Cuộc Sống Mới Của Ái Ái

Chương 3



Thật là xấu hổ, cô quen với trang phục kín đáo, mặc thế này thật.. ngại. Khi bên phòng design thiết kế xong mọi người nhanh chóng đứng vào vị trí được chỉ đạo. Buổi chụp hình kết thúc mọi người đều khác tấm áo choàng để tiếp tục chương trình chính : ăn chơi, xả stress.

- Em đến đây xem lại các ảnh vừa chụp nè bé Ái

- Dạ, anh Lâm Kha

- Anh không nghĩ gia đình chồng em cho phép đi, có em tham gia thật hay, em có nhiều ý tưởng độc đáo, lúc này mà có em vậy anh càng yên tâm về mẫu chụp, thiếu người em vào hỗ trợ nhé, em xem giúp anh cái này, e thấy bối cảnh này phù hợp chứ?

- Dạ, anh thấy sao nếu ở vị trí sân vườn mình nên bố trí thêm cây xanh sẽ hài hòa hơn, bên khách yêu cầu để tạo nên sự tươi mới, cón về ảnh có thêm tầm nhìn xa, anh phối thêm tấm kính hình trăng khuyết phía sau sẽ tạo độ dài tuơng phản,

- Ý của em khá hay, để anh suy nghĩ nhé.

Lâm Kha là đàn anh khóa trên rất quan tâm và yêu thuơng Ái Ái, thật sự mà nói không có chuyện đáng tiếc anh chính là anh rể của cô, dù là duyên không thành anh vẫn xem cô như em út trong nhà mà đối đãi. Ngày trước khi cô luyện thi đại học dù đang làm bảo vệ luận án tốt nghiệp anh vẫn dành thời gian đến hướng dãn cô ôn thi.

Ngày cô còn bé cô không thích tên mình, tại sao anh trai là Hoàng Bách, chị gái là Hoàng Lan, còn cô là Ái Ái. Ba từng bảo tên cô là trân ái của gia đình, kết hợp tất cả yêu thương của ba mẹ anh chị. Có lẽ vì vậy mà khi tai nạn xảy ra duy nhất trân ái ở lại, tất cả người thân đều ra đi. Ba mẹ mất, cô trở thành trẻ mồ côi, các bác không đủ kinh nghiệm khiến công ty phá sản, của cải bị nêm phong. Họ hàng đầu tư vào cổ phần công ty ba mẹ Ái Ái, cũng bị ảnh hưởng trầm trọng, nhièu người vì mất nhà thậm chí mất tát cả tài sản,đâm ra căm thù cô. Tuỏi thơ của cô không trọn vẹn, đầy rãy những thiếu thốn, buồn đau, trái tim vì vậy đôi khi khá vô cảm. Khi cô tốt nghiệp là anh Lâm Kha xin việc giúp cô, trong quá trình gặp khách hàng cô gặp chồng cô. Ái Ái ấn tượng anh ta là một người tốt, có trái tim nhân hậu, điều đó khiến cô nhận lời yêu và cầu hôn. Bây giờ cô thật sự hối hận khi đó quyết định quá nhanh, phải chi cô nghe lời anh Lâm Kha thì đã không có ngày hôm nay. Đồng nghiệp không thích cô nhưng ngại truởng phòng Lâm Kha nên cũng không dám làm gì quá.

Anh Lâm Kha gì cũng tốt chỉ tội quá chung tình, chị Hoàng Lan mất lâu lắm vậy mà anh vẫn không muốn yêu ai, đôi khi nhìn anh Ái Ái cảm thấy vô cùng xót xa, nhưng cô cũng thật sự hâm mộ khi có một người toàn tâm toàn ý yêu thuơng mình.

Cô bây giờ không có gì cả, cứ ngỡ được yêu thương ai ngờ nó không trọn vẹn. Ái Ái bỗng dưng cảm thấy mệt mỏi, xoay người cô phát hiện Diệp Thành đang chăm chú nhìn cô. Anh ra dấu phía sân sau, rồi đi trước, không hiểu lắm nhưng cô vẫn bước theo sau.

