Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Chương 34: Chấm Hết



Có phải cô quá ích kỉ khi chỉ biết về tình cảm của riêng mình mà mặc kệ sự đau khổ mà Đình Phong phải nếm chịu?

Cô không biết.

Nhưng trong cơn mê sảng, Tiểu Minh cứ gọi mãi tên Hạo Du…

…trong vô thức.

Buổi tối ở bệnh viện, không gian vô cùng im ắng. Trong phòng VIP 1 giờ chỉ còn lại hai người, Tiểu Minh và Tiểu Phần.

Tiểu Phần đang xúc cháo cho bạn mình ăn.

_Tiểu Minh, bạn ráng ăn hết nồi cháo tớ mang đến rồi nhanh xuất viện nhé!

_Ừ.

Tiểu Minh chỉ đáp lại hờ hững. Mắt cô, từ lúc tỉnh lại đến giờ, trừ lúc ngủ ra là không hướng ra phía cửa chính. Cô đang mong mỏi Hạo Du sẽ đến thăm cô nhưng chờ hoài không thấy nên đôi mắt càng ngày càng xám xịt lại, ngày càng trở nên đen tối. Từ khi biết Hạo Du không hề đến thăm mình, cô cảm thấy tim như có hàng vạn con dao xuyên thấu. Cho dù cô đã quyết định buông tay nhưng…lẽ nào anh lại cạn tình cạn nghĩa như thế? Có khi giờ này Hạo Du đang ở nhà vui vẻ với Tú Giang, khéo lại còn trách ông trời sao không để cô chết đi chứ. Chắc anh cũng biết cô tự tử mà không thành rồi, sao có thể không biết được chứ Hạo Du…thực sự không muốn liên quan gì tới cô nữa rồi. Tiểu Minh đang tự hỏi Hạo Du sao còn chưa mang đơn li hôn đến đây cho cô kí đây, để thật sự chấm dứt cuộc hôn nhân đau khổ này, để…cô còn được nhìn thấy mặt anh thêm một lần nữa. Có lẽ là anh cũng để mặc cho cô muốn làm gì thì làm luôn. Tiểu Minh lại nghĩ vậy.

Tim cô…sao lại đau đớn rồi.

_Tiểu Minh, Tiểu Minh, sao tớ gọi bạn không thưa, nhìn sắc mặt bạn tệ quá, bạn thấy mệt à?

Tiểu Phần vừa gọi vừa huơ tay trước mặt Tiểu Minh. Cô bạn này từ nãy tới giờ cứ ngồi thừ ra, không hiểu đang suy nghĩ gì nữa. Thực ra, thấy Tiểu Minh cứ ngồi nhìn mãi ra ngoài như thế, Tiểu Phần cũng đoán ra được là cô đang ngóng Hạo Du. Tự nhiên bây giờ, không hiểu sao cô thấy vô cùng hối hận vì đã hứa với Đình Phong là không nói cho Tiểu Minh biết chuyện Hạo Du đã chọn cô ấy mà chia tay với Tú Giang, Tú Giang cũng vì thế mà đi Mĩ du học. Nếu Tiểu Minh biết, có lẽ cô cũng không phải ngồi mong chờ Hạo Du đến khổ sở thế kia nữa. Nhưng bản thân Tiểu Phần khi hứa với Đình Phong thì đâu còn được lí trí như lúc này chứ. Mà cô cũng tin là Đình Phong có thể khiến Tiểu Minh – bạn cô hạnh phúc. Như vậy nếu cả Đình Phong không cảm thấy buồn thì cô có thì chấp nhận được, Đình Phong…cũng đồng ý với yêu cầu của cô rồi.

_Tớ không sao đâu Tiểu Phần à, bạn có biết ai đã phát hiện và đưa tớ vào viện thế này không?

_Anh Đình Phong.

_Vậy à. Vậy…chỉ có hai bạn chăm sóc tớ thế này thôi à.

_Tớ mới sang hôm qua. Còn anh Đình Phong thì ở bên bạn từ lúc bạn vào viện.

Nghĩ đến đây, Tiểu Minh lại buồn bã cúi gằm mặt xuống giường, đúng là Hạo Du không hề đến thăm cô rồi. Sao anh lại nỡ đối xử với cô như vậy chứ, không đến chăm sóc, thì chỉ cần đến thăm cũng được mà, đằng này… Thật sự Hạo Du mong muốn cô “thả tự do” cho anh đến vậy sao. Lúc này, hơn bất kì khi nào, cô mong sao mình có thể chết luôn đi, để khỏi phải đối mặt với sự thật đau khổ này nữa. Tại sao Đình Phong lại cứu cô chứ, cô đã chuẩn bị tâm lý để “biến mất” rồi mà, sao ông trời không để cô chết đi, còn bắt cô sống làm gì nữa. Không lẽ kiếp trước cô đã làm sai điều gì mà lại để kiếp này cô phải chịu khổ nhiều như thế.

Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống giường, từng giọt, từng giọt. Tiểu Minh cứ cúi gằm mặt, mặc kệ cho nước mắt rơi xuống ướt đẫm khuôn mặt cô. Tiểu Minh càng khóc càng thấy đau đớn tột cùng, cô không thể hiểu sao cô lại yêu Hạo Du nhiều đến thế, đã trải qua một lần…chết rồi mà đến khi tỉnh lại, trái tim vẫn như bị bóp nghẹt khi cô nhớ đến Hạo Du. Mà đau, thì nước mắt cứ thế chảy ra thôi, cô không sao kiểm soát được.

Đình Phong từ ngoài cửa đi vào, anh đang rất phấn khởi, vừa đi vừa huýt sáo thì chợt bị Tiểu Phần kéo ra một góc, thì thầm:

_Anh Đình Phong, Tiểu Minh lại khóc rồi. Cô ấy nhớ Hạo Du.

_Sao?

Vừa mới nghe Tiểu Phần nói vậy, Đình Phong đã không khỏi phẫn nộ, anh căm ghét cái tên Hạo Du kia, căm ghét đưa nào làm cho Tiểu Minh của anh phải khóc. Khốn kiếp thật.

_Vịt con à, em sao thế?

Đình Phong chạy ngay vào bên Tiểu Minh, anh vòng tay ôm ngay cô vào lòng, vỗ nhẹ nhàng lưng dỗ dành. Tiểu Minh có người an ủi lại càng khóc dữ hơn, cô bám vào tay anh, gào lên nức nở.

Đình Phong trông thấy cô như vậy thì đau xót vô cùng, anh cứ vỗ về cô như con nít, để cô trong lòng anh mà khóc. Tim anh đau như bị dao cứa vào mỗi khi nghe tiếng nấc nghẹn ngào của Tiểu Minh. Sức khỏe của cô vẫn còn chưa hồi phục hoàn toàn mà sao lại cứ tự hành hạ mình như thế chứ.

_Vịt con à, anh xin em, em đừng khóc nữa, đừng khóc nữa mà.

_Anh…ơi, anh…ơi…

Giọng Tiểu Minh khản đặc, cô ôm chặt lấy Đình Phong, cơ thể run rẩy ôm lấy anh. Đình Phong đau lòng lắm mà chẳng biết làm thế nào, chỉ sợ Tiểu Minh khóc nhiều quá mà kiệt sức mất thôi. Sao cô lại vì Hạo Du mà phải khổ sở như vậy chứ.

_Anh Đình Phong ơi, anh ơi, sao anh lại cứu em, sao không để em chết đi hả anh, anh ơi, huhu.

_Vịt con à, em nói gì vậy. Nếu bảo anh để em chết, thì em hãy giết anh trước đi, giết anh đi rồi hẵng nói thế.

_Huhu…anh ơi…huhu…

Tiểu Minh nấc lên từng tiếng nghe xé lòng. Đình Phong lại vỗ vỗ vào lưng Tiểu Minh, ghì chặt hơn thân thể nhỏ bé gầy gò của cô. Tim anh như thắt lại khi thấy Tiểu Minh gọi tên Hạo Du nhưng lại cứ vùi đầu vào ngực anh như thế. Đình Phong đau lắm, anh biết phải làm sao đây, Tiểu Minh đau khổ thế này, chi bằng anh cứ nói chuyện kia cho cô biết, Tiểu Minh sẽ không phải chịu đựng đáng thương như thế. Nhưng anh yêu Tiểu Minh như vậy, thậm chí còn yêu cô hơn cả bản thân anh, sao anh có thể chấp nhận để Tiểu Minh một lần nữa bị tên Hạo Du kia làm khổ chứ. Không thể nào, chỉ có anh, chỉ có anh thôi, mới có thể mang đến cho Tiểu Minh hạnh phúc. Dù thế nào, Đình Phong cũng sẽ không thay đổi đâu.

2.30 a.m

Tiểu Minh khóc lâu quá, rồi mệt mà thiếp đi luôn trong vòng tay của Đình Phong. Chờ cho cô ngủ say rồi, Đình Phong mới định đỡ cô nằm xuống giường, nhưng Tiểu Minh cứ ôm chặt lấy anh, hai tay bấu vào áo anh không rời. Có thể em nghĩ mình là Hạo Du, Đình Phong thở dài. Tuy nghĩ vậy nhưng anh vẫn để Tiểu Minh nằm trong lòng anh như thế mà ngủ, cô không còn khóc nữa, như vậy là tốt rồi. Có lẽ anh cứ phải ngồi thế này đến sáng thôi. Mà thực ra, từ hôm ở viện chăm Tiểu Minh, anh đêm nào chẳng cứ ngồi trông cô thế này, có ngủ tí nào đâu, đến ăn còn chẳng buồn ăn nữa. Chính vì thế mà anh gầy gò và tiều tụy đi trông thấy, gương mặt hốc hác, mắt thâm quầng, nhìn vô cùng đáng thương.

_Anh…anh ơi…

_Ơi…ơi…anh đây…

Thấy Tiểu Minh đã tỉnh, lại còn cất tiếng gọi có vẻ hoảng sợ, Đình Phong vội lên tiếng. Nhưng anh đoán, “anh” mà Tiểu Minh gọi, chắc không phải gọi anh.

_Đình Phong?

_Ừ, anh đây.

_Hic, vậy mà em cứ tưởng…

_Tưởng? Haiz, em tiếc lắm hả, là anh, không phải là người em mong đâu. – giọng Đình Phong buồn buồn.

_Không…không phải. Em tưởng…em cứ tưởng không có ai bên cạnh em cả, em sợ quá. May…đã có anh đây rồi.

Tiểu Minh nói rồi lại ghì chặt lấy Đình Phong, dụi dụi đầu vào ngực anh như làm nũng. Lúc nãy trong giấc mơ, cô thấy tất cả đều rời xa cô, không còn một ai. Để cô một mình cô đơn, cô rất sợ. Hóa ra Đình Phong vẫn còn ở bên cô đây, thật may quá. Đình Phong nói lúc nào cũng sẽ bảo vệ cô mà, anh luôn là người tốt với cô nhất.

_Ừ, anh vẫn ở bên em mà, có đi đâu đâu. Em đừng sợ. – Đình Phong vừa nói vừa xoa đầu Tiểu Minh dịu dàng.

_Đình Phong à.

_Ơi, anh đây mà.

_Anh…bỏ thi đấu để về đây với em hả Đình Phong?

_Em nói gì thế, không có đâu. Em nghe ai nói vậy.

_Anh đừng dối em, Tiểu Phần nói với em thế mà.

_Hì…thì…có gì đâu mà, đội anh vẫn thắng mà.

_Mọi chuyện là vậy thật sao. Sao anh tốt với em quá vậy, anh…anh không giận em sao?

_Sao anh lại giận em chứ. Anh đã hứa lúc nào cũng sẽ ở bên bảo vệ em cơ mà. Đã để em chịu khổ nhiều như vậy. Còn để em phải tự sát… Em ngốc lắm biết không? Làm anh đau lòng lắm, sao em lại tự hành hạ, dày vò mình như thế. Anh…thực sự rất xin lỗi…

Đình Phong vừa nói vừa ghì chặt lấy Tiểu Minh, đặt cằm lên vai cô. Để Tiểu Minh ra nông nỗi này, anh cũng phải gánh một phần trách nhiệm, tại anh không ở bên Tiểu Minh nên cô mới phải chịu khổ như thế. Suốt trong những ngày ở trong viện chăm sóc cô, anh không ngừng tự trách móc mình. Đình Phong tự hận mình ghê gớm vì sự việc không may xảy ra lần này, cũng may là Tiểu Minh không làm sao, không thì có lẽ, anh không thể nào sống nổi mất.

_Anh trách em sao còn xin lỗi em nữa. Đình Phong à, chẳng có ai tốt với em như anh cả.

_Vịt con, em đừng bao giờ nghĩ đến việc dại dột ấy nữa được không em. Anh rất sợ, rất sợ… May lần này em không sao, chứ nếu không…anh biết phải làm sao đây.

_Em…em biết rồi mà. Anh à, chuyện em tự tử…bố mẹ em có biết không?

_Anh đoán là không.

_Vậy thì may quá rồi. Em chỉ sợ bố mẹ biết rồi sẽ lo cho em.

_Tất nhiên rồi, bố mẹ biết, chắc chắn là sẽ rất lo cho em. Bên cạnh em còn có rất nhiều người yêu em mà, sao em lại vì một đứa không đáng như vậy mà vứt bỏ mạng sống của mình chứ. Em ngốc lắm biết không.

_Vâng em biết rồi mà, em lúc đó quả thật là…sao mà lại ngốc như vậy chứ.

Tiểu Minh nói như tự thì thầm với mình, rồi cô lại nép mình vào ngực Đình Phong, thấy ấm áp và an toàn vô cùng. Cô thấy mình đúng là ngốc nghếch làm sao, bên cạnh cô còn rất nhiều người yêu cô cơ mà, sao lại phải vì một người…không…đáng… Nhưng cô yêu Hạo Du, rất yêu anh ấy…

Nghĩ đến đây, sống mũi cô lại cay cay. Sợ mình lại khóc tiếp, cô liền hít một hơi thật dài, rồi thở hắt ra. Nhìn lên Đình Phong, giọng cô nhỏ xíu:

_Đình Phong, bây giờ là mấy giờ rồi?

_Bây giờ…ba giờ hơn một tí.

_Ba giờ hơn, đã muộn vậy sao? Trời ơi, chắc tại em ôm anh nên anh không ngủ được phải không, anh buồn ngủ lắm chưa, để em…em sẽ nằm lại xuống giường.

Tiểu Minh nói rồi cuống cuồng định nằm ngay ngắn lại. Hóa ra là đã muộn thế này rồi, chỉ tại cô, hại Đình Phong không được nghỉ, cứ ôm lấy anh mãi. Cô tệ quá đi.

Nhưng Tiểu Minh chưa kịp rời vòng tay của Đình Phong ra thì cô đã bị anh kéo lại, lọt thỏm trong lòng anh. Tiểu Minh còn chưa nói được gì thì Đình Phong đã lên tiếng trước:

_Không cần đâu, em cứ dựa vào anh thế này mà ngủ.

_Nhưng…anh không mỏi sao, ngồi cả ngày thế này rồi, còn buồn ngủ nữa chứ. – Tiểu Minh ngước lên nhìn Đình Phong, áy náy.

_Không sao đâu, anh khỏe lắm mà, em yên tâm, cứ ngủ đi, anh không thấy buồn ngủ mà.

_Thật ạ?

_Ừ.

Đình Phong cười hiền khô, vuốt ve nhẹ nhàng tóc Tiểu Minh. Cô cũng ngước lên anh, nhoẻn cười. Lâu lắm rồi cô không cười tươi như vậy rồi, tất cả là tại…

Mới thấy hai chữ “Hạo Du” xuất hiện trong đầu, Tiểu Minh đã vội xua đi ngay. Cô dựa vào ngực Đình Phong, tay bám vào tay anh. Cô cố ép mình nhắm mắt để ngủ, nhưng vừa nãy trót nghĩ đến cậu rồi nên mắt cứ nhắm lại là cô lại nhớ đến khuôn mặt cậu, dáng người cậu, nhớ không sao mà chịu được.

Bừng mở mắt, Tiểu Minh thấy buồn và mệt mỏi vô cùng. Cô thở dài mấy cái rồi ngước lên nhìn Đình Phong. Chợt…cô thấy anh đang ngủ. Thế mà Đình Phong kêu không buồn ngủ đây, Tiểu Minh tủm tỉm cười. Rồi cô nhẹ nhàng ngồi dịch vào giường để nhìn thấy được “toàn cảnh” Đình Phong ngủ gật, còn định trêu cho Đình Phong hết ngủ luôn.

Nhưng ngồi xa ra hơn một tí rồi, nhìn vào Đình Phong, không hiểu sao nước mắt cô cứ trào ra chảy dài hai má. Cô đưa tay lên bịt miệng, cố gắng để không khóc thành tiếng. Đình Phong ngủ sao lại mệt mỏi thấy kia chứ, anh cũng gầy đi nhiều mà giờ cô mới để ý. Hai má anh gầy tọp hẳn đi, má lúm đồng tiền hai bên cũng vì thế mà hiện ra rõ. Còn chưa kể mắt anh…đã bao lâu anh không ngủ rồi thế này.

Tiểu Minh bất giác đưa tay lên chạm vào mặt anh, nước mắt vẫn chảy dài. Đình Phong thấy động liền mở mắt, thấy Tiểu Minh ngồi trước mặt đang khóc nhìn rất thương, anh vội vàng ôm lấy cô vào lòng, còn tự trách mình đang ôm Tiểu Minh mà ngủ quên đi mất.

_Anh xin lỗi, em đừng khóc. Anh sẽ không ngủ nữa đâu, em ngủ đi, anh xin lỗi…

_Anh nói gì thế, sao phải xin lỗi. Đình Phong, anh buồn ngủ lắm rồi phải không, để em…để em sang kia ngủ với Tiểu Phần, anh lên giường mà nằm, đừng ngủ gật như thế.

_Không, em cứ ngủ đi, cứ dựa vào anh mà ngủ. – Đình Phong cứ ôm chặt lấy, không cho Tiểu Minh ra – đừng rời xa anh, anh sẽ không ngủ nữa đâu mà.

_Đình Phong…

Tiểu Minh lại đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt Đình Phong, cô vẫn khóc. Cô thương anh quá, chắc vì lo cho cô nên anh mới tiều tụy thế này. Anh tốt với cô như vậy mà cô chưa làm được gì đến đáp anh cả.

_Đình Phong à, anh lên đây nằm cùng em đi, giường này cũng rộng, nằm hai người chắc vẫn vừa.

Tiểu Minh gạt nước mắt, cô nhìn Đình Phong, cố cười tươi. Cô biết đây không phải là cách hay nhưng cô không thể nhìn Đình Phong ngủ khổ sở như vậy được.

_Nhưng…anh không nhỏ như em, sẽ chiếm hết giường của em mất.

_Không sao đâu. Nào, anh lên đây đi.

Tiểu Minh vừa nói vừa kéo tay Đình Phong, mắt long lanh nhìn anh. Thấy vậy, Đình Phong đành miễn cưỡng nghe theo Tiểu Minh. Thực ra là anh muốn nằm cạnh cô lắm chứ, nhưng anh sợ, nhỡ lại như hôm Tiểu Minh uống say nằm ngủ ở nhà anh, Đình Phong đã không kiềm chế được, suýt thì đã…

Nhưng hôm nay sẽ không sao đâu, Đình Phong lại tự...trấn an mình. Tại hôm đó Tiểu Minh say và “tấn công” anh trước thôi, nếu không thì chắc chắn anh sẽ kiềm chế được thôi mà.

Đình Phong lên giường, anh nằm nghiêng người, quay mặt hướng vào lưng Tiểu Minh. Tiểu Minh cũng nằm nghiêng, cô lại quay ra ngoài. Là Tiểu Minh đang đề phòng anh đây mà. Aizz…, sao phải đề phòng chứ, anh mới chỉ hai lần…hôn trộm Tiểu Minh lúc cô còn chưa tỉnh thôi mà. Nhưng mà…nhìn thấy tấm lưng nhỏ bé của Tiểu Minh kia, tim anh sao cứ đập loạn lên, anh muốn ôm trọn lấy cô, muốn cô lúc nào cũng ở trong vòng tay của anh, muốn cô…là của anh.

Đình Phong bất giác đưa tay lên định ôm lấy Tiểu Minh nhưng rồi lại rụt tay lại, rồi lại đưa lên, rụt lại. Anh tự nhủ mình không được, chẳng phải hai người đang nằm chung một giường hay sao, nếu Đình Phong ôm lấy Tiểu Minh thì…, biết đâu lại không thể kiềm chế được thì sao. Không được làm thế.

Đình Phong nghĩ rồi, đang định quay người vào trong thì lại thấy Tiểu Minh quay lại. Cô nhìn anh, ánh mắt hơi ngạc nhiên:

_Anh chưa ngủ sao Đình Phong. Em thấy anh mệt lắm rồi đó, ngủ đi.

_Ừ, anh…ngủ ngay đây.

_...Đình Phong…, Đình Phong à, em phải làm thế nào để báo đáp hết lòng tốt của anh đây.

Tiểu Minh nhìn vào mắt Đình Phong rồi lại cúi đầu xuống. Cô thật sự thấy rất áy náy và xấu hổ khi Đình Phong đã làm cho cô bao nhiêu việc, quan tâm, chăm sóc, bảo vệ rồi còn…yêu cô như vậy mà cô chẳng làm được gì cho anh, lại còn toàn khiến anh phải buồn, phải lo lắng cho mình nữa. Cô thực sự rất xấu xa mà.

Bất ngờ Đình Phong đưa tay ôm chặt lấy Tiểu Minh vào lòng.

_Tiểu Minh à, cho anh một cơ hội nữa đi, anh không muốn làm anh trai của em đâu, em biết anh yêu em nhiều đến thế nào rồi mà. Được không em…

Bất ngờ Đình Phong đưa tay ôm chặt lấy Tiểu Minh vào lòng.

_Tiểu Minh à, cho anh một cơ hội nữa đi, anh không muốn làm anh trai của em đâu, em biết anh yêu em nhiều đến thế nào rồi mà. Được không em…

Tiểu Minh bất ngờ, cô cứ nằm đơ người không nói được lời nào, mà cô cũng biết phải trả lời thế nào đây. Trái tim cô…vẫn yêu Hạo Du nhiều lắm, cô chưa thể dứt bỏ tình cảm với Hạo Du được. Làm sao cô có thể chấp nhận tình yêu của Đình Phong đây?

_Đình Phong à, em…em… Anh biết mà.

_Anh biết, anh biết em vẫn còn yêu Hạo Du, em vẫn còn yêu nó nhiều lắm. Nhưng hãy cho anh cơ hội đi em, anh sẽ không bao giờ làm em đau khổ đâu. Xin hãy cho anh được chăm sóc em dưới danh nghĩa bạn trai em, đừng bắt anh làm anh trai em mà.

_Đình Ph…

_Chỉ một cơ hội mà cũng không thể nào? Anh…chỉ có thể làm anh trai em được thôi sao?

Đình Phong vừa nói vừa nới lỏng vòng tay đang ôm Tiểu Minh ra. Anh nhìn vào mắt cô, đôi mắt buồn rầu đang run rẩy. Nó khiến trái tim của Tiểu Minh thấy đau. Đình Phong yêu cô đến thế, chỉ xin cô một cơ hội làm bạn trai cô, cô còn vấn vương gì người chồng vô tình vô nghĩa kia cơ chứ, người ta chỉ mang lại cho cô niềm đau thôi, sao cô còn cứ ngóng chờ người ta làm gì. Nếu cô cho Đình Phong cơ hội…

_Đình Phong, vậy…anh có thể chờ câu trả lời của em đến hết ngày mai được không?

_Hết ngày mai?

_Vâng.

Nếu hết ngày mai mà Hạo Du vẫn không đến thăm Tiểu Minh, thì cô sẽ…chủ động viết đơn li hôn và chấp nhận làm người yêu Đình Phong. Cô…đã quyết định rồi.

_Ừ, được, anh chờ được mà.

_Vậy mình đi ngủ thôi. Anh có thể…buông em ra được không?

_À ừ, hì hì, ngủ ngon em nhé.

Đình Phong nghe Tiểu Minh nói vậy, anh vội vàng buông cô ra, “ngoan ngoãn” nằm yên. Đình Phong bây giờ cười rất tươi, anh rất vui, vui đến nỗi không biết làm sao có thể biểu lộ hết được nên chỉ biết cười. Tiểu Minh lần này không từ chối anh luôn mà bảo anh chờ cô đến hết ngày mai, như vậy cũng có thể coi là cho anh một cơ hội rồi. Không biết Tiểu Minh có chấp nhận tình cảm của anh không nhưng chỉ cần cô suy nghĩ về “thỉnh cầu” của anh thì biết đâu anh lại có cơ may.

Mới nghĩ đến thế mà Đình Phong đã không giấu nổi niềm vui đang tràn ngập trái tim anh, anh cứ nhắm mắt nhưng lại cười mãi. Nhìn thấy Đình Phong như vậy, Tiểu Minh trong lòng bỗng xuất hiện rất nhiều tâm trạng hỗn độn. Cô vỗ vai anh đến “bộp” một tiếng.

_Anh định không cho em ngủ hay sao mà cứ cười mãi thế.

_Hì hì, anh ngủ ngay đây, ngủ ngay đây, em ngủ ngon nhé, vịt con.

_Vâng, anh cũng thế.

Tiểu Minh chúc Đình Phong ngủ ngon rồi cũng trùm kín chăn đi ngủ. Nhưng không hiểu sao cô thấy khó ngủ quá. Cô đã nói là hết ngày mai… Nếu ngày mai Hạo Du không đến thăm cô… Nếu anh không đến… Không, đừng như vậy mà, cô không muốn… Tiểu Minh thực sự còn rất yêu Hạo Du, cho dù biết anh không cần cô, biết anh bỏ mặc cô, nhưng sao trái tim cô cứ hướng về anh, cứ chỉ gọi mãi tên anh thôi. Cô không làm sao mà hết yêu anh được.

Nhưng…cô đã quyết định cho Đình Phong một cơ hội. Cô biết là làm người yêu anh thì cô sẽ được hạnh phúc nhưng sao… Sự thật là cô rất cảm kích trước tấm lòng của anh, rất biết ơn những gì Đình Phong đã làm cho cô, thậm chí còn chẳng biết làm sao có thể trả hết. Phải chăng cô đang nghĩ là chấp nhận yêu anh cũng để trả mối ân tình cho anh? Tình cảm mà cô dành cho anh, đó là thương cảm, thương mến, là sự yêu quý mà cô dành cho người mà cô coi như anh trai ruột thịt… Không hề có tình yêu thì cô biết phải làm thế nào.

Tuy cô đã hứa hẹn với Đình Phong như vậy, nhưng quả thực…cô vẫn mong mỏi da diết là mai Hạo Du sẽ đến thăm cô, hoặc là đi qua phòng bệnh của cô rồi nhìn vào trong một cái thôi cũng được, cô sẽ cố gắng cứu vớt mối tình đơn phương đau khổ này. Cho dù…chỉ là giấu mãi trong tim thôi, để trái tim cô hóa đá, để trên đời này cô chỉ yêu duy nhất mình anh.

Có phải cô quá ích kỉ khi chỉ biết về tình cảm của riêng mình mà mặc kệ sự đau khổ mà Đình Phong phải nếm chịu?

Cô không biết.

Nhưng trong cơn mê sảng, Tiểu Minh cứ gọi mãi tên Hạo Du…

…trong vô thức.

Tiểu Minh, lúc tỉnh dậy đã là hơn bảy giờ sáng. Thấy trong người vẫn hơi mệt mỏi, cô ngồi dậy rồi cứ ngồi yên trên giường không đi đâu. Cô ngơ ngẩn nhớ lại giấc mơ đêm qua, sao vẫn là cô với Hạo Du cười hạnh phúc lắm, hai người đang ở bên nhau, Tiểu Minh lại hát cho Hạo Du nghe, anh cứ ngồi bên cạnh rồi ôm lấy cô, thì thầm vào tai cô những gì ngọt ngào lắm mà giờ cô không nhớ. Tiểu Minh chỉ nhớ cô đã cười rất nhiều, và cô đã gọi tên anh nhiều lắm, như để bù những ngày mong nhớ anh da diết…

Nhìn ra cửa sổ bên ngoài trời nắng đẹp, Tiểu Minh cứ tiếc ngẩn tiếc ngơ giấc mơ đẹp đó, giá mà cô có thể mơ lâu lâu hơn một tí, hạnh phúc đến trong mộng mà sao cũng ngắn ngủi như vậy chứ.

_Cô bé, thấy trong người thế nào rồi?

Tiểu Minh giật mình vì tiếng nói lạ hoắc vang lên sau khi cánh cửa phòng bệnh bật mở. Cũng vì ánh nắng chiếu vào nên mãi cô mới nhận ra tiếng nói là của một chị y tá…không quen. Cô cũng cười xã giao:

_Em cũng thấy khỏe rồi ạ.

_Vậy à, chị mang cháo đến theo “lịch ăn sáng”. Thấy cửa đóng, cứ tưởng em chưa ngủ dậy.

Chị y tá vừa nói vừa để tô cháo còn đang bốc hơi nghi ngút lên bàn cạnh giường cho Tiểu Minh rồi lấy ghế ngồi ngay bên. Tiểu Minh cũng không hiểu chị ta định làm gì nên cũng cứ cười nói:

_Cám ơn chị. Em cũng dậy được một lúc rồi.

_Vậy…chờ cháo nguội một tí rồi ăn. Chị có mang cả xôi cho người nhà em. Ơ…thế kia là…bạn trai em hả?

Chị ta nói rồi chỉ vào Đình Phong vẫn đang ngủ say trên giường, thấy nằm cùng nhau nên đoán ngay ra là người yêu.

Tiểu Minh cũng quay ra nhìn anh, thấy hơi ngại vì chẳng biết nói thế nào nên cứ gật bừa. Mà nhận là người yêu rồi cũng ngại. Ai đời, con trai con gái lại nằm cùng giường với nhau thế bao giờ >.

_Hì, ra là vậy. Ơ thế có hai đứa thôi à, thế còn…

Chị y tá vừa nói vừa nhìn quanh quắt. Ngay hôm cô bé này vào viện với vết thương trên cổ tay trái, chị đã để ý đi theo cô bé có hai cậu con trai, không biết có quan hệ thế nào nhưng cả hai đều có vẻ rất lo cho cô bé. Bây giờ cô bé tỉnh lại rồi mà trong phòng chỉ có một chàng trai, là người yêu cô bé. Không thấy cậu kia đâu cả, chị ta cũng thấy tò mò.

_Còn gì hả chị? – Tiểu Minh thấy chị ta nói dở câu liền thắc mắc.

_À, thế còn một người nữa đâu, chị thấy hôm trước có ba người cơ mà.

_Ba người? – chắc là Tiểu Phần, Tiểu Minh nghĩ vậy – À vâng, bạn thân của em, bạn ấy đi học rồi chị ạ.

_Ra là bạn thân…

_Sao hả chị?

_À, không có gì đâu, đừng nghĩ chị tò mò vô duyên nhé.

_Hì, không sao ạ.

Tiểu Minh cười rồi mặt lại đăm chiêu. Nhắc đến Tiểu Phần cô mới nhớ ra, tối hôm qua, từ lúc Đình Phong vào bên giường cô rồi ôm cô vào lòng, lúc đấy cô vì đang buồn chuyện Hạo Du nên cứ dựa vào anh mà khóc lên nức nở thôi, không để ý gì đến cô ấy đang đứng một mình. Chắc vì thế nên Tiểu Phần mới giận cô mà sáng đi học cũng không nói với cô lời nào.

Tiểu Minh thẫn thờ thở dài, cũng tự trách mình vô tâm. Tiểu Phần là bạn gái, thấy cảnh Tiểu Minh với Đình Phong như thế chắc rất ngại. Còn chưa kể cô ấy đến chăm cô như vậy mà cô cứ để mặc Tiểu Phần như thế, không chuyện trò tâm sự gì, hẳn là Tiểu Phần giận cô rồi.

Thực ra, Tiểu Phần hôm qua, nhìn thấy cảnh Tiểu Minh ôm lấy Đình Phong tình cảm như thế, lại thấy anh rất dịu dàng với cô, Tiểu Phần ngoài cảm giác đau buồn ra còn thấy vô cùng ghen tị với bạn mình. Tuy là cô biết Đình Phong chỉ yêu Tiểu Minh thôi, Tiểu Minh cũng chỉ vì buồn nhớ Hạo Du nên mới ngả vào lòng Đình Phong như vậy, nhưng sao cô thấy buồn ghê gớm. Hai người cứ tự do…thân thiết như vậy như không có ai trong phòng. Tiểu Phần thấy vậy đau lòng quá mà tự “rút”. Cô đi ra ngoài hành lang đứng một mình cho đến khi thấy trong phòng không còn tiếng động gì nữa mới đi vào thì lại thấy Tiểu Minh nằm trong lòng Đình Phong thiêm thiếp ngủ. Đình Phong biết Tiểu Phần vào, anh ngước lên nhìn cô sao ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, không một tí biểu cảm. Điều này lại làm Tiểu Phần buồn hơn nữa, cô thui thủi lên giường bên nằm ngủ mà nước mắt cứ chảy ra giàn dụa. Tại sao khi muốn cô giúp, Đình Phong lại dịu dàng và nhẹ nhàng với cô như thế, bây giờ đến khi cô chịu giúp anh rồi, Đình Phong sao lại nhìn cô bằng ánh mắt vô cảm như vậy. Không lẽ nụ hôn ngọt ngào ấy, giọng nói êm dịu ấy, tất cả chỉ vì anh muốn cô giúp thôi hay sao. Tiểu Phần cứ nằm trên giường khóc và suy nghĩ mãi không sao ngủ được…

Trở lại căn phòng VIP 1, chị y tá kia sau một lúc ngồi yên không “được” nói gì là lại thấy rất khó chịu. Với bản tính hay tò mò và nói nhiều, việc ngồi không im lặng cũng là một việc khó khăn với chị ta. Hơn nữa, chị ta lại còn có rất nhiều điều thắc mắc về cô bé bệnh nhân này.

Thấy Tiểu Minh cứ yên lặng không nói năng gì, chị ta đành mở lời trước:

_Này, cô bé, em đừng nghĩ chị tò mò hay nhiều lời gì nha, chị chỉ muốn biết tại sao em vào viện mà bố mẹ em không đến thăm, có phải vì gia đình có chuyện gì nên em mới cắt cổ tay tự sát không, hay là vì lý do khác hả em?

Nghe chị y tá kia hỏi, Tiểu Minh nghĩ đến lý do mình tự tử là lại thấy buồn. Là vì cô muốn buông tay, muốn “biến mất” để Hạo Du không còn vướng bận gì đến cô nữa, để anh có được một cuộc sống bình yên, hạnh phúc. Còn tại sao bố mẹ cô không đến thăm, thì là vì cô không muốn hai người phải buồn, phải lo cho cô. Chứ gia đình cô vẫn yên ấm, hạnh phúc chứ có sao đâu.

Tiểu Minh miễn cưỡng trả lời, cô thực sự không muốn nói nhiều đến chuyện đấy:

_Không có đâu ạ, gia đình em rất hạnh phúc, là lý do riêng em nên em mới làm như vậy, bố mẹ không đến thăm là vì em không muốn cho họ biết.

_Gia đình không có chuyện, người yêu lại đẹp trai và quan tâm thế kia. Không lẽ vì lý do bạn bè?

_Không chị ạ.

_À, là áp lực học tập đúng không? Bây giờ có rất nhiều học sinh do áp…

_Không phải đâu. Thôi, là lý do riêng, em không muốn nói đến đâu, chị đừng hỏi nữa.

_Nhưng chị tò mò lắm mà, cho chị biết đi. Hay là vì chuyện tiền bạc?

_Không. – cố nén tức giận.

_Vậy thì…trời ơi, không phải em gây chuyện phạm pháp gì, thấy cắn rứt lương tâm nên mới…đấy chứ?

_K…h…ô…n…g ạ… – dằn từng chữ.

_Vậy, thì chỉ còn lại đúng một lý do thôi. Là…em cắt nhầm vào tay nên đ…

_CHỊ, CHỊ ĐIÊN À, EM ĐÃ BẢO KHÔNG MUỐN NÓI RỒI, SAO CHỊ CỨ HỎI NHIỀU THẾ HẢ…

Tiểu Minh không thể nén nổi bực tức mà hét toáng lên. Trần đời cô chưa thấy ai lại nhiều chuyện thế cả, người ta đã nói là không muốn nói rồi mà cứ ép người ta phải nói ra, thật là bực mình hết chịu nổi.

Tiểu Minh hét xong rồi, khuôn mặt đầy vẻ giận dữ khiến cho chị y tá kia cũng sợ hãi đến nỗi mặt méo xệch, không dám nói thêm nửa lời. Đình Phong cũng vì tiếng hét của cô mà bật dậy, tỉnh ngủ hẳn.

_Tiểu Minh, chuyện gì thế em, sao trông em có vẻ bực tức thế kia?

Đình Phong lay lay vai Tiểu Minh hỏi. Cô quay ra nhìn anh, mặt vẫn hiện ra hai chữ “đang bực” to đùng, nhưng tại vì thấy mặt chị y tá kia có vẻ đang rất sợ mình nên cũng thấy nguôi ngoai đi phần nào. Cô lại (cố gắng) nhỏ nhẹ:

_Chị, cho dù vì lý do gì thì đó cũng là chuyện buồn, không nên nói tới. Em cũng chẳng muốn nghĩ tới nữa mà sao chị cứ muốn biết, chị không khuyên em quên đi thì thôi. Haiz, em hét lên như vậy không phải giận chị TÒ MÒ hay NHIỀU CHUYỆN gì đâu, không phải sợ hãi như vậy.

Chị y tá kia nghe thấy Tiểu Minh nói rồi lại chuyển về ngay vẻ mặt…hóng chuyện như bạn đầu.

_Ừ thì chị cũng không phải người nhiều chuyện gì đâu em ạ, chỉ tại chị muốn biết, mà cũng chẳng phải tò mò gì đâu nha, đừng hiểu lầm chị. Mà em này, thôi thì chuyện buồn thì em cố gắng quên đi nhé, đừng nghĩ ngợi nhiều làm gì. Chuyện buồn mà khiến em phải tự tử thì chắc là chuyện…rất buồn rồi. Mà chuyện rất buồn thì em không nên đến nó nữa, em phải quên đi mà tiếp tục sống tiếp. Vì nếu em mà không quên được ý, thì cái chuyện rất buồn này nó sẽ…

_À vâng vâng, em biết rồi chị ạ, cám ơn chị. – Tiểu Minh cười méo xệch. Bên cạnh Đình Phong cũng có vẻ mặt tương tự.

_Ừ, thì chị khuyên em, như vậy thôi, chị cũng đến giờ phải đi đây.

Chị y tá kia nói đến đây thì đứng lên ngay khiến Tiểu Minh với Đình Phong mừng ra mặt. Nào ngờ, chị ta đi đến cửa rồi lại quay lại.

_Mà em này, em cố quên đi mà sống tiếp cho vui vẻ em nhé. Lần sau dù có buồn thì cũng không nên dại dột như vậy em nghe. Em mà tự tử như thế ý, thì anh chàng người yêu đẹp trai này bỏ cho ai, em đừng phí phạm của trời cho như thế chứ. Nếu mà bây giờ em chết ý, thì sẽ có biết bao cô được lợi này, rồi thì…

_Chị à, chị đến giờ đi rồi đó, không sẽ bị muộn bây giờ.

_À ừ, chị đi luôn đây. Em nhớ những gì chị nói nha. Nếu em mà không nghe chị ý, thì…

_CHỊ CÓ ĐI ĐI KHÔNG THÌ BẢO HẢ.

Lần này đến lượt Đình Phong tức giận mà hét lên. Chị y tá lại được phen…méo mặt. Chị ta chạy đi luôn không dám “Nếu…thì” thêm lời nào nữa. Tiểu Minh nhìn theo mà phì cười.

Chợt, Đình Phong ngó ra trước mặt cô, nhìn cô chăm chú, lại còn không giấu nổi nét rạng rỡ trên khuôn mặt. Tiểu Minh không hiểu gì, chưa kịp hỏi thì Đình Phong đã lên tiếng trước. Anh cười rất tươi:

_Vịt con à, có phải…em nói anh là người yêu em với cái bà cô lắm mồm kia không?

Nghe Đình Phong hỏi, Tiểu Minh mới hiểu lý do anh vui đến thế. Quả thực cô không muốn làm anh mất vui vì cô nói như vậy cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi. Cô…vẫn còn chưa có câu trả lời anh mà.

Nhưng thấy Tiểu Minh không nói gì, Đình Phong lại càng phấn khởi hơn. Anh lay mạnh vai Tiểu Minh, nói như reo lên sung sướng:

_Vịt con à, có phải em đã suy nghĩ và quyết định chấp nhận tình cảm của anh không em?

Tiểu Minh nghe vậy chỉ biết giả vờ cười cười:

_Đình Phong à, mai cơ mà anh, hết hôm nay cơ mà.

Đình Phong thấy thế thì gương mặt kém tươi tắn hẳn. Giọng anh cũng có vẻ buồn và thất vọng lắm:

_Ừ, anh biết rồi.

Rồi Đình Phong lại nằm phịch xuống giường, anh trùm chăn kín mít đầu luôn rồi cứ nằm yên trong chăn không nói năng gì. Anh không phải là buồn ngủ. Nhưng anh đang rất buồn, buồn đến nỗi không biết phải nói gì nữa. Vừa nãy khi thấy cái bà cô y tá nhiều chuyện kia chỉ vào anh mà bảo anh là người yêu của Tiểu Minh, anh đã vui mừng đến mức tim như muốn vỡ cả ra, anh cứ ngỡ Tiểu Minh đã giới thiệu anh như vậy, hay đồng nghĩa với việc cô đã đồng ý làm bạn gái anh nhưng hóa ra là không phải. Bây giờ Đình Phong mới nghĩ, chắc là Tiểu Minh vẫn chưa có câu trả lời cho anh hoặc là…cô chỉ nói thế thôi chứ ngay từ đầu đã không hề chấp nhận anh rồi. Anh biết Tiểu Minh yêu Hạo Du nhiều đến thế nào mà, nhưng chắc vì khó xử nên cô cứ nói là để cho cô thời gian suy nghĩ vậy thôi, câu là lời có sẵn là “không” rồi. Đêm qua, nằm bên Đình Phong mà cô cứ ôm lấy anh rồi gọi tên Hạo Du, có khi còn cười thành tiếng nữa, hẳn là mơ gì hạnh phúc lắm. Đình Phong nằm đấy nhưng có ngủ được đâu, tim đau như bị xát muối như vậy thì ngủ thế nào được cơ chứ.

_Này, Đình Phong, anh không dậy đi à, còn định ngủ đến bao giờ nữa.

Đình Phong nghe thấy rõ Tiểu Minh gọi nhưng cứ nằm im không nói gì. Anh cũng nhắm mắt luôn lại.

_Đình Phong, đã ngủ rồi à, nhanh thế. – Tiểu Minh vừa gọi vừa lay Đình Phong.

_Này, anh…

Gọi đến lần thứ ba không thấy Đình Phong lên tiếng. Lại thấy anh cứ nằm yên trong chăn không động đậy gì, Tiểu Minh cũng thấy lo lo. Mở chăn Đình Phong ra, nhìn anh mắt nhắm nghiền, mặt thì vẫn giữ những mệt mỏi, Tiểu Minh thấy lo lắng vô cùng. Cô vừa lay mạnh người anh vừa gọi hốt hoảng:

_Đình Phong, anh ốm à, này…

_Này…anh…anh sao thế… Đình Phong, anh sao thế này, không nghe thấy em gọi à. Anh…bệnh gì sao? Đình Phong ơi…

Tiểu Minh vừa gọi vừa rơm rớm nước mắt. Cô sờ lên trán anh thấy thân nhiệt vẫn bình thường lại càng thấy lo hơn, lại còn lay mãi mà không thấy Đình Phong phản ứng gì, mắt cứ nhắm nghiền. Cô vừa lo vừa sợ, đang toan đứng dậy đi gọi người thì thấy Đình Phong kéo tay cô đặt vào ngực anh.

_Vịt con, anh bị bệnh thật rồi, tim anh đau quá, hình như còn đang chảy máu nữa.

Tiểu Minh đang lo sợ như thế, thấy Đình Phong tỉnh lại rồi thì vui mừng khôn xiết nhưng đến khi nghe giọng anh, cộng thêm cái vẻ mặt đang trêu người cô kia, Tiểu Minh biết ngay là Đình Phong đang đùa mình mà. Cô tức giận muốn phì khói ra hai tai luôn.

Nhưng rồi ngẫm kĩ câu nói của Đình Phong, Tiểu Minh chỉ nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay anh, cười buồn:

_Đình Phong, anh hứa sẽ chờ câu trả lời đến mai cơ mà.

Rồi Đình Phong cũng ngồi bật dậy, thở dài:

_Anh chỉ sợ câu trả lời của em sẽ làm anh thất vọng.

Tiểu Minh nhìn vẻ mặt buồn rầu của Đình Phong, không biết nói thêm gì nên cứ nhìn ra bên ngoài, thở dài thượt. Thực ra, cô đang mong lắm đây, mong sẽ “được” từ chối Đình Phong, như vậy có nghĩa là Hạo Du hôm nay sẽ đến thăm cô. Nhưng vậy thì Đình Phong sẽ phải buồn nhiều lắm. Nếu thế cô sẽ lại càng thấy mắc nợ anh nhiều hơn.

Đình Phong nhìn Tiểu Minh như thế, cũng thở hắt một cái. Rồi anh xoa nhẹ đầu Tiểu Minh, (giả vờ) cười cười:

_Trêu em bây giờ chán quá đi vịt con ạ. Nãy anh cứ tưởng em sẽ hoảng hốt hét lên là “Đình Phong, anh bị bệnh tim à” chứ, hóa ra lại nhận ra mất rồi. Em chẳng ngây ngô và ngốc nghếch như trước nữa, cũng đã lớn hơn nhiều rồi đấy. Haiz, thôi, anh dậy đánh răng rửa mặt đã, em ăn sáng đi nhé.

Nói rồi, Đình Phong đứng dậy luôn và đi vào trong. Tiểu Minh ngồi ở ngoài, nhìn theo anh cũng buồn buồn. Nhưng chỉ được một tí, cô lại lấy lại được tâm trạng ngay. Tiểu Minh ngó vào trong, lớn tiếng hỏi:

_Đình Phong này, sao ở đây có nhà tắm rồi mà sáng người ta vẫn mang nước cho em rửa mặt.

Một lúc sau mới nghe tiếng Đình Phong vọng ra:

_Em là bệnh nhân chứ sao. Thế lúc em chưa tỉnh thì ai vác em vào đây mà tắm cho em được.

Rồi người ta nghe thấy tiếng la thất thanh của Tiểu Minh.

_A…a…a…, anh đừng bảo từ lúc em nằm viện, em chưa được tắm rửa gì đấy nhá…

Đình Phong ở trong đang đánh răng, nghe tiếng Tiểu Minh hét buồn cười quá tí thì…phun hết luôn bọt ra tấm gương trước mặt, may mà cố nhịn được. Làm vệ sinh cá nhân xong, Đình Phong mới đi ra ngoài. Anh ngồi phịch xuống bên cạnh Tiểu Minh, thấy cô đang…ngửi hai tay và cái áo bệnh nhân là lại phì cười.

_Không phải ngửi, mỗi ngày Tiểu Phần đều lau người và thay quần áo cho em.

_Thật chứ ạ? – Tiểu Minh tròn mắt.

_Nếu không thì giờ em đã bốc mùi lên rồi, anh sẽ không chịu ở đây mà chăm sóc em nữa đâu.

_Hì hì, vậy thì tốt.

_Hì, ừ, mà em chưa ăn cháo đi hả. Nó nguội mất bây giờ.

Đình Phong chuyển ngay chủ đề, anh chỉ vào bát cháo thịt băm đang để trên bàn kia vừa nhìn sang Tiểu Minh hỏi. Tiểu Minh xoa bụng phụng phịu:

_Đói nhưng mà cháo chán lắm. Thà ăn cháo Tiểu Phần mang đến còn hơn.

_Vậy vịt ngốc thích ăn gì, anh đi mua cho nhé!

Nói rồi Đình Phong đưa tay xoa đầu Tiểu Phần, cười rất dịu dàng. Tiểu Minh nghe anh nói, mắt sáng rực lên vui thích. Từ hôm qua đến giờ, cô toàn bị bắt ăn cháo, chán kinh, giờ phải bảo Đình Phong mua cho cô một vài món khoái khẩu mới được.

_Hihi, anh mua cho em socola nhé, cả đùi gà rán. Em thích cả xúc xích rán, khoai tây chiên. Mua quà cho em mấy bịch sữa socola với cả… Tạm thời thế đã vậy, năm thứ nhé.

_Toàn đồ ăn vặt thế hả. Liệu người ốm có được ăn không nhỉ.

_Được, được mà. Anh đi mau đi, em thèm lắm rồi.

Tiểu Minh vừa nói vừa đẩy Đình Phong đi, mắt cô vẫn cứ sáng rực lên vì sung sướng. Đình Phong thấy Tiểu Minh vui vẻ được như vậy cũng thấy vui lây. Anh xoa đầu Tiểu Minh, nhẹ nhàng nói:

_Anh đi rồi về ngay, có gì em gọi y tá nhé.

_Vâng ạ. – Tiểu Minh gật đầu ngoan ngoãn.

Thấy Tiểu Minh đã vẫy chào mình, Đình Phong mới ra khỏi phòng, đi về phía cổng viện. Anh vừa đi vừa nghĩ đến khuôn mặt tràn ngập vui sướng của Tiểu Minh khi thấy anh cầm túi đồ ăn về, hẳn là cô sẽ vui lắm đây.

Chợt, có một người phụ nữ đi ngược chiều va vào anh mà không chịu xin lỗi. Đình Phong tức tối nhìn theo, định bụng chử i cho bà ta một trận. Nhưng thấy dáng vẻ vội vã của người phụ nữ đáng tuổi mẹ mình đó, anh lại thôi, tiếp tục đi mua đồ cho Tiểu Minh.

Người phụ nữ va vào Đình Phong mà không xin lỗi kia hẳn là đang rất vội, đi vào bệnh viện chắc chỉ có thể vì người thân của bà ta đang phải cấp cứu hoặc gì đó. Nhưng bà ta tuy chạy nhưng gương mặt lại bình thản đến lạ thường, vẻ lo lắng chắc chỉ tồn tại trong đôi mắt đang sóng sánh dao động kia. Có thể là bà ta đang che giấu tâm trạng thật của mình một cách rất tài tình, mà người nhà giàu thì thường không bộc lộ cảm xúc ra ngoài thật. Bà ta thì lại là một người phụ nữ rất đẹp và quý phái. Là phu nhân của tổng giám đốc một tập đoàn thời trang chứ đâu phải vừa.

Bà ta chạy vội vã trên hành lang, đến trước cửa phòng VIP 1 thì dừng lại. Cô gái nhỏ mặc trang phục của bệnh viện, đang ngồi gập chăn trên giường, thấy ánh sáng bên ngoài bị che khuất mới ngẩng mặt lên nhìn. Bất giờ, cô bé như chết trân tại chỗ khi nhận ra người phụ nữ kia

_M…mẹ…

_Mi Mi, trời ơi, con gái của mẹ, con đi viện từ khi nào mà không nói với bố mẹ hả. Con bị đau ở đâu hả, hay bị ốm, mà sao con gầy và xanh thế này hả con.

Thấy cô con gái bé bỏng của mình đang ngồi trên giường, khuôn mặt xanh xao, hốc hác, người phụ nữ chạy vội vào ôm lấy con mình xót xa. Con gái của bà – Minh Minh, cô bé đi viện từ khi nào mà bà không hề hay biết.

Tiểu Minh nằm trong vòng tay mẹ, cô vừa bất ngờ vừa lo sợ, không biết mẹ cô đã biết chuyện cô tự tử và chuyện cô với Hạo Du chưa mà lại đến được đây. Nhưng sau nhiều ngày không được gặp, cô cũng nhớ mẹ vô cùng. Mắt cô ngân ngấn nước khi cảm nhận được hơi ấm, tình yêu và sự lo lắng từ mẹ. Cô cũng tự trách mình đã để mẹ lo lắng cho đứa con–đã–đi–lấy–chồng này.

_Mẹ à, con không sao, con chỉ bị suy nhược cơ thể thôi, con sợ bố mẹ lo lắng nên không dám nói.

_Con làm gì mà để đến nỗi bị suy nhược cơ thể hả, Hạo Du nó không chăm sóc cho con sao. Mà tay con làm sao thế kia hả Mi Mi. Sao lại băng thế kia, để mẹ xem nào…

_A, không sao đâu mẹ… – Tiểu Minh giấu vội cánh tay ra sau.

_Đưa mẹ xem!

Mẹ cô nói như ra lệnh. Nghe thấy con mình nói là bị suy nhược cơ thể, bà đã thấy lo lắm rồi, giờ còn thấy cổ tay trái cô bé phải băng bó, bà còn thấy lo hơn, không biết con mình làm sao. Băng ở cổ tay, lẽ nào…lại là do…tự sát…

_Đưa tay đây mẹ xem nào.

_Mẹ à, không sao đâu ạ.

_Vịt con, trưa nay em…

Bỗng nhiên có tiếng nói xuất hiện từ cửa phòng. Là Đình Phong, Tiểu Minh suýt hét lên vì vui mừng, biết đâu sự xuất hiện của anh lại làm mẹ cô quên đi cái tay bị thương của cô.

_A, anh Đình Phong, đây là mẹ em. – Tiểu Minh vừa đưa tay về hướng mẹ vừa giới thiệu bà cho Đình Phong.

Đình Phong thấy vậy liền lễ phép cúi chào:

_Dạ, cháu chào bác.

_Mẹ, đây là Đình Phong, anh ấy là…à…là bạn của anh Hạo Nhiên. Anh ấy rất tốt với con, chính anh ấy đã chăm sóc và giúp đỡ con rất nhiều trong những ngày nằm viện.

Mẹ Tiểu Minh nghe con mình giới thiệu, thậm chí con không quay ra nhìn anh một cái, cũng không đáp lại lời chào. Bà vẫn nhìn chăm chăm vào cổ tay trái của Tiểu Minh, vài phút mới lên tiếng:

_Mi Mi, mẹ muốn xem tay trái của con, mau đưa đây.

_Mẹ à, con khô…

_Mẹ không nói nhiều đâu.

Thấy mẹ mình vẫn quả quyết đòi xem, Tiểu Minh làm mặt nhăn nhó không biết phải nói và làm thế nào bây giờ. Đình Phong thấy cô như vậy thì vội chạy vào, đỡ lấy cánh tay Tiểu Minh nhẹ nhàng. Anh tươi cười:

_Bác à, tay cô ấy chỉ bị trật khớp, chỉ vậy thôi ạ.

Nhưng mà nói rồi, Đình Phong mới nhận ra mình vừa nói một câu có vẻ…không thông minh lắm. Trật khớp thì đâu cần băng bó gì chứ. Và hình như Tiểu Minh cũng đã nhận ra ý tốt–bị–nhầm lẫn của Đình Phong, cô hết nhìn mẹ lại nhìn anh, ái ngại.

Rồi mặt người phụ nữ ngồi đối diện bỗng trở nên rất lạnh lùng. Nói với Đình Phong nhưng bà không thèm nhìn vào anh:

_Tôi không hỏi cậu. Mi Mi, mẹ không muốn nhắc lại lần nữa đâu. Chắc con hiểu tính mẹ rồi chứ hả?

Nghe thấy giọng nói vô cùng nghiêm khắc của mẹ. Tiểu Minh biết không thể nào giấu giếm được nữa. Sợ Đình Phong thấy khó chịu với thái độ của mẹ, cô quay sang Đình Phong, hỏi nhỏ:

_Nãy anh định hỏi em gì vậy?

_À, em muốn ăn gì trưa nay để anh mua luôn cho.

_Ừm, em chưa nghĩ ra, anh mua hamburger cho em cũng được nha. Thôi anh đi đi, em nói chuyện với mẹ một tí.

_Ừ, anh đi. Cháu chào bác ạ.

Đình Phong cúi chào mẹ Tiểu Minh rồi lại đi ra. Anh quả thực đang vô cùng bực tức, nãy người phụ nữ đó đâm vào anh đã không xin lỗi, bây giờ lại có thái độ như thế. Nếu không phải là mẹ Tiểu Minh, mẹ của người con gái anh yêu thì anh đã không tiếc gì mà chử i cho bà ta một trận rồi. Thật chẳng giống người có học tí nào. Đình Phong vừa đi vừa lầm bầm. Nhưng kể ra, sự xuất hiện của bà cũng mang lại cho Đình Phong một chút thích thú. Nếu mẹ Tiểu Minh biết chuyện cô với Hạo Du, không biết sẽ xử lý thế nào.

Chờ Đình Phong đi một lúc rồi, đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của mẹ, Tiểu Minh lo sợ vô cùng. Cô tự tay tháo băng ra mà không để mẹ nhắc thêm. Vết cắt đã se se lại, chỉ còn lại sẹo là một vệt dài ngang cổ tay, có lẽ sẽ không bao giờ biến mất được.

Mẹ Tiểu Minh nhìn thấy vết thương trên tay con mình mà gương mặt biến sắc, từ đỏ hồng sang trắng bệch. Vậy là bà đã đoán đúng. Có chuyện gì khiến cô con gái lúc nào cũng lạc quan, yêu đời của bà phải tự sát, là chuyện gì???

_Mi Mi, chuyện này là sao con? – bà cầm lấy tay con mình thương xót.

Tiểu Minh nghe mẹ hỏi rồi chỉ lẳng lặng lắc đầu. Cô thu tay lại rồi thở dài. Vậy là mẹ cô đã biết cô tự tử, những chuyện liên quan thì cô phải trả lời mẹ sao đây.

_Mi Mi, con gái mẹ lúc nào cũng vui cười cơ mà, sao bây giờ con tiều tụy thế này, lại còn dám làm cái việc dại dột ấy. Vì sao hả con? Có phải vì Hạo Du, nó đối xử với con không tốt?

Vừa nghe thấy hai chữ “Hạo Du”, Tiểu Minh thấy như có một dòng điện chạy dọc toàn thân, cô ngẩng lên nhìn mẹ mà lắc đầu lia lịa. Nhưng hai dòng nước mắt chảy dài hai gò má đã cho mẹ cô biết câu trả lời.

Mẹ Tiểu Minh nhìn thấy con gái mình khóc, bà phải cố nén lòng mãi để nước mắt không chảy ra. Cố giữ được sự bình tĩnh, bà tiếp tục hỏi:

_Mi Mi, Hạo Du đâu rồi? Thế nó đâu rồi mà lại không ở đây chăm sóc con hả?

Tiểu Minh nghẹn ngào, vẫn muốn cố gắng che giấu cho Hạo Du:

_Mẹ, anh ấy phải đi học nên không ở đây được.

_Đi học? Mi Mi, con định nói dối mẹ đến bao giờ. Mấy hôm mẹ gọi cho con không được nên rất lo lắng, gọi cho Hạo Du thì nó kêu con vẫn khỏe rồi viện cớ không cho mẹ gặp con. Đến hôm nay, mẹ quyết định gác việc ở công ti đến thăm hai đứa thì thấy nhà đóng cửa, mẹ mới tìm đến trường. Thầy chủ nhiệm con nói là con đã nghỉ học ba hôm nay vì bị ốm. Con có biết là khi ấy tim mẹ như ngừng đập không? Rồi mẹ xuống lớp Hạo Du, rồi cũng biết tin nó nghỉ học ba ngày rồi. Không hiểu hai đứa bây giờ đang ở đâu, cuối cùng thì có một cô bé cho mẹ biết con đang nằm viện, nhưng con làm sao thì nó không chịu nói. Đến bây giờ đây, thì con lại nói dối mẹ. Con nói thật đi, vì sao con lại làm chuyện dại dột ấy. Còn Hạo Du thì nó ở đâu? Ở đâu mà không đi học cũng không chăm sóc con, hả?

Trước những lời nói của mẹ, Tiểu Minh chỉ biết khóc thôi chứ không biết phải nói gì nữa. Cô cầm lấy tay mà khóc lên nức nở, vừa lo vừa sợ. Lo sợ mẹ cô sẽ biết tất cả mọi chuyện. Rồi còn buồn nữa, Hạo Du không đi học cũng không đến thăm cô, hẳn là anh đang ở chỗ Tú Giang, đang vui vẻ bên cô ấy rồi.

Thấy Tiểu Minh khóc đáng thương như vậy, người phụ nữ không khỏi thương xót con gái mình. Nhưng bà cần phải biết sự thật, người làm mẹ như bà, đã để con mình phải chịu đau khổ đến mức phải tự tử như thế, bà còn tưởng cô bé được sống hạnh phúc. Bây giờ, cho dù mọi chuyện có là sự thật đau đớn đến đâu, nếu Tiểu Minh không nói, bà cũng phải tự tìm hiểu.

_Mi Mi, kể cho mẹ nghe đi con, mọi chuyện là thế nào. Nào, con ngoan của mẹ, con nín đi.

Bà vừa nói vừa ôm con vào lòng vuốt tóc cô nhẹ nhàng, âu yếm. Trước lời nói dịu dàng của mẹ, thêm cái ôm ấm áp tràn đầy tình yêu thương, Tiểu Minh cuối cùng cũng quyết định nói ra hết mọi chuyện. Cô sụt sùi nói:

_Mẹ à, mẹ cũng biết…con với Hạo Du không có tình cảm với nhau phải không ạ. Thực ra, Hạo Du, anh ấy có người yêu rồi.

_Gì cơ, nó dám “ngoại tình” khi đã có vợ sao? – mẹ Tiểu Minh vừa ngạc nhiên vừa tức giận, hỏi.

Thấy mẹ hiểu sai ý mình, Tiểu Minh vội thanh minh ngay. Cho dù có phải kể hết tất cả sự thật, cô cũng vẫn sẽ bảo vệ Hạo Du đến cùng.

_Không, không phải, anh ấy có người yêu…trước khi bọn con lấy ngay.

Nghe thấy Tiểu Minh nói vậy, mẹ cô còn bực tức hơn nữa. Chuyện Hạo Du đã có người yêu, vợ chồng bà không hề hay biết, lại còn cùng gia đình thông gia vun đắp cho hai đứa nó nảy sinh tình cảm. Thế mà bây giờ, con gái bà phải chịu khổ thế đây khi chồng nó có người yêu mà không yêu thương nó. Làm sao người làm mẹ như bà có thể chấp nhận con mình phải chịu thiệt thòi như vậy.

_Mi Mi, được rồi, con đợi ở đây, mẹ sẽ bảo bác sĩ đến khám lại toàn bộ cho con, sau đó hai mẹ con mình sẽ cùng đi…

_Đi đâu hả mẹ? – Tiểu Minh thấy mẹ tức giận như vậy thì không khỏi lo lắng.

_Sang nhà thông gia, mẹ phải làm rõ chuyện này.

_Không…không, mẹ…mẹ nghe con nói đã, mẹ…

Thấy mẹ quyết tâm đứng dậy mà đi ra cửa, Tiểu Minh mới vội níu tay mẹ lại. Nếu bây giờ mẹ cô sang nhà Hạo Du làm rõ chuyện thì mọi chuyện sẽ lộ ra hết. Nếu bố chồng cô biết chuyện cô tử tự vì Hạo Du, khéo còn đánh cậu nữa. Không, không được, cô không thể để vậy được.

_Mẹ à, mẹ nghe con nói đã mẹ. Mẹ…

_Con còn muốn nói sao nữa đây. Mẹ không thể để con phải chịu thiệt thòi như thế được.

_Không có đâu mẹ. Mẹ nghe con nói nè, con…con cũng không yêu Hạo Du, con đã có…có…bạn trai rồi.

_Con…có…?

Lần này nghe con mình nói vậy, mẹ Tiểu Minh mới về lại giường ngồi, nhưng bà vẫn chưa tin lắm nên phải hỏi lại ngay. Biết đâu, chỉ vì bảo vệ Hạo Du nên con gái bà mới nói như vậy.

_Vâng… Con xin lỗi vì giấu mẹ, con cũng biết là con chưa nên có…bạn trai, nhưng… Anh…anh Đình Phong, anh ấy mới là người con yêu. Anh ấy cũng rất yêu con nên luôn ở bên chăm sóc con, mẹ thấy đấy, anh ấy còn gọi con là “vịt con” nữa, rất thân mật phải không ạ. – Tiểu Minh vừa nói vừa cố cười.

_Cậu trai lúc nãy…là…bạn trai con? Là người con yêu? – mẹ Tiểu Minh vẫn nghi hoặc.

_Dạ vâng ạ.

_Vậy thì càng phải đến nhà thông gia nói rõ ngọn ngành. Hai đứa đã không yêu nhau thì con duy trì hôn nhân này làm gì nữa.

Mẹ Tiểu Minh nói rồi lại đứng dậy. Thấy thế, Tiểu Minh mới vội kéo mẹ ngồi xuống. Cô ôm ngay lấy mẹ, thủ thỉ vào tai bà:

_Mẹ à, mẹ ơi, chuyện này bố còn chưa biết, con cũng chưa có quyết định gì cả, mẹ phải để con nói chuyện với Hạo Du đã chứ.

_Bố thì mẹ sẽ đến công ti ngay bây giờ để nói với ông ấy. Còn Hạo Du, con định nói chuyện gì với nó nữa, con nằm viện mà nó không có đến thăm con. Mẹ còn chưa truy hỏi vì sao con tự tử đâu đấy.

_Mẹ…

Tiểu Minh nhìn mẹ, lại bắt đầu sụt sùi, đúng là may mà mẹ cô không truy hỏi lý do cô tự sát nhưng nếu bà cứ quyết tâm sang nhà Hạo Du nói chuyện rõ ràng với mẹ chồng cô thì cô biết phải làm sao đây.

_Mi Mi, hay là con không muốn li hôn với nó. Con nói mẹ nghe xem nào.

Tiểu Minh nghe mẹ hỏi, cô chỉ cúi gằm mặt không nói gì, thực ra là vì cô đang suy nghĩ nên phải nói thế nào. Cô sao mà lại muốn li hôn với Hạo Du được chứ, nhưng dường như mối quan hệ “vợ chồng bắt ép” này cũng không còn ràng buộc hai người nữa, sớm muộn gì chuyện li hôn cũng xảy ra, cô có không muốn cũng không thể. Huống chi, chính cô đã có cái quyết định, nếu hôm nay Hạo Du không đến thăm cô, cô sẽ tự làm đơn xin li hôn trước và đồng ý làm bạn gái anh Đình Phong. Nhưng nếu bây giờ mẹ và bố cô đến nói chuyện với bố mẹ Hạo Du, cô chỉ sợ Hạo Du bị bắt ép quay về bên cô lại càng ghét cô hơn, hoặc là, anh sẽ phản đối đến cùng rồi nhỡ đâu sẽ bị bố anh đánh. Như vậy sẽ làm mọi chuyện thêm tồi tệ mất thôi. Cô phải nói với mẹ thế nào đây để mẹ cô không đến thăm nhà thông gia nữa. Cô…thực sự vẫn còn muốn chờ xem, hôm nay Hạo Du có đến thăm cô không, anh có còn chút tình thương gì dành cho cô không.

_Mẹ à… – Tiểu Minh vừa nói vừa dụi đầu vào ngực mẹ như làm nũng – tất nhiên là cuộc hôn nhân của chúng con nên sớm kết thúc vì cả hai bọn con đều không có tình cảm với nhau. Nhưng mẹ này, cuộc hôn nhân này là do cha mẹ sắp đặt, bọn con vì nghe theo lời bố mẹ nên mới đồng ý cưới và về ở với nhau. Bọn con sớm cũng có những giao hẹn sẽ không ai can thiệp vào cuộc sống của ai rồi. Mà Hạo Du, ngoài việc anh ấy không yêu con ra, thì anh ấy rất tốt với con, cuộc sống hôn nhân cũng khá là êm ấm. Bây giờ mẹ muốn con li dị, vì muốn tốt cho con, con hiểu, nhưng mẹ có thể để cho chúng con tự sắp xếp giải quyết được không mẹ. Nếu mẹ sang bên đó đòi nói chuyện rõ ràng sẽ chỉ làm to chuyện thêm thôi, trong chuyện này không ai có lỗi đâu mẹ. Mẹ nghe con lần này đi, được không mẹ.

Mẹ Tiểu Minh nghe con gái mình nói vậy, tự trong đầu cũng thấy có phần đúng đắn. Nhưng bà vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng hết những gì Tiểu Minh nói được. Nếu trong chuyện này, Hạo Du không có lỗi gì, thì tại sao con gái bà phải tự tử, lại còn bị suy nhược cơ thể. Nếu không liên quan đến nó, vì đâu mà Tiểu Minh vừa nghe đến tên Hạo Du đã rơm rớm nước mắt, lại còn phải nói dối cho nó? Hơn nữa, cho dù Hạo Du không yêu Tiểu Minh, xét về tình về lý, nó vẫn phải đến mà chăm sóc cô bé chứ, sao lại để mặc Tiểu Minh cho người yêu nó chăm được. Riêng chuyện này bà đã thấy con gái mình phải chịu nhiều thiệt thòi rồi. Còn chưa kể, Hạo Du dám giấu bà chuyện Tiểu Minh tự tử phải nằm viện đã mấy hôm, bà tự thấy không thể nào để yên chuyện này được.

_Mi Mi, mẹ vẫn…

_Mẹ à – Tiểu Minh vội ngắt lời mẹ ngay – mẹ không tin con sao. Mẹ à, nghe con đi mà, được không mẹ.

_Haiz, thôi được rồi. Nhưng mà có chuyện này con chưa được biết. Con với Hạo Du…vẫn chưa đăng kí kết hôn, hai con mới chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi. Bố mẹ định đến khi nào các con đủ tuổi…

_Vậy…ý mẹ là…

_Nếu các con muốn li hôn cũng không cần phải ra toà gì cả, hai gia đình sẽ nói chuyện và tự cắt đứt mối quan hệ thông gia. Nhưng nếu con muốn, thì con cứ làm đơn li dị, kí vào rồi đưa cho Hạo Du kí, chắc nó cũng chưa biết chuyện này đâu.

_Dạ…vâng…

Tiểu Minh trả lời chán nản. Hóa ra cô với Hạo Du chẳng phải là vợ chồng trên giấy tờ, sự ràng buộc giữa hai người…thực ra cũng đâu có. Nếu Hạo Du biết chuyện này, chắc anh cũng chẳng phải quan tâm, chăm sóc cô theo nghĩa vụ như vậy. Nhưng…cũng may là Hạo Du chưa biết, nếu không, cuộc hôn nhân của cô đã sớm đi đến hồi kết thúc rồi chứ cũng chẳng kéo dài đến tận bây giờ.

_Mi Mi, mẹ bây giờ sẽ gọi cho viện trưởng cử bác sĩ xuống khám cho con. Nếu sức khỏe con đã bình phục, con phải về nhà với mẹ.

_Mẹ à, con…vẫn còn yếu lắm. Ở đây đã có anh Đình Phong lo cho con, mẹ đừng lo. Bác sĩ vào khám cho con mỗi ngày mà. Bao giờ con khỏe lại hoàn toàn, con sẽ về nhà ngay, bao giờ con giải quyết xong cuộc hôn nhân này…

_Nếu còn yếu mẹ có thể mời bác sĩ đến nhà…

_Mẹ…! – Tiểu Minh nhăn nhó nũng nịu.

_Con thật là bướng bỉnh hết chỗ nói. Bây giờ có người yêu rồi nên không cần bà mẹ này chăm sóc cho nữa phải không.

_Không mà mẹ. Con hứa bao giờ khỏe sẽ về ngay. Sắp Tết rồi còn gì, mẹ nhỉ.

_Haiz, ừ, thôi được rồi, vậy mẹ sẽ cho bác quản gia thường xuyên đến thăm con.

Tiểu Minh nghe mẹ “ừ”, chưa kịp nhoẻn miệng cười đã lại nghe đến vế sau, mặt lại nhăn nhó:

_Không, mẹ, con…con chỉ cần anh Đình Phong chăm sóc thôi mẹ.

_Aizz, con bé này. Bé tí tuổi đã… Thôi được rồi, vậy mẹ sẽ gọi cho viện trưởng mỗi ngày. Mà…phòng VIP 1 này, người ta tự sắp xếp cho con hả?

_Dạ, con không biết, chắc là Đình Phong… Sao hả mẹ?

_Không sao. Thôi được rồi, mẹ phải về công ti bây giờ, nhớ ăn uống đầy đủ, rồi mẹ sẽ tìm hiểu anh chàng của con đấy, nghe chưa.

_Hì hì, vâng ạ. Mẹ ơi, mẹ tạm thời giấu bố cho con chuyện này nhé.

_Ừ, mẹ về đây.

_Con chào mẹ.

Tiểu Minh tươi cười ra tiễn mẹ, thấy mẹ đi xa rồi mới đóng cửa và về lại giường ngồi thở dài. Cô càng ngày càng thấy mình giả tạo quá, sao có thể nói dối mẹ một cách dễ dàng như thế. May mà Đình Phong không có ở đây…haiz…

Tiểu Minh chán nản lại chui lên giường nằm, cô lại lật cái chăn vừa gập xong ra trùm kín đầu, mệt mỏi quá rồi chẳng muốn suy nghĩ gì nữa, tất cả là tại cô hết, tại cô xấu xa, bây giờ lộ chuyện rồi còn liên lụy đến cả Hạo Du nữa. Chỉ sợ, nếu bố mẹ anh biết sẽ giận mà không chấp nhận anh với Tú Giang… Lỗi lầm của cô sẽ càng ngày càng chồng chất mất thôi.

“Cốc…cốc…cốc…”

Giật mình, Tiểu Minh bật ngay dậy vì nghe thấy tiếng gõ cửa. Là ai mà đến phòng cô còn phải gõ cửa nữa, lẽ nào là…Hạo Du? Tiểu Minh thấy tim mình cứ đập loạn xạ cả lên. Cô chỉnh lại tóc, quần áo, ngồi ngay ngắn lại trên giường rồi mới lên tiếng.

_Ai đấy ạ, vào đi ạ.

Rồi cánh cửa bật mở, Tiểu Minh hồi hộp nhìn vào cái người vừa mới bước vào. Là một người con trai dáng người mảnh khảnh

“Cốc…cốc…cốc…”

Giật mình, Tiểu Minh bật ngay dậy vì nghe thấy tiếng gõ cửa. Là ai mà đến phòng cô còn phải gõ cửa nữa, lẽ nào là…Hạo Du? Tiểu Minh thấy tim mình cứ đập loạn xạ cả lên. Cô chỉnh lại tóc, quần áo, ngồi ngay ngắn lại trên giường rồi mới lên tiếng.

_Ai đấy ạ, vào đi ạ.

Rồi cánh cửa bật mở, Tiểu Minh hồi hộp nhìn vào cái người vừa mới bước vào. Là một người con trai dáng người mảnh khảnh, đi cùng là mấy người con trai nữa. Haiz, là nhóm Hiểu Minh, bạn của anh Đình Phong.

_Chị hai, chị thế nào rồi, đã khỏe chưa?

_Chị hai, bọn em giờ mới đến thăm chị, thật là thất lễ.

_Chị hai, bọn em mua đồ đến thăm chị nè.

_Chị hai,…

Mấy anh bạn Đình Phong vừa vào đã làm náo loạn cả phòng bệnh lên. Tiểu Minh tươi cười nhìn họ.

_Đừng gọi em là chị hai mà, cứ gọi là Minh Minh hay Tiểu Minh là được rồi. Các anh đến thăm em thế này thật tốt quá, còn mua quà cho em.

_Có gì đâu mà. Sáng bọn anh vừa bị đại ca chử i cho một trận đây.

_Sao thế ạ?

_Chuyện em bị nhóm Gia Nhi đánh đó, bọn anh không bảo vệ được cho em, nên bị đại ca mắng té tát.

_Đừng giận bọn anh nha. Bọn anh cũng đâu biết. Đại ca sang Thái thế là mấy đứa chẳng đến trường.

_Đúng rồi, có đại ca đi học chăm chỉ nên bọn anh mới đi, chứ đại ca nghỉ nên bọn anh cũng thôi luôn, hihi.

Tiểu Minh nghe mấy anh bạn Đình Phong nói mà phì cười:

_Hì, không…không sao mà, chuyện qua lâu rồi, thế…các anh đã gặp Đình Phong lúc nào ạ?

_Lúc sáng đó, bị đại ca mắng thế là bọn anh đến thăm em luôn, mà nãy cũng vừa gặp. Bọn anh có mua socola đó, đại ca bảo em thích ăn socola.

_Dạ vâng ạ, cảm ơn các anh. Ơ thế vừa gặp, vậy Đình Phong đâu rồi ạ?

_Nãy bọn anh đến thì thấy đại ca đang đi vòng vòng quanh khuôn viên với bà nào ý, hình như không phải là mẹ.

Tiểu Minh nghe Vương Kì nói thế mà giật nảy mình, chắc không phải mẹ cô đấy chứ.

_A, có phải một người phụ nữ mặc váy áo xanh lục?

_Ừ, đúng rồi, đúng rồi đó.

_Hic, vậy là mẹ em đó.

_Haha, mẹ vợ dặn dò con rể hả, đúng không, haha.

_A, không phải mà >.

Tiểu Minh đỏ bừng mặt. Thực ra, từ cái ngày Đình Phong giới thiệu cô là “chị hai” đó, Tiểu Minh cũng chưa khi nào có dịp thanh minh lại, cứ để bọn họ hiểu lầm cô là người yêu Đình Phong. Bây giờ cô có nên nói cho họ biết không đây, dù sao, nếu hôm nay…

_Các anh à, thực ra…

_A, đại ca, đại ca nói chuyện với mẹ vợ xong rồi đó hả?

_Mấy thằng này, sao lại biết vậy hả.

Nghe thấy tiếng Đình Phong từ ngoài cửa, Tiểu Minh thôi không nói nữa mà quay ra nhìn anh, tươi cười. Đình Phong giơ hai túi đồ thơm phức lên như khoe với Tiểu Minh. Anh ngồi xuống cạnh cô, cũng cười tươi, ánh mắt nhìn cô âu yếm.

_Vịt con, anh mua rất nhiều, cho em ăn bao giờ béo lên thì thôi nè.

Thấy Đình Phong với Tiểu Minh (có vẻ) chuẩn bị ăn trưa, lại tình cảm như rhế, nhóm Hiểu Minh cũng biết ý mà nháy nhau ra về.

_Đại ca, chị hai à, bọn em đến thăm chị hai rồi về đây nha, không làm phiền hai người nữa.

_Chị hai mau khỏe đi học nhé, vắng đại ca bọn em chẳng muốn đến trường nữa.

_Chị hai à…

_Dạ vâng, bye các anh nha.

Tiểu Minh vẫy tay chào rồi cảm ơn họ rối rít, xong cô lại lên giường ngồi bên cạnh Đình Phong, quay sang nhìn anh cười toe toét. Vừa nãy tâm trạng còn chưa tốt, bây giờ nói chuyện xong với nhóm bạn anh Đình Phong, Tiểu Minh lại thấy vui vui.

_Nhìn thấy thức ăn vui quá rồi phải không? Đây, em ăn đi.

Đình Phong thấy Tiểu Minh quay ra nhìn mình, vẻ mặt rất…ham hố, đoán ngay là cô đòi ăn nên đưa liền đùi gà rán và xúc xích rán cho cô trước. Nào ngờ, bị Tiểu Minh gõ cho một phát vào đầu đau điếng rồi còn bị lườm.

_Anh cứ làm như em là con cún bị bỏ đói lâu ngày rồi vậy, nhìn mặt em vui là bảo em thấy thức ăn nên vậy hả.

Đình Phong nghe Tiểu Minh nói chỉ biết nhăn nhó…cười.

_Hì, rồi anh sai, mau ăn đi không nguội.

Tiểu Minh cầm túi đồ anh mua, vẫn còn không quên lườm Đình Phong một cái nữa. Thấy anh mua nhiều, Tiểu Minh mới mở từng hộp ra xem thì thật sự, thấy không chịu nổi anh chàng Đình Phong này.

_Đình Phong, sao anh mua tới tận bốn đùi gà, lại còn tới tám cái xúc xích rán. Anh…nghĩ em là gì đây hả.

Đình Phong thấy Tiểu Minh như vậy thì chỉ cười hiền, anh chỉ từng cái:

_Anh không biết em có ăn ớt hay không, hay thích ăn thế nào nên…

_Thế còn hamburger… – Tiểu Minh nhăn mặt, không lẽ Đình Phong cũng mua mỗi cái một vị, hic.

_À, hamburger, em yên tâm, anh chỉ mua có ba cái thôi, một thịt gà, một thịt bò, một tôm…

_Ha, chỉ có ba cái thôi…

Tiểu Minh nhìn Đình Phong ngán ngẩm, không ngờ một người đứng nhất cả khối về điểm số lại…kém thông minh đến thế. Nhưng mà, cũng không thể trách anh được, vì Tiểu Minh không có điện thoại, Đình Phong không biết làm thế nào nên mới mua như thế.

Một tay ôm đống đùi gà, Tiểu Minh thở dài một cái rồi quay sang anh, hỏi một câu…chẳng liên quan lắm:

_Đình Phong, nghe mấy anh Ác ma nói anh rất chăm chỉ đi học.

Đình Phong nghe thấy liền gật gù.

_Ừ, hôm nào anh cũng đến trường.

_Anh không đến trường thì đi đâu. – Tiểu Minh nhíu mày.

_Hihi, trêu em tí, nhưng đúng là hôm nào anh cũng đến lớp, không có hôm nào cũng vắng mặt cả.

_Có chép bài không?

_Tất nhiên là…không. Một thiên tài như anh thì cần gì phải chép chứ, hehe.

Đình Phong nói rồi cười ranh mãnh, xoa xoa đầu Tiểu Minh đang “gặm” đùi gà rán bên cạnh. Nhìn Tiểu Minh miệng còn dính mỡ, quay ra nhìn mình gườm gườm, vẻ mặt khó hiểu, rồi lại cười toe, Đình Phong thấy rất vui. Tiểu Minh cứ vui vẻ thế này, đối với anh thật là tốt. Đình Phong rất sợ nhìn thấy Tiểu Minh khóc. Mỗi lần cô khóc, anh chỉ biết ôm cô vào lòng mà dỗ dành chứ chẳng biết an ủi sao vì Tiểu Minh chẳng bao giờ nói cho anh biết lí do cô như vậy. Tốt nhất là lúc nào Tiểu Minh cũng như thế này, không buồn bã nữa, anh dù có bị cô…lườm cũng thấy sung sướng!

_À, Đình Phong này…

_Sao em? – Tiểu Minh bỗng gọi làm cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

_Anh cũng ăn đùi gà đi chứ, xúc xích nữa này. Đình Phong này, nãy mẹ em nói chuyện với anh à?

_Ừm.

Đình Phong nghe Tiểu Minh nói thì chỉ ậm ừ. Nãy anh vừa vào đến cổng thì thấy có một chiếc ôtô dừng ngay trước mặt, sau đó thì mẹ Tiểu Minh bước ra từ đó. Bà bảo muốn nói chuyện với anh nên hai người đã đi lòng vòng quanh khuôn viên bệnh viện một lúc. Bà hỏi anh có biết chuyện Tiểu Minh có chồng không, có biết cô bé vì sao lại tử tự không. Nhưng cái quan trọng nhất là bà bảo với anh là đã nhìn thấy anh làm phục vụ trong Miss…, còn bảo nếu gia thế không ngang bằng, tốt nhất chỉ nên quan hệ yêu đương với Tiểu Minh một thời gian rồi chấm dứt. Đình Phong đi bên cạnh mà cũng chẳng biết mình nên có tâm trạng gì nữa. Anh thực ra đâu đã được làm người yêu của Tiểu Minh, còn chuyện gia thế…anh chẳng biết nói sao nên cứ gật đầu.

_Dù sao con bé cũng có vẻ rất yêu cậu, hãy cứ chăm sóc tốt cho nó, tôi sẽ trả cho cậu nhiều hơn số tiền cậu kiếm được ở Miss…

“Con bé cũng có vẻ rất yêu cậu”, haiz, giá mà đó là sự thật thì thật là tốt.

_Đình Phong, anh sao thế anh, sao tự nhiên lại ngồi thừ ra thế?

Tiểu Minh lay lay người Đình Phong, thấy anh cứ ngồi lặng yên nhìn xuống sàn, cô bỗng thấy lo không biết mẹ mình đã nói gì với Đình Phong mà để anh có vẻ mặt như thế. Không phải là nói gì đó quá đáng đấy chứ.

Đình Phong bị Tiểu Minh gọi đột ngột thì bị kéo ngay ra khỏi mớ suy nghĩ lộn xộn. Anh lại nở nụ cười vốn có.

_Anh không sao, hì.

_Nãy mẹ em có nói gì với anh không?

_À, dặn dò anh chăm sóc cho em thôi. Mà Tiểu Minh này, em…nói với mẹ…anh là người yêu của em à?

Đình Phong vừa nói vừa nhìn vào mắt Tiểu Minh, thấy đôi mắt trong veo có một chút xao động. Tiểu Minh cúi gằm mặt ngay sau đó, cô vì bảo vệ Hạo Du nên đã nói dối mẹ như vậy, cô lại làm cho Đình Phong buồn nữa rồi.

_Em chỉ vì…

_Ừ, anh biết rồi – Đình Phong cười buồn – anh nhất định sẽ chờ câu trả lời từ chính em vào ngày mai. Thôi em ăn tiếp đi. Anh phải ra ngoài một tí, Tiểu Phần chắc cũng sắp tan học rồi, tí cô ấy sẽ đến chơi với em.

_Anh đi đâu?

_Ngắm mấy cô chân dài một tí, hihi.

Vừa nói đùa, Đình Phong vừa xoa xoa đầu Tiểu Minh, còn cười tươi. Rồi anh ra khỏi phòng luôn. Đình Phong bây giờ phải đến Miss… , anh đã nghỉ làm ở đấy mấy hôm để chăm sóc Tiểu Minh, lại còn xin lương sớm hơn một tuần, giờ Tiểu Minh đã khỏe hơn, anh phải quay lại làm bù nữa.

Miss… là một nhà hàng tương đối lớn ở cái thành phố này, Đình Phong làm phục vụ ở đây từ đầu lớp mười, chẳng hiểu sao họ lại nhận một thằng nhóc 16 tuổi vào làm nhưng cũng nhờ vậy mà anh kiếm được tiền chi tiêu mà không cần phải dùng tiền của “hai con người đó”. Khi đầu anh chỉ làm phục vụ nhưng số tiền của nhận được một tháng là rất nhiều. Đến bây giờ, Đình Phong thỉnh thoảng còn làm bánh nữa, bánh của anh cũng rất được phái nữ ưa chuộng nên tiền lương hàng tháng lại còn nhiều hơn nữa.

Đình Phong chưa bao giờ nghi ngờ vì sao mình lại được ưu ái đến vậy. Ngay từ khi đến xin việc, Đình Phong đã được nhận ngay vào làm, công việc rất nhẹ nhàng mà lương lại nhiều. Rồi khi anh muốn học làm bánh, ông chủ cũng đồng ý luôn không chút lăn tăn, còn cho phép đưa bánh anh làm ra phục vụ khách. Nhiều khi, ông chủ còn hỏi han anh làm có mệt lắm không, rồi còn cho anh nhận thêm tiền bồi dưỡng. Đình Phong nghỉ làm cũng vẫn được lấy tiền.

Bây giờ, thì anh đã hiểu vì sao, là vì “ông già đó” đã can thiệp vào công việc của anh, có lẽ anh sẽ chỉ làm ở Miss… vài hôm nữa rồi sau Tết sẽ phải về làm cho ông ta.

_Con muốn nhờ ta gọi điện đến cho viện trưởng bệnh viện đó để sắp xếp phòng VIP cho người con gái con yêu?

_Đúng vậy. Tôi chỉ nhờ ông đúng việc này thôi.

_Với tính cách của con, ta đoán là cô bé ấy đang nằm trong phòng VIP rồi, con chỉ muốn chắc chắn sẽ không ai chuyển phòng đi thôi, phải không?

_Đừng nhiều lời nữa, hãy làm theo lời tôi đi, rồi tôi sẽ không đến làm phiền ông nữa đâu.

_Đình Phong, sao con lại nói như vậy, việc con trai ta nhờ, ta chắc chắn sẽ làm, cho dù khó khăn đến đâu, huống chi chỉ là một cuộc điện thoại. Nhưng…ta có một yêu cầu.

_Hừ, yêu cầu gì thì ông cứ gọi đi đã.

_Không, phải nói rõ ràng đã.

_Thôi được rồi, trừ việc bắt tôi về nhà ra, yêu cầu gì cũng được.

_Ta muốn con về nhà, giúp ta quản lí ĐP1.

_Không. Tôi đã nói là sẽ…

_Ta sẽ trả tiền viện phí cho cô bé.

_Không cần. Tiền tôi kiếm được đủ để trả tiền viện phí cho cô ấy. Ông đổi yêu cầu gì nhanh lên, tôi không rảnh đâu.

_Con định đi đâu, có phải đến Miss… để lấy tiền lương sớm?

_Ông…sao ông biết.

_Tất nhiên là ta biết, thậm chí ra còn có thể không cho con lĩnh số tiền đấy.

_Ông…ông nói cái gì?

_Con không phải tức giận như thế, Đình Phong. Ta nói cho con biết, con nghĩ là số tiền con làm ra đủ để con tự nuôi sống bản thân mà không cần đến sự trợ giúp của ta sao. Con nghĩ là chỉ làm phục vụ mà số tiền lương lên đến mấy chục triệu một tháng sao. Con thật ngây thơ quá đấy, Phong Phong ạ.

_Đừng có gọi tôi như thế! Ông…ông dám can thiệp vào công việc của tôi sao, ông dám…

_Ngoan nào con trai, lớn tiếng với bố của mình không phải là điều một đứa con ngoan nên làm đâu. Bây giờ tính thế nào đây. Con cần lấy danh nghĩa của ta để họ sắp xếp phòng VIP cho con bé con yêu, ta có thể giúp con nhưng cũng có thể khiến họ đổi phòng cho nó. Chỉ cần con về làm cho ta, cô bé sẽ được chăm sóc trong điều kiện tốt nhất, tiền viện phí con cũng không phải lo, chẳng phải là một cuộc trao đổi quá hời sao.

_Tôi sẽ không bao giờ về làm cho ông đâu.

_Vậy được thôi. Con bé sẽ được chuyển sang phòng thường ngay bây giờ, và tiền lương, còn chờ tuần sau lấy nhé.

_Ông…ông…

_Ta cho con hai phút suy nghĩ đấy. Hãy nghĩ kĩ đi.

_Thôi được rồi, tôi chấp nhận, gọi ngay đi.

_Đồng ý thì hãy kí vào đây, ta cần có sự đảm bảo.

_Hừ, được rồi đó, nhanh lên.

Nghĩ lại đến đây, Đình Phong thấy tức giận đến nỗi máu trong người như đang sôi lên sùng sục, tay nắm chặt tay lái khiến nó như có thể vỡ vụn ra ngay tức khắc. Anh thật sự, bây giờ, chỉ muốn đâm chết một ai đó trên đường cho hả dạ. Tất nhiên là anh không đến nỗi ngu ngốc như vậy.

Sự tức giận như hóa thành lực đẩy, khiến cho chiếc xe lao đi vun vút trên đường.

Tiểu Minh ngồi một mình trong phòng bệnh, cô cầm cái đùi gà rán đã nguội từ bao giờ. Cố gắng “gặm” nốt nó, cô lại xếp lại đồ Đình Phong mua gọn ghẽ lên bàn rồi mới đứng dậy vào trong rửa tay.

Xả nước cho đầy bồn rửa mặt, Tiểu Minh rửa sạch bên tay dính mỡ rồi lại xả thêm một bồn đầy nước nữa mà hất lên mặt. Nước lành lạnh chảy từ từ từ mặt xuống cổ làm cô khẽ rùng mình. Cô lấy khăn lau khô nước trên mặt đi rồi trở lại giường ngồi. Không hiểu sao, khi không có ai ở bên cạnh thế này, Tiểu Minh lại có cảm giác sợ hãi rất mơ hồ. Nỗi sợ bao trùm khiến cô thở cũng không dám thở mạnh.

Đang ngồi ngẩn ra trên giường, cổ tay của Tiểu Minh bỗng đau đau. Cô đưa cánh tay trái lên rồi mới biết nước đã ngấm vào ướt hết cả băng. Cô từ từ tháo ra rồi lấy giấy ăn nhẹ lau nước đi cho khô vết thương. Một vệt cắt vẫn còn hơi đỏ màu máu hiện ra ngang cổ tay trái, chỉ có duy nhất một vệt. Cô nhớ hôm đó, sau khi viết thư cho Hạo Du, cô đã chọn bộ váy đẹp nhất mang ra mặc rồi ngồi trên sàn lựa dao. Quả thực, Tiểu Minh cũng tự thấy sao mình lại có thể dũng cảm đến thế. Cô đã xem những bộ phim mà diễn viên trong đó cũng cắt tay tự tử, nhưng chẳng ai là bình tĩnh được như cô: chọn từng con dao lam, cắt thử giấy xem cái nào sắc nhất, loại những cái bị gỉ. Rồi sau khi chọn được cái…ưng ý nhất, Tiểu Minh mới định hình xem mình sẽ cắt theo…hình gì để dễ chết nhất, chết nhanh nhất mà ít gây đau đớn nhất, rồi sau đó mới “tác nghiệp”. Nghĩ đến đây, Tiểu Minh lại cười đến nỗi nước mắt chảy ra giàn dụa. Ngay cả đến lúc cô không còn suy nghĩ gì được nữa, mắt mờ dần đi, hình ảnh Hạo Du đang tươi cười vẫn hiện ra trước mắt cô. Rồi khi đó Tiểu Minh cũng cố gắng sức cười một cái thật tươi rồi mới nhắm mắt hẳn. Đến lúc sau, Đình Phong có đến rồi đưa cô đi viện thì cô đã chẳng biết gì được nữa rồi.

Tiểu Minh tự nhớ lại những khoảnh khắc “suýt” là cuối đời của cô ấy mà vết thương ở tay bỗng dưng nhức nhối lạ thường. Cô kéo cái chăn ra rồi lại nằm vào trong đó. Cô bắt đầu đưa tay ra nhẩm tính những ngày cô không được gặp Hạo Du. À, cũng chỉ bằng khoảng thời gian từ khi cô ở viện đến giờ, bốn hôm. Bốn hôm mà sao cô thấy như bốn thế kỉ ý nhỉ. Haiz, mà thực ra cô mới tỉnh được có từ hôm qua đến giờ chứ có lâu gì đâu. Nhưng…từ khi cô tỉnh, Hạo Du cũng không đến thăm cô. Hay là anh không biết, Tiểu Minh lại bắt đầu trăn trở. Hôm qua thì cô còn nghĩ là cùng đến lớp, Tiểu Phần chắc chắn sẽ báo cho Hạo Du biết, hôm nay cô mới biết là Hạo Du không đi học. Đúng rồi, có lẽ là anh không biết nên mới không đến thăm cô được, chứ làm sao mà Hạo Du lại vô tình vô nghĩa như vậy với cô được chứ.

Tự an ủi mình như vậy. Đang định nhắm mắt ngủ thì Tiểu Minh nghe thấy tiếng gọi khe khẽ từ ngoài cửa.

_Tiểu…Tiểu Minh…

Nghe thấy nhưng Tiểu Minh cũng không ngồi dậy nữa, cô biết là ai rồi mà.

_Tiểu Minh, bạn vẫn ngủ hả. Tớ, Tiểu Phần đây.

_Tớ không. Bạn đi học về rồi đó hả?

Tiểu Minh khi này mới miễn cưỡng “chui” ra khỏi chăn, cô có mấy chuyện muốn hỏi Tiểu Phần nữa.

Tiểu Phần đi vào để cặp sang bên giường kia rồi ngồi xuống bên cạnh Tiểu Minh. Thấy có nhiều đồ trên bàn mà lại không thấy Đình Phong đâu, Tiểu Phần mới hỏi:

_Sao nhiều đồ thế này, Tiểu Minh. Mà sao lại chỉ có mỗi bạn ở đây thế này?

_À, Đình Phong ra ngoài có việc gì đó, tớ không biết. Còn đây là đồ ăn anh ấy với bạn anh ấy mua cho tớ. Tiểu Phần cũng ăn đi, nhiều lắm.

_Thôi, tớ không đói.

Tiểu Minh tươi cười nói rồi đang mở túi định lấy đùi gà cho Tiểu Phần thì lại thấy cô bạn này từ chối với giọng cứ buồn buồn, làm Tiểu Minh cũng buồn theo. Cô ngồi yên trở lại, không hiểu vì sao Tiểu Phần lại như vậy. Đột nhiên, cô mới nhớ ra chuyện hôm qua.

_A, Tiểu Phần, bạn…giận tớ à?

_Giận? Tớ không có.

_Thật chứ?

_Ừ, tất nhiên rồi, bạn hỏi gì lạ vậy. Giận bạn thì tớ chẳng đến đây nữa đâu.

Tiểu Minh nghe Tiểu Phần nói liền nhoẻn cười. Tiểu Phần cũng cười. Cô vuốt tóc Tiểu Minh, nhẹ giọng nói:

_Hôm nay nhìn sắc mặt bạn tốt hơn rồi đó. Tay đỡ đau chưa?

_Ừ, đỡ nhiều rồi. Nhờ bạn chăm sóc cả, cám ơn bạn nhiều nhé. Anh Đình Phong bảo hôm nào bạn cũng lau người với thay quần áo cho tớ, hì hì.

_Hì.

Tiểu Phần gượng cười. Nghe thấy tên Đình Phong là tim cô lại nhói một cái buốt đau. Đêm hôm qua nằm giường bên không ngủ được, Tiểu Phần cứ nghe thấy Tiểu Minh gọi tên Hạo Du, quay ra thì thấy cô bạn này đang ôm Đình Phong rất chặt, Đình Phong cũng vòng tay ra sau ôm Tiểu Minh rất dịu dàng. Đình Phong chưa ngủ, cô biết, vì tay anh vẫn vỗ vỗ vào lưng Tiểu Minh nhẹ nhàng. Chắc anh đau đớn lắm khi ấy. Tiểu Phần còn thấy cánh tay anh vỗ lưng cô ấy run run. Bây giờ nhắc đến tên anh, nhớ lại chuyện đêm hôm qua, Tiểu Phần cũng thấy đau thay cho anh.

Tiểu Phần vừa nghĩ vừa ngước lên nhìn Tiểu Minh đang ngồi trên giường, tự nhiên cô thấy giận cô bạn này ghê gớm. Đình Phong có khi nào là không tốt với cô ấy chứ, mà Tiểu Minh lúc nào cũng chỉ làm khổ anh thôi, thật đáng ghét mà. Đình Phong thì luôn muốn là người mang lại hạnh phúc cho Tiểu Minh, còn Tiểu Minh thì…

Bất chợt, Tiểu Phần lại nhìn thấy những giọt nước mắt còn đọng lại bên khóe mi của Tiểu Minh. Tự nhiên nỗi ân hận cứ ùa về làm mũi cô cay cay. Sao cô lại có thể nghĩ là Tiểu Minh thật đáng ghét chứ, những gì cô bạn này phải chịu đựng, Tiểu Phần đâu phải là không biết. Đáng lẽ Tiểu Minh đã có thể được hưởng những ngày vui vẻ, hạnh phúc rồi, chỉ tại cô nên bây giờ cô ấy mới vẫn phải khóc. Cô mới thực sự là người đáng ghét.

_Tiểu Minh à, bạn lại vừa mới khóc hả?

Tiểu Minh nghe thấy Tiểu Phần hỏi mới vội lắc đầu:

_Không…không phải.

Thấy Tiểu Minh vừa cụp mắt xuống vừa lắc đầu như thế, Tiểu Phần cũng không định hỏi thêm, sợ nhắc đến Hạo Du, Tiểu Minh lại khóc tiếp thì thật là khổ. Cô cũng cứ ngồi cúi đầu nhìn xuống đất. Căn phòng có hai người mà yên tĩnh lạ thường, chỉ còn nghe thấy tiếng thở khe khẽ.

Được một lúc, trong phòng lại vang lên tiếng nói của cả hai người.

_Tớ có chuyện…

_Bạn nói trước đ…

Thấy cả hai cùng đồng thanh đến hai lần, Tiểu Minh mới mỉm cười bảo Tiểu Phần.

_Bạn nói trước đi.

Tiểu Phần cũng mỉm cười:

_Tớ định nói chuyện sáng nay…

_...mẹ tớ đến trường tìm tớ?

_Ừ, xin lỗi đã lộ chuyện bạn nằm viện nha. Tại tớ thấy mẹ bạn rất lo lắng cho bạn nên mới nói.

_Hì, thôi không sao. Mẹ đến tìm tớ, tớ biết mẹ lo cho tớ lắm, còn bắt tớ phải về nhà,

_Vậy à, thế có hỏi vì sao bạn…không, tớ không dám nói ra, chỉ bảo là bạn bị ốm nằm ở VIP 1.

_Ừm, có, nhưng tớ sợ mẹ tớ sẽ nói với bố mẹ Hạo Du nên không dám nói.

Tiểu Minh nói rồi lại cúi gằm mặt. Được vài phút, cô mới ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt Tiểu Phần, gương mặt đầy vẻ háo hức, khác hẳn với thái độ vừa nãy, khiến Tiểu Phần cũng không biết cô định nói gì.

_Tiểu Phần à, từ hôm tớ nằm viện, Hạo Du cũng nghỉ học sao?

_Ừm.

Tiểu Phần chỉ ậm ừ rồi thôi. Cô không biết Tiểu Minh hỏi vậy có ý gì, nhưng tốt nhất là cô không nên nói nhiều, nhỡ Tiểu Minh lại phát hiện ra.

Tiểu Minh đang muốn khẳng định lại chuyện Hạo Du không biết chuyện cô tự tử, nhưng giờ thấy thái độ của Tiểu Phần, trong lòng cô tự nhiên lại xuất hiện một nỗi lo khác lớn hơn nhiều. Cô vội hỏi Tiểu Phần với đôi mắt hoảng hốt:

_Tiểu Phần à, bạn có biết vì sao Hạo Du nghỉ học không? Anh ấy bị ốm hay sao mà nghỉ tận ba hôm rồi. Hạo Du là người dù ốm vẫn cố đi học cơ mà.

_Tiểu Minh…

_Bạn có biết vì sao không, Tiểu Phần?

Thấy Tiểu Minh cứ níu tay mình hỏi có vẻ lo lắng lắm, Tiểu Phần thấy thương cô bạn khờ của mình vô cùng, còn giận bản thân ghê gớm vì những gì sắp nói ra đây chắc chắn sẽ làm Tiểu Minh cảm thấy đau khổ.

_Tiểu Minh à, tớ không biết. Nhưng…tớ nghĩ là không phải đâu, vì…vì…Tú Giang cũng nghỉ.

_Tú…Tú Giang cũng nghỉ sao?

_Ừ, chắc hai người đang ở bên nhau, có khi là đang…đi du lịch…

_Đi du lịch…cùng nhau?

Tiểu Minh hỏi với gương mặt thẫn thờ đến tội nghiệp, mắt lóng lánh toàn nước, chỉ cần một rung động nhỏ thôi cũng có thể làm sóng nước trào ra không thể nào ngăn được.

Nhưng Tiểu Minh không khóc. Sau vài phút thẫn thờ im lặng, Tiểu Minh lại cười, một nụ cười cố nén đau khổ:

_Nếu là vậy thì cũng thật tốt, Hạo Du hẳn đang rất vui vẻ. người thông minh như anh ấy, việc nghỉ học vài ba ngày thì cũng không thành vấn đề, anh ấy sẽ lại theo kịp bài học ngay thôi. Những ngày qua anh ấy đã mệt mỏi vì tớ nhiều rồi, giờ đi du lịch cho khuây khỏa cũng là đúng thôi.

Người muốn khóc bây giờ chính là Tiểu Phần. Cô cứ nhìn vào cô bạn mình đang ngồi đối diện, miệng lẩm bẩm “thật tốt quá rồi” mà nước chảy ra khi nào không hay, hai vai cô bắt đầu run lên bần bật.

_Ơ, Tiểu Phần, sao bạn lại khóc, sao thế, bạn không thấy thế là rất tốt sao? – Tiểu Minh vừa lay vai Tiểu Phần vừa nói.

_Có gì mà tốt chứ, không tốt tẹo nào. – Tiểu Phần nói trong làn nước mắt.

_Hạo Du không ốm là tốt rồi. Với lại, nếu Hạo Du đi du lịch cùng Tú Giang mấy hôm nay, hẳn là…anh ấy không biết chuyện tớ tự tử, bạn thấy có đúng không?

Tiểu Minh nói rồi lại cười, nụ cười đã phần nào trở nên tươi tắn hơn. Nhưng nó lại làm Tiểu Phần thấy xót xa hơn. Tiểu Minh vẫn cứ nhớ mong Hạo Du nhiều đến vậy, bao giờ mới có cơ hội cho Đình Phong đây. Rồi nếu Tiểu Minh cứ như vậy, người đau khổ nhất chính là cô ấy. Nếu Tiểu Phần giúp Đình Phong, thì cô bắt buộc phải khiến Tiểu Minh quên Hạo Du đi.

_Tiểu Minh, bạn phải nghe tớ nói đây, có một chuyện tớ với anh Đình Phong sợ bạn buồn nên không dám nói ra.

Tiểu Phần nắm chặt tay Tiểu Minh vừa nói. Tiểu Minh sau khi nghe Tiểu Phần nói, cô ngẩng lên nhìn cô bạn này, nửa muốn biết nửa không. Chờ một lúc cho đến khi bình tĩnh lại, Tiểu Minh mới cất tiếng hỏi:

_Là chuyện gì vậy Tiểu Phần?

_Chuyện này…

_Tiểu Phần, bạn mau nói đi, tớ sẽ không buồn đâu.

_Nếu bạn hứa sẽ không buồn, tớ sẽ kể.

_Ừ, tớ…hứa.

Tiểu Minh nằm khóc trong chăn đã gần một tiếng, ban đầu còn nghe thấy tiếng khóc rưng rức, giờ thì chỉ còn nghe thấy tiếng rên rỉ não nuột. Tiểu Minh khóc lâu quá, đến thở cũng phải há miệng ra để thở, mà tiếng thở cộng với tiếng khóc nghe thật đau lòng.

_Ư…hức…ư…ư…hức…hức…ư…

Tiểu Phần ngồi đấy, lúc đầu thấy Tiểu Minh khóc cũng vừa dỗ Tiểu Minh vừa khóc. Sau, thấy cô ấy cứ nằm khóc như vậy, dỗ sao cũng không chịu nín, cô chỉ biết ngồi nhìn Tiểu Minh bất lực. nhưng đôi khi vẫn nghe thấy tiếng như van xin của Tiểu Phần:

_Tiểu Minh, tớ xin bạn, bạn đừng khóc nữa, tớ xin bạn, nín đi được không. Đáng lẽ ra tớ không nên kể ra, tớ xin lỗi, xin bạn đấy, nín đi.

Nhưng rồi vẫn là tiếng khóc nức nở của Tiểu Minh.

Giờ cô ấy ngạt thở không thể khóc thành tiếng được nữa, chỉ còn tiếng nấc lên “ư…hức” nghe đáng thương vô cùng.

Tiểu Phần sợ Tiểu Minh cứ nằm khóc trong chăn như thế sẽ ngạt thở mất nên mới đến bên giường bế xốc Tiểu Minh ngồi dậy. Nhìn mặt cô bạn nhợt nhạt toàn màu nước, mắt cứ ngây dại đi, thở cũng khó nhọc, Tiểu Phần lo lắng vô cùng, cô cứ hết nhìn ra ngoài cửa rồi nhìn đồng hồ. Cô đang mong ngóng Đình Phong về.

Đồng hồ đã điểm một giờ trưa, Tiểu Phần cứ ngóng ra ngóng vào. Thế rồi bất chợt, một bóng đen cao lớn xuất hiện che lấp hết ánh sáng từ cửa vào phòng. Đình Phong vừa mới bước vào dến cửa đã nhìn thấy Tiểu Minh ngồi trên giường khóc sắp lả đi đến nơi, bên cạnh là Tiểu Phần đang nhìn anh với vẻ mặt rất vui mừng. Đình Phong hốt hoảng, chưa kịp chạy vào với Tiểu Minh thì đã (lại) bị Tiểu Phần kéo đi.

Không để Đình Phong kịp nói gì, Tiểu Phần đã vội và lên tiếng trước:

_Anh Đình Phong à, nãy em có nói với Tiểu Minh…

_Nói gì?

Đình Phong vừa nhìn Tiểu Phần bằng đôi mắt giận dữ vừa sừng sộ hỏi. Tiểu Phần thấy thái độ của anh như thế thì tự nhiên trở nên sợ hãi. Nuốt nước bọt đến ba lần, cô mới bình tĩnh lại kể cho Đình Phong nghe những gì cô đã nói với Tiểu Minh.

_Nếu bạn hứa sẽ không buồn, tớ sẽ kể.

_Ừ, tớ…hứa.

_Nhưng…bạn thực sự muốn nghe chứ?

_Ừ, bạn mau kể đi, Tiểu Phần, dù thế nào tớ cũng sẽ không buồn đâu, tớ hứa đấy.

_Vậy…chuyện là thế này. Cái hôm mà bạn cắt tay ý, tớ nghe anh Đình Phong kể, hôm đấy anh ý đã gặp Hạo Du…

_Anh ấy đã gặp Hạo Du ư? Ở đâu?

_Nhà bạn, khi anh ấy phát hiện ra bạn…Hạo Du…cũng có mặt ở đó. Chính cậu ấy đã mở cửa cho Đình Phong vào nhà.

_Gì…gì cơ? Ý…ý bạn là…

_Hạo Du biết bạn cắt cổ tay tự tử nhưng vẫn để mặc bạn cho đến khi Đình Phong đến và đưa bạn đi viện.

“Chát”

_Cô điên à, sao lại nói như thế với Tiểu Minh, cô mất trí rồi hả?

Đình Phong giận dữ đến tột độ, trước cơn nóng giận dữ dội khiến người anh như bốc hỏa, Đình Phong vung tay tát một cái rất mạnh vào má Tiểu Phần, làm má cô cũng đỏ rực lên. Đình Phong lại vừa nói như thét vừa bóp mạnh vai cô, khiến Tiểu Phần vừa đau lại sợ hãi. Nhưng với ý nghĩ mình làm thế là muốn tốt cho Đình Phong, Tiểu Phần như được tiếp thêm sức mạnh, cô dùng hết khả năng đẩy tay Đình Phong ra, cũng hét lên:

_Anh tưởng em muốn dối gạt Tiểu Minh như vậy chắc, là để giúp anh thôi, anh hiểu không?

_Giúp…tôi?

_Phải. Anh có biết vì sao Tiểu Minh lại ra hẹn cho sẽ cho anh câu trả lời vào ngày mai không, anh có biết không? Là cô ấy, cô ấy… Nếu Hạo Du hôm nay không đến thăm cô ấy, thì Tiểu Minh mới chấp nhận tình cảm của anh đấy, hiểu không hả?

_Sao…làm sao cô biết?

_Lúc đầu, khi nghĩ Tiểu Minh nói thế với anh, em đã phần nào đoán được ra suy nghĩ của cô ấy. Nhưng hôm nay thì chính cô ấy đã nói với em, trong lúc cô ấy khóc.

Tiểu Phần vừa nói lại vừa nhớ lại lời Tiểu Minh lúc đó.

_Tiểu Phần à, tớ phải làm sao bây giờ chứ, tớ đã định nếu hôm nay Hạo Du không đến thăm tớ, tớ sẽ đồng ý làm bạn gái Đình Phong. Hóa ra là…tớ đã hi vọng vô ích rồi, Hạo Du sẽ không bao giờ đến, không bao giờ, không phải vì anh ấy không biết tớ tự tử mà vì anh ấy có biết cũng không bao giờ đến. Tớ phải làm sao đây Tiểu Phần ơi, thậm chí anh ấy còn định để mặc cho tớ chết, vậy thì tớ còn sống làm gì đây Tiểu Phần ơi, huhu…

_Nhưng đằng nào, Hạo Du cũng không đến, nó còn đang ở bên con nhỏ kia kìa, vậy thì nói như vậy có ích gì chứ hả?

_Sao lại không chứ, Tiểu Minh đang nghĩ là Hạo Du không biết chuyện cô ấy tự tử đấy, anh hiểu không? Nếu em không nói thế, anh nghĩ là Tiểu Minh sẽ vẫn chấp nhận tình cảm của anh vào ngày mai sao? Chắc chắn là cô ấy sẽ không bao giờ cho anh cơ hội nữa đâu…

_Cho dù là như vậy, nhưng…để Tiểu Minh phải đau khổ như thế, nhỡ cô ấy lại nghĩ quẩ…

“Xoảng…”

Tiếng đổ vỡ từ đâu đột ngột vang lên làm gián đoạn câu nói của Đình Phong, tiếng thủy tinh vỡ xé toang không khí, cùng lúc xé toang trái tim anh. Nhận ra tiếng vỡ từ phòng Tiểu Minh, anh hốt hoảng, cuống cuồng chạy về phía đó, trong đầu đã ngồn ngộn những âu lo. Tiểu Phần chạy đằng sau cũng lo lắng không kém.

“A…a…a…”

Sau tiếng la thất thanh của Tiểu Phần, máu từ cổ tay trái Tiểu Minh đã bắt đầu nhuốm đỏ đống thủy tinh vỡ dưới sàn, một tay cầm mảnh cốc vỡ cũng đang chảy xuống từng giọt máu đỏ tươi.

Nhưng rồi dòng chất lỏng đặc sánh ấy cũng bị ngăn lại bởi bàn tay Đình Phong. Anh vừa giữ tay vào vết thương để cầm máu vừa hét lên đầy kinh hãi:

_Mau gọi bác sĩ, nhanh lên…

* * * * * *

9 p.m

_Cô bé vẫn ngủ à?

_Vâng ạ.

_Từ lúc tiêm thuốc an thần đến giờ đã tỉnh lại lần nào chưa?

_Chưa ạ.

_Được rồi, đêm sẽ lại có người đến kiểm tra nhé.

_Bác sĩ, vết thương của cô ấy…?

_Ừm, may mắn là không sâu, cũng không ảnh hưởng gì đến các mạch máu, có lẽ là gây ra trong lúc tâm trí đang hoảng loạn nên mới vậy. Nhưng tôi e rằng nếu có lần sau, có lẽ sẽ không gặp may như vậy đâu. Hãy chăm sóc và trông coi bệnh nhân cẩn thận, đừng để cô bé kích động thêm lần nào nữa.

_Dạ vâng, chào bác sĩ ạ.

Tiểu Phần ra tiễn ông bác sĩ ra khỏi phòng rồi mới đóng cửa, trở lại chỗ ngồi bên giường Tiểu Minh. Cô ấy vẫn cứ ngủ từ trưa đến giờ chưa tỉnh lần nào. Mà cũng có vài lúc mê sảng, Tiểu Minh ôm lấy Đình Phong rồi lại gọi tên Hạo Du, lần này không cười, mà sau mỗi lần gọi là lại thấy nước mắt chảy ra, nhìn đáng thương vô cùng.

_Hạo…Du…Hạo…Du…à…

Những lúc như vậy, Tiểu Phần lại ngẩng lên nhìn Đình Phong xem thái độ của anh thế nào. Nhưng Đình Phong khuôn mặt rất vô cảm, anh dường như không buồn, không lo lắng, không tức giận… Nhưng…đôi mắt sâu thăm thẳm, Tiểu Phần nhìn là biết anh đang đau buồn lắm. Tiểu Phần thấy là lại rất thương anh. Đình Phong đã ngồi yên trên giường cho Tiểu Minh ôm như thế đã rất lâu rồi. Anh cứ ngồi để cho Tiểu Minh ôm rồi cũng ôm lại cô. Mặc cho Tiểu Minh cứ gọi tên Hạo Du mãi, Đình Phong vẫn ngồi thẳng người, không nhúc nhích, cũng không động đậy tí nào. Có lẽ anh mệt mỏi lắm rồi nhưng vẫn cố.

_Tiểu Phần à, em đỡ lấy Tiểu Minh giúp anh một tí được không? Người anh…sắp không còn cảm giác gì nữa rồi.

_Dạ vâng, được thôi ạ.

Thấy Đình Phong nhờ, Tiểu Phần vội vàng đứng dậy ngay. Cô đến gần, mới định đỡ vai Tiểu Minh cho Đình Phong bước xuống giường thì chợt thấy Tiểu Minh quàng tay ôm chặt lấy anh, mắt vẫn nhắm nghiền mà giọng sao nghe thảm thiết:

_Hạo Du, đừng bỏ em, đừng rời xa em mà…

Rồi nước mắt từ đâu cứ ồng ộc chảy ra, phủ kín hai bên má Tiểu Minh. Đình Phong thấy vậy, không nói thêm gì đã vội vàng ngồi lại xuống. Anh cũng vòng tay ôm vỗ về cô:

_Ừ, anh không đi đâu cả, anh vẫn ở bên em đây.

Tiểu Minh lúc này lại im thin thít. Cô dựa đầu vào ngực Đình Phong, thiêm thiếp ngủ, ngoan ngoãn như một đứa trẻ. Tiểu Phần cứ đứng nhìn hai người, vài phút sau mới cuống cuồng lấy khăn ướt lau mặt cho Tiểu Minh khỏi “lớp nước mắt” dày đặc. Rồi cô mới lại yên xuống chỗ.

Lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt của người cô yêu, Tiểu Phần lại càng thêm xót xa. Đình Phong nhìn mệt mỏi lắm, đôi mắt cảm giác như đang mờ dần đi, tối tăm, như màu nước đục. Rồi bỗng một giọt nước trắng từ từ chảy ra từ khóe mi anh. Tiểu Phần sửng sốt đứng bật dậy, chưa kịp định hình giọt nước kia có phải là nước mắt không thì đã thấy Đình Phong gục mặt xuống vai Tiểu Minh, siết chặt hơn vòng tay ôm cô trong khi vai anh đang run lên bần bật.

12 p.m

_Ư…ư…ư…

_A…suỵtttt…

Thấy Tiểu Minh đã tỉnh dậy và mở mắt ra nhìn xung quanh, Tiểu Phần liền vội vàng bịt miệng Tiểu Minh, sợ cô lại nói thêm gì. Tiểu Phần chỉ vào Đình Phong đang ngồi dựa vào cột giường mà ngủ rồi lại quay ra nhìn Tiểu Minh. Thấy bạn mình đã hiểu, Tiểu Phần mới bỏ tay che miệng Tiểu Minh ra rồi ra hiệu cho cô bước ra khỏi giường. Tiểu Minh liền làm theo lời Tiểu Phần, nhẹ nhàng đi xuống đất.

_Đỡ Đình Phong nằm xuống giường nhé. – Tiểu Phần thì thầm.

Tiểu Minh nghe thấy liền gật đầu rồi cùng Tiểu Phần đỡ Đình Phong nhẹ nhàng nằm xuống. Tiểu Minh còn đắp chăn lên cho anh rồi mới sang giường bên ngồi. Tiểu Phần đứng tần ngần bên giường Đình Phong, thấy anh vẫn nằm yên ngủ mới yên tâm sang chỗ Tiểu Minh ngồi xuống.

Thấy Tiểu Minh đang nhìn lơ đãng, Tiểu Phần mới cầm bàn tay phải của Tiểu Minh, xoa nhẹ lớp băng bên ngoài, nói như trách:

_Tiểu Minh, bạn làm tớ với anh Đình Phong được một phen khiếp sợ. Bạn…chán ghét cuộc sống này đến vậy sao. Tớ biết bạn rất đau khổ vì chuyện Hạo Du, nhưng…trên đời này còn rất nhiều người yêu bạn. Sao bạn không nghĩ đến bố mẹ bạn, cả tớ và anh Đình Phong nữa. Mọi người đều rất cần bạn mà.

Tiểu Minh nghe Tiểu Phần nói vậy chỉ cúi gằm mặt không nói gì. Cô không ngu ngốc đến nỗi không nhận ra là cô còn có rất nhiều người yêu thương cô, nhưng con tim yêu Hạo Du đã đau đớn đến mức không còn muốn đập nữa. Cô…thực sự muốn chấm dứt cuộc sống này lắm rồi, nhưng sau khi nghe Tiểu Phần trách móc, cô cũng tự thấy mình có lỗi khi hết lần này đến lần khác khiến Tiểu Phần và anh Đình Phong phải lo lắng cho mình, và còn…bố mẹ cô nữa.

_Tiểu Minh, bạn có nghe tớ nói không? Hay bạn nghe rồi mà vẫn không hiểu? Tiểu Minh à, bạn đừng có ngu ngốc như vậy được không, vì Hạo Du mà hai lần tự hủy hoại bản thân mình. Bạn nghĩ sinh mệnh này là của riêng bạn thôi sao, nên bạn có quyền chấm dứt nó? Tiểu Minh, bạn không có quyền đấy đâu, bạn hiểu không? Thân xác này là bố mẹ bạn cho bạn, bạn không thể chỉ vì Hạo Du mà muốn chết thì chết, muốn sống thì sống. Bạn như thế là bạn ích kỉ lắm, bạn biết không. Bạn có nghĩ tớ đau lòng lắm không khi thấy bạn như vậy, cả anh Đình Phong nữa, cả hai bọn tớ đều rất yêu thương bạn, còn bố mẹ bạn nữa, hai bác sẽ sống thế nào khi không có bạn chứ. Bạn đừng làm những yêu bạn phải đau đớn hơn nữa…

Tiểu Phần nói rồi xúc động đến nỗi nước mắt sắp trào ra đến nơi, may mà cô đã kìm nén lại được. Hít một hơi thật dài lấy lại bình tĩnh, Tiểu Phần nhìn lên Tiểu Minh thì thấy Tiểu Minh cũng đang rất buồn, nước mắt đã ngân ngấn đầy ắp, chỉ cần một cái chớp mắt là nước đã có thể trào ra thành dòng. Nhưng Tiểu Minh ngồi giữ vẻ mặt như thế rất lâu mà không chớp mắt. Đến Tiểu Phần cũng không thể biết được Tiểu Minh đang nghĩ gì nữa. Thấy Tiểu Minh cứ im lặnh mà giữ yên những nét buồn rầu trên khuôn mặt, Tiểu Phần lại cúi mặt xuống giường mà tiếp tục nói.

_Tiểu Minh à, tớ có một chuyện muốn nói với bạn.

_Lại…chuyện gì…nữa?

Lần này mới thấy Tiểu Minh lên tiếng với giọng rất nhẹ.

_Bạn biết không, khi nãy ôm bạn…tớ thấy…Đình Phong…khóc…

_......

_Anh ấy chắc sợ tớ nhìn thấy nên sau khi có một giọt nước mắt rơi ra đã vội gục ngay đầu xuống vai bạn. Vai anh ấy cứ rung lên bần bật, nhìn đáng thương lắm. Bạn biết không, khi một người con trai phải đổ lệ, là khi anh ta cảm thấy đau đớn đến tột cùng, nỗi đau không thể chứa đủ trong tim nữa nên mới hóa thành nước mắt rơi ra ngoài…

_......

_Chắc bạn không biết đâu, khi ngủ…bạn toàn ôm Đình Phong và…gọi anh ấy là Hạo Du, còn bảo anh ấy đừng rời xa bạn. Thử hỏi, sao anh ấy không đau đớn cho được…

Tiểu Phần nói rồi lại lấy hơi để nói, trái tim dường như có gai nhọn bao quanh. Nhưng nãy giờ sao chỉ nghe thấy có mỗi Tiểu Phần nói, hoàn toàn không có tiếng của Tiểu Minh. Tiểu Phần vội ngẩng mặt lên, thì thấy Tiểu Minh đang khóc, cắn chặt môi để khóc không thành tiếng khiến môi cô từ hồng chuyển sang màu trắng nhợt nhạt đến trong suốt. Tiểu Phần mới kéo Tiểu Minh dựa đầu vào vai mình, cô vừa vỗ lưng Tiểu Minh vừa nói:

_Tiểu Minh à, những ngày qua nhìn Đình Phong chăm sóc lo lắng cho bạn đến phờ phạc, tớ thấy rất thương anh ấy. Mỗi khi bạn khóc, tớ thấy mặt anh ấy lại xuất hiện nhiều nét đau khổ hơn, rồi khi bạn ôm anh ấy mà tưởng nhầm là Hạo Du, anh ấy dù buồn lắm nhưng vẫn dang rộng vòng tay ôm lấy bạn, vì biết bạn sợ cô đơn. Rồi đến hôm nay, anh ấy đã phải ngồi yên gần tám tiếng đồng hồ để bạn ôm, lúc anh ấy mỏi quá không chịu được, định nhờ tớ đỡ bạn hộ nhưng mới bước được một chân xuống giường, bạn đã ôm chặt lấy anh ấy mà khóc: “Hạo Du, đừng bỏ em…”. Bao nỗi đau như vậy, nếu không phải là người vô cùng yêu thương bạn thì sao có thể gánh chịu được chứ.

_Tiểu Minh à, bạn đừng làm Đình Phong đau khổ hơn nữa. Trên đời này, ngoài bố bạn ra, bạn không tìm được người con trai nào yêu bạn nhiều hơn anh ấy đâu.

Nghe Tiểu Phần nói xong, Tiểu Minh chủ động gỡ tay bạn cô ra rồi ngồi dựa lưng vào tường, vẻ mặt như đang suy tính điều gì.

Tiểu Phần ngồi yên chờ đợi xem Tiểu Minh định nói gì. Nhưng chờ một lúc, Tiểu Minh vẫn ngồi yên, đăm chiêu suy nghĩ điều gì mà Tiểu Phần không sao đoán được.

Hồi lâu mới thấy Tiểu Minh lên tiếng. Cô nói một câu dường như…chẳng liên quan gì đến vấn đề đang được nói tới:

_Tiểu Phần, cho tớ mượn một tờ giấy với một cây bút với, bút bi ý.

_Một cái bút với một tờ giấy? Bạn định làm gì vậy? – Tiểu Phần vừa nhanh tay lấy cho Tiểu Minh vừa hỏi, cũng may cô có mang cả cặp sang, mà không biết Tiểu Minh định làm gì với chúng.

Nhận những thứ mình cần từ tay Tiểu Phần, Tiểu Minh vẫn cứ im lặng, ra vẻ bí hiểm làm Tiểu Phần không khỏi tò mò, cô cứ “quanh quẩn” bên cạnh Tiểu Minh, khuôn mặt đầy vẻ háo hức mà không biết trong lòng Tiểu Minh đang đau đớn cứ như có hàng vạn cây kim xuyên thấu, thực sự là vô cùng đau đớn vì cái thứ Tiểu Minh viết đây, sẽ khiến cho cô không bao giờ được vin vào mối quan hệ vợ chồng giữa cô với Hạo Du mà đòi hỏi cậu quan tâm đến cô nữa.

Tiểu Minh nắn nót viết từng chữ “ĐƠN LI HÔN” mà nước mắt cứ rơi lã chã xuống tờ giấy. Cô cũng không ngờ là mình lại đau lòng như thế sau khi đã suy nghĩ kĩ về việc này. Cô đã dặn lòng là không được khóc nhưng…nhưng…

Tiểu Phần ngồi kế bên cũng hết sức sửng sốt, cuối cùng thì Tiểu Minh cũng quyết định…, vậy là cô đã giúp được Đình Phong rồi, nếu Tiểu Minh đã viết đơn li hôn thế này, hẳn là sẽ chấp nhận tình cảm của Đình Phong, thật là tốt quá rồi.

Thực ra là đâu có tốt gì đâu chứ. Tiểu Phần nhìn thấy Tiểu Minh khóc đáng thương như thế làm sao có thể vui vẻ được, cô thấy có lỗi và tự trách mình còn chưa hết. Cô thấy mình mang nợ với cả Tiểu Minh, cả Tú Giang và cả Hạo Du. Chỉ tại cô mà hại Tiểu Minh suýt tìm đến cái chết lần thứ hai, tại cô khiến cho sự lựa chọn của Hạo Du trở thành vô ích, hại Tiểu Minh với Hạo Du không về được với nhau, cô còn khiến cho Tú Giang tội nghiệp, vì để cho Hạo Du với Tiểu Minh có cơ hội được hưởng hạnh phúc nên chấp nhận sang Mĩ du học… Tất cả là tại cô. Tiểu Phần nghĩ rồi lại không thể tin được là mình đã làm bao nhiêu việc xấu xa đó. Nhưng cô cũng vì ý tốt muốn Tiểu Minh được hưởng hạnh phúc trọn vẹn do Đình Phong mang lại. Đình Phong không có lỗi gì cả mà anh cũng phải chịu khổ rất nhiều rồi.

Nhưng…giúp được Đình Phong, làm được cái việc tốt ấy, Tiểu Phần cũng không hề cảm thấy thỏa lòng hay vui vẻ gì. Lí do thì quá rõ ràng rồi, vì cô yêu Đình Phong, tác thành cho anh với một người con gái khác, cô không những không vui mừng gì khi giúp được anh mà còn cảm thấy đau buồn. Ừ, buồn lắm, rất là buồn.

_Tiểu Phần này, tớ cho bạn biết một bí mật nhé! – Tiểu Minh nói vào tai Tiểu Phần như thì thầm.

_Bí mật gì thế Tiểu Minh? – Tiểu Phần cũng nói thầm.

_Tớ với Hạo Du, thực ra…chẳng hề là vợ chồng trên giấy tờ, lễ cưới hay mối quan hệ này…thực chất chỉ là hình thức, là vẻ bề ngoài thôi.

_Vậy…là sao?

_Tớ với anh ấy…đâu đã đăng kí kết hôn.

_Ra là vậy. Cũng phải thôi, hai bạn chưa đủ tuổi mà.

_Tớ biết thế. Nhưng sao vẫn cảm thấy buồn và thất vọng quá.

Tiểu Minh lại vừa nói vừa khóc. Cô nhìn vào tờ “đơn li hôn” đã viết xong mà lòng đau như cắt, đến cả tờ giấy này cũng chỉ là hình thức mà thôi… Cô khóc lên nức nở, nhưng vẫn không dám khóc lớn sợ Đình Phong tỉnh ngủ mất, anh đã vì cô mà mệt mỏi lắm rồi. Cô đã quyết định sẽ báo đáp tình cảm của anh, sẽ cố gắng trở thành người bạn gái tốt của anh.

Bây giờ…cô thấy hận Hạo Du lắm.

3 a.m

Hạo Du đang nằm ngủ trên giường, không hiểu sao tim cậu lại nhói một cái đau đến tận xương tủy. Cậu mở bừng mắt, tay ôm ngực. Một lúc sau thì cái cảm giác ấy cũng biến mất. Hạo Du tự nhủ là tại vì cậu nhớ Tiểu Minh quá nên mới vậy.

Đột ngột tỉnh giấc, Hạo Du thấy khó ngủ nên mới ngồi dậy. Chợt cậu thấy có bóng người đứng bên cửa sổ, ánh trăng hắt vào khiến người đó như được bao bọc bởi một vầng hào quang, huyền ảo mà đẹp đến mê hồn. Hạo Du ngơ ngẩn ngắm rồi tự dưng có một luồng gió lạnh thổi vào khiến cậu bị lôi ngay về thực tại.

Hạo Du liền lên tiếng gọi cô gái đứng bên cửa sổ:

_Tiểu Giang, sao giờ này mà em còn đứng đấy, còn bên phòng anh… Không ngủ được à?

Tú Giang nghe thấy tiếng Hạo Du gọi liền quay người lại.

_Trăng hôm nay đẹp lắm. Em sắp lên máy bay rồi, sợ bên đó không có trăng đẹp như ở đây.

_Hì, ở đâu mà chẳng có trăng chứ.

Hạo Du vừa khẽ cười vừa bước ra khỏi giường. Nếu là khi còn yêu nhau, hẳn cậu sẽ buông một câu đùa thế này: “Em còn đẹp hơn cả trăng rồi còn sợ gì sang bên đó không được ngắm trăng nữa”. Nhưng đấy là nếu, chứ giờ chia tay rồi, Hạo Du sẽ không nói những câu lãng mạn như vậy đâu. Có nói, thì cũng là nói khi cậu ở bên Tiểu Minh của cậu.

Đến bên Tú Giang, cậu vén rèm cửa nhìn ra ngoài thì thấy đúng là trăng đẹp thật, tròn đầy, sáng dịu nhẹ nhàng, nổi bật lên giữa bầu trời đen nhung huyền diệu. Đến biết bao ngôi sao xung quanh dù có muốn tỏa một chút ánh sáng thu hút người nhìn ngắm cũng không thể nào hấp dẫn được bằng những tia sáng mềm mại, tinh khiết từ cái “thứ” tròn vành vạnh kia.

Hạo Du đứng ngắm trăng sao một lúc thì gật gù, đôi mắt to tròn đen láy của Tiểu Minh còn đẹp hơn những ngôi sao kia gấp bội, nụ cười hạnh phúc của em còn tuyệt diệu hơn nhiều thứ ánh sáng mỏng manh trên trời kia, rạng rỡ hơn, tươi đẹp hơn.

Trăng đẹp kia có là gì!

_Hạo Du, mình xuống sân đi dạo tí đi.

Lời mời của Tú Giang khiến Hạo Du đang mơ tưởng nhớ về Tiểu Minh liền bị…kéo ngay trở lại mặt đất. Cậu chiều ý Tú Giang, gật đầu cười.

[…]

_Hạo Du, hỏi thật lòng nhé, mai em đi anh có buồn không, có chút nuối tiếc gì không?

Hạo Du nghe Tú Giang hỏi, cậu quay ra nhìn cô hơi ngạc nhiên rồi ngước mặt lên trời với dáng vẻ suy tư. Vài phút sau, Hạo Du mới gật đầu.

_Có chứ, hơn nữa sẽ còn rất nhớ em.

_Khoảng bao lâu thì anh sẽ quên em từng là người yêu anh?

_Ưm. Em mong là bao lâu? – Hạo Du không trả lời mà lại quay sang hỏi lại Tú Giang.

_Tất nhiên là em muốn anh không bao giờ quên em rồi.

_Ừ, thế thì anh sẽ mãi mãi nhớ em từng là mối tình đầu của anh.

Tú Giang nghe Hạo Du nói thế thì chỉ nhoẻn cười, không nói gì. Nhưng nụ cười của cô lại có nghĩa là “có thật sự được thế không vậy”. Hạo Du cũng hiểu ý Tú Giang nên cậu nhìn cô mà khẽ gật đầu, rồi cũng mỉm cười.

Rồi tự nhiên không không ai bảo ai cùng im lặng. Cả hai cùng cúi gằm mặt xuống đất, rảo bước trên con đường rải sỏi quanh ngôi nhà của Tú Giang. Gọi là ngôi nhà của Tú Giang là vì thường chỉ có cô ở đây, bố mẹ cô bận bịu suốt ngày nên có khi cả tháng mới ở nhà vài ba ngày.

Con đường này, Hạo Du với Tú Giang nắm tay đi không biết bao nhiêu lần. Nó lưu giữ biết bao kỉ niệm của hai người, phần lớn là những phút giây hạnh phúc, những tiếng cười giòn tan, những ánh mắt trao nhau đầy yêu thương, những cái ôm ấm áp vô cùng… Nhưng hôm nay, dưới khung cảnh đẹp tuyệt vời này, hai người chỉ đi bên nhau với danh nghĩa là hai người bạn thân thiết lâu năm. Từ ngày mai trở đi, không biết bao giờ họ mới được đi bên nhau thế này nữa.

Bất chợt, Tú Giang đưa tay nắm chặt lấy tay Hạo Du, cô vừa ngước mặt lên trời vừa cười tươi:

_Em vẫn yêu anh lắm, nhiều lắm.

_......

_Nhưng chỉ ở những giây phút còn lại ngắn ngủi này thôi. Ngày mai, em tự hứa với lòng là sẽ quên anh đi. Em sẽ tìm một người yêu đẹp trai hơn anh, giỏi giang hơn anh, tốt bụng hơn anh…, yêu em nhiều hơn anh. Nhưng em hứa, sẽ không bao giờ…yêu người đó nhiều hơn em đã từng yêu anh.

Hạo Du cười méo mó:

_Tại sao vậy?

_Để đến khi em bỏ rơi người đó, người đó sẽ không cảm thấy đau đớn nhiều như lúc anh bỏ em. Anh thấy em có tốt không anh?

Tú Giang lại quay ra nhìn Hạo Du cười, cười tươi lắm. Nhưng đâu phải là một nụ cười hạnh phúc. Đau đớn lắm, một nụ cười mang nặng niềm đau, cười mà thấy tim như đang vỡ ra, từng mảnh, từng mảnh.

Thấy Hạo Du không nói gì, Tú Giang lại ngước lên nhìn trời, vẫn nói cười.

_Người ta bảo, trong tình yêu, kẻ nào yêu nhiều hơn sẽ là kẻ phải đau nhiều hơn khi mất nhau. Em thấy đúng lắm. Còn anh, anh thấy thế nào?

Sau một hồi im lặng, Hạo Du mới lên tiếng. Cậu cúi mặt nhìn xuống đất, tay vẫn để cho Tú Giang cầm:

_Trong khi yêu làm gì có người yêu nhiều hơn và người yêu ít hơn. Vì thế khi đánh mất nhau ai cũng sẽ phải đau khổ, kể cả người có lỗi, người không. Trong tình yêu của chúng ta, anh là người có lỗi. Em đừng nghĩ là khi chia tay anh không cảm thấy đau đớn. Nhưng vì anh là người có lỗi nên anh không được phép thể hiện nỗi đau đấy ra ngoài. Anh không có tư cách được người khác hiểu và thông cảm cho. Vậy nên anh chỉ biết âm thầm chịu đựng nỗi đau của mình, để anh có thể an ủi em đừng buồn nữa. Cho dù nỗi buồn cũng đang dày xéo trái tim anh, anh vẫn phải an ủi động viên em. Vì…anh là người có lỗi.

_Vì thế khi có người yêu em hơn anh, em phải yêu người đó nhiều thật nhiều, nhiều hơn cả khi em yêu anh, để em có thể trở thành người hạnh phúc nhất thế gian này, hạnh phúc hơn cả anh. Khi đó anh sẽ không còn cảm thấy mình có lỗi nữa. Như vậy có được không?

Tú Giang nói rồi lại quay ra nhìn Hạo Du cười.

Hạo Du cũng cười.

_Ừ, được như vậy thì thật là tốt.

Rồi chợt, Tú Giang kéo Hạo Du lại rồi ôm lấy cậu. Cô dựa đầu vào vai Hạo Du, thủ thỉ:

_Không tốt tí nào. Anh phải trở thành người hạnh phúc nhất thế gian. Nếu không, cho dù anh đang yêu bất kì ai, em cũng sẽ giành lại anh để biến điều đó thành sự thật đấy. Lúc đó, em sẽ trở thành người hạnh phúc thứ hai, sau anh.

Nói xong rồi Tú Giang bỗng lại buông Hạo Du ra. Cô nhìn anh, thở dài có vẻ đầy tiếc nuối:

_Nhưng mà chắc không thể đâu nhỉ, vì Tiểu Minh sẽ làm việc đấy thay em mất rồi. Anh cũng phải làm cho cô ấy hạnh phúc đấy nhé, nhưng đừng có hơn em, hihi, em sẽ ghen đấy.

Tú Giang cười cười, buông câu đùa nhưng chẳng biết tâm trạng có vui vẻ không. Rồi thấy Hạo Du đưa tay xoa đầu Tú Giang rất dịu dàng.

_Sang đấy em phải tự chăm sóc mình nhé!

_Nào, em có phải trẻ con đâu. Anh lo cho mình ý.

_Anh biết em không thích cô đơn, lại rất sợ ở một mình, sang bên đó nhớ kết nhiều bạn nhé, có ai bắt nạt thì gọi về cho anh.

Tú Giang nghe Hạo Du nói thế lại cười:

_Hay anh sang đấy luôn với em đi, thế thì em chẳng còn cô đơn, cũng không lo có ai chăm sóc, lại còn có người bảo vệ.

Tú Giang chỉ nói đùa như thế, không ngờ sau khi nói xong lại khiến tâm trạng của cả hai chùng xuống. Hạo Du nghe Tú Giang nói vậy lại thấy rất có lỗi với cô, cứ tự trách mình khiến Tú Giang phải bỏ sang Mĩ du học có một thân một mình. Không ai chăm sóc cho cô, cậu cũng lo lắm.

Tú Giang biết mình đã nói một câu không nên nói, liền vội tiếp tục nói để lấp liếm đi câu vừa nãy:

_Hì, làm sao mà anh chịu theo em chứ nhỉ, mới ở đây có từ hôm qua đến giờ đã nóng ruột muốn trở về bên Tiểu Minh rồi, nhớ cô ấy lắm hả?

Hạo Du gượng gạo cười đáp trả:

_Anh đâu có nói là anh muốn trở về bên cô ấy.

_Nhưng em thấy có ai cứ mở ảnh Tiểu Minh ra xem rồi cứ tự cười một mình.

Hạo Du nghe nghe Tú Giang nói thì chỉ biết ngượng ngùng cười hì hì. Đúng là cậu rất nhớ Tiểu Minh, nhớ quá không chịu được nên mang ảnh ra ngắm cho đỡ nhớ. Cậu định mai tiễn Tú Giang lên máy bay rồi sẽ vào ngay viện với Tiểu Minh, có lẽ Tiểu Minh đã tỉnh rồi, không biết có nhớ cậu như cậu nhớ cô không đây.

_Tí nữa anh có ra sân bay tiễn em đi không?

_Tí nữa? À ừ nhỉ, anh lại cứ nghĩ là mai. Có chứ, tiễn em về rồi anh ra viện luôn, không biết Tiểu Minh đã tỉnh chưa.

_Hì, sắp được gặp cô ấy rồi, sướng nhé.

Tú Giang cười buồn rồi lại thở dài.

_Điều em luyến tiếc nhất là không được chào tạm biệt cô ấy trước khi đi. Anh gặp Tiểu Minh thì nhắn cô ấy giúp em là em vẫn coi cô ấy là bạn, là một người chị em tốt anh nhé. Nếu cô ấy có giận em thì bảo cô ấy hãy tha thứ cho em. Nhưng chắc Tiểu Minh không giận em đâu, cô ấy là một cô gái rất tốt mà.

_Ừ, anh cũng đoán là Tiểu Minh sẽ không giận em đâu.

_Hì – Tú Giang mỉm cười nhìn Hạo Du – đối xử tốt với cô ấy nhé. Anh mà bỏ rơi cô ấy thì em sẽ không tha cho anh đâu.

_Ừ, anh hứa. Em cũng phải kiếm một người yêu em hơn anh đã từng làm và…

_Và hãy yêu người đó nhiều hơn em từng yêu anh chứ gì?

_Hì, đừng quên ước mơ của hai chúng mình nhé.

_Vâng, anh cũng phải nhớ đó.

_Ừ, không được quên.

Đình Phong tỉnh dậy sau một giấc ngủ không mấy ngon lành, người anh đau ê ẩm, đầu nặng trĩu, choáng váng, mắt thì hình như chỉ cứ muốn khép lại. Anh bước ra khỏi giường mà loạng choạng một lúc lại ngồi phịch xuống. Nhưng đến lúc này, Đình Phong mới như tỉnh táo hoàn toàn, anh không thấy Tiểu Minh đâu. Sợ hãi và lo lắng bắt đầu xâm chiếm tâm trí anh khi Đình Phong không tìm thấy cô cả trong phòng tắm. Anh đứng bần thần một lúc như suy nghĩ xem liệu Tiểu Minh có thể đang ở đâu rồi mới vội lao ra khỏi phòng với nỗi lo cô đang ở chỗ nào đó, đã, đang và chuẩn bị làm một việc gì đấy dại dột để tự hủy hoại bản thân.

Bất ngờ có tiếng gọi nho nhỏ vang lên khiến Đình Phong đứng khựng ngay lại, còn thấy tim như suýt thì vỡ ra.

_Anh…Đình Phong…anh…đi đâu đấy…?

Đình Phong bật cười quay lại, tim anh vẫn đập nhanh liên hồi vì lo lắng. Bước đến bên giường chỗ có tiếng nói, Đình Phong vẫn còn nghĩ mình sao ngu ngốc không nghĩ ra là Tiểu Minh có thể nằm cùng với Tiểu Phần.

_À…anh…định ra ngoài hóng gió…một tí, hì. Anh làm em tỉnh à? – ngồi xuống mép giường, Đình Phong nói dối.

_Vậy…cho em đi với, được không?

_Ừ, được chứ, lại đây.

Nói rồi Đình Phong đứng ngay dậy. Anh nhẹ nhàng nhấc bổng Tiểu Minh xuống đất. Nhưng không hiểu sao, chính anh lại phải mất vài phút để đứng vững và nhìn rõ mọi thứ.

_Anh sao thế Đình Phong, nhìn anh…sao có vẻ không được khỏe?

_À, anh không sao. – Đình Phong gượng cười, rõ ràng sức khỏe của anh đang có vấn đề.

_Thật chứ ạ?

_Ừ, không sao. Để anh lấy cho em áo khoác, giờ này bên ngoài vẫn hơi rét.

Đình Phong nói rồi lấy tạm áo khoác của anh mặc cho Tiểu Minh, hơi ngại vì hình như nó có dính mùi bánh trưa qua ở cửa hàng.

_Em khoác tạm nhé, áo…không được thơm lắm.

_Hì, áo có mùi gì…ngon ngon.

_Ừ, hì.

Rồi hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng bệnh, cố nhẹ nhàng vì Tiểu Phần vẫn đang ngủ. Đình Phong không định nói về chuyện hôm qua nữa nên cứ nhìn Tiểu Minh cười buồn mãi, chẳng biết phải nói gì. Mà tâm trạng anh lúc này sao có thể vui được chứ, cứ nhìn thấy Tiểu Minh cùng với vết thương trên tay cô là trái tim anh lại thắt lại, đau thực chỉ muốn chết luôn. Tiểu Minh hóa ra vẫn là thế, cho anh cơ hội nhưng rồi trước khi để anh biết câu trả lời đã tự bản thân muốn chết vì tên đó. Rốt cuộc, cô trong lòng vẫn chỉ có Hạo Du, thà chết để trọn tình với nó còn hơn phải làm người yêu kẻ khác. Nghĩ được ra những điều này, Đình Phong lại cảm thấy rất buồn. Vừa buồn cho mình, vừa thương Tiểu Minh. Nếu bây giờ Tiểu Minh vẫn muốn trở về bên Hạo Du, có lẽ Đình Phong đành rút lui hoặc sẽ vun vén cho hai người. Thực lòng đấy, anh không muốn thấy Tiểu Minh phải đau khổ nữa.

Đi dạo được có một tí, thấy cái ghế đá, Tiểu Minh lại đòi ngồi nghỉ, Đình Phong cũng thấy mệt, chiều Tiểu Minh nữa nên cũng không nói gì. Ngồi bên cạnh nhau nhưng không nhìn mặt, Đình Phong chỉ nắm nhẹ bàn tay phải của Tiểu Minh, xoa xoa khẽ, trầm tư. Hồi lâu, anh mới lên tiếng:

_Tiểu Minh, nếu em nhớ Hạo Du, anh sẽ đưa nó đến đây gặp em, em có muốn không?

Giọng Đình Phong rất buồn, lại nhẹ như gió. Anh cũng không hiểu sao khi nghĩ thì thấy nó đơn giản thế mà đến lúc nói ra lại thấy khó khăn và đau lòng vô cùng. Bây giờ chỉ cần Tiểu Minh gật đầu đồng ý hay “vâng”, trái tim anh sẽ tan ra mất thôi.

Nhưng Tiểu Minh không trả lời. Đình Phong lúc quay sang thì thấy mắt cô đã đỏ hoe. Anh theo phản xạ tự nhiên đang định ôm lấy cô thì thấy Tiểu Minh lý nhí trong miệng:

_Em…hận anh ta còn chưa hết, sao phải…nhớ chứ.

Đình Phong vô cùng ngạc nhiên, anh dường như không tin vào tai mình nữa. Anh sửng sốt hỏi lại ngay:

_Em…em vừa nói gì vậy vịt con?

Tiểu Minh quay sang nhìn anh, lắc đầu cười, nhưng tay lại đưa lên gạt nước mắt.

_Đình Phong này, em…có thể ôm anh được không?

Đình Phong lại được thêm một lần ngạc nhiên nữa. Nhưng tất nhiên, anh gật đầu mà không hỏi lý do cho lời đề nghị lạ lùng của Tiểu Minh vừa nãy.

_Ừ, được chứ, em nói lạ thật.

Tiểu Minh nghe Đình Phong nói thì bước đến rồi ngồi luôn lên đùi anh, cô vòng tay ra sau ngực rồi ôm lấy anh, khẽ đặt đầu lên vai anh. Cô nói như thì thầm:

_Những ngày qua, em thật xấu xa vì mỗi lần ôm anh đều nghĩ anh là Hạo Du, em thật xấu xa, em đã làm cho anh buồn nhiều lắm phải không, Đình Phong. Bây giờ em muốn ôm anh, vì em biết anh là Đình Phong, em sẽ không nhầm anh với bất kì ai nữa đâu. Đình Phong, anh hãy làm bạn trai em nhé!

Ngẩn người ra đến chục giây, Đình Phong mới có thể cử động lại bình thường. Anh run run người kéo tay Tiểu Minh ra, tim như thể đã dừng lại, không còn đập nữa.

_Em…em vừa nói gì vậy, vịt con. Em…em có thể nói lại được không?

Tiểu Minh mỉm cười nhắc lại:

_Anh có thể làm bạn trai em được không, Đình Phong?

_Anh…anh vẫn chưa nghe rõ. Nhắc…nhắc lại đi em.

Đình Phong lại bắt Tiểu Minh nhắc lại. Anh vừa cười như không tin được vào tai mình vừa nhìn cô trân trân. Ánh mắt đầy sự hy vọng, háo hức, chờ mong, tất nhiên là có cả hạnh phúc. Anh tuy đã nghe rõ nhưng lại sợ mình nghe nhầm mà mừng hụt.

_Đình Phong, em đồng ý làm người yêu anh. Anh nghe rõ chưa ạ.

Đình Phong vẫn ngơ ngẩn nhìn Tiểu Minh, rồi trong mắt bỗng rạng lên thứ ánh sáng gì vô cùng hạnh phúc. Lúc này, niềm vui sướng mới theo những lời Tiểu Minh nói vỡ tan ra, tràn khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể anh. Đình Phong cười lớn, rồi ôm chầm lấy Tiểu Minh. Người anh run run, có lẽ vì hạnh phúc quá, sung sướng quá.

_Tiểu Minh, rõ rồi, anh nghe rõ rồi. Cám ơn em…cám ơn em, cám…ơn…em…

Tiếng cảm ơn bỗng nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt hẳn. Đến khi vòng tay anh ôm cô lỏng dần, cả trọng lượng cơ thể dồn hết lên vai cô, Tiểu Minh mới bàng hoàng nhận ra Đình Phong đã bất tỉnh. Cô ôm lấy mặt anh, vừa lay vừa hét lên đầy sợ hãi và hoảng loạn.

_Đình Phong…anh làm sao thế này… Đình Phong à, anh sao thế này, mở mắt ra đi…đừng làm em sợ…anh ơi…

[…]

_Bác sĩ, anh ấy sao rồi ạ. Sao tự nhiên anh ấy lại bị ngất như thế ạ. – Tiểu Minh lo sợ hỏi bác sĩ.

_Cậu ấy do căng thẳng và làm việc quá sức nên mới vậy thôi. Chỉ cần nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ là sẽ khỏe lại.

_Dạ, vậy…vậy là không đáng lo ngại chứ ạ. – giọng Tiểu Phần cũng vang lên đầy lo lắng.

_Không có gì đáng lo cả. Cậu ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi.

_Vâng, cám ơn bác sĩ.

Chào bác sĩ rồi, Tiểu Phần mới đi vào. Cảnh tượng trong phòng bây giờ là Đình Phong nằm bất tỉnh trên giường, Tiểu Minh ngồi bên cạnh chăm chăm nhìn anh, tay nắm tay anh đan vào tay cô. Giống hệt như lúc Tiểu Minh chưa tỉnh, Đình Phong cũng ngồi cạnh nắm lấy tay cô như truyền thêm sức mạnh.

Tiểu Phần thở dài. Cô đến bên Tiểu Minh, vỗ vỗ vai cô bạn:

_Tiểu Minh, bạn đừng lo lắng quá, anh ấy sẽ tỉnh lại ngay thôi.

Tiểu Minh ngước lên nhìn Tiểu Phần, mắt đã ngân ngấn nước.

_Tiểu Phần à, tớ lo lắm. Có phải vì tớ nên Đình Phong mới bị như vậy không?

Tiểu Phần nhìn Tiểu Minh đầy thương cảm. Trong lòng cô biết là đúng nhưng sợ nói thế Tiểu Minh sẽ lại tự trách mình nên chỉ khẽ lắc đầu rồi lảng sang câu hỏi khác:

_Sáng nay bạn với Đình Phong dậy sớm thế?

_Tớ…đã đồng ý làm người yêu anh ấy rồi. Như vậy có đúng không hả Tiểu Phần, làm như vậy có phải không? – Tiểu Minh vẫn ngước lên nhìn Tiểu Phần, vẫn là đôi mắt long lanh đầy nước.

Tiểu Phần hơi bất ngờ trước câu nói của Tiểu Minh. Tuy cô đã đoán trước được sự việc này nhưng vẫn thấy tim mình nhói một cái buốt đau. Cố kiềm chế cảm xúc, cô khẽ xoa đầu Tiểu Minh, cười hiền:

_Ừ, bạn làm đúng lắm. Như vậy Đình Phong cũng bớt đau khổ, mà bạn cũng sẽ được hạnh phúc.

_Thật sự là đúng chứ?

_Ừ, rất đúng.

_Nhưng sao tớ cảm thấy đau lòng thế này hả Tiểu Phần. Trái tim tớ, đau lắm, đau không sao chịu được, huhu.

Tiểu Minh lại khóc, nước mắt rơi đẫm khuôn mặt, vai cô run lên yếu đuối. Cô thật sự không biết sao mình lại đau đến thế, nếu quyết định của cô là đúng đắn, tại sao cô không thấy vui vẻ tí nào.

_Tiểu Minh, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Bạn sẽ quên được Hạo Du thôi. Quên hết quá khứ đi Tiểu Minh, coi như bạn làm lại từ đầu. Hãy yêu Đình Phong, chỉ anh ấy mới có thể mang lại cho bạn hạnh phúc. Bạn có hiểu tớ nói gì không?

_Tớ…tớ có.

_Mạnh mẽ lên Tiểu Minh, hãy vì hạnh phúc của bạn, đừng nghĩ cho ai nữa.

_Tớ sẽ yêu Đình Phong, sẽ cố yêu anh ấy, tớ hứa…tớ hứa…

_Ừ, tốt lắm. Bây giờ tớ phải đến trường rồi, bạn có tự chăm sóc mình và Đình Phong được không?

_Được, bạn cứ đi đi. Tớ tự chăm sóc mình và anh ấy được.

_Ừ, có gì, bạn… À, bạn lấy máy Đình Phong gọi cho tớ ngay nhé.

_Ừ, bạn mau đi đi, không muộn đó. Chào bạn, Tiểu Phần.

_Tớ đi nha, bye Tiểu Minh.

Tiểu Phần nói rồi khoác cặp rồi đi ngay. Tiểu Minh thấy Tiểu Phần đi rồi mới nằm xuống bên Đình Phong, là cô ngồi nhưng đầu dựa vào ngực anh. Tiểu Minh lại bắt đầu khóc rất lớn:

_Đình Phong, em xin lỗi, em thật có lỗi với anh, anh mau tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi anh…

_Đình Phong…huhu…

_Ư…ư…

_A, Đình Phong…

Thấy tay Đình Phong cử động, lại nghe thấy tiếng anh, Tiểu Minh mừng quýnh, vội vã ngồi dậy, gạt nước mắt nhìn anh.

_Đình Phong, anh tỉnh rồi sao. Em đây…Tiểu Minh đây anh.

_Ừ…Tiểu Minh…

Mở mắt, người đầu tiên Đình Phong nhìn thấy là Tiểu Minh nên anh vui lắm. Bất chợt, anh lại thấy cô đang khóc thảm thiết, nước mắt rơi lã chã. Đình Phong (lại) theo phản xạ tự nhiên, cố gắng gượng dậy ôm lấy cô vào lòng.

_Sao thế vịt con, sao em lại khóc?

Tiểu Minh ở trong lòng Đình Phong, vẫn khóc nấc lên từng tiếng:

_Anh…em lo…lo cho anh. May quá…anh…anh đã tỉnh…lại rồi.

_Vịt con, em…em khóc vì thương anh sao?

_Tất nhiên rồi ạ. Bây giờ…em là người yêu anh, em không thương anh…thì thương ai nữa.

_Thật vậy sao, ừ, được rồi, em nín đi, anh tỉnh rồi mà, anh không sao rồi.

Đình Phong dỗ Tiểu Minh nín khóc mà không sao giấu được nổi nụ cười. Phải nói là anh đang rất vui mới đúng. Hóa ra mọi chuyện không phải là mơ, tất cả đều là thật. Tiểu Minh đã thành bạn gái anh rồi, cuối cùng thì cô cũng đã chịu chấp nhận tình cảm của anh. Ngày hôm nay đúng là ngày hạnh phúc nhất trong đời của Đình Phong này. Đình Phong tự nhủ mà thấy tim mình như đang nhảy múa, mọi sự mệt mỏi đều tan biến hết.

_Đình Phong, bây giờ em sẽ chỉ yêu mình anh thôi. Anh sẽ làm cho em hạnh phúc chứ?

_Ừ, tất nhiên rồi, vịt con.

_Mãi mãi?

Tiểu Minh nhìn vào mắt Đình Phong, đôi mắt to tròn đang cố gắng giấu đi sự lo sợ. Là cô đang lo sợ điều gì? À, Đình Phong chợt hiểu ra, cô sợ anh sẽ bỏ cô mà đi sao, sẽ khiến cô đau khổ như Hạo Du đã làm sao, sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu. Anh sẽ yêu cô mãi mãi, kể cả khi…người cô chọn…không phải là anh.

Đình Phong lại nhẹ nhàng kéo Tiểu Minh vào lòng.

_Mãi mãi. Kể cả khi em không còn yêu anh nữa.

_Em sẽ tin anh, Đình Phong. Cám ơn anh.

7.30 a.m

Sân bay quốc tế

Hai con người sắp xa nhau, cho dù đã từng làm nhau đau, giờ phút chia ly vẫn không khỏi buồn thương da diết. Hạo Du ôm Tú Giang trong vòng tay, ghì chặt lấy cô, dặn dò những lời “cuối cùng”.

_Tiểu Giang, anh mãi mãi nhớ đến em. Hãy tự chăm sóc mình thật tốt, hãy trở thành người hạnh phúc nhất. Bất cứ khi nào em trở về, hãy gọi cho anh. – Hạo Du như đang tiễn biệt người yêu vậy. Thực ra, tuy bây giờ không còn thứ tình cảm mang tên tình yêu để dành cho Tú Giang, Hạo Du vẫn để cô ở một vị trí đặc biệt trong tim mình, một người thân thiết và quan trọng như chính những người trong gia đình cậu vậy!

_Anh cũng phải giữ gìn sức khỏe, và…hạnh phúc nhé, bên Tiểu Minh. Hai người phải thật hạnh phúc đấy. Nhớ nói với cô ấy những gì em đã bảo anh sáng nay.

_Ừ, anh sẽ nói. Sang bên đó, em sẽ giữ liên lạc với anh chứ. – Hạo Du buông Tú Giang ra rồi nhìn vào mắt cô.

_Cũng tùy, hì. Nếu khi nào nhớ anh quá… Nhưng em không quên số của anh đâu, yên tâm. Dù có nhắm mắt em cũng có thể viết số của anh ra được đấy, hì. Anh đừng đổi số nhé, biết đâu…em chẳng tìm được ai yêu em nhiều hơn anh đã từng làm.

Hạo Du cười xòa nhưng mắt vẫn đượm buồn vì câu nói của Tú Giang. Cậu xoa đầu cô thật khẽ:

_Anh sẽ không đổi số, vì thế khi nào cần hãy gọi cho anh. Đừng buồn nhé, bây giờ anh mới biết, em…không mạnh mẽ như những gì em đã thể hiện. – Hạo Du bất giác nhớ lại hôm Tú Giang quỳ xuống van xin cậu mà lòng thấy thương cô vô hạn.

Tú Giang tròn mắt nhìn Hạo Du rồi nhoẻn cười xinh đẹp.

_Anh nhầm rồi, em rất mạnh mẽ, chỉ vì quá yêu anh nên mới làm như vậy – cô cũng đoán được phần nào suy nghĩ của Hạo Du khi nói câu vừa nãy – anh cứ nghĩ như vậy đi và đừng áy náy gì cả. Em biết cách sống mà không có ai bên cạnh chăm sóc, nên sẽ không buồn đâu, anh đừng lo, em quen rồi.

Hạo Du thấy Tú Giang như vậy còn lo hơn. Cậu bất chợt nhìn quanh quắt.

_Bố mẹ em không đến tiễn em sao?

_Hì, họ còn đang có một dự án phim khổng lồ và…quan trọng hơn em nên không đến được. Không sao, từng đấy năm sống, em quen rồi. Cũng may họ không “cưng” em bằng những dự án phim của họ, nếu không em sẽ “bất đắc dĩ” trở thành người nổi tiếng mất. Như vậy, sẽ không thể yên ổn mà ở đây chia tay anh.

Tú Giang lại cười, nhưng là giả tạo, dù có mạnh mẽ đến đâu, cô cũng mới chỉ có 16 tuổi, cô cũng vẫn cần vòng tay yêu thương của bố mẹ. Huống chi cô đi Mĩ học không biết khi nào sẽ trở về, họ cũng không thể dành cho cô được một lời hỏi han, dặn dò. Sâu thẳm lòng cô, cô mong muốn được nghe những lời đó biết nhường nào.

Hạo Du hẳn biết Tú Giang đang nói dối. Cậu biết cô dù nói “em quen rồi” nhưng thực vẫn mong được nhận những cái ôm ấm áp cùng lời dặn trước khi đi xa của cha mẹ. Cậu vỗ vỗ vai cô:

_Em đi mạnh khỏe nhé, nhớ tự chăm sóc mình thật tốt. Bố mẹ em không đến đây vì họ muốn bảo vệ em thôi, em biết mà, đúng không? Không buồn nhé.

_Hì, em biết rồi, anh biến thành anh trai em từ khi nào đấy hả. Mà thôi, em đi không trễ, có một điều này em muốn nói với anh, nhưng để tí nữa em nhắn tin cho nhé. Anh về bên Tiểu Minh đi, không cần đưa em vào kia đâu.

_Bảo trọng.

Hạo Du ôm lấy Tú Giang thêm một lần rồi lỏng dần tay để cô đi. Tú Giang xách vali đi rồi, được một đoạn còn quay lại nhìn Hạo Du, mắt cô đỏ hoe, hai gò má cũng ửng hồng. Rồi cô tiếp tục quay đi. Hạo Du vẫn đang đứng đó, cô sợ anh sẽ nhìn thấy cô khóc. Nước mắt đã tràn mi mất rồi, cô phải bước tiếp nếu không nhìn anh thêm cô sẽ yếu lòng mất. Cô là người mạnh mẽ, mạnh mẽ. Và cô phải đi. Tạm biệt anh, tạm biệt người em mãi yêu… Đây sẽ là lần cuối cùng em khóc vì anh.

Hạo Du đứng ở đấy, đến khi Tú Giang khuất hẳn sau những đám người đông đúc, khi cậu không còn nhận ra cô nữa mới quay lưng trở về. ra khỏi cửa sân bay, cậu ngước lên nhìn trời mà lòng buồn vô hạn. Thở hắt một cái cho nguôi đi bớt muộn phiền, Hạo Du mới lại bước tiếp, được hai bước thì điện thoại cậu bỗng rung lên bần bật. Tin nhắn từ “Tiểu Giang”: Ha0 Du, e c0 m0t djeu mu0n n0j v0j a, e sjh trc a day nhe, bay h hay goi em la chj dj:P. E dua th0j, ba0 tr0g a nhe. Tam bjet ngu0j e da tug i*. (Hạo Du, em có một điều muốn nói với anh, em sinh trước anh đấy nhé, bây giờ hãy gọi em là chị đi :P. Em đùa thôi, bảo trọng anh nhé. Tạm biệt người em đã từng yêu.)

Hạo Du đọc rồi khẽ cười thầm, cậu cất ngay máy vào túi quần mà không nhắn lại. Mong là em lúc nào cũng mạnh mẽ được như lúc này. Bảo trọng em nhé. Hạo Du nghĩ thầm trong đầu rồi rảo bước thật nhanh gọi một chiếc taxi. Cậu sắp được gặp người mà cậu từng đêm mong nhớ rồi. Từ bây giờ sẽ không ai có thể ngăn cản cậu ở bên Tiểu Minh nữa.

* * * * * *

_Tiểu Minh ơi, vịt con ơi, vợ yêu ơi...

_Dạ…

Tiểu Minh dạ không biết bao nhiêu lần. Lần nào cô quay lại, Đình Phong cũng không nói gì mà chỉ cười hì hì. Nhưng Tiểu Minh không khó chịu cũng chẳng nổi giận với anh, vì cô biết, Đình Phong đang hạnh phúc lắm.

_Vợ yêu ơi…

_Dạ.

_Hì hì.

Lại là như vậy, nhưng lần này Đình Phong không chỉ cười mà còn vươn tay ôm Tiểu Minh vào lòng, thơm lên tóc cô. Tiểu Minh ngượng nghịu đẩy anh ra.

_Đừng như vậy mà.

_Ơ, bình thường em vẫn chủ động ôm anh đấy thôi. Sao giờ anh ôm lại không cho.

_Khi ấy khác, bây giờ khác. – hai má Tiểu Minh vẫn đỏ hồng.

_Khác gì nào?

_Trước kia em coi anh như anh trai em, còn bây giờ…

_À, anh hiểu rồi. Vợ yêu à, giờ em thật sự yêu anh rồi hả, không tí gượng ép nào chứ.

_Ừm, hì.

Tiểu Minh không nói gì mà chỉ cười khe khẽ. Lần này cô để yên cho Đình Phong ôm lấy rồi vùi đầu vào vai cô mà không phản ứng gì. Cô đang suy nghĩ. Sự thực thì cô sao có thể toàn tâm toàn ý yêu anh nhanh được đến thế. Tuy cô nói là cô hận Hạo Du nhưng…mới nhắc đến cái tên đó mà tim cô đã lại nhói đau. Cô thực sự…chưa thể quên đi người con trai ấy. Thậm chí, nói hận…mà vẫn còn yêu.

Đình Phong thấy Tiểu Minh như vậy trong lòng lại có chút gì đó buồn buồn. Anh vẫn chưa có được hoàn toàn trái tim cô, anh biết, khéo lại chỉ vẫn là anh trai cô cũng nên. Nhưng Tiểu Minh đã nói sẽ làm người yêu anh, và sẽ chỉ yêu mình anh, bất luận thế nào, anh vẫn sẽ là người bạn trai chung thủy nhất, và yêu cô nhất. Muốn thế, anh phải làm cho Tiểu Minh hoàn toàn không dính dáng gì đến Hạo Du nữa, phải khiến “nó” ra khỏi cuộc đời của cô.

Nghĩ là làm, Đình Phong rủ rỉ vào tai Tiểu Minh thật nhẹ nhàng, đầu vẫn dựa vào vai cô:

_Vợ yêu à, em sẽ li dị với Hạo Du chứ?

_Vâng ạ. – Tiểu Minh gật đầu, lý nhí nói.

_Bao giờ? Anh không muốn…

Đình Phong đang nói, bỗng Tiểu Minh đưa hai ngón tay lên chặn trước câu nói của anh. Rồi cô đứng dậy, đi về phía giường Tiểu Phần vẫn nằm trước sợ ngạc nhiên và thắc mắc của Đình Phong. Đến khi Tiểu Minh chìa tờ đơn li hôn trước mặt anh, anh mới suýt mừng rỡ mà hét toáng lên. May mà kìm nén lại được, anh chỉ quay ra nhìn Tiểu Minh, rạng rỡ cười hỏi:

_Em…là em viết sao?

_Vâng. – Tiểu Minh gật đầu nhỏ nhẹ.

_Bao giờ, mà sao em biết…?

_Trước hôm tự tử, em đã xem qua vài lần, giờ vẫn nhớ.

_Vậy…bao giờ em định đưa cho nó?

_Chắc là bao giờ gặp. – Tiểu Minh buồn buồn nói.

Nhưng Đình Phong đang vui mừng quá nên không nhận ra vẻ mặt và giọng nói của Tiểu Minh lúc này nữa. Anh vẫn hồ hởi nói:

_Tiểu Minh à, vậy anh đưa em đến gặp nó quay bây giờ nhé, được không em.

Tiểu Minh bất giác sợ hãi.

_Bây giờ?

_Ừ, nhé, được không, vợ yêu à… – Đình Phong thấy Tiểu Minh có vẻ không chịu liền “giở” giọng ngon ngọt.

_Nhưng anh vẫn chưa khỏe. Bác sĩ bảo cần phải nghỉ ng...

_Không sao, không sao mà. Nhé, vợ à, vợ ơi.

_Anh đã nói thế… Vâng, vậy cũng được. Kết thúc ngày nào…hay ngày ấy.

Đình Phong nghe “vợ yêu” nói thế mừng ra mặt. Anh đứng dậy xuống giường ngay, vui vẻ cầm tay Tiểu Minh đi mà không biết cô đang cảm thấy đau đớn thế nào. Hận quá nên đau hay…yêu quá nên đau? Có lẽ cả hai. Hận vì yêu, yêu nên hận đây mà. Tiểu Minh sắp “được” đối mặt với Hạo Du rồi, cô sẽ nói với cậu thế nào đây? “Anh vui vẻ nhé” hay “Chúc mừng anh đã bỏ được em”? Tiểu Minh cười chua xót, một tay cầm tờ đơn một tay để Đình Phong kéo đi. Từng bước chân…sao nặng nề và khó nhọc?

Từ đằng xa xuất hiện bóng người con trai cười rạng rỡ nổi bật trong làn nắng xuân. Trái tim cậu đang rạo rực vì mong nhớ người mình yêu nên bước chạy cứ trải dài, nhanh thoăn thoắt. Bất chợt, cậu nhìn thấy cô gái đang tay trong tay với một chàng trai khác. Nét sững sờ hiện lên trên mặt cậu vài giây rồi vẫn bị những nét vui mừng thay thế. Cậu lại chạy lao đến, cười tươi tắn lắm. Rồi cậu hét lên như níu bước chân hai người kia lại:

_Tiểu Minh…

Tiểu Minh đang bước đi rồi khựng lại vì tiếng gọi. Tiếng ai gọi tên cô sao quen quá, sao…khiến cô đau quá. Cô không dám tin vào tai mình nữa, khó khăn lắm, Tiểu Minh mới quay đầu lại được. Là Hạo Du, đúng là Hạo Du. Chính là…người cô hận nhất trên đời này.

_Tiểu Minh à, em đã tỉnh rồi sao? Lạy trời…

Hạo Du vui mừng khôn xiết chạy đến ôm lấy Tiểu Minh, cậu ôm lấy mặt cô, vuốt ve mái tóc cô, đôi má cô, hai cánh tay cô… Cậu mừng đến phát khóc, nhưng những giọt nước mắt vui mừng đã được cậu kìm lại ngay. Hạo Du tiếp tục vừa cười vừa nói, không hề để ý gì đến vẻ mặt khinh bỉ của Tiểu Minh lúc này.

_Tiểu Minh à, anh vui quá, em đã tỉnh rồi, đã tỉnh rồi, thật vui mừng quá đi mà.

_Đồ-giả-tạo.

Tiểu Minh cười lệch, ánh mắt cô nhìn Hạo Du tràn đầy sự khinh miệt, căm ghét, lời nói như rít qua kẽ răng thoát ra ngoài. Hạo Du giật mình ngước lên nhìn Tiểu Minh, cậu không tin vào mắt và tai mình nữa. Sao…ánh mắt cô dành cho cậu lại lạnh lẽo và xa lạ thế kia.

_Em… Gì vậy Tiểu Minh, sao vậy? Em vừa nói gì thế?

_Tôi nói anh là đồ giả tạo, anh không nghe thấy sao? – Tiểu Minh lại nhếch mép cười.

_Sao…lại vậy?

Hạo Du run rẩy nhìn Tiểu Minh, bàn tay anh chạm vào má cô bỗng bị Tiểu Minh gạt ra.

_Hừ, đồ giả tạo, cầm lấy đi, món quà tuyệt nhất tôi dành cho anh đấy.

Tiểu Minh hét lên rồi nhét tờ đơn li hôn vào tay Hạo Du mà gần như vò nát nó ra. Hạo Du đọc được những dòng chữ in hoa trên đó mà lại sững sờ, cậu run run cầm lấy tớ giấy, dụi mắt đến mấy lần để nhìn rõ nét bút của Tiểu Minh.

_Đơn li hôn? Thế này là thế nào hả em? Tiểu Minh, em nói đi, thế này là thế nào?

Hạo Du gần như hét lên, tay bóp chặt tờ giấy kia. Cậu không hiểu, như vậy là sao? Sao đến khi hai người có thể ở bên nhau rồi, Tiểu Minh lại đưa cho cậu “cái thứ này”. Cậu hoàn toàn không hiểu, Tiểu Minh không còn yêu cậu nữa sao. Có phải…có phải cô đang đùa cậu không vậy, sao trái tim cậu đau quá…

_Đi đi, giờ tôi với anh chẳng còn quan hệ gì nữa, chẳng phải đúng ý anh lắm sao. Tôi ngu ngốc vì anh vậy là quá đủ rồi.

Tiểu Minh vừa nhìn thẳng vào mắt Hạo Du, vừa nói với giọng cay nghiệt, ánh mắt cô nhìn cậu như có thể hóa băng bất cứ thứ gì ngang tầm mắt. Nói xong, Tiểu Minh kéo tay Đình Phong đi.

_Chồng yêu, mình đi thôi nào.

Hạo Du thấy tai mình cứ ù đi, mọi thứ trước mặt cứ mờ mờ ảo ảo, cả hình dáng Tiểu Minh đang khoác tay Đình Phong kia cũng cứ nhạt nhòa. Cậu thấy mình có thể ngã quỵ ngay xuống, vì trái tim đã vỡ ra rồi. Nhưng cậu không hiểu, lí do? Tiểu Minh đã yêu Đình Phong rồi ư? Không, Tiểu Minh mà cậu biết chỉ yêu mình cậu thôi, chỉ yêu duy nhất mình cậu, mãi mãi chỉ yêu cậu.

_Khôngggg…Tiểu Minh, cho anh một lí do, tại sao em bỏ rơi anh?

Hạo Du hét lên đau đớn rồi cả cơ thể đổ dần xuống mặt đất. Tất cả mọi người đều quay lại nhìn cậu, nhưng sao Tiểu Minh lại không. Cô không ngoái lại lấy một lần, không muốn thấy mặt cậu nữa sao. Cô đã đuổi cậu đi, sao còn quay lại nhìn cậu được chứ. Tay cô vẫn cứ đan vào tay Đình Phong, hai người bước đi bên nhau sao tình cảm. Dường như Hạo Du thấy Tiểu Minh đang cười, cười hạnh phúc với Đình Phong hay đang cười nhạo cậu thì Hạo Du không biết. Bất chợt, một cơn mưa ào xuống không báo trước làm khung cảnh lại nhòe nhoẹt đi trước mắt cậu. Mưa…hay nước mắt? Là nước mắt hòa vào mưa, mặn, ngọt, đắng, cay, đủ cả.

Hạo Du bất giác cười lên điên dại, trời vẫn có nắng sao lại đổ mưa, có phải ông trời cũng đang trêu ngươi cậu? Hay…cậu đang bị trừng phạt, vì cậu đã làm cho Tiểu Minh tổn thương quá nhiều. Giờ đến chính cậu phải nếm thử mùi vị đau khổ khi bị bỏ rơi. Là cậu đang bị trừng phạt, trừng phạt, hahaha…

Giữa cái sắc màu vàng nhợt nhạt, tiếng cười ai vang lên ai oán và đớn đau. Mưa cuốn đi những giọt nước mắt, chỉ để lại tiếng cười văng vẳng. Hạo Du quỳ ở đó, giữa trời mưa, cậu đang khóc, đang cười, đang tự oán trách bản thân… Cậu không biết, ở phía xa xa, cũng đang có một cơn mưa nước mắt. Tiểu Minh, cô ôm lấy Đình Phong, tiếng khóc hòa vào với tiếng mưa, những lời nói vang lên run rẩy vì đớn đau cũng bị tiếng mưa át đi, chỉ còn lại tiếng thì thầm trong cổ họng:

_Em sẽ không bao giờ khóc vì Hạo Du nữa, không bao giờ…
Chương trước Chương tiếp
Loading...