Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Chương 1: Sinh ra



“A…” tiếng kêu thê lương của một người phụ nữ.

Cố Tứ Ngưu xoa xoa tay, gấp đến độ xoay vòng vòng. Sau lưng là một dãy con nít, đứa con cả là Cố Phúc mười tuổi, con thứ hai là Cố Lộc chín tuổi, con thứ ba là Cố Thọ bảy tuổi, con thứ tư là Cố Quý năm tuổi, còn có đứa con mồ côi của người bạn tốt của Cố Tứ Ngưu là Trần Quân Ngọc. Trên khuôn mặt chúng đều mang theo kinh hoảng, Cố Thọ cùng Cố Quý đều thay phiên nhau nắm chặt tay của Cố Phúc và Cố Lộc, Cố Quý bĩu môi, vẻ mặt nhất định không khóc. “Oa…” tiếng trẻ con khóc to vang lên! “Sinh rồi! Sinh rồi! Ôi! Là một tiểu tử khỏe mạnh !” Bà mụ lớn tiếng thét to báo tin vui. Người trong nhà không hẹn mà đồng thời cùng lộ ra không phải là vẻ mặt thả lỏng vui sướng mà hơi có chút thất vọng, Cố Quý thấp giọng lầu bầu: “Ta không muốn thối đệ đệ, ta muốn muội muội dễ thương!” Ngay cả Cố Tứ Ngưu cũng có chút thất vọng, tuy nói nhiều con trai nhiều phúc, hắn đã có liên tiếp năm tiểu tử, thật đúng là nghĩ muốn có nhiều con gái hơn! “Ai yo, còn thêm nữa!” Thanh âm bà mụ truyền đến, mọi người đồng thời khẩn trương lên, chỉ chốc lát, một trận tiếng khóc âm mềm mại nỉ non vang lên: “Sinh rồi! Là một tiểu nha đầu!” Cố Tứ Ngưu trên mặt nhất thời nổi lên nụ cười ngây ngốc, ngay cả vài đứa bé trong nhà cũng đồng thời bắt đầu cười ngây ngô, hắc hắc! Có muội muội rồi! Đại tẩu to lớn giúp đỡ bên cạnh cũng mặt mày hớn hở nói: “Tứ Ngưu, ngươi thật có phúc khí a! Long phượng thai! Tốt quá đi!” Cố Tứ Ngưu cười máy móc, năm đứa nhỏ đứng bên cạnh hắn cũng đều cười ngây ngô thành một đoàn, hắc hắc! Có muội muội rồi! Bà mụ bưng thau máu loãng đi ra, cả nhà còn lại phía sau tiếp phía trước nhanh chóng tiến vào phòng, cả nhà lớn nhỏ đều nhìn cùng một chỗ, nhìn hai đứa trẻ mới sinh. Vừa mới sinh ra ngũ quan nhìn chung là khỏe mạnh, tiếng khóc có thể rung động trời đất, vừa nhìn đã biết một đứa trẻ khỏe mạnh. Còn đứa bé gái thì chỉ giống một nửa ca ca song sinh, một thân phấn nộn, tiếng không nhỏ không thể nghe thấy được. Phụ nữ nhà nông khỏe mạnh, tuy vừa mới sinh con, nhưng tinh thần Vương thị vẫn không kém, vừa thấy tiếng khóc nho nhỏ, bộ dáng mỏng manh của con gái, nước mắt liền chảy ra: “Tứ Ngưu, con chúng ta có thể sống không?”. Nàng lo lắng hỏi. Trước đây Vương thị sinh tám đứa con, chết non ba đứa, khó trách nàng sẽ lo lắng (sinh tám ấy nhá!!! =.=) Cố Tứ Ngưu nói: “Nàng nói gì vậy, xui xẻo! Làm sao lại không sống được?”. Cố Tứ Ngưu tức giận hét to một tiếng muốn ôm muội muội của mấy đứa con, đắc ý đem con gái ôm vào trong ngực: “Đi! Mấy đứa nhỏ! Không cần kinh ngạc nhìn muội muội của các con! Nhìn đệ đệ của các con đi!”. Con gái nhà mình thật xinh đẹp! Hắn ngây ngô cười ôm trong lòng ngực, con gái toàn thân hồng hồng đầy nếp nhăn, thấy thế nào cũng đáng yêu. Con cả Cố Phúc mười tuổi dán sát bên người Cố Tứ Ngưu, nhón chân nhìn tiểu muội muội không chuyển mắt: “Mẹ, sao tiếng muội muội khóc lại giống tiếng mèo con kêu thế?” Cố Tứ Ngưu vừa nghe đứa con cả nói, không khỏi nở nụ cười, vươn quạt hương bồ trong bàn tay hướng tới đầu Cố Phúc vỗ một cái, cười nói: “Nghe theo lão đại(1), về sau chúng ta đều gọi con là Miêu Nhi!” Nông gia sợ đứa bé nuôi không sống nổi, đều đặt tiện danh(2) (1)Lão đại: ở đây cũng là một cách xưng hô giữa người cha với người con, và giữa anh em với nhau. “Lão đại” trong tiếng Hoa cũng tương đương với “thằng cả” trong tiếng Việt ấy! (2)Tiện danh: là tên gọi xấu, cũng giống như người Việt mình ấy, thấy con không khỏe thì đặt tên xấu để ông bà không bắt nó đi Vương thị ôm con gái gọi vài tiếng, cảm thấy dễ gọi, liền cười nói: “Được, vậy thì gọi là Mèo con đi! Người ta chẳng phải nói rằng mèo có chín cái mạng đấy thôi!” Vương thị thấy con gái khóc đáng thương, ôm con gái từ trong lòng Cố Tứ Ngưu, liền cởi áo, cho con gái bú trước, nhìn cái miệng con gái nhỏ nhắn mấp máy, nhịn không được mà yêu thương hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé. Thì ra sữa mẹ lại có vị ngọt như thế. Hoa Minh Minh một bên mút lấy một bên suy nghĩ, đối với một lần nữa bú sữa mẹ không có bao nhiêu bài xích, dù sao sữa mẹ cũng rất dinh dưỡng, muốn thân thể khỏe mạnh nhất định phải uống sữa mẹ. Nhưng nàng nghĩ thế nào cũng không hiểu, vì cái gì vừa có cảm giác tỉnh dậy, thì chính mình liền biến thành một đứa trẻ đây? Hoa Minh Minh cố gắng nhớ lại, nàng nhớ rõ… nhớ rõ… ách… nữ chính của chúng ta rốt cục không cản được nhu cầu sinh lý mãnh liệt, ánh mắt từ từ khép, ngủ rồi! Cuộc sống trẻ con mới sinh rất đơn giản, chỉ ăn rồi ngủ, thời gian tỉnh dậy cũng không tính là nhiều lắm, bất quá mấy tháng này nàng thường nghe thấy phụ thân, mẫu thân, Quế Hoa tỉ gì đó ngày hôm qua lại cấp cho người trong nhà năm lượng bạc linh tinh gì đấy, làm cho nàng cũng hiểu được chính mình đã đến cổ đại, đầu thai làm người, cũng không phải là người phú quý gì, chính là một người bình thường ở nông thôn. Con nít trong nhà có vẻ nhiều, mỗi ngày đều có năm thanh âm nam hài tử nghịch ngợm tranh cãi! Hoa Minh Minh không khỏi mặt nhăn mày nhíu, há mồm kêu vài tiếng, nàng đói bụng! “Quân ca, Mèo Con khóc!” Thanh âm một tiểu nam hài vang lên bên tai của nàng, nghe thanh âm tựa hồ còn rất nhỏ tuổi, mồm miệng cũng không thực rõ ràng. “Ngươi đừng nựng Mèo Con, ngươi ra tay không nặng nhẹ gì cả, đừng chọc muội ấy khóc!” Thanh âm nam hài vang lên, nam hài nói chuyện ngữ khí trầm ổn, ngữ tốc không nhanh không chậm, tựa hồ so với nam hài vừa rồi lớn hơn một chút. Chỉ chốc lát nàng cảm thấy có hai cánh tay tinh tế vững vàng ôm lấy nàng, toàn bộ thân thể nàng rơi vào một lòng ngực gầy ấm áp, nàng mở to hai mắt, nguyên lại là hai tiểu nam hài, một người nhìn chỉ mới qua hai, ba tuổi, một người nhìn ước chừng cũng mười tuổi. Trần Quân Ngọc cẩn thận ôm Tiểu Miêu vừa mới tỉnh ngủ, cùng với bộ dạng nhiều nếp nhăn lúc mới sinh không giống nhau, hiện tại Tiểu Miêu thân mình trắng tựa phấn, một đôi mắt to đen nhánh ôn nhuận chuyển động nhanh chứ chớp, hắn nhịn không được nhẹ nhàng nâng lên tiểu thân hình mềm mại không xương, ở trên trán mềm của nàng hôn lên một cái: “Bé ngoan, mẹ lập tức sẽ trở lại” Nhìn thấy Mèo Con ngọt ngào nở nụ cười với hắn, Trần Quân Ngọc cũng vui vẻ đáp lại, đem Tiểu Miêu để trong một cái nôi trúc, sau đó nhấc nôi trúc đến bên cạnh bàn học. Mèo Con cùng tiểu quỷ Toàn Nhi không giống nhau, nhỏ nhắn làm người ta đau lòng, cũng không khóc nháo, chỉ có lúc đói bụng hoặc là lúc mắc tè kêu vài tiếng. Khó trách mọi người trong nhà đều đem Quan Nhi làm cỏ dại, đem Mèo Con làm bảo bối. Gia đình có nhiều đứa trẻ, người lao động chính là Cố Tứ Ngưu, gia cảnh ở trong thôn không tính là rất tốt, cũng đủ ấm no mà thôi. Trong nhà đứa được đi học cũng chỉ là Cố Phúc và hắn. Nhưng cho dù như vậy, Tứ Ngưu thúc vẫn chưa động đến số bạc mà cha hắn để lại, chỉ nói đây là cha hắn lưu lại cho hắn để hắn lập công danh! Trần Quân Ngọc trong lòng âm thầm thề, hắn nhất định phải cố gắng đọc sách, tương lai đi thi lấy công danh, hảo hảo báo đáp Tứ Ngưu thúc và Tứ Ngưu thẩm! “Mèo Con tỉnh rồi? Mắc tè không?” Cố Phúc vừa mới đi ra từ phòng bếp, trước giúp mẹ đem cơm trưa chuẩn bị tốt, người mang mùi bếp núc đi đến. “Không, chắc là đói bụng”, Trần Ngọc Quân nói. “Mẹ cũng sắp trở về rồi”. Cố Phúc rửa mặt, về trước bàn học tiếp tục xếp sách. Vương thị sau lưng địu con cùng Cố Lộc vội vàng chạy vào trong nhà, trong tay cầm thùng quần áo sạch sẽ, nhìn thấy Trần Quân Ngọc cùng với Cố Thọ đang đọc sách, không khỏi vui mừng cười tươi. Thấy con gái ở trong nôi trúc hoa chân múa tay vui sướng, thỉnh thoảng đem chân bó nhét vào trong miệng mình bộ dáng thật đáng yêu, nhịn không được tiến lên ôm lấy con gái cúi đầu hôn nhẹ: “Ngoan nào, buồn à? Chờ con lớn một chút, mẹ mang con lên trấn trên chơi” Nàng đem tiểu tử trên lưng để trên mặt đất, tiểu tử bị bó buộc từ sáng tới giờ vội nhìn chung quanh, một đường lăn lông lốc ngồi dậy, cả người đầy đất, Cố Quý đang nhìn đến chỉ có thể xoay người nhìn tiểu muội muội, tò mò nói: “Mẹ, người nói có đúng là đệ đệ đem khí lực của muội muội hút hết hay không?” Hoa Minh Minh lười biếng trở mình một cái xem thường, khoa học chứng minh trẻ con nếu sớm biết bò, đi thẳng đối với phát triển xương cốt bất lợi, cho nên nàng vẫn là nằm nhiều một chút! “Đừng nói nữa!” Vương thị vừa đổi tã cho con gái vừa nói: “Muội muội con thân thể yếu đuối, xương cốt yếu mới không thể ngồi dậy, với đệ đệ con thì có quan hệ gì. Bé thực ngoan, hôm nay đều không có nước tiểu! Đến đây, để mẹ hôn nào!” Vương thị ôm con gái lại bên mình, ở trên mông phấn nộn tròn tròn như quả đào của nàng hôn một cái. Hoa Minh Minh không khỏi xoay người mắt trợn trắng, không phải nói cổ nhân thực bảo thủ sao? Nhưng từ khi nàng sinh ra cho tới nay, mẹ liền đem cả người nàng nhìn mấy lần, điểm ấy làm cho nàng rất thống khổ. Thân mình nhỏ nhắn vặn vẹo suy nghĩ, Cố Quý xem cái mông trắng noãn nộn phấn nhỏ nhắn của muội muội, nhịn không được thân thủ xoa xoa: “Giống như bánh mì trắng vậy! Mềm mềm!” Trần Quân Ngọc cũng hiếu kỳ sờ sờ: “Thật sự !” Cố Thọ cũng đưa tay nhéo nhéo, khanh khách nở nụ cười, Cố Phúc cười tủm tỉm, hướng mông nhỏ của muội muội hôn một cái: “Trên người của Mèo Con thật thơm!” “Oa…” Hoa Minh Minh cố gắng xoay mình, hai cánh tay không ngừng phi lễ nàng, mắt to ngập nước vô cùng đáng thương nhìn mẹ, tiểu oa nhi khóc thật là thương tâm. Hơi quá đáng! Người ta tốt xấu gì cũng là hoàng hoa khuê nữ, sao nào có thể bị người khác sờ loạn mông đây! Vương thị một phen chụp một đám móng vuốt, tức giận nói: “Đám rùa con này, mau rửa tay chuẩn bị ăn cơm! Thời tiết lạnh, đừng để cho muội muội ngươi cảm lạnh!” Mọi người lưu luyến không rời đành phải đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm, Vương thị mặc quần áo cho con gái, khuôn mặt con gái nhỏ nhắn nộn nộn: “Mèo Con ngoan, mẹ đút con ăn cơm”. Vương thị cởi áo, cho con gái uống sữa, con gái nhỏ nhắn khiến người khác đau lòng, nàng luôn luôn trước tiên đút con uống sữa. Có đôi khi nàng cùng trượng phu cũng cảm thấy rất nuông chiều con gái, nếu cùng với tiểu nhi tử bình thường chăm sóc, nói không chừng con gái cũng có thể khỏe mạnh một chút! Nhưng mỗi lần nhìn thấy con gái nũng nịu, bọn họ đều không đành lòng, vài đứa nhỏ có tiểu muội muội cũng vậy, trong nhà khó có được gạo trắng tinh cũng để dành cho muội muội ăn trước. Ngày thường vài đứa nhỏ trong lúc đó thường có tranh giành, làm cho nàng cùng Tứ Ngưu vừa mừng vừa sợ! Lúc này ở cửa có người gõ cửa, Cố Phúc đi ra mở cửa: “Cậu!”, hắn vui sướng kêu lên một tiếng: “Mẹ, cậu đến đây!” Vương thị vừa nghe là đại ca đến đây, vội vàng mặc quần áo cài nút thắt lại: “Ca, sao huynh lại tới đây?” Gia cảnh Vương gia so với gia đình này tốt hơn rất nhiều, Vương gia mấy đời đều đi buôn ở Quảng Đông, trong nhà không nói đại phú đại quý, cũng là người giàu có trên Đông Sơn trấn, ruộng tốt nhà đẹp, có nô có tỳ, la ngựa thành đàn. Vương thị lúc ấy gả cho Cố Tứ Ngưu, cũng vì là cha chồng là bạn thân với phụ thân nàng, hai người đã có hôn ước. Cố Tứ Ngưu tuy nói có phụ thân là tú tài, nhưng khi hắn ba tuổi thì đã mất, hắn là do Từ quả phụ nuôi lớn, mẹ hắn lúc hắn mười lăm tuổi cũng đã qua đời. May mắn Cố Tứ Ngưu chính mình không chịu thua kém, kiên trì làm việc, bằng không Vương gia cũng sẽ không đem muội muội gả cho hắn. Hắn có thể lập nên gia nghiệp, trừ bỏ dựa vào sự cố gắng của chính mình ra, còn có đồ cưới của Vương thị giúp đỡ không ít. “Ta đến xem Toàn Nhi và Miêu Nhi”. Vương Thế Trạch đứng gần sát tiểu oa nhi trắng ngần: “Ngoan ngoan, càng lớn càng xinh đẹp!” Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Miêu Nhi mở to xem xét hắn một hồi, liền đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trong cổ mẹ, bộ dạng đáng yêu làm cho hai người lớn thẳng bật cười. Vương thị mở cửa cho đại ca tiến vào, thấy đại ca đem theo không ít đồ vật này nọ, bột mì, gạo, còn có hai hộp điểm tâm, không khỏi nói: “Ca, sao huynh lại mang nhiều đồ vật này nọ như vậy?” Vương Thế Trạch cười cười nói: “Điểm tâm ấy là điểm tâm của Hoàng Thiên Nguyên, mấy đứa nhỏ trong nhà đều thích ăn. Muội vừa mới sinh con xong, cho muội ăn để bồi bổ cơ thể!” Vương thị nói: “Ca, huynh sớm muộn gì cũng dạy hư mấy đứa nhỏ” Nàng đem con gái đặt ở trên giường, tự mình pha trà cho ca ca. Vài đứa nhỏ song song đứng, quy củ thỉnh an cậu. Vương Thế Trạch ánh mắt cười đều nhìn không thấy: “Đều là bé ngoan!” Vài tiểu nam hài ngồi ở bên cậu nói chuyện phiếm, Cố Phúc ôm lấy tiểu đệ đệ, Cố Lộc ôm lấy tiểu muội muội, mấy đứa nhỏ quấn quýt lấy cậu bắt hắn kể chuyện bên ngoài. Vương thị pha trà, thấy mấy con trai quấn quýt lấy cậu nói chuyện, không khỏi cười mắng: “Còn không mau đi đọc sách!”. Trong nhà tuy nói chỉ có Cố Phúc cùng Trần Quân Ngọc hai người được đến trường, nhưng lúc bọn họ trở về, cũng sẽ dạy lại những đứa nhỏ khác trong nhà cách đọc chữ, phần lớn chúng đều nhận biết được! Lúc bình thường rãnh rỗi, cũng không như mấy đứa nhỏ trong thôn cùng nhau chơi đùa, đều đi đọc sách. Vương Thế Trạch xua tay nói: “Được rồi! Đều là trẻ ngoan, không phải không có tài. Lại nói đọc sách biết chữ, cũng không phải đều vi cầu công danh, có thể hiểu ý là đủ rồi!” “Đại ca nói đúng, nhà chúng ta cũng không cầu đại phú đại quý, chỉ cần làm cho mấy đứa nhỏ trong nhà tương lai có hiểu biết là được rồi!”. Cố Tứ Ngưu một bên để nông cụ xuống, một bên cười nói. “Đệ a! Thật sự là mệnh lao lực! Người ta làm việc xong liền nghỉ ngơi, còn đệ suốt ngày làm việc!” Vương Thế Trạch cười nói. Cố Tứ Ngưu rửa mặt nói: “Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, tiền không từ trên trời rơi xuống, người chỉ cần chịu khó, không nói đến được núi vàng núi bạc, ít nhất ăn uống cũng không lo!” Vương thị đem con gái để vào trong lòng Cố Tứ Ngưu, bản thân đi nấu cơm. Miêu Nhi ngửi thấy mùi mồ hôi trên người phụ thân, mũi nhỏ nhăn lại giãy dụa không cho phụ thân ôm. Cố Tứ Ngưu cười, ánh mắt xấu xa dùng sức hôn nhẹ đầu con gái: “Nha đầu xấu xa, dám ngại phụ thân hôi” “Bi bô!” Tiểu nha đầu nũng nịu kháng nghị, chân nhỏ đá loạn, trong lòng rất là bi phẫn, vì sao bản thân vẫn là trẻ con vậy? Không có quyền gì cả! Vương Thế Trạch cười nhìn hai người đùa giỡn, có đôi khi hắn cũng biết muội muội rất nuông chiều con gái, nhưng nhìn thấy tiểu nha đầu Miêu Nhi này, liền tự mình đem điểm tâm của phụ nhân đến để đút nàng, càng không nói đến những người khác. Nói đến cũng lạ, bọn Tứ Ngưu bộ dạng cũng không tính là đẹp, sao lại sinh ra một ngọc nữ bên người Quan Âm Bồ Tát thế này? Chỉ là một nông gia như bọn họ lại sinh một tiểu nữ hài như vậy, cũng không phải là chuyện tốt gì. Vương Thế Trạch có chút suy nghĩ đến. Cố Tứ Ngưu đùa cùng con gái một trận, lại cẩn thận đem con gái để lên bên trong giường, xung quanh nàng vây quanh một vòng chăn bông, tự một mình chơi đùa! “Đệ thật là giỏi!” Vương Thế Trạch cười nói: “Đúng rồi, ta lần này đến Quảng Đông, mua rất nhiều hạt giống, nghe Man Di nói đều là thứ tốt, có thể sống tốt, chỉ cần không gặp thiên tai, một nhà đều không đói. Ta xem giá cũng không cao, liền mua đem về, Man Di còn tặng ta mấy quyển sách. Luận về trồng trọt, đệ so với ta giỏi hơn nhiều, ở nhà đệ thử xem, nếu là giống như họ nói, chúng ta không cần sợ việc ăn uống!” Cố Tứ Ngưu vừa nghe vừa cảm động: “Được, đầu xuân năm sau đệ sẽ thử xem! Hạt giống đó bao nhiêu tiền?” Vương Thế Trạch biết muội phu mình tính tình rõ ràng, cũng không nói với hắn gì: “Năm mươi quan! Hạt giống của ta số lượng cũng không nhiều lắm, nhưng chủng loại không ít. Đệ đừng vội đưa ta tiền, xem loại nào tốt!” Năm mươi quan không phải là một số lượng nhỏ, Cố Tứ Ngưu nhất thời cũng không có được, hắn cũng không phải là người cố chấp, thấy đại ca nói như thế, liền sảng khoái đáp ứng.
Chương tiếp
Loading...