Cuộc Sống Trêu Chó Chọc Mèo Của Nhị Nữu

Chương 23: Hẹn hò



Trở về phòng, ta chợt nhớ ra tờ giấy nhỏ Trầm Dược đưa cho. Vừa mở ra nhìn, ách … “…OOX ngươi, từ nay trở đi nửa đêm OX viên OOXX…” Ta phỉ nhổ ngươi = =, không biết ta không biết chữ hay sao a, đưa cái tờ giấy này làm gì!

“Tiểu Chu Tước ơi Tiểu Chu Tước, lại, lại đây, ta đố ngươi cái này nha, cái này…là cái chữ gì, đọc được ta làm món ngon cho ngươi-!”

“Lục sư huynh, ta chỉ mới học chữ, ngươi có thể giúp ta xem, cái …chữ này đọc làm sao?”

“Sư phụ…”

Chắp vá lung tung, phải sau hai ngày ta mới có thể dịch được cả câu.

“Thừa tướng lệnh cho ngươi, từ nay trở đi nửa đêm ở phía đông Ly viên, không gặp không về!”

Vậy là…tối hôm nay!

Do dự mãi cuối cùng ta cũng quyết định đi, một là, tốt nhất không để cho Đại Biến Thái biết ta đã khôi phục trí nhớ, hai là, muốn chiếm được Linh Sơn, ta còn cần một trợ thủ.

Đêm khuya hoang vắng tĩnh mịch, một mình ta len lén rời khỏi cửa phòng, lại lén lút thong thả đi bộ tới điểm hẹn. Để không bị lạc đường, ta đã thừa dịp ban ngày len lén thăm dò qua địa hình. Cuối cùng thuận lợi an toàn tới nơi! Vấn đề là, có ai tới nói cho ta biết…

Lục mỹ nam ở nơi này làm chi?

“Ai?” Ta vừa định trốn đã bị Lục mỹ nam phát hiện.

“Ách…Hả…! Lục sư huynh, chào buổi tối!” Lòng ta giật thót, không hiểu sao lại có cảm giác bản thân giống như dâm phụ bị bắt quả tang thông dâm tại trận T_T!

“Tiểu sư muội? Đã trễ thế này ngươi còn chưa ngủ sao?”

“Ta…Ta…ta quá kích động! Không ngờ lần này cử hành nghi thức lại …thuận lợi như vậy…” Ách, nhớ lại khuôn mặt gian nịnh khoa trương kia, ta lại bất giác hạ nhỏ giọng.

Lục mỹ nam hình như cũng đang hồi tưởng lại cục diện … “rung động” kia, nụ cười trên mặt trong nháy mắt cứng ngắc. “Tiểu sư muội ngươi… cũng quá nghịch ngợm!” Lục mỹ nam cố gắng lực chọn từ ngữ mềm mỏng nhất.

“Cái…này… Lục sư huynh yên tâm, Nhị Nữu sẽ không bạo cúc của ngươi!” Tạm thời sẽ không. Ta thuận thế vỗ vỗ bộ ngực Lục mỹ nam. Sao ~ rống rống ~ mỹ nam đã dâng đến cửa, không trêu chọc là không trêu chọc sao.

Lục mỹ nam thoáng có chút sửng sốt, cười cười, liếc mắt ra sau ót ta. “Nghịch ngợm, ai lo lắng cái… này đâu.”

Ai, đáng tiếc, bây giờ ta đánh không lại hắn, nếu là trước kia, ta đã sớm được chơi đùa với đóa hoa cúc nhỏ ướt át kiều diễm của hắn rồi. Nghĩ tới đây ta lại không khỏi thở dài.

“Nhị Nữu vì sao lại thở dài?” Lục mỹ nam hỏi.

“Ta đang suy nghĩ, nếu ta có võ công cao cường thì tốt quá!” Như vậy ta mới có thể chiếm dụng ngươi a…!

“Sư phụ nói, trước kia ta kỳ thật là có võ công-, chính là hình như sau khi bị trọng thương, toàn bộ tâm mạch đều bị cắt nát. Bây giờ có thể sống được đã là kỳ tích rồi, khả năng muốn khôi phục võ công cũng không lớn.” Ta cố ý nói như vậy.

Lục mỹ nam nghe ta nói xong, có chút ngượng ngùng ho khan vài tiếng, nói: “Nhị Nữu cũng đừng nản chí, chờ ngươi khỏe hơn một chút, sư huynh sẽ dạy lại cho ngươi, thế nào?”

“Thật sao? !” Sao~ ha ha, tuyệt, tuyệt lắm. Hai mắt ta sáng rỡ nhìn Lục mỹ nam.

“Là thật!” Lục mỹ nam hứa hẹn.

Ta nghĩ, nếu Lục mỹ nam ở đây, Đại Biến Thái chắc sẽ không xuất hiện, dù sao cũng là không tiện. Ta cũng hiểu được tốt phải biết dừng, nên chào tạm biệt Lục mỹ nam rồi chạy như điên trở về.

Vừa về đến gần cửa vào thánh địa, đột nhiên bị người ta từ phía sau ôm lấy!

“Nhị Nữu vừa rồi nói chuyện với hắn, rất vui vẻ nha…!” Đại Biến Thái kề tai ta nói.

Này…có tính là bị bắt gian tại trận không? Ta nghĩ.

Thứ nhất, ta cùng Lục mỹ nam chỉ gọi là vô tình mà gặp. hơn nữa ta mặc dù có ý muốn trêu chọc Lục mỹ nam nhưng còn chưa có làm gì nha, cho nên không tính là gian tình.

Thứ hai, coi như Thần Vũ là tình nhân cũ của Đại Biến Thái, nhưng ta thì không. Hơn nữa, ở thân phận Nhị Nữu lâu như vậy, hắn cũng chưa từng buộc ta cùng hắn phát sinh quan hệ siêu hữu nghị nào, ta càng không được tính là tình nhân của hắn.

Tuy vậy, ta nhiều nhất nhiều nhất cũng chưa tính là trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng đối phương là Đại Biến Thái, ta vẫn không nên chọc giận hắn là hơn. Vì vậy ta chọn cách chuyển đề tài.

“Thừa…thừa tướng đại nhân, ngài còn chưa đi a, ta thấy sư huynh ở đó, còn tưởng rằng ngài đã đi rồi.”

“Nhị Nữu không ngoan, đã nói không gặp không về mà ~! Ngươi nói xem, ta phải trừng phạt ngươi thế nào đây? Ửm ~!” Đại Biến Thái vừa nói vừa đưa tay hướng về phía ngực ta.

Kinh! Cứ…cứ như vậy bị hung tập (tấn công bất ngờ vào ngực) sao? !T_T, chẳng lẽ ta vừa rồi len lén hung tập Lục mỹ nam nên giờ bị báo ứng?

“Vết thương Nhị Nữu sao rồi?” Đại Biến Thái động tác rất mềm nhẹ, thăm dò tới gần chỗ trái tim, hình như đang mò tìm vết thương bị ngân châm đâm trúng. Lúc tìm thấy được vết thương chỉ mới đang tạo vảy, ngón tay nhẹ nhàng mơn man.

Vết thương bị chạm vào có chút đau, lại có chút ngưa ngứa khiến ta không tự nhiên, bắt đầu cảm thấy bất an, muốn giãy dụa.

Đại Biến Thái rút tay về, lấy ra một hộp thuốc mỡ đưa cho ta. “Thuốc này rất tốt, mỗi ngày sớm tối đều bôi một lần. Vết thương sẽ mau chóng liền sẹo-.”

Ngoài dự liệu của ta nha, cái…tên biến thái này…cũng là người biết quan tâm người khác sao?

“Thừa tướng đại nhân gọi Nhị Nữu ra là có chuyện gì muốn sai bảo sao?” Ta nhận hộp thuốc mỡ rồi quay qua hỏi Đại Biến Thái

“Không có gì. Chỉ là thấy nhớ Nhị Nữu nên tới thăm ngươi một chút ~!Thuận tiện đưa thuốc cho ngươi.” Đại Biến Thái làm như vô tình, trả lời.

“Nhị Nữu không muốn ta tới sao?” Đại Biến Thái xinh đẹp nhướng mày, hỏi ngược lại.

“Nhớ! Đương nhiên nhớ!” Nhìn Đại Biến Thái ngon lành như thế, ta không khỏi âm thầm thở dài trong lòng. Mỹ nam này… không thể ăn được, quá độc…

Đại Biến Thái lại ôm ta một hồi, sau đó nói: “Biết Nhị Nữu cũng nhớ ta, ta an tâm rồi. Ngươi về trước đi, mỗi ngày mồng một hàng tháng, nhớ đến phía sau ly viên gặp mặt, có việc ta sẽ sai Trầm Dược liên lạc với ngươi.”

˙▽˙, thật không dám tin, hắn cứ như vậy thả ta về sao? Đại Biến Thái lần này chẳng lẽ chỉ vì mang thuốc mỡ cho ta mà tới? Hắn có thể sai Trầm Dược đưa cho ta mà. Mặc dù không hiểu được ý đồ của Đại Biến Thái, nếu hắn tốt bụng như vậy thả người, ta đương nhiên cũng rất thích ý-.

“Ừm, ta biết rồi. Ta về trước đây.” Ta tận lực kiềm chế niềm vui mừng, bình tĩnh cáo lui.

“Ừm, Nhị Nữu…” Đại Biến Thái buông ta ra xong…lại đột nhiên gọi trở lại, muốn nói lại thôi.

“Thừa tướng đại nhân còn việc gì sai bảo?” Ta bất an hỏi.

“Không có gì, ngươi đi trước đi.” Đại Biến Thái phất tay, tuyên bố giải thoát cho ta.

