Cưới Nhầm Thái Tử

Chương 43: Chương 43:



Màn đêm vừa buông xuống, bầu trời là một mảnh đen tuyền, trăng tròn vành vạnh sáng treo phía chân trời.

Những chiếc thuyền hoa trên hồ Hiên Minh trôi thong thả, được thắp sáng rực rỡ, tiếng sáo trúc quanh quẩn ở trong, thỉnh thoảng có tiếng hát du dương uyển chuyển tương ứng.

Người trên bờ chỉ có thể nghe thấy tiếng nhạc, nhưng người ở trên thuyền tranh trung tâm nhất lại có thể tùy ý thưởng thức kỹ nghệ ca múa trên các thuyền tranh xung quanh, cộng thêm gió hồ thổi từ từ, cảnh sắc thích ý, thật là hưởng thụ.

"Đây đều là các quan viên Ninh Châu chuẩn bị cho bổn vương, bổn vương nghĩ rằng một mình thưởng thức sẽ rất nhàm chán nên mới mời Mộc tiểu thư cùng tham gia, thế nào, dù là phong cảnh hay ca múa, luôn có một loại vui mắt chứ?" Sở vương nhìn Mộc Tình Tiêu, có chút tự đắc nói.

Mộc Tình Tiêu ngồi đối diện hắn, vẻ mặt điềm tĩnh thản nhiên nhìn điệu múa duy mỹ của thuyền hoa bên cạnh, dùng cái này để xua tan sự khó chịu khi nhìn thấy Sở vương, nàng nghe vậy trả lời: "Quả thật không tệ.”

"Vậy là tốt rồi." Sở vương có vẻ rất vui vẻ, "Người đâu, hầu hạ trà ngon!”

Hai người vừa ngắm cảnh vừa thưởng thức trà long tỉnh minh tiền* thượng hạng, Sở vương ý đồ kéo đông kéo tây không ngừng thăm dò, lại phát hiện Mộc Tình Tiêu thờ ơ với nhưng chủ đề mà tiểu thư bình thường đam mê, thay vào đó khi hắn hỏi thêm vài câu về chuyện kinh doanh nàng mới nói nhiều hơn bình thường, hắn chỉ có thể vắt hết óc, giống như thật sự mời nàng đến thỉnh giáo làm ăn.

Trà minh tiền: loại trà ngon hái trước tiết thanh minh.

Mộc Tình Tiêu nhận thấy rằng lần ứng đối này cũng coi như thoải mái.

Có lẽ bởi vì trong lòng đối phương gấp gáp hơn, mà nàng lại biết trước hắn muốn cái gì nên nhịp điệu của cuộc trò chuyện đã được nàng kiểm soát chặt chẽ.

Nàng cố tình không hoàn toàn thờ ơ, chỉ thỉnh thoảng tỏ ra hứng thú với một số chủ đề, Sở vương không mảy may nghi ngờ mà còn ngẫm lại xem khi nàng lãnh đạm, có phải hắn nói chỗ nào không đúng hay không.

Không bao lâu, Sở vương đột nhiên nói: "Mấy ngày gần đây trời đã vào đông, có chút lạnh, không biết phụ cận Ninh Châu có thôn trang nào có suối nước nóng không tồi không?”

Tối nay Mộc Tình Tiêu chỉ chờ những lời này của hắn, trong lòng nhất thời thoải mái một chút, cười nói: "Điện hạ hẳn là đã hỏi thăm từ trước, bằng không làm sao cần cố ý đến hỏi dân nữ.”

Sở vương vỗ tay cười to: "Mộc tiểu thư quả nhiên nhạy bén.”

Mộc Tình Tiêu nói: "Linh Tuyền trang ở Ô Phụ Sơn, ngoại ô phía bắc Ninh Châu, lẽ ra còn phải qua mấy ngày nữa mới mở, nhưng mà trong thôn trang cũng đã chuẩn bị xong xuôi, nếu điện hạ muốn hưởng thụ trước thì dân nữ có thể đưa nó cho điện hạ mấy ngày chỉ cần cầm tay thư của dân nữ tới là được.”

“Mộc tiểu thư sao không cùng đi đến đó?”

Mộc Tình Tiêu không thèm tìm lý do khác, thẳng thừng từ chối nói: "Dân nữ không thể, dân nữ mới đính hôn mấy ngày trước, cùng điện hạ cô nam quả nữ đến thôn trang suối nước nóng một mình rất không ổn, nếu điện hạ muốn tìm người làm bạn thì cũng không khó, bất kể người mang theo ai, mang theo bao nhiêu người, dân nữ đều sẽ tận tâm chiêu đãi.”

