Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Chương 36: Có Phải Là Định Mệnh



Đúng là anh ấy, là Hạo Du.

Tôi bất giác đánh rơi cả túi nến xuống đất.

Có phải tôi đang hạnh phúc quá hay từ sâu thẳm trong lòng tôi đang nguyền rủa số phận?

……

Có lẽ, tôi nên quay lưng lại…

Tôi không hiểu tâm trạng mình bây giờ thế nào nữa, đầu óc cứ quay quay cuồng cuồng, tim không sao đập lại đúng nhịp được nữa. Tôi không biết, tôi không hiểu nổi bản thân nữa. Khi nãy, lúc nhìn thấy người con trai trên chiếc xe máy đang nhìn quanh như đang tìm kiếm cái gì đó, tôi đã nghĩ đó là Hạo Du… Nhưng từ chỗ tôi thì không thể nhìn được mặt anh ta mà chỉ có thể nhìn từ phía sau. Tôi đã muốn…muốn chạy đến trước mặt người ấy…nhưng tay chân tôi không thể nào cử động được. Tôi chỉ biết đứng nhìn người đó tìm kiếm không thành rồi phóng xe đi mất. Anh ta hòa vào dòng người đông đúc rồi biến mất ngay trước mặt. Đúng lúc Đình Phong cũng vào nên tôi không (dám) nhìn theo người đó nữa.

_Phong Phong, nãy ở trong bãi đỗ xe…

_Gì cơ vợ yêu? Bãi đỗ xe làm sao?

_À…

Nếu đó quả thực là Hạo Du, nếu Đình Phong cũng nhìn thấy người ấy, tôi hỏi như vậy chắc chắn là anh sẽ không thích và không vui.

_Dạ, em muốn hỏi…nãy anh làm gì mà lâu thế, để em chờ mỏi cả chân. – tôi giả bộ nũng nịu.

_Hì hì, có mấy người anh quen hồi còn làm ở đây, lâu không đến nên chào hỏi mấy câu ý mà, để vợ yêu phải chờ rồi, xin lỗi em ha!

_Không thể tha được, hì hì.

Tôi nói rồi lại cười toe, trêu anh tí thôi mà. Rồi tôi tiếp tục cắt một miếng bánh, đưa lên miệng ăn rồi xuýt xoa:

_Mousse(*) anh làm ngon thật luôn á, ăn mãi không chán.

_Đút anh một miếng được không?

_Ừ, đây.

Tôi nhoẻn cười, xiên bánh rồi đút cho Đình Phong một miếng. Nhìn anh ăn kìa, vừa ăn lại còn vừa mỉm cười nữa kìa. Thấy mặt anh “thú vị” như vậy, tôi buồn cười quá lại bật cười thành tiếng. Thấy mọi cảm xúc hỗn độn lúc này đều tan ra hết, chỉ để còn lại cái thứ gọi là hạnh phúc thôi.

_Đút cho vợ một miếng.

Tôi há to miệng, nhìn sang Đình Phong, biểu lộ một nụ cười bằng…mắt, vô tư xưng mình là “vợ”.

Đình Phong đút ngay cho tôi một miếng mousse socola của anh.

_Hm…m… – vừa ăn tôi vừa giơ ngón tay cái lên lắc lắc – hảo bánh, hảo bánh.

Ngay lập tức Đình Phong bật cười lớn. Tôi cũng cười. Anh đưa tay xoa xoa đầu tôi rồi lại đưa miếng bánh của anh vào miệng tôi. Đúng lúc, tôi cũng dùng dĩa xiên cho Đình Phong một miếng. Bọn tôi lại được một phen vừa ăn vừa cười khúc khích (ôi, còn đâu tiểu thư con nhà gia giáo >.

_Phong Phong, bánh của anh ngon hơn bánh của em >.

_Vợ đòi ăn vị dâu còn gì.

_Không biết, giờ em thích bánh của anh hơn – tôi nũng nịu – đổi bánh.

_Để chồng đút cho vợ nhé!

_Ưm.

Tôi gật đầu lia lịa, thích chí híp mắt cười rồi há liền miệng cho anh đút bánh. Ăn miếng bánh do anh tự tay làm rất ngon, tôi cảm giác ngon hơn cả ở tiệm nữa. Có phải anh đã bỏ thuốc gì vào nên tôi mới thích ăn đến vậy?

_Phong Phong, anh đã cho thứ gì vào bánh mà bánh lại ngon đến thế hả? – tôi giả bộ nheo mắt nghi ngờ.

_Ừ, chồng đã cho…tình yêu của chồng dành cho vợ vào bánh đấy, mùi vị rất ngon phải không?

Nghe Phong yêu nói, tôi không khỏi xúc động, mất vài giây nhìn anh, tôi mới xiên một miếng bánh, định đút cho anh, miệng cười tươi tắn.

_Ngon lắm, ngon lắm. Nào, há miệng ra vợ đút cho, miếng bánh này có thêm cả một gia vị mới đấy nhé, chắc chắn là rất ngon. – tôi nháy mắt.

_Gia vị gì mới vậy?

_Tình yêu của vợ.

Tôi nhoẻn cười híp mắt. Trong giây lát, tôi thấy mắt Đình Phong hơi hoe đỏ rồi cũng híp tịt lại. Nụ cười của anh tràn ngập hạnh phúc, chỉ hạnh phúc thôi.

10.15 p.m

Vừa bước vào nhà, tôi đã nhìn thấy mẹ tôi đang ngồi trên sofa, ngóng ra phía cửa. Thấy tôi, bà đứng luôn dậy, chạy ra chỗ tôi.

_Con chào mẹ. – tôi cười một nụ cười mệt mỏi.

_Hạo Du, con đi học về rồi đấy hả, có mệt không con. Nào, nhanh vào đi không rét, ngoài trời giờ chắc lạnh lắm.

_Cũng bình thường mẹ ạ. Vẫn đang thu mà.

Tôi lại cười. Mẹ tôi giờ còn quan tâm đến tôi như một đứa trẻ, trước kia có khi nào lại ân cần hỏi han tôi như vậy? Tất nhiên, tôi không có gì phải phàn nàn, tôi thấy vui còn chưa hết.

_Con có đói không? Ăn gì mẹ nấu cho nhé. – bà vuốt tóc tôi, dịu dàng hỏi.

Tôi lắc đầu ngay:

_Con không đói mẹ ạ, chiều con có ghé qua cửa hàng ăn một cái pizza rồi mới đi học.

_Sao lại ăn đồ ăn nhanh thế, mẹ đã nói là không tốt cho sức khỏe rồi mà con.

_Hì, tại chỉ có ba mươi phút nghỉ giữa các ca học thôi ạ. Thôi, con lên phòng đã mẹ ạ, còn phải làm bài tập nữa.

_Ừ, con đi đi. À, mai chủ nhật mà, con đi nghỉ sớm đi Hạo Du. Mà bố đang chờ con trên phòng đó.

_Dạ vâng, con biết rồi ạ.

Tôi đáp lời mẹ rồi xách cặp lên luôn phòng, không biết bố làm gì mà lại ở phòng chờ tôi nữa.

Mở cửa bước vào phòng, tôi thấy bố đang đứng bên bàn học của tôi, hình như đang xem gì đó. Thấy tiếng, ông mới quay ra nhìn tôi.

_Con chào bố. – tôi cúi đầu lễ phép chào.

_Học về rồi hả?

_Dạ vâng. Bố chờ con có việc gì đấy ạ.

Tôi để cặp xuống giường rồi bước đến bên ông.

_Ta muốn nói chuyện với con trai ta một tí không được sao?

Nghe ông nói, tôi không khỏi ngạc nhiên, nhưng chỉ mất vài giây. Không để ông chờ, tôi khẽ gật đầu, mỉm cười.

_Hì, được ạ.

_Việc học của con vẫn bình thường chứ?

_Dạ vâng, vẫn bình thường ạ.

Rồi bố tôi bỗng ngồi xuống cạnh tôi. Nói thật, tôi chưa bao giờ có một cuộc nói chuyện-giữa-hai-người-đàn ông như thế này. Bố tôi rất bận. Trước đây, cả ngày, tôi chỉ gặp ông vào đúng bữa cơm tối. Bố tôi lại còn là người không thích nói nhiều, thành ra…việc dành thời gian hỏi han tôi là hoàn toàn chưa hề có.

_Không có áp lực hay mệt mỏi gì chứ?

_Gì cơ bố?

_Ta hỏi con học có vất vả không?

_À, cũng bình thường thôi ạ.

Thực ra không phải là tôi không nghe thấy bố tôi nói gì, mà tôi không tin được là bố tôi đang quan tâm tôi. Là hỏi han quan tâm chứ không phải chất vấn!

_Ừ, ta thấy lịch học thêm của con dày đặc cả tuần, chỉ có mỗi sáng chủ nhật là nghỉ phải không? Ta nhớ là trước kia con chưa từng đi học phụ đạo ngoài học ở trường.

Bố tôi cũng biết điều đó sao? Tôi tưởng ông chỉ quan tâm duy nhất đến thứ hạng của tôi thôi chứ.

_Dạ vâng. – tôi khẽ gật đầu.

_Sáng nay nhà trường có gửi kết quả thi chất lượng đầu năm của con về. Ta thấy con vẫn đứng nhất. Nếu con thấy quá sức thì hãy xin nghỉ một vài môn đi. Nhìn con dạo này có vẻ rất mệt mỏi. Các môn không cần thiết, con đừng đi làm gì, dành sức mà nghỉ ngơi.

Lần này nghe bố nói, tôi không khỏi ngạc nhiên mà ngước ngay lên nhìn ông. Đây…có phải là bố tôi không vậy.

Tất nhiên, tôi chỉ dám tự hỏi mình.

_Không sao đâu ạ. Bố đã nói là muốn con giành học bổng toàn phần dành cho học sinh xuất sắc nhất của trường vào cuối năm. Con đã bỏ lỡ hai năm học rồi, lần này sẽ không làm bố phải thất vọng đâu ạ.

Rồi bất ngờ, ông đưa tay nắm chặt lấy tay tôi. Tôi giật mình ngước lên thì bắt gặp đôi mắt hiền từ của ông, vô cùng hiền từ.

_Hạo Du, con trai, bây giờ ta sẽ không bắt ép con bất cứ điều gì nữa đâu, còn hãy làm tất cả những gì con muốn. Trước kia ta không phải một người cha tốt, ta chưa bao giờ chịu lắng nghe con, chỉ biết áp đặt cuộc sống của con theo ý ta, khiến con phải chịu khổ. Vậy mà con lúc nào cũng nghe lời ta, luôn là một đứa con ngoan. Ta rất có lỗi với con, ta không biết phải làm thế nào để bù đắp cho con được nữa. bây giờ, cho dù con có muốn làm gì, ta cũng sẽ ủng hộ con, kể cả việc con hận ta, ta cũng không có gì phải trách con hả.

Hai bàn tay nắm lấy tay tôi bỗng run rẩy.

_Bố…

_Ta biết, nỗi đau về thể xác của con không thấm vào đâu so với nỗi đau về tinh thần. Ta rất thương con và ta thấy rất hối hận. Hạo Du à, hãy tha thứ cho ta.

_Bố à, con không có trách bố điều gì đâu.

Tôi nói rồi quàng tay ôm lấy bố tôi. Lần đầu tiên tôi thấy bố tôi khóc, lần đầu tôi chứng kiến bộ dạng mềm yếu của ông. Bố vì thương tôi quá nên mới vậy. Vậy là quả thực bố không ghét bỏ tôi, sao tự nhiên tôi thấy hạnh phúc thế này.

* * * * * *

_Hạo Du, mai mấy giờ con chuyển đi?

_Chắc là khoảng tám giờ bố ạ, hoặc muộn hơn.

_Ừ, vậy ta sẽ bảo người chuyển đồ giúp con.

_Dạ vâng, con cảm ơn bố.

_Ngủ sớm đi con, cả ngày đi học vất vả rồi.

_Vâng ạ, bố ngủ ngon, chúc mẹ ngủ ngon giúp con ạ.

Tôi nói rồi chờ bố gật đầu mới đóng cửa lại. Lấy vội quần áo tắm táp qua loa, tôi vào phòng và thả mình xuống giường. Vắt tay lên trán, tôi nghĩ ngợi. bố mẹ bây giờ đều rất quan tâm đến tôi, luôn luôn hỏi han tôi, đúng như những gì tôi mong ước bấy lâu nay. Vậy đây có phải cuộc sống như trong mơ của tôi? Không, cuộc sống trong mơ của tôi là khi tôi có em cơ. Nhưng khoảng thừoi gian đó tôi đã đánh mất mất rồi. Đã bốn năm nay tôi không gặp lại em, cũng không có tin tức gì của em. Tôi chỉ biết tên trường cấp ba em theo học. Còn bây giờ em học trường gì thì hoàn toàn không biết. chắc Tiểu Minh đã học đại học rồi.

Nhưng hôm nay vô tình tôi đã gặp lại Đình Phong, ở Miss…. Cũng đã bốn năm rồi chưa nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét của hắn, tôi nghe nói hắn cũng theo Tiểu Minh chuyển trường.

Hắn ta từ trên ôtô bước xuống đúng lúc tôi vừa lên xe máy chuẩn bị ca học tiếp. Hắn nhìn thấy tôi lúc đầu cũng có vẻ ngạc nhiên lắm, sau đó ánh mắt chuyển sang dạng thách thức và khóe môi cong cong khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười khinh bỉ. Tôi thề là nếu không phải tôi đã lên xe rồi thì tôi đã lao đến cho hắn một quả đấm. Đình Phong cứ đứng đấy nhìn tôi, tôi thì chẳng muốn quan tâm vì mười phút nữa tôi đã phải vào học rồi, mà tôi cũng chẳng biết…em với hắn có còn… Nhưng rồi, tôi phát hiện ra hắn đang cầm trên tay áo của Tiểu Minh. Là áo của Tiểu Minh, đúng, cái áo hồng có tai mèo bông trắng, chỉ có thể là áo của em được thôi. Tôi dáo dác nhìn quanh, hẳn là em đi cùng hắn ta. Nhưng tôi không thấy em đâu cả. Trong ôtô không có, bên cạnh hắn…không. Tôi có thể thấy mình đang mất bình tĩnh. Tôi cố suy nghĩ: Tiểu Minh có đến, em lại không có ở đây, vậy chỉ có thể…chỉ có thể là…em có thể đứng chờ Đình Phong ở ngoài kia.

Tôi nghĩ rồi ga vội cho chiếc xe lao nhanh ra khỏi gara. Người tôi đang run lên. Ừ, nhỡ tôi đi ra kia và nhìn thấy Tiểu Minh, nhỡ thực sự thế. Tôi sẽ phải đối mặt với em thế nào, nói gì trước đây. Tôi không biết. Tôi chỉ biết trái tim tôi đang đập điên cuồng vì nhớ em.

Nhưng tôi không thấy ai đang đứng trước Miss… cả, không một dáng người nhỏ bé quen thuộc. Tôi lại mất bình tĩnh thêm lần nữa. Dáo dác nhìn quanh, không có em, không có Tiểu Minh mà tôi hằng mong nhớ. Trái tim như vỡ vụn tôi vẫn cố gắng kiếm tìm hình bóng em. Không có. Tôi lúc này chỉ muốn hét lên, bí bách… Nhưng rồi tự trấn an mình đã biết địa chỉ của em rồi sẽ gặp lại em, tôi mới tiếp tục đi cho kịp giờ học. Tim vẫn có đập không thành nhịp.

_Hạo Du à, con đã ngủ chưa?

Tiếng gõ cửa sau đó là tiếng mẹ, tôi nghe thấy rồi như người đang ngủ mơ bừng tỉnh dậy. Tôi ngồi dậy rồi liền ra cửa mở, nhẹ nhàng trả lời:

_Con chưa mẹ ạ. Sao vậy mẹ?

Cùng lúc ngó đầu ra, tôi ngửi thấy mùi mì tôm thơm ngào ngạt. Mẹ đang bê bát mì trên tay.

_Mẹ lo con đói nên nấu mì cho con. Con ăn đi cho nóng.

_Mẹ, muộn rồi, mẹ đi nghỉ đi, còn cất công nấu mì cho con làm gì hả mẹ.

Tôi nói thế nhưng vẫn đưa tay đỡ bát mì từ tay mẹ, không quên mở cửa phòng cho mẹ vào.

_Mẹ lo con đói. Với lại là bố cứ giục mẹ dậy nấu gì ăn cho con, ông bảo nãy thấy con có vẻ mệt.

_Hì, con sao đâu mà. Mẹ ngồi xuống đi ạ.

_Ừ, con ăn đi cho nóng.

Mẹ vừa xoa đầu tôi vừa dịu dàng nói. Bà ngồi xuống ghế đối diện, nhìn tôi hết sức hiền từ. Tôi nhìn mẹ khẽ gật đầu nhìn bát mì hơi đang bốc lên nghi ngút trên tay mà xúc động vô cùng. Tôi vội để nó lên bàn rồi dùng đũa gắp miếng mì đầu tiên đưa vào miệng. Tôi thề là nó còn ngon hơn gấp mấy lần những thứ cao lương mĩ vị khác. Rồi tôi ăn liền miếng thứ hai, thứ ba. Và, bên dưới bỗng hiện ra…

_Ở dưới có trứng ốp–la đó con, trộn đều lên mà ăn.

Trứng ốp–la…

Tiểu Minh…

Mắt tôi bỗng cay xè. Mùi vị mì tôm trứng ốp–la mang lại cho tôi bao kỉ niệm, những ngày tháng bình yên và hạnh phúc, những phút giây tôi không biết trân trọng. Tôi nhớ Tiểu Minh lắm, nhớ em đến điên dại.

_Hạo Du…

Tiếng ai gọi tên tôi dịu dàng, êm ái thế kia. Tôi vội ngẩng mặt lên nhìn, trước mặt tôi là…là Tiểu Minh, đúng là em. Em đang nhìn tôi, lông mày hơi nhíu lại.

_Sao thế, Hạo Du, ăn đi, không ngon à?

_Tiểu Minh…

Tôi hét lên rồi quàng tay ôm chặt Tiểu Minh vào lòng, người tôi run lên bần bật. Hơi ấm, hơi ấm từ Tiểu Minh lan tỏa khắp cơ thể tôi, làm ấm dần lên trái tim lạnh giá của tôi. Tôi cứ ôm ôm, muốn nói nhiều lắm nhưng lại nói không thành lời, chỉ biết ngả vào vai em, vuốt ve mái tóc em. Ôi, tôi nhớ em, nhớ!!!

Bỗng…em đẩy tôi ra.

_Hạo Du, con làm sao thế. Mẹ đây mà, là mẹ đây.

_Ơ…

Tôi nói không nổi nữa, mở to mắt nhìn mẹ đang ngồi trước mặt. Mẹ đang lay vai tôi. Thế Tiểu Minh đâu, cô ấy đâu rồi.

_Mẹ, Tiểu Minh đâu rồi hả mẹ? – đến lượt tôi lay vai bà.

_Tiểu Minh? Con hỏi gì lạ vậy Hạo Du, ở đây chỉ có con với mẹ thôi mà.

_Lúc nãy, cô ấy đã ngồi đây mà. Con còn ôm cô ấy…

Nói rồi, tôi dáo dác nhìn quanh. Lẽ nào là do tôi tưởng tượng ra, không phải Tiểu Minh vừa ở đây sao. Rõ…rõ là có hơi ấm mà.

_Hạo Du, con đột nhiên gọi Tiểu Minh rồi ôm chầm lấy mẹ, con không sao đấy chứ? – mắt mẹ tôi tràn ngập sự lo lắng.

_Con…vừa ôm mẹ sao?

_Ừ, lại còn ôm rất chặt nữa.

_Vậy ạ, ha…

Tôi cười nhạt. Ra là vậy, chỉ là ảo giác, chứ Tiểu Minh thực sự…đâu có ở đây. Cô ấy làm sao mà ở đây được giờ này chứ, tôi nhớ cô ấy quá không còn tỉnh táo nữa rồi.

_Hạo Du, con…vừa nhầm mẹ là con bé hả?

_Dạ…

Tôi ngước lên nhìn mẹ rồi khẽ gật đầu.

_Con trai ngốc của mẹ, con nhớ con bé quá nên vậy đấy.

_Dạ vâng.

Tôi lại khẽ gật đầu rồi nhìn xuống bát mì đã không còn nóng như vừa nãy nữa. Tôi dùng đũa đảo nó một cách chán nản. Tôi không muốn ă nữa, không còn tâm trạng nào mà ăn bữa. Nếu ăn tiếp khéo tôi lại nhầm tưởng mẹ là Tiểu Minh lần nữa.

_Mẹ – tôi để đũa xuống rồi quay sang mẹ – con thấy no rồi mẹ ạ.

_Con mới ăn có vài miếng mà Hạo Du, con ăn thêm đi, không nhỡ đói đêm không ngủ được thì sao.

_Dạ thôi mẹ ạ, con no rồi. Mẹ có gì nói với con ạ?

_Ừm, Hạo Du này…chuyện trưa nay con nói với mẹ, con thực sự…vẫn muốn làm chồng con bé sao?

Mẹ tôi nói rồi nhìn chăm chăm vào mắt tôi khiến tôi bỗng dưng bối rối. Tôi gật đầu rụp một cái chứ không nói gì, mặt nóng bừng.

_Hạo Du, mẹ…mẹ sợ con buồn nên đã giấu con. Ngoài việc biết nơi con bé ở ra, mẹ đã có mấy lần gặp Tiểu Minh, con bé đi cùng một cậu con trai. Hai người có vẻ…vui vẻ và hạnh phúc lắm.

Người con trai đó…hẳn là Đình Phong. Hạnh phúc lắm ư? Tôi không quan tâm.

_Vậy ạ…

_Phải. Hạo Du à, con có nghĩ là Tiểu Minh, nó…không còn mong trở lại với con như trước.

_Mẹ! – tôi bỗng gắt lên với bà. Nhưng tôi không muốn nghe, thực sự không muốn nghe những lời đó.

_Con bé đã có chỗ dựa mới rồi, nó không còn nhớ đến con nữa đâu.

_Mẹ, sao tự nhiên mẹ nhắc đến chuyện này làm gì chứ, con không muốn nghe!

Tôi hét lên mất tự chủ.

_Hạo Du, mẹ rất sợ, mẹ rất sợ con trai mẹ lại phải đau khổ thêm lần nữa. Bốn năm trước con đã phải đau khổ thế nào vì con bé đó, không lẽ con vẫn còn muốn…

Mẹ nói rồi nắm chặt lấy hai bàn tay tôi, người bà run run và mắt đã đầy ăm ắp nước. Tôi nhìn thấy vậy, tất cả những giận dữ vừa nãy đều lắng xuống. Tôi thở hắt ra một cái rồi nhẹ nhàng nói:

_Cho dù là như vậy… Trước kia là con có lỗi, con đã làm cô ấy phải đau khổ. Con đã hứa với lòng con sẽ vẫn yêu cô ấy cho dù cô ấy có không yêu con nữa. Con đã hứa thì con sẽ thực hiện…

_Vậy còn định làm thế nào đây chứ. Nếu bây giờ con bé không còn bất kì tình cảm gì với con nữa, người phải nhận đau khổ sẽ là con, và chỉ mình con thôi. Tiểu Minh chẳng phải cũng đang sống hạnh phúc đó sao. Hạo Du, con đừng cố chấp như thế nữa.

_Mẹ à, hãy để con làm theo quyết định của con được không, cho dù có đau khổ cũng là con đường con đã chọn, con sẽ không hối hận đâu.

Tôi nói rồi nhìn thẳng vào mắt mẹ như để trấn an bà. Mẹ cũng nhìn tôi, hai tay vẫn nắm chặt tay tôi.

_Vậy con định làm thế nào đây, con…không định sẽ chia rẽ tình cảm của con bé đấy chứ.

Tôi nghe mẹ nói, bất giác rút tay ra khỏi tay bà. Chia rẽ tình cảm của Tiểu Minh ư? Không…tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm như thế, tôi cũng không có tư cách gì để làm như vậy cả. Nếu Tiểu Minh thực sự đang rất hạnh phúc và bình yên bên Đình Phong, tôi sẽ chỉ đứng đằng sau để chứng kiến niềm vui của em thôi!

_Mẹ à, con chỉ muốn cho cô ấy biết…con yêu cô ấy đến mức nào. Cô ấy đã hiểu lầm con rồi. Con chỉ cần vậy thôi. Mẹ à, mẹ hãy ủng hộ con nhé, được không mẹ. Cho dù con có phải chịu đau khổ, con cũng muốn Tiểu Minh hiểu được tình cảm của con. Con chỉ cần vậy…

You’re always on my mind

All day just all the time

You’re everything to me

Brightest star to let me see…”

Nghe thấy tiếng chuông báo thức, tôi mới đưa tay tắt chuông đi rồi ngồi dậy ngay, mắt vẫn nhắm nghiền. Tôi đang buồn ngủ lắm nhưng mà phải dậy thôi, không thể cứ bật lại chuông rồi ngủ tiếp như mọi hôm được. Hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt mà: hôm nay là sinh nhật Đình Phong.

Vươn vai và ngáp vài cái cho đỡ buồn ngủ, tôi uể oải bước xuống giường. Việc đầu tiên phải làm là…soi gương. Hehe, cười một phát, tôi ngắm mình trong gương rồi mới đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Tôi phải thật nhanh lên vì sinh nhật Đình Phong bao giờ cũng là một ngày rất bận rộn.

* * * * * *

_Tiểu Minh à, giờ bọn mình đi mua nguyên liệu làm bánh rồi còn phải mua gì nữa không?

_Ừ, qua mấy cái shop bán đồ nam với tớ, tớ muốn mua cho Đình Phong một cái áo khoác.

_Hình như năm ngoái cũng tặng áo khoác =.=

_Ừ, hehe, Đình Phong “nhớn” nhanh lắm, áo khoác năm ngoái mua tặng đã chật rồi, mà anh ấy chỉ thích mặc blazer thôi, bảo tặng cái khác lại không ưng.

Tôi nói với Tiểu Phần rồi cười toe toét. Chúng tôi đang đi mua nguyên liệu làm bánh sinh nhật cho Đình Phong. Không hiểu sao năm nào sinh nhật, Đình Phong cũng muốn tôi tự tay làm bánh kem cho, hơn nữa lại muốn cắm thật nhiều nến lên trên để anh ấy thổi. Lúc tôi hỏi thì anh ấy chỉ nói “anh thích vậy” rồi cười khó hiểu. Đúng là sở thích của con nít. Nhưng cứ nhìn cái cách Đình Phong một mình ăn ngon lành chiếc bánh kem do tôi làm (anh ấy đặc biệt không chịu chia sẻ nó cho ai, kể cả tôi), tôi lại thấy rất hạnh phúc và và xúc động, cả cái cách anh ấy cầu nguyện và thổi nến trước khi ăn bánh kem nữa, nhìn…thú vị lắm. Lúc anh ấy quả thực như một đứa trẻ con vậy, dễ thương vô cùng.

Nghĩ đến đây tôi bất giác cười thầm, mỗi lần làm được gì cho Đình Phong vui hay nhìn thấy anh ấy cười, tôi lại thấy trong lòng rất bình yên. Kể cả những lúc không vui, chỉ cần nụ cười của mình có thể khiến Đình Phong vui vẻ, tôi cũng sẽ cố cười!

[…]

_Tiểu Minh, tớ về đây, bạn cần gì giúp thì cứ gọi tớ nhé.

Tôi vừa xuống xe đã nghe Tiểu Phần dặn dò. Tôi khẽ mỉm cười, gật đầu.

_Tớ biết rồi, bạn đi cẩn thận.

Vẫy tay chào Tiểu Phần, tôi liền xách túi đồ đi vào. Bất ngờ, cô ấy kéo tay tôi lại rồi ghé tai tôi thì thầm:

_Quên hết chuyện về “tên đó” đi nhé! Đừng nghĩ ngợi mệt người.

_Ừ, được rồi mà, bạn về nhé, cẩn thận.

Tôi nhoẻn cười rồi xách đồ đi vào nhà.

Tên đó mà Tiểu Phần nói chính là Hạo Du.

Lúc nãy sau khi mua đồ xong, tôi đã cùng cô ấy đi ăn kem. Kem mùa đông lạnh tê tái, nhưng vị ngọt ngào của nó lại làm tôi nhớ đến lần tôi được Hạo Du đưa đi ăn kem. Đó là hôm Đình Phong bị ốm, anh đưa tôi đi mua đồ đã chủ động rủ tôi đi ăn kem. Ly kem hôm ấy… Gelato vị dâu sữa, ăn trong tiết trời lạnh giá mà sao lại ấm áp đến thế. Ấm, rất ấm…

Hình ảnh Hạo Du bất chợt xuất hiện khi tôi đưa miếng Gelato vị socola vào miệng, nó quả thực như anh nói, không đắng tí nào, ngon lắm, và mũi tôi bỗng cay xè…

Và hình như đã nhận ra vẻ mặt khác thường của tôi. Tiểu Phần đã hỏi ngay. Tôi ngẩng lên nhìn cô ấy, khi đầu định nói dối nhưng rồi lại tâm sự thật với Tiểu Phần. Dù sao, Tiểu Phần cũng vẫn là bạn thân nhất của tôi khi này.

_Dạo này bạn hay mơ, hay nghĩ đến Hạo Du? – cô ấy hét lên cứ như kiểu tôi vừa làm việc gì phạm pháp vậy.

_Ừ. – tôi xỉu xìu đáp lại.

_Có lẽ là bạn lo lắng quá thôi, bạn đừng căng thẳng quá, tối ngủ sớm đi, đừng có xem phim đến nửa đêm mới ngủ.

_Nhưng mà, bình thường tớ cũng hay mơ đến đến anh ta nhưng dạo này… Lạ lắm ý, cứ nghĩ đến là tớ lại không sao thở nổi.

_Ừm, có lẽ do bạn suy nghĩ nhiều quá thôi. Thế bạn có nói cho Đình Phong biết không?

_Không, tớ sợ Đình Phong lại nghĩ ngợi lung tung nên không nói.

_Ừ, vậy là đúng đấy. Bạn cứ lơ đi là được, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Khi nào rảnh mình đi chơi đâu đó cho khuây khỏa nhé.

Nghĩ kĩ lại thì có lẽ tôi suy nghĩ quá nhiều thật, dạo này cũng suốt ngày xem phim Hàn Quốc đến muộn mới ngủ mà. Haiz, có lẽ tôi nên rủ Đình Phong cuối tuần đi thư giãn đâu đó. Mà hôm nay là cuối tuần rồi còn gì =.=

You make me cry, make me smile

Make me feel the love is true

You always stand by my side

I don’t want to say goodbye…”

Chuông báo có cuộc gọi đến. Tôi đang kiểm tra lại những đồ vừa mua cũng phải chạy vội ra giường lấy máy, hẳn là Đình Phong gọi. Đấy, tôi đoán có sai đâu.

_Dạ, em đây.

_Vợ yêu, làm gì mà bắt máy chậm thế hả? Vợ về lâu chưa.

_Biết thừa rồi còn hỏi. Anh đang ở công ti à? Em mới về.

_Hì, chồng ở công ti. Vợ làm bánh nhớ mua nhiều nến nhé.

_Ừ, em biết rồi mà. Á…quên mua nến rồi, hic hic.

_Thế mà kêu biết rồi hả. Vậy vợ đi mua mau đi, mua thật nhiều vào.

_Nhưng bánh chưa làm mà. – tôi nhíu mày.

_Thì vợ mua về rồi làm tiếp, nha vợ.

Nghe giọng Đình Phong làm nũng tôi ngọt xớt kìa, hihi.

_Rồi, rồi, vậy đi luôn đây.

_Hì, vợ đừng mặc váy nhé, kéo lạnh. Bao giờ mua về nhà thì gọi chồng. À mà quán tạp phẩm ở gần nhà, vợ đừng đi xe nhé, đi bộ thôi cho an toàn.

_Hic, Phong Phong à, em đã 20 tuổi rồi, không phải trẻ con mà.

_Dù gì vợ cũng là con nít trong mắt chồng thôi, nghe chồng đi.

_Haiz, thôi được rồi, em biết rồi. Tí về nhà em gọi cho.

Tôi nói rồi nghe Đình Phong “chụt” một phát mới (được) dập máy. Thở dài mấy cái, tôi cởi cái tạp dề (đã mặc trước để chuẩn bị làm bánh) ra rồi mới cầm ví đi ra khỏi nhà, nhanh chân bước vào thang máy. Tôi ở chung cư đó, tầng 36 (tầng cao nhất luôn). Khu chung cư giờ này thì khá vắng, vì là chủ nhật nên chắc người ta tranh thủ đi chơi, hay ở nhà nghỉ ngơi sau một tuần làm việc. Thế nên thang máy cũng vắng luôn. Mà thang máy trên tầng 36 của chúng tôi lúc nào chẳng vắng, chỉ có đi xuống các tầng dưới mới có thêm người, vì…trên tầng của tôi có đúng tôi và anh hàng xóm của tôi ở, mà anh hàng xóm của tôi là ai chứ, là Đình Phong chứ ai. Thực ra cả khu chung cư này chính là do tập đoàn nhà họ Trần làm chủ thầu. Đừng ngạc nhiên vì điều đó, cũng đừng hỏi nhà họ Trần thì liên quan gì đến tôi với anh hàng xóm, thì Đình Phong, chính là con trai tổng giám đốc tập đoàn Trần Đình, hiện là người yêu của tôi! Anh dụ dỗ ngon ngọt để tôi đến đây ở, hóa ra mục đích chính là để giám sát tôi, đểu thế đấy.

Thong thả cầm ví đi…như đi dạo, tôi đến ngay quán tạp phẩm “thứ gì cũng có” ở gần tòa nhà tôi ở. Hỏi han một hồi, người ta lại hết nến sinh nhật chứ, chỉ còn lại nến…thờ thôi. Tôi vội lắc đầu rồi đi ra. Lần này tôi phải ra tận ngoài đường mua nến vậy, mất công đi rồi mà không được cũng khá là bức xúc đấy.

Mà hôm nay là cái ngày gì mà xui xẻo thế không biết, hỏi mấy quán đều hết nến sinh nhật. Thật là, tôi đã phải lang thang xa phết rồi đấy, biết thế đi xe máy có phải hơn không, chỉ tại nghe lời Phong-xấu-xa.

Bực mình hết chỗ nói, tôi vừa đi vừa lẩm bẩm mắng Đình Phong thì chợt nhận ra mình đã đi xa quá khu chung cư mấy một đoạn dài rồi, khung cảnh xung quanh đây thì vô cùng…quen thuộc, tuy đã thay đổi nhiều. Không phải tôi nhầm đâu, quen thuộc chứ không phải xa lạ. Ừ, là con đường tôi đã đi không biết bao nhiêu lần, con đường tôi yêu và thân thiết đến nỗi khi đã chuyển về nhà sống, cũng chuyển trường, nhiều lúc vẫn đi nhầm để lạc vào đây.

Chính là con đường dẫn đến ngôi nhà mà trước đây tôi với Hạo Du đã từng ở!

Tôi bất giác quay người lại. Nhưng rồi nghĩ thế nào lại đi tiếp. Tôi sợ gì chứ, sợ gì nào, ngôi nhà đó Hạo Du cũng đâu còn ở nữa, là người khác rồi mà. Có mấy lần đi qua, tôi đều nhìn thấy một bác gái khoảng tầm 50 tuổi sống ở đấy. Chắc ngôi nhà đã bị bán rồi, haiz. Mà tôi đi tiếp làm gì nhỉ? À, mua nến. Gần ngôi nhà đó cũng có một cửa hàng tạp phẩm, cũng mới mở gần hai năm nay thôi. Mà…nhân tiện, tôi cũng muốn đi qua ngắm lại ngôi nhà đó một phát. Hôm nay, 24 tháng 9, chẳng phải là đã tròn bốn năm ngày cưới của chúng tôi sao. Nhanh thật, đã tận bốn năm chưa bước vào ngôi nhà cũ, tí nữa đi qua, có lẽ tôi sẽ xin chủ nhà cho vào thăm nó một lát, không biết người ta có đồng ý không.

[…]

_Cám ơn ạ.

Tôi trả tiền rồi xách túi nến ra khỏi cửa hàng, trong lòng rất khoan khoái, đã mua được năm hộp nến, tức là một trăm cái, chưa kể một hộp nến số, quả này Đình Phong tha hồ mà thổi nhé, hihi, chắc anh sẽ thích lắm.

Tự tưởng tượng ra khuôn mặt Đình Phong lúc thổi…từng cái nến (Đình Phong có thói quen rất lạ, mỗi lần thổi sẽ cố gắng thổi tắt từng cái một, không khi nào nổi hết liền một lúc cả), tôi bất giác mỉm cười một mình, chân vẫn rảo bước đi về phía “ngôi nhà đó”. Sao thấy…cứ hồi hộp.

Đi bộ được một đoạn, tôi ngẩng mặt lên thì đã thấy mình đang đứng trước cửa ngôi nhà thân yêu thuở nào. Vẫn là cái cổng xanh với tường được sơn màu xanh, mọi thứ vẫn thân thuộc với tôi lắm, ấy thế…mà đã bốn năm.

Tôi chợt thấy lòng bồi hồi không yên. Tôi đứng ở ngoài rồi bám tay vào cổng, lén nhìn vào trong, nhưng cửa trong đã đóng kín, có lẽ chủ nhà đã đi vắng, tôi nghĩ thầm trong tiếc nuối nhưng vẫn đứng ngoài nhìn vào trong. Mọi thứ vẫn cứ như ba năm về trước vậy, không có gì thay đổi.

Bất chợt, tôi nghe thấy tiếng xe máy.

Nouvo LX nâu…

Tôi sững sờ khi ngẩng mặt lên và nhìn vào cái xe ấy, vào người con trai đang ngồi trên xe.

Chiếc mũ bảo hiểm được tháo xuống, và tôi có thể nhìn thấy rõ mặt anh ta.

Mái tóc nâu nhẹ, đôi lông mi dài… Hướng ngay phía dưới là đôi mắt sáng cũng nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên lắm.

Hạo Du? Lẽ nào, đây là định mệnh?

Định mệnh cho tôi gặp lại…con người mà tôi…hận nhất.

Bốn năm rồi, khuôn mặt đã thêm nhiều nét trưởng thành và chín chắn hơn, nhưng cái nhìn ấm áp vẫn không hề thay đổi.

Đúng là anh ấy, là Hạo Du.

Tôi bất giác đánh rơi cả túi nến xuống đất.

Có phải tôi đang hạnh phúc quá hay từ sâu thẳm trong lòng tôi đang nguyền rủa số phận?

Tim tôi đang loạn nhịp, tôi chỉ biết có thế. Tôi sẽ phải quay lưng đi hay tỏ ra vui mừng như hai người bạn cũ lâu năm gặp lại?

Có lẽ, tôi nên quay lưng lại…

_Tiểu Minh…

_Em…khỏe chứ?

Tôi đang lơ đãng nhìn quanh ngôi nhà, nghe Hạo Du hỏi mới giật mình ngồi ngay ngắn lại trên ghế. Tôi cầm cốc nước cam đưa lên miệng uống một ngụm rồi khẽ trả lời, mắt không nhìn vào…anh ta.

_Em…rất hạnh phúc.

Trả lời rồi mới ngẫm lại câu hỏi của Hạo Du, lại nhận lấy một cái nhíu mày từ người đối diện, tôi mới đặt cái cốc xuống bàn, khẽ cong môi cười một cái nhàn nhạt:

_Ý em là em vẫn khỏe. Còn anh? Chắc là cũng hạnh phúc?

Rồi tôi nhìn xoáy sâu vào đôi mắt anh. Từ khi nào mà tôi lại có được phong thái bình thản và có chút lạnh lùng thế này khi nói chuyện với người khác nhỉ. À, là từ khi yêu Đình Phong, tôi học được của anh đấy. Duy nhất, và ngoài tôi ra, Đình Phong chưa từng tỏ ra thân thiết với bất kì một nhân vật nào, cho dù có “tầm cỡ” đến mấy. Cái nụ cười “nhạt nhẽo” đầy vẻ chế giễu này tôi cũng học từ anh cả, cứ tưởng sẽ chẳng bao giờ được…thực hành chứ!

_Anh nghĩ là không được như em.

Hạo Du nói rồi cũng nhìn tôi, cười nửa miệng. Hà, định làm tôi nao núng hả, không bao giờ.

_Vậy sao? Vậy chắc em nhầm.

Tôi lại cười, nhưng chỉ là khẽ nhếch miệng một cái. Rồi tôi lại cầm cốc nước và nhìn xung quanh ngôi nhà. Mọi thứ dường như không có gì thay đổi cả (điều làm tôi ngạc nhiên) nhưng không khí bây giờ nặng nề và căng thẳng quá. Haiz, đáng lẽ tôi không nên nghe lời anh ta mà vào đây, vào rồi lại chẳng biết nói gì ngoài mấy câu đưa đẩy nhau. Haiz, (cũng) đáng lẽ Hạo Du phải để tôi quay lưng đi chứ còn gọi tôi lại làm gì. Không hiểu anh ta bây giờ đang suy nghĩ gì nhỉ.

Còn tôi, tuy là cứ cười và làm ra vẻ bình thản vậy thôi chứ tâm tư cũng đang hỗn độn lắm.

_Em…giờ đang học gì rồi?

_Dạ? À, mĩ thuật công nghiệp, em học thiết kế mà. Còn anh?

_Học hiết kế thời kế thời trang hả?

_Ừm.

Tôi khẽ ậm ừ, cũng chẳng để ý vào câu hỏi của Hạo Du lắm, điện thoại tôi đang đổ chuông. Tôi vừa đưa tay lấy điện thoại ra khỏi túi vừa quay ra nhìn anh khẽ cười:

_Em có điện thoại.

Tôi vội bắt máy ngay từ những hồi rung đầu tiên, là Đình Phong gọi, quả thực không sai.

_Dạ.

_Sao vợ đi lâu rồi mà vẫn chưa gọi lại cho chồng vậy? Vợ đã về chưa?

_Chưa ạ. Tại anh đó – tôi làm bộ giận dỗi – đi bộ rõ là xa mới mua được nến.

_Hi, ra vậy, thế giờ vợ đang ở đâu rồi, để chồng đến đón nhé.

_Dạ… – rồi tôi khẽ liếc mắt về phía Hạo Du rồi lại quay đi – thôi ạ, em sắp về đến nhà rồi. Bao giờ về em gọi anh nhé.

_Ừ, được rồi, vợ đi cẩn thận nhé. Yêu vợ, chụt.

_Hì, yêu anh.

Chờ Đình Phong dập máy rồi, tôi mới ngồi yên lại nhìn Hạo Du, trong đầu đang suy nghĩ và…cười – một mình, Hạo Du, anh thấy chưa, em bây giờ hạnh phúc lắm. Rồi tôi lại khẽ cười:

_Thôi, em phải về đây, không lại có người mong, hì hì.

_Vẫn còn sớm mà. Lâu…không gặp. Em không thể ở đây ăn trưa với anh được sao. Anh nấu nhanh thôi.

Anh nấu ư? Có phải tôi nghe nhầm không vậy. Mà hình như Hạo Du đang muốn giữ tôi lại.

_Thôi ạ. Em về bây giờ cũng có bữa trưa ngay rồi mà anh.

_Vậy… À, em không muốn thăm lại ngôi nhà một chút sao. Mà Hạo Minh, nó đã đẻ được ba bé mèo con, xinh lắm. Em…

_Hạo Minh? Thật ư?

Tôi hét lên đầy phấn khích, nhưng trấn tĩnh được ngay, liền phẩy phẩy tay, lắc đầu:

_Từ lâu em đã không thích mèo nữa. Đình Phong bị dị ứng lông thú vật mà.

_Hai người ở cùng nhau sao?

Bỗng thấy Hạo Du đứng vụt dậy và hỏi lớn (như quát). Tôi ngạc nhiên chưa kịp nói gì đã lại thấy Hạo Du ngồi lại xuống ghế.

_À, ý anh là…

_Thôi ạ, có gì khi khác nói chuyện – tôi ngắt lời anh ta – em phải về đây.

Tôi đứng lên rồi toan đi thẳng. Tôi đang bối rối, quả thực đang rất bối rối. Thái độ vừa nãy của Hạo Du là sao chứ, không phải là anh ta ghen chứ? Hừm, bình tĩnh nào, Hạo Du có ghen thì cũng đâu liên quan đến tôi. Tôi…đâu còn yêu anh ta nữa!

_Đợi đã Tiểu Minh.

Giật mình vì nghe thấy tiếng gọi của Hạo Du từ phía sau, tôi mới hít sâu một cái rồi quay lại, mỉm cười duyên dáng:

_Sao vậy anh?

_Em…em để quên túi đồ.

_À…

Thấy túi nến Hạo Du cầm trên tay, tôi mới đưa tay định lấy. Bất ngờ, anh cũng đưa tay ra, thế là tay tôi chạm vào tay anh ta. Giật thót, tôi vội rụt tay lại, rồi cố gắng lấy lại thái độ bình tĩnh, tôi mới lại cầm lấy túi nến của mình, khẽ nghiêng vai:

_Cám ơn anh, em về đây.

Nói rồi, tôi quay lưng luôn ra cửa.

Rồi chợt, tay tôi bị nắm lại bởi một bàn tay to lớn và ấm áp lắm. Quay ngay lại và rút tay ra khỏi tay Hạo Du, tôi bắt gặp gương mặt bối rối của anh ta.

_Có cần…anh đưa về không?

_Dạ thôi, em ở…cũng gần đây ý mà. – nói dối >.

_Vậy…có thể cho anh số điện thoại? Nhiều lần anh gọi cho em không được, em đổi số rồi à.

_Ừm. Đọc số anh đi, rồi em nháy lại cho.

_Anh…vẫn dùng số cũ.

_Em không nhớ, cũng không còn. Anh đọc lại đi.

_Ừ… Vậy…số anh là 016xxxxxxx.

Rồi tôi giả vờ lưu số Hạo Du và nháy lại. Thực ra, có trong mơ tôi cũng có thể nói ra số của Hạo Du một cách trôi chảy, số của anh ta cũng chưa bao giờ xóa. Lúc mua sim mới tôi đã lưu ngay lại, nhưng chưa hề liên lạc lại lần nào. Còn liên lại làm gì chứ, còn quan hệ gì sao? À, bạn bè. Hạo Du lại gọi cho tôi nhiều lần nữa cơ đấy. Tôi là bạn thân thiết của anh ta lắm đấy nhỉ. Hừ, nói dối mới khéo léo và cảm động làm sao.

_Thôi được rồi nhé, em về đây.

Tôi nói rồi đi thẳng, giờ anh ta có gọi tôi cũng sẽ không quay lại nữa đâu. Haiz, cứ tưởng lâu không gặp sẽ thế nào chứ, vẫn là cái kiểu khiến người ta hi vọng rồi lại tuyệt vọng đấy, đóng kịch giỏi quá cơ.

Tôi khẽ nhếch môi cười nhạt, từng bước từng bước đi ra khỏi con đường thân quen, bỏ lại sau lưng con người và ngôi nhà tôi từng coi là quan tọng nhất cuộc đời mình.

Nếu đây thực sự là định mệnh, tôi xin trả lại cái định mệnh ấy cho ông trời.

Cuộc đời tôi bây giờ…không cần thiết có người tên Hạo Du nữa.

8 p.m

_Vợ yêu à, hôm nay vợ xinh quá đi mất thôi.

Đình Phong vừa ôm lấy eo tôi vừa thì thầm, nhìn mắt anh đầy vẻ tự hào mà tôi buồn cười quá đi mất thôi.

_Nịnh hoài. – tôi khẽ lè lưỡi trêu đùa, mặt cũng đỏ ửng lên.

_Đâu có, chồng nói thật mà, 0% giả dối nhé.

Nói rồi Đình Phong giờ ngay tay trái lên ra vẻ thề thốt làm tôi lại càng buồn cười hơn. Tôi khẽ đưa tay véo má anh một cái.

_Anh cũng đẹp lắm.

_Thiệt hả?

_Ừ.

_Cám ơn vợ.

Khẽ thơm lên tóc tôi, Đình Phong lại thì thầm. Tôi bẽn lẽn mỉm cười, dựa vào vai anh, mùi thơm từ bộ vest mới thoang thoảng bay vào tâm trí tôi. Hôm nay Đình Phong mặc bộ vest đen bóng loáng, mới tinh, nhìn anh vô cùng đĩnh đạc và chín chắn, phong thái tự tin, nhìn từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không toát lên vẻ nam tính, quý phái, quyến rũ thì lại càng không thiếu. Tôi đi cạnh anh quả thấy vô cùng tự hào!

Sóng vai bên cạnh anh trong buổi tiệc sinh nhật, tôi và anh đang “phải” đi chúc rượu khắp các bàn, toàn là những nhân vật có máu mặt trên thương trường (bố mẹ tôi cũng đến đó). Thực ra cả tôi và Đình Phong đều không thích thú gì cái vụ này, chỉ vì bố mẹ anh muốn anh sớm tiếp xúc với những “con người ấy” nên Đình Phong mới nghe theo. Con tôi là bạn gái anh, đương nhiên phải đi cùng.

_Mà vợ yêu này. – Đình Phong bỗng siết tay rồi gọi tôi.

_Dạ?

_Mình cưới nhau đi.

_Hơ… =.=, Phong Phong, anh vui quá nên…hâm hả.

_Gì mà hâm chứ, chẳng phải bố mẹ đã đồng ý cho mình yêu nhau hay sao, vậy thì mình làm đám cưới luôn, để lúc nào anh cũng được nhìn thấy em.

_Hờ hờ, anh hâm thật rồi, em vẫn còn muốn tự do ngắm trai đẹp lắm, hehe.

Tôi nói rồi cười gian manh, tức thì bị Đình Phong lườm xéo một cái tí…cháy lông mày. Đùa thế thôi, anh vẫn còn cười khì khì kia kìa. Tôi đang định giơ tay véo má anh một cái thì chợt thấy điện thoại trong túi xách rung liên hồi. Tôi vội lấy nó ra. Là tin nhắn của…“Hạo Du”? Đang sững sờ, tôi chợt bị tay Đình Phong siết nhẹ nên vội cất cái máy trở lại túi và quay ra nhìn anh.

_Gì thế vợ yêu?

_Không ạ. Tin nhắn rác ý mà, dạo này tổng đài làm ăn chán quá. Anh cứ ra chúc rượu tiếp đi, em xóa mấy cái rồi sẽ ra ngay.

_Ừm, được rồi. Nhanh lên nhé, anh chờ em.

Tôi khẽ gật đầu, mỉm cười. Chờ Đình Phong đi ra rồi mới mở tin nhắn ra. Thực ra tôi có thể mặc kệ nó đấy và tiếp tục đi chúc rượu cùng Đình Phong nhưng… Chính tôi cũng không hiểu, lúc nhìn thấy tin nhắn từ “Hạo Du”, tuy có ngỡ ngàng, nhưng trái tim tôi không khỏi loạn nhịp, cảm giác bồi hồi xen chút háo hức cứ bao lấy tôi từ nãy đến giờ.

Tin nhắn sau vài giây chờ đợi (dài như hàng thế kỉ) cuối cùng cũng hiện ra trước mắt tôi. Hờ, cái gì thế này, tin nhắn…lạ đời nhất mà tôi từng thấy: “Hom nay gio mat qua, anh muon bay” (Hôm nay gió mát quá, anh muốn bay).

Hạo Du, anh đúng là…bị điên rồi.

Tôi nghĩ thầm trong bụng, bực tức cho cái máy trở về chỗ cũ rồi đi ra chỗ Đình Phong, tổn hại đến tim quá mất thôi.

_Em xong rồi đây.

Khẽ quàng lấy tay Đình Phong, tôi cười với anh rồi quay ra cúi chào bị khách mà anh đang nói chuyện. Rồi tôi cũng tiếp chuyện với ông ta sau lời thiệu tôi của Đình Phong.

Bất chợt lại thấy điện thoại vang lên tiếng nhạc, tôi mới nhìn qua rồi đưa tay từ chối cuộc gọi và lại tiếp tục nói chuyện. Người gọi là Hạo Du, anh ta định gọi có việc gì không biết nữa.

Rồi đang nói chuyện, điện thoại tôi lại một lần nữa rung lên, mấy lần như vậy, tôi đành phải xin phép ra ngoài nghe máy. Vẫn là Hạo Du, anh ta làm sao không biết, bực mình quá.

_Alô.

_Tiểu Minh à?

_Anh có chuyện gì vậy?

_Ngồi trên cao này mát lắm, anh muốn bay.

Hạo Du…hình như đang say.

_Này, anh say đấy à.

_Anh không biết nữa, nhưng anh muốn bay. Em có muốn níu anh lại không, Tiểu Minh? Đến đây bên anh đi.

_Anh say rồi. Tôi đang bận lắm.

Tôi hét lên trong điện thoại rồi dập máy. Đúng là bực quá đi mà, tôi không kiềm chế được, đã xưng “tôi”. Haiz, uống say rồi muốn bay… Thật không còn gì để nói, còn đòi tôi đến nữa chứ.

Đang lầm bầm trong miệng, cái điện thoại chết tiệt lại vang lên. Vẫn là Hạo Du. Lần này tôi hét lớn lên luôn:

_Anh làm sao đấy, thích bay thì đi mà bay một mình, đừng có rủ người khác.

