Cuộc Sống Của Trí Huệ

Chương 13



Nhị thúc trở lại,râu ria mọc lên xồm xàm thoạt nhìn mệt mỏi không chịu nổi, vào phòng tắm sửa soạn xong ra ngoài, trời đã sắp tối. Người hỏi qua loa tình hình ta và Duệ nhi mấy ngày qua, ta kể lại từng việc, Nhị thúc xem ra hài lòng, dặn ta một câu không nên quá mệt mỏi rồi đi tới thư phòng.

Vào lúc cơm tối thì Tam thúc cũng trở về. Một nhà bốn người hiếm có dịp ngồi quây quầnăn cơm cùng nhau, ta rất hưng phấn, thức ăn mang lên đủ cả, ta cho thị tỳ lui xuống, vui vẻ làm người phục vụ, thêm cơm cho người này, chia thức ăn cho người kia.

Tướng ăn của Nhị thúc văn nhã, nhai kỹ nuốt chậm, thong thả ăn từng chút một; Tam thúc ăn như hổ đói, chỉ sợ ăn không đủ, vừa ăn vừa dùng ánh mắt chỉ thị ta gắp món nào cho Người; Trí Duệ đã có phong phạm của quý công tử, cả quá trình dùng cơm không nói một câu, chỉ cần nơi nào có Nhị thúc, hắn khi giơ tay nhấc chân thường không tìm ra chỗ sai. Còn nhỏ tuổi đã phải làm bộ, thật làm khó cho hắn.

Cơm xong, theo thường lệ Nhị thúc cùng Tam thúc sẽ bàn chuyện gì đó. Ta rất biết điều, kéoTrí Duệ chuẩn bị rời đi. Mới vừa đứng dậy, Nhị thúc khoát khoát tay, ý bảo chúng ta ngồi xuống, Người có lời muốn nói. Trí Duệ có chút sợ hãi, dưới ống tay áo nắm chặt tay ta. Ta biết tiểu tử này đang lo lắng, hắn sợ bị Nhị thúc kiểm tra bài tập.

Ta ôm Trí Duệ ngồi trên đùi, nhỏ giọng an ủi hắn không phải sợ, mọi chuyện đã có A tỷ, lúc này hắn mới buông tay ta ra. Tam thúc tựa lưng vào ghế ngồi xiêu vẹo, dáng vẻ lúc nghe lúc không, dễ nhận thấy, Người biết Nhị thúc sẽ nói gì sau đó.

Nhị thúc nhìn ta, chậm rãi nói: "Huệ nhi, ngày mai Nhị thúc sẽ lên đường hồi kinh."

Ta kinh ngạc: "Ngày mai?" Không phải nói ít nhất sẽ ở cùng chúng ta ba tháng, saukhi thích ứng mới đi sao?

Nhị thúc gật đầu, vẻ mặt có chút nặng nề, nói: "Kinh Thành xảy ra chút chuyện, Nhị thúc phải nhanh chóng trở về."

Có chuyện?Người nào gặp chuyện? Nhị hoàng tử hay là Tổ phụ?

Ta nói: "Chuyện liên quan đến Tổ phụ sao?"

Nhị thúc lắc đầu.

Vậy là nhị hoàng tử rồi.

Không khí trở nên có phần nặng nề. Trí Duệ nhìn Nhị thúc, nhìn sang Tam thúc, cuối cùng siết chặt tay ta, nói nhỏ: "A tỷ, làm sao vây?"

Ta cười cười, hôn thoáng qua gương mặt hắn, an ủi nói: "Không có gì."

Nhị thúc chuyển ánh mắt lên người Tam thúc. Tam thúc hiểu rõ, đứng dậy vỗ vỗ tay, gọi Trí Duệ nói: "Duệ nhi, cùng Tam thúc đi Bắc Viện xem heo con đi." Trí Duệ hoan hô một tiếng, nhảy từ trong lòng ta xuống, nháy mắt chạy không thấy bóng dáng. Tam thúc đuổi theo, tiện tay đóngcửa lại.

