Cuốn Đi Quá Khứ

Chương 31: Tuyệt Chiêu Hữu Dụng



Cả ngày dài hôm qua kết thúc với một tâm trạng mệt mỏi, lo lắng về việc ngày hôm nay cái tên của nó sẽ được lan rộng khắp trường. Các trang báo mạng chắc cũng đã nhanh tay viết những bài báo lá cải thêm bớt không ít. Đêm qua nó đã đi ngủ sớm để quên hết mọi chuyện, quên luôn người con trai vẫn luôn online chờ nó.

Tần ngần trước gương hồi lâu, sau khi đã suy nghĩ kĩ những việc mình nên làm, Hân hít một hơi thật sâu để điều hòa lại mọi thứ rồi cầm lấy cặp bước nhanh xuống lầu. Gương mặt vẫn đọng lại sự lo lắng và hồi hộp.

Bà Trần ngồi bên dưới chờ sẵn, có lẽ bà cũng biết sự cố ngày hôm qua sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến đứa con gái của bà. Vậy nên một lời động viên có khi giúp ích được phần nào. Khẽ cười nhìn Hân, bà Trần nhẹ nhàng nói:

- Con đừng lo lắng quá, thật ra các bức ảnh ngày hôm qua đều không thấy rõ mặt con. Thế nên cứ thoải mái mà xem như không có gì nhé!

Hân khẽ gật đầu hiểu ý, nó cũng biết rằng mẹ đã giấu đứa con gái rất lâu, rất lâu. Bà chưa vào giờ công khai nó với công chúng vì muốn nó có một cuộc sống bình thường. Bây giờ chuyện đã vỡ lỡ như thế này thì chính bà chắc chắn không khỏi lo lắng. Tự dối lòng mình, Hân cố cười tỏ ra mình không sao, nó nói:

- Hì, dù gì thì Trần Gia Hân con cũng khá nổi rồi, bây giờ nổi hơn nữa có là gì đâu! Mẹ yêu khỏi lo đi nhé!

Bà Trần như vơi đi được phần nào với nụ cười ấy, khẽ gật đầu đưa cho Hân phần thức ăn sáng bà chuẩn bị sẵn rồi chào tạm biệt.

* * *

Hân

“Cạch”

Đúng như những gì tôi nghĩ, bánh xe chỉ vừa cán qua vạch ngăn cách giữa cổng trường với bên ngoài, những tiếng xì xầm đã bắt đầu nổi lên. Chục con mắt hướng về phía tôi đầy vẻ nghi hoặc.

“Là con nhỏ đó đấy, con nhỏ em họ của Thiên”

“Con nhỏ hot girl sao? Sướng thế? Mẹ nó là bà My Vân hả?”

“Nhìn mặt nó kìa, nghe đâu nó chảnh lắm, ai kua cũng không được!”

………

Cố gắng lơ đi và vờ như không biết gì, gương mặt tỉnh táo hết cỡ chạy thẳng vào nhà xe. Thực hiện mọi thứ bình thản nhất mà không gấp gáp. Có vẻ như một vài người đang muốn chạy đến chỗ tôi để tra hỏi thông tin. Cách hành xử ấp úng của bọn họ khiến tôi cảm thấy mình chẳng khác nào sinh vật lạ. Lên lớp nhanh thôi!

Vừa đứng trước cửa lớp, đám Vân, Mai, Thảo đã nhào đến nắm lấy tôi như tù binh phạm tội bị đưa lên đoạn đầu đài. Chúng nó lôi tôi xềnh xệch không thương tiếc, biết là vùng thế nào cũng không thoát nên tôi đành mặc kệ.

“Hộ tống” tôi về đến chỗ ngôi của mình, bọn nó “đặt” tôi xuống, hành xử như một vật vẫn còn giá trị (lợi dụng). Rồi nhỏ Thảo thản nhiên móc điện thoại ra chỉnh gì đó và soi ngay trước mặt tôi, tay chỉ vào màn hình to giọng tra hỏi:

- Con nhỏ trong này có phải là mày không?

Lén hít một hơi nhẹ lấy tinh thần, tôi bắt đầu thể hiện tài năng của chính mình.

Mắt trợn to ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào những bức hình chụp vội bị mờ, tờ báo mạng với dòng title “Nhà thiết kế My Vân cùng gia đình đi chơi ở vườn hoa thành phố và ăn ở quán kem lề đường”. Chậc, chi tiết ghê! Nhưng chẳng có tấm nào nhìn rõ là tôi cả chỉ thấy... phần mông là nhiều, tôi thốt lên như một kẻ ngây thơ:

- Hình ai vậy? Nhà thiết kế My Vân phải không?

Cả đám mắt đầu nhìn tôi bằng nửa con mắt như muốn xoáy sâu vào linh hồn tôi để tìm một vẻ nghi hoặc. Gì chứ! Chiêu này tôi luyện đến mức thần thánh rồi, đến tim tôi còn chẳng đập bình bịch vì hồi hộp nữa là! Trừ khi có bằng chứng, nếu không thì ngàn năm sau tôi cũng chẳng thừa nhận.

Nhỏ Thảo vẫn không bỏ cuộc, nó đưa tay chỉnh chỉnh trên màn hình điện thoại rồi phóng to ra, chỉ thẳng vào người con trai trong đó, miệng dõng dạc:

- Đây chẳng phải là Thiên sao? Hai đứa tụi bây ở chung nhà đúng không? Đừng có giấu nữa, mau khai thật đi, bà My Vân có phải là ma ma kính yêu của mày không?

Tôi định lên tiếng tiếp tục vờ làm “con nai ngơ ngác” thì ông Thiên đã từ ngoài cửa bước vào, đối tượng tức khắc được dời sang ông Thiên.

Nhỏ Thảo lập lại hành động y hệt khi nãy làm với tôi, nó chỉ thẳng tay vào màn hình rồi lại hạ giọng “quan tòa”:

- Đây là ai? Có phải là con nhỏ này không?

Huơ tay chỉ vào tôi rồi cả đám nhìn chằm chằm vào ông Thiên. Ánh mắt ổng rời khỏi cái điện thoại và quét qua chỗ tôi. Khóe miệng khẽ nhếch lên tỏ vẻ đe dọa, tôi bắt đầu hoảng vì nhịp tim tăng nhanh dần đều, đôi mày cố nhíu lại để tạo một sự nài nỉ.

Nhỏ Thảo thấy ổng nhìn tôi liền gằn giọng thúc:

- Mau trả lời đi chứ?

Chậm rãi quay sang đám “quan lính”, ông Thiên thờ ơ đáp:

- Bạn gái tôi!

Vừa nghe thấy thế, mặt cả đám liền hiện rõ sự thất vọng, tụi nó rầu rỉ nhìn nhau:

- Không thể nào! Rõ ràng là nhìn rất quen mà. Là con Hân mới phải chứ!

- Ừ, cái dáng này là của nó mà!

Như không muốn chấp nhận sự thật ấy, nhỏ Thảo định quay qua ông Thiên lần nữa để tìm chút cơ hội nhỏ nhoi. Thì….

“Rầm!!”

Cánh cửa lớp học bị đá bật tung không thương tiếc, bóng dáng của một con nhỏ nào đó lấp ló sau cánh cửa, tôi có thể cảm nhận được xung quanh nó sát khí đằng đằng. Liếc mắt quanh lớp, nó gằn giọng gọi lớn:

- Trần Nhật Thiên! Mau ra đây cho tôi!

Ông Thiên như vừa nhận ra kẻ nào liền giật bắn mình từ trong lớp phóng ra chỗ con nhỏ ấy lôi đi thật nhanh.

Con nhỏ đó nhìn khá là quen, tôi gặp nó ở đâu rồi nhỉ?.... À, phải rồi, ha ha, bạn gái ông Thiên, con nhỏ đó là bạn gái của ông Thiên! Không ngờ ổng lại nhát gái đến thế, cứ tưởng ổng giống tên Huy. Nào ngờ!!

- Chậc! Xem ra đồ lòe loẹt cô vẫn còn may chán!

Tên Huy đã vào chỗ từ lúc nào, tay chống lên bàn đầy vẻ thư thái, cái cách thể hiện sự thông cảm cho tôi của hắn thật khiến ngứa gan, nhìn vào chỉ muốn tiện tay đấm ột phát. Nhưng nhất thời tôi đang trong thế bị động, thế nên ít nhiều gì hắn cũng biết chuyện tối qua, quân tử trả thù, mười năm chưa muộn. Đợi đấy!!

Quay đi để tránh nhìn gương mặt bần tiện của hắn. Tôi lật tập để xem bài mới, môn Toán hôm nay “nghe đồn” khá là khó.

- À, nhân tiện - cái tên đáng chết ấy vẫn léo nhéo bên tai tôi - Màu xanh khá là đẹp đấy!

Màu xanh? Tên điên ấy nói cái gì thế nhỉ?... Màu xanh?... MÀU XANH!!!!!
Chương trước Chương tiếp
Loading...