Cuộc Sống Nuôi Con Của Vợ Chồng Công Nhân Viên [Thập Niên 70]

Chương 34:



Editor: TulaBachu1316

Trương Quang Hương sốt ruột gõ gõ bàn, không biết có nên tiếp lời vào không.

Lúc đầu bà nghĩ là nhà Lâu Quế Lan vẫn còn hai đứa trẻ nữa nên chắc là sẽ không chủ động nói đến việc qua chăm sóc em bé, như vậy bà sẽ theo tình hình lấy được thiện cảm mà đề xuất đến việc năm sau bà nghỉ hưu, có thể qua chăm sóc cho em bé, như vậy khi đó chắc chắn sẽ phải chuyển đến, nhưng bà không chắc chắn là Sầm Bách có đồng ý bà chuyển đến hay không, vẫn đang do dự, ai ngờ được là lúc này mang thai chưa đến hai tháng, phía nhà họ Sầm đã đề xuất đến việc chăm sóc em bé rồi.

Hai năm đầu là khoảng thời gian then chốt của em bé, ai chăm sóc thì thân thiết với người đó.

Thời gian rảnh rỗi, Tô Tuyết Trinh cũng từng nghĩ qua chuyện chăm sóc em bé như thế nào, thời gian nghỉ thai sản của bệnh viện là 98 ngày, lúc đó thì em bé cũng được hơn ba tháng, vừa mới biết ngóc đầu, đến ngồi vẫn chưa ngồi được vững, giao cho người ngoài chăm sóc thì chắc chắn cô không yên tâm, trong lòng cô thực sự vẫn muốn để cho mẹ đẻ của mình đến chăm sóc, có gì cũng thoải mái hơn, Trương Quang Hương cũng hiểu rõ cô, nên việc chăm sóc em bé chắc chắn cũng không kém phần chu đáo.

Nhưng trong nhà vẫn còn một Tô Hiển Quốc công việc bận đến chân không chạm đất, Trương Quang Hương vừa nghỉ hưu liền qua giúp cô chăm sóc em bé thì trong lòng cô cũng không nỡ, cho nên cô vẫn chưa nhắc đến chuyện này.

Để Lâu Quế Lan qua chăm sóc thì cũng không dễ nói ra, dù sao cô nhỏ Tiểu Mai vẫn là trẻ con, không xa người lớn được, bởi vậy lúc này nghe Lâu Quế Lan nói muốn đến chăm sóc, cô vội vã nói từ chối, “Tiểu Mai vẫn còn nhỏ, cần có người chăm sóc, chuyện chăm sóc em bé, chúng ta tạm thời đừng nghĩ cách gì cả.”

Trương Quang Hương nghĩ trong lòng, cơ hội đến rồi, liền cười nói: “Thông gia, nếu không thì để tôi đến cho?”

“Năm sau tôi nghỉ hưu rồi, đột nhiên nhàn rỗi cũng không quen, vừa khéo giúp đỡ bọn chúng hai năm, qua được hai năm đầu thì dễ dàng hơn rồi.”

Lâu Quế Lan và Sầm Kiến Quân nhìn nhau, nhất thời có chút do dự, không lập tức trả lời ngay, bọn họ đương nhiên cũng muốn chăm sóc em bé, tối qua hai vợ chồng họ trước khi ngủ còn nói chuyện cả nửa tiếng, Sầm Mai đã học tiểu học rồi, ban ngày đi học không ở nhà, vừa khéo bà có thời gian rảnh qua chăm sóc, buổi tối chờ hai vợ chồng chúng nó tan làm về thì đổi người, có điều mỗi ngày đi lại sẽ hơi vất vả một chút, qua được hai năm thì tốt rồi.

Sầm Phong cười, nói đùa: “Đều muốn chăm sóc, hay là mọi người luân phiên nhau là được rồi, mỗi người chăm sóc một năm.”

Đây thực sự là một cách hay, Lâu Quế Lan mắt sáng lên, “Là như vậy đi, chứ cứ để bà chăm sóc hai em bé vất vả thì chúng tôi cũng không phải, chúng ta luân phiên nhau đi, mỗi người chăm sóc một năm, công bằng.”

Đã nói đến mức này rồi, Trương Quang Hương còn có thể nói gì được chứ, thực ra thì nên là nhà trai đến chăm sóc, nhưng có một điểm bà rất kiên định, “Vậy năm đầu để tôi phụ trách, tôi hiểu được thói quen của Tuyết Trinh.”

Thời gian vừa sinh con xong là nhạy cảm nhất, bà nói muốn chăm sóc, Lâu Quế Lan đương nhiên không phản đối, “Được, vậy chúng ta quyết định như vậy.”

“Con nghĩ sao Tuyết Trinh? Sắp xếp như vậy có được không?”

Công bằng mà nói, đây là giải pháp tốt nhất, Tô Tuyết Trinh lấy trà thay rượu, kéo Sầm Bách đứng dậy, “Vậy thì sau này vất vả cho cha mẹ rồi.”

Sầm Bách uống cạn, trong lòng cảm ơn sự hy sinh của hai nhà gia đình cho vợ chồng bọn họ, anh không giỏi thể hiện cảm xúc, không nói được lời nào cảm kích người khác, cuối cùng liền cười đùa: “Chờ hai tiểu tử thối lớn lên rồi cho chúng tự mình cảm ơn.”

Lâu Quế Lan mắng anh không nghiêm túc, “Chăm sóc bọn trẻ ta rất vui.”

“Không cần cảm ơn.”

Ăn cơm xong, trời đã tối rồi, nhưng vẫn chưa đến thời gian bật đèn đường, vì tiết kiệm tiền, thành phố Hồng Giang phải sau mười một giờ mới bật đèn đường.
Chương trước Chương tiếp
Loading...