Cuộc Sống Trêu Chó Chọc Mèo Của Nhị Nữu

Chương 62: Đồng thời cầu hôn



“Buổi tối hôm nay không cần ngủ quá sớm, cho ngươi vui mừng ~” lúc đi ngang qua người Đại biến thái, Đại biến thái nói nhỏ nên tai ta.

A? ! Vui mừng gì? Ta quay đầu muốn hỏi Đại biến thái đã không còn thấy tung tích hắn nữa.

Đại biến thái gần đây thật sự là càng ngày càng biến thái = =.

Sắc trời đã tối, chúng ta trở về biệt quán lúc trước tại thành Khải Hề. Sau nửa tháng lại quay về, nhưng tâm tình đã có chuyển biến rất lớn.

Sau khi trở về,…đầu tiên là vui vẻ cùng Tiểu Chu Tước hàn huyên rất lâu, mới biết được chuyện phát sinh sau khi Bạch Hổ đem Tiểu Chu Tước trở về. Lúc ấy Tiểu Chu Tước trúng độc đã ngấm vào quá sâu, Thanh Long cũng không có cách nào hoàn toàn giải được độc trong người Tiểu Chu Tước. Bạch Hổ liền quyết định đem độc trong người Tiểu Chu Tước truyền qua thân thể mình. Mặc kệ sự can ngăn của Thanh Long, vận công hút độc, ai ngờ cũng không thể hoàn toàn hút hết độc tố trong người Tiểu Chu Tước, ngược lại bản thân Bạch Hổ cũng trúng độc. Trong lúc tất cả mọi người đều gần như đã tuyệt vọng, trên người hai bọn họ bỗng nhiên linh quang tỏa sáng chói mắt. Toàn thân bị bao quanh bởi hai luồng linh quang cầu, mãi đến ba ngày sau linh quang cầu mới tán đi, nàng cùng Bạch Hổ cứ như vậy tự nhiên vượt qua thiên kiếp. Cũng có thể xem như trong họa gặp phúc.

“Tiểu Chu Tước, ta nhất định sẽ tìm ra kẻ đã hại ngươi, giúp ngươi báo thù!” Mặc dù Chu Tước và Bạch Hổ chẳng những không sao còn vượt qua được thiên kiếp. Nhưng cứ nghĩ đến dáng vẻ đau đớn lúc Tiểu Chu Tước trúng độc là ta lại nổi giận.

“Ừm, Nhị Nữu, thật ra chúng ta xuống núi lần này, ngoại trừ việc tới giúp ngươi ra, còn muốn điều tra chuyện này. Sư phụ nói, người này tự nhiên không thể biết được nhược điểm của các thánh thú, khẳng định còn nắm giữ rất nhiều bí mật khác của Linh Sơn. Để hắn nhởn nhơ trên thế gian thật quá nguy hiểm.” Tiểu Chu Tước trả lời.

Nói đến bí mật Linh Sơn, ta đột nhiên nhớ ra một việc, liền nói với Tiểu Chu Tước: “Tiểu Chu Tước, ở đây có vài chữ, ngươi giúp ta xem qua một chút…”

Từ chỗ Tiểu Chu Tước đi ra thì đêm đã khuya, ta trở lại phòng mình liền phát hiện trên giường có người, là Đại biến thái sao? Hắn nói tối nay sẽ cho ta vui mừng cái gì đó = =

Đến lúc ta đi vào nhìn lại mới phát hiện người ngồi tựa trên giường – lại là Lục mỹ nam. Lục mỹ nam nghiêng dựa vào, đã khôi phục lại hình dáng cũ, nhắm hai mắt, như là đang ngủ thiếp đi.

Hắn không phải là… nãy giờ vẫn ở đây chờ ta chứ.

Ta hình như, đây là lần đầu tiên nhìn Lục mỹ nam gần đến như vậy, lại còn đang ngủ. Ách…thì ra lông mi hắn dài như vậy, làm cho người ta phải ganh tỵ. Gương mặt vốn đã ôn nhu, bây giờ ngủ lại càng xinh đẹp tuyệt trần. Trên trán, vài sợi tóc xõa xuống, lào xòa chạm trên lông mi. Ta còn không biết bản thân đang làm cái gì, tay đã đưa lên giúp hắn vén tóc. Sau đó…ngón tay men theo mắt hắn, viền một đường trên mi mắt, xuống sống mũi, lướt xuống dưới, cuối cùng rơi trên đôi môi hắn. Thật mềm mại.

Trai đẹp ở trước mặt, nếu ngươi không thừa cơ khinh bạc một chút, sẽ rất có lỗi với danh hiệu lang nữ của ngươi đó nha!

Đậu phụ này, ăn hay không ăn? Ta đang do dự, gục đầu, ngón tay, rút lui khỏi môi Lục mỹ nam.

Sau đó, cổ tay đột nhiên lại bị nắm giữ. Ta cả kinh, chống lại Lục mỹ nam đột nhiên mở mắt thâm thúy nhìn ta.

Có hối cũng đã muộn! Tốt rồi – lãng phí cơ hội ăn đâu phụ, ta thật rất muốn đấm ngực.

“Nhị Nữu, ngươi lại khinh bạc ta.” Lục mỹ nam nắm chặt công cụ gây án bị hắn chộp được ngay tại hiện trường. Cười khẽ.

…Đây mà cũng tính là khinh bạc sao? Thiệt thòi cho ta quá mà.

“Ta đang đợi ngươi.” Lục mỹ nam buông tay, nói tiếp. “Có một số việc, ta muốn nói cho ngươi biết.”

Trong lòng ta than nhỏ một hơi, mí mắt cụp xuống. Thật ra … Lục mỹ nam, ngươi không nói ta cũng đã biết rồi. Ta vuốt vuốt trong tay tờ giấy đã bị mồ hôi làm mềm đi.

Màn ảnh quay trở lại, vào lúc…

“Tiểu Chu Tước, ở đây có vài chữ, ngươi giúp ta xem qua một chút…”

“Ừm! Được! Là, màn, Hạc, Hiên, Hoàng.” Tiểu Chu Tước đáp trả.

Ta ra khỏi phòng của Tiểu Chu Tước, móc ra tờ giấy được Dương Chi Hách gửi đến lúc còn ở nhà Cẩu nhi ca, cùng với mấy chữ tự mình đọc được ráp lại thành câu, chỉnh chu ý tứ, rốt cuộc đọc được: Đứng phía sau bức màn tại Linh Sơn là Lục Hạc Hiên, Lục Hạc Hiên chính là Tam hoàng tử.

Ta phục hồi tinh thần, nhìn về phía Lục mỹ nam. Lục mỹ nam hình như vẫn còn do dự không biết nên nói với ta thế nào.

“Lục sư huynh, ngươi…thả Dương Chi Hách ra đi.” Ta nghĩ một hồi cũng nói ra. Sau khi nhận được thư, không còn nhận được bồ câu đưa tin từ đồng chí Tiểu Dương nữa, chắc chắn đã bị Lục mỹ nam nhốt rồi.

“Nhị Nữu…Ngươi, cũng biết!” Lục mỹ nam thoáng hoảng sợ.

Ta gật đầu.

“Thật ra, ngươi không cần giấu ta.” Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng nếu Lục mỹ nam muốn nắm giữ lực lượng Linh Sơn thì nhượng cho hắn cũng tốt.

“Nhị Nữu, thật xin lỗi.” Lục mỹ nam thở dài, nhưng không hề…giải thích nữa. “Ngươi không trách ta sao?”

Ta lắc đầu. Suy nghĩ một hồi lại gật đầu: “Lục sư huynh, ngươi có thể không cần gạt ta-, mặc dù ta không biết ngươi có nỗi khổ gì. Nhưng là quyền lợi của Linh Sơn và ta có thể nói là đều có thể không chấp nhặt, mặc kệ là ngươi hay là Tiểu Si, đều là người quan trọng đối với ta trên thế giới này. Nhưng mùi vị bị giấu diếm chẳng hay biết gì, thật không dễ gì cảm thụ đâu.” Nói đến đây, ta không khỏi thoáng cười khổ, nói đến cùng, Lục mỹ nam cũng không đủ tín nhiệm ta.

“Nhị Nữu…” Lục mỹ nam muốn nói rồi lại thôi.

“Không sao-, Lục sư huynh, ngươi trở về đi.” Ta thoáng cười, xem như an ủi Lục mỹ nam.

“Ngươi không hỏi ta tại sao sao?”

Ta lắc đầu. “Không cần. Ta biết ngươi sẽ không làm chuyện tổn thương đến ta.”

Lục mỹ nam thoáng sửng sốt, nhìn ta đã đời sau đó đột nhiên ôm lấy ta, giống như muốn ôm chặt vào trong lòng.

“Nhị Nữu, thật ra…Hôm nay ta đến, còn có một việc.”

Còn có một việc? Ta nghi hoặc, muốn thoát khỏi vòng tay của Lục mỹ nam nhưng không được.

Lục mỹ nam gắt gao chôn chặt ta vào ngực hắn, cúi đầu nói bên tai: “Nhị Nữu, chờ tất cả kết thúc, gả cho ta có được không?”

Ta thoáng chấn động, đại bão đột nhiên chết đứng, thật vất vả một lúc sau ta mới có thể tiêu hóa được hết những lời Lục mỹ nam vừa nói bên tai.

Ta ở trong lòng Lục mỹ nam – hóa đá.

Đây…đây, đây là, cầu hôn?

Sau đó, Lục mỹ nam móc từ trong lồng ngực ra ta – đang ở trạng thái hóa đá, nói: “Ta cho ngươi thời gian suy nghĩ.” Nói xong, đặt lên môi ta một nụ hôn rất nhẹ.

Lục mỹ nam đi khỏi lúc nào-, ta không biết.

Ta ngồi ở trên giường hóa đá bao lâu, ta cũng không biết.

Lời cầu hôn này đến quá đột ngột, nhất thời ta không có cách nào đón nhận…

Ta chỉ biết là ta bị rất nhiều đom đóm lập lòe trước mắt thức tỉnh-

Ửm? Ở đâu bay tới nhiều đom đóm như vậy? Ta nghi hoặc, liền phát hiện ở phía trước cửa sổ, đom đóm càng nhiều hơn. Ta đi đến phía trước cửa sổ, tức thì ánh mắt trợn tròn thật to. Trên một khoảng đất trống bên ngoài cửa sổ, đom đóm lập lòe lập lòe hợp thành hình một mũi tên. Sau đó, cứ cách năm mươi bước lại có một mũi tên như vậy.

Là muốn ta đi theo những…mũi tên này sao? Ta do dự một chút, cũng không chịu nổi sự hiếu kỳ, quyết định đi xem một chút, nếu có điều gì bất trắc thì dùng ‘Mạc kế’ chạy về thôi.

Mũi tên đom đóm cũng không phải quá lớn, chỗ được chỉ điểm cũng ngày càng hẻo lánh, trong lòng ta càng lúc càng không nắm chắc. Có nên…tiếp tục đi hay không. Đến lúc đang muốn buông tha, lại bất tri bất giác đi xuyên qua một hàng rào bằng bụi cây, tầm nhìn bắt đầu sáng tỏ thông suốt. Trên mặt cỏ mênh mang, gió nhẹ từ từ thổi qua, mượn ánh trăng, nhìn trên cỏ trở mình gợn sóng theo gió, một mảnh đom đóm rung động. Theo sau, ánh sáng trong nháy mắt lại bay nhập vào trong bãi cỏ, mặt đất một khoảng sặc sỡ.

Đẹp quá…

Ta nói đến không phải là ánh trăng, không phải là mặt cỏ giống như mộng ảo, mà là cảnh người đang đứng trong gió kia. Đại biến thái vẫn mặc một bộ hồng y đứng đón gió, sợi tóc hơi bay bay, dung nhan tuyệt mỹ dưới ánh trăng thiếu đi chút yêu khí, lại tăng thêm phần ôn nhu hiền hòa. Ánh mắt hẹp dài mang nét vui vẻ, môi cũng như vậy hơi hơi nhếch lên. Phảng phất như toàn thế giới đều bị khống chế trong bàn tay hắn.

“Sao lại chậm như vậy ~! Khinh công của ngươi đâu mất rồi.” Đại biến thái có chút không nhịn nổi, bước lại dắt ta đi đến trung tâm của vùng cỏ mênh mang.

“Đại biến thái, ngươi đợi lâu rồi sao?” Ta có một ít ý nghĩ không hay – hỏi. Vừa nãy bị một phen hóa đá, lại thật sự không biết đom đóm này sẽ dẫn đi đến đâu mà.

“Không có ~!”

May quá, ta thở phào một hơi.

“Đã chờ được nửa buổi tối rồi!”

…Ta kinh. “Ngươi không sợ bị côn trùng cắn sao?” Trong không khí đột nhiên tràn ngập một mùi vị của …bại não.

Đại biến thái trực tiếp bỏ qua câu hỏi bại não của ta, chỉ về phía trước, ý bảo ta nhìn qua đó.

Đứng ở giữa tâm bãi cỏ, mới phát hiện đom đóm trên trời cùng đom đóm trong bãi cỏ trên mặt đất loang loáng hòa hợp toàn thể, khôn cùng vô tận. Giống như tiến vào trong ảo ảnh.

“Thế nào? Có đẹp không?”

“Rất đẹp…” Nhưng mà, không có ngươi càng đẹp….

“Đây là cái ngươi nói…vui mừng?” Ta có một ít xác định không rõ lắm, đây đã là nửa đêm rồi, bày ra phức tạp như vậy, như vậy….Lãng mạn? Không giống phong cách của Đại biến thái a.

Nhưng mà, biến thái chính là biến thai, chuyện gì cũng có thể làm được, hình như cũng không có cái gì đáng nói là phong cách riêng.

“Trong lúc vô tình phát hiện được. Ta nghĩ, có lẽ…ngươi sẽ thích.” Đại biến thái quay đầu, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.

“Đại biến thái, ngươi đang thẹn sao? !” Ta có nhìn nhầm không? Đại biến thái mà cũng biết thẹn thùng?

Đại biến thái quay đầu lại, trừng nộ nhìn ta!

Nhưng mà, trừng – ta đến mất hồn…

“Đại biến thái, ngươi gọi đến, cuối cùng là có chuyện gì?” Sẽ không thật sự chỉ bảo ta đến ngắm cảnh chứ.

Đại biến thái không đáp lời ta, chỉ nắm tay ta chặt hơn. Sau đó quay đầu, một mực nhìn, nhìn đến nỗi sống lưng ta lạnh cả người.

“Cái này…cho ngươi.” Đại biến thái từ từ lấy ra một cái vòng cổ. Trên vòng cổ có khảm một hạt châu màu lục nhạt trong suốt. Vòng cổ vừa chạm đến gáy ta, tựa như có sức sống, tự động đeo vào.

Mắt Đại biến thái bỗng sáng rực lên.

Ta không giải thích được, giơ vòng hạt châu trước mắt lên, tỉ mỉ nhìn một chút, cũng không nhìn ra được chỗ nào bất thường.

“Ngươi tặng cái này…làm cái gì?”

“Cái này là…thánh vật của Quỷ Thần giáo.” Đại biến thái đáp rất nhẹ nhàng, thật giống như đang nói: đây là mấy món bày bán ven đường.

Phốc…

Lại là thánh vật? Ta muốn nhiều thánh vật như vậy làm cái gì? Hơn nữa, Quỷ Thần giáo cùng Linh Sơn, hình như là hai phái bất đồng quan điểm nha.

“Mang vào cái này, chính là được Quỷ Thần giáo công nhận là Giáo chủ phu nhân. Nhưng mà chuyện thánh vật nhận chủ cũng là lần đầu tiên phát sinh. Nhị Nữu, chúng ta cũng rất có duyên ~” Đại biến thái tiếp tục thản nhiên nói.

“À” Ta tiếp tục đùa giỡn cái tiểu cầu tròn trước ngực.

“…”

Chờ…chờ một chút. “Đại…Đại biến thái, ngươi vừa mới nói cái gì? Giáo chủ phu nhân? !” Ta dại ra, tay nắm tiểu châu tròn màu lục nhạt, quay đầu, không thể tin nổi – nhìn Đại biến thái

“Ừm hừ…” Đại biến thái nhún vai, cho ta một âm ừm hừ rất mất hồn ~

“Ai…Ai là giáo chủ Quỷ Thần giáo?” Tha thứ cho ta lúc này đại não phản ứng hơi chậm chạp, trong vòng một ngày bị cầu hôn hai lần, không thể không bị kích thích thành ra như vậy-.

“Nhị Nữu, ngươi nói thử xem ~?” Đại biến thái tựa trên vai ta, khẽ liếm qua vành tai ta, tiếp tục mê hồn nói: “Trừ ta ra, ai dám ngồi vào vị trí này, ta sẽ giết hết ~!”

Ta chỉ cảm giác cả người xụi lơ, thiếu chút nữa té xuống đất, đã bị Đại biến thái giữ lại.

“Nhị Nữu ~” Đại biến thái cười – rất xinh đẹp.

“Cái…cái gì?” Ta cố gắng gỡ xuống vòng đeo cổ, lại Đại biến thái lừ mắt uy hiếp làm cho phải ngừng tay.

“Chúng ta bỏ trốn đi!”

Vì vậy, hôm nay ta hóa đá tập hai.
Chương trước Chương tiếp
Loading...