Cuộc Sống Bình Thản Của Bộ Xương Khô Quái Đản

Chương 21: Gánh Nặng



Edit:Phong Lữ

Dinetsa nhìn Diferra đang chạy tới, vẻ mặt vui mừng ngay lập tức biến đổi:

- Đồ ngốc, mau chạy đi, đừng qua đây!

Nhưng tiếc rằng nàng đã cảnh báo muộn. Con ma thú gấu gần đó đã phát hiện ra Diferra đang chạy tới, cánh tay to lớn không do dự đánh về phía cậu.

Diferra rất nhanh mắt, cậu vội tạt sang bên, ở giữa nhanh chóng chĩa gậy ma pháp vào ma thú gấu. Cùng lúc đó, miệng cậu mấp máy bắt đầu niệm ma pháp chú.

Tiêu Bách chạy đến từ phía sau, bực mình nắm ót Diferra, sau đó cầm cổ Diferra không thương tiếc ném ra phía sau. Thằng ngốc này XXX, còn có thời gian lảm nhảm chú ngữ ‘phá’ à, không thấy cái tay gấu ấy đã vung tới sao.

Trong lòng thầm mắng thằng nhãi này ngu bẩm sinh, hai tay Tiêu Bách đã tạo ra một hỏa cầu âm ty, bắn nhanh về phía con gấu.

Hỏa cầu âm ty có tính ăn mòn (như axit) nên phần thịt bị trúng trong nháy mắt cháy sạch. Ma thú gấu bị đau dữ dội, hung hăng trừng Tiêu Bách, há miệng gào thét, cả người nó trong nháy mắt bốc lên ánh sáng màu vàng đất.

Tâm trạng Tiêu Bách chùng xuống. Trạng thái này cho thấy ma thú gấu đã bắt đầu thi triển ma pháp. Không kịp nghĩ nhiều, hắn ngay lập tức kéo Diferra-đang-ôm-đầu-la-đau về phía sau, đồng thời bố trí hắc ám tam giác giới quanh người.

Ầm ——

Bất thình lình, ma thú gấu đấm hai tay lên mặt đất, ánh sáng màu vàng đất theo vết nứt trên đó phát ra, mặt đất bỗng chấn động dữ dội. Diferra bị xóc nảy mất thăng bằng, ngay lập tức ngã xuống. Tiêu Bách cũng không rảnh để ý cậu ta, vì cùng lúc đó, ba ma thú gấu ngửa mặt lên trời rống lớn, sau đó ra sức đấm lên mặt đất. Ánh sáng màu vàng từ đó phát ra, mặt đất trong phạm vi 10 dặm liên tục chấn động.

Hắc ám tam giác giới bị chấn động ầm ầm. Không lâu sau đó, trên mặt đất lại xuất hiện thêm vài vết nứt. Tiêu Bách giật mình một cái, âm thầm nghiến răng. Mấy con ma thú gấu cấp 6 chết tiệt này không hổ là bá chủ nơi đây, sức mạnh kinh khủng và cấp độ thô bạo này đúng là đỉnh cao trong tất cả sinh vật đạt cấp 6.

Nhưng chỉ cỡ này mà muốn bắt hắn thì quả là nằm mơ giữa ban ngày!

Thu hồi hắc ám tam giác giới đã bị đánh tả tơi, khớp hàm Tiêu Bách răng rắc cử động. Hắn đặt hai tay trước ngực, sau đó ra sức nhào nặn. Một ít ánh đen từ từ hiện ra, chỉ trong chốc lát, gió quanh đó bắt đầu thổi mạnh, một luồng hắc khí chết chóc tụ lại chỗ Tiêu Bách.

“Tử linh bám riết”

Đáp lại tiếng gọi đó, luồng vong hồn lạnh lẽo như mãnh thú hung dữ, vùng ra khỏi tay Tiêu Bách, xông về phía ma thú gấu.

Grào——

Trong giây lát bị ‘tử linh bám riết’ quấn lấy, ma thú gấu bỗng trừng lớn mắt, gào thét chói tai.

Âm lệ oán khí đẩy lên cao. Những tử linh màu u lam méo mó vây trước mắt được oán khí tiếp sức, chúng càng điên cuồng hấp thụ sinh khí của ma thú gấu.

Diferra biến sắc, những điều đang chứng kiến trước mắt vượt xa tưởng tượng của cậu. Còn Dinetsa ở cách đó không xa thì kinh hoảng trợn tròn mắt nhìn những ma thú gấu đang giãy dụa dữ dội và những oán lệ tử linh quái dị kia.

Đột nhiên, một luồng khí lạnh từ chân nàng chầm chậm xộc lên. Tầm nhìn của nàng hướng về phía bộ xương mặc áo choàng ma pháp đang bị bóng tối bao quanh kia. Dinetsa bỗng thấy như cổ mình như bị ai đó bóp chặt, cảm giác nghẹt thở khiến nàng hoảng sợ.

Một con ma thú gấu phía trước bất thình lình thét lên điên cuồng, quơ hai tay, lao về phía Tiêu Bách, chuẩn bị liều chết phản công. Nhưng nó còn chưa tiến được ba thước thì đã bị một luồng ánh sáng vàng mang theo sát khí phóng tới từ trong khu rừng tối tăm. Con ma thú gấu vốn không kịp né tránh, trong nháy mắt đã bị luồng ánh sáng vàng xuyên qua đầu.

Ầm ——

Thân thể to lớn của nó ngã xuống. Những tử linh đang bám trên người nó reo hò một tiếng rồi ăn sạch nó đến khi chỉ còn linh hồn.

Tiêu Bách không khỏi sửng sốt, hắn vốn chuẩn bị dùng ma pháp công kích, giờ đã không cần nữa. Hắn kinh ngạc quay đầu lại nhìn, không ngoài dự liệu thấy được bóng dáng quen thuộc. Có điều…sắc mặt đối phương rất khó coi!

Diferra đang sụi lơ trên mặt đất cũng bị biến cố vừa rồi kích động. Cậu ta hoảng sợ nhìn Tiêu Bách, vốn tưởng rằng do bộ xương này làm, nhưng lại thấy bộ xương quay đầu về chỗ cậu.

Diferra rất đỗi ngạc nhiên, vô thức nhìn về phía bộ xương đang nhìn, liền thấy một người mang vẻ mặt u ám, lãnh diễm, một thiếu niên đang nhảy xuống trên cành cây thấp.

Người đó mang một khí thế không thể bỏ qua, hơi thở toát ra vẻ lạnh lùng, ngang ngạnh. Trong lòng Dinetsa không nhịn được, thoáng chấn động. Ở trong hoàng tộc, nàng đã quen thấy những đàn ông quý tộc xum xoe săn đón nàng. Vậy nên khi thấy người này, trái tim nàng bị chấn động không nhỏ.

Sợ hãi trong lòng đã giảm đi một chút, Dinetsa mở to mắt nhìn thiếu niên kia đi đến trước người ma thú gấu, rút trên đó ra một cây dao găm. Nàng không khỏi kinh ngạc, hóa ra một chiêu giết chết ma thú gấu khi nãy là do hắn ta làm!

Nghĩ vậy, Dinetsa cố gắng bình tĩnh lại. Thiếu niên này trông chỉ chừng 14-15 tuổi lại có sức mạnh lớn như vậy. Thân là người trong hoàng thất, Dinetsa từ nhỏ đã được dạy rất nhiều kiến thức, nên làm sao nàng có thể không nhận ra thứ bám trên dao găm lúc nãy là hoàng kim đấu khí cơ chứ!

- Sao mi lại đến đây?

Tiêu Bách hơi ngạc nhiên hỏi. Tên nhóc này rõ ràng đang ngủ ngon lành mà, sao lại chạy đến đây.

Thew nắm chặt dao găm, lạnh lùng liếc hắn. Bộ xương đáng ghét này lại dám không nói tiếng nào mà quăng cậu lại một mình. Nếu nơi này không náo động như vậy thì e rằng việc tìm ra Tiêu Bách vẫn là một nan đề. Nghĩ đến đây, trong lòng Thew không nhịn được cơn giận, mặc dù cậu cũng không hiểu vì sao khi phát hiện mình bị bộ xương bỏ lại, cậu lại nổi giận.

Nhưng khi chạy đến đây, chứng kiến Tiêu Bách chiến đấu quên mình để bảo vệ thiếu niên xinh đẹp mềm yếu kia, cơn giận trong lòng cậu dường như bắt đầu có xu hướng tăng lên.

Tiêu Bách nhìn sắc mặt bất thường của Thew, thầm nghĩ sao tên nhóc này lại xù lông rồi. Nhất là ánh mắt kia, như thể muốn nuốt gọn Tiêu Bách mới cam tâm.

Bị suy nghĩ của mình làm cho sợ nổi da gà, Tiêu Bách dời ánh mắt sang ba con ma thú gấu đang còn vùng vẫy sắp chết, nói nhanh:”Ta giải quyết phần còn lại trước, còn mi…” dừng một chút, sau đó chỉ Diferra trên mặt đất:”Mi tạm thời bảo vệ tên này”

Nghe vậy, Thew nhíu chặt mày, yên lặng liếc Diferra.

Tiêu Bách không thừa lời vô ích, ngay lập tức đuổi theo hai con ma thú gấu đang bỏ chạy, hậu quả thì cần phải xử lí nhanh chóng…

Sau khi Tiêu Bách rời khỏi, Thew mới từ từ mở miệng nói:”Đứng dậy”.

Nghe được giọng nói trong trẻo của người kia, mặt Diferra đỏ lên. Cậu ta rụt rè nhìn thoáng qua bộ xương đã đi xa kia, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới gật đầu với Thew.

Cậu ta thử đứng lên, nhưng cơ thể vẫn còn trong cơn hoảng sợ, hai chân xụi lơ, không thể đứng dậy được. Diferra nóng lòng càng muốn đứng lên hơn, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không đứng được.

Thew thực sự nhìn không vừa mắt, nhăn mày, mất kiên nhẫn vươn một tay ra.

Diferra hơi sửng sốt, khuôn mặt càng đỏ dữ hơn:”Cảm ơn”, lúng túng cúi thấp đầu, giọng điệu rụt rè pha chút ngượng ngùng. Diferra giơ tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của người kia, trong lòng nhẹ nhàng rung động, vô thức cúi đầu.

Thew dùng sức kéo người kia đứng lên, nhưng chân người kia như không có xương, cả người bổ nhào về phía cậu. Trong lòng thoáng qua một chút chán ghét, Thew vô cảm đỡ người này đứng dậy, cố gắng né tránh mọi tiếp xúc.

Diferra luống cuống đứng vững, tim đập mạnh vì sự sơ ý lúc nãy. Cậu ta cúi thấp đầu, ánh mắt lấm lét ngượng ngùng:”Xin, xin lỗi…”

Thew mím môi, yên lặng đẩy Diferra ra, ngoài mặt ngoại trừ nhíu mày thì không nhìn ra cảm xúc gì khác.

- Việc kia…

Liếc mắt nhìn bộ xương đang xử lí con ma thú gấu cuối cùng kia, xong, Diferra quay đầu khẩn thiết lôi kéo ống tay áo Thew, nói:

- Có thể cứu cứu cả chị tôi không?

Đáng tiếc, có vẻ Diferra cầu xin sai người rồi, bởi Thew không chỉ không cảm động, ngược lại còn quẳng một câu:”Chuyện đó không liên quan đến ta”

Ánh mắt Diferra tối sầm lại, cắn môi dưới không biết nói gì.

Đúng lúc này, một giọng nói bỗng chen vào

- Các người đang nói gì đó?

Chỉ thấy cái tên vừa nhanh chóng giải quyết ma thú gấu chui ra – Tiêu Bách.

Diferra bị dọa đến mức mặt trắng bệch ra, hầu như theo phản xạ mà trốn sau lưng Thew.

Thew lạnh lùng liếc bộ xương khô, vô cảm nói:”Cho ông cứu chị hắn đấy.” Giọng điệu rất bình thản, bình thản đến mức có chút kì quái.

Tiêu Bách mới đầu nhìn Thew với ánh mắt quái dị, rồi dời tầm mắt về phía Dinetsa cách đó không xa, sau đó lại nhìn Diferra ở sau lưng Thew.

- Muốn ta cứu cô ta?

Hỏi thì hỏi vậy, nhưng nhớ lại cảnh người này liều mạng vì cô gái kia, hắn tự hiểu nếu không cứu thì tên nhóc này mang về rồi kiểu gì cũng đòi sống đòi chết…

Diferra có hơi nao núng, tuy rất sợ bộ xương này nhưng cậu vẫn vội vàng gật đầu, thiếu chút nữa rơi nước mắt.

Tiêu Bách ngẫm nghĩ một chút, nhấc Phì Điền trên vai lên:”Hút kết giới bảo vệ kia” Dứt lời cũng không để ý Phì Điền đồng ý hay không đã ném nó qua.

Sau đó, Tiêu Bách quay đầu nhìn chằm chằm Diferra, ác ý uy hiếp:” Sau này phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không, ngươi và người chị kia của ngươi…” Tiêu Bách dùng bàn tay xương xẹt ngang cổ mình (động tác uy hiếp cắt cổ). Thấy ánh mắt kinh hãi của Diferra, hắn lúc này mới cười khanh khách:”Yên tâm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ đối xử thật tốt với ngươi”

Thew nheo mắt, ánh mắt trở nên sắc bén “Ông muốn mang bọn chúng theo?”

Dường như không thấy ánh mắt Thew phóng qua, Tiêu Bách gật đầu.

- Bọn họ là một gánh nặng, ông quên đây là nơi thế nào rồi à.

Tiêu Bách bị nghẹn một chút. Tuy Thew nói đúng nhưng hắn cũng có lí do của mình.

- Nói chung mi đừng để ý nhiều thế, trước hết mang cô ta lại đây.

Tiêu Bách vừa nói, vừa cưỡng chế kéo Diferra đằng sau ra. Bây giờ phải nhanh chóng rút khỏi đây, Tiêu Bách không muốn ở lại chờ đám ma thú mới đến.

Sắc mặt Thew trầm xuống, Tiêu Bách lại không giải thích gì thêm. Cuối cùng Thew cũng không nói gì, quay người đi về phía Dinetsa.

Lúc này chuột béo Phì Điền đang khóc không ra nước mắt mà há to miệng mà hút hút ‘lá chắn bảo hộ’.Chung cực ma pháp quả nhiên khó ăn. Bụng Phì Điền càng trướng ra thì ‘lá chắn bảo vệ’ càng mỏng đi so với lúc đầu rất nhiều.

Dinetsa kinh ngạc nhìn cảnh con chuột ăn ma pháp, đồng thời cũng hoảng sợ trong lòng. Bỗng nhiên nàng có cảm giác có ánh mắt đang hướng về phía mình, quay đầu lại thì vừa thấy một thiếu niên chỉ đang cách mình bởi kết giới.

Thew dường như không mấy hứng thú nhìn cô gái trên mặt đất này. Cậu giơ dao găm lên, xuất đấu khí hoàng kim vào trong đó, sau đó khẽ hô một tiếp rồi đâm mạnh vào. ‘Lá chắn bảo vệ’ do lúc nãy bị Phì Điền hấp thụ, giờ lại bị Thew dùng đấu khí hoàng kim đâm mạnh nên ngay lập tức ‘Ầm’ một tiếng thật to rồi vỡ vụn.

Dinetsa sững sờ nhìn thiếu niên lạnh lùng trước mặt, người này cứ thế mà phá được ma pháp chung cực của Canpe.

Dinetsa còn đang khiếp sợ trong lòng, chưa kip phản ứng. Thew chỉ liếc nàng một cái rồi nói với Phì Điền tròn vo đang nằm trên mặt đất một câu:”Đi”.

Hết chương 21
Chương trước Chương tiếp
Loading...