Ta xoay người len lén thở phào nhẹ nhõm, đi về phía cửa thánh địa.

“Nhị Nữu.” Đại Biến Thái lại đột nhiên gọi.

“Cái…” Ta quay đầu, đang muốn hỏi Đại Biến Thái còn có chuyện gì không.

Lại đột nhiên bị Đại Biến Thái hôn…

Bị hôn bất thình lình khiến đại não ta trong thời gian ngắn bỗng trở nên trống rỗng, chỉ có thể trợn to mắt, thân thể cứng còng để Đại Biến Thái hôn nhẹ.

Ta không thể không thừa nhận, lòng có chút khoai khoái, kích thích…Bởi vì vừa mới bị trọng thương quá nặng, bên ngực bắt đầu đau râm ran.

Vất vả lắm mấy ý nghĩ tán loạn mới có thể dần dần tập trung, lúc ta bắt đầu lo lắng ta có nên hôn đáp lại không thì Đại Biến Thái đã rời môi.

“#¥%#¥#¥@@#%.” Vừa mới buông môi, Đại Biến Thái đột nhiên niệm chú.

Câu chú ngữ này! ! ! ! ! Ta đã từng nghe qua, đúng là khi ta còn chưa khôi phục trí nhớ, lần đầu tiên Đại Biến Thái ôm ta ngủ cũng từng đọc qua câu này. Ta đột nhiên nhớ đến hai con cổ trùng sư phụ cho ta xem, đây là…chỉ lệnh phát động cổ trùng? !

“Nhị Nữu?” Đại Biến Thái thấy ta chậm chạp không có phản ứng, thấp giọng gọi.

Ta nén nỗi sợ hãi đã khiến từ tim truyền đến một cơn đau đớn, nhanh chóng làm như vô hồn, giả vờ nhìn vào hư vô, trả lời: “Vâng”

Đại Biến Thái thấy ta phản ứng, vẻ cảnh giác trên mặt cũng biến mất, hỏi ta: “Sau khi ngươi kế nhiệm Thánh Nữ, tôn giả có thể giao quyền chưởng quản Linh Sơn cho ngươi.”

Ánh mắt ta dại đi, lắc đầu, dùng ngữ khí vững vàng, thong thả trả lời: “Không có. Tôn giả trên cơ bản là mặc kệ mọi chuyện trong Linh Sơn. Hầu hết mọi quyền lợi thuộc Linh Sơn đều do các trưởng lão môn nào nắm giữ môn đó. Những chuyện khác, từ lúc ta chưa đến, tôn giả đều đã giao cho Lục sư huynh xử lý.”

Đại Biến Thái có vẻ suy nghĩ, suy nghĩ xong lại hỏi: “Về tên… Lục Hạc Hiên, ngươi biết được bao nhiêu?”

Ta mờ mịt lắc đầu: “Biết không nhiều lắm. Có nghe Tiểu Chu Tước kể là mười năm trước hắn đã lên Linh Sơn.”

Đại Biến Thái lại muốn hỏi nữa, tiếp tục: “Vậy thánh vật Linh Sơn đã xảy ra chuyện gì, ảo ảnh trong nghi thức lại là chuyện gì?”

“…”

Thật đáng sợ ~! Xem ra Trầm Dược nói lại với hắn không phải là ít.

“Những điều này… ta cũng không rõ. Thánh vật là sau này tôn giả trao lại cho ta. Cái …ảnh ảo kia cũng là tôn giả làm cho. Ta chỉ chiếu theo lời hắn mà làm.” Sư phụ đáng thương, người thay ta che dấu hắn một chút, tin chắc người sẽ không để bụng đâu ha-.

Đại Biến Thái gật đầu, lúc sau đột nhiên lại hỏi: “Vậy Nhị Nữu thấy ta và Lục Hạc Hiên ai đẹp trai hơn?”

Khiếp quá ~! Hỏi cái này để làm gì? ! Nhưng…bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, ta không chút do dự liền trả lời: “Thừa tướng đại nhân đẹp hơn.”

Đại Biến Thái nghe xong, gật đầu hài lòng. “Ngươi về được rồi. Sau khi tỉnh lại phải quên hết những chuyện vừa rồi.” Đại Biến Thái hạ lệnh.

“Vâng”

“Chờ một chút, phần nụ hôn kia có thể nhớ kỹ.” Đại Biến Thái nói thêm

“Vâng” ta thiếu chút nữa té ngã.

Sau đó ta tiếp tục giữ ánh mắt vô hồn đi về phía cửa cốc, vào thánh địa rồi ta mới thở phào. Tim vì đập quá nhanh mà đau đến tức ngực, đôi chân như nhũn ra, phải cố gắng lắm mới bám víu bò được về phòng, nặng nề nằm gục trên giường. Nghĩ bản thân bị người khác dễ dàng ăn mất đậu phụ liền ăn năn sám hối, hồi sau mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...