Cuộc Sống Nông Thôn Gà Bay Chó Chạy
Chương 11: Làm Kẹo Hồ Lô
Đi theo Hàn Hiếu Mẫn và Xuân Hoa vào nhà của Hàn bá tổ phụ thì thấy ông đang ngồi dưới mái hiên phơi nắng. Bà Vương vợ ông ngồi một bên khâu đế giày, hai cụ già rất tốt bụng, so với Trần thị thì khác xa lắm, danh tiếng của gia đình Hàn bá tổ phụ ở làng Đại Liễu được mọi người ca ngợi là rất tử tế và phúc hậu. Hàn bá tổ phụ đã ngoài sáu mươi, râu đã hơi bạc, khi nhìn thấy Quang Nhi và Hiếu Chính, ông nheo mắt cười: "Ồ, là Quang Nhi và Hiếu Chính đến chơi kìa, mau đi lấy một ít kẹo đường tới đây." Người Hàn bá tổ phụ đang nói chính là Dung thị, mẫu thân của Xuân Hoa, Hàn bá tổ phụ có hai người con trai, con trai cả tên là Hàn Đức Lộc, con trai thứ hai là Đức Thọ , Hàn Hiếu Mẫn và Xuân Hoa đều là con của gia đình con trai thứ Hàn Đức Thọ. Khi Dung thị nghe thấy giọng nói, nàng ta bước ra khỏi phòng chính, theo sau là Tống thị, nàng dâu của Đức Lộc. "Các ngươi lên núi, chạy một hồi đều toát mồ hôi rồi kìa." Dung Thị và nhà Tống Thị đều rất tốt bụng, một người thì rót mấy bát nước sôi trắng đục, người còn lại bưng ra rất nhiều bánh ngọt và cục đường. Xuân Hoa mỉm cười và kéo Dung thị vào bếp với Quang Quang, để lại Hàn Hiếu Chính cho Hàn bá tổ phụ . Khi Dung thị nghe con gái nói muốn làm chút đồ ăn vặt, nàng không trách cứ mà còn nhìn con gái cười trìu mến: "Con định làm gì? Nương làm cho con." Quang Quang ngọt ngào kêu lên: "Thật tốt quá, nhị bá nương, có ngươi ở đây, nhất định thành công." Hàn Đức lộc lớn hơn Hàn Đức Bình vài tháng nên Quang Quang gọi là bá nương. Quang Quang nhờ Xuân Hoa ra sân sau tìm cha và đại bá của nàng ấy để cắt một số thanh tre dài, việc này đối với anh em Hàn Đức Lộc và Hàn Đức Thọ dễ như trở bàn tay, bởi vì anh em nhà họ đều là thợ mộc. Quang Quang và Dung thị ở lại đem mận, dâu tằm và dâu rừng và các loại cỏ dại rửa qua một lần bằng nước sạch, khi Xuân Hoa mang về một vài thanh tre, họ xâu chúng lại từng cái một, Dung thị và Xuân Hoa đều thấy rằng nó rất mới lạ. Khi Quang Quang hướng dẫn Dung thị đốt lửa để xào đường phèn đúng thời điểm, trái tim của Dung thị rõ ràng rất tiếc nuối, dù sao thì đường phèn cũng không rẻ, ngay cả đường phèn loại thấp nhất cũng được bán với giá 30 văn tiền một cân, và gia đình nàng ta cũng hiếm khi được ăn nó. May mắn thay, miễn là có một chút đường phèn xào với nước là được nên Dung thị cũng không nói gì.Chờ xào ra nước hàng (kẹo đắng) đem xiên hoa quả từng chuỗi trùm lên bỏ vào trong sân phơi một lát, tất cả mọi người vây quanh, cảm giác phi thường hiếm lạ. Sau khi đường khô sẽ biến thành một chuỗi kẹo hồ lô đẹp mắt với nhiều màu sắc trái cây khác nhau, chắc chắn sẽ khiến các bé phải chảy nước miếng. Vương phu nhân không khỏi khen ngợi: "Đẹp quá, lại có màu đỏ, không biết mùi vị thế nào?" Xuân Hoa không nhịn được lấy ra một đống kẹo dâu rừng, cắn