Phía sau sân biệt thự là một khoảng rộng, có băng ghế, xích đu, đến nơi, cô thấy Diệp Thành đang nằm trên cỏ, ngồi xuống bên cạnh cô ngước lên nhìn trời

- Có chuyện gì à?

- Hôm nay em lạ lắm, em có chuyện gì sao?

- Không có.

- Chỗ sáng nay là chỗ ở mới của em à?

- Uh

- Có gì muốn nói với anh không?

- Không

- Anh có một căn nhà gần chỗ em thuê, hiện đang để không, em cứ dọn vào, không cần từ chối nghe anh nói hết đã, ba mẹ anh và ba mẹ em là bạn của nhau, tận sau này gia đình anh mới biết tin gia đình em, chắc em quên anh rồi, ngày bé chúng ta chơi với nhau rất thân, sau đó gia đình anh đi định cư, ngày đầu tiên gặp em ở công ty anh nhận ra em ngay, mà em thì không nhớ gì anh cả, em không thấy anh nhìn quen lắm sao?

- Không

- .....

- Xin lỗi, em không nhó gì cả, sau tai nạn em còn sống đã là một may mắn rồi

“Phải, em còn sống đã là may mắn” Diệp Thành tự nhủ với bản thân, không thể bên cạnh nhau ít ra vẫn có thể thấy nhau, anh vẫn may mắn hơn Lâm Kha rất rát nhiều

Đại khái Diệp Thành là bạn ngày bé, thảo nào đôi lúc cô có cảm giác rất thân quen, nhưng mà cũng không thể vì vậy mà nhận sự giúp đỡ trong khi cô có thể tự nuôi sống chính mình. Tuy nhiên anh rất cố chấp, cô thật đau đầu không biết từ chối thế nào,..... Bất ngờ, một cái gì lạnh lạnh mềm mềm chạm vào môi Ái Ái,..... hai mắt cô trợn lên, tên khốn khiếp Diệp Thành phi lễ, cô thật sự rất khó chịu, cảm giác bị đùa giỡn quá đáng, xong không để Ái Ái kịp phản ứng, anh đã co giò chậy mất. Cảm giác bực bội theo cô đến tận phòng, cắt đứt hoàn toàn bởi một cuộc gọi. Chồng củ gọi đến, số đã xóa không có nghĩa là không nhớ.

- Alo

- Tôi đã làm đơn gởi ra tòa xin li dị, khoảng ba ngày nữa luật sư của tôi sẽ gọi cho cô, có yêu cầu gì nói với anh ta, tôi không có thời gian hầu chuyện cùng cô, chuyện của chúng ta đã hết, đừng dây dưa hay làm buồn lòng người mới của tôi, cô nghe rõ không?

- Nghe rõ.

Nhiều người độ trơ trẽn không biết nói thế nào, ngày trước là Hào Minh yêu cô, theo đuổi cô, bây giờ vứt bỏ anh ta cũng lười gặp mặt. Thật may là cô cũng không cần nhìn lại con người đó, đúng là có tiền có quyền mà, đang ngày nghỉ mà vẫn nộp được đơn, còn được giải quyết nhanh. Tài sản chung gần như là con số không, cô dù là người tốt nhưng cũng không thể không cần tiền, lúc này anh ta đưa bao nhiêu cô nhận bấy nhiêu, không thể nào vì lòng tự trọng vớ vẩn gì đấy mà từ chối. Bản thân cô bây giờ còn ở nhà thuê, chỉ sợ gặp phải khu vực không an ninh, chủ thuê có vấn đề về thân kinh hoặc trong nhà tắm có lắp camera thì không biết làm sao. Bao nhiêu là vấn đề, mà cô thì một mình đơn độc....
Chương trước Chương tiếp
Loading...