Sở vương ra vẻ kinh ngạc: "Mộc tiểu thư đã đính hôn rồi sao, không biết là công tử nhà nào?”

"Là người từ Từ Châu tị nạn tới đây, cũng không phải xuất thân phát từ thế gia gì." Mộc Tình Tiêu thuận miệng đáp.

Sở vương nhíu mày, không khỏi nói: "Mộc tiểu thư vì sao lại cam chịu như vậy?”

Sắc mặt Mộc Tình Tiêu lạnh đi vài phần, nói: "Dân nữ thích chính là tốt nhất, tại sao người lại nói vậy?”

Chỉ là một tên nam nhân lòng lang dạ sói như hắn mà cũng xứng đáng nói Cố Diễn là lựa chọn? Thật lố bịch!

Sở vương thấy sắc mặt nàng không vui, ngượng ngùng cười nói: "Là bổn vương đường đột, không nên vội kết luận.”

Đầu thuyền.

Cố Diễn đi theo từ lúc Mộc Tình Tiêu còn chưa đến, hắn len lén nằm sấp ở chỗ này, nhịn chua xót nghe lén hồi lâu, đáy lòng cuối cùng cũng nổi lên một tia ngọt ngào.

Ngay sau đó hắn ý thức được lời Sở vương vừa nói trùng khớp với kế hoạch mà Mộc Tình Tiêu nói với hắn ngày hôm đó.

Rốt cuộc làm sao nàng ngờ được Cố Thông sẽ đi Ô Phụ sơn, còn có thể dẫn nàng đến đó?

Lúc này Mộc Tình Tiêu mặc dù cự tuyệt, nhưng trong kế hoạch của bọn họ, qua mấy ngày nữa nhất đính sẽ đến, chính là không biết vì lý do gì.

Cố Diễn càng nghĩ càng cảm thấy quái dị và phỏng đoán đột ngột ngày hôm đó lại xuất hiện vào lúc này —— hắn chỉ biết Mộc Tình Tiêu và Cố Thông trong tương lai sẽ có khúc mắc, có lẽ những chuyện này chưa xảy ra, thật ra Mộc Tình Tiêu cũng biết, thậm chí còn biết nhiều hơn hắn biết, dù sao chuyện hiện tại đều xảy ra trước khi hắn gặp nàng ở Thượng Kinh.

Còn về phần làm sao nàng biết được, hẳn là cùng mơ một giấc mơ giống hắn, suýt chút nữa là nàng thật sự sẽ trải qua những khổ sở kia, làm cho Cố Diễn cảm thấy khó có thể tiếp nhận.

Hắn cho rằng mình giúp nàng tránh được những đau khổ mà nàng sắp phải gánh chịu, nhưng nàng rất có thể đã trải qua một lần, hơn nữa còn tìm được phương pháp đối phó, mà hắn tự cho là bảo vệ chẳng qua chỉ là hão huyền.

Khó trách thái độ của nàng đối với Cố Thông lại khác thường như vậy. Nếu nàng và Cố Thông xưa nay không quen biết, người bình thường mới gặp vương tôn quý tộc sẽ hoặc là cung kính hoặc là nịnh bợ hoặc là sợ hãi đề phòng, nàng lại vừa chán ghét vừa tính kế, rất có dũng khí.

Nhưng nếu nàng ấy đã trải qua những điều đó, tại sao nàng ấy không nhận ra hắn.

Cố Diễn choáng váng vì những suy nghĩ đó, lúc phục hồi tinh thần, chiếc thuyền đã chậm rãi dựa vào bờ, hai người phía dưới đứng dậy nói lời tạm biệt với nhau rồi xuống thuyền.

Xa xa thấy Mộc Tình Tiêu lên xe ngựa rời đi, Cố Diễn cũng lặng yên không một tiếng động từ thuyền hoa đi xuống trở về phủ.

-

Ngày hôm sau.

Mộc Tình Tiêu phái mấy ảnh vệ đến Thần Nhạc Sơn một chuyến.

Mặc dù nàng đã biết mấy người được gọi là Ngọc Sơn Môn này, kỳ thật có quan hệ không nhỏ với Cố Diễn, nhưng nếu bây giờ được nàng thuê, đương nhiên phải nghe nàng làm việc.

