Cuồng Nộ Phong Hữu

Chương 1: Anh Điên Rồi! Mau Dừng Lại Cho Em!



"Nghỉ chút đã! Nghỉ chút đã!"

Trần Hoàng Thiên cầm một đơn chuyển phát nhanh, chạy hộc tốc vào bên trong khách sạn Hào Đốn.

Đã sắp đến năm giờ chiều, anh vội vàng chuyển đơn này ra ngoài, sau đó về nhà làm cơm chiều, tránh cho nhà vợ mình về mà không có cơm ăn, lại quở trách anh một trận.

Rất nhanh, anh đi đến ngoài cửa phòng tổng thống, không thèm thở lấy một hơi, nhấn chuông cửa.

Kính coong!

Mấy tiếng vang lên, cửa phòng được mở ra.

Lời còn chưa nói hết, thấy người mở cửa, cả người Trần Hoàng Thiên như bị điện giật, bất chợt ngốc lăng tại chỗ, đơn chuyển phát cũng tuột ra khỏi tay.

Người mở cửa không ai khác, chính là vợ của Trần Hoàng Thiên, Dương Ninh Vân!

Ở phía sau cách Dương Ninh Vân không xa, có một thanh niên đang mặc áo choàng tắm.

Người thanh niên này Trần Hoàng Thiên biết, một tên nhà giàu khá nổi danh ở thành phố Đông Đô, tên là Vương Minh, người theo đuổi Dương Ninh Vân một cách cuồng nhiệt.

"Ninh Vân, em..."

Dương Ninh Vân thoáng sững sờ.

"Em cái gì mà em, về nhanh, thấy anh là tôi đau đầu!" Cô vô cùng lạnh lùng, lộ vẻ sốt ruột.

Lời này như dội một chậu nước lạnh lên người Trần Hoàng Thiên, khiến cho lòng anh lạnh toát.

Nhưng rất nhanh, anh gắng gượng nặn ra một nụ cười: "Thật ra thì... Nếu như em mệt rồi, có thể nói với anh một tiếng, anh sẽ chọn rời đi, chúc em hạnh phúc."

"Kết hôn ba năm, anh đã nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy từ lâu rồi, đơn ly hôn anh đã chuẩn bị, tên cũng đã ký, để trên giường anh, em ký lên trên đó, bất cứ lúc nào cũng có thể đi làm thủ tục ly hôn."

"Xin lỗi, ba năm nay, anh đã khiến em thiệt thòi rồi, hy vọng cuối cùng em có thể nhớ, đã từng có một tên vô dụng như vậy, anh ta... Đã từng đối tốt với em."

Loading...

Nói xong, Trần Hoàng Thiên chật vật quay đi, hai dòng nước mắt thi nhau rơi xuống.

Anh vốn cho rằng mình có thể rời đi một cách tự nhiên, không nghĩ tới khi việc thật sự xảy ra, cảm giác đau lòng này lại mãnh liệt đến vậy.

"Không phải như anh nghĩ đâu."

Nhìn bóng lưng Trần Hoàng Thiên thất thểu đi mất, trong đầu của Dương Ninh Vân tràn ngập mấy chữ này.

Vương Minh vui vẻ, đi tới ho khan vài tiếng: "Ninh Vân, theo ý của anh ta đi, ký đơn ly hôn, gả cho tôi, tôi đảm bảo sẽ cho em hạnh phúc."

Dương Ninh Vân bỗng nhiên xoay người, đôi mắt đẹp đẽ căm túc nhìn Vương Minh: "Anh cố ý dẫn tôi đến đây để nói chuyện làm ăn, sau đó kêu công ty chuyển phát nhanh sắp xếp anh ấy đến đưa tài liệu khẩn cho anh, mục đích là khiến anh ấy hiểu lầm, đả kích lòng tự ti của anh ấy, khiến cho anh ấy chủ động lui khỏi cuộc hôn nhân thất bại này đúng không?"

"Ninh Vân, em nói cái gì đó, tôi là hạng người như vậy sao?"

"Anh chính là người như vậy!"

Dương Ninh Vân nghiến răng nghiến lợi: "Nếu như tôi không đoán sai, cái tài liệu khẩn anh nhờ người chuyển tới, vốn là giả."

Nói xong, cô cúi người xuống, nhặt đơn chuyển phát nhanh lên xé ra.

Vương Minh kinh hãi, luống cuống tay chân cướp lại đơn chuyển phát: "Ninh Vân, đây là tài liệu mật của công ty tôi, em không được xem, mau đưa cho tôi."

Dương Ninh Vân không nghe anh ta, rút ruột tài liệu ra.

Là một xấp giấy A4 trắng tinh.

"Đây là tài liệu mật của công ty anh?"

Dương Ninh Vân tức giận chất vấn.

Vương Minh không biết nên đáp lời sao.

"Đê tiện!"

"Dương Ninh Vân giận dữ ném xấp giấy A4 xuống đất, đạp giày cao gót sải bước rời đi.

"Đúng! Tôi đê tiện!"

Vương Minh ngay tức khắc ngăn lối đi của Dương Ninh Vân, kích động nói: "Nhưng tôi làm như vậy, không phải đều do em ép sao?"

"Chỉ cần em ly hôn với tên vô dụng kia, gả cho tôi, tôi sẽ giúp tập đoàn nhà họ Dương vượt qua nguy cơ phá sản, em cũng không cần phải mệt mỏi như vậy nữa, vì sao em không đồng ý?"

"Vương Minh này có điểm gì không bằng anh ta? Tốt nghiệp đại học Cambridge, tài sản trong nhà vô số, có nhà cao cấp, có xe thể thao, có tiền tiết kiệm, anh ta thì sao? Một người chuyển phát nhanh cái gì cũng không có, tại sao em muốn ở cùng với anh ta!"

"Bởi vì anh ấy cho tôi cảm giác an toàn, anh thì không!"

Bỏ lại những lời này, Dương Ninh Vân đẩy Vương Minh ra, sải bước rời đi.

"Mẹ nó!"

Vương Minh nện một quyền lên trên tường.

"Tôi lại muốn xem xem, anh ta có thể cho em cảm giác an toàn hay không!"

Anh ta giận điên người chạy vào phòng ngủ Tổng thống, cầm lấy điện thoại trên bàn trà, gọi đến một số điện thoại.

"Dương Chí Văn, dưới giường của tên vô dụng kia, có đơn ly hôn mà anh ta đã ký, ông đuổi hắn ra khỏi nhà mau, chờ Dương Ninh Vân về, kêu mẹ cô ta ép ký cho bằng được!"

...

Ầm ầm!

Trời nặng trĩu, đột nhiên đổ cơn mưa xối xả.

Cơn dông này tới một cách bất ngờ, vô số người đi đường rối rít trú mưa, thế nhưng chỉ có một bóng người, thất tha thất thểu đội mưa đi về phía trước.

Rời khỏi nhà họ Dương, ngước nhìn không quen, anh vốn chẳng biết tiếp theo mình nên đi đâu.

Anh vốn là con cháu của nhà họ Trần giàu có, cao cấp ở thủ đô, ba năm trước bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần, là bố của Dương Ninh Vân, Dương Thiên Mạnh, đúng lúc đi công tác ở thủ đô, thấy anh đáng thương nên cứu anh.

Bởi dưới gối của Dương Thiên Mạnh không có con cái, thấy anh thành thật, sau khi anh khoẻ lại, nhanh chóng xúc tiến hôn nhân của anh với Dương Ninh Vân, trở nhành con rể của nhà họ Dương.

Kết quả cuộc ở rể này, cũng thành nhảy vào vực sâu vạn trượng, trở thành một thằng ở rể vô dụng bị người người khinh bỉ ở nhà họ Dương.

Đặc biệt vào hai năm trước, Dương Thiên Mạnh bị tai nạn, biến thành người thực vật, anh lại gánh trên lưng tiếng xấu sao chổi, khuyết điểm đầy người cũng bị vạch ra hết rồi.

Thật ra anh có thể nhẫn nhịn tất cả, dù sao anh cũng chi là một tên vô dụng, Dương Ninh Vân ưu tú như vậy, là thạc sĩ Quản trị kinh doanh trường Harvard, gả cho một tên ất ơ như anh, chúng tôi bị người khác cười nhạo đến nỗi không ngóc nổi đầu lên, anh chịu chút nhục này thì có là gì?

Thế nhưng qua một thời gian dài, anh dần dần hiểu rõ, cách tốt nhất để yêu một người không phải là bảo vệ, mà là hy vọng cô có thể sống hạnh phúc, vui vẻ.

Thế nhưng, nhịn đau để buông bỏ những thứ mình yêu thích, thật sự rất đau đớn."

"Tên ngốc này, nhìn là biết bị bạn gái bỏ."

"Nghèo kiết xác thì nên thực tế lên chút, làm một con chó độc thân là được, nói gì đến người yêu, cuối cùng rơi vào kết quả bị tổn thương."

