Cửu Liên Hoàn

Chương 22



CHƯƠNG 22

Mãi cho đến khi đã đứng ở đầu đường tối đen yên tĩnh, Thạch Trụ quanh đầu nhìn lại cánh cửa thiết đã đóng chặt, trong lòng mới có chút tin tưởng, bản thân, là thật sự đã được thả ra rồi.

Y thăm dò đôi chân đã hơi mềm yếu vô lực, chậm chạp đi được vài bước xong, đột nhiên chân nam đá chân chiêu mà bắt đầu điên cuồng chạy. Y chạy càng lúc càng liều mạng không để tâm đến cái gì, dù cho chân của y nặng nề tựa như bị đổ chì, dù cho y không nhận biết được đường ở đây.

Y cái gì cũng không nhớ được, ngày thứ hai, y tỉnh lại trong một mảng cỏ dại rậm rạp. Thạch Trụ vừa đói vừa khát, toàn thân phát ra từng trận đau nhức, nhưng mà tất cả điều này đứng trước tự do đột nhiên mà đến đều đã hoàn toàn không còn quan trọng nữa. Y ngồi trên một phiến đá để nghỉ ngơi một chút, đồng thời cũng nhìn ngó xung quanh, ở đây tương đối hoang vu, từ xa đến gần là một con đường lớn có rất ít người, y nỗ lực phán đoán, từ hướng mặt trời mọc, thì đây là thành Tây, y trước tiên nên men theo con đường lộ này mà vào thành.

Có được chủ ý, Thạch Trụ liền đứng lên, y muốn đi nhanh một chút, để được gặp mặt sư phụ bọn họ sớm một chút, cho dù là mỗi bước đi đều gian nan, nhưng mà y ăn khổ đã quen rồi, trước đây bất kể là bị bệnh gì đều cố nhịn, y một lòng tin tưởng vào sức khỏe của bản thân, cho nên lần này mặc kệ là đã yếu đuối đến sắp chết, y cũng vẫn quyết định đi thật nhanh. Hơn nữa điều quan trọng nhất, là y không dám ngồi ở nơi này quá lâu, ai biết được tên Hạ Thiên Thành đó có thể hay không lại đột nhiên thay đổi chủ ý mà tới bắt y về, cho nên, dù là phải lăn đi, y cũng hận không thể một lần liền lăn luôn vào trong thành, y muốn nhìn thấy người, dù là một người không quen biết, điều đó sẽ khiến y cảm thấy yên tâm và ấm áp.

Y một hơi đi vào trong thành, nhìn thấy người người qua lại, nghe được những âm thanh hỗn tạp vào tai, ngửi được những hương vị thôi thối, bước đi trên mặt đường xám xịt hơi đọng vài nước bẩn, Thạch Trụ nhìn thấy, cảm giác thấy những điều này, đôi mắt không kìm được đỏ lên, tất cả những điều trước mắt này đều thật quen thuộc, thật đáng yêu, nhưng mà đi được đến đây, y cũng đã không thể đi nổi nữa.

Y hiện tại đang khẩn thiết cần một bát cơm nóng để treo mạng, ở bên đường trước mặt đã có mấy sạp bán đồ ăn nhỏ dựng lên rồi, nước đậu xanh ván dầu nóng hầm hập, bánh bao lớn nhân thịt, Thạch Trụ liếm liếm môi, hiện tại hình tượng của y dù sao thì đã không khác biệt gì với một kẻ ăn mày, không bằng đi xin thử xem sao, cho dù là chỉ được một miếng cơm thừa hoặc một bát canh nóng đều được, Thạch Trụ kéo kéo mấy miếng vải bố dơ bẩn trên người, vừa định bước đi, liền nhìn thấy một đứa nhỏ ăn xin bị một người khách đẩy ngã, Thạch Trụ có hơi giật mình, một lát liền mất hết dũng khí tiến lên phía trước.

Nhìn thấy đưa nhỏ ăn mày đó, còn nhỏ hơn cả Tiểu Bất Đinh, quần áo trên người không đủ che, trước đây mỗi lần nhìn thấy hài tử nào thế này, hoặc là nhìn thấy người già bệnh chống không nổi, Thạch Trụ đều sẽ cho họ ăn, cho dù bản thân có vì vậy mà chịu đói, nhưng mà lúc này, y cũng đã không còn khả năng làm vậy nữa. Thạch Trụ tiếp tục hữu khí vô lực đi tới trước, nếu cứ như vậy, y sợ là không thể trở về nổi rồi, y một chút sức lực cũng không có rồi……….cũng chỉ có thể đi đến đâu hay đến đó vậy.

Cứ thế đến nửa ngày sau, Thạch Trụ mới có được một chút đồ để ăn, lúc đó y đang đi qua hậu viện của một trạch môn, một bà thím đang mang một chút cơm thừa ra bố thí, bà đến trước mặt hai ba đứa nhỏ ăn mày, vừa phân phát thức ăn, vị bà thím mặt mũi hiền lành này còn vừa lải nhải:

“Thật sự là, đã nói với các ngươi đừng đến nữa, sao lại đến rồi, thái thái của chúng ta cho dù tốt bụng, cũng không thể cứ lo cho các ngươi mãi được, nói cho các ngươi biết, đây thật sự là lần cuối cùng rồi, về sau đừng đến nữa! ?”

Mấy đưa nhỏ ăn xin cũng không nói gì, chỉ là chen chúc xô đẩy nhau, cho đến khi bà thím đã sắp phát hết thức ăn, bà nhìn thấy một nam nhân da vàng ốm yếu, đang đứng dựa vào góc tường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào miếng bánh trên tay bà, bà ấy do dự một lát, nam nhân này xem ra là một bộ dáng tùy thời đều có thể ngã quỵ, mặt của y tuy dơ bẩn nhưng vẫn có thể nhìn ra được là một người thành thật, nên không nhịn được vẫy tay với y: “Này, người đó, miếng bánh này cho ngươi này.”

Cứ như vậy, Thạch Trụ cầm được một miếng bánh cứu mạng, dù là y cũng rất xấu hổ nếu giành ăn với mấy đứa nhỏ, nhưng y thật sự đã quá đói rồi, thời tiết rõ ràng không lạnh nhưng tay chân y lại lạnh cứng, một thân ướt mồ hôi, chân cũng mềm yếu đi, càng lúc càng không còn chút sức, “……….Cảm tạ………” . Y vẫn còn muốn sống, y vẫn còn có người rất nhớ thương y.

Trước giờ chưa từng cảm thấy Bắc Bình này lại lớn đến đáng hận thế này, đợi Thạch Trụ cuối cùng cũng tinh bì lực tẫn mà về đến được đại tạp viện, đã trôi qua tròn hai ngày, mới vừa vào cửa, y còn chưa kịp thở dốc một hơi, liền nhìn thấy được sư phụ đang bại liệt nằm trên giường. “………Sư phụ……..”. Môi của Thạch Trụ co giật liên tục. “Tại sao lại thế này……..?”

Đinh Đại Chung nhìn thấy y, trên mặt lộ ra một biểu tình như muốn khóc, ông kích động muốn nhấc người dậy, nhưng làm sao có thể, Thạch Trụ vội vàng đi đến quỳ trên mặt đất, “…….Sư phụ……Người sao lại thế này……..”. Y Nghẹn lời, rốt cuộc là có chuyện gì? !

“A? ! Nhị sư huynh!” Từ phía sau truyền đến âm thanh của Tiểu Bất Đinh, Thạch Trụ vội quay đầu, “Tiểu Bất Đinh……..”

Tiểu Bất Đinh rõ ràng đã ốm đi, đang bưng một chén thuốc vừa nấu xong đứng ngay cửa, ***g ngực nhỏ bé của nó liên tục phập phồng, đột nhiên, liền oa một tiếng khóc lên nói: “…….Huynh! Huynh tại sao bây giờ mới trở về a!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...