Cuồng Phi

Chương 11: Thiếu Khâm



Trong đình lục giác ở Diễm Loan Uyển, Mộ Hạ an nhàn nằm sưởi nắng. Chợt nhớ tới chuyện nàng có rừng hoa đào trải khắp tứ quốc mà hôm qua Hạ Vũ Mặc nhắc tới.

Việc danh tính của những bông hoa này thì nàng không rõ, mà thật sự có người thật lòng say mê một công chúa được gọi là phế vật này ư?

Điều này chắc chắn là có uẩn khúc gì đó. Có cơ hội nàng sẽ đi thu thập một ít tin tức về mới được.

"Tiểu Gia Cát."

Đang suy nghĩ miên man chợt nghe tiếng của nam tử phát ra từ phía bờ tường. Mộ Hạ lười nhác nâng mí mắt lên nhìn.

Nam tử tà mị một thân hồng y ngồi trên tường, tay cầm chiết phiến phe phẩy, mái tóc buộc lỏng xõa trên vai, đôi mắt đào hoa nhìn nàng đầy thích thú.

Tôn Lục đứng cạnh nàng thấy vậy liền định truy hô thì bị nàng đưa tay ngăn lại.

Có thể ra vào Tà vương phủ một cách dễ dàng như thế hiển nhiên không phải là người đơn giản a.

"Cổng chính không đi, lại trèo bờ tường. Vị công tử đây đúng là có sở thích tao nhã."

Mộ Hạ ăn trái nho trên tay, nhàn nhạt nói.

"Tiểu Gia Cát, nàng không nhớ ta sao? Nàng làm ta đau lòng quá. Hay là hai ta cùng ôn lại một chút để bùi đắp tình cảm thiếu thốn mấy tháng qua đi."

Vừa nói, vị nam tử nọ liền đứng dậy, điểm chân một cái liền ngồi vững vàng ngay cạnh nàng. Bàn tay cố ý nắm lấy cằm của nàng, cúi đầu xuống.

"Thiếu Khâm, ta cảm thấy, ngươi rảnh rỗi đã quá lâu rồi đấy."

Mộ Hạ khẽ nghiêng đầu tránh khỏi bàn tay của vị nam tử kia.

Thực ra nàng cũng không biết tên này là ai, nhưng giây phút hắn cúi xuống kia thì trong đầu nàng chợt xuất hiện cái tên Thiếu Khâm này, đây có thể là kí ức của vị công chúa kia đi. Nàng khẽ nhíu mày, một công chúa không được sủng ái, mọi người xa lánh mà lại có thể quen biết với nam tử yêu nghiệt này sao?

"Haha, ta biết là Tiểu Gia Cát sẽ không quên ta đâu."

Thiếu Khâm rút tay lại, vén vạt áo ngồi xuống, tay lấy một miếng bánh hoa mai bỏ vào miệng. Hắn cười cười nhìn Tôn Lục: "Vị tiểu mỹ nhân đây có thể rót cho ta một ly trà không?"

Tôn Lục chỉ mới là cô nương mười ba tuổi, lại còn chưa tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài nên khi tên Thiếu Khâm đào hoa kia vừa cười tươi vừa nhờ vả thì Tôn Lục liền đỏ bừng mặt, tay run rót trà vào ly cho hắn.

"Mời...công tử." Tôn Lục tay run run đưa ly trà qua.

Thiếu Khâm đón lấy, vô tình hoặc nói đúng hơn là hắn cố ý chạm vào tay của Tôn Lục, còn trêu ghẹo nói: "A, tay của tiểu mỹ nhân đúng là mềm nha."

Mộ Hạ nhìn một màn này bỗng dưng có xúc cảm muốn đánh người, tên này đi đâu cũng thích trêu hoa ghẹo nguyệt, ngay cả một tiểu nha đầu cũng không tha!

"Tôn Lục, lui xuống đi."

"Vâng."

Sau khi Tôn Lục lui ra ngoài, Mộ Hạ ngồi dậy dựa lưng vào cây cột khắc đầy hoa văn, im lặng nhìn Thiếu Khâm đến khi nụ cười trên môi hắn cứng đờ.

"Tiểu Gia Cát, nàng đừng nhìn như vậy, thật khiến người ta ngượng ngùng mà."

"Ngươi đến đây có chuyện?"

Không đợi Thiếu Khâm nói xong nàng liền cắt lời ngay.

"Chẳng phải là do ta nhớ Tiểu Gia Cát nàng nên mới mạo hiểm tính mạng đến đây sao?"

Thiếu Khâm híp đôi mắt hoa đào của mình lại, hưởng thụ hương thơm thanh mát trên người nàng.

Tay hắn bắt đầu không yên phận nắm lấy lọn tóc trên vai của nàng mà nghịch, Mộ Hạ chưa kịp phản ứng thì chợt thấy không khí bên ngoài đình có sự chuyển động bất thường.

Phập!!!

Đương lúc Thiếu Khâm đang lơ là vuốt ve nắm tóc của nàng thì một mũi tên sắc bén xé gió sượt qua tay hắn rồi ghim thẳng vào cây cột phía sau.

Mộ Hạ cảnh giác ngồi thẳng người dậy, Thiếu Khâm lẳng lặng nhìn người vừa bắn mũi tên kia.

"Bổn vương vừa đi săn với tam đệ về, những tưởng đã thu phục hết đám thú săn rồi, nào ngờ còn sót lại một tên hồng hồ ly dám lén lút quyến rũ vương phi của bổn vương đi?"

Bên kia bờ, Hạ Vũ Mặc một thân y phục đi săn tiêu sái hạ cung xuống rồi thuận tay đưa cho Thanh Phong đứng bên cạnh.

Sau đó nàng thấy hắn ung dung sải bước dài về phía này. Vì vừa đi săn về nên trên khuôn mặt tuấn tú của hắn lấm tấm mồ hôi, tóc cũng hơi rối nhưng vẫn không làm giảm đi khí chất vương giả trên người của hắn. Cộng thêm việc Hạ Vũ Mặc hắn đứng ngược nắng nên trông hắn lúc này cứ như vẽ mắt cho rồng vậy.

Nam tử ôn hòa, bước đi mạnh mẽ cùng bờ vai vững chãi, phía sau là rừng liễu lung lay theo gió.

Khung cảnh đẹp như trong tranh như vậy, nhưng sao Mộ Hạ cảm thấy hắn cứ như là đang đi bắt gian thế này? Đám mây đen trên đầu kia của hắn là sao? Cả cái khí lạnh quanh người kia nữa. Sắc mặt hắn bây giờ thật là khó coi nha.

Thiếu Khâm lùi về đứng phía sau nàng, nở nụ cười rất đáng đánh đòn với Hạ Vũ Mặc.

"Nào dám a. Chẳng qua là tại hạ chỉ là nhớ Tiểu Gia Cát nên mới đến thăm nàng thôi."

Mộ Hạ khinh thường liếc mắt nhìn tên Thiếu Khâm vô sỉ kia. Có giỏi thì ngươi cứ đứng trước mặt hắn mà khiêu khích, núp sau lưng bổn vương phi làm gì!

Nam: Nay tâm hồn no nê đầy đủ, lại ngoi lên quăng thính cho con dân, sau đó...hưa hưa:>
Chương trước Chương tiếp
Loading...