"Cũng chẳng tự nhìn lại thân phận mình ra sao, làm nhân viên chuyển phát nhanh mà còn có mặt mũi đi yêu đương, bị bỏ đáng lắm."

Mấy thanh niên bên đường tránh mưa, thấy Trần Hoàng Thiên chán nản đi dưới mưa, không khỏi mở miệng giễu cợt.

Đúng lúc này, mấy chiếc xe hào nhoáng đột nhiên ngừng lại trước mặt Trần Hoàng Thiên.

Rất nhanh sau đó, phía đằng trước xe có một người đàn ông mặc tây trang, cầm một cây dù màu đen chạy đến bên cạnh Trần Hoàng Thiên che mưa cho anh.

Ngay sau đó, một ông lão tóc hoa râm xuống khỏi xe, vài người mặc tây trang bung dù vây xung quanh Trần Hoàng Thiên, tất cả đều cung kính cúi lưng chín mươi độ.

"Cậu ba!"

Tiếng động như chuông lớn, vang khắp nơi.

Những người mới vừa rồi còn cười nhạo Trần Hoàng Thiên, giờ đây hoá thành pho tượng, con ngươi rớt đầy đấy!

Đây vậy mà lại là con trai của đại lão!

"Ai kêu các người tới, xem tôi làm trò cười đúng không?"

Trần Hoàng Thiên thấy những người này, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.

Những người này là tôi tớ ở nhà họ Trần, ông lão đi đầu, là quản gia của nhà họ Trần, Lưu Bằng.

"Cậu ba, là ông cụ kêu tôi tới mời cậu về, ông ngoại cậu điều tra cậu rồi đến nhà họ Trần, muốn lấy máu của cậu để giám định DNA, trong vòng ba ngày không lấy được máu của cậu, sẽ khiến cho nhà họ Trần đóng băng, cậu mau về cùng tôi đi, ông cụ không chịu nổi áp lực." Lưu Bằng run rẩy nói.

"Quay về?" Trần Hoàng Thiên cười gằn: "Từ lúc tôi bắt đầu hiểu chuyện, nhà họ Trần đã không thèm để ý đến tôi, lúc tôi còn bé, mỗi lần tôi bị anh cả và anh hai bắt nạt, chỉ cần tôi oán giận một câu, bọn họ đều đè tôi ra đất đánh, mỗi lần tôi tìm ông cụ bất bình, ông đều nói tôi đáng đời."

"Ba năm trước đây, anh hai mắng tôi là con ngoài giá thú, tôi giận điên đánh nhau với anh ta một trận, ông cụ không phân tốt xấu, để ông cắt gân tay gân chân tôi, đuổi tôi ra khỏi nhà họ Trần, khiến tôi đến ngày hôm nay, vẫn là một tên vô dụng tay trói gà không chặt!"

"Giờ thì hay rồi, ông ngoại tôi tìm tới cửa, ông cụ sợ rằng năm đó đã đối xử như vậy với tôi, sẽ bị trả thù, vậy nên muốn kêu tôi về, nghĩ cũng đừng nghĩ."

"Ông về nói cho ông ấy biết, tôi có chết ở ngoài, cũng không bước vào nhà họ Trần nửa bước!"

Từ bé đã không có cha mẹ, người nhà họ Trần lại không coi anh là người, cho nên anh đã quen với việc cô độc một mình từ lâu, tìm anh làm giám định DNA xem anh có phải ruột thịt với ông ngoại hay không, với anh mà nói đã không quan trọng nữa rồi, anh chỉ muốn yên lặng làm một tên vô dụng, tự sinh tự diệt.

"Cậu ba, trở về đi. Ông cụ nói, chỉ cần cậu bằng lòng quay lại, ông sẽ giao quyền quản lí nhà họ Trần cho anh, tôi và anh hai của cậu, tuỳ cậu xử lý."

Lưu Bằng khổ sở van nài.

"Tôi nói rồi, tôi không muốn bước vào cửa nhà họ Trần nửa bước, ông điếc sao?"

Trần Hoàng Thiên nổi điên, lớn tiếng hét lên.

"Cút! Mẹ nó cút hết cho tôi!"

Anh phẫn hận đạp những người mặc tây trang kia.

Đúng lúc này, một tiếng vang lên, đột nhiên vang lên cao vút sau lưng Trần Hoàng Thiên:

"Trần Hoàng Thiên! Anh điên rồi! Mau dừng lại cho em!"
Chương tiếp
Loading...