Cuộc Sống Bình Thản Hoàn Mỹ Sau Khi Trọng Sinh

Chương 4: Cuộc Sống Mong Muốn Đã Bắt Đầu Vận Chuyển



Cuộc sống mong muốn của Ngô Thần đã bắt đầu vận chuyển,những ngày tiếp theo , sự chú ý của cả nhà đều xoay quanh nhà cô cả. Bởi vì dượng cả bị điều đến tỉnh G công tác, cô cả cùng chị họ đương nhiên là muốn đi theo. Cuộc sống ở bên tỉnh G so với cuộc sống bên này là hoàn toàn khác nhau.

Sớm đi tiếp xúc với bên ngoài tương lai sẽ càng ngày càng tốt hơn, nhưng Ngô baba và Ngô mẹ bây giờ còn là công nhân viên chức bình thường , tuy nói Ngô baba đã là một quản lí, nhưng là một cái quản lí nho nhỏ trình độ phát triển vẫn còn là hạn chế ở giai đoạn nào đó, đây chính là thời điểm nên kích thích baba đi ra ngoài làm ăn .

Một nhà cô cả của Ngô Thần rất nhanh đã rời đi, kế tiếp, Ngô Thần bắt đầu kế hoạch làm thế nào để cho baba nguyện ý đi lên con đường mong muốn của mẹ Ngô.

Ngô mẹ ở đời trước sau khi cùng Ngô baba tách ra thì mở một đại lý bất động sản, mà sau đó Ngô mẹ vẫn luôn luôn than phiền rằng bản thân mình xuất phát quá chậm, bởi vì sau khi Ngô mẹ bắt đầu mở đại lý thì mấy năm sau quốc gia cũng bắt đầu khống chế đối với bất động sản trong nước. Dù sao ở vào năm 2000 tốc độ phát triển của bất động sản quả thật là có thể so sánh với ••• tên lửa đang bay ••!

Thời gian hiện tại của Ngô Thần bây giờ đều kín mít, từ thứ Hai đến thứ Sáu mỗi ngày bảy giờ sáng rời giường học bồi tiếng Anh một lúc, buổi sáng ở nhà luyện tập thư pháp cùng cờ vây, giữa trưa baba sẽ trở về đón Ngô Thần đi học một khóa học nhảy Latin, buổi chiều về nhà Ngô Thần sẽ đọc sách hoặc là ôn tập sách giáo khoa tiểu học.

Sách giáo khoa là ngô baba tìm đồng nghiệp mượn lại ,sách giáo khoa năm một và năm hai Ngô Thần đã giải quyết xong hết toàn bộ , hiện tại cô đang xem lại sách giáo khoa năm ba. Tuy nói kiếp trước Ngô Thần học xong đại học , nhưng mà đối với nội dung môn học tiểu học này, Ngô Thần vẫn muôn phải nắm vững chắc. Nhưng mà cô hiểu được, muốn làm thiên tài nếu không cố gắng thì sẽ không có khả năng thực hiện được .

Hiện tại trong mỗi cuộc thi đều là khảo hạch học sinh chứ không phải khảo tri thức, cho nên mỗi ngày Ngô Thần dành rất nhiều thời gian cho toán học. Buổi tối là thời gian Ngô Thần lựa chọn ở cùng người nhà, dù sao sau khi trọng sinh làm cho Ngô Thần hiểu được người trong nhà đối với cô quan trọng đến thế nào.

Cuối tuần buổi sáng Ngô Thần có giờ học tiếng Anh sơ cấp, sau đó giữa trưa vẫn như cũ là Latin, còn lại buổi chiều là đàn dương cầm cùng giờ học võ thuật. Hiện tại Ngô Thần mỗi ngày đều an bài cho bản thân thực phong phú.

Tuy rằng Ngô ba ba Ngô mẹ thấy con mình cố gắng như vậy trong lòng rất vui nhưng cũng rất đau lòng. Nhưng là bởi vì sự cố gắng của Ngô thần , áp lực của cha mẹ cũng càng lúc càng lớn. Trước khi Ngô Thần trọng sinh đến đây thi me mới bắt đầu đi làm, Ngô mẹ sau khi sinh Ngô Thần vẫn luôn luôn ở nhà chăm sóc cô bốn năm, có thể là trước khi Ngô Thần trọng sinh không lâu thì mẹ mới đi làm, áp lực cũng sẽ theo những chi phí phát sinh bắt đầu xuất hiện .

Gần đây nhất Ngô mẹ luôn luôn khuyến khích Ngô baba tự mình ra ngoài làm, nhưng Ngô baba vẫn chưa khẳng định được sự quyết tâm. Dù sao này phần công việc này vẫn còn làm tốt, tự mình đi ra ngoài sự phiêu lưu rất lớn.

Một ngày nay, Ngô ba ba chuẩn bị đưa Ngô Thần đi học đàn dương cầm, Ngô Thần đột nhiên đưa ra một cái yêu cầu vô lễ .

“Baba, con muốn có một cái đàn dương cầm, học đàn dương cầm mỗi ngày đều phải luyện tập, nếu không thì rất khó tiến bộ được ba à.”

Ngô baba biết rằng Ngô Thần rất hiểu chuyện , nhưng mà yêu cầu này hiện tại đối với Ngô baba mà nói thật đúng là có chút khó khăn, không phải nói là ông không có tiền nhiều như vậy, mà là sự chi phí này đối với gia đình hiện tại là quá lớn.

“Hư nào, những thứ này chẳng lẽ con nói có thì là phải có sao? Bình thường không phải con rất có hiểu chuyện à, chẳng lẽ gần nhất nuông chiều con quá cho nên con mới thành không hiểu chuyện như vậy?” Ngô baba trừng mắt nói với Ngô Thần.

Ánh mắt của Ngô Thần đỏ ửng.”Yêu cầu này của con chỉ là yêu cầu bình thường thôi mà ba, ba cho con đi học đàn dương cầm nhưng lại không mua đàn cho con, mỗi lần cho con đến lớp học đàn với cô giáo để làm gì cơ chứ,con không cần nữa đâu, ba ba hư lắm.” Nói xong nước mắt đã chảy xuống.

Ngô baba nhìn thấy bảo bối của mình nâng trên tay sợ rớt ngậm trong miệng sợ tan đột nhiên khóc ra nước mắt, làm cho Ngô baba đột nhiên khẩn trương .

“Được rồi, ĐƯợc rồi, ngoan, đừng khóc nữa con, đừng khóc nữa chút nữa ba mua cho con đồ ăn ngon được không? Bảo bối của ba suy nghĩ lại xem, không phải baba không muốn mua cho con, mà đàn dương cầm này không phải là rẻ, hiện tại nhà của chúng ta cũng không phải là lớn, có mua cũng không có chỗ để a, cho nên a, con ngoan nghĩ lại xem lời ba nói có đúng không?” Baba ân cần dạy dỗ Ngô Thần đạo lý này đó.

Nhưng mà hôm nay Ngô Thần muốn chính thức tẩy não cho baba, “Thê thì chúng ta mua nhà lớn hơn là được rồi phải không ạ, không có tiền thì đi kiếm đúng không ba? ! Nhà của giáo viên dạy cũng rất lớn nha, hơn nữa nhà bọn họ có rất nhiều phòng ở, vì sao nhà bọn họ có nhiều phòng ở như vậy, nhà chúng ta lại không có?” Ngô Thần biết nói nếu đã nói đến chuyện này thì phải đem nó nói đến dứt điểm thì thôi.

Giáo viên dạy đàn dương cầm của Ngô Thần Ngô baba cũng biết, chồng của nàng là giám đốc của sở sản xuất , có được cơ ngơi như thế bọn họ đã phải trải qua bao nhiêu sóng gió mới có được. Lấy số tiền tiết kiệm trong ngân hàng của Ngô baba kèm thêm căn nhà cũ bán đi , giá nhà ở hiện nay cũng không cao lắm. Nếu không liều thử xem? Trở về thương lượng cùng Ngô mẹ xem sao!

Khi Ngô Thần ở trong lớp học dương cầm vẫn luôn luôn suy nghĩ làm cách nào để cho baba bước ra ngoài đi làm đây, dù sao những tỷ phú triệu phú trước khi họ giàu có không phải họ cũng bần cùng sao! Sau khi học đàn dương cầm, Ngô Thần mới phát hiện ra bản thân được trọng sinh là may mắn đến cỡ nào, cô học dương cầm cũng chính là một phương pháp dùng để kích thích baba mà thôi, mà vì như thế cũng có lý do chính đáng để Ngô Thần dụ dỗ baba.

Phạm vi cuộc sống của trẻ con chỉ có nhiêu đấy, bạn cũng không thể nói không thể hành động vượt quá khả năng của một đứa bé, nhưng nếu là những thứ đó được tác động từ giáo viên thì sao, như vậy, lý do này chắc chắn sẽ được rồi đi.

“Đi học ngoan nhé con, con không nên suy nghĩ những chuyện con nên nghĩ . Đợi lát nữa baba tới đón con tan học. Đi thôi, học đàn cho tốt. Thật cố gắng a!”

Buổi tối Ngô baba không kịp đón Ngô Thần về nhà, nhiệm vụ này giao cho ông nội Ngô. Ông nội và bà nội chuẩn bị sắp xếp cuộc sông ở chỗ cô cả tốt lắm, hai người sẽ bắt đầu cuộc sống ở cả hai bên.

Trong trí nhớ của Ngô Thần cô biết lòng của ông nội bà nội luôn luôn thương chị họ hơn, cho nên đối với chuyện sắp xảy ra này,Ngo Thần một chút cũng không ngại. Bởi vì xem xét tình huống này, baba hẳn là cùng mẹ thương lượng thật tốt rồi, mẹ Ngô luôn luôn là người thuộc phái hành động, hiện tại hẳn là đã muốn bắt đầu hành động đi. Như vậy từ hôm nay trở đi có lẽ thời gian Ngô Thần gặp được ba me sẽ càng ngày càng ít rồi

Cuối tuần vẫn như cũ là baba đưa Ngô Thần đến trường, nhưng buổi học giữa trưa là ông nội phụ trách , buổi tối cũng giao luôn cho ông nội. Ngô thần biết bây giờ mọi chuyện mới chuẩn bị bắt đầu.

Ngô thần học tập phong phú như vậy cho nên thời gian trôi qua rất nhanh. Vào năm 95 Ngô Thần rốt cuộc cũng đã có được chiếc đàn dương cầm mình ao ước. Tuy rằng vẫn chưa có chuyển nhà, nhưng mà Ngô Thần biết chuyện này sẽ không còn xa nữa .

Trong một năm qua, Ngô Thần thời gian nhìn thấy ba mẹ rất ít, Ngô Thần biết ba mẹ đã chuyển nghề, tự mình mở một công ty bất động sản, cũng trở thành nhân viên làm việc trong đó. Bây giờ phòng ở đất đai còn không có quý như những năm sau, nhưng mà Ngô Thần hy vọng ba mẹ có thể sớm ngày đi khỏi tỉnh H đến tỉnh A, dù sao ở tỉnh A sự nghiệp có thể phát triển tốt hơn nhiều cơ hội làm ăn hơn.

Bây giờ Ngô Thần đã năm tuổi rồi, một năm nữa là sáu tuổi, sang năm cô sẽ bắt đầu đi học tiểu học, mà trương trình tiểu học cô đã nắm vững toàn bộ rôi, cô đã đi làm gần 6 năm, ngữ văn cô đã học và sử dụng hơn hai mươi năm cho nên những kiến thức này với cô là vô cùng đơn giản. Vấn đề duy nhât chính là viết văn tiểu học, sự ngây ngô của học sinh cấp một cô phải làm như thế nào đây, phải làm sao mới có thể giống như một đứa bé bước vào lớp một.

Thời này, trường tiểu học thành thị nội địa không có dậy tiếng Anh, cho nên Ngô Thần còn có ba năm gian để học tiếng Anh, đối với tiếng Anh Ngô Thần lựa chọn học lại toàn bộ từ đầu, những cơ bản cô vẫn nắm khá chắc, vì thế cho nên giáo viên dạy tiếng Anh vẫn luôn nghĩ rằng cô có thiên phú về ngôn ngữ.

Năm mới năm nay Ngô Thần chỉ có một nhà ba người, ông bà nội được cô cả đón lên tinh G ăn tểt, cô út sau khi ăn cơm trưa xong cũng cùng dượng út đi đến nhà chồng. Đêm nay Ngô Thần quyết định phải cùng ba mẹ nói chuyện một chút mới được, ít nhất cô cũng không thể đem năm năm chỉ để học tiểu học được.

Bữa cơm chiều ngày tết có hơi trễ, trên bàn trà bày đầy những món ăn bặt và nước trái cây. Ngô Thần còn chưa tìm được thời cơ để nói chuyện, ba ba đã bắt đầu hỏi Ngô Thần rồi.

“Bảo bối, dạo này con ở nhà tự học thế nào rồi, học được đến sách lớp mấy rồi?” Kỳ thật Ngô ba ba một chút cũng không lo lắng con gái bảo bối của mình không cố gắng, dù sao sức học của con bé ông đều để ở trong mắt. Có được mấy đứa bé từ khi bắt đầu học thì không cần nghỉ ngơi, một câu oán hận cũng không có. Ông thường xuyên cùng Ngô mẹ nói chuyện phiếm ước gì con bé có thể kêu mệt kêu khổ một chút, thì ông sẽ khiến cho con bé phải dừng lại để nghỉ ngơi. Nhưng mà đã qua hơn một năm cố gắng, con bé không những không kêu mệt kêu khổ hơn nữa còn tỏ ra vô cùng hứng thú. Xem ra nhà chúng ta nhất định sẽ có một thiên tài .

“Dạ, con đã học xong hết rồi.”

“Ừ, tốt lắm.” Ngô baba nói rất bình tĩnh , nhưng đột nhiên ngừng lại một chút để phản ứng “Con nói cái gì, con đã học xong hết rồi ?”

“Vâng, con học xong hết rồi, cho nên con nghĩ muốn hỏi cha mẹ rằng, năm nay khai giảng con vẫn còn chưa đủ 6 tuổi, con biết chắc chắn con sẽ phải vào tiểu học, nhưng mà con muốn học nhảy cóc hết cấp luôn được không ba?” Khó có khi Ngô Thần có bộ dáng nghiêm túc nhìn ba của mình.

“Con đã nghĩ như vậy sao? Tuy rằng con nói con đã học xong toàn bộ kiến thức của tiểu học, nhưng mà ba vẫn cảm thấy con nên đi học tiểu học để cảm thụ được không khí của tiểu học là như thế nào, con thấy có được không?” Ba Ngô bắt đầu trưng cầu ý kiến của Ngô Thần .

Ở trong mắt ngô ba ba, Ngô Thần hiện tại cũng không phải một đứa bé 5 tuổi, mà ông nghĩ sự tư duy của con bé khá là giống người trường thành.

Lúc này mẹ cũng thu dọn sạch sẽ ngồi lại đây . Ngô baba đem chuyện vừa rồi nói hết cho Ngô mẹ, Ngô Mẹ đương nhiên cũng thực giật mình, nhưng mà so với Ngô ba ba tốt hơn nhiều. Nguyên nhân là ở chỗ, trong lúc vô tình Ngô mẹ có một lần nhìn thấy bảo bối của mình ngồi đọc cuốn sách《 ngạo mạn và thành kiến 》 , lúc đó bà cũng đã lắp bắp kinh hãi. Sau đó từ từ phát hiên bảo bối của bọn họ càng ngày đọc những quyển sách triết lý sâu xa, có rất nhiều quyển chính bản thân bà cũng không hiểu .

Mà những quyển sách trong tủ sách của Ngô ba thường xuyên bị Ngô Thần lôi ra đọc thỉnh thoảng còn cần bút viết ra một số quan điểm của con bé, cũng đủ để hiểu được bảo bối nhà bọn họ thông minh ra sao. Hiện tại có nói bảo bối nhà mình có thể trực tiếp lên học sơ trung thì bà cũng tin , chứ đừng nói là đã học xong hết kiến thức tiểu học. Vấn đề hiên tại nhà bọn họ cần phải xử lý chính là: Ngô Thần nên trực tiếp bỏ qua cấp 1 lên luôn cấp 2 hay là học vài năm ở cấp 1 rồi nhảy cóc vào cấp 2.

Ngô mẹ: em cảm thấy rằng cho bảo bối trực tiếp học lớp 6.

Ngô ba ba: Anh nghĩ nên học lớp 3 trước đã. Rồi từ từ tính tiếp.

Ngô mẹ: Lớp 6, như vậy mới không lãng phí thời gian của bảo bối. Nếu không thì lên hẳn sơ trung đi!

Ngô ba ba: như vậy sao được, chúng ta làm sao biết được bảo bối có thể theo kịp bạn học cùng lớp hay không, nhỡ cho con học đến lúc đó bị các bạn bắt nạt thì làm sao bây giờ.

Ngô mẹ: cũng đúng nha. Nhưng nếu như anh nói như vậy, con gái đi cũng cũng có khả năng bị bắt nạt ! Chúng ta cũng khong thể để cho con lãng phí thời gian ở lớp 1 được? !

Ngô ba ba: Điều đó đương nhiên là không có khả năng. Cho nên con vẫn nên vào học lơp 3 là tốt nhất.

( Ngô bảo bối: con tốt nhất là ngồi im đúng không! )

Ngô mẹ:•••

Ngô ba ba: •••

( chỗ này lược tỉnh 9900 chữ •••)

Dưới sự tranh luận gắt gao của Ngô ba Ngô mẹ, Cuộc đời tiểu học Ngô bảo bối cũng được quyết định xong. Đi lớp 3 trước, cảm nhận cuộc sông tiểu học một chút, sau đó ở học kỳ sau nhảy cóc lên lớp 5, học nửa năm nữa nhảy cóc lên đến tốt nghiêp. Như vậy Ngô Thần cô cũng có thời gian để giảm sóc.

Kết quả này với ý nghĩ của Ngô Thần cũng không khác là bao, cô vốn là vào học lớp bốn hoặc lớp năm , nhưng bây giờ xem ra chỉ có thể học thụt tiếp một năm nữa, như vậy cũng không sao. Nhưng mà bảo bối nhà họ Ngô vẫn còn chưa biêt mình sẽ đên trường tiểu học nào để học đấy? Theo lý mà nói chắc hẳn là trường tiểu học gần nhà! Nhưng ông bà nội vẫn còn đang ở tỉnh G không biết ngày nào tháng nào sẽ trở về, Ngô ba ba cùng với Ngô mẹ thương lượng nếu không để cho con gái đến học ở trường tiểu học gần công ty đi.

Cứ như vậy trường tiểu học của Ngô Thần cũng đã có sự thay đổi. Mà công ty của Ngô ba ba cùng với Ngô mẹ ở trung tâm của thành phố, gần đó có trường tiểu học tót nhất tỉnh H. Không cần phải suy nghĩ nhiều nữa, theo tính tình của Ngô ba ba cùng với Ngô mẹ, trường học của bảo bối nhất định đã suy nghĩ đến rồi .

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ngô ba ba: Sao bảo bối của bao hôm nay lại mất hứng thế kia? Có phải đi học rất mệt hay không a?

Ngô cục cưng: không có đâu ba.

Ngô ba ba: Có thật hay không đó? Cái miệng nhỏ của con này bĩu dài ra có thể treo được một cái bình rồi này~

Ngô ba ba rất ít khi nhìn thấy Ngô bảo bối có biểu tình như vậy, cảm thấy rất đau lòng.

Ngô cục cưng: bởi vì này đại ca ca và các đại tỷ tỷ đến xem Ngô bảo bối, nhưng mà cũng không lưu lại một điểm dấu vết ~ bảo bối rất không vui ~
Chương trước Chương tiếp
Loading...