Cuộc Sống Sâu Gạo Vạn Vạn Tuế

Chương 19: Khoanh Vùng Manh Mối (2)



Kim Bình Chí đi vào quán ăn Phúc Lâm, khách đến, nhân viên phục vụ tiến tới chào hỏi.

“Kính chào quý khách, anh đi mấy người ạ?”

“Bốn người, tầng trên còn chỗ không?”

Nhân viên tươi cười trả lời “Vâng, còn chỗ anh!”

Hài lòng gật đầu, Kim Bình Chí nói “Vậy sắp cho tôi một chỗ.”

“Vâng ạ, anh đi theo em.”

Gật đầu, Kim Bình Chí đi theo người phục vụ.

Tầng trên khác biệt hoàn toàn với tầng trệt, khu ăn uống của thực khách được phân từng không gian nhỏ riêng biệt, cùng với giai điệu nhạc trữ tình nhẹ nhàn, rất thích hợp cho những người yêu thích sự lắng đọng, mà tầng trệt bên dưới, các bàn ăn đều kê gần sát nhau, rất là náo nhiệt và xô bồ.

Bên trên này cũng có quầy tiếp viên trực, người phục vụ chỉ cho anh bàn xong, anh ta xin phép lại quầy lấy ít đồ.

“Anh đợi một chút nhé!”

Kim Bình Chí gật đầu, thuận tay lấy điện thoại ra xem tin, chưa xem xong thì nhân viên phục vụ đã trở lại cùng với khay đồ uống trên tay, anh ta nhanh nhẹn để một ly nước đá, một chai bia, một dĩa thịt khô nhỏ và một dĩa khăn lạnh xuống, sau đó đưa tập thực đơn cho Kim Bình Chí.

“Anh xem chọn món nào ạ?”

Lướt nhanh một lượt thực đơn, ngẩn đầu nhìn phục vụ, anh nói “Một phần súp tôm cua, mực nướng sa tế, bò cuộn nấm kim chi và lẩu măng ếch… ừm, trước tiên cho tôi thêm chai bia và ly nước đá, đợi người đến đủ liền đưa món súp trước, các món còn lại lần lượt đưa ra.”

Ghi xong thực đơn, người phục vụ ân cần hỏi “Anh còn cần gì nữa không?”

“Trước mắt là như vậy, có gì tôi gọi sau.”

“Vâng anh.”

Điện thoại reo, nhìn màn hình bấm nhận, anh nói “Lầu một, bàn thứ tư bên tay phải… ừ…”

Điện thoại vừa ngắt kết nối thì có cuộc gọi mới vang lên, nhìn màn hình điện thoại, khóe miệng Kim Bình Chí nhếch nhẹ, giọng điệu thoải mái hỏi “Đi tới đâu rồi?”

[Đang ở đường D anh.]

“Chú biết quán Phúc Lâm chứ?”

[Biết anh.]

“Ừ, anh đến rồi, lên lầu một, bàn thứ tư tay phải nha.”

[Em biết rồi, em cúp máy nhé.]

“Ừ.”

Khi anh đang nói chuyện thì tài xế Trung đi lên, anh ra hiệu cho anh ta ngồi xuống, lúc này phục vụ cũng đưa thêm một ly nước đá cùng một chai bia lại để trên bàn.

Tài xế Trung gật đầu cám ơn anh nhân viên, đi theo Kim Bình Chí vài năm nên khi ngoài giờ làm việc hành chánh thì quan hệ cả hai khá thoải mái. Tài xế Trung cầm chai bia rót vào ly mình, trước khi uống anh giơ trước mặt Kim Bình Chí như báo cáo một tiếng, Kim Bình Chí gật đầu, anh ta nốc một hơi uống cạn ly, lấy miếng thịt khô vào miệng nhai, tiện thể đổ hết số bia trong chai vào ly.

Kim Bình Chí kết thúc điện thoại, đưa tay ngoắc nhân viên phục vụ lại, người đến, anh nói “Em đem lại cho anh đủ một két bia luôn cho tiện.”

“Dạ anh.”

Kim Bình Chí cùng tài xế Trung nói chuyện bâng quơ một chút thì Cao Thiên Hựu dẫn vợ con tới.

Tài xế Trung nhỏm dậy chào Cao Thiên Hựu cùng Lâm Ninh, ánh mắt tò mò nhìn Lâm Ninh treo rõ trên mặt.

Cao Thiên Hựu gật đầu chào Kim Bình Chí, gật đầu đáp lễ cùng tài xế Trung rồi giới thiệu người nhà mình cho mọi người.

“Anh, đây là Lâm Ninh, vợ em, còn đây là bé Bông thì anh đã gặp rồi.”

Kim Bình Chí thoải mái cười, ra hiệu bảo mọi người ngồi xuống “Chào em dâu, chào cháu gái… mọi người ngồi xuống đi.”

Lâm Ninh cùng bé Bông chào anh, Cao Thiên Hựu kéo ghế ra cho vợ con mình rồi cũng ngồi xuống.

Rất nhanh phục vụ mang món đầu tiên lên.

Kim Bình Chí cười nói “Em dâu cứ tự nhiên, giờ cũng khá trễ, mau múc súp cho cháu gái ăn kẻo đói… mọi người cũng múc ăn đi, nguội ăn sẽ không ngon.”

“Vâng anh.”

Món khai vị đầu tiên, mọi người cùng cầm chén lên ăn, đến món tiếp theo mới thong thả ăn từ tốn lại, nói chuyện hỏi thăm nhau. Đang ăn thì điện thoại Cao Thiên Hựu reo, nghe xong cuộc điện thoại này gương mặt anh có chút ngưng trọng nhưng rất nhanh anh che giấu đi.

Bất ngờ gặp lại Cao Thiên Hựu, tâm trạng Lâm Ninh chưa kịp ổn định, lúc này lại dùng cơm cùng người quen của anh, thực sự cô không được tự nhiên lắm, tinh thần cô lúc này tập chung vào việc gắp thức ăn cho con gái nhỏ cùng sẵn sàng trả lời những câu hỏi của người quen anh.

Chút động tác nhỏ đó của Cao Thiên Hựu sao qua được đôi mắt chim ưng Kim Bình Chí, hiểu anh không muốn nói có lẽ liên quan đến cô gái kia nên Kim Bình Chí ra hiệu bằng ánh mắt.

Cả hai trao đổi bằng ánh mắt vài lần khá căng thẳng, cuối cùng Cao Thiên Hựu quyết định tự mình đi giải quyết, anh nói “Có chút chuyện cần em chạy qua bên kia một chút, mọi người cứ tiếp tục ăn, không cần chờ em.”

“Chuyện gì mà đi gấp vậy? Cần anhđi theo chú không?”

Cao Thiên Hựu ngăn cản “Không cần, em đi chút về liền.”

Lâm Ninh chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ là thấy anh muốn đi cũng vội vàng thu dọn hành lý chuẩn bị đi theo thì anh từ chối.

“Anh sẽ trở lại nhanh, bé Bông còn chưa ăn no, có anh Kim ở đây sẽ không có chuyện gì đâu.”

Không chờ cô kịp phản bác, anh đã đứng dậy đi ngay.

Tài xế Trung xoay qua nói với Kim Bình Chí “Em đi theo anh ấy.”

Cầm khăn lên lau miệng xong, tài xế Trung đứng dậy đi theo nói “Em chở anh đi cho anh.”

Ngoái lại gật đầu một cái, Cao Thiên Hựu tiếp tục đi nhanh về phía cầu thang.

Lúc nãy có Cao Thiên Hựu bên cạnh Lâm Ninh còn ngượn ngùng, lúc này còn ba người Lâm Ninh càng quẫn bách hơn.

Từ đầu bữa ăn đến giờ, Kim Bình Chí luôn là người gợi mở câu chuyện trước rồi mọi người theo đó chuyện trò. Khi mà anh hỏi, đối phương chỉ đóng vai người trả lời ‘Có ạ, không, cũng được…’ như mấy kiểu trò chơi hỏi đáp ‘có/ không’ kia, chẳng mấy chốc anh chẳng còn gì để hỏi.

Qua một lúc sau, Kim Bình Chí phá vỡ cục diện bế tắc này, anh nói “Nếu ngay lúc này có ai hỏi, anh em tốt của tôi là ai, tôi sẽ trả lời liền mà không cần suy nghĩ…” Nhìn Lâm Ninh, anh hỏi “Cô có đoán được không?”

Lâm Ninh ngại ngùng lắc đầu.

Kim Bình Chí cười thả lỏng “Đúng là tôi làm khó cô rồi…” Thở một hơi nhẹ nhõm, Kim Bình Chí không trả lời câu hỏi vừa rồi mà như là đang kể chuyện tâm tình “Trước kia Cao Thiên Hựu là một tinh anh trong giới thượng lưu còn tôi chỉ là một vị thư ký bên cạnh ngài Hạ, khoản cách giữa chúng tôi sẽ mãi là hai đường thẳng song song nếu như phu phụ Hạ gia không qua đời bất ngờ, nếu như tiểu thư duy nhất Hạ gia không mạnh mẽ kiên cường lên, nếu như Cao Thiên Hựu không đầu quân dưới trướng tiểu thư Hạ gia…”

Nghe đến đây, Lâm Ninh không trốn tránh trò chuyện cùng anh nữa, cô muốn biết cuộc sống mấy năm qua của Cao Thiên Hựu như thế nào, anh sống có tốt hay không?

“… Trước đây tôi không hiểu một người tài giỏi như Cao Thiên Hựu sao bỗng nhiên sa sút đến vậy…”

Nghe đến đây, trái tim Lâm Ninh như thắt lại đau nhói, một tay để dưới bàn cô vô thức nắm chặt góc áo mình, giọng Kim Bình Chí vẫn đều đều kể chuyện.

“… Cao gia phá sản còn anh ta thì sa đà trong rượu chè không ngày thanh tỉnh… bây giờ thì tôi đã biết nguyên nhân là gì rồi…”

Lâm Ninh đau lòng tự trách, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Bé Bông nghĩ rằng, vì Kim Bình Chí mẹ mới khóc, cô bé làm mặt giận mắng anh “Cháu ghét bác, bác không phải là người tốt…”

Mỗi khi cô bé khóc mẹ thường ôm vào lòng vỗ về, lúc này bé cũng bắt chước như vậy, đưa cánh tay nhỏ bé của mình vỗ về mẹ “Mẹ đừng khóc, Bông Bông luôn ở bên mẹ.”

Mẹ không những không nín mà còn khóc nhiều hơn, bé Bông thực hoảng, hai mắt cũng đỏ hoe hu hu khóc theo.

Kim Bình Chí xoa xoa trán mắng chính mình, ai mướn chuyện bao đồng làm chi vậy? Nhìn cảnh này, người ngoài không hiểu còn tưởng mình ăn hiếp phụ nữ và trẻ nhỏ nữa.

Một lúc sau, anh không nhanh không chậm nói “Chúng tôi rất biết ơn tiểu thư Hạ gia, cô ấy không chỉ là cô chủ mà còn là người nhà, người em gái tốt nhất của chúng tôi… và Cao Thiên Hựu là đồng nghiệp, là anh em tốt nhất của tôi. Nếu cô cảm thấy nợ cậu ấy thì hãy ở bên cậu ấy… mấy năm qua, nhìn bề ngoài thấy cậu ấy rất tốt nhưng tôi biết, cậu ấy không tốt chút nào…”
Chương trước Chương tiếp
Loading...