Cuộc Sống Hậu Cung Hằng Ngày Của Thần Hào

Chương 20: Đi Thu Tiền



Thang máy .

Chỉ có hai người Ninh Viễn Trình cùng với Tô Thanh Nhã.

Tô Thanh Nhã hít sâu một hơi, ủy khuất nhìn Ninh Viễn Trình, yếu ớt nói: "Em cảm thấy tên họ Đỗ kia không ở tổng bộ."

"Hắn nhất định là lừa em."

"Anh biết không, tên họ Đỗ kia thường xuyên ám chỉ muốn em làm tình nhân của hắn..."

"Đứa con nhỏ đều đã học trung học, mà cả ngày vẫn đi dụ dỗ nhân viên nữ."

"Nhiều nữ nhân viên xinh đẹp đều là tình nhân của hắn..."

Mặt Tô Thanh Nhã hồng hồng nói với giọng khó chịu.

Trước đây nàng không dám nói với ai.

Nhưng hiện tại, Ninh Viễn Trình có thể trở thành trụ cột của nàng nên nàng cũng không ngại nói hết ra.

Cho nên, nàng cũng không muốn giấu diếm tiếp, cũng không có ý định này.

"Như vậy sao?" Ninh Viễn Trình nhíu mày, phải làm rõ ràng sao lại như thế này.

Mà đúng lúc này, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên.

Là một số lạ.

Nghi ngờ một chút, hắn vẫn là nhận cuộc gọi.

"Tìm ai?"

"Xin hỏi đây là số của ngài Ninh Viễn Trình, phải không ?" Trong điện thoại, Đỗ Phi Vinh hơi lấy lòng mà hỏi.

"Là tôi, xin hỏi ai vậy..." Ninh Viễn Trình trả lời.

"À, là như thế này, bên này là công ty bất động sản Chí Tôn, bởi vì hợp đồng thuê mướn sắp hết, nên tôi xin gặp mặt Ninh tiên sinh, nói chuyện một chút về vấn đề hợp đồng."

Hợp đồng?

Ninh Viễn Trình khóe miệng nhếch lên, cười lạnh.

Thật là đúng lúc, buồn ngủ thì có người đưa gối đầu.

Nhớ không lầm thì, ở thành phố này chỉ có một công ty con của bất động sản Chí Tôn.

Toàn bộ lầu 19, tất cả đều là khu vực làm việc của bất động sản Chí Tôn, diện tích gần 1500 mét vuông, tiền thuê một năm hơn 4 triệu.

"Được rồi, vừa vặn tôi sắp qua đó, tôi sẽ đến công ty." Ninh Viễn Trình trả lời.

Cúp điện thoại, hắn liền nhấn nút thang máy lên tầng 19.

Tô Thanh Nhã đừng bên cạnh thì có chút mơ hồ.

"Anh vẫn còn muốn đi đến công ty hay sao?"

"Ừm, anh dẫn em đi thu tô ( thu tiền )!" Ninh Viễn Trình nhéo nhéo cái mũi của Tô Thanh Nhã , nghiền ngẫm cười nói.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Thanh Nhã ửng đỏ, nhưng mà cũng không có tránh né, mà khó hiểu hơn.

"Thu tiền?"

"Đúng vậy, tòa nhà này, toàn bộ là hai mươi bảy tầng đều là của anh dâyd." Ninh Viễn Trình nhún nhún vai, bình thản nói.

"À?" Tô Thanh Nhã ngẩn ra, mờ mịt nhìn Ninh Viễn Trinh.

"Anh nói đùa à? Tòa nhà này... Là của anh?" Tô Thanh Nhã rõ ràng không tin.

"Đúng vậy, không tin?" Ninh Viễn Trình cười hỏi.

"À... Không phải là không tin... Trước kia em cũng đã gặp qua chủ cho thuê, là một lão già..." Tô Thanh Nhã khó khăn nói.

Nàng quả thật không tin.

Bỗng nhiên, nàng giống như là nhớ ra cái gì đó, kinh ngạc nhìn Ninh Viễn Trình, "Chã nhẽ chủ cho thuê nhà là anh..."

Chủ cho thuê nhà xác thực là nàng từng gặp qua một lần, là một lão già.

Mà Ninh Viễn Trình lại còn trẻ như vậy.

Chẳng lẽ chồng mình là kia một lão già trường sinh bất tử?

Vừa mới nghĩ như vậy Tô Thanh Nhã đã bị Ninh Viễn Trình gõ cho một cái vào đầu.

"Nghĩ đi đâu thế, chuyển nhượng."

Sắc mặt Tô Thanh Nhã hồng hồng che trán, miệng nhỏ chu lên, đáng yêu hờn dỗi.

Nói xong, thang máy liền dừng ở tầng 19.

Hai người tạm dừng trao đổi, đi ra thang máy.

Đỗ Phi Vinh đã cung kính chờ ở cửa, dù sao cũng là chủ cho thuê, tuy nói bình thường không có trao đợi ích lợi gì, chỉ khi nào đến thời gian, thì mới cần đối đãi tốt.

Một mét vuông nhiều thêm một khối tiền, ngày nào đó sẽ là hơn một ngàn rưỡi, một năm chính là hơn 500 ngàn...

Nhìn thang máy mở ra, Đỗ Phi Vinh đưa mắt qua.

Mà lúc nhìn thấy Ninh Viễn Trình cùng với Tô Thanh Nhã đi ra thì hắn ngẩn ra, lập tức nhăn mày lại.

Thấy Tô Thanh Nhã đi cùng với một người đàn ông tự nhiên hắn cho rằng nàng chưa từ bỏ ý định, còn muốn tiếp tục từ chức.

"Tại sao cô lại trở về." Đỗ Phi Vinh trầm giọng xuống, chất vấn.

Hắn cũng không tiện tức giận, dù sao cũng là do hắn nói về đây, hiện tại lại bị Tô Thanh Nhã ngăn chặn.

"Tiểu Tô, công ty vẫn là rất coi trọng cô, nghe nói cô muốn từ chức, tôi liền chạy về, nói thật, công ty không hy vọng cô đi mất!" Đỗ Phi Vinh có chút nóng nảy nhìn thoáng qua thang máy, sau đó nói.

Hắn đang đợi chủ cho thuê nhà Ninh Viễn Trình đến, lúc này cũng không có tâm tư cãi cọ với Tô Thanh Nhã.

"Tiền đồ ở đây vẫn rất lớn, chỉ cần cô đáp ứng điều kiện của tôi thì tôi sẽ cam đoan, sang năm sẽ khiến cho cô thăng chức, trong ba năm sẽ điều cô đến tổng bộ!"

"Liền quyết định như vậy đi, too còn có chuyện khác phải làm cô đi làm đi!"

"Đúng rồi, về sau không cho phép tùy tiện mang người lạ đến công ty, sẽ có ảnh hưởng không tốt!"

Nói xong lời cuối cùng, Đỗ Phi Vinh nhìn về phía Ninh Viễn Trình, trong mắt mang lấy một chút ghen ghét.

Tô Thanh Nhã mà hắn mơ ước bấy lâu nay, bây giờ lại bị người đàn ông khác dành trước một bước, tự nhiên là không cam lòng.

Nếu không phải lúc này hắn đang đợi người quan trọng, sợ là đã sớm nhằm vào người này rồi.

"Tiểu Nhã, nếu như người ta không cho phép thì chúng ta đi trước vậy." Ninh Viễn Trình ôm Tô Thanh Nhã, nhìn thoáng qua Đỗ Phi Vinh, sau đó cũng không quay đầu mà lại rời đi.

Tô Thanh Nhã tự nhiên là dựa vào Ninh Viễn Trình làm chủ, sai đâu đánh đó.

Nhưng mà lúc này, ngay ở trước mắt Đỗ Phi Vinh, nàng muốn từ chức lại đi.

"Chồng ơi, nếu không em từ chức đã?" Tô Thanh Nhã giữ Ninh Viễn Trình lại, thương lượng hỏi.

"Không cần, ông chủ của em sẽ chủ động tới gặp anh." Ninh Viễn Trình cười nhẹ, hồn nhiên không thèm để ý.

"Ha ha, chê cười!" Đỗ Phi Vinh tức giận nở nụ cười.

Tốt lắm Tô Thanh Nhã.

Tôi tốt với cô như vậy, cô không cảm kích thì thôi, thế mà lại còn tìm một tên trai bao đến trọc giận ta?

Câu gọi chồng của Tô Thanh Nhã ngọt ngào, làm hắn tức giận.

"Tôi cũng muốn nhìn xem ai dám phê đơn từ chức của cô!"

"Hôm nay Đỗ Phi Vinh ta đây thề rằng, có ta ở đây, Tô Thanh Nhã vĩnh viễn đừng nghĩ đến từ chức!"

Đỗ Phi Vinh liên tục cười lạnh, trừng mắt nhìn Tô Thanh Nhã cùng với Ninh Viễn Trình.
Chương trước Chương tiếp
Loading...