Thần Nhạc Sơn nằm ở vùng ngoại ô phía bắc Ninh Châu, ngay trên con đường duy nhất đi tới Linh Tuyền Trang Ô Phụ sơn, gần đây có một nhóm thổ phỉ nhỏ tụ tập, bởi vì còn chưa phạm phải chuyện lớn gì nên tạm thời không khiến quan phủ chú ý.

Các ảnh vệ dựa theo chỉ thị Mộc Tình Tiêu phân phó, mang theo một số bảo vật bằng vàng bạc đến đó, bọn họ có thực lực mạnh, tài lực dồi dào, dùng cả mềm lẫn cứng, không đến nửa ngày đã ngồi vững năm cái ghế hàng đầu trên núi Thần Nhạc, Ngự Lục cũng trở thành trại chủ của Thần Nhạc trại này.

Đồng thời, Mộc Tình Tiêu sai người đưa thư viết tay của nàng đến trạm dịch.

Sở vương sau khi lấy được thủ thư đã rời khỏi thành ngay đêm hôm đó.

Lại qua hai ngày, Ngự Lục gửi lại tin tức rằng có người lên núi mua chuộc họ, còn dẫn theo một số cao thủ được đào tạo bài bản, nhưng chúng không phải là đối thủ của bọn họ, bọn họ đã sớm nắm trong tay ngọn núi này, lúc này dựa theo kế hoạch che dấu thực lực của mình, cố ý làm bộ nhường vị trí trại chủ cho đối phương.

Đối phương đề nghị ngày mai phải chặn một vị tiểu thư đi qua núi này, cụ thể như thế nào đến lúc đó lại nghe lệnh làm việc.

Mộc Tình Tiêu buông thư xuống, ánh mắt hiện lên một tia lãnh ý.

Đêm hôm đó nàng lại nhận được tin tức của tiểu nhị linh tuyền trang truyền đến, nói rằng chất lượng nước suối nóng khác thường, Sở vương tức giận yêu cầu nàng phải đến đó trước buổi trưa ngày mai.

Những lời nhắn này hoàn toàn là dùng giọng điệu ra lệnh, sợ nàng sẽ tìm cớ không đi.

Trong lòng Mộc Tình Tiêu thầm trào phúng, trên mặt lại không lộ ra cảm xúc bảo tiểu nhị trở về truyền lời, nói rõ nàng sáng sớm hôm sau sẽ xuất phát, nhất định không để cho Sở vương điện hạ chờ lâu.

Cố Diễn ở bên cạnh nhìn nàng, vẻ mặt có chút phức tạp nhưng không nói gì.

-

Sương sớm còn ướt, gió buổi sáng trong veo.

Quan đạo trên núi có rất ít người đi đường, một chiếc xe ngựa chạy nhanh như chớp lao về phía trước.

Khi đi ngang qua núi Thần Nhạc, bỗng nhiên từ trong rừng lao ra một đám cướp, ăn mặc thô kệch, cầm trong tay các loại vũ khí.

Lục La và Thanh Đại ngồi ở phía trước cưỡi ngựa liếc mắt một cái đã thấy gương mặt quen thuộc trong đám người, dựa theo kế hoạch một người lưu lại để che chở Mộc Tình Tiêu, một người tiến lên đánh nhau giãy dụa một phen rồi thuận thế bị trói.

Trong những người này chỉ có người của Ngọc Sơn Môn mới biết thực lực chân chính của hai tỳ nữ, cho nên không ai hoài nghi gì cả.

Chủ tớ ba người đều bị trói lại, vị thủ lĩnh vốn định cứ như vậy trói người rồi đưa lên núi, Ngự Lục đúng lúc đưa ra dị nghị: "Bọn chúng đền là tiểu thư nhà quan thân thể yếu ớt, làm sao có thể đi đường núi càng đừng nói còn bị trói, nếu bị kéo chân sau thì để cho người qua đường phát hiện, chẳng phải là tăng thêm tính nghiêm trọng của sự việc, còn không bằng nhét vào trong xe ngựa đưa lên núi.”

Tân trại chủ coi như bận tâm đ ến thể diện của trại chủ cũ, vả lại hắn biết kế hoạch lần này của Sở vương là nhằm vào vị Mộc tiểu thư kia, không dám quá chậm trễ với hắn thế nên đồng ý.

Sau khi lên núi, nhóm "sơn phỉ" giả vờ cướp sạch tài vật các nàng mang theo, sau đó nhốt ở trong phòng củi chờ phát tán.

Cố Diễn đeo một chiếc mặt nạ màu xanh biếc, ẩn nấp trong rừng núi, lặng lẽ nhìn chăm chú vào tất cả.
Chương trước Chương tiếp
Loading...