Nhị thúc nhíu mày không nói lời nào, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn, dường như lo nghĩ rất nhiều chuyện

Ta lẳng lặng chờ đoạn phía dưới, cũng không mở miệng.

Trầm ngâm hồi lâu, Nhị thúc rốt cuộc mở miệng: "Huệ nhi, lần này hồi kinh, Nhị thúc chuẩn bị lập hôn sự cho con."

Ta ngạc nhiên, không phải muốn nói chuyện Nhị Hoàng tử sao? Nói thế nào lại ra hôn sự?

Nhị thúc hỏi: "Con có ý nghĩ gì?"

Ta lắc đầu một cái, trong lòng thấy chua xót, ý kiến? Ta có thể có ý kiến gì? Ý nghĩ của ta có tác dụng sao?

Nhị thúc nói: "Con còn nhỏ tuổi, hôn sự vốn không vội, Nhị thúc vốn nghĩ chờ hai năm nữa rồi bàn, nhưng bây giờ tình thế có chút không ổn, nếu không sớm đi định ra, chỉ sợ sẽ bị trì hoãn mất. . . . . ."

"Con không sợ bị trì hoãn." Không đợi Nhị thúc nói xong, ta ngắt lời Người nói: "Nhị thúc, conkhông sợ bị trì hoãn, ba năm, năm năm, mười năm, thậm chí cả đời không lấy chồng cũng không sao." Nhị thúc cười. Ta cắn cắn môi, âm thầm ảo não, sao lại nói ra lời ngây thơ như vậy?

Nhị thúc quả nhiên làm như ta nổi tính trẻ con, ôn hòa an ủi: "Đừng lo lắng, trước khi nghị hôn Nhị thúc sẽ viết thư cho con nói rõ tình hình, người được chọn nếu không hợp tâm ý con, Nhị thúc sẽ không tùy ý lập hôn ước ."

Xưa nay hôn nhân coi trọng "Lệnh của cha mẹ, lời của mối mai", làm trái với điều luật hoàng kim này  cho dù nữ tử kết thành nhân duyên thì ở nhà chồng thường thường sẽ không được thừa nhận thê vị. Nhị thẩm coi như là may mắn, có thể được Nhị thúc toàn tâm đối đãi, nếu không, đừng nói quản gia, mà ngay cả tư cách vào cửa nàng cũng không có.

Nhị thúc cũng như phụ thân ta, lời của Người ta là không được phép làm trái, chuyện hôn sự mà trưng cầu ý kiến của ta đã là không dễ, ta sao có thể được voi đòi tiên?Huống chi, trừ bỏ người nhà và nam bộc, ta một khác phái cũng không biết, chưa từng nghĩ ra một đối tượng nào để định thân.

Ta chỉ có thể gật đầu: "Vậy do Nhị thúc làm chủ."

**********************************************

Thời gian thoáng một cái đã qua hai tháng, Nhị thúc không có phụ nữ trẻ em liên lụy, ra roi thúc ngựa, mấy ngày gấp rút lên đường, đã sớm tới được Kinh Thành. Tam thúc mấy ngày gần đây đàng hoàng chút, cũng không đi ra ngoài, mỗi ngày đi đi lại lại trước mắt ta. Ta không nhịn được nói: "Tam thúc, Ngươi không vào núi sao?"

Tam thúc chăm chú nhìn ta vẽ bộ truyện tranh Hỉ Dương Dương, lơ đãng nói: "Vô sự vào núi làm gì?"

Ta liếc Người một cái, còn giả bộ nữa."Còn hơn tháng nữa, Tiểu Tinh sẽ sinh, Tam thúc hẳn là nên quan tâm chút mới đúng."

Tam thúc không hề gì nói: "Không phải con đã phân phó người chăm sóc tốt rồi sao?"

Ta: ". . . . . ." Thật là thà làm thê tử người nghèo, còn hơn làm người thiếp người giàu có.

Tam thúc cầm bức tranh, xoay khắp trên dưới trái phải xem.Nhìn hồi lâu, vẫn là bộ dạng khó hiểu, "Nha đầu, đây là vật gì?"

Ta tức giận nói: "Không biết, vẽ linh tinh."

Tam thúc lúc này mới chú ý tới tâm tình không tốt của ta, để giấy vẽ xuống, qua đây tìm tòi nghiên cứu, quan tâm hỏi: "Có việc phiền lòng?"

Ta không để ý tới Người.

Tam thúc tự mình suy đoán: "Duệ nhi lại tìm con khóc náo loạn ?"

Còn phải nói, nhắc tới chuyện này ta liền tức giận.Tiểu tử thối không có lương tâm, tuần trước heo bị bệnh chết mất hai con, hắn không phân rõ phải trái nói là thức ăn ta cho heo ăn có vấn đề, liền khóc náo loạn hai ngày, đến bây giờ còn không để ý đến ta, chỉ mong chuyện ngày xửa ngày xưa Hỉ Dương Dương cùng Hôi Thái Lang có thể dụ dỗ hắn vui vẻ.

Tam thúc tiếp tục đoán: “Có phải người làm lười biếng, khiến con bận lòng?"

Trang lão đầu họ Thôi, tuổi đã ngoài bốn mươi, đầu óc khôn khéo, thân thể cường tráng, tinh thông việc đồng áng, đáng quý nhất chính là sự trung thành và tận tâm, thôn trang do lão lo liệu, Trừ Trí Duệ phân phối cho ta đám gà ngỗng heo, ta đây là đương gia  đại tiểu thư căn bản không có gì để bận tâm lo nghĩ.

Tam thúc đoán một hai cũng không thấy đúng, nảy sinh lòng hiếu kỳ, vì vậy đoán liền ba bốn năm lần, mãi đến khi ta nhẫn nhịn không được nổi đóa: "Tam thúc ngoài miệng mực mực nói thương con, trong lòng hoàn toàn mặc kệ con tương lai phải gả cho người nào. Nếu là, nếu là. . . . . ." Vừa nghĩ tới tương lai không xa phải cùng người xa lạ chung chắn chung gối, uất ức trong lòng liền tuôn ra.

Tam thúc thở phào nhẹ nhõm, ra vẻ sự tình này không đáng để bụng trong lòng.Ta càng thêm tức giận, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Người, nhẫn nhịn không để cho nước mắt chảy xuống. Tam thúc thấy ta sắp rơi nước mắt, vội vàng khoác lác bịa chuyện cười dỗ ta thông suốt. Thấy ta một lúc không chịu nghe, mới chậm rãi thu hồi nét mặt nghiêm  mặt nói: "Tiểu nha đầu, con nên tin tưởng Tam thúc, lại càng phải tin tưởng Nhị thúc." Được rồi, ta thừa nhận là ta làm kiêu.Trên đời này, nếu ngay cả Nhị thúc và Tam thúc đều không thể tin, thì những cái khác đều như mây bay.

Nhị thẩm gửi thư tới, nội dung làm ta giật mình, nói Tổ phụ triệu tập tộc nhân mở Từ Đường tế cáo tổ tiên, để ta chính thức cho làm con thừa tự dưới gối Nhị thúc. . . . . . Ta lệ rơi đầy mặt, nhiều cảm xúc đan xen, tuy là chuyện trong dự liệu, nhưng khi chính thức tới, ta vẫn là nhịn không được vì phụ thân mẫu thân, vì mình khóc lóc một hồi. Từ nay về sau theo luật pháp, ta không còn là nữ nhi của bọn bọ, mà là nữ nhi của Nhị thúc Nhị thẩm. A Mỗ ôm ta không ngừng gạt lệ, trong miệng không ngừng  khuyên: "Như thế mới tốt, như thế mới tốt. . . . . ."

