Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 56: Bạn Trai Của Tần Ngữ Huyên 1



“Anh làm ảo thuật cho em xem được không?” Dương Thiên nhìn cô bé mờ mịt thì cũng rất đau lòng, có lẽ cô bé đã bị chuyện vừa rồi làm sợ hãi.

Dương Thiên khẽ vươn tay phải ra, sau đó trong tay dần ngưng tụ lại vô số giọt nước. Những giọt nước không ngừng biến thành hình những con động vật nhỏ, chó con, mèo con, gà con, vịt con, rất sôi động và đáng yêu.

“Ôi!” Cô bé dường như bị thu hút, chăm chú nhìn những động vật nhỏ không ngừng xuất hiện trên tay Dương Thiên, cẩn thận vươn tay ra muốn chạm vào một chút.

Dương Thiên khống chế những giọt nước vây lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bé, sau đó biến thành một con thỏ đáng yêu, còn nhảy lên nhảy xuống.

“Ha ha...” Cô bé bị con thỏ nước trong tay khiến cho hơi ngứa, phát ra những tiếng cười khanh khách.

Dương Thiên thở phào nhẹ nhõm, nếu cô bé đã cười thì chắc là không có vấn đề gì.

Dọc đường đi, hắn tiếp tục đùa giỡn với cô bé, hai người nhanh chóng đi tới trước cục công an.

Đúng lúc này, điện thoại di động của hắn vang lên.

Dương Thiên lôi di động ra, nhìn thấy một dãy số xa lạ, hắn nghi ngờ ấn bắt máy.

Di động lập tức truyền tới một giọng nói thanh thúy lay động lòng người: “Xin chào, cho hỏi đây là số điện thoại của bạn học Dương Thiên sao? Tôi là Tịch Mộng Dao của đại học An, xin hỏi bây giờ cậu đang ở đâu?”

Người gọi điện tới là Tịch Mộng Dao, cô thông qua Lãnh Tình tìm được số điện thoại của Dương Thiên, nhanh chóng gọi cho hắn.

Hả? Tịch Mộng Dao? Hoa khôi đứng đầu danh sách? Cô gọi điện cho hắn làm gì? Dương Thiên nghi ngờ, trả lời: “Tôi đang ở trước cửa cục công an.”

Tịch Mộng Dao không ngờ lúc này Dương Thiên đã vào cục công an, cô vội vàng ngắt điện thoại, nói với mẹ mình, sau đó mọi người nhanh chóng chạy ra cửa.

“Mộng Tuyết! Con gái của mẹ!” Một người phụ nữ nhìn thấy cô bé trong lòng Dương Thiên thì kích động không thôi, vội vàng chạy tới. Bà nhanh chóng cướp lấy cô bé từ trong tay hắn, ôm chặt lấy.

“Mẹ!” Cô bé lúc này cũng khóc ầm lên, vừa nhìn thấy mẹ thì giống như trút hết mọi nỗi sợ hãi của mình ra.

Nhìn hai mẹ con ôm lấy nhau khóc nức nở, lại nhìn Tịch Mộng Dao đứng bên cạnh, Dương Thiên đã biết mối quan hệ của ba người.

“Cảm ơn cháu!” Một lúc lâu sau, Lâm Khanh Dĩnh mới lấy lại bình tĩnh. Bà ôm con gái, lau nước mắt, sau đó nhìn sang Dương Thiên, ánh mặt tràn đầy cảm kích mà cảm ơn hắn.

Nếu như không phải nhờ có Dương Thiên thì cô con gái bé bỏng của bà đã bị xe tải đè chết rồi.

“Không có gì đâu ạ, chào dì, cháu cũng rất thích Tiểu Mộng Tuyết.” Dương Thiên trên đường đi cũng đã biết được tên của cô bé.

“Đàn em, lần này may mà có cậu! Cảm ơn cậu đã cứu em gái tôi.” Tịch Mộng Tuyết mỉm cười nhìn Dương Thiên, chân thành nói lời cảm ơn.

Tịch Mộng Dao mặc một bộ váy trắng, gương mặt trông như thiên thần. Cô hoàn toàn khác với vẻ ngoài lạnh như băng của Lãnh Tình. Nụ cười của Tịch Mộng Dao giống như gió xuân ngàn dặm, khiến cho người ta cảm nhận được một loại vui sướng khó tả.

Trên người Tịch Mộng Dao có một loại khí chất thanh tao, rất thu hút người khác.

Chẳng trách mấy năm liền, Tịch Mộng Dao đều xếp thứ nhất bảng xếp hạng hoa khôi đại học An.

“Đẹp không?” Lãnh Tình đứng ở bên cạnh, lạnh như băng hỏi.

Dương Thiên không nói nên lời, hắn chỉ nhìn Tịch Mộng Dao nhiều hơn vài lần, thế mà Lãnh Tình đã bắt đầu châm chọc chế giễu. Hắn không nghĩ là Lãnh Tình đố kỵ, lần trước hắn đánh nhau với người của bang Thanh, Lãnh Tình đã không vừa mắt hắn rồi, chỉ muốn nhốt hắn vào tù mấy ngày.

“Cậu cũng không cần phải ngượng ngùng làm gì, toàn bộ nam sinh đại học An, làm gì có ai không thích Tịch Mộng Dao.” Lãnh Tình nghiêm túc nói.

“Được rồi, Tiểu Tình, cậu nói cái gì thế?” Tịch Mộng Dao nhìn bạn thân của mình, liếc mắt một cái, nói.

“Cục trưởng Lãnh, thanh niên này đã cứu con gái tôi, ông xem có thể trao tặng cậu ấy cái gì làm phần thưởng được không?” Lâm Khanh Dĩnh quay đầu nói với Lãnh Kinh Quốc, bây giờ bà vô cùng cảm kích Dương Thiên.

“Đúng vậy! Hẳn là nên làm như vậy!” Lãnh Kinh Quốc vội vàng gật đầu: “Mấy ngày nữa tôi sẽ làm một quyết định khen thưởng rồi gửi đến lớp của cậu ấy, để mọi người đều biết cậu ấy đã làm việc tốt gì.”

“Mộng Tuyết, lần sau không được phép chạy lung tung như thế nữa, con khiến mẹ sợ chết khiếp rồi!” Lâm Khanh Dĩnh nhìn con gái út của mình, cưng chiều nói: “May mà có anh trai này đấy, còn không mau cảm ơn anh đi!”

Tịch Mộng Tuyết nghe vậy thì chỉ rúc đầu vào ngực Lâm Khanh Dĩnh, không chịu ngẩng đầu lên.

Lâm Khanh Dĩnh lại cảm ơn Dương Thiên một lần nữa rồi mới đưa con gái rời đi.

Tịch Mộng Dao mỉm cười nhìn Dương Thiên: “Đàn em, chờ khi quay lại trường học tôi sẽ cảm ơn cậu lần nữa!”

Dương Thiên cũng cười: “Đàn chị không cần quá khách sáo làm gì.”

Khi mọi người chuẩn bị rời đi, cô gái nhỏ trong lòng Lâm Khang Dĩnh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói với Dương Thiên: “Anh ơi, lần sau gặp lại, anh có thể biểu diễn ảo thuật cho em xem tiếp được không?”

Dương Thiên mỉm cười gật đầu: “Chỉ cần Mộng Tuyết ngoan ngoãn thì lần sau gặp lại anh nhất định sẽ tiếp tục biểu diễn ảo thuật cho Mộng Tuyết xem.”

“Ha ha ha.” Tiểu Mộng Tuyết vui vẻ cười to.

“Con bé này, ảo thuật gì chứ? Cậu thanh niên, chúng ta về trước nhé.” Lâm Khanh Dĩnh xoa đầu Tịch Mộng Tuyết, cười nói.

Nhìn mấy người này rời đi, Dương Thiên cũng âm thầm thở phào một hơi. Cuối cùng Tiểu Mộng Tuyết đã an toàn trở lại bên cạnh người thân rồi.

“Đừng nhìn nữa, người cũng đi xa rồi.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh hắn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...