Cửu Mệnh Hoàng Tử Phi

Chương 7



Hung thủ là Giang di nương sao? Hại chết mẫu thân thì có lợi gì cho nàng ta? Nàng ta muốn cướp đồ cưới của mẫu thân sao?

Nhưng bọn họ đã cho phụ thân biết đồ cưới của mẫu thân cũng chẳng còn gì, chẳng lẽ Giang di nương không tin?

Nói đi cũng phải nói lại, mẫu thân vừa mất, thay phụ thân giữ đạo hiếu ở nhà rất có thể là Giang di nương? Nàng ta chịu bỏ cuộc sống ở kinh thành? Nàng ta không sợ những tiểu thiếp khác chiếm mất địa vị của nàng ta sao?

Nghĩ sâu thêm chút nữa, nếu như cả hai đời, chuyện mẫu thân tử vong đều có liên quan đến Giang di nương, tại sao nàng lại có thể ngăn ca ca bỏ mạng, lại không thể thay đổi được tử kiếp của mẫu thân? Sai ở chỗ nào đây, nàng đã bỏ qua điều gì? Hoặc là có chuyện gì đang lặng lẽ xảy ra, mà nàng lại hoàn toàn không biết?

“Mẫu thân đã quyết định ở lại Tấn Châu giữ đạo hiếu, cũng không định vào kinh, cùng nàng ta tranh đoạt sự sủng ái của trượng phu, ca ca càng không thể trở thành mối nguy hiểm của nàng ta, chúng ta đều đã nhượng bộ đến nước này rồi nàng ta còn muốn gì nữa?” Mặc dù Thi Mẫn không nhắc đến ai trong lời nói của mình, nhưng ai cũng có thể biết được là nàng đang nói đến người phương nào.

“Nha đầu, lý trí một chút, không có chứng cớ chỉ tội Giang di nương.” Sợ nàng hành sự lỗ mãng, Lăng Trí Thanh liền khuyên bảo.

Chỉ có thể là nàng ta, không phải là ai khác, hạ nhân trong viện đều đứng về phía con và nương, bọn họ đâu có lý nào mưu hại mẫu thân? Phụ thân đã biết đồ cưới không có ở đây, vậy ý đồ hại chết mẫu thân của nàng ta là gì? Có cái gì hấp dẫn hơn đồ cưới của mẫu thân ư?”

Thi Mẫn cân nhắc lại mọi chuyện, nhưng không cách nào ngăn cản bản thân rơi lệ, nàng nhớ tới khi mười bảy tuổi nàng chịu nhục như thế nào, nhớ tới những thứ chôn ở nơi sâu kín, u ám, bi thương nhất trong lòng, toàn thân nàng phát run khi sống lại làm người, chuyện đêm đó vẫn rõ ràng như cũ.

“Ngươi đang nói cái gì vậy? Là hồ đồ rồi sao?” Lòng bàn tay của Lăng Trí Thanh đặt lên trán của nàng, lo lắng nàng bị bệnh.

“Con vẫn luôn cảm động và biết ơn năm đó Mạc Hâm Mẫn cứu ca ca, con một lòng nghĩ, chỉ cần ca ca bình an lớn lên, con liền mặc kệ mọi chuyện, nhắm một mắt, mở một mắt, bỏ qua cho mẫu tử bọn họ. Mẫu thân nói ‘Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng’, con cũng muốn học giống nương, làm một cô nương tốt biết khoan dung, nhưng con buông tay, nàng ta vẫn không chịu buông, nàng ta là muốn diệt một nhà ba người”

Lăng Trí Thanh một tay giữ vai nàng, một tay nâng mặt nàng lên, buộc nàng nhìn thẳng mình.

“Nha đầu, đừng nói bậy, trấn định lại, cứ coi như con nghĩ ra người có tội là ai, cũng phải tìm được chứng cớ rồi hãy nói, hiện giờ phu nhân không còn, ta và Trang sư phụ đều là người ngoài, rất nhiều chuyện chúng ta không tiện tham gia, bộ dạng Phương Mẫn thế kia càng không thể nói chuyện, nó vừa mở miệng thì sẽ bị lộ tẩy, mà bà vú là người làm, ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có.

“Hiện tại chỉ có thể tranh thủ ở trước mặt Mạc đại nhân, chỉ có mình con, không cần biết chuyện hạ độc có phải là do Giang di nương làm hay không, quan trọng nhất bây giờ chính là con phải phấn chấn lại, mà không phải ngẩn người hay là tự hù dọa mình.”

Thi Mẫn đưa mắt, mờ mịt nhìn về phía sư phụ.

Tỉnh lại? Sau khi tỉnh lại thì sao? Có thể đi qua thiên sơn vạn thủy hay không, trút bỏ khí lực toàn thân, khi quay đầu lại phát hiện, bản thân không thể nào giãy thoát khỏi gông xiềng vận mệnh, thoát khỏi luân hồi?

Cuối cùng, chuyện gì nên xảy ra vẫn sẽ xảy ra, chung quy nàng vẫn phải sống một mình lẻ loi, từ mi Quan Âm vẫn bị hủy bởi dục vọng tham lam của người khác, lấy một tòa đền thờ không có chút ý nghĩa trinh tiết nào để nói về cuộc đời của nàng?

Chân mềm nhũn, nàng ngồi ngay đó, suy nghĩ trong đầu đều là hình ảnh cuối cùng của nàng, máu chảy lênh láng trên mặt đất.

“Nha đầu, không phải lo lắng, có sư phụ ở đây…”

Lăng Trí Thanh chẳng biết nói gì thêm, vậy mà, hắn nghe thấy trên ngọn cây có động tĩnh, nhảy lên từ mặt đất, huy động chưởng phong, hắn phi thân đánh úp về phía thiếu niên trên cây.

Thi Mẫn ngửa đầu theo bản năng, nhìn hai người trên cây bay cao bay thấp, ngươi một quyền, ta một chưởng, có qua có lại, động tác nhanh làm người a hoa mắt.

Nàng chỉ biết sư phụ có võ công, cũng không biết được võ công của hắn cao cường như vậy, thế nhưng võ công của tên thiếu niên mặc y phục trắng kia cũng không yếu, bây giờ hai người qua lại, hẳn là đang giằng co.

Hai người giao thủ chỉ một khắc, Lăng Trí Thanh cũng hiểu đối phương không có địch ý, trong nháy mắt, hắn tung người lui về phía sau, liên tiếp lùi mấy bước, chấp tay nói: “Vị công tử này, không biết nên xưng hô như thế nào?”

“Cũng chỉ là người xa lạ, cần gì để ý đến xưng hô, trừ phi… Các hạ thật bản lĩnh, nếu như nguyện ý đi theo ta, bản công tử sẽ tự cho ngươi biết tên họ.”

Giọng nói của hắn ôn hòa hiền hậu, nhìn tướng mạo chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, mặc dù trang phục trên người đơn giản, nhưng chất liệu thượng thừa, nhìn thấy là biết công tử nhà có gia thế bất phàm, chỉ là… Công tử này còn trẻ mà đã có võ nghệ như vậy, cũng làm cho người ta phải kính trọng. Lăng Trí Thanh thầm nghĩ.

Khi Lăng Trí Thanh quan sát thiếu niên, Thi Mẫn cũng nghe rõ lời của đối phương, hít sâu một hơi, nàng đứng lên, tạm thời đè nén kí ức thảm thiết ấy xuống.

Đầu tiên nàng kéo tay sư phụ, trên khuôn mặt quật cường nhưng cũng đầy tủi thân, nàng nhẹ nhàng lắc đầu với hắn, ý bảo hắn đừng đi cùng người khác, nàng cần sư phụ, rất cần.

Lăng Trí Thanh biết ý của nàng, tươi cười nhìn nàng, xao xao mái tóc đang tán loạn, nhỏ giọng nói: “Yên tâm, chỉ cần ngày nào con còn muốn học y, sư phụ vẫn sẽ ở bên cạnh con.”

Thi Mẫn dùng sức gật đầu, năm ngón tay đang cầm tay sư phụ trắng bệch, nàng nhìn về phía thiếu niên áo trắng như thị uy, giống như đang noi: sư phụ là của nàng, hắn sẽ không bỏ rơi nàng trong lúc này.

Thiếu niên vệt nước mắt nhìn khuôn mặt mèo của nàng, mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt cao ngạo nhìn về phía hắn mang theo vài phần khiêu khích, đáy lòng hắn khẽ rung.

Giống như có thể đọc được tâm tư của nàng, hắn khẽ đọng khóe miệng, lạnh lùng cười một tiếng, giọng điệu lãnh khốc, cào thành một vệt sẹo nơi đáy lòng của nàng.

Hắn nói: “Sư phụ ngươi có thể cho ngươi dựa vào cả đời, vĩnh viễn không rời ngươi? Gặp phải khó khăn, ngươi chỉ có thể khóc rống tùy hứng, làm người khác đồng tình với khốn cảnh của ngươi, rat ay cứu giúp?”

“Ngươi quá ngây thơ rồi, không ai có thể giúp ai cả đời, cũng không có ai phải trung thành cả đời với ngươi, trong trời đất này, người ngươi có khả năng lệ thuộc cũng chỉ có mình ngươi. Nếu không làm cho mình lớn mạnh, thử nghĩ xem, lần sau gặp phải khó khăn, chỗ vừa nãy ném đá xuống sơn cốc, có thể tự nén mình xuống đó.”

Nói xong, hắn khinh miệt liếc nhìn Thi Mẫn một cái, liền quay người đi xuống chân núi.

Làm sao lại có người làm người ta chán ghét như vậy? Đạp người khác đau đớn, bỏ đá xuống giếng mà lại vui vẻ như vậy?

Nàng mới không cần đồng tình của hắn, nàng có khóc rống tùy hứng cũng không phải chuyện của hắn, nàng có mở miệng yêu cầu hắn giúp một tay sao?

Nàng cầu xin hắn trung thành cả đời vói mình sao? Hừ, nàng muốn lệ thuộc vào ai liên quan gì đến hắn?

Mặc dù đáy lòng Thi Mẫn mắng như vậy, nhưng cũng không thể không đồng ý lời hắn nói là sự thật.

Nàng cho là tình trạng đã thay đổi, cho là mình không còn nhu nhược nữa, cho rằng nàng có thể đưa bản thân mình, ca ca và mẫu thân thoát a khỏi thảm cảnh, không ngờ, nguy cơ từ đầu đến cuối vẫn không có rời đi, nàng chỉ mới hưởng thụ một khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi, đã cho rằng đã thoát khỏi.

Xác thực, tùy hứng vô dụng, khóc rống cũng không giúp được gì, nàng chỉ có thể không ngừng làm bản thân lớn mạnh, cho đến khi không ai dám lấm lên đầu nàng mới thôi.

Khẽ cắn răng, nàng buông tay sư phụ, chạy nhanh đến phía trước, nàng vừa chạy vừa gọi theo bóng lưng của thiếu niên áo trắng, vừa giống như trút giận, vừa giống như tuyên thệ nói: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ làm bản thân trở lên mạnh mẽ, cho đến khi không ai có thể khi dễ ta! Lần sau gặp phải khó khăn, ta sẽ không tùy hứng khóc rống nữa, mà ngươi… Lần sau ngươi không cần trốn trên cây nhìn lén, nếu không ta sẽ ném ngươi xuống cốc. Còn nữa, ngươi là người đáng ghét nhất trên đời này.”

Thấy Thi Mẫn cuối cùng cũng khôi phục tinh thần và khí lực, Lăng Trí Thanh chỉ biết cười khổ. Mình khuyên thật lâu, lại không bằng mấy câu khích của thiếu niên kia, hắn, thật đúng là tính khí của Mạc nha đầu.

Thị lực của người luyện võ rất tốt, xa xa, hắn thấy bả vai của thiếu niên kia không ngừng run rẩy, đây là… Hắn đang cười?

Quay đầu lại, Thi Mẫn lần nữa kéo tay Lăng Trí Thanh, nói: “Sư phụ, chúng ta trở về thôi, một ngày nào đó con sẽ tìm ra chứng cớ, khiến Giang di nương trả giá thật lớn.”

Hắn rất muốn nói cho nàng biết, đừng chủ quan như vậy, chân tướng sẽ không biểu hiện ra bên người như vậy, nhưng thấy ý chí của nàng quay trở lại, nghĩ thầm, cứ như vậy đi, có một kẻ địch cũng tốt, còn hơn để nàng ăn năn hối hận cả đời.

“Được, chúng ta trở về đi thôi, Phương Mẫn thấy ngươi chạy đi, cực kì lo lắng.”

Mặc Lịch Thăng quyết định đợi sau khi tổ chức tốt hậu sự cho thê tử, lập tức trở về kinh.

Trong kinh đã có tin tức truyền tới, hoàng thượng định cho hắn chức vụ mới, phải nhanh chóng nhậm chức.

Mà Thi Mẫn tính toán trong lòng, mẫu thân mất, phụ thân lo ngại tiếng đàm tiếu chắc chắn dẫn bọn hắn trở lại kinh thành, mà theo tính tình Giang di nương, chắc chắn sẽ huyên náo, bắt phụ thân đưa nàng ta đi, không đoán sai, bọn họ sẽ cùng nhau hồi kinh, sau đó sẽ sai phái mấy di nương về với ông bà, thay trượng phu giữ đạo hiếu.

Nhưng Thi Mẫn và ca ca không muốn cùng đi, bọn họ có chuyện quan trọng hơn phải làm, thay vì đem tâm tư lãng phí vào việc đề phòng Giang di nương giở thủ đoạn, không bằng dùng để tính toán việc sau này.

Thi Mẫn cân nhắc qua, có vạch trần thân thế của Mạc Hâm Mẫn ra hay không, tạo thành hiềm khích giữa phụ thân và Giang di nương, thậm chí tách ra?

Nhưng nàng không nắm chắc, Mạc Hâm Mẫn có biết thân thế của mình hay không, coi như cảm kích, nhưng nếu hắn cùng với Giang di nương lên tiếng phủ nhận, dưới tình huống thiếu chứng cứ, nàng vạch trần trước mặt phụ thân, sẽ chỉ làm người nghĩ nàng vì đạt lợi ích bất chấp thủ đoạn.

Nàng không thể mạo hiểm như vậy, nàng và ca ca còn trẻ người non dạ, rất nhiều chuyện còn phải dựa vào phụ thân ra mặt, vì vậy bọn họ quyết định, đợi Giang di nương đến Trúc viện lần nữa sẽ mang làm to chuyện này lên.

Quả nhiên, còn chưa qua tuần đầu của mẫu thân, Giang di nương đã không nhịn được, chạy đến Trúc viện yêu cầu nàng và bà vú giao ra chìa khóa phòng kho, rõ ràng là tham tài sản của vợ cả, vẫn còn muốn giả vờ tốt bụng, nói là giúp bọn hắn mang đồ cưới của mẫu thân về kinh, chuẩn bị chu đáo cho đồ cưới của Thi Mẫn.

Thi Mẫn không hề gào thét, lập tức giao chìa khóa nhà kho ra, nhưng khi Giang di nương phát hiện một trăm hai mươi tám gánh đồ cưới của Hạ Uyển nương chỉ còn lại một chút bàn ghế mộc chẳng đáng bao nhiêu tiền, đáy lòng tham lam không che giấu được nữa, nàng ta tức giận, phẫn nộ, chỉ vào Thi Mẫn, ép buộc nàng giao đồ cưới đã giấu ra.

Thi Mẫn không nói gì, chỉ khóc, khóc đến tê tâm liệt phế, đứt từng khúc ruột, khóc đến nỗi bọn hạ nhân chịu không nổi, len lén chạy đến Tiền viện mời lão gia đến.

Giang Mị nương cực kỳ tức giận, vừa chỉ vào huynh muội bọn họ tức giận quát mắng, vừa nhìn cẩn thận Trúc viện từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, chỉ kém không có đào sâu ba thước, tìm kiếm tài vật.

Thi Mẫn ôm lấy ca ca, trên mặt toàn là sợ hãi đang nhìn nàng ta, vừa khóc, vừa cầu xin nàng ta lưu tình, Thi Mẫn giả bộ đáng thương, giả trang cẩn thận, nói rõ để cho bọn hạ nhân ngoài cửa thấy rõ ràng, Giang di nương hãm hại cô nhi quả nữ bọn họ như thế nào.

Mạc Phương Mẫn cúi đầu, liếc mắt nhìn trong ngực muội muội, đáy mắt thoáng qua một chút trong suốt, Giang di nương dĩ nhiên không tìm được, những thứ kia đang ở trên thân muội muội, hai người dò xét lẫn nhau, trong mắt đều là châm chọc và thù hận.

Sau khi Uyển nương qua đời,Lăng Sư phụ và Trang sư phụ ngay lập tức bị Giang di nương đuổi ra khỏi cửa chính Mạc phủ, hôm nay đang ở bên ngoài phủ, mỗi đêm đều ẩn vào Mạc phủ, gặp mặt hai huynh muội, ân cần dạy bảo bọn họ, chữ nhẫn trên đầu thanh dao, tuy khó chịu đựng, nhưng có mục đích nhẫn nhịn, có thể thay mình tạo nên cơ hội .

Bọn họ nghe theo lời của sư phụ nói, cẩn thận khắp nơi, bị ủy khuất gì cũng trầm mặc không nói , Giang di nương cố ý khiêu khích, bọn họ vẫn ngoan ngoãn vâng lời. Hai huynh muội càng như vậy, càng làm phụ thân đau lòng áy náy.

Ngay cả chăn Giang Mị nương cũng mở ra, vẫn tìm không ra nửa phần đồ cưới , nàng ta lật bàn trang điểm của Uyển nương ra, cũng chẳng có gì bên trong, chỉ có mấy cây trâm hay dùng.

Nàng ta không tin, trong mấy năm ngắn ngủi nữ nhân kia sao có thể tiêu xài hết hết chỗ đồ cưới, coi như mỗi tháng nàng phát gạo cứu dân, coi như nàng sử dụng dược liệu tốt để phụng dưỡng công công, bà bà và một nhi tử ngu ngốc, cũng không thể không lưu lại chút bạc nào, Hạ Uyển nương là người dịu dàng hiền hậu, còn là một người hiểu chuyện, nàng sao có thể không mưu tính cho tương lai của nhi tử ngu ngốc?

Hạ Uyển nương càng làm như vậy, nàng ta càng không tin, tiền nhất định vẫn còn, chỉ là giấu ở góc nào đó mà nàng không biết mà thôi.

Bà vú quỳ rạp dưới đất khóc, "Giang di nương, van cầu ngài đừng như vậy, thi cốt phu nhân còn chưa lạnh, ngài hù dọa hài tử của nàng như vậy, phu nhân sẽ đau lòng ....!”

Không tìm được đồ, Giang Mị nương tức giận ngừng tìm kiếm, nghe bà vú kêu gào như vậy, không nhịn được đánh vào ngực bà ta một cái, "Lão xướng phụ hạ tiện nhà ngươi, nói! Tiền được giấu ở nơi nào? Không phải là ngươi thấy chủ tử còn bé, liền nuốt tất cả tiền tài của chủ tử."

Thấy bà vú bị đạp vào tường, Thi Mẫn giận đến toàn thân phát run, Mạc Phương Mẫn lo lắng nàng mất khống chế, vội vàng cầm tay của nàng, dắt nàng chạy đến bên cạnh bà vú, một trái một phải quỳ xuống ôm lấy bà vú, cùng nhau khóc lớn.

"Giang di nương, ngài tạm tha cho hai hài tử này đi, Nhị thiếu gia ngu ngốc, Nhị cô nương còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, người hãy giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho bọn họ. . . . . ." Bà vú than thở khóc lóc, khóc đến thê thảm muốn chết.

"Ta bỏ qua cho bọn họ, ai bỏ qua ta? Người tới, cầm vài cái cuốc tới đây, đào Trúc viện lên cho ta, ta không tin không tìm được."

Nàng ta thật sự muốn đào đất? Đáy mắt Thi Mẫn thoáng qua tia tàn khốc. Nữ nhân này điên rồi, chỉ là. . . . . . Náo càng lớn càng tốt, tốt nhất truyền khắp quê nhà hương trấn, làm cho mọi người đều biết được, Giang Mị nương là một mụ đàn bà chanh chua như thế nào.

"Ngươi đang làm cái gì?” Là Mạc Lịch Thăng bị hạ nhân mời đến, vừa vào nhà liền nhìn thấy cả phòng xốc xếch, cùng với một già hai trẻ nằm trên mặt đất, khóc đến thở không ra hơi, liền tràn đầy tức giận.
Chương trước Chương tiếp
Loading...