Đặc Công Tà Phi

Chương 10: Đồng ý



"Tiểu thư muốn đi đến lò rèn?" Thanh âm sáu gã thị vệ chỉnh tề hỏi, nhưng mà hai mắt bọn họ cũng đồng thời quét sang hướng Hiên Viên Diễm. Thái độ của tiểu thư hoàn toàn coi Thụy vương như không tồn tại, nhưng trên mặt Thụy vương lại không có chút tức giận nào? Bọn họ có cảm giác ngổn ngang trong gió a!

"Ừ, ta cần chế tạo mấy thứ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt gật đầu một cái, thanh âm thản nhiên nói. Sự việc đêm qua trong rừng cây làm nàng hiểu được, mặc dù nàng không muốn cuốn vào bất kỳ thị phi gì, cũng không đại biểu rằng người khác sẽ không tới trêu chọc nàng. Người không phạm ta, ta không phạm người. Người nếu phạm ta, tất phải giết chết.

Đối với những nhân vật nhỏ nhoi kia, lấy bản lĩnh hiện có của nàng cũng đủ ứng phó. Chỉ là nếu gặp phải cao thủ, sợ rằng vẫn cần phải có ám khí . Mà ám khí luôn trên người nàng là chiếc nhẫn kim cương lại không thể theo linh hồn của nàng xuyên không, một loại vũ khí nàng cũng khinh thường dùng, cho nên tất phải chuẩn bị mấy thứ ám khí giết người.

Chỉ là lấy điều kiện hiện tại của nàng, sợ rằng tự tay chế tạo sẽ không hoàn mỹ. Cho nên cần tìm thợ rèn, phải có tay nghề, như vậy mới có thể đạt tới yêu cầu của nàng.

"Tiểu thư xin chờ một chút, bọn thuộc hạ đi triệu tập các thị vệ khác ngay, sau đó cùng tiểu thư cùng đi đến lò rèn." Sáu gã thị vệ cung kính khom lưng, liền cất bước đi triệu tập những thị vệ khác trong phủ.

"Đứng lại!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt khóe miệng co rút, tiếp đến quát lớn.

"Tiểu thư, người còn có phân phó gì sao?" Sáu gã thị vệ đồng thời dừng lại bước chân, xoay người nghi ngờ hỏi Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Lại không phải đi đánh giặc, kêu nhiều người như vậy làm gì?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt im lặng quét mắt nhìn sáu gã thị vệ nói.

"Nhưng. . ." Sáu gã thị vệ vẻ mặt khổ sở nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Trước khi tướng quân vào triều đã dặn dò, nếu như tiểu thư muốn đi ra ngoài, bọn họ phải nghiêm mật bảo hộ sự an toàn của tiểu thư.

"Ta chỉ cần một người quen thuộc đường dẫn ta là được rồi, các ngươi hiểu không?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt trong giọng nói đặc biệt nhấn mạnh "một". Nàng sai lầm rồi, đêm qua nàng trước tiên nên tìm hiểu địa hình Long Diệu hoàng triều, nếu không bây giờ còn cần phải cùng bọn thị vệ này nói nhảm sao?

"Chuyện này. . ." Sáu gã thị vệ buồn bã nhìn nhau, lời nói của tiểu thư bọn họ không dám không nghe, nhưng nếu vì vậy khiến tiểu thư gặp nguy hiểm, bọn họ phải làm sao với giao phó của tướng quân đây?

"Nếu như các ngươi thật sự coi ta là tiểu thư, như vậy từ nay về sau lời của ta chính là mệnh lệnh, không được cự tuyệt!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng dưng híp mắt lại, thanh âm càng thêm lạnh lẽo đến cực điểm. Trong lòng nàng dĩ nhiên biết bọn thị vệ nhất định nhận mệnh của Thượng Quan Hạo, cho nên thái độ mới có thể cẩn thận như thế. Làm ơn, nàng hiện tại là tử thần Thượng Quan Ngưng Nguyệt a, cần phải dùng tới nhiều thị vệ bảo hộ như vậy sao?

"Dạ! Bọn thuộc hạ đều quen thuộc đường đi đến lò rèn, xin tiểu thư chọn lựa!" Sáu gã thị vệ thân thể cứng lại, ngay sau đó sống lưng thẳng tắp, âm thanh vang dội lên tiếng. Giọng nói của tiểu thư lạnh lùng làm cho bọn họ trong nháy mắt sinh ra lòng kính sợ? Đây thật là. . .

"Vậy ngươi đi!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt hài lòng gật đầu một cái, hai mắt sau khi càn quét sáu gã thị vệ, ngón tay chỉ hướng một thị vệ tương đối trầm ổn.

"Tuân lệnh!" Tên thị vệ kia cung kính đáp, bước chân di chuyển, đứng nghiêm ở sau lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Nha đầu, ta cũng muốn đi!" Lúc này, trầm mặc đứng yên ở bên cạnh, Hiên Viên Diễm ánh mắt âm thầm quan sát Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thanh âm lười biếng mị hoặc hòa vào gió.

"Mắc mớ gì tới ngươi?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày nhìn về phía Hiên Viên Diễm, nàng mới vừa nãy cũng đã coi hắn là ‘người trong suốt’ rồi, hắn như thế nào vẫn đứng ở chỗ này đây?

"Bởi vì ta hiện tại nhàm chán a, cho nên muốn tìm chút việc vui!" Hiên Viên Diễm nhún vai một cái, ánh mắt nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt mặc dù đầy ý cười, nhưng là nụ cười này không đạt tới đáy mắt.

Nha đầu này rõ ràng không hề ngu ngốc, lại giả vờ điên điên khùng khùng nhiều năm như vậy mà lại không hề có sơ hở, ngay cả hắn cũng bị nàng che mắt, tính nhẫn nại cùng kỹ thuật diễn này hắn đã xem đủ rồi. Lúc trước vì sao nàng phải giả bộ ngu đây? Hôm nay vì sao lại không hề giả bộ ngu nữa chứ?

"Đi phía trước dẫn đường!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt chẳng muốn để ý tới Hiên Viên Diễm cố tình dây dưa, mà là trực tiếp giơ cánh tay lên, ý bảo thị vệ dẫn nàng đến lò rèn!

"Dạ!" Hai mắt thị vệ lần nữa kinh ngạc nhìn Hiên Viên Diễm, sau đó cất bước đi về phía trước. Nhưng, đang lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhấc chân chuẩn bị đuổi theo thị vệ thì gã thị vệ dẫn đường đột nhiên cả người giống như tượng!

"Ngươi. . ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt trợn mắt giận dữ nhìn hướng Hiên Viên Diễm, nha, hắn thế nhưng ra tay điểm huyệt đạo của tên thị vệ kia, khiến hắn không cách nào nhúc nhích, hắn đang khiêu khích mình sao? Mấy tên thị vệ còn lại nhìn thấy tình hình như vậy, cũng đồng thời thở một ngụm khí lạnh, trên trán một giọt mồ hôi lạnh lặng lẽ rơi xuống.

"Ngươi nhất định phải đồng ý cho ta cùng đi, nếu không ta cũng không để cho hắn dẫn đường cho ngươi!" Hiên Viên Diễm bỗng dưng bắt chéo cánh tay, khóe miệng hiện ra một nụ cười tà. Thượng Quan Ngưng Nguyệt hít một hơi thật sâu, nàng nhịn, nàng liều mạng mà nhịn! Vì phụ thân Thượng Quan Hạo, nàng liều mạng liều mạng mà nhịn.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt khắc chế nội tâm dâng lên phẫn nộ, sau đó đi tới trước mặt tên thị vệ bị điểm huyệt, ngón tay đồng thời cũng đâm về huyệt đạo vừa bị điểm của hắn. Hắn điểm huyệt, chẳng lẽ nàng không biết giải huyệt sao? Tất cả huyệt đạo trên thân thể con người, thậm chí chức năng của chúng, nàng so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng hơn!

Nha đầu này thế nhưng hiểu được giải huyệt? Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa động, trong mắt Hiên Viên Diễm nụ cười càng đậm. Phương thức nàng giải huyệt hoàn toàn chính xác, chỉ là. . .

"Mẹ nó!" Nhìn thấy thị vệ vẫn như cũ không phản ứng chút nào, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu chặt lông mày . Nàng tin chắc thủ pháp giải huyệt của mình là đúng, nhưng vì sao lại không thể giải khai đây? Chẳng lẽ. . . Đúng, là lực đạo! Thụy vương này có nội lực hùng hậu, cho nên mới vừa lúc hắn điểm huyệt đã mang theo nội lực mạnh mẽ trong đó, mà nàng lại không có chút nội lực nào, cho nên hiệu quả mới cách xa nhau như thế, làm nàng hôm nay không cách nào thuận lợi giải khai huyệt đạo cho tên thị vệ kia.

"Nha đầu, để cho ta đi cùng ngươi, ta liền giải huyệt cho hắn!" Hiên Viên Diễm nhíu mày nói, nàng không chỉ có bản lĩnh cực kỳ cổ quái, thậm chí còn hiểu được thủ pháp giải huyệt, rốt cuộc trên người nha đầu này có bao nhiêu bí mật chờ đợi hắn đi khai phá đây? Hắn đối nàng thật là càng ngày càng hứng thú, đồng thời hắn cũng càng tò mò nha đầu này đi lò rèn là muốn chế tạo những thứ gì!

Thượng Quan Ngưng Nguyệt sắc mặt xanh mét nhìn hướng Hiên Viên Diễm, tiếp đến nàng chợt thản nhiên cười, trong môi nhàn nhạt tràn ra hai chữ: "Thành giao!"

Người này là người trong hoàng thất, đại biểu cho cả Long Diệu hoàng triều, trước khi nàng có thể chế tạo ám khí cần có, nàng sẽ không ngu ngốc đi đấu lại cả quốc gia. Chỉ là đợi nàng chế tạo được ám khí, hắn giám khiêu khích mình một lần nữa xem.

Hiên Viên Diễm bước một bước dài về phía trước, nhanh chóng giải khai huyệt đạo cho tên thị vệ, tiếp đó khóe môi xinh đẹp khẽ nhếch, hai mắt tràn đầy ý cười nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: "Nha đầu, tốt lắm!" một giây trước nét mặt của nàng rõ ràng tức giận muốn đánh mình, một giây sau đã nhanh chóng đè nén xuống, thậm chí còn đối với mình lộ ra khuôn mặt tươi cười chào đón, sự nhẫn nại này cũng không phải người bình thường có thể đạt tới.

"Quá khen!" Trên mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười càng thêm rực rỡ, nàng thông minh há có thể đoán không ra trong lời nói Hiên Viên Diễm ẩn giấu hàm ý sao? Thụy vương, hôm nay ta nhẫn nhịn ngươi. Nhưng mà ngươi chờ đó cho ta , ngày sau sẽ có thời điểm ngươi phải khóc!

"Vậy. . . Chúng ta có thể lên đường sao?" Hiên Viên Diễm nhún vai một cái, thanh âm nhu mị hỏi. Hắn không có coi thường hơi thở lạnh lẽo đằng sau nụ cười hoa mỹ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chỉ là. . . Hắn hình như rất chờ đợi được tiếp chiêu của nàng!

"Dĩ nhiên!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ trêu chọc vài sợi tóc trước mặt, ngẩng đầu đi về phía trước. Tên thị vệ kia sau khi được giải huyệt khóe miệng liền co rút mấy cái, sau đó bám chặt theo. Hai mắt Hiên Viên Diễm vẫn thâm thúy nhìn bóng lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tiếp khuôn mặt cười cười đuổi theo.

Trong sân, gió vẫn nhẹ nhàng lay động, năm tên thị vệ còn lại mắt to trừng mắt nhỏ, thật lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần . . .
Chương trước Chương tiếp
Loading...