vào có vị giòn ngọt, sau đó lại có chút chua, "Thật giòn, ngọt, rất ngon." Hàn Hiếu Chính nuốt nước miếng, nhưng kẹo là của gia gia, hắn xấu hổ không dám đi xin. Thấy vậy, Vương phu nhân nhặt xiên còn lại nhét vào tay Quang Quang và Hàn Hiếu Chính, "Mau ăn đi, hai đứa nhỏ này, chờ lát nữa là sẽ bị tỷ tỷ tham ăn Xuân Hoa của các con ăn mất đấy ." Dung thị và Tống thị cũng không nhịn được mà nếm thử và đều khen ngon, Dung thị khen: "Mặc dù hơi tốn đường nhưng thực sự rất ngon, Quang Nhi thật thông minh." Nàng cười rạng rỡ: " Bá nương ơi, món này cháu cùng với Xuân Hoa tỷ nghĩ ra, quả đỏ chín bọc đường vài tháng sẽ ngon hơn." Khi mọi người nghĩ đến mận đỏ kết hợp với đường đỏ tươi, nó chua chua ngọt ngọt và chỉ nghĩ đến thôi là đã thèm chảy nước miếng. "Bá tổ phụ, bá tổ mẫu, người nói cái này chúng ta bán đi sẽ có người mua không ạ?" Thanh âm trong trẻo lanh lảnh đánh gãy suy nghĩ của mọi người. Hàn bá tổ phụ là một người già có kinh nghiệm sống, ông vuốt râu suy nghĩ: "Chà, trông cũng đủ mới lạ, nhưng người lớn không thích ăn những thứ chua ngọt này, trẻ con sẽ thích chúng." "Không chỉ có trẻ nhỏ thích, mà con nghĩ các cô nương trẻ cũng sẽ thích." Dung thị vui vẻ nói, vừa nghĩ xong liền hỏi: "Quang Nhi, cháu có muốn làm cái này để bán không?" Quang Quang nói: "Bá nương, nhà cháu sao có thể làm được? Cho dù cháu có muốn làm nhưng bà nội cháu cũng không đồng ý. Bá nương có thể làm được. Hiếu Mẫn ca cùng cháu và những người khác có thể bán nó. Qua ít ngày nữa là đến Tiết Đoan Dương, chắc chắn sẽ bán rất chạy." Dung thị nghe vậy mừng rỡ, sau đó chần chờ một chút, nhìn về phía bố mẹ chồng: "Dù sao đây cũng là chuyện mà tỷ muội các cháu nghĩ ra, ta. . . " Hàn bá tổ phụ sờ sờ cái đầu hói của mình, thở dài ngao ngán: "Các cháu đều là những đứa trẻ ngoan, hai hôm trước chúng ta nghe thấy tiếng động trong sân nhà các cháu, vợ chồng già chúng ta trằn trọc mãi không ngủ được, đúng là vợ tốt thì chồng mới tốt!" Câu nói cuối cùng của Hàn bá tổ phụ cũng là có hàm ý gì sâu xa, Quang Quang đóng vai một cô bé bảy tuổi nên cũng không hỏi ý tứ. Bà Vương nảy ra một sáng kiến: "Các con cùng nhau hái quả dại thì tốt hơn, khi về, Đại bá nương, Nhị bá nương sẽ bọc đường chiên, các con đem bán ngoài đường. Khi trở lại, tiền bán sẽ khấu trừ chi phí mua đường phèn, sau đó tất cả những người tham gia sẽ chia đều, như vậy sẽ công bằng hơn." Quang Quang nói thêm, "Chúng con cũng sẽ khấu trừ tiền thủ công cho những thanh tre do Đại bá và Nhị bá làm." Hàn bá tổ phụ và Vương thị đều cười, "Chút chuyện nhỏ này Đại bá Nhị bá coi như làm đồ chơi cho các con, còn có thể lấy tiền sao. Như vậy cũng quá khách khí rồi." Sau khi đồng ý ngày hôm sau sẽ cùng nhau đi ra phía sau núi hái quả dại, Quang Quang và Hàn Hiếu Chính cùng nhau trở về nhà .
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương