Cướp Bạn Gái

Chương 9: Chiến Tranh!



- Hơ… Hơ…Hắc xì…

Vũ Lâm ở bên với cái khẩu trang to sụ vội tránh xa kẻ bị ốm kia một chút

- Hắc xì làm ơn quay mặt đi chỗ khác! Vô duyên!

- Cái…cái gì…Hắc xì…

Hôm qua sau khi chia tay tên kia, một cơn mưa to ập xuống. Vốn không bay bổng lãng mạn gì cho cam, nhưng chạy một hồi mới kêu được taxi, kết quả lăn ra ốm, nhưng vẫn phải đi đến trường để không bỏ lỡ mấy bài thuyết trình.

- Mà cậu yêu khẩu trang hay sao mà mãi không cởi ra thế! Hàng hiệu tính khoe à?

- Bị đánh nên tổn hại nhan sắc, rõ chưa?

- Đánh? Ai đánh?

- Thôi, bỏ đi!- Vũ Lâm lườm nó một cái đầy ẩn ý

- Chắc ngắm anh đẹp trai nào rồi bị người yêu người ta đánh chứ gì, cậu như H2SO4 đặc lúc nào cũng háo nước hết!

Vũ Lâm nhịn không được quát lên

- Tại ai mà tớ bị đánh đây? Hôm qua mới đi về, thấy một cha rất đẹp trai, đang ngẩn người ra ngắm thì hắn không nói không rằng lại bợp cho một tát muốn hộc cả máu

- Hộc cả máu? – Tiểu Khiết không khỏi bật cười

- Nó tự xưng là Đường Huy, em trai Đường Mẫn, rồi gì gì mà hồ ly tinh, rồi …lại tát thêm một cái nữa.

Nhìn thấy vẻ mặt Tiểu Khiết đang ngớ ra, Vũ Lâm bực mình nói tiếp

- Hắn tưởng mình là cậu, con hồ ly tinh cướp mất bạn trai của chị nó. Và tớ đây làm kẻ chết thay cho cậu!

- Nó ở đâu? – Nó vặn tay răng rắc

- Chắc bây giờ nằm bẹp ở nhà rồi, tớ vốn là người hiền lành nhân hậu mà

Vui đáo để, tại sao cái cậu em kia không tìm n-1 cô bạn gái kia mà hỏi tội, cớ chi lại tìm nó, một kẻ hoàn toàn vô tội.

Cả hai mới bước chân ra khỏi lớp đã nghe tiếng con gái cười khúc khích.

- Cái gì đây?

Một nam sinh và một nữ sinh đang khoác tay nhau hết sức thân mật, chàng trai không ngần ngại mi nhẹ lên trán cô gái một cái. Cô gái kia đỏ mặt, nói với cái giọng giả bộ ngượng ngùng

- Honey à, không được đâu, người đính ước với anh nhìn kìa!

Trịnh Y Tử bật cười ha hả

- Tiểu Nhã, anh với người ta bây giờ không có gì hết nữa

- Thật không? Anh huỷ bỏ hôn ước?

- Đúng, từ nay anh lại làm kẻ cô đơn nữa rồi

Đồng Tiểu Nhã lại cười khúc khích

- Anh nói gì lạ vậy, còn có em mà

Thấy cái cảnh chướng tai gai mắt kia, Tiểu Khiết không khỏi buồn nôn. Hai cặp mắt nhìn nhau trog mấy giây, rồi đồng thời quay đi

- Tiểu Nhã, tụi mình đi nơi khác ! Anh không thích có người nhìn chòng chọc như vậy

Cả hai lại khoác tay nhau lững thững rời đi

- Khỉ gió! Làm mất hết hứng đi dạo mát của người ta!- Vũ Lâm trừng mắt nhìn theo hướng đó

- Kệ đi, coi như xem kịch không mất vé ấy mà

Nó ung dung nói, chẳng có chút xíu gì bực bội tức giận. Hắn với nó bây giờ chẳng liên quan gì đến nhau sất.

- Ui cha!

Vừa mới đi được một chút lại gặp Trịnh Y Tử, lầm nay bên cạnh lại là Đường Mẫn. Nó đã bắt đầu nghi ngờ không biết lòng tự trọng của bọn này bị chó tha mất hay không.

- Ui cha!- Đường Mẫn không e dè nhìn thẳng vào mắt nó kiêu khích

- Tụi mình cứ tiếp tục đi, không sao đâu!

Đường Mẫn thoải mái dựa đầu vai Trịnh Y Tử, trông hết sức hạnh phúc.

- Anh không sợ người ta nhìn thấy sao, người ta giận đấy!

Hắn vuốt vuốt tóc cô ta, trên môi nở một nụ cười ngạo nghễ rồi lại bỏ đi.

Tiểu Khiết thở ra một cái làm mấy sợi tóc trước bay bay.

- Tớ đoán qua khúc quanh này sẽ gặp hắn. Sao?- Vũ Lâm hết sức hiểu bạn mình

Trịnh Y Tử, lần này với Lý Vũ Băng đã chuẩn bị sẵn tư thế đi ra, bỗng dưng, người hắn như đông cứng lại..

Đằng kia, Hạ Tiểu Khiết với một nam sinh nào đấy đang ôm nhau rất tình cảm!

Máu của hắn bắt đầu dồn lên não rồi ứ lại thành một cục ở đó, đôi mắt toé lửa.

Nam sinh kia còn mi lên má Tiểu Khiết nữa chứ!

Gạt Lý Vũ Băng ra như một món đồ chơi vứt đi, hắn hằm hằm tiến lại gần, thô bạo tách nó ra. Vũ Lâm ở gần đó cố gắng lắm mới không bò lăn ra mà cười, chọc tức với Hạ Tiểu Khiết ư? Anh chưa đủ trình!

- Trịnh Y Tử! Anh làm gì đấy? Buông ra!

Hắn cơ bản không để ý thấy Tiểu Khiết đang giãy dụa, bàn tay cứng như thép nguội bóp lấy cánh tay nó.

Trịnh Y Tử chẳng nói chẳng rằng kéo nó vào chỗ hành lang vắng người, đi theo sau là những kẻ đang nín cười sẵn sàng coi phim miễn phí.

- Em đang là gì vậy hả? Hắn rống lên một tiếng đầy giận dữ

Tiểu Khiết khinh thường nhìn hắn một cái

- Làm gì là làm gì?

- Em với tên kia… Em với hắn…- Trịnh Y Tử phẫn nộ chỉ tay vào chỗ lúc nãy-làm… Nói chung là tôi không cho phép em với hắn…

- Tôi với hắn làm sao? Liên quan gì đến anh? Làm ơn nói nhỏ một chút, tai tôi không bị điếc!

Liên quan gì đến hắn?

Nhớ lại cái cảnh kia hắn không kiềm chế nổi, lại rống lên tiếp( cảnh gì hở anh?)

- Tôi không ngờ em lại là cái hạng người đó!

Hạ Tiểu Khiết bây giờ tức giận không kém, cứ ngỡ chọc tức tên này cho vui chút đỉnh, ai ngờ lại ra nông nổi này.

- Anh nói vây là sao? Tôi là cái hạng gì? Hả?

- Em với hắn.. em với hắn..Ôm ấp nhau, vuốt ve nhau ngay giữa sân trường, em không thấy ngượng chắc?

Hắn thực sự rất muốn cầm dao giết phứt tên kia đi, băm vằm thành nghìn mảnh rồi vứt cho chó ăn.

- Anh coi lại mình rồi hãy nói người khác, tụi tôi chỉ là bạn bè ôm nhau bình thường, còn anh với bạn gái mình đi diễu hành quanh trường hôn hôn hít hít. Anh cũng không ngượng chắc?

- Bạn bè ôm nhau? Hắn mỉa mai- với học sinh nam nào em cũng bạn bè thế hết!

Cánh tay trắng trẻo giơ lên …

“ Bốp”

Những kẻ đang xem kịch gần đó giật bắn mình, âm thầm nuốt nước bọt.

Giọng của Tiểu Khiết phát run lên

- Tôi không cho phép anh nói những câu sỉ nhục tôi!

- Tôi vốn dĩ chỉ nói sự thật thôi, em vốn dĩ là vậy

“ Bốp”

Thêm một cái tát toé lửa nữa.

Một dòng máu tanh chảy từ khoé miệng Trịnh Y Tử, nhưng hắn không thấy đâu chút nào, nở một nụ cười khẩy chua xót.

- Mời anh đi điều tra xem… Cái người tôi ôm ấp vuốt ve kia là nam hay nữ. Mà cho dù là nam hay nữ cũng chẳng sao cả, anh vốn dĩ…KHÔNG CÓ QUYỀN!

Phun vào mặt Trịnh Y Tử ba chữ cuối cùng, nó vội chạy đi, Vũ Lâm kêu í ới ở phia sau.

Trời bỗng dưng tối sầm lại.

Và khi tỉnh dậy, đập vào mắt nó là một màu trắng tinh

- Ui da…- Nó kêu lên và có gắng nhổm người dậy. Đầu óc trở nên nặng chình chịch, đau như búa bổ

- Cô tỉnh? Ai đó ở cuối giường lên tiếng

- Đây là đâu?

Tiểu Khiết liếc nhìn xung quanh, nó phát hiện ra mình đang ở bệnh thất, nơi vừa ghé một tuần trước chứ đâu xa.

- Bệnh xá- Trương Hàn lại mở miệng, tiết kiệm lời nói kinh khủg

Nó lấy tay đập đập nhẹ ở đầu, sau đó mới nhận ra kẻ ngồi ở cuối giường kia chính là đệ nhị mỹ nam Trương Hàn.

- Anh làm gì ở đây?

- Thấy cô tự dưng xỉu ngoài sân trường, tôi vô tình đi ngang qua nên bế cô vào đây luôn. Cô yên tâm, bác si nói cô chỉ bị cảm thông thường thôi.

May mắn chỉ bị cảm, bị ung thư hay máu trắng như mấy cô nhân vật chính thì nguy. Nó bất giác nhìn ra ngoài cửa, những mong ai đó đá cửa đi vào nhưng lại vội cụp mắt lại.

Việc đó không thể qua cặp mắt lành lạnh của Trương Hàn, hắn bâng quơ nói

- Lúc nãy tôi thấy Trịnh Y Tử đang ôm Lý Vũ Băng bị giám thị quở trách đấy

Trong lòng Tiểu Khiết chợt trào ra cái gì thật chua xót, nó nhìn Trương Hàn, khinh khỉnh nói

- Tôi với Trịnh Y Tử vốn không có gì, nên anh không cần mất công thế đâu

- Sao cô luôn nghĩ xấu về tôi thế nhỉ?

- Trịnh Y Tử vốn chỉ đùa giỡn với tôi thôi, nên muốn đối phó với hắn cứ việc đi tìm Tiểu Băng Tiểu Mẫn gì gì đó của hắn ấy…

Đùa giỡn?Trương Hàn ban đầu cũng nghĩ Trịnh Y Tử chẳng bao giờ có thế chung tình với ai, nhưng sau khi gặp Hạ Tiểu Khiết, hắn đã phải nghĩ lại.

Chính vì thế nên quyết tâm của hắn càng cao hơn, nhất là hắn cũng bắt đầu có cảm hứng với Hạ Tiểu Khiết này.

Tiểu Khiết cố gắng hết sức lết ra khỏi giường, nhưng mới bước được một bước, cơn đau đầu chợt ập đến khiến nó khuỵu xuống.

- Cẩn thận!

Trương Hàn vội chạy lại ôm lấy nó. Trong giây phút đó, hai khuôn mặt đối diện nhau. Tiểu Khiết mở to mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai kia, tim không khỏi đập mạnh một cái.

Ngoài cửa, cặp mắt ai đó chứng kiến phải cảnh này rực lửa có thể thiêu đốt hết tất cả.
Chương trước Chương tiếp
Loading...