Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải
Chương 18: Làm mai tôn gia
Mọi người nói chuyện đến hơn nửa đêm, sáng sớm hôm sau, cả nhà Cố gia không hẹn mà đều dậy muộn. Vương thị trong lòng có tâm sự nên đã sớm thức dậy, rửa mặt chải tóc. Cố Tứ Ngưu ở trên giường trở mình một cái, ngáp nói: “Như thế nào mà thức dậy sớm như vậy?” Vương thị nói: “Hôm nay ta đi tìm lão Điền, nhờ nàng qua cầu hôn Tôn gia” Cố Tứ Ngưu đứng dậy nói: “Cũng đúng, dù sao Thọ Nhi tuổi cũng không còn nhỏ” Vương thị nói: “Toàn Nhi và Mèo Con cũng không còn nhỏ, chàng chừng nào tính làm lại phòng? Chẳng lẽ cứ để chúng nó ở chung một phòng như thế mãi?” Cố Tứ Ngưu nói: “Phúc Nhi cùng Ngọc Nhi sắp phải thi hương, trong nhà vẫn còn phải lo lắng ít nhiều, chờ chúng nó thi xong rồi nói” Vương thị tức giận nói: “Chờ chúng nó thi đậu, ít nhất phải hai năm, Mèo Con lúc đó cũng đã mười tuổi! Con gái nhà ai đã lớn như thế mà còn ngủ chung với ca ca của mình còn thành bộ dạng gì nữa? Chàng không lo nhưng ta thì không thể không lo!” Cố Tứ Ngưu cúi đầu lo lắng sau một lúc lâu nói: “Nếu không nhờ đại ca thuê một gian phòng trên trấn, dù sao Lộc Nhi cùng Thọ Nhi cũng phải ra ngoài, nàng vừa lúc mang theo Mèo Con cùng đi trông cửa tiệm, ta tìm người lại đây sửa phòng” Vương thị mắt liếc nhìn hắn: “Đại ca chàng hay là đại ca của ta?” Cố Tứ Ngưu bất đắc dĩ nói: “Đại ca nàng, ta bảo Phúc Nhi mang Toàn Nhi đi, dạy nó học đỡ phải để nó cả ngày chỉ biết chơi đùa” Vương thị nói: “Phúc Nhi bận rộn như vậy nào có thời gian rảnh a? Chàng đừng để nó trông đệ đệ”. Nàng vừa chải tóc vừa nói: “Lại nói phải để cho Phúc Nhi toàn tâm chuẩn bị cho cuộc thi!” Cố Tứ Ngưu nhất thời không nói gì: “Được rồi, vậy để cho Toàn Nhi ở lại, đỡ phải lên trấn trên sẽ quên hết cách viết chữ” Vương thị tức giận nhìn hắn một cái, xoay người ra cửa phòng. Nàng nguyên tưởng rằng Nam Qua còn chưa thức dậy, nhưng vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Nam Qua đang bê điểm tâm nóng hôi hổi tiến vào. Vương thị nhất thời sắc mặt dịu xuống: “Sao con không ngủ thêm một chút?” Nam Qua cười ngây ngô nói: “Đến giờ liền tỉnh, nhân lúc cháo còn nóng mẹ ăn điểm tâm trước đi, con đi hấp bánh bao cho người” Vương thị vừa lòng gật gật đầu, ra cửa tìm một người nhờ đến nhà lão Điền nói lát nữa nàng sẽ đến tìm, mới ngồi xuống ăn cháo. Đứa bé kia vừa ăn bánh mỳ vừa lười biếng chạy hướng về nhà lão Điền. Trùng hợp là mới được một đoạn, thì thấy lão Điền đang đi đến đây, trong tay còn cầm một cái rổ, nó vội vàng dừng lại, gọi lớn: “Lão điền người tới vừa lúc, Tứ thái thái đang tính đến nhà người” Lão Điền nghi hoặc nói: “Tứ thái thái nói thế, tìm ta có việc gì sao?”