Cương Thi Dị Truyện

Chương 57: Pháp sư đấu khí



Giữa đêm khuya tĩnh mịch, một thân một mình Mộc Lâm tiên sinh tọa thiền ngay trước sân nhà của lão Thiên Nghĩa, cảnh vật về đêm sương khuya giăng mù cả quan cảnh đó, được một lúc ngắm chừng thời điểm đã cận kề vị đạo sĩ bài biện cả một bàn cúng bao gồm rượu, trầu, nước và thuốc lá, đứng trước bàn cúng Mộc Lâm thắp nhang cắm vào lư hương xong rồi khấn câu chú lâm râm.

“Nam mô Quán Thế Âm Bồ Tát - Vái ông Chánh Soái Đại Càn Phó Soái Đại Càn, Quốc gia Nam Hải - Chư vị âm binh - Binh thiên binh địa binh,tổ binh, thầy binh, mấy anh chiến sĩ, đạo lộ đường xá, anh chị phụ nữ, kẻ xiêu mồ người lạc mả về đây cảm ứng chứng minh theo thầy ứng chiến vị đạo sĩ đang tọa vị hướng tây bắc, sắc bào kim quang - Nam mô Quán Thế Âm Bồ Tát”

Vị đạo sĩ đọc chú liên tục ba lần, trong giây lát cả một đoàn âm binh đùng đùng kéo đến đứng đen kịt cả sân, tất cả nghe lệnh Mộc Lâm rồi kéo đến tận nơi mà lão Đình Long đang hành pháp ở gần đó. Giữa đường cả hai đoàn binh tướng gặp nhau và đó cũng là thời khắc phân đo cao thấp giữa hai thầy pháp trên một mảnh đất hoang vắng gần đâu đó ở ngoại ô.

Tiếng khua chiêng múa kiếm cứ loảng choảng vang khắp cả vùng giữa đêm khuya, nó như một bãi chiến trường vô hình vậy. Tiếng gió, tiếng gào thét giữa đêm làm cho những người sống quanh vùng ai nấy cũng đều hoảng sợ, phải mất cả hàng tiếng đồng hồ khi mà cả hai vị đạo sĩ cùng nhau tiến đến gần và chạm mặt nhau ngay trên bãi đất đó thì họ mới chịu thu hồi âm binh trở lại.

- Cuối cùng cũng chịu ra mặt rồi sao? Thật là thất kính với tiền bối rồi.

- Không dám, không dám! Là ẩn sĩ nhưng danh của Mộc Lâm đạo trưởng thì lão phu đã sớm nghe qua, nay được dịp diện kiến tài nghệ khiển âm binh lại càng thêm bái phục.

Nghe đến đây Mộc Lâm đứng cười khề khà.

- Hề hề hề! Chỉ là binh Đại Càn thôi mà, loại binh thông thường thôi thì có gì là tài giỏi như ông anh đây được chứ.

Lời nói tuy không có sát khí nhưng Đình Long vẫn thấy bực tức trăm phần vì biết Mộc Lâm đang nói khích hắn, lúc bấy giờ đứng giữa bãi đất hoang vu, Mộc Lâm nói tiếp.

- Thiệt sự ra thì tui vẫn đang tò mò không biết ông anh đây có đạo hạnh bao nhiêu năm, hành đạo được bao lâu, giáo lý của đạo phái là gì mà sao lại cố dùng tài lực của mình đi hại người như vậy?

- Ngươi thì cần gì phải biết, một tên vô danh như ngươi không xứng để ta nói ra danh tính của Thiên Kiếp phái.

- À… thì ra ông là môn đồ của Thiên Kiếp ư, một nhánh nhỏ… nhỏ như cọng cỏ của đạo giáo chuyên hành binh khiển thi, thiên hạ đồn đại rằng tổ sư lập nên Thiên Kiếp là để chế ngự con cương thi của dòng tộc Lạc gia, vốn là hậu duệ của Tướng Thần, bộ ông đã áp chế được nó rồi hay sao mà có thời gian rảnh rỗi, bân quơ, ngựa ngựa mà đi hành xác con gái nhà người ta vậy? Ông có bị mắc đằng dưới không đấy ông anh đồng đạo?

- Im đi tên kia, đêm nay tôi sẽ cho cậu biết thế nào là pháp thuật chánh tông.

- Ý trời điệu à! Thiệt hay quởn dậy cha? Chánh tông cái cù lôi, ông muốn đọ thì tôi cho ông đo ngay thôi, sợ bố nhà ông chắc?.... Long, đưa cho chú đồ nghề con.

Vừa dứt lời Mộc Lâm nhìn qua nhìn lại không thấy ai cả rồi bắt đầu nói thầm.

“Ấy chết quên mất! Nó không có ở đây, chắc đành phải tự lực cánh sinh thôi”

Lúc bấy giờ cả hai người Mộc Lâm và Đình Long cùng lúc bài trận, họ thao túng cả một khu vực quanh đó trong vòng bán kính hai mươi mét, vị ẩn sĩ cẩn thận kéo trong ba lô ra một cái khăn trải bàn màu đỏ rồi dùng bốn cột gỗ nhỏ căng ngang ra làm thành một cái bàn, tất cả đồ cúng đều được đặt lên đó mà không hề ngã đổ dù cho có gió to cách mấy, đứng trước bàn cúng Mộc Lâm thắp nhang khấn lâm râm mấy câu mây giông liền kéo đến che kín cả cái ánh trăng đêm đó, trời bắt đầu sấm chớp ì đùng.

Cùng lúc đó Đình Long cũng bài binh bố trận, hắn vẽ xuống đất một vòng tròn, bên trong căng một sợi chỉ đỏ thành hình ngôi sao năm cánh, mỗi cánh đặt một ngọn đèn lưu ly đã thắp sáng sẵn trong đó, ở giữa đặt một thanh Thiên Kiếp châm (bảo vật gia truyền của Thiên Kiếp phái)

“rầm rầm”

Sấm chớp lại bất ngờ vang rền cả khu đất trống, hai vị đạo sĩ đôi mắt ánh lên luồng sát khí ngất trời, họ nhìn nhau rồi bắt đầu đánh một trận lớn.

Thanh Thiên Kiếp châm chỉ vừa đặt vào trận pháp của Đình Long được một lát sau thì nó bắt đầu rung lên và bay lên không trung, cùng lúc hắn hô to câu chú lệnh.

“Thiên Địa Âm Dương Hợp Nhất - Tiên Thiên Kiếp Ứng Nghiệm - Cấp Cấp Như Luật Lệnh”

Thiên Kiếp châm liền bay vút lên cao đảo quanh mấy vòng rồi theo hướng tay của Đình Long mà tiến thẳng về Mộc Lâm một cách dứt khoát. Trong phút chốc, Mộc Lâm vội lùi lại thủ thế, hai tay chắp niệm đọc chú lầm bầm trong miệng, ngay lập tức luồng ánh sáng từ sau lưng tỏa ra, thanh pháp khí Liệt Dương Kiếm sáng choang rung lên bần bật rồi vụt bay lên chắn ngang đường đánh của Thiên Kiếp châm.

Cả hai đều dùng niệm lực để khiển pháp khí của bản thân bay lượn trên không trung mà phân đo cao thấp, những tiếng ken két giữa hai pháp khí cường hào va chạm vào nhau nghe như sấm nổ, gió trời thổi túi bụi, cả bãi đất hoang giờ như một chiến trường thật sự, cả hai người Đình Long và Mộc Lâm đều cố gắng giữ tập trung để đấu khí với đối phương, suốt hơn một tiếng đồng hồ trôi qua ai cũng thấm đẫm mồ hôi trên mặt, nhưng vẫn không ai chịu nhường ai.

“Uỳnh Uỳnh”

Trong khi vẫn còn đang đấu chiến kịch liệt, Nhất Trung từ xa xa tiến thẳng về hướng của Đình Long, mặt đằng đằng sát khí, hai mắt đỏ ngầu như máu, hai răng nanh nhe ra rồi lại nghiến răng ken két trong rất dữ tợn, giữa dòng chiến sự Nhất Trung dậm chân một phát lúng cả mặt đất rồi phóng nhanh nên tên về phía Đình Long.

- Vũ khí bổn mệnh của ta đâu? Mau xuất hiện.

Một cây búa nặng gần nghìn cân được triệu hồi ngay sau khi Nhất Trung cắn tay trích máu cương thi của mình vào Thiên Kiếp châm của cậu. Lúc bấy giờ cậu liền chụp lấy và nện thẳng vào đầu Đình Long, khoảnh khắc nhanh đến khó tả sau khi quả búa của Nhất Trung giáng xuống thì Đình Long cũng kịp nhảy ra khỏi đó, trong khi đó búa của Nhất Trung vẫn giáng một cú như trời đánh xuống đất, đòn đánh làm rung chuyển cả một khu vực, quanh chỗ của Nhất Trung bị lõm xuống một vùng khá rộng, đứng trên một ụ đất nhô cao, Đình Long đưa tay quẹt ngang những giọt mồ hôi trên trán.

- Giỏi lắm, giờ lại là hai đánh một à.
Chương trước Chương tiếp
Loading...