Cuối Cùng Thì Ta Cũng Có Thể Nhìn Thấy Chữ Viết Kì Quái

Chương 41



Thời điểm Du Dịch đẩy cửa vào, năm người trong ghế lô đang cười nói cái gì, bộ dáng.không khí rất thoải mái

Vừa nghe thanh âm mở cửa, Quý Trạch An liền xoay đầu qua, bọn họ đều không có chọn thêm cái gì, có khả năng cao là Du Dịch tới. Nhìn hắn đứng nhìn chính mình, Quý Trạch An cười cười với hắn, cũng đứng lên theo, đi qua đón hắn lại đây, lôi kéo hắn ngồi xuống trên ghế bên cạnh chính mình.

“Hắn tên Du Dịch, người trọng yếu nhất của ta.” Quý Trạch An là giới thiệu như thế này với bằng hữu, cậu không thích từ ngữ bạn trai, tình nhân gì đó, với cậu mà nói Du Dịch là thể kết hợp của người yêu cùng người nhà, bọn họ còn đang dung hợp, nhưng sẽ không dễ dàng bỏ lại đối phương.

Sau khi Du Dịch vào cửa tầm mắt mấy người đã sớm phóng qua, lúc này Du Dịch đang nhìn Quý Trạch An, bọn họ liền thoải mái quét tới quét lui trên người Du Dịch, làm như đang tìm hiểu những thứ gì, tầm mắt có thể nói là xích | lỏa | lỏa. Bất quá Du Dịch cũng sẽ không sợ vài đạo đánh giá này, thậm chí rất là quen, không nói khi hắn ra ngoài lúc trước, ngay cả những cái quần áo phục cổ thật dài hắn mặc đó cũng đã đủ hấp dẫn tầm mắt người, huống chi hắn còn là người được gọi là đại sư.

Du Dịch nhìn Quý Trạch An một hồi, cho bốn người thời gian quan sát.

Chờ bọn hắn tìm hiểu cho xong thì nên đến phiên Du Dịch, hắn như trước là bộ dáng nói năng thận trọng. Du Dịch nâng mắt lên, tìm hiểu mấy người, hắn muốn nhìn một chút rốt cuộc nhân phẩm bốn người này như thế nào. Tuy nói là bằng hữu Quý Trạch An, hắn vẫn cần quan sát mới có thể yên tâm. Hắn sẽ không trở ngại Quý Trạch An kết giao bằng hữu, bằng hữu hắn kết giao cậu cũng sẽ không quá phận nhúng tay, nhưng nếu giữa bằng hữu của cậu có “Con chuột thỉ” (c chuột???) hắn liền sẽ tìm biện pháp báo cho cậu.

“Ngươi hảo, ta tên Đậu Nghiên.” Đậu Nghiên cảm thấy được tầm mắt của Du Dịch, tầm mắt người này cho nàng một loại cảm giác những gì chính mình giấu kín đều hữu hình, giống như tất cả sự tình của chính mình hắn đều biết, làm cho nàng khống chế không được sợ run, nhưng nàng vẫn cắn răng kiên cường đứng lên tự giới thiệu, cũng vươn tay ý tứ bắt tay với Du Dịch.

Quý Trạch An vừa thấy Đậu Nghiên vươn tay ra đã nghĩ đến chính mình quên nói cho bọn họ sự tình Du Dịch có chứng khiết phích, cậu quay đầu nhìn về phía Du Dịch, có chút lo lắng Du Dịch cứ như vậy làm như không thấy, nhưng Quý Trạch An biết cho dù Du Dịch làm như vậy cũng là thập phần bình thường, nhưng đối Đậu Nghiên mà nói chính là không cho nàng mặt mũi, có lẽ bọn họ còn sẽ cho rằng Du Dịch khinh thường bằng hữu của Quý Trạch An.

Đây thật sự là một khắc xấu hổ, Quý Trạch An cũng nhịn không được hung hăng nhéo chính mình một chút.

“Ta là Du Dịch.”

Ngoài ý muốn, Du Dịch vươn tay bắt tay ngắn ngủi cùng Đậu Nghiên, loại xấu hổ này nháy mắt hóa giải. Quý Trạch An nhìn mặt Du Dịch, sau đó lại nhìn về phía cái tay bắt tay kia, cậu không khỏi nghĩ người nọ hẳn là hận không thể lập tức đi toilet rửa tay năm sáu lần a. Bất quá nghĩ đến nam nhân này vì cậu mà nhẫn nại, ức chế chứng khiết phích của chính mình, cậu liền mềm lòng đến rối tinh rối mù.

Kế tiếp càng làm hốc mắt Quý Trạch An muốn rơi ra, Du Dịch đi theo nắm tay tất cả mọi người bên kia một lần, hơn nửa ngày Quý Trạch An cũng không biết phải an ủi nam nhân này như thế nào, cậu chính là nương cái bàn lặng lẽ mà cầm tay phải của Du Dịch.

Bây giờ còn không tới lúc ăn cơm, mấy người muốn tìm Du Dịch nói chuyện, mượn việc này tra xét tình huống tư nhân của hắn một chút, chính là bọn họ vừa đối diện khuôn mặt than kia của Du Dịch, tất cả lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng phun không ra, luôn cảm thấy rất nhiều lời đều hỏi không ra được với người này a.

‘(? o﹏o?) nam nhân này nghiêm túc tựa như một đại gia trưởng, còn đáng sợ hơn so với thẩm thẩm ấm trà.’

Quý Trạch An nhìn chén hoa tiểu viên (???) tựa hồ cũng muốn run rẩy đối diện Dương Khúc Cừ, tuy nói Quý Trạch An không tán thành ngôn luận của nó, bất quá cậu ngược lại cảm thấy sau khi Du Dịch đến không khí trong ghế lô quả thật lãnh đạm một ít, tựa hồ tất cả mọi người đối với Du Dịch có một chút… chút sợ? Hay là xấu hổ với người xa lạ? Trước đó bọn họ còn nói phải hảo hảo hỏi hắn một chút, thuận tiện đánh một lần ra oai, bất quá tình huống hiện tại này có chút khó a.

Ân, thực khó.

Du Dịch cũng nhận ra, hắn cũng không cảm thấy không được tự nhiên, chính là có chút lo lắng Quý Trạch An có thể không cao hứng hắn lại đây phá hư không khí hay không, nhưng vừa nghĩ tới có thể thủ ở bên cạnh cậu, liền áp chế chút lo lắng này.

Quý Trạch An nhìn trên mặt Đậu Nghiên viết “Không cảm giác” chỉ biết nàng thập phần mẫn cảm, chuyến đi này của Du Dịch là vì cậu nên cũng không có thể chỉ trích hắn cái gì, chính là hy vọng các bằng hữu của cậu có thể quen, về sau cũng không nhất định gặp mặt nhiều, nhưng Quý Trạch An vẫn hy vọng mọi người có thể hài hòa ở chung, ở bên trong như cậu cũng không cần rối rắm như vậy.

“Đợi lát nữa phải ăn cơm, ngươi đi rửa tay trước?” Quý Trạch An quyết định để Du Dịch đi gột rửa tay trước để hắn hơi dễ chịu một chút, thuận tiện thừa dịp thời gian hắn rửa tay hỏi ý tưởng bốn người một chút.

Du Dịch vừa nghe Quý Trạch An nói như thế, không có cự tuyệt, không có hỏi nhiều, đứng lên thoáng chào mấy người, xoay người liền ra khỏi ghế lô.

Hắn vừa đi, mấy người Vệ Lăng liền nháy mắt thở ra một hơi.

“Ta cảm thấy khí tràng hắn thật cường, Quý Trạch An ngươi hold được không?” Còn không có xem mặt đã bị khí tràng của hắn trấn trụ, thời điểm bị hắn nhìn chằm chằm Vệ Lăng nhất thời cảm thấy lạnh lưng a, quả thực còn muốn khủng bố hơn so với đại bá nghiêm túc nhất trong nhà a, Vệ Lăng đã cảm thấy áp lực lớn như núi, muốn nói một câu cũng không nói được thành lời, ý tưởng muốn ăn một bữa tiệc lớn nguyên bản cũng bị quên đi trong nháy mắt.

“Thực tốt.” Quý Trạch An cười cười với Vệ Lăng.

Đậu Nghiên cảm thấy người như Du Dịch cũng không giống đùa bỡn tình cảm, dù sao hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của nàng, trong lúc nhất thời cũng không có phát biểu cái nhìn, chính là vỗ vỗ mặt mình làm cho thần kinh mình thả lỏng một chút.

“Nhìn qua có chút đáng sợ, bộ dáng rõ ràng cũng không phải thực dữ …” Dương Khúc Cừ phát biểu quan điểm chính mình.

Quý Trạch An nhìn về phía Dương Khúc Cừ. Cậu cũng không thể đáp một câu bởi vì Du đại sư nhà cậu nhìn thấu cả người ngươi, đối với tương lai của ngươi đều có hiểu biết nhất định, hắn biết ngươi không biết, ngươi trấn không được hắn cho nên cảm thấy đáng sợ. Cho nên chính là thiện ý cười cười với hắn.

“Ta đã thấy hắn.” Đường Bạch Bân rối rắm nhìn Quý Trạch An một hồi, “Cũng nghe qua một chút sự tình của hắn, hắn rất có danh.”

Đặc biệt trong cái vòng luẩn quẩn tại Cảnh thành kia, Đường Bạch Bân đem những lời này nuốt xuống. Gia tộc bọn họ căn bản tại Cảnh thành, hắn ở Giang Thành đọc sách cũng chỉ là bởi vì muốn bồi dưỡng lão bên cạnh gia gia, Đường Bạch Bân cũng không cảm thấy nhất định phải tiếp thu giáo d*c tại Cảnh thành mới là tốt nhất, với hắn mà nói, gia gia hắn mới là lão sư tốt nhất.

“Nha? Phải không?” Dương Khúc Cừ nhìn về phía Đường Bạch Bân, một bộ dáng bảo bảo tò mò, Vệ Lăng một bên cũng là như thế.

Đậu Nghiên bưng trà lạnh trên bàn lên uống một hơi, nhìn nhìn Quý Trạch An, lại nhìn nhìn Đường Bạch Bân, “Đều nói cái gì? Nói nói nghe xem?”

Phát hiện Quý Trạch An không có ý tứ ngăn trở Đường Bạch Bân, thậm chí bộ dáng còn thực cảm thấy hứng thú, lúc này Đậu Nghiên mới nói những lời này.

“Nghe nói hắn thông cổ kim, có thể hóa giải khó, cũng có thể trợ người phi lên trời.” Hiện tại Đường Bạch Bân nói như vậy vẫn là ôm cái loại thái độ chần chờ, hắn cũng không có chân chính kiến thức qua, toàn bộ đều là tin vỉa hè, nhưng gia gia nói qua nhìn thấy người này nhất định không thể đắc tội, còn phải tôn trọng hắn. Đường Bạch Bân biết gia gia sẽ không hại hắn, còn nữa nhiều thêm một bằng hữu so nhiều thêm một cừu nhân thì tốt hơn, tự nhiên là nghe theo, cho dù có một số việc không thể lý giải.

“Ta như thế nào nghe qua có chút giống…” Vệ Lăng vừa định nói, thực nhanh liền ý thức được phải bận tâm tâm tình Quý Trạch An, vì thế liền trực tiếp như vậy chặt đứt.

“Tất cả mọi người tôn xưng hắn Du tiên sinh.” Đường Bạch Bân lạnh lùng nhìn thoáng qua Vệ Lăng, hắn biết hắn muốn nói cái gì, bất quá hắn không cho hắn nói ra, sự tình gia gia căn dặn hắn sẽ không quên, có chút lời nói vẫn là không nên nói lung tung.

“Ngươi nói như vậy ta cảm thấy càng giống …” Vệ Lăng gãi gãi đầu, cười ngây ngô vài tiếng.

Đậu Nghiên nhìn thoáng qua Quý Trạch An, phát hiện cậu cũng không kinh ngạc chỉ biết cậu là cảm kích, trong lòng lại thả lỏng không ít, ít nhất cái nam nhân kia không có gạt cậu, giữa hai người vẫn là có chút giao lưu. Nàng kỳ thật rất lo lắng Quý Trạch An cùng cái nam nhân hũ nút nhìn qua rất là đáng sợ kia không có lời nào để nói, hai người giằng co như vậy, nhưng nàng đúng là suy nghĩ nhiều.

“Ta từng đi theo hắn công tác một lần, biết hắn làm cái gì, tuy rằng không hiểu.”

“Ngươi có biết là được.” Đường Bạch Bân hơi hơi thấp cúi đầu, nhìn về phía cái đĩa không cùng đống dĩa ở bên kia. Đi theo vài người này hắn thay đổi rất nhiều, từ không dính đồ ngọt thành nhiều lần đến trong đ**m đều có thể chọn một phần, từ hướng tới chỉ kết giao bằng hữu mặt ngoài đến trả giá chân tâm… Đường Bạch Bân thực quý trọng bằng hữu của mình, hắn biết sau khi mình trở lại Cảnh thành phần lớn tri thức kết giao đều gọi là bằng hữu.

Trong ghế lô lại quay chung quanh lấy Du Dịch làm trung tâm mà thảo luận một hồi, chánh chủ lúc này mới “Lững thững đến muộn”.

Du Dịch vừa tiến vào, tầm mắt Quý Trạch An liền theo dõi tay hắn, nhìn làn da hắn có chút đỏ lên, Quý Trạch An liền rõ ràng người này gây không ít sức ép với cặp tay kia của chính mình, cũng không biết mỗi ngày hắn tẩy như vậy da thịt như thế nào vẫn bảo trì tốt như vậy, hoặc có lẽ là tại thời điểm cậu không chú ý người này trộm bôi kem dưỡng da? Hơn nữa là cái loại vô sắc vô vị? Khụ… Quý Trạch An vẫn cảm thấy liên tưởng Du Dịch đứng cùng chỗ với sữa dưỡng ẩm da tay có chút khó.

“Đi ăn cơm chiều? Đi Thực Thượng, nghe nói bên kia đi trễ sẽ không có chỗ ngồi, chúng ta đi trước chiếm chỗ đi.” Quý Trạch An nguyên bản không tính toán nghe ý kiến tiểu dĩa, bất quá Đậu Nghiên ngược lại cũng nói đến nhà này, lúc ấy cảm thán duy nhất của cậu chính là nhà có bạn hữu gia dụng của chỗ quả nhiên không phải là một quán ăn phổ thông … Bất đồng với trường học, ở trong xã hội, tựa như định luật phần lớn bằng hữu tổng tài đều là tổng tài.

“Hảo.”

‘(? w?) bai bai, nhớ rõ thay ta vấn an huynh đệ, ăn nhiều chân giò nơi đó một chút a!’

Du Dịch đáp ứng, Quý Trạch An liền tiếp đón mấy người chuẩn bị xuất phát, cũng trong văn tự vẻ mặt hưng phấn của tiểu dĩ mà rời đi.

Mọi người cùng nhau ra cửa đi địa phương Du Dịch dừng xe, Vệ Lăng nhìn thoáng qua xe Du Dịch, lại nhìn hướng Du Dịch trong ánh mắt liền biến thành hai chữ “Đại sư”, Quý Trạch An thấy trên mặt hắn viết “(﹃) ta cũng muốn giống đại sư mua xe tốt a”, trộm nhìn hắn cười cười.

Đương nhiên Quý Trạch An ngồi ở ghế phó lái, mấy người liền đến mặt sau.

Phát động xe, không khí liền cứng ngắc, vài người đều “Ăn ý” không nói lời nào, trạng thái trầm mặc giống như trong tên đều “Du Dịch”.(= =????)
Chương trước Chương tiếp
Loading...