Đa Danh Chi Hậu

Chương 32



Cố Tịch Hy mím môi, khẽ thoát khỏi vòng tay của hắn, trong ánh mắt lộ rõ những tia sợ hãi.

Nhưng Hoàng Phủ Minh Phong lại làm như không thấy, sau khi thấy nàng đã an toàn leo xuống từ cửa sổ thì cũng thu tay về, chắp hai tay sau lưng.

"Điện hạ... Có muốn dùng trà không?"

Hắn lắc đầu:

"Không cần, đã khuya rồi. Nghỉ ngơi thôi."

Trong lòng Cố Tịch Hy thầm nghĩ, nếu đã biết khuya sao hắn còn đến đây?

Vốn dĩ đã không ngủ ngon giấc được, có Hoàng Phủ Minh Phong nằm bên cạnh nàng lại càng khổ sở.

Nhưng mà... mùi của Long Diên hương phảng phất trên người hắn, đúng là rất dễ chịu. Cố Tịch Hy âm thầm nghi hoặc, lần trước là hắn tại sao lại đổi sang đốt Sầm Lạc hương, hại nàng suýt thì ngất xỉu.

Nàng căng thẳng thần kinh một hồi, kết quả lại thành mệt mỏi, bị mùi hương trên người hắn ru vào giấc ngủ. Cũng không tính là sâu, ngược lại có hơi chập chờn, khó chịu.

Vẫn là những giấc mơ theo kiểu quấy nhiễu, không rõ ràng, chốc chốc lại vỡ vụn ra.

Đột nhiên, từ trong màn sương đục ngầu màu sữa kia, lại xuất hiện bóng dáng Hoàng Phủ Minh Phong. Dung mạo hắn ngày một rõ ràng, một thân cung trang cao quý, giọng nói âm vang bên tai:

"Thật ra, nàng là ai?"

Cố Tịch Hy sợ hãi tới mức liên tục lùi sâu, liên tục lắc đầu, hận không thể khiến bản thân mình tan biến.

Nàng là ai?

Là một nữ nhân lưu lạc...

Hoàng Phủ Minh Phong nhìn nữ nhân nằm cạnh đang run rẩy mà ra sức lắc đầu, như thể bị giấc mơ tra tấn, hành hạ.

Miệng nàng phát ra vài âm thanh khe khẽ, lại không thể xâu chuỗi thành một từ nào hoàn chỉnh.

Hoàng Phủ Minh Phong cũng không nghe ra được điều mà mình muốn nghe.

Ánh mắt rơi trên người nàng, vừa sâu, vừa kỳ lạ.

**

Sáng ra, khi Cố Tịch Hy đang giúp Hoàng Phủ Minh Phong mặc y phục chuẩn bị thượng triều, bàn tay nàng vẫn còn đặt trên mảnh ngọc bội, chưa đeo lên hoàn chỉnh cho hắn, Tiểu Chu Tử đã vào bẩm báo:

"Thái tử điện hạ, cung nữ Cát Tường của Bảo lương đệ xin cầu kiến."

Cố Tịch Hy khẽ nhíu mày, song tay vẫn chuyên chú làm công việc của mình. Hoàng Phủ Minh Phong không nhìn, chỉ buông lời:

"Chuyện gì?"

Tiểu Chu Tử cũng không muốn để cung nữ kia vào đây, tự mình trình tâu:

"Hồi điện hạ, Bảo lương đệ nói bản thân có chút không khỏe, giờ cơm trưa có thể mời điện hạ tới điện Túc Dữ, muốn hưởng một ít phúc khí."

Cố Tịch Hy âm thầm hít sâu một hơi, có chút giễu cợt. Người tự xưng khỏe mạnh trước mặt nàng, trước mặt Hoàng Phủ Minh Phong cũng có thể yếu đuối ra như vậy.

Nhờ thiên tử tương lai xông chút hỷ khí, cũng là chuyện bình thường trong cung.

Hoàng Phủ Minh Phong không đáp, nhưng cái gật đầu của hắn đã thay lời đồng ý.

Cố Tịch Hy cũng không bình phẩm gì, sau khi đeo ngọc bội, vuốt nếp gấp đàng hoàng giúp hắn thì kính cẩn hành lễ cung tiễn.

Hắn miễn lễ, lại như rất thuận miệng mà nói với nàng:

"Trưa nay thái tử phi cùng sang Túc Dữ điện đi."

Nàng vâng một tiếng, không hy vọng bản thân biến thành ngọn đèn quá sáng quấy nhiễu bọn họ. Dù sao một màn thân mật kia của hai người hôm biết Bảo Quân Hoa có thai, nàng biết là bản thân vô lý, song thành thật vẫn là trong lòng không thoải mái.

Thực chất thì chẳng có nữ nhân nào vui vẻ khi trông thấy phu quân mình tình chàng ý thiếp với nữ nhân khác, chỉ là một bức mành thân phận và gia giáo, che phủ tất cả.

Cố Tịch Hy cũng là nữ nhân, tim gan máu thịt đủ đầy.

Đến giờ cơm trưa, nàng cố tình để Tiểu Chu Tử đi thăm dò Túc Dữ điện trước. Vừa không muốn mình đến trước Hoàng Phủ Minh Phong, như vậy khác nào muốn đánh phủ đầu người, vừa không muốn mình đến sau, như vậy lại biến thành tỏ vẻ trịch thượng.

Dù sao, Hoàng Phủ Minh Phong rõ là muốn mèo vờn chuột với nàng, nàng càng không thể để hắn vờn ra quá nhiều khiếm khuyết.

Khi Tiểu Chu Tử báo Hoàng Phủ Minh Phong đã đến vườn mẫu đơn bên ngoài Đông cung, Cố Tịch Hy ở Tựu Nguyệt điện liền bắt đầu xuất phát. Cứ như vậy liền vừa khéo gặp nhau trước cửa điện Túc Dữ.

Bảo Quân Hoa trông thấy Hoàng Phủ Minh Phong đi vào, bên cạnh còn đính kèm thêm Cố Tịch Hy, ánh mắt lóe lên chút kinh ngạc song nhanh chóng biến mất. Nàng ta cung kính muốn hành lễ, Hoàng Phủ Minh Phong nói người đang có mang, miễn cho lễ tiết.

Thức ăn của trữ quân đều phải qua thử độc. Nhưng hắn xưa nay chưa từng dùng bữa ở Tựu Nguyệt điện, Cố Tịch Hy cũng không nghĩ màn này lại mất nhiều thời gian như vậy.

Nàng thầm nghĩ, đợi Lý công công dùng châm bạc thử qua cả bàn thức ăn này, sau lại để cho tiểu nội thị bên cạnh một lượt thử qua cả thảy, mấy món ăn cũng nguội đi một nửa.

Trong lúc chờ, dĩ nhiên phải nói chuyện.

Cố Tịch Hy và Hoàng Phủ Minh Phong bình thường đã không nói nhiều, mấy màn trò truyện thỉnh an giữa Cố Tịch Hy và Bảo Quân Hoa cũng chẳng khá khẩm hơn.

Không có gì để nói.

Cuối cùng, vẫn là Bảo Quân Hoa tự mời người đến, tự mình mở lời:

"Điện hạ và thái tử phi tỷ tỷ bao giờ sẽ khởi hành đến Lũng Nham." Lần trước không biết, bây giờ đại sự đã lan khắp hoàng cung.

Hoàng Phủ Minh Phong đáp:

"Ba ngày nữa."

Cố Tịch Hy bất ngờ, cả nàng cũng không biết chuyện khởi hành lại sớm như vậy. Nhưng nghĩ kỹ, chuyện hệ trọng của quốc gia, hiển nhiên là phải càng sớm càng tốt.

Gương mặt Bảo Quân Hoa có chút sầu não:

"Thế... bao giờ trở về ạ?"

Nàng ta đúng là như sương như hoa, bộ dạng ấm ức muộn phiền nhưng cố kiềm nén này, đúng là khiến người ta không chịu nỗi. Cặp mắt long lanh, bờ vai gầy kia, thật sự có thể khiến đàn ông mọi sự đều muốn dang tay che chở.

Hoàng Phủ Minh Phong không làm mấy động tác tình tứ đó, nhưng ánh mắt hắn rõ là dịu đi rất nhiều, trong giọng nói thậm chí còn có chút yêu chiều:

"Sẽ sớm thôi."

Bảo Quân Hoa nhoẻn miệng cười, đưa tay sờ cái bụng vẫn còn phẳng lì của mình:

"Vâng, thần thiếp và hài tử sẽ ngoan ngoãn, chờ điện hạ khải hoàn."

Cố Tịch Hy bỗng cảm thấy, mình như cái đèn lồng, sáng chói ngời ngời ở đây!
Chương trước Chương tiếp
Loading...