Rồi tôi dập máy luôn. Lúc này mới ngượng ngùng nhìn xung quanh, may quá là hình như nhạc lớn quá nên không ai để ý đến tôi. À, đến lúc khiêu vũ. Tôi có thể thấy Đình Phong đang ngó nghiêng tìm kiếm tôi. Cất điện thoại vào túi, tôi khẽ đưa tay chỉnh lại tóc, váy rồi giữ bộ mặt tươi tỉnh đi vào. Tiếng nhạc đã vang lên rồi, tôi phải nhanh đến chỗ Đình Phong.

Nhưng đi được vài bước, tôi bỗng lại nghĩ đến những lời nói “điên khùng” của Hạo Du vừa nãy. Gì mà “ngồi trên cao”, lại còn “mát”, lại còn “bay”, haha, giờ mới thấy buồn cười, đúng là điên mà, haha. Nhưng mà “bay”? Lại còn ở trên cao? Bay, trên cao, mát, lẽ nào…? Không phải Hạo Du đang định làm điều gì ngốc ngếch đấy chứ. Hơ hơ, mong là tôi nhầm. Nhưng mà sao…tự nhiên tôi lại thấy lo lắng thế này, lòng cứ nóng hôi hổi. Hạo Du đang say thế khéo lại…

Hừ, thật là…

Nép mình vào một góc, tôi mới lại nhấn điện thoại gọi cho Hạo Du, giờ lại mới nghe tiếng gió thổi vù vù bên tai. Trời lạnh thế này ngồi đâu thế không biết.

_Đang ở đâu? – tôi hỏi trống không.

_Anh đang ở nhà.

_Ờ, đợi đấy, đừng có “bay”.

Rồi dập máy, tôi đến vội chỗ Đình Phong. Hic, có phải tôi cũng điên rồi không mà lại lo cho Hạo Du chứ, đây là sinh nhật của Đình Phong mà, nếu giờ tôi bỏ đến chỗ Hạo Du… Nhưng tôi thật sự rất lo, bản thân cũng không hiểu vì sao. Thôi kệ, tôi sẽ đến xem anh ta đang làm gì rồi về ngay, mất nửa tiếng là cùng.

_Phong Phong này, em ra ngoài một tí rồi sẽ về ngay.

_Có chuyện gì à? Bắt buộc phải đi sao? Là tiệc sinh nhật của anh mà…

_Không lâu đâu mà. – tôi cố làm vẻ mặt nài nỉ.

_Vậy để anh bảo người đưa em đi.

_Em đi xe được mà, đi nhé, em xin lỗi, sẽ về sớm mà.

_Nhớ về trước mười hai giờ đêm.

_Vâng.

Nói rồi tôi khẽ thơm vào má Đình Phong và chạy đi. Phóng xe liền đến “nhà cũ”, gió thổi lạnh vì tôi đi khá nhanh. Lạ thật, năm nay mùa đông cũng đến sớm y hệt như “năm ấy”.

Nhanh chóng xuống xe, tôi đứng ngoài và gọi Hạo Du rất lớn, nhưng không có tiếng đáp trả. Tôi đập cửa lớn, cũng không có tiếng đáp trả. Sợ hãi cuốn lấy tâm trí tôi. Không phải Hạo Du đã “bay” rồi đấy chứ. Lần này, không thể suy nghĩ được gì, tôi lục túi rồi lấy chìa khóa ra mở cửa.

Hình như tôi cuống quá nên điên rồi, chìa khóa của tôi sao có thể…

“Cạch”

Ổ khóc bật mở. Tôi sững sờ. Chẳng phải Hạo Du nói ngôi nhà này đã bị bán, giờ anh ta mới mua lại nó hay sao? Không lẽ bốn năm nay ổ khóa chưa từng được thay?

Thôi kệ.

Tôi ẩn cửa dắt xe đi vào, thật như ở nhà mình, rồi vội đóng cửa, tôi chạy ngay lên tầng. Hạo Du đâu rồi, không thấy đâu. Tôi vội vã chạy qua các phòng, rồi ra ban công phía sau.

Chết sững.

Hạo Du đang ngồi trên lan can, đang ngồi vắt vẻo trên lan can, tay cầm chai rượu, có vẻ là muốn “bay” thật rồi.

Tôi đánh rơi cả túi sách xuống đất, vội càng chạy đến giữ lấy người anh ta.

_Này, anh điên rồi hả, xuống mau, thích chết à.

_Tiểu Minh…

Hạo Du quay ra nhìn tôi, ánh mắt buồn đến thảm thương, giọng nói cũng vô cùng tội nghiệp. Tôi không dám hướng mặt vào đôi mắt của Hạo Du, nên vội quay mặt đi, chỉ lí nhí trong miệng:

_Xuống mau đi.

Hạo Du cũng nghe tôi mà xuống. Không ngờ, vừa chạm chân xuống đất, Hạo Du đã ôm chặt lấy tôi, như kiểu “không cho nó thoát” vậy. Tôi sợ quá mới hét toáng lên, không ngừng giãy dụa.

_Này, làm gì thế hả, bỏ tôi ra. Này, điên à.

_Tiểu Minh à, cuối cùng thì em cũng đến, có phải em vẫn còn tình cảm với anh phải không?

_Điên à, buông tôi ra.

Tôi ra sức đẩy Hạo Du ra, sợ hãi tột độ. Anh ta ôm chặt lấy rồi thì thầm vào tai tôi, hơi nóng, mùi rượi… Tất cả làm tôi sợ. Đình Phong lúc say rượu cũng chưa bao giờ đáng sợ thế này.

_Tiểu Minh à, em định đi đâu chứ, đây là nhà của em, em còn định đi đâu. Đừng rời xa anh…

Hạo Du nói rồi…kề môi vào môi tôi. Mùi rượu làm đầu óc tôi quay cuồng. Mùi rượu xâm chiếm trí óc tôi. “Hương vị” nụ hôn nồng nàn của anh, nụ hôn mang tính chất cưỡng đoạt.

“Chát”

_Anh điên à, chết đi.

Tôi hét lên rồi đưa tay lên lau miệng, nước mắt sợ hãi cứ trào ra vô thức. Rồi tôi quay lưng bỏ chạy, mải miết chạy, tim vẫn cứ nhảy điên loạn vì sợ. Tôi nguyền rủa anh ta, nguyền rủa anh ta, tôi hối hận vì đã đến đây.

Rồi chợt, tôi nghe thấy tiếng gào lên thảm thiết của Hạo Du:

_Tại sao? Tại sao em lại bỏ rơi anh, tại sao không một lời giải thích? Tại sao thế hả em? Em vứt cho anh tờ đơn li dị và nói ta không còn quan hệ gì, chỉ thế thôi làm sao anh chấp nhận? Trả lời anh đi Tiểu Minh? Tại sao thế…tại sao…

Sau tiếng kêu ai oán là tiếng khóc, tiếng khóc vô cùng thảm thương. Tiếng khóc nghe mà cũng cảm thấy đau xé lòng, xé ruột.

Tôi không đủ dũng khí để bước tiếp. Nước mắt bất giác trào ra khỏi tim. Trái tim tôi thấm đẫm nước mắt, thoi thóp vì ngạt thở. Tôi khóc vì ai, tôi đau vì ai? Vì cái người mà tôi hận nhất sao?

Là vậy thật à, tôi không dám tin nữa.

Nhưng mà sao trái tim tôi đau quá khi nghe thấy tiếng khóc của anh???

Hình như nó còn đang gọi tên Hạo Du nữa.

Tôi bỗng nhận ra một điều, tôi không thể bỏ mặc anh được.

Bước chân đang đà chạy xuống cầu thang, tôi liền từng bước đi lên, lặng lẽ và nhẹ nhàng.

Hạo Du hiện ra trước mắt tôi, gương mặt bơ phờ chỉ toàn nước mắt. Chưa bao giờ tôi thấy Hạo Du khóc, chẳng phải con trai chỉ khóc khi anh ta cảm thấy đau đớn đến tột cùng hay sao?

Mà sao nhìn thấy anh ta khóc, tôi còn cảm thấy đau khổ gấp bội lần.

_Hạo Du, đừng khóc…đừng khóc…

Tôi khẽ quỳ xuống trước mặt Hạo Du rồi ôm lấy gương mặt đẫm nước ấy, xoa nhẹ nhàng làn nước mắt. Hạo Du bỗng gục hẳn vào vai tôi, người anh rung lên khe khẽ, nhưng không còn ôm lấy tôi, chắc là sợ tôi lại phản ứng như vừa nãy.

Tôi nhìn thấy mà xót xa vô cùng, đưa tay dùng tất cả sự dịu dàng để vỗ về anh.

Thực ra, tôi chẳng biết Hạo Du có phải buồn vì…như những lời anh ta nói lúc nãy không.

Tôi không biết.

Và hình như tôi đang hận anh ta lắm cơ mà?

Ừ, hận, nhưng bản thân không hiểu nổi chính mình nữa.

_Tiểu Minh ơi, em đừng bỏ anh, anh cần em…

Cần em? Tại sao bốn năm trước anh không nói với em là anh cần em?

Bây giờ thì đã quá muộn, thực sự…đã…đã quá muộn.

Mà…có lẽ chỉ là những lời nói khi say thôi phải không anh?

Đừng bắt em tin, trái tim em đã phải nhờ Đình Phong khâu lại những vết thương do anh gây ra, đã rất khó khăn…

Đừng làm vết thương của em rách toạc…

Em…không còn yêu anh nữa đâu!

_Này, dậy đi, uống cái này vào.

Đồng hồ chỉ mười một giờ đêm. Tôi ngồi bên trông Hạo Du ngủ, sốt ruột nhìn giờ. Pha xong ly chanh đường, tôi liền gọi anh ta dậy.

_Uống đi cho giải rượu.

Tôi đỡ Hạo Du ngồi dựa vào tường, tự tay đưa ly nước lên miệng cho anh ta uống. Hạo Du lúc nãy nằm ngủ mà cứ mê sảng mãi, nói linh tinh gì không hiểu nổi, mồ hôi thì cứ ướt đẫm người, làm tôi ngồi cạnh mà không khỏi lo lắng. Không hiểu uống bao nhiêu rượu mà say kinh thế, cũng may là không nôn.

Thấy trán Hạo Du lấm tấm mồ hôi, tôi mới lấy khăn lau nhẹ đi.

_Cám ơn em.

Hạo Du đưa cái ly cho tôi, ánh mắt nhìn tôi đầy thương cảm. Tôi cầm ly nước, mắt không dám nhìn anh ta. Chẳng hiểu nổi nữa. Hôm nay có nhiều việc không hiểu nổi quá.

_Đã mười một giờ rồi cơ à?

_Ừ.

Tôi trả lời lơ đãng. Đã mười một giờ hơn một tẹo, còn chưa đầy một tiếng nữa là qua sinh nhật Đình Phong, chắc tôi phải mau về thôi, tôi đã hứa về trước mười hai giờ... Còn về...xem Đình Phong ăn bánh sinh nhật và thổi nến. Chắc giờ anh đang lo lắng và mong tôi về lắm, từ lúc tôi đi đến giờ đã gọi cho tôi không dưới chục cuộc, tôi không dám nói là đang ở đâu, chỉ nói sẽ về sớm (trước mười hai giờ). Cũng tại Hạo Du khi ngủ cứ nắm chặt tay tôi không chịu buông, tôi thì (không hiểu sao) lại không nỡ bỏ về nên...

_Tiểu Minh này...

_Gì thế?

Nghe thấy Hạo Du gọi mình, tôi liền hỏi ngay.

_Nãy anh say quá, xin lỗi em...

Haiz, cũng biết xin lỗi cơ đấy, làm người ta sợ và...lo muốn chết. Aizz..., cho dù là say nhưng dám ôm hôn tôi là một hành động không thể chấp nhận được, hic, tự nhiên thấy có lỗi với Đình Phong ghê gớm.

Nghĩ vậy nhưng tôi cũng chẳng nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Rồi được vài phút im lặng, tôi lại nghe thấy Hạo Du lên tiếng:

_Tiểu Minh, em có nhớ...hôm nay là ngày gì không?

Hôm nay ư?

Hình như...tôi có nhớ.

_24 tháng 9. – tôi trả lời bâng quơ.

_Trả lời vậy, tức là không nhớ rồi...

Giọng Hạo Du trầm trầm, buồn buồn vang lên. Tôi không trả lời, thì biết trả lời sao. Nói là hôm nay sinh nhật Đình Phong? Hay nói đúng ra câu trả lời, là kỉ niệm ngày cưới?

Nhưng mà không ổn, thế nào cũng không ổn.

Mà chắc gì ý anh ta đã là như vậy, haiz.

Đành đánh trống lảng =.=

_Đỡ mệt chưa? – tôi nói trống không, thực chẳng biết xưng thế nào. Sáng nay khi nói chuyện, tôi đã xưng “em”, nãy bực tức thì xưng “tôi”, giờ lại thấy không đến mức gần gũi, thân thiết để gọi anh-em, cũng lại không đến nỗi xa cách mà nói “tôi”. Đành nói trống không.

_Ừm, anh đỡ rồi. Một lần nữa xin lỗi em, xin lỗi đã làm phiền em.

_Vậy...về đây.

Tôi nói rồi xách túi đứng dậy ngay (nãy quay lại mới biết cái túi để quên chưa nhặt lên). Chợt thấy Hạo Du giữ tay tôi lại. Thấy tôi quay lại nhìn, anh mới vội bỏ tay ra, nhưng mắt vẫn nhìn tôi.

_Phải về rồi sao? Muộn thế này rồi... Em ngủ lại đây đi, phòng em...

Hình như nhận ra cái nhíu mày khó hiểu của tôi, anh ta mới dừng câu nói lại. Gì chứ, bảo người ta ở lại ngủ sao, cho dù Hạo Du có TỪNG là chồng tôi, nhà này cũng từng là nhà của tôi, ai mà đảm bảo được anh ta sẽ không làm như vừa nãy với tôi chứ.

Rồi tôi không nói gì mà quay lưng đi luôn, chợt lại thấy Hạo Du lên tiếng:

_Để anh đưa em về nhé, muộn lắm rồi. Con gái đi ngoài đường giờ này không an toàn...

_Thôi, đi cùng người say còn không an toàn hơn.

_Anh sẽ đi cùng thôi.

_Không cần đâu.

Tôi dứt khoát trả lời. Thoáng thấy trong mắt Hạo Du tràn ngập sự tiếc nuối.

_Anh tiễn em.

Nghe Hạo Du nói, tôi không nỡ từ chối nữa, đành gật đầu.

_Ừm.

_Hì hì.

Hạo Du bỗng nhoẻn cười, ra bộ sung sướng lắm, còn tôi thì cứ coi như không nhìn thấy gì, tiếp tục giữ bộ mặt lạnh tanh đi xuống nhà. Thực ra trong lòng cũng đang hơi bất ổn. Tim như muốn nhảy ra nhảy vào, haiz. Điên quá rồi.

_Em về nhé, đi cẩn thận đấy. Nếu có thể, nhắn cho anh một cái tim sau khi về để anh đỡ lo nhé.

Ai cần anh lo cho tôi, tôi nghĩ thầm trong đầu như vậy nhưng rồi lại chép miệng:

_Biết vậy.

Trả lời hờ hững, rồi không chào Hạo Du một tiếng, tôi lên xe đi luôn. Muộn thế này rồi quả thực đi một mình trên đường rất đáng sợ, cũng may đi xe máy, từ nhà Hạo Du về đến nhà chắc chỉ mất tám đến mười phút.

Nhưng vẫn đáng sợ lắm, đường tối thui =.=. Tôi run người nhìn xung quanh vắng vẻ mà hối hận, biết thế cứ để Hạo Du đi cùng về có phải hơn không, haizzz...

Nhìn thấy khu chung cư Đại Phát từ từ hiện ra trước mặt mà tôi mừng quýnh (tí trào nước mắt). Cất xe rồi, tôi xách túi chạy thẳng luôn một mạch vào thang máy, chọn tầng thứ 36. Lên đến nơi rồi, tôi sang liền nhà Đình Phong.

_Phong Phong à, Phong Phong...

Hic, không biết anh có giận tôi không, lo quá.

_Phong Pho...

Chưa gọi hết câu, cánh cửa trước mặt tôi đã bật mở, ánh sáng bên trong lọt ra ngoài sáng hẳn một góc tôi đứng. Đình Phong – mặc áo thun đen bó sát – đứng giữa cửa ra vào nhìn tôi với vẻ mặt rất sát thủ TT_TT.

_Sao giờ này em mới về hả, có biết anh lo lắm kh...

Đình Phong chưa nói hết câu, tôi đã nhảy vào ôm chặt lấy anh, ôm chặt, còn tranh thủ hít hà hương thơm trên người anh.

_Nhớ anh quá.

Tức thì anh cũng ghì chặt lấy tôi:

_Thiệt hả.

_Chứ sao, hì hì.

_Ừ, vợ yêu vào đi.

Đình Phong nói rồi “rộng lượng” cho tôi vào nhà. Còn tôi chỉ biết cười toe, chờ anh đóng cửa rồi cùng đi vào, làm con gái lợi thế vậy đó, tha hồ...làm nũng, hehe.

Đi vào, toi thấy chiếc bánh sinh nhật to đùng “made by me” có dòng chữ đỏ: Happy birthday Phong yêu :* đang “ngự” trên bàn kia. Tôi thích thú kéo tay Đình Phong rồi để anh ngồi xuống. Bây giờ mới cắm nến đây.

_Cắm hết nhé. – tôi cười.

_Ừ ừ.

Đình Phong cũng híp mắt cười. Nhìn anh như vậy mà tôi chỉ muốn cắn cho một cái vào má.

_Tắt đèn, tắt đèn nhanh.

Đình Phong đang ngồi ôm thành ghế, dựa cằm háo hức nhìn cái bánh, nghe tôi nói nhanh nhẹn chạy ra tắt đèn ngay. Nhìn anh kìa, cứ như trẻ con vậy. Thế mà đã 21 tuổi rồi!

_Hihi, thích quá, thích quá!

Là giọng Đình Phong đấy ạ. Anh tắt đèn xong là hớn hở chạy lại gần cái bánh ngay, còn cười một cách rất thích thú. Mắt anh tràn ngập niềm hạnh phúc. Điều đó làm tôi cũng thấy vui theo.

Tôi nhìn anh, cười bảo:

_Anh ước đi rồi thổi nến.

_Ừ, anh ước đây.

Rồi Đình Phong nhắm mắt và chắp tay lại ngay, vẻ mặt rất thành tâm.

Tôi ngồi đối diện, im lặng ngồi nhìn anh ước, trong lòng khấp khởi vui mừng, cũng không khỏi tò mò không biết Đình Phong ước gì, anh thì còn thiếu gì nữa đâu nhỉ, người hoàn hảo như thế...

_Hi, anh ước xong rồi.

_Thổi nến.

Tôi khẽ cười. Thế là Đình Phong bắt đầu phồng miệng, lấy hơi khẽ thổi tắt từng cái, từng cái nến một, mắt hấp háy. Đình Phong của tôi là thế đấy, lúc thì lạnh lùng, khó gần (đối với người khác thôi nhé), lúc thì như một đứa trẻ, những sở thích “dễ thương” của anh, có người lớn nào lại có như vậy không?

Tôi bất giác đưa tay xoa đầu Đình Phong, cười hiền. Anh chắc không biết tôi đang nghĩ gì nên ngước lên nhìn tôi khó hiểu rồi lại cúi xuống thổi nến, căn phòng tối dần, tối dần.

Cây nến cuối cùng vụt tắt. Ánh sáng duy nhất trong phòng không còn nên căn phòng trở nên vô cùng tối. Bất ngờ, tôi cảm nhận được vị ngọt ngọt nơi đầu môi. Đình Phong hôn tôi dịu dàng trong vài giây rồi lại “biến mất”. Tôi ngại ngùng mở mắt ra thì đã thấy đèn trong nhà bật sáng trở lại. Đình Phong từ chỗ ổ điện chạy lên bên tôi, anh cười hì hì. Chờ anh ngồi xuống, tôi mới khe khẽ hát:

_Happy birthday to you, happy birthday to you...

Đình Phong cũng hát theo tôi, anh hát hay lắm, hihi.

Rồi tôi lấy ngay thìa cho anh và nhìn anh ăn những miếng đầu tiên.

_Vợ yêu, em biết không, bánh em làm ngon hơn bất kì chiếc bánh gato nào trên đời. Và em là người đầu bếp giỏi nhất.

Tôi biết anh đang nịnh tôi! Vì tôi biết, bánh tôi làm còn chẳng thể bằng được bánh của anh.

_Em không tin à? Thật đấy, ít nhất là đối với anh. Vì em là người đầu tiên làm bánh cho anh ăn trong ngày sinh nhật. Cũng là người đầu tiên cắm nến cho anh thổi. Trước khi anh gặp em, chưa ai đối xử tốt với anh đến thế. Đây là cái bánh sinh nhật thứ tư trong đời anh được ăn.

Tôi ngẩn người ra nhìn anh. Đình Phong chưa bao giờ nói với tôi điều đó. Đó là lí do anh luôn đòi tôi phải tự tay làm bánh cho anh ăn trong ngày sinh nhật sao, lại còn muốn có thật nhiều nến để thổi cho “đã”. Hoá ra lí do là vậy, 21 tuổi mà mới có bốn lần được ăn bánh, được thổi nến trong ngày sinh nhật...

Đình Phong của tôi sao lại thiệt thòi đến thế!

_Hì, để em đút bánh cho anh nhé!

Tôi khẽ lên tiếng phá tan không gian yên tĩnh vài phút trước, và không nói đến những gì Đình Phong vừa nói. Tôi nghĩ đó chẳng phải là một chuyện vui vẻ gì, lại khiến Đình Phong phải buồn thế, tôi không nên nhắc lại làm gì.

Tôi mỉm cười nhìn Đình Phong, thấy anh khẽ gật đầu, còn mỉm cười.

Đút cho Đình Phong ăn hết cái bánh ấy (tôi không ăn miếng nào đâu nhé), tôi phải dọn dẹp chút ít. Đang rửa tay thì tôi thấy có một vòng tay ôm lấy eo tôi. Ngước lên mỉm cười với Đình Phong đang thơm lên tóc mình, tôi được thể dựa luôn người vào đôi vai vững chắc của anh.

_Ở lại đây ngủ với anh nhé!

Tôi không khỏi cau mày khi nghe lời đề nghị của Đình Phong.

_Ngủ, tức là thế nào? – hỏi xong, quả thực tôi thấy mình rất...hâm =.=. Nhưng mà cũng cần phải biết chứ nhỉ, nhỡ đâu...ngủ của anh là một nghĩa khác “khác nghĩa bình thường”.

_Thì tức là anh và em, mình cùng ôm nhau ngủ.

Có ai nói cho tôi xem tôi có nên tin anh không với.

_Chắc chắn chỉ ôm? – tôi nhíu mày.

_Vậy chắc em muốn hơn?

Đình Phong nói rồi phá lên cười làm tôi xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu nữa, hai má cứ nóng bừng.

_Em chỉ muốn chắc chắn. Con trai các anh không ai là đáng tin cả – thoáng thấy cái chau mày của anh, tôi mới luống cuống sửa lại câu nói của mình – à à, ý em là, không ai đáng tin, ngoài anh – nói rồi, tôi liền nở một nụ cười rất vụng về.

Lại thấy lông mày Đình Phong giãn ra, khoé môi khêu gợi cong cong tạo thành hình một nụ cười-khêu-gợi.

_Em có thể tin ở anh, chỉ ôm thôi, được chứ?

_Ừm..., thôi được. Vậy em đi đánh răng, anh lên giường trước đi.

Chấp nhận tin anh (mặc dù chỉ 70%), tôi liền qua nhà đánh răng, tẩy trang, thay bộ đồ ngủ rồi còn không quên mang Đại Phong sang phòng anh. Đại Phong là con gấu to gấp đôi người tôi mà tôi được anh (đặt làm riêng) tặng cho tôi vào sinh nhật tôi mấy năm trước. Tiểu Phong để ở nhà cũ tôi cũng chẳng thèm đi lấy luôn.

Lên đến giường, tôi liền đặt Đại Phong ở giữa tôi và Đình Phong (bù đắp 30%) rồi nằm xuống đắp chăn kín cổ. Rồi đột nhiên thấy Đại Phong bị...bay vào trong.

_Em không tin anh chứ gì?

Giọng giận dỗi của Đình Phong vang lên sau đó vài giây. E hèm, nói thật ra thì tôi cũng muốn anh ngủ lắm nhưng mà...nhưng mà rõ là sợ ý, nhỡ nửa đêm... Mẹ tôi luôn dặn phải thật cảnh giác với những lời đường mật cuả bọn con trai.

_Không có. – tôi nhìn anh phụng phịu.

_Vậy thì lại đây cho anh ôm.

Nghe Đình Phong nói giọng “của sếp”, tôi đành miễn cưỡng nằm dịch lại, dịch lại chỗ anh. Rồi ngay lập tức nằm trọn trong vòng tay của anh, tôi mới “vô thức” dụi đầu vào khuôn ngực rắn chắc trước mặt.

Bọn tôi không nói gì thêm nữa, tôi cứ ôm chặt anh vậy, Đình Phong cũng thế, chỉ thấy đôi khi người anh khẽ run lên một cái.

_Vợ yêu, hình như anh đã sai lầm.

_Hử? Sai lầm gì? – tôi ngước mặt nhìn anh ngạc nhiên.

_Cứ tưởng ôm em sẽ ngủ ngon, nào ngờ lại khổ sở thế này.

_Sao thế?

_Anh đang gắng hết sức kiềm chế.

Nghe anh nói mà tôi đã gai hết cả người.

_Em yên tâm, anh sẽ không làm gì có lỗi với người anh yêu đâu. Em hiểu anh yêu em nhiều đến thế nào không hả.

_Có.

Tôi thỏ thẻ khẽ khàng, lại tiếp tục vùi đầu vào ngực anh.

_Đừng bao giờ rời xa anh nhé, vợ yêu, anh rất cần em.

Lại là “cần em”, vẫn là “cần em”, sao trong cùng một buổi tối mà lại có tới hai người con trai cùng nói cần tôi. Tất nhiên, tôi chỉ cần lời đó từ Đình Phong.

_Em cũng cần anh, chỉ cần anh thôi. Ngủ ngon nhé, chồng yêu của vợ.

_Ngủ ngon, vợ yêu của chồng.

Đình Phong nói rồi khẽ thơm vào trán tôi. Tôi cũng thầm thơm lại anh trong...đầu. Hơi ấm ngọt ngào từ tình yêu Đình Phong dành cho tôi dễ dàng kéo tôi vào giấc ngủ. Ôm lấy anh, với đôi mắt nhắm nghiền, cái đầu của tôi trước khi không còn tỉnh táo vẫn thầm nhủ: Đình Phong hiện là người yêu của tôi, tôi hiểu anh yêu tôi nhiều đến thế nào mà, và tôi cũng sẽ chỉ yêu có mình anh, cho dù...có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.

You make me smile, make me cry

You make me feel the love is true…”

Trời ơi, sáng nay tôi được nghỉ học cơ mà >.

Quờ tay lấy cái điện thoại đang kêu inh ỏi trên đầu giường, tôi nheo nheo mắt, ấn nút nghe, mơ màng nhìn thấy người gọi là “Phong yêu”

_Dạ.

_Dậy chưa vợ yêu?

_Mới tám giờ mà anh. – tôi lơ mơ trả lời – Mà anh đang ở đâu thế?

_Anh đang ở trường, nhưng mà chán quá nên ra ngoài gọi điện cho vợ yêu tí.

_Thôi, vào học đi, vợ ngủ tí.

Tôi nói rồi dập máy, lại ôm Đại Phong định ngủ tiếp, nhưng trót dậy rồi không ngủ được nữa, hic. Đành ngồi dậy, tôi ngơ ngẩn ở giường ngáp ngắn ngáp dài mới đi vệ sinh cá nhân. Hôm nay được nghỉ cả ngày, tôi định đi mua thực phẩm với nhân tiện mua vài bộ váy mới, cũng mua ở siêu thị thôi, không phải ở shop.

Trang điểm và thay váy xong (váy hoa voan hồng, cái váy mà Đình Phong không thích nhất, anh mà biết tôi mặc đi thể nào cũng giận, hehe, rất tiếc là Đình Phong giờ lại đang ở trường), tôi liền ra khỏi nhà, tất nhiên là không quên đi thêm đôi guốc bảy phân, đi bảy phân là tôi được 1m62 đó, sau bốn năm cũng lên được ba phân, hihi.

Lười biếng đi xuống dưới, ra đến ngoài đường, tôi đang định rút điện thoại ra gọi taxi (đã bảo lười biếng mà, không muốn đi xe luôn, mà hôm nay Tiểu Phần và Đình Phong đều phải đi học rồi) thì phát hiện ra mình đã quyết định để cái máy trên giường sạc pin không mang đi mà quên không gọi luôn xe trước khi xuống.

Thật là đãng trí quá đi.

Tôi ngán ngẩm tự trách cái tính đãng trí của mình rồi (lại) lười biếng quay người, định bụng đi vào chỗ bảo vệ nhờ gọi hộ. Chợt có một chiếc có một chiếc xe máy từ đâu lao đến…trước mặt tôi rồi dừng lại làm tôi giật thót cả mình. Đang tính mắng cho cái tên đó một trận, lúc này tôi mới nhận ra đó là ai, Hạo Du.

_Đến đây làm gì? – tôi thực sự không muốn gặp lại anh ta.

_À, anh…ăn sáng ở gần đây, thấy em nên…

_Thôi, đang bận, không rảnh để nói chuyện phiếm với anh.

Tôi tỏ ra lạnh lùng hết mức. Tôi không biết ông trời vì lí do gì mà lại để tôi gặp lại Hạo Du, nhưng tôi đã nói rồi, tôi không cần điều đó. Cuộc sống hiện tại của tôi rất yên ổn và hạnh phúc, tôi sợ…sẽ bị Hạo Du làm xáo trộn.

_Em…nếu không thể xưng “em” với anh thì có thể xưng là “tôi”, đừng nói lạnh lùng với anh thế, được không?

_Thế nào cũng được, tôi cần vào kia, anh tránh ra đi.

Tôi nói rồi toan bỏ đi, bất ngờ, Hạo Du lại nắm lấy tay tôi.

_Gì vậy? – tôi xẵng giọng.

_Em đang định đi đâu đúng không, lên anh đưa đi.

Hạo Du nói với ánh mắt không thể nào chân thành và thiện chí hơn. Tôi bất giác định gật đầu nhưng rồi lại lấy ngay được bình thản trên khuôn mặt, tôi liền từ chối (mặc dù đúng thật là đang rất lười vào kia nhờ bảo vệ).

_Thôi, tôi tự đi được.

_Để anh đưa em đi, em thấy phiền gì sao?

_Không nhưng…

_Vậy lên xe anh đi, anh sẽ đi cẩn thận mà.

Vấn đề không phải là cẩn thận hay không cẩn thận, vấn đề là người vừa đề nghị đưa tôi đi kia là Hạo Du, là người tôi hoàn toàn không muốn dính dáng đến (nữa).

_Anh rảnh đến thế? – tôi nghênh mặt.

_Chỉ là anh muốn đưa em đi. Em không mất gì mà, đúng không?

Nghe anh ta nói cũng đúng, tôi đúng là chẳng mất gì, lại đỡ phải vào kia nhờ vả, đỡ mất công đi taxi, có người đẩy xe đồ giúp cũng nên. Vậy cũng tốt.

_Thôi được, nếu anh thực sự MONG MUỐN. – tôi nhấn mạnh từ “mong muốn”.

_Tất nhiên là vậy rồi. – nhìn Hạo Du hớn hở luôn kìa – Để anh giúp em đội mũ nào.

_Khỏi.

Tôi cầm lấy cái mũ bảo hiểm, tự mình đội vào rồi lên ngồi sau xe Hạo Du, ngồi ngang, vì đang mặc váy mà. Sau khi hỏi tôi đã ổn chưa, Hạo Du mới bắt đầu đi. Chiếc Nouvo LX nâu lướt êm ru trên đường, còn tôi ngồi sau thì khá chật vật. Thứ nhất, tôi phải giữ váy. Thứ hai, tôi phải giữ cho tim không loạn nhịp.

Thật là điên rồ khi tim tôi đang đập nhanh liên hồi vì Hạo Du!

Điên rồ hơn là mắt tôi không sao rời khỏi tấm lưng vững chắc ngay trước mặt đây.

Điên rồ hơn nữa là tay tôi đang “phải” bám vào eo anh ta!

Ừ, thì là tôi không muốn cố tình cố ý gì đâu, chỉ là không thể kiểm soát được hành vi của mình. Tại mùi thơm từ cơ thể Hạo Du cứ làm cho đầu óc tôi mộng mị đi. Hương thơm quen thuộc nhưng vẫn hấp dẫn vô cùng. Trước kia tôi ngủ chung giường với anh vẫn thường ngửi thấy. Cả tấm lưng rộng lớn kia nữa, tôi đã từng được ôm, rất nhiều lần, hơi ấm lan tỏa từ đó, có lẽ vẫn còn vương trên bàn tay tôi.

Bất giác, tôi đưa tay chạm vào lưng Hạo Du, xoa một đường ngang lưng. Giờ tôi mới để ý, vai và lưng Hạo Du đã lớn hơn trước rất nhiều nhưng mà sao…lại gầy thế kia. Xương vai và lưng nhô hẳn lên, nhìn rõ qua tấm áo thun mỏng. Dọc lưng là một đường xương sống, sờ vào thấy rõ. Trước kia Hạo Du cũng không phải là béo gì nhưng lưng và vai anh khá đầy đặn, đâu có lúc nào là sờ…toàn xương như vậy. không phải là vì không có ai chăm sóc nên mới ra nông nỗi này đấy chứ.

Aizz…tôi điên rồi, anh ta gầy hay không có ai chăm sóc thì ảnh hưởng gì đến tôi nào, cũng chẳng liên quan luôn. Mặc kệ đi.

Thôi đưa tay đụng chạm người Hạo Du, ngồi không phía sau tôi lại bắt đầu suy nghĩ. Thì cũng bắt nguồn từ cái chữ “không ai chăm sóc” kia mà ra, thì chuyện Tú Giang bỏ đi Mĩ đó, tôi vẫn không hiểu. Sau khi ra viện, tôi với Đình Phong cùng chuyển luôn trường, lúc cùng Đình Phong đến kí túc xá (giúp anh dọn đồ), tôi đã biết tin Tú Giang đi Mĩ, lại còn đúng vào cái hôm Hạo Du đến tìm tôi nữa. Lúc đó, tôi đã vô cùng bất ngờ, thậm chí là rất sửng sốt khi biết chuyện đấy. Tú Giang đã đi mà không nói với tôi một lời, cho dù đang giận tôi, à mà khi đó cô ấy đã tha thứ cho tôi rồi mà. Nói gì thì nói, khi cô ấy bỏ đi như thế, tôi thấy rất buồn và hối hận, còn thấy tiếc nữa, tôi đã “buông tha” cho Hạo Du rồi mà, cứ tưởng hai người rồi sẽ được hạnh phúc bên nhau như mong muốn chứ. Thế là Tú Giang ra đi cũng bỏ Hạo Du ở lại luôn, tôi không thể hiểu được lí do của hai người nữa. Và nghĩ lại tiếng hét lên ai oán của Hạo Du và nét mặt sững sờ của anh ta khi nhận được tờ đơn li hôn từ tôi, tôi bất giác có một suy nghĩ (điên khùng) là Hạo Du đã bỏ Tú Giang để đến với tôi (?!!). Tất nhiên là cái suy nghĩ (điên khùng) đấy cũng bị tôi gạt ra khỏi tâm trí ngay tức thời và sau đó tôi cũng không còn mảy may để tâm đến nó nữa. Đó cũng là lí do bốn năm qua tôi sống rất hạnh phúc bên cạnh Đình Phong cùng tình yêu của anh. Thế mà tôi cứ ngỡ tôi quên hẳn Hạo Du rồi cơ đấy. Vậy mà mọi chuyện vẫn đeo bám tôi đến tận bây giờ. Cho đến khi gặp Hạo Du rồi, tôi mới bàng hoàng nhận ra, chuyện về bốn năm về trước, tôi vẫn nhớ như in, hình như là vẫn còn chưa quên gì!

_Tiểu Minh à, em định đi mua đồ đúng không?

_À ừm. – tôi lúng túng mất vài giây mới trả lời, đang mải suy nghĩ linh tinh tự nhiên có ai gọi tên mình âu yếm…

_Vậy thì đến nơi rồi.

Nghe Hạo Du nói, tôi liền quay ra. Rồi…tí thì rớt ra khỏi cái xe vì tôi và anh ta đang đứng trước cửa Trung tâm thương mại ĐP 1. Tôi mà vào đây cùng Hạo Du chắc Đình Phong đang ở trường cũng phi luôn đến mất. Mà Hạo Du không biết trung tâm này là của nhà Đình Phong hay sao, hay anh ta biết rồi còn cố tình đưa tôi đến đây, haiz.

_Đi chỗ khác đi.

_Sao thế? – Hạo Du quay lại nhìn tôi ngay.

_Cứ đi đi, hỏi gì nhiều.

Tôi làm mặt lạnh ngay, còn không thèm nhìn anh ta, mặc dù…khoảng cách gần thế này cũng phần nào khiến trái tim tôi lạc nhịp.

_Ừ, nếu em không thích thì mình đi chỗ khác.

Chiếc xe sau đó lại lao đi. Lần này, bọn tôi dừng lại ở một trung tâm mua sắm khác cũng khá lớn, nhưng mà…hơi vắng, chắc tại không phải ngày nghỉ. Thôi cũng không sao, có nhiều đồ là được, tôi nghĩ.

Chờ Hạo Du cất xe rồi, tôi mới cùng anh ta đi vào. Không muốn đi song song nên tôi đi trước còn anh ra đi sau, đấy là Hạo Du cũng đồng ý đó nha.

_Lấy xe đẩy đi. – tôi nói, tay chỉ vào đống xe đẩy và giỏ xách cho khách hàng.

_Anh sao?

_Không lẽ tôi, nếu không thì anh xuống chỗ để xe mà chờ, tôi đi một mình.

Nói rồi tôi toan đi lấy một cái, chợt thấy Hạo Du chặn tôi lại:

_Để anh lấy, anh lấy.

Tôi liếc mắt nhìn anh ta (hẳn là một ánh mắt sắc lạnh) rồi không nói gì mà đi vào các gian hàng trước trước. Đầu tiên là mua mĩ phẩm, còn lên tầng trên mua thực phẩm, sau đó mới mua váy. Lần này có người đi theo đẩy xe nên cứ tha hồ mà “nhặt” đồ. Thực ra, bình thường tôi đi với Đình Phong, luôn có người đi cùng bọn tôi đẩy đồ giúp mà, nhưng tôi thấy như thế chẳng tự nhiên chút nào.

_Tiểu Minh, em đi nhanh vậy.

_Là anh đi chậm – tôi lãnh đạm trả lời, không thèm nhìn Hạo Du lấy một cái gọi là – lại đây đi.

Đợi thấy cái xe đẩy đến chỗ mình rồi, tôi vô tư thấy loại mĩ phẩm nào…hay hay là cho hết vào, tôi chẳng dùng đâu mà, bình thường ra đường cũng chỉ có kem chống nắng và một ít son dưỡng môi, Đình Phong bảo tôi đẹp tự nhiên rồi không nên dùng nhiều mĩ phẩm quá mà hại da.

_Em…dùng hết được sao?

_Ờ. Hay anh ngại đẩy?

Tôi quay ngoắt đầu ra nhìn Hạo Du, ngay lập tức thấy anh ta lắc đầu.

_Không có, anh chỉ nghĩ là em…em xinh tự nhiên rồi đâu cần dùng mĩ phẩm nữa.

_Vậy à.

_Ừ.

Hạo Du nói rồi bỗng cười híp mắt, một nụ cười ngốc nghếch vô cùng, một nụ cười chẳng hề hợp với cái tuổi 20. Trước kia ở với tôi, Hạo Du – ngay cả lúc cười – gương mặt vẫn toát lên vẻ lạnh lùng, khó gần, chưa bao giờ cười với tôi nụ cười dễ thương đến thế. Đứng trước nụ cười như nắng ấm của Hạo Du, tôi không ngăn nổi tim mình nhảy lung tung và mặt nóng bừng. Hic, dạo này cơ thể phản chủ ghê quá.

Tôi quay liền người, giả vờ như chẳng để tâm gì rồi chép miệng.

_Vậy lên tầng.

_Lên tầng, vậy…đồ này, không lẽ cũng mang theo

_Bộ anh chưa đi mua đồ bao giờ hả, ra thanh toán rồi xách đồ lên tầng.

_Vậy chờ anh tí nhé.

Và thế là Hạo Du đẩy xe đồ ra ngay quầy thanh toán, chưa kịp để tôi nói tôi sẽ trả lại tiền cho anh ta sau khi ra về. Nhưng chắc chắn Hạo Du sẽ không để tôi làm như vậy. Ưm, tôi nghĩ thế, dù sao “được” đi theo đẩy đồ và “được” thanh tóa tiền cho một cô gái “xinh tự nhiên” như tôi cũng là một vinh dự chứ nhỉ. Rõ là anh ta khen tôi đó nha, tôi không tự nhận đâu.

Chờ Hạo Du quay lại sau gần chục phút (hối hận vì đã mua quá nhiều TT_TT), bọn tôi cùng nhau lên tầng hai, cũng ngay là đi thang cuốn chứ cứ đi thang máy mà có hai người kể ra cũng rất ngại. Mà lúc xách túi đồ chạy lại tôi, Hạo Du có vẻ rất vui thì phải, anh ta bảo vì tôi vẫn chờ mà không bỏ đi trước. Tôi vẫn (giả vờ) như không để tâm gì đến mà bước lên trước.

_Em muốn mua gì thế Tiểu Minh?

_Thích cái gì thì mua cái đấy. – tôi trả lời tỉnh bơ, mắt vẫn đang chăm chú xem xét các loại bánh kẹo socola trên tủ.

_Vậy à?

_Ừm.

Ậm ừ, tôi nhặt mấy loại bánh kẹo hay ăn vào xe đẩy Hạo Du mới lấy, rồi vài hộp nữa, hộp nữa, mỗi tủ dều lấy ba bốn hộp, tôi thích ăn vặt! Lúc đầu tôi cũng chỉ định mua mấy loại hay ăn thôi, nhưng mà ở đây có nhiều loại nhìn lại có vẻ rất ngon nên thành ra, tay cứ “vô thức” chất đầy xe đẩy. Đến lúc quay lại nhìn mới giật mình,

_Oái, đã nhiều thế này rồi sao?

Không tin được vào mắt mình, tôi chỉ vào cái xe chất đầy đồ mà mắt cứ mở tròn xoe hết cỡ.

_Đây là xe thứ hai rồi em ạ.

Nghe tiếng nói, tôi mới…lần nhìn từ cái tay đang đặt lên cái xe đẩy đi lên. Hạo Du nhìn vẻ mặt khá thảm thương, lông mày thì nhíu lại, mồ hôi lấm tấm trên trán. Tôi vội ngước lên trần, chẳng phải là có điều hòa mát thế này sao, mà giờ còn là trời mùa thu (cũng sắp sang đông)???

_Gió rất mát, nhưng em nhìn xem, mình đi đến trăm vòng rồi cũng nên.

_Ra vậy. – tôi giả bộ gật gù – Haiz, biết làm sao đây, nhiều thế này tôi cũng không dùng hết. Hay anh giúp tôi để lại hết đồ vào chỗ cũ được không?

Tôi cố uốn lưỡi, cố trưng một bộ mặt vô cùng “nai”. Không hiểu sao, tôi bỗng muốn trêu đùa anh ta một chút.

Thoáng thấy Hạo Du nhăn mặt, tôi liền chép miệng:

_Không giúp được thì thôi vậy.

Rồi tôi đi liền ra chỗ xe đẩy, tôi cầm vài hộp bánh rồi đưa lên giá. Hừ, anh ta “dám” không có ý kiến gì sao, vậy mà cứ tưởng tên con trai nào cũng ga lăng chứ.

_Á.

Đang trong đà kiễng lên (guốc bảy phân TT_TT), chân tôi bỗng quỵ một phát và cả cơ thể có “thiên hướng”…lao xuống đất. Chợt, tôi ngã vào vòng tay vững chắc của một người.

Lúc tôi giương mắt lên nhìn, rõ ràng tôi thấy anh ta đang CƯỜI NHẠO tôi, là cười nhạo, tuy rằng khuôn mặt có hoàn hảo đến từng…nanômet. Mặt tôi phút chốc nóng bừng lên, vừa ngại vừa bực (tự hại mình mà), tôi liền vùng dậy ngay. Nhưng cái chân đáng ghét trong thời khắc quan trọng này lại bỗng nổi dậy phản chủ, làm tôi cố đứng dậy đau quá lại ngã xuống, và lại vào cái vòng tay vừa nãy.

Tôi ngượng lắm nhưng lần này chân đau quá không đứng dậy được nữa, đành phó mặc mọi chuyện. Mặt tôi cứ nóng phừng phừng, mắt không dám nhìn vào Hạo Du như nãy nữa, còn mặt mũi đâu mà nhìn người ta nữa đây. Không ngờ cái cảnh lãng mạn như trong phim Hàn Quốc này lại xảy ra với tôi, mà lại trong cái tình huống chẳng…hay ho tí nào như thế này.

Sau đó vài phút, tôi thấy mình được nhấc bổng lên rồi lại được đặt ngồi lên một cái gì đó. Quay ra vẫn là cái nụ cười chế giễu kia, tôi mới bực quá mà cong môi lên mắng anh ra.

_Cười gì chứ, hay ho lắm đấy mà.

_Ừ, hì hì, hay ho lắm.

Anh ta lại cười cái nụ cười dễ gây chết người ấy. Tôi mặc kệ, không thèm…đỏ mặt, vẫn tiếp tục lớn tiếng:

_Cười gì mà cười, không được cười.

_Hì, ừ, không cười. Chân em bị trẹo hả?

_Không biết.

_Đau lắm à, phải không?

_Không biết.

Đúng là đau muốn khóc luôn, huhu.

_Nào, không sao mà, để anh nắn lại cổ chân cho, cố chịu đau tí nhé.

_Không cần. – tôi vẫn quay mặt đi, giận dỗi. Chung quy lại, chân tôi đau thế này cũng là vì anh ta, tại tôi muốn…trêu chọc anh ta nên mới bị thế này >.

_Cố chịu đau, chỉ một tí thôi.

Giọng Hạo Du rất hiền, lại vô cùng dịu dàng. Tôi quả thực, quả thực (tuy thấy tội lỗi với Hạo Du lắm) không thể nào khiến tim đập đúng nhịp của nó được, đập cảm giác như đang chạy marathon vậy. Mặt tôi thì cứ nóng ran.

Lúc thấy Hạo Du cúi xuống và đưa tay xoa bóp cổ chân tôi nhẹ nhàng, tôi không kiềm chế được mình mà quay ra ngắm nhìn anh ta. Vẫn là mái tóc mềm mượt nâu nhẹ, lông mi dài lắm, da thì không được trắng như trước. Nhưng có một điều khiến tôi chú ý nhất, đó là nhìn mặt Hạo Du gầy hơn, hai gò má nhô cao, tất nhiên là không đến nỗi hốc hác, tiểu tụy mà vẫn rất quyến rũ. Tôi không hiểu sao khi nhận ra được điều đó, mắt tôi cứ cay xè, cảm giác thương cảm đang tràn ngập trái tim. Anh ta đã làm gì mà để đến nỗi gầy hẳn đi như thế. Quả thực…không có ai chăm sóc sao?

_Ơ, Tiểu…Tiểu Minh, sao em lại khóc, anh đã giúp em nắn lại rồi mà, vẫn đau sao em.

Bây giờ lại là giọng nói vô cùng lo lắng. Tôi đưa tay lên thì thấy đúng là nước mắt chảy ra từ khi nào rồi. Tôi điên rồi. Tôi vừa mới thấy thương anh ta sao.

Cảm nhận được cái chân mình đã bớt đau, tôi liền gạt nước mắt đứng dậy. Lại làm khuôn mặt bình thản, tôi nói:

_Tôi cần mua đồ nữa.

_À ừ, đi thôi.

_Tầng trên.

Lạnh lùng, tôi bỏ đi trước, mặc anh ta tính thế nào với đống đồ thì tính. Tôi, trong phút chốc, sao lại thấy thương anh ta chứ. Anh ta là người tôi hận nhất cơ mà, chẳng phải là chính anh ta trước kia đã làm tôi đau khổ hay sao. Bây giờ anh ta có ra sao thì cũng không liên quan gì đến tôi cả. Tất cả những cử chỉ ân cần Hạo Du dành cho tôi, cũng chỉ như hồi trước thôi. Anh ta làm như thế để tôi tưởng anh ta thích tôi rồi lại bỏ mặc tôi bơ vơ, trơ trọi một mình không phải sao. Tôi sẽ không mắc bẫy lần nữa đâu, không bao giờ. Minh Minh bây giờ, với cái tên Hạo Du đã chẳng còn gì quan trọng nữa.

_Tiểu Minh, em đi chậm thôi, không lại bị trẹo chân bây giờ.

_Khỏi lo, tôi có ngã cũng không cần anh đỡ đâu.

Tôi nói rồi thì không thấy Hạo Du nói gì nữa, chắc anh ta mệt quá không thở nổi chứ chưa nói gì đến nói. Nãy để “trừng phạt” anh ta vì đã cười nhạo tôi, tôi lên chỗ bán quần áo để mua váy đã ngồi một chỗ rồi “chỉ đạo” anh ta lấy đồ. Mua váy tôi thường chỉ chọn kiểu dáng, màu sắc và size nên cứ ngồi xem anh ta chạy đi chạy lại lấy đồ theo ý tôi. Tất nhiên là bắt anh ta đi lấy khoảng một trăm cái thì tôi chỉ ưng có hai ba cái thôi. Mà ở đây tôi lấy đến sáu bảy cái nên số vòng Hạo Du phải đi là không ít. Còn chưa kể, tôi bắt anh ta phải xách đồ theo tôi “lượn” khắp gian đồ nội thất, rồi đồ gia dụng… Đi lên tầng bảy bằng cầu thang bộ rồi bây giờ lại đi xuống, không mệt mới lạ, nhìn anh ta trán nhễ nhại mồ hôi kể ra cũng thấy tội nghiệp, nhưng ai bảo anh ta muốn đi theo tôi nào, tôi không có ép. Mà lúc tôi hỏi có mệt không để tôi giúp thì anh ta đều cười rất tươi nói rằng không sao hết. Đấy, anh ta có lòng thì tôi phải có dạ thôi.

Ai bảo, anh ta muốn “chơi trò ngày xưa” với tôi nào.

_Nhanh lên, làm gì mà chậm thế hả?

Tôi quay lại nhìn anh ta khệ nệ xách đến chục túi đồ, ra vẻ bực dọc nói. Rồi thấy anh ra đang mệt lắm đấy mà vẫn cố cười, vội chạy lại gần tôi.

_Anh đây.

_Lấy xe đi, tôi ra ngoài chờ.

_Ừ, anh sẽ ra ngay.

Không nói thêm gì nữa, tôi liền đi ra ngoài trước, mặt vẫn lạnh tanh. Haiz, đi cầu thang bộ bảy tầng đối với một cô gái đang đi guốc bảy phân và vừa bị trẹo chân như tôi cũng là một cực hình đấy chứ (cũng may là tôi đã vài lần “thử” ở trường đại học) nhưng tôi vẫn làm, vì tôi muốn cho anh ta biết, tôi đã không còn là con bé sống bằng cái tình thương hại anh ta “ban” cho tôi như trước nữa, cũng sẽ không lúc nào cũng bám theo anh ta và coi anh ta là tất cả một cách khờ dại, ngốc nghếch như thế. Minh Minh bây giờ đã hoàn toàn khác rồi, ít nhất, là đối với Hạo Du. Tôi muốn cho anh ta biết điều đó, mong anh ta hiểu và đừng dùng cái cách trước kia anh ta ân cần chăm sóc tôi để mà giết chết con người tôi một lần nữa. Đó là điều vô ích mà thôi.

_Tiểu Minh, em chờ anh lâu không?

Thấy anh ta mỉm cười hiền hòa phi xe lại gần, tôi định bực tức nói lâu quá nhưng lại thôi, chỉ phẩy phẩy tay lắc đầu không nói gì.

_Hì, Tiểu Minh này, giờ cũng gần trưa rồi, anh đưa em đi ăn gì đã rồi về sau nhé.

_Thôi khỏi, tôi muốn về.

_Ăn đã rồi về em, cũng đã gần trưa rồi mà. Anh…có chuyện muốn nói với em, được không em. Một chuyện vô cùng quan trọng.

Tôi với anh ta còn chuyện gì quan trọng để mà nói ư?

Nghĩ là vậy nhưng sau vài phút đắn đo tôi lại gật đầu.

_Vậy ăn gì nhanh nhanh, tôi cũng mệt rồi.

_Ừ, được thôi, vậy em muốn ăn gì?

_Gì cũng được, tùy anh.

Tôi nói rồi lên ngay sau anh ta ngồi, yên chỗ rồi mới bảo Hạo Du đi. Trên đường, anh ta cũng hỏi han tôi vài câu nhưng tôi cũng chỉ ậm ừ, ra vẻ không hứng thú. Thực thì cũng không hứng thú mà, tôi còn đang lo cái điện thoại ở nhà đây, thế nào Đình Phong cũng gọi. Biết thế trước khi đi nói với anh một tiếng trước, à cũng tại cái máy, hết pin màn hình tối om mãi mới khởi động lên được.

Sau vài phút vòng vèo, chiếc xe dừng lại trước một quán ăn nho nhỏ tên..Small. Không quan tâm lắm. Quán khá sạch sẽ, vậy là đủ, hình như Hạo Du là khách quen ở đây.

Bọn tôi ngồi một bàn ở gần cửa ra vào.

_Anh gọi gì thế?

Tôi hỏi khi thấy Hạo Du quay lại từ chỗ anh chủ.

_À, mì xào, hì.

_Mì xào? Ý anh là…mì tôm xào?

_Ừm, hì, ngon lắm đấy. Em ăn ở đây bao giờ chưa? Mì xào ở đây rất nổi đấy.

Tôi khẽ lắc đầu, rồi nhìn quanh, có mấy khách đâu mà kêu nổi.

_Bình thường đi học thêm anh thường ăn ở đây, vừa ngon vừa nhanh.

Hạo Du đi học thêm? Trước kia ở cùng nhau, tôi chưa thấy anh ta đi học ngoài bao giờ, mà học đại học thì có cái gì mà đi học thêm chứ, không hiểu nổi. Nhưng nghĩ vậy thôi chứ tôi cũng không hỏi. Mà không biết giờ Hạo Du đang học gì. Trước kia…ước mơ của anh ta là trở thành luật sư, chắc là đang học luật chăng.

Đúng lúc tôi định hỏi thì người ta mang mì ra nên tôi cũng thôi luôn.

_Hì, em ăn đi, ăn thử xem, ngon lắm. Ăn xong rồi mình nói chuyện nhé.

_Ừm.

Rồi nghe theo Hạo Du, tôi cũng quấn lấy một dĩa mì đưa vào miệng. Đi từ sáng đến giờ mệt lại chưa có gì vào bụng, ngửi mùi mì thơm ngào ngạt thấy đói ghê. Mà không biết có phải đói không mà sao ăn mì tôm thấy ngon đến thế, sợi mì rất dai, mì lại đậm vừa vặn, ngon chỉ thua đúng mì Đình Phong nấu thôi. Tôi thích thú quấn ngay một dĩa mì nữa. Đúng là không uổng công vào nhà hàng chỉ để ăn mì tôm.

_Thế nào, ngon lắm đúng không? Nhưng mà…

Tôi khẽ ngước lên nhìn Hạo Du đang mỉm cười hiền lành trước mặt, lại vô tình bắt gặp ánh mắt có vẻ gì tiếc nuối của anh ta nên lại vội cúi mặt xuống, chỉ gật đầu một cái, cũng không hỏi thêm gì.

Bọn tôi ăn ngon lành hết dĩa mì, sau đó phục vụ mang cho mỗi người một cốc nước cam. Chắc vì Hạo Du thích cam, còn tôi thì bảo anh ta gọi gì cũng được. Chậm rãi uống hết một hụm nước cam, tôi quay sang nhìn thẳng vào mắt Hạo Du, nói:

_Anh có gì muốn nói thì cứ nói nhanh đi còn về, trưa rồi.

_À ừ, chuyện là thế này… Nhưng trong khi anh nói, em hãy chỉ lắng nghe thôi, được không?

_Ừm, được rồi.

_Em nghe này, Tiểu Minh, tất cả những gì anh nói sau đây đều là thật lòng, là những gì anh đã khổ sở giấu kín suốt bốn năm nay… – Hạo Du hít một hơi dài rồi cũng nhìn thẳng vào mắt tôi – hm…m…trước kia, cụ thể là bốn năm về trước, có một cô gái đã rất yêu anh, sau đó, vì mối quan hệ của hai gia đình, anh và cô gái ấy đã trở thành vợ chồng, khi cả hai mới 16 tuổi.

Cô gái đó…chẳng phải là tôi sao, anh ta nói lại chuyện này là có ý gì vậy chứ.

Tất nhiên, vì đã hứa, tôi chỉ nghĩ trong đầu chứ không nói ra, tiếp tục nghe xem anh ta muốn nói điều gì.

_Lúc đầu, anh chỉ đồng ý mối quan hệ này vì bố anh không muốn anh lấy bất kì cô gái nào làm vợ ngoài cô ấy, kể cả người anh yêu. Tất nhiên, khi đó anh không hề có cảm tình với cô gái đó, thậm chí còn cố tình đối xử quá đáng với cô ấy để cô ấy thấy khổ quá mà rút lui. Nhưng anh không thể ngờ là cô ấy lại yêu anh nhiều đến thế, bất chấp mọi khổ đau đều vẫn dành tình cảm, sự quan tâm, chăm sóc cho anh. Và đến một ngày, sau bao lâu đấu tranh nội tâm, anh đã phải chấp nhận một điều là, trái tim anh, đã dần dần dành một chỗ cho cô ấy, một chỗ rất đặc biệt, một chỗ mà trước kia chỉ dành cho người anh yêu…

Anh…anh ta đang nói gì vậy??? Tôi…tôi không hiểu. Có phải…có phải…tôi nghe nhầm không vậy???

_Nhưng chính khi đó, khi mà anh biết anh không thể sống thiếu cô ấy, anh lại phải đưa ra quyết định của riêng mình, về việc chọn người yêu anh bao nhiêu lâu nay, hay là chọn cô ấy – vợ, cũng là người anh nhận ra là anh đã yêu rất nhiều. Và…sự lựa chọn của anh…không phải là cô ấy. Anh đã sống trong dằn vặt, sống trong khổ đau khi nhìn người mình yêu phải chịu thiệt thòi. Nhìn thấy cô ấy khóc, anh chỉ hận sao mình không chết đi để đừng làm khổ cô ấy nữa. Anh đã không làm gì được, bất lực nhìn cô ấy bị chà đạp, hoàn toàn bất lực, anh gần như sống với con tim đã chết. Nhưng rồi, một biến cố đã xảy ra khi đó, cô gái ấy, tự tử. Đau xót nhìn người mình yêu nằm trên giường bệnh, anh đã phải đưa ra một quyết định khác, đó là…anh sẽ suốt đời chỉ yêu thương mình cô ấy mà thôi. Anh biết anh làm như thế sẽ khiến cho người yêu anh phải đau khổ nhưng anh không còn sự lựa chọn nào khác, anh không thể dối lòng mình thêm được nữa. Vì người anh yêu bây giờ là cô ấy, là vợ của anh. Anh đã tự hứa với lòng sẽ nói ra những lời nói đó ngay khi cô ấy tỉnh lại. Nhưng… Cuộc đời thật lắm chữ nhưng, cô gái đó đến khi ấy lại không cần anh nữa. Cô ấy đã bỏ rơi anh, cô ấy không, không muốn làm vợ anh nữa. Cô ấy đã có chàng trai khác bên cạnh rồi. Anh đã cố hỏi lí do, nhưng cô ấy chỉ nói là đã không còn yêu anh nữa. Tiểu Minh, em…có biết cô gái ấy tên gì không?

Tôi, lúc này, sau khi nghe Hạo Du nói, cơ thể dường như đã ngừng hoạt động. Tôi có nghe, có hiểu, nhưng…không tin, không tin một chút nào.

_Tôi không biết, anh đã nói xong rồi thì về thôi.

Tôi nói rồi đứng dậy ngay, cố làm ra vẻ bình tĩnh nhưng đầu óc tôi đang chao đảo, cả trái tim tôi nữa, đập nhanh như muốn vỡ tung ra.

Bất giờ, anh ta nắm chặt lấy tay tôi như muốn giữ tôi lại. Không…tôi muốn đi mà, đừng giữ tôi lại.

Tôi hoảng sợ nhìn anh ta.

_Tiểu Minh, anh thực sự đã rất yêu em, ngay cả bây giờ cũng vậy, và mai sau cũng thế. Tiểu Minh à, em không tin những gì anh vừa kể sao, tất cả mọi chuyện….

_Không, tôi không muốn nghe. Tôi muốn về, anh không đưa tôi về thì tôi sẽ tự về, buông tay tôi ra.

Tôi nói rồi giằng tay ra, nhưng Hạo Du lại một lần nữa nắm chặt lấy. Tôi có thể thấy cơ thể tôi đang loạng choạng, lảo đảo.

_Tất cả mọi chuyện đều là thật, em phải nghe anh, anh thực sự đã chọn em, người anh chọn là em, là em đó Tiểu Minh, tại sao em không tin anh.

_Buông tôi ra, tôi không cần.

Tôi hét lên rồi thu ngay tay mình lại. Tôi không cần mà, tình yêu dành cho Hạo Du đã chết từ bốn năm trước rồi.

_Tiểu Minh, em phải tin anh.

_Không, Hạo Du, chấm dứt tại đây đi, anh với tôi không còn quan hệ gì nữa, anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi hết yêu anh rồi, từ lâu rồi, đừng làm phiền tôi nữa.

Tôi nói rồi chạy thẳng, không ngoái lại chút nào, Hạo Du cũng không kéo tôi lại hay đuổi theo tôi nữa, còn tôi không hiểu sao lại thấy vô cùng sợ hãi và hoảng loạn, cứ mải miết chạy. May sao có một chiếc taxi đang đỗ ngay tại đó, có lẽ vừa trả khách. Tôi vội vàng mở cửa xe chạy vào, chỉ nói mỗi được địa chỉ rồi gần như lịm đi vì tim đập nhanh quá không thở được. Trấn tĩnh được một chút, tôi mới từ kính sau của ôtô nhìn ra ngoài. Hạo Du đang đứng nhìn theo xe tôi, ánh mắt buồn đến thảm thương, là ánh mắt như “hôm ấy”. Cái nhìn như cấu xé tâm can người đối diện.

Không được quan tâm nữa, Minh Minh, chấm dứt tại đây.

Một tiếng nói vang lên trong đầu, tôi nghe thấy, tôi biết, nhưng mắt tôi vẫn chăm chăm nhìn vào người con trai đang khuất dần sau tầm mắt kia, nhỏ dần, nhỏ dần rồi khuất hẳn.

Tôi thôi không nhìn nữa nhưng ánh mắt của Hạo Du vẫn ám ảnh tâm trí tôi, cũng như lời hét lên “hôm ấy”, vẫn cứ ám ảnh tôi.

Tôi sợ…rất sợ…tôi không muốn tin, cũng không muốn nhớ…

Sợ lắm!

_Em ơi, đến nơi rồi.

_Vâng vâng.

Cuống cuồng trả tiền, vội vã chạy lên phòng, tôi đang trốn tránh cái gì mà bản thân tôi cũng không biết nữa, tôi chỉ thấy rất sợ, muốn chạy thật nhanh…

Ra khỏi ánh mắt ấy, những lời nói…

_Không, để tôi yên…

Hét lên nhưng chẳng biết trong đầu hay ngoài miệng nữa, tôi lao vào trong thang máy, ấn loạn xạ rồi chờ nó dừng lại. Sau đó làm thế nào tôi về được phòng cũng không biết, tôi đóng sập cửa rồi đưa tay khóa nó lại. Và tôi vứt túi xách đấy mà lên giường nằm, nước mắt từ đâu bỗng ồng ộc chảy ra. Tôi vùi mình vào trong chăn, cố gắng để không gào lên theo dòng nước mắt. Tôi chỉ cố được thế thôi chứ không sao ngăn mình không khóc được.

Mà tôi cũng đang muốn nước mắt tuôn chảy cuốn đi hết những nỗi buồn, nỗi lo của tôi trong suốt khoảng thời gian phải kìm nén nó trong lòng. Tôi đã dối lòng, cũng như đang tự lừa dối bản thân, thật sự là tôi nhớ Hạo Du nhiều lắm, nhớ đến điên cuồng, nhớ đến nỗi trái tim cứ quặn lại mỗi khi nghe ai nhắc đến anh, mỗi khi nhìn thấy đồ vật gì liên quan đến anh, nhớ vô cùng. Cho dù tôi đã cố gắng chối từ thứ tình cảm sai trái ấy chảy dạt dào trong tim, tôi vẫn không ngừng nhớ đến anh ấy. Tôi đã dành hẳn một năm, một năm để đưa tất cả những gì về anh vào một góc trong tim mang tên kỉ niệm. Đã chỉ còn là kỉ niệm cơ mà, cho dù tôi có nhớ anh đến thế nào cũng quyết không đào bới nó lên cơ mà. Tại sao giờ đây, nỗi nhớ đó lại làm tôi cảm thấy đau đớn đến vậy. Tất cả là tại Hạo Du, là tại anh, tôi và thời gian đã phải cố gắng thế nào để thứ tình cảm đó không sống dậy chứ, tất cả là tại anh, Hạo Du, anh sao quá đáng, sao tàn nhẫn thế hả, Hạo Du.

Đừng bắt tôi phải nhớ lại gì nữa, đau đớn lắm, sợ hãi lắm, cuộc sống bốn năm về trước có khác nào địa ngục không, tuy là địa ngục màu hồng, tuy có những phút giây ngọt ngào lắm, hạnh phúc lắm. Tôi không cần, không cần mà, tôi đã quên rồi, quên cả Hạo Du rồi. Bốn năm qua tôi đã sống một cuộc sống mà không có tên anh xuất hiện, cho dù là tôi dối lòng nhưng tôi cũng chấp nhận chôn giấu tình cảm, cảm xúc của mình. Vậy mà giờ đây, tôi lại khóc rồi, tôi nhận ra mình đã không thể quên anh, dù chỉ là một chút. Đúng là tôi chỉ đang tự lừa dối mình thôi mà, vì sau khi nghe Hạo Du nói xong, thứ cảm xúc trào dâng cùng với sự ngạc nhiên chính là niềm hạnh phúc. Tôi đã kìm nén niềm hạnh phúc đấy một cách khổ sở, cố ép nó ra khỏi tim sau chưa đầy một phút xuất hiện, nhưng tôi vẫn cảm nhận được nó. Trong giây lát, à chỉ trong một khoảnh khắc thôi, tôi đã tin anh mà, đã ước gì những gì anh nói là sự thật.

Thực ngốc nghếch làm sao, làm sao có thể là như vậy được chứ, Hạo Du sao có thể yêu tôi. Lừa dối, tôi không được phép tin, không được phép vui khi nghe vậy. Vì thế tôi rất sợ, vô cùng sợ hãi, tôi sợ mình sẽ tin mất, tôi sợ mình sẽ yếu lòng…

Tôi sợ, và tôi trốn chạy hiện thực.

Tôi đã thầm nghĩ, tại sao tôi không được tin. Tất nhiên là không được rồi, bên cạnh tôi bây giờ là ai chứ, “anh yêu” của tôi bây giờ là ai chứ, là Hạo Du ư, nhầm rồi, là Đình Phong, anh ấy mới là người luôn ở bên, yêu thương, chăm sóc, quan tâm tôi. Tôi sao có thể tin lời Hạo Du được chứ, nếu tôi tin lời anh sẽ lại phải chịu đau khổ thôi. Nếu thấy tôi thế này, Đình Phong chắc chắn sẽ buồn lắm, tôi không muốn làm anh phải buồn, Đình Phong tốt với tôi như vậy, yêu tôi như vậy…

Mọi chuyện đã chấm dứt rồi, tất cả đã kết thúc, Hạo Du có lẽ sẽ không làm phiền tôi nữa đâu, anh sẽ hiểu tôi đang sống bình yên và hạnh phúc thế nào. Sẽ là như vậy thôi, việc tôi cần làm là quên hết mọi chuyện vừa xảy ra đi, quên cả việc Hạo Du đã “trở lại” đi. Coi như mọi thứ vẫn không có gì thay đổi cả, tôi chưa gặp Hạo Du, cũng không nghe anh nói gì cả. Tôi phải coi mọi chuyện như chưa từng xảy ra, chỉ coi chúng như một giấc mơ, một cơn ác mộng.

Phải, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, sau khi tỉnh dậy tôi sẽ quên tất cả, quên tất đi ấy nhé, không được nhớ bất cứ điều gì.

Cơn ác mộng…sẽ qua nhanh thôi…

12.30 a.m

Mùi thức ăn thơm quá, mùi sườn nướng, thơm quá.

Bụng tôi đang réo kìa, đói quá đi mất thôi. Nhưng sao không mở mắt ra được, hic, đói!!!

_Vợ yêu, tỉnh đi, dậy ăn cơm thôi.

Ơ, tiếng Phong yêu.

_Vẫn ngủ say thế hả, vợ yêu, dậy thôi nào.

Ôi, mi mắt tôi nặng trĩu, Đình Phong đang lay tôi kìa, tôi phải mở mắt nhìn anh.

_A, tỉnh rồi hả, ngủ say quá đấy.

Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy sau khi mở mắt chính là nụ cười hiền ơi là hiền của Đình Phong, dịu dàng nữa. Tôi khẽ đưa tay lên vuốt má anh, nói giọng còn ngái ngủ:

_Phong Phong, sao anh lại ở đây?

“Cốp”

_Gì thế, hic, sao cốc đầu em. – tôi nhăn nhó đưa tay xoa đầu chỗ vừa bị Đình Phong gõ không thương tiếc, chu môi giận dỗi.

_Còn hỏi sao anh ở đây nữa, có biết anh lo cho em đến thế nào không?

_Lo cho em, sao phải lo cho em?

Tôi vừa hỏi xong đã thấy Đình Phong bặm môi có vẻ tức giận lắm, tay còn nắm chặt giơ lên. Sợ bị anh cốc đầu lần nữa, tôi liền chui tọt vào trong chăn. Hic, Đình Phong bạo lực đáng sợ quá, tôi nói gì sao nào, hic.

_Còn hỏi nữa à. Em nhìn điện thoại xem, có bao nhiêu cuộc gọi của nhỡ của anh hả?

Nghe lời Đình Phong, tôi liền quờ tay lấy cái điện thoại, nheo nheo mắt nhìn vào nó mà tá hỏa, hai lăm cuộc gọi nhỡ, hic, trong đó có hai tư cuộc gọi là từ anh ấy, còn một cuộc là của…người không muốn nói đến. Còn chưa kể các tin nhắn.

_Bao nhiêu hả? – giọng Đình Phong vô cùng ghê gớm.

_Hai…hai tư. – tôi ló đầu ra, cười méo mó.

_Thế có còn muốn biết vì sao anh lo cho em, vì sao anh ở đây không hả?

_Dạ, không ạ.

Rồi bỗng dưng Đình Phong cười phá lên làm tôi giật cả mình.

_Làm gì mà cứ như sợ chồng ăn thịt thế hả. Dậy đi, chồng nấu bữa trưa rồi, có sườn nướng và cá viên chiên vợ thích đấy.

Thấy Đình Phong gọi vợ vợ chồng chồng là tôi yên tâm được rồi. Tôi thở phào một cái rồi bật dậy, khá lười biếng, đặt từng chân xuống đất. Rồi đi theo anh ra đến bàn ăn rồi, tôi mới nhìn thấy mấy túi đồ chềnh ềnh trên mặt bàn kia. Đi gần lại xem, tôi phát hiện ra đó là đống mĩ phẩm và đồ ăn tôi mua sáng nay, có cả mấy cái váy đây. Chắc là…ai đó đã mang đến đây cho tôi, người mà ai cũng biết là ai đó.

Tôi vừa quay trở lại bàn ăn thì nghe thấy tiếng Đình Phong:

_Sáng vợ đi mua đồ hả, sao lại gửi hết ở dưới phòng bảo vệ… À, đợi đã, có một thằng con trai nào đó đã gửi đồ cho vợ ở dưới phòng bảo vệ, vợ định giải thích thế nào với chồng đây? – Đình Phong nhấn mạnh chữ “thằng”.

Trước lời buộc tội (khiến tôi lạnh sống lưng) của Đình Phong, tôi chỉ còn biết…bịa ra một câu chuyện (không lẽ nói thật, đó là điều không thể!!!), mặt vẫn giữ vẻ vô tội, lại còn giả đò giận dỗi.

_Gì chứ, nghi ngờ em hả, thích chết không, nhân viên của siêu thị chứ đâu, em mệt nên về nghỉ trước đấy, người ta mang đồ về tận nhà theo địa chỉ em để lại.

_Thôi được, cứ cho là vậy đi, nhưng tại sao em không đến ĐP mà lại đến chỗ khác?

Đình Phong nói rồi chăm chăm nhìn vào mắt tôi, ánh mắt dò xét. Chết rồi, lần này biết nói thế nào đây.

_À à, thì…em, thì em thích thế, đi ĐP mãi rồi, muốn thay đổi tí.

_Ồ, ra thế.

Thấy Đình Phong gật gù, nhanh tay xới cơm cho tôi, tôi cứ ngỡ anh đã tin rồi mới tươi cười đã lấy bát cơm từ anh, trong đầu thở phào nhẹ nhõm. Chợt, Đình Phong lại ngước lên nhìn tôi, lại là ánh mắt dò xét, hic.

_Gì…gì thế? – tôi không khỏi lo lắng. Đình Phong tuy rất ít khi giận tôi nhưng nếu mà đã giận thì…thật là ghê gớm. Anh mà biết tôi đi cùng Hạo Du (nếu là người con trai khác cũng đã lo rồi, đây còn là…) thể nào cũng nổi giận, có khi còn đòi…chia tay, hic.

_Sao em mặc váy khi không đi cùng anh, còn là cái váy anh không thích nhất, không phải, cái váy anh GHÉT nhất.

Là ghét nhất cơ đấy, không phải là không thích nhất đâu, hic. May mà không phải vụ…tôi đi với trai.

_Hì, thôi mà, anh ngắm suốt rồi cũng phải cho người khác ngắm với chứ.

Tôi vừa nói vừa cười dụ dỗ. Đình Phong chắc cũng vì thế mà không nói thêm gì nữa.

_Anh ăn nhiều vào, dạo này thấy anh gầy hơn, vừa học vừa quản lí công ti chắc vất vả lắm. – tôi gắp thức ăn cho anh, vừa nói.

_Có vợ quan tâm thế này còn mệt gì nữa.

Nhìn Đình Phong hãnh diện nói, tôi…bất giác nghĩ đến Hạo Du, nghĩ đến thân hình gày gò của anh ta. Nhưng rồi tôi gạt nó ra ngay khỏi đầu. Lại tiếp thức ăn cho Đình Phong, tôi tiếp tục hỏi.

_Chiều nay anh có phải đi học không?

_Ừm, anh có.

_Chán nhỉ, em lại ở nhà một mình. – ỉu xìu, tôi nói.

_Hihi, nghe em nói kìa. Bình thường anh ở nhà, em có bao giờ cho anh sang phòng em đâu, giờ lại kêu chán.

_Hì hì, nhưng biết là anh ở nhà vẫn vui hơn chứ,

_Ừ, thế về anh qua phòng em luôn nhé, được không? Đi học không được gặp em, nhớ em lắm ý.

Nghe Đình Phong nói, tôi chỉ nhoẻn cười không nói gì, rồi lại tiếp tục ăn. Nhưng quả thật, vẻ mặt vừa nãy của anh, tôi nhìn thấy mà chỉ muốn thơm anh ngay một cái vào má.

Đình Phong đúng là dễ thương thật. Và tôi yêu anh nhiều nhiều lắm.

8 p.m

_Không, Hạo Du, chấm dứt tại đây đi, anh với tôi không còn quan hệ gì nữa, anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi hết yêu anh rồi, từ lâu rồi, đừng làm phiền tôi nữa.

Lời nói như những con dao nhọn xuyên thủng trái tim tôi, đau đớn. Tiểu Minh, em làm anh đau đớn lắm em biết không, anh đã cố gắng thế nào để nói ra những lời đó, đến lúc nói rồi thì tim anh cũng như vỡ vụn ra, khó thở vô cùng, đã cố gắng lắm… Dường như, bốn năm qua, tôi chỉ chờ có ngày hôm nay, chờ đến lúc có thể nói cho em nghe tình cảm của mình, tôi biết em hận tôi, nhưng không ngờ lại đến mức thế này…

_Không, Hạo Du, chấm dứt tại đây đi, anh với tôi không còn quan hệ gì nữa, anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi hết yêu anh rồi, từ lâu rồi, đừng làm phiền tôi nữa.

Sự thực là tim tôi đến giờ vẫn đau, cứ nhớ lại những lời nói của Tiểu Minh khi đó… Tiểu Minh không tin tôi, em không tin tôi, còn bảo tôi đừng xuất hiện trước mặt em. Em thật sự đã không còn yêu tôi nữa sao Tiểu Minh, đừng nói với tôi như vậy, tôi đau lòng lắm.

Tôi biết, giờ đã quá muộn để nói ra lời yêu em, giá tôi có thể làm việc đó từ bốn năm về trước, tôi biết, mọi chuyện đến nước này cũng hoàn toàn là do tôi, nếu trước kia lúc ở bên em, tôi biết trân trọng em, trân trọng tình yêu của em, nếu tôi dám sống thật với tình yêu của mình…tất cả mọi chuyện đã không tồi tệ đến mức này. Tôi không dám trách em, cũng không có tư cách gì để trách em, vì chính tôi đã làm em phải đau khổ, đến mức tự tử… Tôi là kẻ tồi tệ sao tôi dám trách em, nhưng… Bốn năm là khoảng thời gian đủ để em quên tôi hoàn toàn sao, đủ để em quên đi những tình cảm mà em ấp ủ trong suốt khoảng thời gian cũng tương tự như thế ư? Hay vì em hạnh phúc quá, nên chúng đã trở thành dĩ vãng cả rồi, em đã quên, mà có nhớ cũng không muốn nhắc lại nữa.

Tôi thực sự đã rất yêu em, và vẫn yêu em, tôi cũng phải chịu đựng khó khăn đến thế nào để được giữ được tình yêu gần như vô vọng này trong suốt những ngày tháng đau khổ đã qua… Nhưng sao em biết được, bây giờ, sự thực là em đã không tin tôi… Tôi có thể ước một điều không, cho dù là không tin tôi, mong là trong lòng em vẫn còn một chỗ cho tôi, cho dù chỉ là một góc khuất trong trái tim đầy vết thương của em (tôi mong Đình Phong đã làm lành chúng). Chỉ cần em còn giữ lại một chút tình yêu dành cho tôi, một chút, đủ để em thấy thương (hại) tôi, tôi chỉ ước thế thôi, tôi sẽ cố để em tin, cố để em tin tấm lòng của tôi là thật.

Và…

Tôi đã nghĩ là…cho dù em có tin tôi, nếu người em chọn vẫn là Đình Phong…, là người đã ở bên em (thay tôi) suốt bốn năm qua, tôi cũng thấy yên lòng. Tôi đã nghĩ như thế, nhưng hình như…

_Cậu chủ, bà chủ đến thăm cậu.

Đang nằm nghĩ ngợi trên giường, bỗng nghe tiếng gọi của bác giúp việc, như bừng tỉnh, tôi vội ra khỏi giường, mở cửa ngay:

_Mẹ cháu đến ạ?

_Vâng, bà chủ lúc chiều có gọi điện đến hỏi cậu.

Tôi khẽ gật đầu bác rồi đóng cửa xuống, không biết mẹ tôi đến có việc gì, bình thường (trước đây) tôi sống một mình, bố mẹ tôi chỉ đến “kiểm tra” tôi một tháng vài lần, hôm nay tôi mới chuyển về chưa bao giờ mà đã đến thăm. Mà cũng có thể mẹ lo cho tôi, giờ bà đã thay đổi rồi mà.

Vừa đến cầu thang thì tôi thấy bà.

_Mẹ…

_Hạo Du, mẹ nghe nói sáng con nghỉ học, con sao thế?

Ra đúng là mẹ lo cho tôi thật.

_Dạ, hì, con hơi mệt nên nghỉ.

_Con mệt sao, con đã ăn chưa, đã uống thuốc chưa, mệt thế nào, để mẹ xem.

Mẹ tôi hỏi tôi rối rít, rồi chạy lên chỗ tôi, một tay sờ trán, một tay nắm tay tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng.

Nhìn mẹ như vậy, tôi vừa hạnh phúc vừa xúc động, vội nắm lấy tay bà.

_Mẹ, con không sao, con đỡ mệt rồi, cũng ăn rồi mẹ ạ.

_Vậy ạ, con làm mẹ lo quá, giờ sức khỏe của con không được tốt như trước, đi đâu, làm gì cũng phải giữ gìn, nghe không. Mà hai mẹ con mình lên phòng con nói chuyện nhé.

_Dạ vâng, con biết rồi ạ.

Tôi nói rồi để mẹ đi trước, mình theo sau. Rồi đến phòng, tôi mở cửa cho mẹ vào mà bảo bác giúp việc mang nước lên rồi mới vào. Tôi vừa ngồi xuống giường, mẹ đã hỏi tôi.

_Sáng và chiều mẹ gọi, bác Liên đều bảo con không có nhà, con đi đâu à? – bác Liên là tên bác giúp việc của tôi.

_Ưm, vâng ạ. – tôi khẽ gật đầu.

_Không phải là…con đến tìm con bé đấy chứ.

Nghe mẹ nói, tôi cũng có chút ngạc nhiên, rồi mấy phút sau mới gật đầu. Dù sao thì mẹ tôi cũng đã ủng hộ tôi rồi, và cũng chính là người đã cho tôi biết địa chỉ nhà em.

_Con trở về căn nhà đó, có phải vì con chưa quên được con bé không?

_...Con…vâng ạ.

_Vậy chuyện con nói trước kia con yêu con bé là thật?

_Vâng, con thực sự đã rất yêu cô ấy, bây giờ cũng vẫn vậy. Con muốn tìm lại cô ấy để nói rõ tình cảm của mình.

_Nếu thực sự là thế, mẹ…có một điều muốn cho con biết. Tiểu Minh, con bé giờ đang sống ở…khu chung cư Đại Phát.

Chính vì biết địa chỉ của em nên hôm nay tôi mới cố tình đến xin nghỉ học để đến chỗ em ở, gặp em, vì tôi không thể chờ đợi thêm được nữa (thực ra đúng là sáng hôm nay dậy, toàn thân tôi đau ê ẩm, đầu cũng choáng váng). Tôi ban đầu chỉ muốn được gặp em thôi, không ngờ còn có cơ hội đưa em đi mua sắm… Và, bất ngờ hơn, tôi đã nhìn thấy Đình Phong đi ra từ đó.

_Vậy…con có gặp cô bé không?

_Dạ, có ạ. – tôi thật thà nói.

_Kể cho mẹ nghe.

_Thực ra hôm con chuyển về đây con đã gặp cô ấy rồi mẹ ạ. Con đã mời cô ấy vào nhà.

_Thật vậy sao? Thế con bé thái độ thế nào?

_Cô ấy…lạnh lùng lắm. Con cũng đã nói với cô ấy chuyện đấy…

_Thế con bé phản ứng sao? – mẹ tôi lại tiếp tục sốt sắng hỏi.

_Cô ấy tỏ vẻ rất sợ hãi, còn bảo con đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy.

Tôi nói rồi thở dài, mắt nhìn vào mẹ đầy sự bất lực. Nếu là trước kia, tôi sẽ không bao giờ (có cơ hội) tâm sự với bố mẹ về những chuyện kiểu như thế nhưng bây giờ thì khác. Bây giờ tôi mới nhận ra, tôi…thiệt thòi biết bao.

_Con bé nói thế thật sao?

_Vâng. – tôi buồn bã trả lời.

Bất ngờ mẹ tôi đưa tay nắm chặt tay tôi, mắt nhìn tôi vừa âu yếm vừa đầy sự cảm thông.

_Hạo Du, con đừng buồn. Mẹ hiểu tâm trạng của con bé, ai ở hoàn cảnh đấy cũng sẽ có thái độ tương tự thôi. Bốn năm rồi, Tiểu Minh không tin con và không chấp nhận điều đấy cũng là điều dễ hiểu thôi.

_Mẹ ơi, cô ấy chắc là hận con lắm. – tôi khẽ rời tay bà, nói.

_Con đừng bỏ cuộc, tấm lòng của con là thật phải không, Hạo Du, rồi con bé sẽ hiểu thôi.

_Con cũng chỉ mong như vậy.

Tôi nói rồi cúi gằm mặt xuống đất. Thực ra, tôi đã vừa nói dối. Tôi thực ra…không chỉ mong như vậy. Đúng là hôm trước tôi chỉ cần có cơ hội giải thích cho Tiểu Minh nghe, là em đã hiểu lầm tôi, chứ tôi không mong giành lại em từ tay Đình Phong nữa, em có vẻ rất hạnh phúc bên hắn ta mà. Nhưng đến hôm nay tôi mới nhận ra, trái tim tôi không chịu chấp nhận đi theo con đường mà lí trí đã sắp đặt. Tôi quả thực không ngăn nổi tình yêu em cứ trào dâng mãnh liệt trong lòng tôi, còn phải cố gắng lắm mới có thể kiềm chế nổi đôi tay không ôm lấy em (tuy yêu và nhớ em lắm nhưng tôi vẫn ý thức được em…không phải của tôi!!!). Sáng tay lúc đưa em đi, lúc em đưa tay chạm vào lưng tôi, tôi chỉ ước gì mọi chuyện xảy ra chỉ như một cơn mơ. Và sau khi tỉnh mộng, bên tôi vẫn là em, Tiểu Minh – vợ của tôi – người luôn luôn chỉ yêu tôi, yêu mỗi tôi, yêu mãi tôi…

Giá có thể chỉ là một cơn ác mộng.

Nhưng hiện thực vẫn là thế, vẫn tàn nhẫn như thế, ước vẫn chỉ là ước, tôi có đi ngủ bao nhiêu lần, lúc tỉnh lại, Tiểu Minh vẫn không còn ở bên tôi nữa. Em thực sự đã xa tôi rồi, không cần tôi nữa. Chưa bao giờ tôi thấy em lạnh lùng với tôi đến thế, em hoàn toàn không hề để ý đến tôi, ánh mắt lúc nào cũng sắc lạnh, nụ cười hồn nhiên ngốc nghếch bị thay thể bằng nụ cười kiêu sa, có phần ngạo mạn. Tiểu Minh bây giờ sao lại trở nên xa lạ đến thế.

Nhưng dù thế nào tôi vẫn yêu em, cho dù em có đang ghét tôi thế nào. Tôi muốn mang em trở lại bên tôi, là người con gái của tôi. Tôi sẽ làm như thế.

Sao tôi có thể chịu đựng nhìn em hạnh phúc bên người con trai khác!

_Thế sau này con định làm thế nào? – ân cần, mẹ tôi cất tiếng.

_Dạ, chắc con sẽ tìm gặp Tiểu Minh thêm lần nữa mẹ ạ.

_Ừ, mong lần này con bé sẽ lắng nghe con. Thế mai con đi học bình thường được rồi chứ? Đỡ mệt rồi chứ hả?

_Dạ vâng, con đỡ rồi ạ.

Tôi khẽ cười đáp lại mẹ. Rồi hai mẹ con tôi ngồi nói chuyện thêm một lúc nãy, rồi mẹ tôi mới về. Tiễn bà rồi, tôi lại quay về phòng suy nghĩ.

Tôi sẽ phải làm thế nào để em hiểu được tình cảm của tôi bây giờ, và còn để em chấp nhận nó.

Mong rằng Tiểu Minh vẫn còn nhớ tôi từng là chồng em. Không, tôi vẫn là chồng em mà.

Dù thế nào, một ngày nào đó, Tiểu Minh sẽ vẫn trở về làm vợ hiền của tôi.

Vợ yêu à…

Em có biết anh yêu em nhiều lắm.
Chương trước Chương tiếp
Loading...