Cuộc Sống Nông Thôn Gà Bay Chó Chạy

Chương 25: Lần Đầu Đề Cập Đến Việc Phân Gia (1)



Người một nhà đều quay trở lại đông sương phòng, Lâm thị nhìn Hàn Đức Bình đang ôm đầu ngồi một bên lòng có chút lo lắng.

Nhìn thấy bọn nhỏ trở về liền ôn nhu hỏi "Các con đây là cãi nhau với ông bà, đại bá rồi à? Cha con có chuyện gì vậy? Ta hỏi thế nào cũng không trả lời."

Quang Quang an ủi Lâm thị "Nương, cha không có việc gì đâu, cha chính là bị ông nội đại bá làm tổn thương nặng nề, nên mới buồn như vậy."

Ngược lại đây cũng là chuyện tốt, ít nhất Hàn Đức Bình đã ý thức được, không phải một mực hiếu thuận với Ông Hàn và Trần thị, thì sẽ nhận được đối đãi giống như các huynh đệ khác, cũng không phải đối đãi với huynh đệ thủ túc mình thật tốt đẹp, thì người ta cũng sẽ hồi báo như vậy .

Phải nói rằng Hàn Đức Bình vẫn cho là anh ta đang có được cha mẹ huynh đệ thân tình, hiện tại thực tế khiến anh ta nhận ra, trừ vợ con mới là người nhà của anh ta, mới là nơi anh ta thuộc về, những thứ khác đều không trông cậy được cũng không dựa vào được.

Trước giờ đối với tình thân gia đình anh ta ôm lấy biết bao hi vọng, hiện tại tỉnh mộng phát hiện mình trong mắt người khác chẳng là cái gì, khó tránh khỏi thất vọng, mất mát.

Quang Quang liếc nhìn Hiếu Chính một cái, Hiếu Chính hiểu ý chạy tới ôm lấy cánh tay Hàn Đức Bình nũng nịu một trận "Cha, cha đừng buồn, cha còn có chúng con, chúng con đều cần người, nương con càng cần người hơn."

Hàn Hiếu Chu Hàn Hiếu Diên cũng bày tỏ thái độ "Cha, chúng con đều đã lớn rồi, chúng con sau này kiếm tiền nuôi người và nương còn có các đệ đệ muội muội, chúng con sẽ bảo vệ mọi người."

Quang Quang thuận thế nhào vào lòng Hàn Đức Bình, dùng thanh âm vô cùng đáng yêu nũng nịu "Cha, cha có phải đang giận nữ nhi không, nếu không phải tại con một mực gây chuyện, tổ mẫu cùng đại bá cũng sẽ không mắng con mắng nương, liền sẽ không xảy ra những việc này, đều tại con, cha đánh con mắng con đi!"

Hàn Đức Bình ngước con mắt đỏ hoe, xoa đầu nữ nhi của mình cười khổ nói: "Đứa nhỏ ngốc, con bảo hộ mẹ con như thế là đúng, con không làm gì sai cả, về sau các con đều nên làm như thế, mẹ con công thần của nhà chúng ta, là cha không có bản lĩnh, là cha có lỗi với nàng."

Lâm thị nghe trượng phu nói như thế có chút cảm động, càng có chút ngượng ngùng, dù sao trước mặt con trẻ nói những này cũng hơi xấu hổ "Chàng sao lại ở trước mặt mấy đứa nhỏ nói chuyện như vậy chứ!"

Mấy đứa trẻ đều trêu ghẹo Hàn Đức Bình và Lâm thị, bầu không khí từ từ tốt lên.

Quang Quang cười nói: "Chờ sau này chúng ta phân gia ở riêng mọi thứ sẽ ổn thôi, chúng ta muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn làm cái gì thì làm cái gì, cuối cùng không cần nhìn vào sắc mặt người khác mà sống .

Mẹ cũng không cần mỗi ngày đều đi sớm về tối làm việc không kể ngày đêm, tỷ cũng có thể mặc những bộ y phục đẹp như đại đường tỷ, đại ca nhị ca kiếm tiền, liền có thể chính đáng tự mình tiết kiệm lo liệu việc nhà."

