Đã Có Anh Trong Nỗi Nhớ Của Em Chưa?

Chương 32



Kỳ thi học kỳ buộc tôi phải đề ra những kế hoạch học tập từng môn rõ ràng. Không có điều kiện học gia sư như các bạn trong lớp nên tôi đăng ký lớp học thêm của thầy cô trong trường, thường là những giáo viên dạy lớp chọn I, II mở ra tạo điều kiện cho học sinh lớp khác. Anh Văn của thầy Ivan và cô Hà My cũng có lớp nhưng tôi chỉ dám tham gia vào lớp tiếng Anh cơ bản của giáo viên lớp khác. Sáng học chính khóa, chiều bốn buổi học thêm, tối tự luyện thành ra mệt bơ phờ, chả còn thời gian nghĩ mông lung. Mẹ nói học lớp mười hai còn phải thức đêm để cày nữa nên rèn luyện từ sớm. Hic hic.

Có tiếng chuông điện thoại, tôi rón rén mở ra kiểm tra, bà nội vốn khó ngủ, lẽ nào tổng đài hỏi thăm vào giờ này.

“Lâm Anh có bài nào khó hiểu không?”

Đó là tin nhắn của Phong.

Nhìn trở lại cuốn vở trên bàn, bài tập về dòng điện trong đề ôn tốn nhiều thời gian quá, tôi nghĩ mãi chưa biết mình sai chỗ nào, tính đi tính lại toàn ra âm. Phong từng dặn không hiểu chỗ nào sẽ giải đáp giúp, cậu ấy muốn thực hiện lời hứa trong khoảng thời gian ít ỏi còn lại ư?

Nên tôi nhắn rằng mình đã ôm chăn ngủ.

Phong đi rồi, ai sẽ giảng bài cho tôi tiếp đây? Là vì tôi sợ sẽ phụ thuộc vào cậu ấy.

*

Chúng tôi thi thể dục đầu tiên trước khi được nghỉ để tập trung ôn những môn còn lại. Cả khối thi chung nên vần A xem ra có lợi, thi sớm về sớm, sắp xếp theo họ nên Phong trước tôi.

Hình thức thi chạy bền, nam bốn vòng, nữ hai vòng quanh trường. Hichic. Những bạn thi đầu chạy về mặt cắt không còn giọt máu khiến tôi bủn rủn hết chân tay. Vấn đề quan trọng là tôi không biết chạy thế nào, cố hết sức lúc đầu thì không lết về được, mà chạy thong dong thì quá thời gian quy định.

“Tiếc nhỉ, không chạy giúp cậu được.”

Nếu có bạn chạy trước ngoài đường thi, điều chỉnh tốc độ phù hợp để lũ con gái theo thì chúng tôi vượt qua sẽ dễ dàng hơn, thầy cô không cấm việc này, miễn sao không ảnh hưởng đến phần thi của bạn khác. Lượt thi của tôi liền ngay sau nên Phong muốn giúp cũng không thể.

“Tớ chạy đuổi theo các bạn nữ trong nhóm là ổn ấy mà.”

Phong được mấy bạn nữ trong lớp đặt hàng, ngoài ra còn chạy trước giúp Mai Mít nữa. Tôi khởi động chân tay trong trạng thái run như cầy sấy.

“Tớ sẽ đợi cậu ở đích!”

Chạy quanh trường thì cậu đứng ở đích là hiển nhiên rồi, chúng tôi đập tay chúc nhau may mắn. Phong về vị trí xuất phát, chân dài thế kia bốn vòng chỉ bằng ba vòng rưỡi của người khác.

Khi đứng xếp hàng chờ đến lượt, mấy bạn nữ truyền bí kíp chạy bền tôi mới vỡ lẽ:

“Cần phải đặt mục tiêu cho đích đến mới mong chạy được. Tao ước Sơn Tùng M-TP đứng đó cầm khăn lau mồ hôi cho tao.”

“Ngọc Trinh được không mấy bà?”

“Công Phượng là của tao.”

“Mỡ đấy mà húp! Tao chỉ ước bạn Đức lớp B3 thôi.”

Có ngồi cạnh mới hay cậu Đức đó không được như lời đồn thổi của thiên hạ.

“Không, lý tưởng nhất phải là Vũ. Chơi đẹp, manly, lại đang độc thân.”

“Sao bằng Phong lớp này được, học giỏi, hát hay, dễ gần, tốt bụng nữa. Hơ hớ…”

Họ động viên nhau và nhìn tôi.

“À… tớ mong là… chạy xong… còn đi ăn sáng.”

Tôi đáp rồi cắm mặt xuống đất. Phong đã chạy sang vòng hai, cậu ấy có đặt ra cái đích của mình không?

Vòng chạy thứ hai Phong chậm hẳn so với các bạn, thậm chí còn nhìn tôi cười khi qua vạch xuất phát. Cậu ấy bình tĩnh thế là cùng. Vậy mà sang vòng ba đã theo kịp đồng bọn. Đến lượt cuối cùng, lớp nào có bạn nam đang thi thì cổ vũ ra trò. Còn khoảng ba mươi mét Phong vượt lên đuổi theo bạn dẫn đầu, nhưng không được vì bạn kia có sức mạnh nội lực, con nhà nòi mà. Phong về hai nhưng nằm trong khoảng thời gian A+ nên cùng được điểm tối đa.

Chưa kịp thơm lây thì thầy đã gọi tên, tôi đứng vị trí thứ tư trong tốp năm người chạy.

“Xuất phát!”

Những bước đầu tiên tôi gần như đi bộ, được một đoạn thì nhận ra mình bỏ xa các bạn quá, sau đó tăng tốc thì xuống sức. Cứ đà này tôi chỉ chạy được một vòng mất. Không có cái dại nào bằng cái dại này.

Có tiếng rú ầm phía sau, trời ạ, lẽ nào có người được một vòng rồi ư? Tôi còn chưa được một phần tư tổng đường chạy. Tiếng chân ngày một gần hơn, các bạn nam chạy nhanh quá đáng. Nhưng không, là tiếng bước chân của Vũ.

“Gắng lên!”

Vũ giảm tốc độ và chạy trước tôi hai mét. Quẹo trái, tôi đã nhìn thấy các bạn khác ở phía xa. Cậu thi ca hai, đâu cần đến trường sớm như thế? Cứ bám theo cậu, nhịp nhàng, hai lần quẹo trái nữa tôi nhập hội. Rồi các bạn nữ đều chạy theo Vũ, như cách nói dân gian là “núp bóng quan lớn”.

Tất cả họ đều tới đích, trừ tôi, không thể thở ra hơi nữa. Trong lúc ấy tôi nghĩ tới mục tiêu cái đích.

Đích của tôi là…

Tuyệt vời! Khi một bạn nam chạm vạch vòng bốn là lúc tôi kết thúc đường chạy. Tôi ngồi phịch xuống ôm đất luôn khi nghe điểm.

“Sáu.”

Cộng với điểm trong kỳ là trên 6,5. Cuộc đời nở hoa rồi.

“Chạy tiếp, không được dừng đột ngột.”

Chịu thôi, dù biết phải vận động cho hồi tĩnh nhưng tôi không thể, giờ một con kiến muốn giết thì hoàn toàn kết liễu được con bé lười vận động này.

Vũ xốc tôi lên kéo đi, hai chân mỏi nhừ cứ thế bước như người đi mượn. Hai phút cậu mới thả ra cho muốn làm gì thì làm, tôi ngồi luôn lên ghế đá, ôm cây thở lấy thở để. Vũ tiến về phía các bạn trong lớp.

“Cảm… ơn… Vũ... Cảm ơn cậu!”

Vừa nói vừa thở, tôi nói đến hai lần nhưng chẳng rõ cậu có nghe thấy. Phong đứng gần đó, trông thấy tôi nhìn bèn quay đi, nãy còn hẹn nhau đi ăn bánh mỳ pa-tê.

Mũi giầy của Vũ quay lại, dừng ngay trước chân tôi. Cậu từ từ ngồi xuống, nếu không lau nước mắt cho thì tôi chẳng biết nó đã rơi từ khi nào. Ngón tay rụt rè áp lên khóe mi tôi.

Cậu ấy khẽ nhếch khóe môi, khó lòng bắt được nụ cười ấy.

“Tôi không xóa được bạn,... tôi… không thể!”

Vũ ngồi luôn xuống đất, nhìn tôi bằng vẻ thận trọng như lo sợ sẽ không được nói tiếp. Cậu lấy trong túi áo khoác chiếc vòng da, nhẹ nhàng nắm cổ tay tôi.

Bàn tay rất ấm.

Tôi khẽ rụt lại nhưng bị siết chặt, Vũ đeo nó lên nhưng bị rộng. Đó là món quà cậu ấy đòi được tặng cơ mà…

“Bạn lạnh lùng thật đấy. Tôi cứ nghĩ... đã đủ để tôi có được một vị trí trong bạn. Vậy mà bạn chẳng bận tâm đến tôi.”

Dấu ba chấm ấy chính là quãng thời gian giữa tôi và Vũ.

“Tớ...”

Tôi vẫn còn bất ngờ trước sự xuất hiện của cậu, không thể hình dung rằng Vũ sẽ chủ động bắt chuyện như thế này.

“Lâm Anh ngốc lắm, thằng Phong được cấp học bổng nhưng nó có quyền từ chối.”

Thì ra Vũ muốn tôi không khóc nữa.

“Và nó đã làm điều đó.”

Cậu khẽ thở một hơi dài, nhìn xuống những viên gạch lát sân trường.

“…”

“Chắc rồi mẹ nó sẽ nhờ Lâm Anh thuyết phục... nhưng thời gian và khoảng cách chẳng thay đổi được bạn đâu nhỉ?!”

Đôi mắt cậu rất buồn, như có sự tuyệt vọng trong ấy.

“…”

“Thế nhé, tôi đi đây!”

Vũ buộc lại dây giày để đứng lên, nói lời xa lạ quá, tôi thấy lòng bất an. Những bước chân của Vũ chậm rãi, cứ vậy xa dần dần. Dù không phải người mua chiếc vòng nhưng chính tôi là người thắt nút trên cổ tay Vũ.

“Sao trả lại cho tớ?”

Vũ đứng lại.

“Nhớ nhé, tôi đã từng đeo nó.”

Cảm xúc trong tôi hỗn loạn kể từ khoảnh khắc đó.
Chương trước Chương tiếp
Loading...