Khổ tâm của Nhị thúc, ta sao có thể không biết?

Một bên là phụ thân đồng tính luyến ái, một bên là mẫu thân xuất gia làm ni cô, với hôn sự của ta mà nói, song thân như vậy là tuyệt đối không thể, bởi vì sẽ không có con cháu thế gia tương đương nào nguyện ý lấy nữ tử có thân phận như vậy làm thê tử. Hào Môn quyền quý kết thân, không chỉ vì kết hợp hai người,  mà còn kết hợp cả quyền thế và lợi ích. Thân là nữ tử, sau khi lập gia đình nếu không có mẫu tộc bối cảnh thâm hậu ủng hộ, ở nhà chồng chính là chân đứng không vững .

A Mỗ biết thói quen của ta, thời điểm trong lòng khó chịu thích làm nhất là ngâm trong thùng nước tắm nửa ngày, ở trong hơi nước mờ mịt lẳng lặng buông thả tất cả chuyện không vui. Tắm xong, khóc xong rồi, trong lòng dễ chịu nhiều.

Cho tới bây giờ, ta chính là nữ nhi của Nhị thúc, không phải sao?

Cơm tối đến Tam thúc đã hai ngày không thấy bóng dáng đột nhiên xông tới như lửa cháy mông, cầm trong tay lá thư Nhị thẩm gửi cho ta. Ta nhìn Người, cố ý hỏi sao vậy? Tam thúc thấy ta bình tĩnh như thường, trên mặt không che giấu kinh ngạc. Ta mặc kệ Người, tiếp tục dụ dỗ Trí Duệ ăn cơm.

Tam thúc thận trọng tới bên cạnh ta ngồi xuống, giơ giơ lên lá thư trong tay, nhìn ta chằm chằm nói: "Đã xem?"

Ta lườm hắn một cái, nói nhảm, dĩ nhiên là đã xem.

Tam thúc tự biết hỏi nhiều, nhưng vẫn kỳ quái thấy khi sự bình tĩnh của ta, bộ dạng cực tò mò nhìn ta: "Khóc cũng không khóc?"

Ta vừa muốn đáp lời, Trí Duệ lại lớn tiếng chen miệng nói: "Tam thúc, A tỷ vì sao phải khóc?"

Tam thúc giả bộ nghiêm túc, trợn mắt nhìn Trí Duệ: "Người lớn nói chuyện, tiểu hài tử không nên chen miệng."

Trí Duệ bĩu môi khinh thường: "Tam thúc đáng ghét."

Ta xoa bó gò má nhỏ nhắn của hắn, cười hỏi: "Duệ nhi, A tỷ làm nữ nhi Nhị thúc có được hay không?"

Trí Duệ nghiêng đầu, bộ dạng nghe không hiểu.

Tam thúc đưa tay đánh vào ót tiểu tử kia, cười nói: "Bé ngốc, về sau A tỷ thật sự chính là A tỷ của ngươi rồi."

Trí Duệ bị đau, che chỗ bị Tam thúc đánh, không phục la ầm lên: "Tam thúc mới ngốc, A tỷ vốn chính là A tỷ thật sự."

Tam thúc cười ha ha, ta sờ sờ đầu Trí Duệ, trong lòng trấn an.

Cơm xong, Thanh Vân mang Trí Duệ đi xuống. Ta cùng Tam thúc nói chuyện phiếm, nói lời thật nơi đáy lòng, Tam thúc nghe được con mắt đỏ ngàu. Cuối cùng, ta nức nở nói: "Mẫu thân chính là đáng thương." Tam thúc thở dài một hơi, vỗ vỗ lưng ta an ủi, nói: "Theo Tam thúc biết, Mẫu thân con chưa bao giờ hối hận."

Ta hiểu biết rõ, ta luôn biết rõ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...