Bị nàng vừa nói như thế, Hàn Đức Bình và Lâm thị đều có chút ngu ngơ, Hàn Đức Bình lắp bắp lặp lại mấy lần "Phân gia ..."

Hàn Hiếu Chu ngược lại không có gì kinh ngạc, hắn thật lòng gật đầu "Không sai, cha mẹ, con cũng nghĩ như vậy, đại gia đình như thế không ưa nổi nhà chúng ta, không bằng chúng ta phân ra ở riêng, cũng không cần mỗi ngày đều cãi nhau.

Con cùng Hiếu Chu cũng không có ý định quay lại quán rượu làm công. Chúng ta dự định tìm một công việc khác , dù sao cũng tốt hơn là bị bắt nạt và bị đại bá xem thường."

Không biết câu nói nào đã lay động được Hàn Đức Bình, Hàn Đức Bình giống như đang hạ quyết tâm thật lớn rồi vỗ đùi "Không sai, phân gia liền phân gia. Tách ra cũng tốt, nương các con rốt cuộc cũng không bị mắng mỏ khinh bỉ nữa."

Nghĩ tới về sau mình được làm chủ trong nhà, Lâm thị cùng Tiểu Miên đều vui mừng nở nụ cười, Quang Quang liền đem túi bột đậu và bánh bột ngô lấy ra chia cho mọi người, lại đi

múc mấy chén nước sôi, mặc dù không có đồ ăn, ngược lại là người một nhà cùng một chỗ, đều rất thỏa mãn vui vẻ, cứ như vậy ăn cơm tối xong rồi nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau trời vừa rạng sáng, Nhị bá nương bên nhà Hàn bá tổ phụ liền mang theo một cái rổ tới cửa nói là tới thăm hỏi Lâm thị.

Hôm qua trong ruộng có không ít người đang làm việc, Lâm thị sinh bệnh ai cũng biết, ở nông thôn không có bí mật, chuyện gì cũng đều truyền bá rất nhanh, Dung thị nhận được tin tức cũng không có gì là kỳ quái.

Dung thị mang đến hai mươi cái trứng gà, một khối đường đỏ, ở trong nhà bên trong cùng Lâm thị tâm sự hơn nửa ngày mới ra về, vì Lâm thị bình thường cùng Dung thị có mối quan hệ tốt, nên chuyện đằng sau đương nhiên cũng đem kể cho nàng biết.

Mặc dù biết Lâm thị là giả bệnh Dung thị vẫn để lại trứng gà cùng đường đỏ.

Nàng dâu của Lưu Đại Sơn trong thôn cũng đem mười cái trứng gà hai khối đậu hũ đến hỏi thăm Lâm thị, lại có mấy nàng dâu trong thôn bình thường cùng Lâm thị có chút quen biết đều ít nhiều đem đồ vật tới.

Đương nhiên hôm nay là Đoan Dương tiết, sáng sớm Trần thị liền bảo Ngô thị nấu lá hương bồ mà bà đã chuẩn bị từ trước, đến buổi trưa mấy nàng dâu liền bắt đầu gói bánh chưng. (Đoan Dương tiết là ngày năm tháng năm âm lịch. Lấy ý nghĩa là ăn bánh chưng và bận bịu cấy lúa. )

Giữa trưa Trần thị đem dải thịt ngày hôm qua Giang thị cầm về cắt một nửa, để Ngô thị nấu bắp cải trắng hầm thịt lợn, rau trộn dưa leo, xào trứng gà với cọng hoa tỏi non, ngoài ra còn có một khay rau xanh rang đậu mục nát.

Trừ một nồi bánh bột mì Tam Hà, còn nấu một chậu bánh chưng, người người đều có phần.

Không biết có phải tối qua Ông Hàn nói cái gì với Trần thị không, Trần thị hôm nay vậy mà chủ động phân phó Ngô thị lấy sớm cho Lâm thị một bát tô lớn đồ ăn, còn đưa hai cái bánh chưng một khối bánh bột ngô.

Quang Quang cảm giác rất thần kỳ, cái này đúng là mặt trời mọc đằng Tây rồi!
Chương trước Chương tiếp
Loading...