. Từ sau khi Cố Phúc thi đậu tú tài, trong thôn rất nhiều người không gọi Vương thị là nhà Tứ Ngưu nữa, mà gọi nàng là Tứ thái thái. “Không biết, có thể là nhờ người đi cầu hôn?” Đứa nhỏ nhún nhún vai nói: “Người nhanh lên đi a! Con phải đi làm rồi !” Lão Điền liền cầm rổ đuổi theo, Vương thị thấy lão Điền đến đây, vội vàng bê nước trà điểm tâm tiếp đón nàng, lại cùng nàng nói chuyện nhà Tôn gia: “Người có từng gặp qua Tôn cô nương kia chưa?” Vương thị hỏi. Lão Điền nghĩ nghĩ nói: “Hơn một năm trước gặp qua một lần, nha đầu Tôn gia bộ dạng rất tốt, làm việc cũng lưu loát, là một người hiền lành. Nếu không như thế thì nhà bọn họ cũng sẽ không muốn giữ con bé ở lại, cũng sẽ không nhiều năm tìm gia đình tốt” “Giữ lại nhà?” Vương thị vừa nghe không khỏi sửng sốt: “Bọn họ muốn ở rể?” Lão Điền lắc lắc đầu nói: “Không phải, Tôn gia có một đứa con trai là do Tôn phu nhân sinh lúc năm mươi hai tuổi, Tôn viên ngoại cùng Tôn phu nhân đều sợ tuổi mình quá lớn, không thể nhìn thấy đứa con lớn lên, hy vọng tìm một nhà môn đăng hộ đối, tương lai bọn họ hai người mất đi, đứa bé trai kia có thể cùng tỷ tỷ ở tại nhà tỷ phu. Hiện tại hai người tuổi lại lớn, nha đầu Tôn gia cũng lo lắng cho cha mẹ, cho nên nghĩ muốn làm dâu ở gần nhà cha mẹ” Tôn thị vừa nghe, nhân tiện nói: “Tính như thế này thì cũng giống như ở rể rồi còn gì?” Sau khi nàng nghe xong thì tâm tư có chút không vui, đối với vị cô nương này cũng phai nhạt dần, ngược lại còn hỏi có người nào khác phù hợp hơn không. Lão Điền nói lên mấy cô nương mà bà biết, Vương thị nghe xong đều cảm thấy được hơn Tôn cô nương kia nhiều, liền cùng lão Điền thương lượng chọn một người thích hợp để cưới về. “Mẹ, con không cần những người khác, con muốn Chiêu Đệ!”. Cố Thọ đột nhiên lao ra nói. Vương thị bị hù đến nhảy dựng, nghe xong lời nói của Cố Thọ, trong lòng nghĩ cô nương kia, còn chưa có vào cửa a! Đứa con đã vì nàng mà tranh cãi, tương lai còn còn như thế nào nữa? Cố Phúc đi ra quát: “Không lớn không nhỏ! Như thế nào mà cùng mẹ nói chuyện ?! Hôn nhân đại sự làm gì đến phiên ngươi tự mình quyết định?” Cố Lộc cũng bị Cố Thọ lời làm cho đánh thức, mới vừa mặt quần áo liền nghe lời nói của đại ca, không khỏi trách nói: “Sách ngươi đọc đều uổng cả rồi! Tại sao lại nói chuyện như thế với mẹ?” Cố Thọ mặt đỏ lên nói: “Nhưng mà ta chỉ thích Chiêu Đệ!” Mèo Con đã muốn bị thanh âm các ca ca nói chuyện đánh thức, vừa nghe lời nói của tam ca, không khỏi đen mặt rên rỉ, tam ca ngu ngốc, ngươi còn tiếp tục làm loạn, còn có thể lấy Tôn Chiêu Đệ ta cùng họ với ngươi! Ách, không đúng, nàng hiện tại chính là họ Cố! Vương thị bị hắn làm tức giận đến xanh mặt, trước cho lão Điền vài quan tiền rồi tiễn bà về, sau đó tức giận đến nói với Cố Thọ: “Ngươi quỳ xuống cho ta!” Cố Thọ bùm một tiếng quỳ xuống: “Mẹ thực xin lỗi, nhưng mà con chỉ muốn kết hôn với Chiêu Đệ!” “Mẹ…” thanh âm nhỏ nhẹ truyền đến, Mèo Con xõa tóc đi ra: “Mẹ, chải đầu cho con !” Vương thị nhìn thấy con gái, sắc mặt hơi hơi thu liễm, Mèo Con quay đầu lại chỉ thấy Cố Thọ vẻ mặt nhẫn nhịn, bộ dạng còn muốn nói chuyện, nàng liền hận không thể lấy một cây gậy nhét vào miệng hắn, lúc đi ngang qua Cố Thọ còn đá hắn một cước, ánh mắt trầm xuống, thấp giọng nói: “Huynh nếu không muốn thú Tôn Chiêu Đệ cứ việc làm loạn đến trời nghiêng đất ngả đi!” Mèo Con tức giận nói. May mắn đầu óc Cố Thọ còn không có hoàn toàn héo rút, đúng lúc ngậm miệng lại, Cố Phúc lãnh nghiêm mặt nói: “Ngươi đến sài phòng quỳ xuống cho ta! Đem Hiếu kinh chép một trăm lần! Không chép xong thì không được ăn cơm!” Cố Thọ xám xịt mặt không dám cùng đại ca cãi lại, chỉ có thể ngoan ngoãn đi sài phòng. Vương thị một bên giúp con gái chải đầu, một bên oán hận nói: “Xú tiểu tử! Thật đáng giận, ta sẽ không để hắn thú Tôn nha đầu đó đâu!” Mèo Con cười hì hì nói: “Mẹ, người đừng nóng giận, con sẽ báo đại ca đi đánh tam ca!” “Quỷ nha đầu này!”. Vương thị điểm nhẹ đầu con gái: “Con đã hai năm rồi không để cho ta chải đầu!” Mèo Con le lưỡi, thân thủ ôm Vương thị nói: “Người ta không muốn để mẹ phải nhọc lòng thôi!” Vương thị hừ nhẹ nói: “Ta còn tưởng rằng con muốn giúp tam ca con!” Mèo Con nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn nói: “Người ta mới không để ý tới tam ca a! Đáng đời bị đại ca phạt quỳ ở sài phòng!”. Như thế sẽ làm cho hắn thanh tỉnh một chút. Hắn tưởng mình là nam diễn viên chính đau khổ vì tình sao? Thật đúng là mơ tưởng! Vương thị lắc lắc đầu: “Ta chỉ là lo lắng cho cả nhà, mới như thế mà đã loạn nghiêng trời lệch đất như vậy, nếu để nàng vào cửa, trong nhà này thật đúng là gà chó không yên! Quên đi, một hồi ta đi tìm đại lão bá của con để nói chuyện Tôn gia! Nếu người thật không tệ, liền thú vào nhà”. Thấy ánh mắt kinh ngạc của Mèo Con, Vương thị lắc đầu, trêu tức nói: “Con tưởng mẹ là lão ác bà trong kịch sao?” “Làm sao mà như vậy được!” Mèo Con vội vàng nói: “Mẹ chính là người mẹ tốt nhất thiên hạ!” Nàng mặt mày hớn hở nói, trong lòng may mắn không thôi, Vương thị cũng coi như là người mẹ rộng rãi nhất ở cổ đại đi? Vương thị ôm con gái thở dài nói: “Mẹ đời này còn cầu cái gì? Còn không phải cầu các con mọi chuyện đều vừa ý sao ?”. Mèo Con “Dạ!” một tiếng, dụi đầu vào lòng của Vương thị. Vào buổi chiều, Vương thị đến nhà Cố Đại Ngưu nói chuyện, Cố Đại Ngưu và cha của Tôn Chiêu Đệ là bạn bè tốt nhiều năm, vừa nghe Cố Thọ muốn thú Chiêu Đệ, không khỏi mừng rỡ, vội vàng cưỡi con la đến Tôn gia làm mai! Tôn gia nghe nói là người Cố gia đến, không khỏi mừng rỡ. Nguyên lai Cố Lộc mở cửa hàng ngay bên cạnh cửa hàng Tôn gia, mấy năm nay Tôn gia nhị lão xem xét Cố Thọ, mặc dù không tinh minh, nhưng được cái hiền hậu, lại chăm chỉ làm việc, là một người thợ mộc giỏi, cũng có ý muốn đem khuê nữ gả cho Cố Thọ, hiện tại thấy Cố gia muốn bàn hôn sự, không khỏi mừng rỡ, liên thanh đáp ứng. Vương thị nghe xong còn có chút lo lắng, nghĩ muốn tự mình nhìn Tôn Chiêu Đệ như thế nào, liền chuẩn bị một bàn rượu, mời Tôn phu nhân đến. Lần đầu gặp mặt, người hai nhà rất hòa khí, Tôn phu nhân cười khanh khách bảo con gái, con trai đến ra mắt. Vương thị tinh tế nhìn Tôn cô nương kia, chỉ thấy nàng khá cao, dáng người thanh thoát, mi loan mắt tú, mặt trái xoan, trên mặt dẫn theo vài giờ non trẻ, thanh tú xinh đẹp. Vương thị thấy nàng dung mạo tú lệ, cách nói năng tao nhã, trong lòng thêm vài phần vui mừng, đứa nhỏ này thật đúng là xuất sắc, khó trách Thọ Nhi thích. Sau khi Chiêu Đệ bái kiến mẹ chồng tương lai, liền tự mình xuống bếp chuẩn bị thức ăn chay, không khỏi làm cho Vương thị yêu thích vài phần, đứa nhỏ này thế nhưng không có một chút tính tình của nhà giàu, tay nghề xuống bếp không thể kém hơn Nam Qua. Chỉ là khi kết hôn phải ở gần nhà cha mẹ. Nhưng thật ra Tôn phu nhân nhìn ra tâm tư của Vương thị, cười nói: “Đứa nhỏ này rất hiếu thuận với chúng ta, lấy chồng rồi cũng muốn ở cùng chúng ta, lão gia ta cũng đã mắng nàng! Tứ thái thái, người nói xem có con gái nhà ai kết hôn xong còn muốn trở về nhà, ở chung với nhà mẹ đẻ chứ? Không phải là điều đáng chê cười sao?” Nghe Tôn phu nhân nói chuyện, làm cho Vương thị yên tâm rất nhiều, lại thấy Tôn phu nhân tóc đã hoa râm, suy bụng ta ra bụng người, không khỏi lòng chua xót nói: “Ai, chúng ta làm cha mẹ, còn không phải hy vọng con gái được bình an?” Tôn bà tử mỉm cười gật gật đầu: “Tứ thái thái, người nói đúng, ta cùng lão gia nhà ta cả đời chỉ mong hai đứa con này bình an vô sự!” Vương thị cùng Tôn thị trò chuyện với nhau thật vui, mọi người nói chuyện hơn nửa ngày mới xong. Ngày tiếp theo, Tôn phu nhân cũng cho người đem đến hai cân thịt heo, hai con gà, bốn phần thức ăn, hai phần điểm tâm, một vò rượu. Vài đứa nhỏ Cố gia cũng ra bái kiến Tôn phu nhân, Tôn phu nhân nhìn thấy Cố Toàn, Mèo Con liền khen ngợi nói: “Thật giống như dùng ngọc để nặn ra hai tiểu oa nhi này!”. Vương thị nghe xong ngoài miệng tuy rằng khách khí, nhưng trên mặt đã sớm cười đến nở hoa. Mà gian ngoài Cố Tứ Ngưu cùng Tôn viên ngoại trò chuyện với nhau cũng thật vui, hai người chỉ hận là gặp nhau quá muộn, lúc cáo từ đã uống đến say khướt. Lúc về đến nhà, Tôn phu nhân không tự chủ được nghĩ, nếu Gia Bảo có thể lấy Cố lục cô nương, hai nhà đổi người, liền càng không sợ tương lai con dâu không chiếu cố Gia Bảo! Về nhà bà liền đem quyết định này nói với Tôn viên ngoại, Tôn viên ngoại liên tục lắc đầu. “Từ xưa nhà gái tuy cao nhưng sau khi thú liền thấp. Cố gia so với chúng ta tiền tuy ít hơn nhưng người ta có một đứa con, một đứa cháu đều là tú tài, nghe nói lập tức còn muốn thi hương, nếu thi đậu, bọn họ chính là gia đình cử nhân! Nhà bọn họ thế nào cũng không thể lo hôn sự cho con gái được, Gia Bảo nhà của chúng ta, không xứng với người ta…”. Tôn viên ngoại lắc đầu: “Bà tốt nhất vẫn là lo chọn ngày lành tháng tốt để con gái gả cho lão Tam nhà họ đi, tương lai Cố gia phát đạt, cũng có thể chỉ bảo Gia Bảo một chút” Tôn phu nhân nghe xong trong lòng không vui, dù sao Gia Bảo cũng là tâm của bà, nhưng cũng biết Tôn viên ngoại nói có lý, liền bỏ qua tâm tư này, không đề cập đến nữa. Sáng sớm hôm sau Cố Tứ Ngưu thức dậy, liền nhờ lão Điền đi Tôn gia cầu hôn, chọn ngày tốt, cũng viết hôn thư. Nhân lúc Cố Thọ cùng Tôn Chiêu Đệ tuổi cũng còn không nhỏ, hai nhà liền muốn sớm ngày thành thân. Cố Tứ Ngưu cùng Vương thị thương lượng một chút, chọn tháng hai năm sau sẽ đưa sính lễ, mười sáu tháng năm thì thành hôn. Hiện giờ điều kiện Cố gia cũng tốt lên, hôn lễ tự nhiên sẽ không giống với lúc Cố Phúc thành thân, làm qua loa được. Vương thị thương lượng một chút, quyết định thừa dịp tết cũng mua sính lễ luôn. Vì hôn sự của Cố Thọ, nguyên bản mọi người muốn đi chợ trong trấn cũng bị trì hoãn, may mắn là gặp dịp tết đến, chợ mỗi ngày đều thực náo nhiệt. Cố Phúc bị Mèo Con cuốn lấy không có cách nào khác đành dẫn Nam Qua đi chợ, Cố Toàn vốn đang muốn đi theo, đã bị muội muội một phen nhéo. “Tiểu ca, huynh đã đáp ứng chơi với muội a!”. Mèo Con gắt gao lôi kéo quần áo Cố Toàn, cái miệng nhỏ nhắn chu đến độ còn cao hơn cả cái mũi. “Ngày mai cho chơi với muội, hôm nay huynh muốn vào trấn”. Cố Toàn không kiên nhẫn nói. Giống nhau về tuổi tác cũng như hình dáng nhưng hoàn toàn lại không giống như các ca ca khác sủng ái muội muội, bình thường Cố Toàn cũng ít cùng Mèo Con cùng nói chuyện hay vui chơi. Hắn cùng Mèo Con tuổi giống nhau, nhưng từ nhỏ cả nhà đều thiên vị tiểu muội, đem nàng trở thành bảo bối, có cái gì tốt đều là trước tiên nghĩ đến nàng sau đó mới tới mình. Rõ ràng hai người ngủ chung một gian phòng, chính giữa có một vách ngăn, nhưng phía bên tiểu muội lại lớn hơn so với mình, điều đó làm cho Cố Toàn rất là ghen tị, cho nên bình thường cơ hồ cũng không nói chuyện với Mèo Con. Nhưng mà tiểu muội nhà mình bình thường nhu thuận đáng yêu, làm cho người ta nhìn liền yêu, Cố Toàn mặc dù không thường xuyên cùng Mèo Con chơi đùa, cũng sẽ không giống những ca ca khác hay khi dễ muội muội. Nếu thấy có người nào khi dễ Mèo Con, hắn cũng sẽ bảo vệ muội muội! Mèo Con cũng biết Cố Toàn có khúc mắc, bình thường luôn tận lực nhường nhịn hắn, nhưng này lần không được, hắn muốn đi làm bóng đèn! Khó có được cơ hội để đại ca một mình ở chung với Nam Qua, như thế nào có thể làm cho hắn đi theo a? “Toàn Nhi, lại đây, tỳ bà của đệ đi đánh như thế nào?”. Trần Quân Ngọc cầm trong tay một quyển sách chậm chạp đi ra, mỉm cười nói. Cố Toàn nghe vậy nhất thời cúi hạ đầu, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Mèo Con một cái, ngoan ngoãn theo Trần Quân Ngọc đi vào. Cố Phúc mỉm cười vỗ nhẹ đầu nhỏ của nàng: “Tiểu quỷ!”. Xoay người nói với Nam Qua: “Đi thôi”. Hắn giúp đỡ Nam Qua lên xe ngựa. Hành động săn sóc của Cố Phúc làm cho Nam Qua thụ sủng nhược kinh mà đỏ mặt, nóng vội cuống quít leo lên xe ngựa, Cố Phúc cũng mỉm cười leo lên xe. Mèo Con vẻ mặt thỏa mãn nhìn xe ngựa đi xa, tuy rằng biết một cuộc hẹn không có khả năng thay đổi cái gì, nhưng mà nhiều lần như thế thì đại ca sẽ phát hiện vẻ đẹp bên trong của đại tẩu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương