Dạ Quang
Chương 43
CHƯƠNG 43Lăng Dạ tràn đầy khó hiểu nhìn người trước mắt này, trong đầu óc có chút ngưng trệ, du hồ?Người đó cuối thấp đầu, mặt đã đỏ đến không thể đỏ hơn được nữa, trong lòng lại đang nguyền rủa, các ngươi một đám thật là không có nghĩa khí, còn nói cái gì mà có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, đến khi gặp chuyện thì đều rụt cổ lại, lá gan chỉ có ta là lớn nhất, nhưng mà nhìn ở cự ly gần, lại càng thật sự xinh đẹp a.Lăng Quang và Lãnh lại như đang lâm phải đại địch, hai người hung hăng trừng mắt nhìn người đó, giống như đang đụng phải địch nhân chân chính vậy, Lãnh và Lăng Quang hai người hiếm khi thống nhất đối phó bên ngoài, bắt đầu hợp tác.“ Ngươi mời Dạ nhi đi du hồ là có âm mưu gì?” Lăng Quang hai mắt trừng trừng người kia, lạnh lùng hỏi.Lăng Dạ vừa tính nói: Phụ hoàng, ngươi đừng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử a.Lãnh đã lập tức tiếp lời của Lăng Quang: “Nói, ngươi có ý đồ gì?”Thế là Lăng Dạ nhìn hai người trước mắt kẻ xướng người hô, không nói nên lời.Người kia vốn dĩ cho rằng mời Lăng Dạ đi nhiều nhất cũng chỉ là bị cự tuyệt, không ngờ rằng bên cạnh còn có hai vị hộ hoa sứ giả này khí thế cực kỳ bức người, nói chuyện không hề lưu tình, căn bản là không biết phải trả lời thế nào.Lăng Dạ nhìn những hành vi của Lăng Quang và Lãnh, có chút lúng túng, dù sao người ta mời mình đi du hồ, kết quả lại bị bọn họ nói đến mức như mang mình đi giết người phóng hỏa không bằng, thế là mở miệng nói: “Thật xin lỗi rồi, hai người bọn họ có hơi bị mẫn cảm thần kinh, ngươi đừng để ý đến họ, ngươi mời ta đi du hồ phải không, vậy chúng ta đi thôi.”Lời của Lăng Dạ tựa như một bát nước cứu nạn trong sa mạc, người đó vội vàng gật đầu, bản thân những lời bị chửi lúc nãy đều xứng đáng hết.Người đó đi trước dẫn đường, Lăng Dạ chậm rãi theo sau, đi đến đầu đường, ở đó còn đứng vài người thư sinh, một người trong đó nhìn thấy tên vừa đi mời Lăng Dạ trở về kia lập tức hỏi: “Lục Viễn, sao rồi, đáp ứng rồi sao, thật không ngờ tiểu tử ngươi cũng rất lợi hại đó.”Lăng Quang và Lãnh hai người trên mặt toàn là băng sương, đứng ở phía sau Lăng Dạ, nghe được lời của tên kia nói, trong vô thức lại càng lạnh thêm mấy phần, tâm tình cũng càng không tốt.Lăng Dạ nghe người đó nói, cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ là cười cười, sau đó nói: “Thì ra ngươi tên là Lục Viễn, rất vui được quen biết ngươi, ta tên là Lăng Dạ.”Lục Viễn nghe Lăng Dạ nói, trong lòng có chút lâng lâng, y nói tên của y với ta kìa.Những người đi cùng với Lục Viễn nghe thế, trong lòng nhất thời có chút hối hận, sớm biết vậy thì đã tự đi rồi, như vậy thì có thể kéo gần quan hệ, nên ghen tỵ nhìn Lục Viễn.Lăng Quang nhìn đám người trước mặt, thật là chướng mắt, thiệt muốn làm cho bọn chúng biến mất khỏi tầm nhìn, nhưng lại nhìn nhìn Lăng Dạ, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, đợi sau này phải vạn phần chú ý mới được, sớm biết thế thì đã bảo Dạ nhi đeo mũ trùm rồi, như vậy sẽ không khiến cho kẻ khác chú ý, Lãnh và Lăng Quang nhìn nhau một cái, thế là hai người quyết định bắt tay đối địch, trước tiên giải quyết những kẻ khác đã, rồi sau đó mới giải quyết mâu thuẫn của hai người.Vì vậy hai kẻ đứng trên cùng một chiến tuyến lập tức bắt đầu hợp tác lần đầu tiên.“ Dạ nhi, ngươi muốn đi du hồ sao?” Lãnh nhìn Lăng Dạ, bộ mặt nghiêm túc, thay đổi biểu tình lạnh lẽo vừa nãy, trịnh trọng hỏi.Lăng Dạ kỳ quái nhìn Lãnh, gật đầu, có đi dạo hồ thôi, sao phải nói nghiêm túc trịnh trọng như vậy.“ Nhưng hôm nay ngươi không phải là có việc sao, không có thời gian du hồ đâu, nếu không thì mai đi được không?” Lăng Quang tiếp lời.“ Đúng a, hôm nay ngươi có việc rồi, ngày mai đi.” Lãnh phụ họa, sau đó nói với đám người kia: “Thật xin lỗi a, hôm nay chúng tôi còn có việc, không thể đi du hồ với các ngươi, thật rất áy náy.”Nói xong, Lãnh và Lăng Quang mỗi người kéo một tay của Lăng Dạ , đi như chạy về khách ***.Lăng Dạ nhìn hai tên Lãnh và Lăng Quang đó kẻ tung người hứng, bản thân căn bản không kịp nói gì, đã bị kéo đi.Trở về khách ***, Lăng Dạ nhìn hai kẻ trước mặt, nói: “Lãnh, hôm nay chúng ta có chuyện gì, ngươi nói rõ ràng cho ta, ta đã đáp ứng bọn họ rồi, đột nhiên thay lời, đây là chuyện không có đạo đức.”Lăng Quang thấy Lãnh bị chất vấn, trong lòng vô cùng thư thái, trên mặt lộ ra một nụ cười vui sướng trên tai họa của người khác, kết quả cũng không cười được quá lâu.“ Phụ hoàng, ngươi cũng vậy, nói rõ ra cho ta.” Lăng Dạ khí thế bức người, hiện tại y là lão đại.Nụ cười của Lăng Quang cứng ngắc trên miệng, ta cũng phải giải thích sao.Lãnh một bộ muốn đồng cam cộng khổ, nhìn Lăng Quang chịu khổ, tâm tình khó chịu vừa rồi cũng lập tức tốt hơn rất nhiều.“ Dạ nhi, tối hôm qua ngươi nói, hôm nay muốn đi ăn đặc sản ở đây, còn bảo muốn đi đến một vài nơi vui vẻ ở Huy Kí này nữa mà.” Lãnh mở to mắt nói dối, không chút chớp mắt, lại thêm một bộ mặt chân thành.Có sao, Lăng Dạ gõ gõ đầu, sao ta lại không nhớ nhỉ, nhưng mà nhìn Lãnh chân thành như thế, lẽ nào bản thân thật sự đã quên mất, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lãnh và phụ hoàng lúc nào thì lại có nhiều biểu tình phong phú thế này a.“ Dạ nhi, ngươi không quên mất chứ, tối hôm qua ngươi nói mà, nhưng là lúc ngươi say rượu, cho nên chắc quên mất đó.” Lăng Quang nhìn Lăng Dạ, trên mặt là biểu tình ‘chắc vậy đó’.Hồ nghi nhìn nhìn hai người, cuối cùng bán tín bán nghi nói: “Các ngươi không lừa ta?”Hai người đồng thời gật đầu.“ Nếu đã như vậy, các ngươi kéo ta trở về khách *** làm chi?” Lăng Dạ lại hỏi.Lăng Quang và Lãnh nhìn nhau một cái, đều không biết nên nói thế nào, cuối cùng Lăng Quang mở miệng nói: “Chúng ta trở về lấy đồ ăn, sáng nay ra ngoài sớm, đã quên mang theo hạnh nhân tô mà Dạ nhi thích nhất.”Lãnh gật đầu, biểu tình ‘đúng là như thế’.“ Vậy, nhanh đi lấy đồ ăn đi, lát nữa liền xuất phát, ta còn muốn đi du hồ.” Lăng Dạ hưng phấn nói.Qua một lúc sau, ba người lại ra khỏi cửa.Lần này đã có mục tiêu đến, nên không còn loạn chạy khắp nơi trên đường nữa, trực tiếp đi thẳng đến địa điểm.Đến bờ hồ.Lăng Dạ nhìn mỹ cảnh trước mắt, vươn người ưỡng một cái, sau đó hít sâu một hơi.“ Phụ hoàng, Lãnh, chúng ta đi tìm một con thuyền đi, đứng ở đây không thoải mái bằng trên thuyền.”“ Vậy chúng ta đi đến bên kia tìm.” Lăng Quang kéo tay Lăng Dạ, đi đến một nơi cho thuê thuyền, thế là Lãnh chỉ có thể đi theo.Đi đến chỗ thuê thuyền, Lăng Quang tùy tiện chọn một chiếc, sau đó ba ngươi bắt đầu du hồ.Lăng Dạ ngồi trên thuyền vừa thưởng thức mỹ cảnh, vừa ăn mỹ thực, ngày tháng thế này thật là thoải mái a.Rất nhanh một buổi sáng đã trôi qua. Bạn đang “ Dạ nhi, chúng ta đi ăn cơm trưa trước đi, đợi lát nữa lại chèo thuyền.” Lãnh thấy Lăng Dạ vẫn tựa hồ đang chưa hết hứng khởi nói.Gật gật đầu, ba người trở lại bờ, đi đến một tửu lâu ở cạnh bờ hồ, tìm một vị trí ở gần cửa sổ, rồi ngồi xuống.Kêu vài món, ba người tùy ý chuyện phiếm, bỗng nhiên một thanh âm truyền vào lỗ tai.“ Dạ nhi, là ngươi sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương