắc vừa nghe chú Đường suy xét mọi chỗ cho dì Hảo, quả thực hoàn toàn có cái nhìn khác với anh: "Chú quá tuyệt vời, những thứ này còn có thể nghĩ tới, nhưng cháu vẫn cảm thấy dì Hảo tương đối xinh đẹp đấy."

Đường Khải Sâm cũng muốn như vậy, nhưng không chọn mấy người không xinh đẹp, nhất định Khương Vãn Hảo sẽ hoài nghi kết quả của lần tuyển mộ này...

Quả nhiên anh khi anh đưa thành quả cho Khương Vãn Hảo nhìn, cô kinh ngạc hỏi lại: "Sao tất cả lại là con gái?"

"Con gái cẩn thận."

"Nhưng có việc nhất thiết phải cần đến con trai." Vãn Hảo lật lại hòm thư, kết quả phát hiện không có một bản sơ yếu lí lịch của con trai nào cả?

Thấy vẻ mặt cô hoài nghi nhìn mình, Đường Khải Sâm cũng không cảm thấy xấu hổ, uống ngụm trà mới nói: "Anh xem xét, những người con trai khác đều không phù hợp điều kiện, sơ yếu lí lịch của vài người còn bỏ trống vài năm, nhìn qua rất không kiên định. Không phải em tìm người chăm chỉ muốn làm lâu dài sao? Nếu không thì dạy họ cũng chỉ tốn chút thời gian và công sức thôi."

Anh dừng một chút còn nói: "Không phải bây giờ vẫn còn hai người con trai sao, có việc có thể tìm bọn họ, ngay cả anh cũng có thể giúp em."

"Anh? Tôi có thể nhưng dùng không nổi." Vãn Hảo cười nhạt.

Ánh mắt Đường Khải Sâm ôn hòa cười nhìn cô: "Anh cũng không thu tiền của em."

"Không phải vấn đề này." Vãn Hảo xua tay, híp mắt cười khẽ với anh, "Tôi sợ anh đập nát biển hiệu của tôi."

Sắc mặt Đường Khải Sâm nháy mắt từ trời quang chuyển thành nhiều mây: "Khương Vãn Hảo, em xem thường anh như thế? Chỉ là chút việc đơn giản mà thôi."

Có nói tiếp thì cũng vẫn là đạo lí, Vãn Hảo cũng lười so đo với anh, lấy máy tính xách tay đi không để ý đến anh nữa.

Bắc Bắc ngồi một bên từ đầu đến cuối không lên tiếng tự nhiên che cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu cười trộm, chớp mắt vài cái với Đường Khải Sâm: "Có phải chú sợ soái ca đến, bắt cóc dì Hảo của cháu hay không?"

Thấy Khương Vãn Hảo vốn không để ý đến động tĩnh của hai người, Đường Khải Sâm vươn ngón trỏ làm động tác im lặng, nhóc con che miệng lại thấp giọng kề tai anh nói nhỏ: "Yên tâm đi, nếu ai đó có ý định bắt cóc dì Hảo, nhất định cháu sẽ thông báo cho chú trước."

Đường Khải Sâm ngoài ý muốn nhướn mi, không giấu được ý cười nơi đáy mắt: "Thật sự? Tại sao tự nhiên lại đối tốt với chú như thế?"D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~

Bắc Bắc nặng nề vỗ vai anh: "Cháu thấy chú đuổi theo lâu như vậy rồi mà cũng không kịp, bỗng nhiên cảm thấy chú thật đáng thương."

"..." Đường Khải Sâm đưa tay đỡ trán, đây mới thật sự là con trai ruột sao? Vì sao tự nhiên đối tốt với anh một lần cũng làm anh thấy không thoải mái thế.

***

Mấy trò lừa bịp của Đường Khải Sâm, thỉnh thoảng làm thì cũng được thông qua, nhưng gặp gỡ vấn đề có tính nguyên tắc, nhất định Khương Vãn Hảo sẽ không thỏa hiệp.

Thấy khách sạn của Lộ Lâm khai trương, môn quy rất lớn, mức đầu tư của cô ta gấp Vãn Hảo mấy lần, cộng thêm nhân mạch tích góp mấy năm, thế nên sự nghiệp của cô ta tăng lên một bậc.

Dĩ nhiên là công việc làm ăn của Vãn Hảo trì trệ, cùng ở trong một con phố, lại gần trong gang tấc, kiểu gì cũng sẽ có ảnh hưởng. Bộ dáng của phục vụ trong quán cũng không thể gánh vác nổi, chính cô cũng đau đầu, bắt đầu cho rằng chỉ mang ảnh hưởng xấu trong vài ngày mà thôi, ai biết liên tục cả tháng đều này.

Sắp đến năm mới, bán hàng ăn uống sắp đến lúc bận rộn, đối lập với chỗ kia thì quán của Vãn Hảo càng thêm vắng vẻ, tinh thần của vài người giảm sút, ngược lại cô vẫn luôn ra sức tích cực.

Đầu tiên dưới sự sắp xếp của chú Lâm, bàn bạc với mấy công ty, trước đây những công ty này đều sẽ sắp xếp tiệc cuối năm cuối năm cùng cơm tất niên ở Lâm Khê quán, hi vọng đối phương có thể cho chú Lâm chút mặt mũi.

Kết quả đối phương cũng không thèm gặp cô, lần đầu tiên cô đến thì tiếp tân nói ông chủ không ở đó, lần này trực tiếp hơn: "Ngại quá Khương tiểu thư, ông chủ của chúng tôi đang họp, hôm nay vô cùng bận, chắc là không có thời gian gặp cô rồi."

Lý do thoái thác này quá quen thuộc, lúc trước mấy công ty cũng từ chối kiểu này, cô suy đoán có lẽ đối phương đang chướng mắt chỗ của mình nhỏ, vẫn canh giữ ở cửa công ty, dù gì cũng muốn thử lại một lần xem.

Cô ngồi ở bên bồn hoa, cho dù là mùa đông, mặt trời vẫn làm cho người ta chói mắt, nhưng nghĩ đến những tin tức tốt ở chỗ chú Lâm còn đang chờ mình, cô liền không cảm thấy khổ một chút nào.

Sắp đến giờ cơm tối, cuối cùng gặp vị Lục tổng kia đang được một đám người vây quanh đi ra, Vãn Hảo đang muốn nghênh đón, lại nhìn thấy một người quen biết xuất hiện ở trong đám người.

Lộ Lâm cùng vị Lục tổng kia nói chuyện, vẻ mặt tươi cười, nhìn bộ dáng hai người hình như là rất quen thuộc. Những chuyện không hay trong thời gian này đều được giải thích rồi, Vãn Hảo nắm chặt tay, vẫn nhấc chân đi tới.
Chương trước Chương tiếp
Loading...