Cuồng Đồ Tu Tiên
Chương 11: Xông Vào Nội Viện
- Nhị phu nhân người bớt nóng kẻo tổn hại đến sức khỏe. Sở dĩ Tiểu Hồng được nhị phu nhân tin tưởng không chỉ vì ả xinh đẹp mà còn vì ả rất lanh lợi. Nhi tử của Nhị phu nhân là Diệp Văn cũng đệm vào: - Mẫu thân! mẫu thân hà tất phải tức giận vì một thằng ngốc như thế, mẫu thân dùng chén trà đi. Diêp Văn năm nay vừa mới mười sáu tuổi thường ngày trông hắn rất chất phác lỗ mãng nhưng kỳ thực hắn là một con người cực kỳ giảo hoạt. Từ nhỏ hắn đã được danh sư chỉ điểm cho tập luyện võ công, một bộ Nam thương thông tí quyền hắn cũng đã luyện có chút thành tựu, trong đám hậu bối của Diệp gia hắn chính là người nổi bật nhất. - Ân! Nhị phu nhân nhận chén trà từ tay Diệp Văn nhấp một ngụm, sau khi uống trà cơn thịnh nộ của nhị phu nhân đã giảm đi rất nhiều nói: - Tên tiểu tử này giám trêu ghẹo Tiểu Hồng xem ra tên ngốc đó đúng thật là đã không còn ngốc! - Đúng, hắn không có vẻ gì là ngốc cả, ăn nói rất lưu loát. Tiểu Hồng gật đầu nói, Diệp Văn trong lòng không vui bởi hắn chưa bao giờ giám đùa giỡn với Tiểu Hồng nay lại bị Diệp Không trêu ghẹo trước. Nghĩ thế trong mắt hắn lộ lên một tia hung quang nói: - Mẫu thân! Lần này nhất định phải cho hắn một bài học mặc cho dù hắn có hết ngốc hay không, phải để cho hắn nếm mùi cay đắng. Nhị phu nhân cân nhắc nói: - Ân! đây là việc tốt, ta vừa hỏi lão tứ mới biết, đầu tiên ta cứ nghĩ là hắn xảo trá mới bị tiểu tử kia đánh, nhưng không phải vậy nay ta mượn cớ thêm chuyện này hỏi tội hắn, sau này tướng quân có hỏi thì ta còn có lý do để nói. Diệp Văn hừ một tiếng nói: - Đối với một thằng ngốc thì nói đến đạo lý làm gì, theo con nên tìm thẳng đến chỗ hắn đánh cho hắn một trận. Nhị phu nhân lắc đầu nói: Nhị phu nhân lắc đầu nói: - Con không được lỗ mãng, theo lời lão tứ thì tên ngốc đó nay đã không còn ngốc nữa, ăn nói rõ ràng mạch lạc, con đừng làm cho hắn lợi dụng sơ hở sẽ sinh ra nhiều phiền phức. Diệp Văn cười ha hả: - Hài nhi có cách đánh hắn mà hắn không thể nói được gi cả, phụ thân có biết cũng không hề gì! - Con nói rõ hơn đi! Nhị phu nhân hai mắt sáng lên. Diệp Văn tiến đến bên Nhị phu nhân, ghé vào tai nói thầm mấy câu. Nhị phu nhân nghe xong mặt mày hớn hở, bất giác gật đầu liên tục. A! Vì sao lại nhỏ vậy? Trong nhà xí, sau khi xả hết nước tiểu Diệp Không luyến tiếc xách quần, cúi đầu suy nghĩ về vẻ ngoài đàn ông của mình. Mười hai tuổi, tiểu hài nam đã không còn nhỏ, chim nhỏ không lông bay không cao, hắn vốn chính là lưu manh, từ xưa lưu manh yêu ma nữ, ma nữ thích lưu manh, không yêu ma nữ chỉ có là thái giám. Lúc này có một nha đinh tiến về phía nhà xí, Diệp Không cũng không thèm để ý, xách quần lên quay qua phía tên gia đinh kia trợn trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt lưu manh hung dữ của hắn liền có tác dụng, tên gia đinh kia sợ đến phát khiếp suýt chút nữa thì đái ra quần, nghĩ cũng lạ tại sao những gia đinh trong hậu viện này đều đã từng đi linh tòng quân thì tai sao lại phải sợ Diệp Không đến thế. Quả thật đến đại lục mới thấy nhiều cái có lợi, chí ít không phải xen vào chế độ một vợ một chồng chờ lão tử phát tài rồi sẽ xây một đại viện to lớn bên trong có rất nhiều thê thiếp, a hoàn. Nhàn rỗi không có việc gì làm thì có thể dẫn đám tôi tớ đi dạo phố trêu ghẹo các cô nương xinh đẹp, giới trẻ ở dị giới này quả thật hạnh phúc. Diệp Không càng nghĩ càng hài lòng chỉ là hiện nay hắn đang sầu để bụng, nghĩ đến lý tưởng mà hiện nay phải chịu khổ: - Học tập, nhất định phải học tập! Diệp Không chạy về phía nhà mình ở hậu viên hét lên: - Mẫu thân! ta muốn đi học, ta muốn học võ, ta muốn biết chữ. - Mẫu thân! ta muốn đi học, ta muốn học võ, ta muốn biết chữ. Nhưng điều làm Diệp Không thất vọng đó là Trần Cửu mẫu không có tiền. Nên biết muốn được dạy dỗ thì phải có tiền, không có chuyện được dạy dỗ miễn phí, rất nhiều người muốn học nhưng không được bởi số tiền bỏ ra thật lớn muốn tìm võ sư học võ một tháng ít nhất cũng phải bỏ ra mười hai lạng bạc thế nhưng Trần Cửu đào đâu ra số tiền đó, việc kiếm tiền hàng tháng đã rất khó khăn. Trần Cửu mẫu biết nhi tử không ngốc, nàng đã suy nghĩ rất nhiều thế nhưng thủy chung nàng vẫn không nghĩ ra biện pháp gì, hiện tại khi nhi tử nhắc hỏi đến nàng chỉ thở dài lắc đầu xin lỗi con trai. Nàng an ủi Diệp Không nói rằng: - Không nhi! con yên tâm, nhất định mẫu thân sẽ nỗ lực may vá để sinh sống, mẫu thân sẽ nhờ lý đại cô để các nàng giúp mẫu thân ra ngoài may vá như vậy chúng ta sẽ có tiền mời võ sư. Nhìn lão nương bày trước mặt một đống quần áo lớn và đồ dùng hàng ngày Diệp Không đau xót trong lòng. Trong Diệp phủ hàng ngày lão nương đều phải làm việc đến nửa đêm, nếu còn ra ngoàif may vá thì làm gì còn thời gian nào để nghỉ ngơi đây? - Mẫu thân! Người cũng đừng vất vả quá, việc này cũng chưa vội. Diệp Không nghĩ chính mình cũng không cầm được nước mắt nghẹn ngào cầm lấy tay Trần Cửu mẫu. - Tên ngốc, ngươi thật hạnh phúc vì có một người mẹ tốt như vậy, ngươi yên tâm đi nhất đinh ta sẽ trở nên mạnh mẽ, sẽ cho ngươi cuộc sống tốt lành, bởi vì nàng cũng là mẫu thân ta. Diệp Không trong lòng vốn đã coi Trần Cửu mẫu như mẫu thân của mình. Lúc này Diệp Không liền kiềm chế tình cảm của mình hỏi: - Nhi tử muốn đi học mà cha cũng không quản, còn mẫu thân thì lấy đâu ra tiền thì làm sao học đây? Trần Cửu mẫu đáp: - Nhị phu nhân qua nhà mẹ đẻ mời nhất đẳng võ sư tới dạy, nghe nói học phí một tháng là hai trăm lạng bạc trắng đấy, tam phu nhân được gả cho tướng quân trước cũng là luyện võ, nàng mời cao thủ của sư môn đến dạy cho tam hài tử, còn cửu phu nhân được sủng ái nhất, hơn nữa cô ấy rất thông minh nên được tướng quân rất sủng ái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương