Đặc Công Hoàng Hâu 2
Chương 119-120
Chương119: Thoáng cái đã lên giường với phụ nữ khác (3) Bỗng nhiên, trong đầu thoáng qua gì đó, Nguyệt Trì Lạc hơi cong môi lên, cười hờ hững: “Nam Cung Tĩnh, cô như vậy, tại sao Nam Cung Dạ không thèm quản cô? Chẳng lẽ hắn cứ phóng túng để cô làm mấy chuyện loạn xị như vậy sao? Theo tôi được biết. . . . . . Hắn cũng không phải là người như vậy.” Thật ra thì Nam Cung Dạ rốt cuộc là người thế nào, Nguyệt Trì Lạc cũng không rõ. Cô cũng chỉ mới gặp hắn vài lần mà thôi, nhớ mang máng khuôn mặt lạnh lẽo như băng tuyết của người kia, tuấn tú nho nhã không thể chạm tới, mang theo khí khái Vương giả tôn quý. Khi cười thì nổi cơn gió lạnh, khi không cười thì gió lạnh từng cơn. Nguyệt Trì Lạc nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Tĩnh, không buông tha nhất cử nhất động của cô ta. Thật ra thì cô nói như vậy cũng chỉ để dò xét Nam Cung Tĩnh. Nam Cung Dạ. . . . . . Nam Cung Dạ. . . . . . . . . . . . . . . . . . Không ngờ còn có thể nghe cái tên này từ miệng người khác. Nam Cung Tĩnh nhất thời sững sờ. Nam Cung Dạ. . . . . . Hắn đã từng quản cô sao? Cô trắng trợn làm nhiều chuyện khiến người đời khinh miệt như vậy cũng để hắn chú ý tới, nhưng dường như hắn luôn mặc cô muốn làm gì thì làm? Chẳng lẽ hắn không thèm quản cô? Thậm chí hắn còn không muốn liếc nhìn cô! Mặc dù đã từ bỏ từ lâu, nhưng giờ phút này, Nam Cung Tĩnh không thể đè nén nổi những cơn đau nhói lòng. “Anh ấy thế nào chưa tới lượt cô nói. . . . . .” Giọng nói khàn khàn, mang theo tiếng vụn vỡ. Thấy Nam Cung Tĩnh như vậy, trong vẻ mất mát còn có đau thương, trong đau thương còn thất thiểu, chân mày khóe mắt Nguyệt Trì Lạc có như vẻ vui mừng thoáng qua. Thấy Nam Cung Tĩnh như vậy, trong vẻ mất mát còn có đau thương, trong đau thương còn thất thiểu, chân mày khóe mắt Nguyệt Trì Lạc có như vẻ vui mừng thoáng qua. Quả nhiên cô không nhầm, Nam Cung Dạ quả nhiên có quan hệ với gia tộc Nam Cung! Nhưng rõ ràng Nam Cung Tĩnh không nên có vẻ mặt này khi nói với người thân, mà lại giống như . . . .Tình nhân? Tình nhân. . . .Tình nhân? Nam Cung Tĩnh cũng không phải em ruột của Nam Cung Dạ, như vậy không có gì là không có thể phải không? Vẻ vui mừng trên chân mày Nguyệt Trì Lạc lại đậm thêm chút. Nhìn kỹ thì lại không có gì cả, vui mừng lẫn giận dữ đều được che giấu dướng hàng mày nhíu chặt, khiến cho người khác không thể nhìn rõ. Cô cười, tiếp tục nói bừa: “Tôi nhớ rằng Nam Cung Dạ là người rất cẩn thận, cô. . . . . Chương120: Thoáng cái đã lên giường với phụ nữ khác (4) Cô cười, tiếp tục nói bừa: “Tôi nhớ rằng Nam Cung Dạ là người rất cẩn thận, cô làm nhiều chuyện khiến nhà Nam Cung mất mặt xấu hổ như vậy, anh ta vẫn để yên sao? A. . . . . . Thật sự khiến người ta lấy làm lạ. . . . .” “Cô nói, anh ta không muốn quản cô, hay là không thèm quản cô. . . . .” Nam Cung Tĩnh đánh mất tỉnh táo, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Nguyệt Trì như thể muốn giết người, trầm giọng quát lên một tiếng: “Câm miệng!” Thấy cô ta như vậy, Nguyệt Trì Lạc cười càng vui vẻ. “Đúng như lời cô nói, rất nhiều chuyện không nói không có nghĩa là chưa từng xảy ra. Nam Cung Tĩnh, ngay cả tư cách lừa mình dối người cô cũng không có!” Nam Cung Tĩnh thẹn quá hóa giận, siết chặt nắm tay chứng tỏ giờ phút này cô đã tức giận. Thấy khuôn mặt tươi cười tỉnh bơ của Nguyệt Trì Lạc, dằn lại sự bực tức trong lòng, cô cười lạnh lùng, trong vẻ tàn khốc còn mang theo quyết tuyệt. Thấy khuôn mặt tươi cười tỉnh bơ của Nguyệt Trì Lạc, dằn lại sự bực tức trong lòng, cô cười lạnh lùng, trong vẻ tàn khốc còn mang theo quyết tuyệt. Nguyệt Trì Lạc nhăn mày, trong lòng có dự cảm xấu. “Tôi muốn xem thử, nếu Đông Phương Tuyết không còn yêu Nguyệt Trì Lạc nữa, cô sẽ làm thế nào —- “ Nói xong câu đó, khóe miệng Nam Cung Tĩnh nở nụ cười quỷ dị, giày cao gót nện bước rời đi. Vẻ quỷ dị đó, sự quyết tuyệt và tàn khốc đó bỗng khiến lòng Nguyệt Trì Lạc dâng lên nỗi lo khủng khiếp. Biết rõ cô ta là người tu đạo, tại sao cô còn ngốc nghếch chọc giận cô ta? Mặc dù cô là một đặc công, nhưng ở phương diện tu đạo, giác quan thứ sáu thì hoàn toàn không biết chữ nào! Trong lòng Nguyệt Trì Lạc thấp thỏm lo âu, cảm giác bóng lưng rời đi của Nam Cung Tĩnh, vẻ tàn khốc quyết tuyệt đó khiến người ta lo lắng. Cô đang đang định tập trung thì chuông điện thoại bỗng vang lên, khiến cô giật mình. Người gọi tới là Lệnh Hồ Ly. Nguyệt Trì Lạc mới vừa a lô một tiếng, Lệnh Hồ Ly ở vội vàng lên tiếng: “A Lạc, anh điều tra được. . . . . .” “Điều tra được gì?” Điều tra được quan hệ giữa Nam Cung Dạ và gia tộc Nam Cung sao? Nhưng cô đã biết rồi. Lệnh Hồ Ly ở đầu kia điện thoại nói: “Chi trưởng của gia tộc Nam Cung cũng chỉ một đứa con trai, đứa bé đó là Nam Cung Dạ. . . . . . Lúc ba tuổi đã bị một người thần bí mang đi, mấy năm sẽ xuất hiện ở nhà Nam Cung một lần, tuy nhiên cũng rất thần bí.” “Thời gian hắn ở lại nhà Nam Cung lâu nhất là hồi mười tám đến hai hai, trong lúc đó khôn biết xảy ra chuyện gì. . . . .
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương