Đài Các Tiểu Thư

Chương 08



37.Ngày 24 tháng 12 năm.. 

Cuộc sống là một cuộc rượt đuổi. Không biết nó đúng trong trường hợp nào nhưng với tôi lúc này thì là thế. Tôi vào đây còn cô ấy ra kia. Trời hỡi. Tôi không nói được trọn câu: “S..ao..? gì..c..cơ?” 

“Lẽ ra nó ở Hải Phòng. Nhưng đang ra Hà Nội…Đồng nghiệp đi cùng vừa cho chị biết. Chị nghĩ nó ra để tìm em… rõ khổ, em lại đang ở đây. ” 

“Cô ấy…đang ra? Bây giờ?” 

“Uh, có lẽ nó sẽ tới Hà Nội trong vòng 2-3 tiếng nữa.” 

Thục tìm tôi. Cô ấy tìm tôi. Không lẽ nào tôi lại bỏ mất cơ hội này. Thục lại chỉ có một mình, cô ấy sẽ thấy thế nào nếu không gặp tôi? Cô đơn và lạc lõng lắm. Không thể để cô ấy ở đó một mình. Không thể. 

Tôi là Nobita sâu ngủ. Chị hai đã nói vậy, và đúng thật. Ở đâu tôi cũng ngủ được, ngủ ngon lành. Xe cứ chạy bon bon, trên tay tôi vẫn cầm tấm ảnh ở Quốc Tử Giám. Tôi đã bỏ nó trong bóp, lúc nào cũng mang theo. Lý do à? Có trời biết. 

Tôi định gọi điện về nhà báo chuyện chuyến bay bị hoãn, nhưng điện thoại lại mất sóng. Tôi nhìn đồng hồ - 8h40. Có lẽ cả nhà đang ăn bánh, huhu… 

Tôi túm áo anh Khoa – “Anh có bao nhiêu tiền, cho em mượn hết!”. Anh Khoa ngó tôi trân trân. Tôi giục - “Em phải mua vé máy bay ngay bây giờ!” 

Chợt hiểu ra, anh đưa tiền cho tôi và bảo tôi đi nhanh. Tôi vội chạy ra ngòai nhưng chị nọ níu tôi lại – “Em ra đó?”. Thấy tôi gật đầu, chị rút tấm card trong túi nhét vào tay tôi – “Số của Thục. Gọi tìm nó sẽ dễ hơn. Mắc công lại lạc nhau.” 

Oh! Tôi chỉ muốn ôm chị để cảm ơn…. CHị là Ông già Noel của tôi. À không, bà già Noel. 

……… 

Chuyến bay lúc 9h sắp khởi hành, họ không cho tôi vào. Nét mặt của cô gái tiếp viên khó đăm đăm… Tôi phải sử dụng năng khiếu bẩm sinh – “Nào, cô nàng xinh đẹp… Tớ sẽ quỳ xuống đấy, làm ơn đi.” 

“Xin lỗi, không được. 10 phút nữa máy bay cất cánh rồi.” – Cô gái cố nói nhỏ nhẹ, tôi nhìn vào bảng tên trên ngực áo của cô ấy. Tên Linh. 

“Linh có nghe bài 25 minutes không? Biết tại sao anh ta trễ 25 phút không? Vì có một cô tiếp viên dù rất xinh nhưng lại không cho anh ta lên máy bay!” 

“Hả??” 

Anh tài xế gọi tôi dậy – “Em muốn đi đâu? Chúng ta đến Hà Nội rồi.” 

Tôi lờ đờ mở mắt, ngó ra ngoài, hơn 11h mà đường phố vẫn nhộn nhịp người xe. Có lẽ vì là đêm Giáng sinh. “Anh chạy nhanh thật.” – Tôi vuốt lại tóc, nghĩ tới nơi họ chơi nhạc – “Anh đưa em đến góc phố Tràng Tiền, đối diện Nhà Hát Lớn”. 

Nhìn xuống tay mình, tôi vội cất tấm ảnh vào túi trở lại. Tim tôi đập mỗi lúc một nhanh. 

Tôi cuối cùng đã ngồi được trên máy bay. Tôi phải cảm ơn Chúa vì một là cô tiếp viên ấy có ấn tượng với bài hát này và cũng biết xiêu lòng, hai là người quản lý bên trong cũng không khó quá. Michael Learns To Rock chắc còn chưa biết lý do tại sao anh chàng trong bài hát lại trễ 25 phút. 

Đổ mồ hôi hột. Tôi lục túi quần lấy tấm card ra. “Đòan Du Thục – Project Assistant”. That’s my girl. Finally I found you. Tôi hôn cái card cái chụt làm ông khách ngồi cạnh nhìn tôi lom lom. 38.Ngày 24 tháng 12 năm.. 

11h30. 

Rất nhiều người tụ tập trước nhà hát, chắc là có chương trình nhạc hội nào đó. Từng cặp từng cặp sánh đôi, họ đội mũ len đỏ, cầm bong bóng trái tim và cười rất hạnh phúc... Tôi thì phải xách cái va li, lang thang một mình, người chỉ khóac độc một chiếc áo jacket, không khăn choàng, không mũ, không găng tay. Một cảm giác cô đơn chợt xâm chiếm tôi, khi tôi không thấy ban nhạc của Bằng ở đâu cả. 

Tôi nghĩ mình chưa tìm đúng chỗ, vì những đêm lễ thế này thì họ phải chơi chứ! Hay là, họ vào trong Nhà Hát? 

“Bác cho hỏi..” – Tôi đến chỗ một quầy bán bánh kẹo – “Ban nhạc hay chơi ở đây, hôm nay họ không đến sao?” 

“Cô hỏi nhóm cậu Khoa à?” 

Khoa là ai? Cái tên nghe quen quen, hình như trong lúc kể chuyện Bằng có nhắc tới. Tôi gật đầu. 

“Họ vào Sài Gòn rồi. Đi hôm qua.” 

Máy bay hạ cánh đúng 11h30. Tôi lao ra ngòai ngoắc đại một chiếc xe ôm và bảo ông ta tới trạm xe búyt Quốc Tử Giám. Không hiểu sao tôi nghĩ tới nơi ấy. Kệ, cứ đến đó đã. Nếu không có, tôi sẽ gọi Thục. 

Đúng là không có. Cô ấy đến Hà Nội chưa nhỉ? Tôi mở điện thoại bấm số Thục...Không ai bắt máy. 

Khoan… Có thể cô ấy đến chỗ Nhà Hát. Chị kia bảo cô ấy ra tìm tôi cơ mà. Thục có thể tìm tôi ở đâu ngoại trừ nơi đó? Ngốc thật! 

Chuyện này thật… buồn cười. Tôi đi một chuyến taxi dài từ Hải Phòng ra, còn anh ta thì bay vào Sài Gòn, cùng cái ngày tôi rời khỏi đó. Tôi tự hỏi không biết hai chiếc máy bay chở chúng tôi hôm qua có bay lướt qua nhau không. 

Chuyện này thật… buồn cười. Tôi đi một chuyến taxi dài từ Hải Phòng ra, còn anh ta thì bay vào Sài Gòn, cùng cái ngày tôi rời khỏi đó. Tôi tự hỏi không biết hai chiếc máy bay chở chúng tôi hôm qua có bay lướt qua nhau không. 

Chúng tôi không có duyên, thậm chí là…vô duyên hết sức. 

Tôi ngồi lên chiếc va li, chẳng biết làm gì ở đây nữa. Chuyến bay sớm nhất ngày mai cũng là 6h. Ôi trời ơi… Tôi đã bị ma ám rồi, tại sao tôi lại nghĩ tới việc lên đây tìm anh ta? Về khách sạn ngủ có phải hơn không. Tôi buồn ngủ quá…dù đã ngủ mấy tiếng trên taxi mà mắt vẫn cứ díp lại… 

Tôi mở túi lấy điện thoại, chắc đã có sóng. Một cuộc gọi nhỡ. Số lạ. Gọi cách đây 5 phút. 0914… số thuê bao phía Bắc. Khách hàng? Hay là…anh Hải thua hết tiền bị người ta…giữ lại?? 

Tôi không mất nhiều thời gian lắm để tìm ra cô ấy. Vì đôi mắt tôi đặc biệt nhạy với hình ảnh của Thục. Mái tóc của cô ấy. Gương mặt của cô ấy. Tỏa sáng, bất cứ ở đâu. Dù đêm hay ngày, dù trong rừng người tấp nập đi chơi lễ… I miss you so much, dear. 

Thục ngồi trên chiếc vali to, hình như đã thấm mệt. Cô ấy đang cầm điện thoại và gọi cho ai đó… 

Máy tôi rung. Cô ấy gọi tôi. 

“Alo?” 

“Xin lỗi, anh vừa gọi tôi?” 

“Uh. Tớ gọi để nói – Merry Christmas.” 

Tôi lập tức đưa điện thoại ra nhìn kỹ số gọi để chắc rằng đó không phải là Duy. Đương nhiên không phải Duy, giọng nói ấy…giống Bằng hơn. Tôi hơi lớn tiếng, vì căng thẳng - “Ai vậy??” 

“Thục không nhận ra kẻ lừa đảo Thục à?” 

Vậy là tôi không sai, chính anh ta. Nhưng… - “Sao anh biết số tôi?” 

“Bà già Noel đến và cho tớ, vì tớ ngoan mà.” – Tôi nghe tiếng cười khẽ của Bằng – “Thục đang ở đâu thế?” 

Cô ấy ngưng lại, thở ra khói. Tôi chỉ đứng cách Thục có 10m, mà cô ấy không nhận ra. 

“Tôi…đang ở Hải Phòng” – Thục nói trong giọng run, tôi đoán cô ấy lạnh. Người trong ấy đâu quen được cái rét của nơi này. 

“Hải Phòng có Nhà Hát Lớn à?” – Tôi trêu vì biết tỏng Thục đang nói dối – “Thế thì tớ cũng đang ở Hải Phòng!” 

“Gì chứ??” 

Thục ngước lên, tìm quanh và cũng sớm nhìn thấy tôi.

39.Ngày 24 tháng 12 năm.. 

11h45 

Tôi không thể tin là anh ta đã đứng đó. Ngay khi tôi đinh ninh rằng anh ta hẳn phải đang ở Sài Gòn. Tôi có đang mơ không? 

Người ấy tiến lại gần tôi, mỉm cười. – “Huề nhé, tớ nói dối một lần, Thục cũng vậy.” 

Mặt tôi đỏ bừng. Tôi… đúng là nói dối, bởi làm sao có thể biết tôi ở đây nếu anh ta không có ở đây? Vậy mà… trời hại. Tệ quá. Tôi không muốn Bằng nghĩ rằng tôi đến để tìm anh ta. Tôi đành đánh lạc hướng – “Không phải…anh vào Sài Gòn sao? Anh không đi cùng họ à?” 

Bằng lắc đầu, chìa cho tôi tờ cùi vé máy bay. Tôi chỉ thấy lờ mờ… 

“Tớ vừa bay từ đó ra.” 

Thục nhìn tôi rồi giật tấm vé để xem. Cô ấy vẫn không tin. Cô ấy chắc là con cháu của Tào Tháo mấy đời sau quá, cực kỳ đa nghi. 

“Anh bay ra để…tìm gặp tôi à??” 

“Uh. Đuổi tìm Thục gian nan quá.” 

“Anh……Sao phải thế?…” 

Câu hỏi này, biết trả lời sao ngòai lý do ấy. Nhưng tôi sợ nếu nói lại điều đó, có khi cô ấy sẽ nổi giận như lần trước. Vì thế, tôi im thinh. 

“Vì…anh yêu tôi à?” – Thục hỏi làm tôi bất ngờ, và dĩ nhiên là tôi phải thừa nhận – “Uh, vì tớ yêu Thục. Tớ không muốn để Thục ở đây, cô đơn một mình.” 

“Vì…anh yêu tôi à?” – Thục hỏi làm tôi bất ngờ, và dĩ nhiên là tôi phải thừa nhận – “Uh, vì tớ yêu Thục. Tớ không muốn để Thục ở đây, cô đơn một mình.” 

Tất cả vẫn là dấu chấm hỏi. Sao Bằng biết tôi ở đây? Sao anh ta có số điện thọai của tôi? Sao anh ta phải đón một chuyến bay ngược trở ra đây ngay trong đêm? Có thực là..vì tình yêu? 

“Nhưng… tại sao lại yêu tôi?” – Tôi vẫn cố tìm ình một sự tỉnh táo , thứ rất cần lúc này. 

“Tại sao à?…uh…thì …” – Bằng hơi lúng túng một lúc, có vẻ ngượng, rồi sau đó làm động tác như đang đánh đàn ghi ta, giọng ngân nga lời hát. 

“…People say Im crazy and that I am blind 

Risking it all in a glance 

And how you got me blind is still a mystery 

I can’t get you out of my head….” 

Và cười rất chân thật – “A Mystery. Tớ cũng không biết.” 

Tôi bị đánh gục hòan toàn, không phương chống đỡ. 

Thục siết chặt tấm vé trên tay và mắt cô ấy như có nước. Tôi không chắc đó là nước mắt, nhưng tôi cảm nhận sự nghi ngờ trong đôi mắt của nàng đã tan biến. Điều đó làm tôi hạnh phúc, thứ hạnh phúc lần đầu tiên tôi có được – rất khác với loại hạnh phúc khi khán giả vỗ tay tán thưởng. 

Môi Thục khô và tái, vai cô ấy khẽ run rẩy. Tôi rút chiếc khăn trên cổ và quàng cho cô ấy. Thành thực mà nói, tôi không cần mang nó nữa, vì tôi đã trở lại Hà Nội. Tôi không thất hứa với An, Thục cần nó hơn tôi. 

Khi tôi vừa quấn chiếc khăn sang vòng thứ hai, Thục kéo nhẹ ngực áo khóac của tôi và áp đầu vào đó. Cô ấy…đang tìm một sự che chở. Tôi biết, nàng tiểu thư của tôi rất mỏng manh… 

Tôi quên hết mọi thứ, nào là định kiến, nào là con trai Bắc, nào là lừa dối, nào là Duy.. Quên cả sự kiêu hãnh, quên luôn sự thận trọng đề phòng… Chưa ai có thể làm tôi trở nên như thế này. Tôi không hiểu sao mình lại tựa vào anh, có lẽ, tôi mệt mỏi và chơi vơi quá. Lý trí của tôi biến đi đâu mất rồi. 

Bằng chỉ đứng yên, hai tay vòng ra sau ôm hờ tôi. Có lẽ anh sợ tôi phản ứng. 

“Cảm ơn..” – Tôi thì thào trong lòng Bằng, khi pháo hoa được bắn lên điểm 12h00. Chúng tôi, và mọi người đều nói – “Merry Christmas”.

40.Ngày 25 tháng 12 năm.. 

00h15 

“Khi nào Thục về?” – Bằng xách vali cho tôi và đưa tôi đi ra khỏi đám đông đang hò hét, nhảy múa. Tôi chỉ việc bước theo chân Bằng – “Sáng mai.” 

“Thế tối nay Thục ở đâu nhỉ?” – Anh ta đưa tay lên vịn cằm để suy nghĩ – “Thục có đói không?” 

Tôi lắc đầu. Tôi chỉ muốn có cái giường để lăn ra ngủ, không muốn ăn uống chi. 

“Buồn ngủ à?” – Bằng quay sang, chắc mặt tôi để lộ ra điều đó – “Đi theo tớ.” 

Rồi anh kéo tôi lên xe taxi. 

Tôi nghĩ ngay đến khách sạn nơi An làm, không xa nơi Nhà Hát lắm. Thục che miệng ngáp, rõ ràng cô ấy rất mệt. Đi một quãng đường dài từ Hải Phòng lên, rồi lại lang thang ở đấy để tìm tôi… Cả tôi cũng đuối lắm rồi, cả ngày chuẩn bị cho buổi diễn hơn 30 phút, cộng thêm chuyến bay hai giờ đồng hồ nữa. 

Không khí yên lặng làm tôi thấy mình cần nói một điều gì đó. – “Tớ nợ Thục một lời xin lỗi.” 

“Về cái gì?” – Thục ngước sang nhìn tôi, thắc mắc. Tôi hơi cúi mặt – “Vì tớ đã lừa Thục.” 

“Tôi quên chuyện đó rồi.” – Tiếng Thục trầm lắng, trong xe hơi tối nhưng tôi có thể thấy cô ấy mỉm cười. Không tươi lắm nhưng đích thị đó là một nụ cười. Tôi mở ví ra… 

Bằng rút trong ví của anh ra tờ polime 100 ngàn, chìa cho tôi. Tôi quá mệt để hiểu ra là anh đang muốn làm gì, nên trán tôi cứ nheo lại – “Sao vậy?” 

“Tờ bạc này là của Thục. Giờ tớ trả lại, để xóa lời hôm ấy tớ nói.” 

“Lời nói nào?” 

“Tớ bảo nếu Thục đưa tiền cho tớ, thì ta xem như không biết nhau. Mà chuyện đó thì không thể …” – Bằng cười và mở lòng bàn tay tôi nhét tờ tiền vào đó. Lúc này mới nhớ đến lời nói đó. 

“Giờ tớ là bạn trai Thục nhé!” – Câu nói thêm của Bằng làm tôi chưng hửng – “Bạn trai cái.. gì?” 

“Giờ tớ là bạn trai Thục nhé!” – Câu nói thêm của Bằng làm tôi chưng hửng – “Bạn trai cái.. gì?” 

Giọng cô ấy lớn làm anh lái xe cũng giật mình, tôi chỉ buồn cười thái độ đó. Ý định của tôi đã quá rõ, nhưng câu nói đó lại không có chủ ý gì cả, một câu đùa thường dùng của tôi thôi. 

“Thì tớ là bạn, mà là nam, nên là bạn trai. Trừ khi Thục không cho tớ là bạn.” – Tôi giải thích rồi mở cửa xe – “Đến rồi.” 

“Bạn thôi. Bỏ chữ “trai” đi.” - Cô ấy nói và bước ra khỏi xe – “Anh định thuê khách sạn cho tôi sao?” 

“Phải đấy. Thục cần nghỉ ngơi mà.” 

Bằng bước lên trước, nhưng rồi chợt quay lại – “Mà bạn bè sao xưng hô nghe lạnh lùng vậy?” 

Lạnh lùng à? Có lẽ. Không hiểu sao tôi có thể xưng “em” dễ dàng với anh tài xế ở Hải Phòng, nhưng lại rất khó khi nói chuyện thân mật với Bằng. Suy cho cùng thì anh tài xế kia không “gây nguy hiểm” cho tôi, còn Bằng thì… khó nói lắm. Tôi chỉ lạnh lùng để tự vệ thôi. 

“Thường Thục nói chuyện với bạn mình thế nào?” 

“Thì…xưng tên.” 

“Như thế với tớ nhé.” – Anh ta nháy mắt rồi tiếp tục tiến vào trong. Khách sạn Apollo. Tôi không định thuê khách sạn ở vì tôi sẽ bay trong vòng chưa đầy sáu tiếng nữa. Tôi chỉ định tìm nơi nào để nghỉ chân thôi. 

“Tôi không thuê phòng đâu.” .

41.Ngày 25 tháng 12 năm.. 

Thục nói cô ấy không cần phải nghỉ lại phòng khách sạn, và đề nghị sang chỗ nhà hàng ngồi. Tôi mở máy định gọi An, thì cô ấy lại xuất hiện vừa đúng lúc. 

“Cậu… sao cậu…lại ở đây?” – An rất ngạc nhiên khi thấy tôi, sau đó cô ấy nhìn sang Thục. Tôi không biết diễn tả thế nào ánh mắt của An lúc này, cô ấy hình như không vui lắm. 

“Tớ về sớm hơn mọi người chút thôi” – Tôi nói bằng vẻ mặt tí tởn - “Tớ định gọi cậu, hôm nay cậu trực à?” 

“Đêm nay khách sạn có tiệc Noel nên tớ phải ở lại.” – An trả lời tôi nhưng cô ấy chỉ nhìn Thục, người đang im lặng lắng nghe cuộc trao đổi giữa tôi và An. 

Cô gái ấy có một đôi mắt sâu thăm thẳm, có hơi giống đôi mắt của Bằng, nhưng nó không nồng nhiệt thân thiện như Bằng. Đó là một đôi mắt nhiều tâm trạng, đặc biệt khi cô ấy cứ nhìn tôi. Điều đó làm tôi thấy không thoải mái. Lần gặp trước không như thế, cô ấy cười rất vui vẻ. 

“À…” – Tiếng Bằng phá sự im lặng giữa hai chúng tôi – “Đây là An, bạn tớ. Còn đây là…” 

“Du Thục phải không?” – Cô gái tên An nhoẻn miệng cười cắt lời Bằng. Tôi đáp ngắn – “Uh, mình là Thục.” 

“Cậu có phòng nào trống để ở đến sáng mai không?” – Bằng kéo tay An hỏi thì thào, nhưng tôi cũng nghe được. Cô bạn ấy trông như là quản lý thì phải… Tôi không chắc. 

An bảo phải đi xem thử mới biết được, và vì thế tôi dặn Thục ngồi đợi ở sảnh khách sạn, còn tôi thì đi mua cho cô ấy cốc sữa nóng. 

Trong khi chờ đợi họ pha sữa, tôi gọi điện cho anh Khoa. Anh Khoa bảo lão Phúc đang trù dập tôi, còn Vũ thì đang bị bao vây bởi rất nhiều fans hâm mộ. Thức đã đi nhà thờ chơi với mấy người bạn mới… Anh cũng nói nhóm sẽ về chuyến bay trưa mai và chúc mừng tôi đã tìm được Thục. 

Bằng bảo đi mua sữa cho tôi mặc dù tôi kêu không cần. Tôi có thích uống sữa đâu. Vậy mà anh ta cứ đẩy tôi ngồi xuống ghế salón ở sảnh chờ và bỏ đi nhanh. 

Chỗ ngồi cũng khá thoải mái cộng thêm nhạc nhẹ làm tôi thấy nhẹ nhõm hẳn, cơn mệt mỏi cũng dịu dần và… tôi bắt đầu…rơi vào trạng thái thư giãn... 

Khi tôi quay lại sảnh đợi, thì … cô ấy đã ngủ rất say trên ghế bành dài. Ngay cả khi ngủ, cô ấy vẫn như một thiên thần, với đôi má hồng và mái tóc xoăn nhẹ ở đuôi… 

“Ngủ rồi à?” – Tiếng An ngay bên cạnh – “Có phòng đấy.” 

“Uh…” – Tôi ực luôn cốc sữa vừa mua định cho Thục uống – “Phòng số mấy, để tớ bế cô ấy lên.” 

“204. Nhưng phải có chứng minh để tớ gửi cho Tiếp tân…” 

Chứng minh? Của tôi à? Dĩ nhiên là không. Của Thục. Vì thế tôi rón rén rút túi xách của cô ấy để lấy giấy CMND trong đó. 

Tôi bắt gặp một thứ - rất đặc biệt trong túi cô ấy. Tấm ảnh ở Quốc tử giám.

 
Chương trước Chương tiếp
Loading...