Cứu Vớt Vai Ác Kia

Chương 35: Vương Phi Của Vương Gia Tàn Bạo 2



Nhớ tới sự phân chia kỳ quái giữa nam nhân và ca nhi ở thế giới này, Lâm Uyên cảm thấy hứng thú, từ chỗ bao bọc chặt chẽ dưới hạ thân rời ra, ngồi dậy, mở hai chân Tễ Nguyệt ra, cẩn thận kiểm tra, muốn nhìn xem rốt cuộc có chỗ nào khác nhau.

Tễ Nguyệt đáng thương vừa rồi bị giày vò mơ mơ màng màng, cả người mơ màng sắp ngủ, nhưng lại vì không biết Lâm Uyên lúc nào sẽ lại đỉnh vài cái, tâm thần vốn đã không thể an ổn đi vào giấc ngủ. Lâm Uyên lại có động tác như vậy, bị dọa giật mình, hoàn toàn tỉnh ngủ.

Hai tay Tễ Nguyệt bất giác nắm chặt chăn dưới thân, cơ bắp hai chân khẽ run, cố gắng khắc chế ý nghĩ muốn khép chân của mình lại, đỏ mặt nghiêng sang một bên, lông mi nhút nhát không ngừng lay động, chịu đựng ánh mắt nóng rực đang nhìn chăm chú hạ thân y.

Lâm Uyên từng tấc từng tấc nhìn nửa ngày, còn đưa tay sờ qua một lần, ngay cả bên trong cũng kiểm tra, cũng không phát hiện có chỗ nào không giống, trong lòng còn quỷ dị mất mát một chút. Lâm Uyên làm xong những thứ này, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy thần tình Tễ Nguyệt giống như một con thỏ nhỏ run run rẩy rẩy, ngay cả động cũng không dám động, loại bộ dáng đáng thương này chọc cười Lâm Uyên.

Thế giới trước một Tễ Nguyệt trong mắt không chứa được nửa hạt cát, thịnh khí lăng nhân, sẽ lạnh mặt áp chế tay hắn ngồi trên người hắn, mà hiện tại, vẻ mặt e lệ, ngay cả động cũng không dám động, mặc cho hắn đùa bỡn, loại tương phản rõ ràng này làm cho trong lòng Lâm Uyên vô cớ sảng khoái một chút.

Lâm Uyên vỗ vỗ mông Tễ Nguyệt, "Ngồi lên, tự mình động."

Tễ Nguyệt thanh âm run rẩy nhỏ giọng nói: "Vương gia" trong thanh âm khó có thể phát hiện có một ít cầu xin, trong mắt tràn đầy thủy quang, cắn môi muốn kéo hai chân vô lực ngồi dậy.

Lâm Uyên dang tay ôm người, nằm vào trong chăn, "Dọa ngươi thôi, đêm nay không cần, mau ngủ đi."

Tễ Nguyệt tâm thần buông lỏng, hôm nay mệt mỏi một ngày, buổi tối lại bị Lâm Uyên giày vò lâu như vậy, y đã sớm kiên trì không được, nếu Lâm Uyên lại muốn một lần nữa, y thật sự sẽ bị làm ngất xỉu.

Ngày hôm sau Tễ Nguyệt bị đói tỉnh, nhớ tới tối hôm qua y đã thành thân, mạnh mẽ mở mắt, trên giường chỉ còn lại một mình y, trên người sạch sẽ sảng khoái, là Vương gia thanh lý cho y, hay là để tiểu thị hầu giúp y lau chùi? Nghĩ cũng biết, Vương gia thân phận tôn quý, kim chi ngọc diệp, làm sao có thể lau chùi cho y.

Tễ Nguyệt tối hôm qua vốn định cùng Lâm Uyên thẳng thắn, nói rõ thân phận của y, nhưng còn chưa đợi y mở miệng, Vương gia đã... Y đã cùng Vương gia viên phòng, Tễ Nguyệt cũng không dám nhắc lại chuyện này nữa. Trước khi sự việc này xảy ra, nếu y thẳng thắn, còn có thể cầu ân điển cùng tha thứ, nhưng nếu sau đó lại thẳng thắn, liền thành cố ý lừa gạt, khó bảo đảm Vương gia sẽ không tức giận. Hơn nữa, y, y muốn làm Vương phi của Vương gia, thời gian ngắn cũng không sao, cho dù là thay thế Tễ Dao.

Tễ Nguyệt thân thể đều hư thoát, miễn cưỡng mặc quần áo vào, tiếng gõ cửa liền truyền đến, "Vương phi, ngài dậy rồi sao?"

"Vào đi."

Một tiểu thị hầu bưng chậu nước đi vào, phía sau còn có mấy người, trong tay cầm các loại dụng cụ.

"Vương phi, nô gọi là Xuân Cầm, hầu hạ cuộc sống sinh hoạt của Vương phi."

Tễ Nguyệt lúc rửa mặt ánh mắt không tự chủ được nhìn chung quanh, trong mắt mang theo chút mất mát.

Xuân Cầm săn sóc chu đáo, chủ động trả lời: "Vương gia lên triều còn chưa trở về, trước khi đi phân phó nô nhất định phải chiếu cố tốt Vương phi."

Tễ Nguyệt ngồi trên ghế, trên bàn liền lục tục dâng cháo cùng đồ ăn. Tễ Nguyệt không động đũa, hỏi Xuân Cầm ở bên cạnh, "Vương gia khi nào ăn?"

"Vương gia dặn dò Vương phi tỉnh dậy thì ăn trước, không cần chờ Vương gia."

Nửa chén cháo xuống bụng, Tễ Nguyệt cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái một chút, thân thể khôi phục chút khí lực, nhưng vẫn có chút mơ màng, cảm thấy đầu có chút nặng.

Tễ Nguyệt nhìn tiểu thị hầu bưng chén thuốc đi về phía y, trong lòng vừa dâng lên chút vui sướng liền càng ngày càng trầm.

"Vương phi, Vương gia sợ ngươi cảm thấy đắng, còn cố ý phân phó chuẩn bị mứt quả."

Tễ Nguyệt rũ mắt xuống, trong mắt có chút chua xót, thuốc sau ngày thừa hoan ngoại trừ canh tránh thai còn có thể là cái gì? Tiểu thị hầu bên cạnh cúi đầu cung kính chờ y uống xong, nếu y không uống, chỉ sợ bước tiếp theo chính là rót y đi.

Ngoài cửa truyền đến tiếng thỉnh an, ánh mắt Tễ Nguyệt sáng ngời, liền nhìn về phía cửa, chỉ chốc lát sau Lâm Uyên liền cất bước tiến vào. Tễ Nguyệt theo bản năng nhìn Lâm Uyên, trong lòng hy vọng Lâm Uyên vì y làm chủ, hồn nhiên quên mất chuyện là ai phân phó, Lâm Uyên mới là đầu sỏ gây tội.

"Có chuyện gì vậy? Sợ đắng?" Lâm Uyên ngồi bên cạnh Tễ Nguyệt, ôm lấy thắt lưng Tễ Nguyệt.

Tễ Nguyệt mẫn cảm từ trong đó nghe ra một tia sủng nịch, to gan nói: "Sợ." Cho nên y có thể không uống hay không?

Lâm Uyên nhìn ra ý tứ của Tễ Nguyệt, nhéo nhéo mặt Tễ Nguyệt, "Không được, thừa dịp còn nóng mau uống đi."

Thuốc rất đắng, cái loại đắng chát này lan tràn vào trong lòng y.

Lâm Uyên lau nước mắt trên khóe mắt Tễ Nguyệt, "Đắng như vậy sao?" Sau đó môi tiến lại gần, trong ngoài nếm thử một chút mùi thuốc còn sót lại trong miệng Tễ Nguyệt. Ừm, cũng không quá đắng. Xem ra thành ca nhi vẫn có khác biệt, trở thành túi khóc nhỏ yếu đuối.

"Ngươi có chút sốt, uống thuốc xong liền ngủ thêm một chút."

Tễ Nguyệt trong lòng có chút không nỡ để Lâm Uyên rời đi, "Ta hầu hạ Vương gia."

Lâm Uyên không nhịn được cười một chút, "Không cần ngươi hầu hạ, hạ nhân nhiều lắm, mau nghỉ ngơi đi." Quả nhiên, cho dù biến thành ca nhi, cũng vẫn là tiểu tức phụ của hắn, nháo muốn hầu hạ hắn.

Căn phòng Tễ Nguyệt rộng rãi thoáng khí, đồ trang trí bên trong thoạt nhìn giá trị không nhỏ, tinh xảo tuyệt luân, y ngủ trên giường, không biết là làm từ gỗ gì, tản ra mùi thơm nhàn nhạt, thật vất vả mới có thể gặp Vương gia một lần, sau này còn không biết khi nào mới có thể gặp lại hắn. Không biết viện tử Vương gia cách y xa không? Bình thường hắn có thể qua xem y không?

Tuy rằng Vương gia không muốn để cho y sinh con, bất quá thoạt nhìn cũng không chán ghét y, có lẽ chỉ là không muốn lưu lại một hài tử có huyết mạch Tễ gia.

Tễ Nguyệt ngủ thiếp đi trong suy nghĩ lung tung.

Lâm Uyên ở trong thư phòng cách vách, rất nhanh liền nắm giữ thế cục hiện tại. Thái tử Lâm Dục hiện tại mới mười sáu tuổi, cùng tuổi với Tễ Dao, cũng đã đến tuổi đại hôn lập phi. Lâm Uyên hiện tại hai mươi sáu, cũng khó trách Tễ Dao gọi hắn là lão nam nhân. Nam tử bình thường đến tuổi này, hài tử đều có mấy đứa. Tễ Nguyệt lớn hơn Tễ Dao hai tuổi, người bình thường đã sớm đính hôn thành thân, chỉ là Tễ Nguyệt vẫn luôn không được chú ý, kế thất chính phu của Thừa tướng tâm tư cũng không ở trên người Tễ Nguyệt, cũng không quan tâm đến hôn sự của y, cho nên Tễ Nguyệt liền thành ca nhi lớn tuổi, bị bỏ quên trong thiên viện Tễ phủ. Thẳng đến chuyện gả thay, mới được nhớ tới, đưa lên hỉ kiệu của hắn.

Hoàng đế nằm bệnh trên giường cũng chính là Đại hoàng huynh của hắn, lúc còn khỏa mạnh vẫn sẽ vạn phần kiêng kỵ hắn, hiện tại, đổi thành một tiểu hài tử chưa đủ lông đủ cánh, càng phải nhìn sắc mặt hắn sinh hoạt.

Lâm Uyên không có hứng thú đối phó với đối thủ nhỏ yếu như vậy, thế nhưng Lâm Dục luôn là bộ dáng hắn sẽ hại hắn ta, ngoại mặt cung kính ngưỡng mộ hắn, sau lưng lại lén lút vạn phần đề phòng hắn. Lâm Uyên vui vẻ nhìn bộ dáng vọng tưởng bị hại, mỗi ngày hoảng sợ không chịu nổi của Lâm Dục.

Sáng nay hắn chỉ hỏi thêm một câu, "Thái tử nghĩ sao?" Lâm Dục đã sợ tới mức, vội vàng nói mình ngu dốt. Sau khi hạ triều liền triệu tập mưu sĩ của hắn ta, đến bây giờ vẫn chưa ra khỏi cửa. Còn dám làm Tễ Nguyệt thích, hừ!

Trong vòng một ngày lại nhìn thấy Lâm Uyên, biểu tình Tễ Nguyệt tuy rằng vẫn là bộ dáng quạnh quẽ đạm nhiên, nhưng trong mắt lại tràn đầy kinh hỉ. Lâm Uyên vừa nhìn thấy Tễ Nguyệt tâm tình liền dễ dàng trở nên tốt hơn, nhìn thấy bộ dáng này của Tễ Nguyệt, trong mắt có ý cười.

Tễ Nguyệt tuy rằng cao hứng, nhưng theo cơm nước xong Lâm Uyên cũng không có ý rời đi, trong lòng lại có chút rối rắm, tuy rằng y rất muốn thị tẩm, nhưng mông y còn đau. Vạn nhất lần này không làm cho Vương gia tận hứng, sau này hắn không thích thì làm sao bây giờ?

Lâm Uyên nhìn bộ dáng Tễ Nguyệt cau mày rối rắm cảm thấy thú vị, tiểu tức phụ của hắn hình như rất thích đắm chìm trong thế giới riêng của mình, biểu tình sinh động cũng sẽ theo đó biểu hiện ra, chính mình lại không biết, còn tưởng rằng mặt mình không chút thay đổi. Người trước trên mặt luôn là một bộ thanh lãnh cao ngạo, không dính bụi trần. Bất quá càng như vậy Lâm Uyên càng muốn làm cho trên mặt y nhiễm tình dục.

Buổi tối Lâm Uyên vốn định thành thật ôm Tễ Nguyệt ngủ, nhưng hắn đánh giá thấp thân thể mới nếm thử tình dục, hơn nữa Tễ Nguyệt còn không thành thật, tự cho là không dấu vết chui vào trong ngực hắn, vì thế thứ vừa nóng vừa cứng liền đặt ở trên thắt lưng Tễ Nguyệt.

Lâm Uyên ôm Tễ Nguyệt cứng ngắc trong ngực, ở bên tai y thì thầm, "Ngươi chọc ra lửa, nên giải quyết như thế nào?"

"Tùy, tùy Vương gia xử trí."

Lâm Uyên cởi quần ngủ của Tễ Nguyệt ra, cởi đến đầu gối, cũng siết chặt chân Tễ Nguyệt.

Lần này Tễ Nguyệt không chỉ đau mông, gốc đùi giữa hai chân cũng bị ma sát đỏ.

Tễ Nguyệt trước khi đi ngủ còn nhiều lần nhắc nhở mình, nhất định phải dậy sớm hầu hạ Vương gia, nhưng y lại ngủ đến sáng sớm, mặt trời ngoài cửa sổ đều sáng chói mắt. Tiểu thị hầu cũng giống như ngày hôm qua, bưng tới một chén thuốc, Tễ Nguyệt gạt mắt lại, "Không cần, tối hôm qua không có thị tẩm, bưng xuống đi." Cho dù Vương gia biết, cũng sẽ không trách tội y.

Thu Thư sửng sốt một chút, giống như các tiểu thị hầu khác trong phòng, bởi vì nghe được từ trong miệng Tễ Nguyệt nói chuyện thị tẩm mà đỏ mặt. "Vương phi, đây là Vương gia cố ý dặn dò cho ngài bồi bổ thân thể. Thái y nói lá lách và dạ dày ngài suy yếu, thân thể hư dược lại có chút sốt, mới cần uống những loại canh này. Qua hai ngày thái y chế tạo xong thuốc dưỡng sinh, sẽ không có đắng như vậy."

Tễ Nguyệt cẩn thận hỏi: "Thuốc hôm qua cũng là bổ thân thể?"

"Hôm qua là thuốc hạ sốt."

Tễ Nguyệt mặt đỏ lên, động phòng ngày đầu tiên thị tẩm, liền phát sốt, trách không được Vương gia muốn chế dược dưỡng sinh cho y, thân thể y thật sự là quá kém. "Mau bưng thuốc tới, đừng để lạnh." Tễ Nguyệt uống hết một hơi, cũng không cảm thấy thuốc có bao nhiêu đắng, ngược lại mang theo một chút ngọt ngào, ở trong lòng y thật lâu không tan.

Tễ Nguyệt ăn cơm xong liền dạo quanh vương phủ, Xuân Cầm đi theo phía sau y, cẩn thận giới thiệu cảnh sắc các nơi cho y. Xuân Cầm và Thu Thư đều là tiểu thị hầu nhất đẳng bên cạnh Lâm Uyên, hiện tại đều giao cho Tễ Nguyệt hầu hạ bên cạnh y.

Mà bên Lâm Uyên, Lâm Uyên cau mày từ trên xuống dưới, tỉ mỉ nhìn Lâm Dục vài lần, sắc mặt non nớt, mặt quá trắng, cánh tay chân quá nhỏ, thoạt nhìn không đáng tin cậy, bộ dạng đẹp trai có ích lợi gì, không phải là một người đàn ông có thể đảm đương trọng trách. Bị hắn nhìn vài lần liền run rẩy, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng hắn. Loại nam nhân này, không phải là một tiểu bạch kiểm sao? Ngay cả sợi tóc cũng không thể so sánh với hắn.

Lâm Uyên hài lòng xoay người chuẩn bị rời đi, Lâm Dục thở phào nhẹ nhõm, còn chưa thở ra, chỉ thấy người kia bỗng nhiên xoay người, trừng mắt nhìn hắn ta, chân Lâm Dục mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất.

Tiểu bạch kiểm! Tễ Nguyệt không phải là thích tiểu bạch kiểm sao? Còn thích tự mình ngồi ở trên đó tùy tâm sở dục động.
Chương trước Chương tiếp
Loading...