Đại Chiến 4Princes

Chương 11: Sunday Happy



Sáng chủ nhật đẹp trời, Tiểu Anh thức dậy kẽ vươn vai nhìn qua cửa kính, bắt đầu ngày mới: -Hôm nay mình phải dự tiệc ư! Chán thật….Thôi kệ vì ba, cho ba vui vậy?

Tiếng điện thoại reo:

-Alo!

-Tiểu Anh à! Ngọc Như nè!

-Các cậu sao!

-Ừh!hôm nay cậu rãnh ko?

-Có nhưng chỉ sáng nay thôi!

-Cũng được cậu đi chơi với bọn mình nhé, vậy cậu ở nhà đi tụi mình đến đón cậu!

-OK!

Xe tới, cả 4 hí hửng, Tiểu Anh lên kế hoạch: -Tụi mình đi đâu trước đây!

-Đi mua sắm trước nhé, tối nay tụi mình phải đi dự tiệc của Tuấn Anh rồi! Tiểu Anh cậu đi chứ!

-Ko cho dù họ có quỳ lại mình mình cũng ko đi đâu! Ai mà thèm.

-Nhưng cậu ko đi sinh nhật bây giờ đi shopping với bọn mình đi, sau đó mình sẽ đi spa chăm sóc lại cơ thể, cậu đi nhé.

-Mua sắm à, nhà mình có đồ nhiều lắm. Bây giờ mình ko biết mua cái gì cả. Đi spa đối với mình tốn thời giờ vì mặt mình đâu có mụn hay muốn thư giãn.

Thu Giang nựng mặt Tiểu Anh: -Chà mặt cậu đã quá à! Mịn trắng, ngưỡng mộ cậu quá đi mất^^Nhưng đi với bọn mình đi mà, năn nỉ đó.

Tiểu Anh miễn cưỡng: -Ok….!

Đến trung tâm mua sắm con bé la cà vào quầy bánh kẹo mua 1 đống nào là kẹo socola pepsi bánh quy…….., cho 3 người bạn lựa đồ sau sưa con bé đi vừa ngậm cậy kẹo(trông cute cực kì).

-Này phù thủy đi đâu vậy?-Đ.Tuấn chạm vai Tiểu Anh con bé quay lại lấy cây kẹo trong miệng ra, ngạc nhiên:

-Đức Tuấn, sao cậu ở đây.

-Mình đi mua quà cho Tuấn Anh, vì hôm nay sinh nhật cậu ấy mà. Mà phải cậu có đi ko!

-Ko.-Trả lời cộc lốc.

-Mà phải, trong thiệp cậu ấy nghi vậy mà. Nếu mà cậu đi chắc cậy ấy sock lắm, hihihi. Cho tớ viên kẹo đi.

-Ko.-Tiểu Anh tỏ vẻ trẻ con.

-Cho đi chỉ một viên thôi mà.

-Tớ cho cậu kẹo, cậu cho tớ cái gì.

-Bây giờ cậu muốn cái gì.

-Để xem, tớ muốn đí chơi, có chỗ nào vui ko?

-Ok, tớ sẽ dẫn cậu đi. Nhưng cho tớ viên kẹo đi.

-Hứa đó nha(móc trong túi kẹo), cho cậu 3 viên luôn này.

-Cám ơn, vậy tớ dẫn cậu đi đến nơi này bảo đảm cậu sẽ vui.

- Khoan để tớ gọi cho Hà My ko thôi các cậu ấy lo lắng.

Đ.Tuấn dẫn Tiểu Anh đến một nơi đưa cho con bé quả banh: -Cậu ném đi, ném trúng mấy cái lon ấy.

-Để làm chi?

-Để nhận quà!

Cô nàng ném 1 phát 6 cái lon được xếp tam giác rơi đỗ xuống, bác quản trò đưa cho con bé 1 bịch bắp rang: -Chúc mừng cháu.

Con bé nhìn con gấu bông, Đ.Tuấn hỏi: -Cậu muốn có nó à!

Tiểu Anh gật đầu, Đ.Tuấn chắc chắn: -Tớ lấy cho cậu! Chỉ cần 3 phát liên hoàn.

Đúng như lời hứa Đ.Tuấn đúng là xạ thủ 3 phát ngay đích, con bé cười hớn hở khi cầm trên tay gấu bông. Cả 2 vỗ tay vào nhau yeah, cùng vui cười.

Sau đó Đ.Tuấn dẫn Tiểu Anh cầu chơi xích đu, cầu trượt, đập chuột, đua xe…..(con nít quá). 1 mớ gấu bông cầm trên tay:

-Đức Tuấn à! Gấu bông nhiều vậy, tối về ngủ ôm ko hết quá.

-Ừ! Mình mà để trên giường chắc chỗ ngủ của mình bị chiếm mất thôi.

-Hay là chúng ta cho bớt đi nha.

-Nhưng cho ai!

-Đi theo tớ.

Tiểu Anh hí hửng dẫn Đ.Tuấn đến cô nhi viên:

-Cậu định cho các em ấy sao?

-Ừh! Dù sao các em ấy sẽ thấy vui khi có nó. Tụi mình thừa sức để có những thứ này mà.

-Vậy chúng ta nhanh vào!

Cùng chia gấu bông, cùng nhau vui đùa chăm sóc cho em nhỏ hai bạn trẻ tỏ vẻ vui sướng thích thú với việc làm của mình, 1 đứa trẻ bạo gan hỏi Đ.Tuấn: -Anh ơi! Chị ấy là bạn gái anh hả!

Đức Tuấn xoa đầu bạn nhỏ cười: -Đâu phải đâu! Bộ anh với chị ấy giống 2 người yêu nhau lắm hả.

-Chị ấy đẹp thật đấy, anh cũng rất đẹp trai, cả 2 anh chị tốt bụng nữa. Hai người mà lấy nhau thì hạnh phúc quá rồi.

-Bạn nhỏ này.

Đ.Tuấn nhìn Tiểu Anh phía xa như có chút gì đó: -Sao từ trước tới giờ mình ko để ý ta? Tiểu Anh đẹp và thánh thiện như vậy mà! Đ.Tuấn bình tĩnh…….sao vầy nè.

Hoàn thành công việc cả hai vui vẻ rời cô nhi viện:

-Tiểu Anh à! Trưa rồi tụi mình đi ăn gì đi.

-Nhưng ….con bé nhìn về phía sau.

Một đám vệ sĩ theo sau lưng.

-Là người của cậu hả Đ.Tuấn.

-Ừ, kệ họ đi ko sao đâu!

-Nếu mình là cậu mình đã tống khứ họ đi rồi!

-Hihihi tống khứ họ đi hay là người ta chịu hết nổi cậu rồi bỏ chốn.

-Đức Tuấn cậu vừa nói gì.(con bé đưa tay hăm dọa)

-No…no…no mình ko có nói gì hết. Mình dẫn cậu đi ăn, cậu muốn ăn gì.

-Mình muốn ăn hủ tiếu nam vang, chả giò, bánh cuốn, bún ốc, bánh canh cua.

-Sao cậu ăn nhiều thế, thảo nào T.Nhân cứ luôn miệng gọi cậu là Con Heo(hihi).

-Có dẫn mình đi hay ko hay là muốn bị đánh, T.Nhân đáng ghét hãy đợi mà xem.

Đức Tuấn dường như rất thành công khi trọc tức cô nàng. Sau khi ăn trưa no nê họ cùng nhau ngồi công viên ngắm cảnh:

-Pepsi của cậu này!

-Cám ơn Đ.Tuấn. Mà này thành thật cám ơn cậu nhờ cậu mà mình có được bữa chủ nhật ra trò.

-Có gì đâu, nhờ cậu thôi. Nếu ko mình cũng ko làm được gì hết.

-Là sao?

-Nhờ cậu mà đám vệ sĩ ấy ko dám làm phiền mình nữa.

-Tớ thấy mình đâu có làm gì họ đâu.

-Hihihi cậu ko biết đâu, lúc thuê đám vệ sĩ này. Ba và mẹ mình dặn họ là hễ mình đi đâu một mình phải kèm sát mình, còn đi với bạn gái và 4princes thì cho mình tự do ko dám can ngăn vào truyện của mình. Nhớ lúc trước 3 cậu ấy bạn dữ lắm cho nên mình muốn đi chơi là đi một mình, bữa đó thấy hủ tiếu gõ ven đường đi vô ăn ai ngờ chưa kịp cho tô hủ tiếu vào miệng bọn họ đã tìm cách ngăn lại rồi pó tay, mình mua khoai lang chiên họ cầm giúp mình rồi vứt luôn bảo nào là ko hợp vệ sinh, nó ko hợp với mình…….vân vân. Mệt với họ luôn.

-Mình thấy cuộc sống đâu đến nỗi tồi, ích ra có kẻ hầu người hạ muốn gì được đấy như vậy mà còn than gì nữa.

-Nhưng cái bọn mình muốn là sự tự do, T.Nhân, T.Khanh, Tuấn Anh và tớ nữa. Dù cuộc sống rất sung sướng, ko phải lo ko muộn phiền về cái gì nhưng mình ko thích cuộc sống ấy tí nào, bọn tớ từ nhỏ đã phải được đặt trong khuôn khổ, được giáo huấn nghiêm ngặt cho nên việc gì cũng vậy bọn tớ phải nghe theo sắp xếp của người khác.

-Tội vậy.

-Còn cậu Tiểu Anh cậu như thế nào.

-Mình thì tự do hơn các cậu nhiều, lúc 5 tuổi mình đã sống với cô của mình ở Mĩ, hai cô cháu mình xem nhau như mẹ con vậy, ban ngày cô đi làm, mình được gửi tới trường học. Vốn sống ở đất khách quê người nên mình ko có bạn nhiều, bạn của mình chủ yếu là mấy cuốn sách mà thôi.

-Thảo nào cậu học giỏi vậy.

-Đương nhiên!

-Cậu thú vị thật đấy.

-Quá khen, hihihi.

Lại một kẻ si tình, ánh mắt Tiểu Anh luôn có sự thu hút mạnh mẽ, đôi mắt ấy tròn xoe đen láy, đó là một đôi mắt biết cười, đôi mắt mơ mộng. Đ.Tuấn bất động nhìn Tiểu Anh:

-Tiểu Anh, tới hôm nay tớ mới phát hiện!

-Cậu đẹp thật, nhất là đôi mắt.

Đ.Tuấn nhìn chăm chăm con bé, nó bắt đầu bối rối:

-À Đ.Tuấn sắp mưa rồi tụi mình về nhà đi!

Đ.Tuấn giật mình: -Ừ! Trời cũng sắp mưa rồi, mình về nhé(Đ.Tuấn vội vàng bỏ đi)

………………………………………………..

Tại nhà của Đ.Tuấn

-Bà nội yêu dấu! Con về rồi.-Đức Tuấn ôm bà trìu mến.

-Con đi chơi có vui ko?

-Dạ thú vị lắm, hihi!

-Thằng này, suốt ngày cứ đi bỏ bà già lại một mình bà ở nhà buồn nhớ cháu muốn chết!

-Nội này, con đi có chút thôi mà, lâu lâu cũng phải giao lưu bạn bè chứ!

-Giao lưu bạn bè, mà bà thấy tới giờ này ngoài 3 đứa bạn thân con ra con chưa dắt về cho ngoại đứa cháu dâu tương lai nào hết!

-(gãy đầu)Nội à, con còn nhỏ mà, với lại ba chuyện đó con đâu có thích.

-Con đứng dậy cho nội xem cái coi, cao 1m7, 1m8 còn nhỏ gì nữa. Cháu của nội đẹp trai, học giỏi vậy ko có bạn gái cũng uổng.

Đ.Tuấn lần này tiêu chắc, thằng bé nhanh nhẹn đánh trống lảng rồi chạy vào phòng:

-Nội à, con nhớ con phải còn chuẩn bị đến bữa tiệc của Tuấn Anh nữa, con lên phòng con nha(chuồn mắt)

-Thằng Đ.Tuấn này(vẫy tay gọi mấy tên vệ sĩ), mấy chú lại đây tui bảo.

Vệ sĩ: -Dạ, bà kêu chúng cháu!

-Hôm nay Đ.Tuấn nó đi chơi cùng ai vậy.

-Dạ thưa bà, cậu Đ.Tuấn đi cùng một cô gái.

Bà nội vui mừng:

-Cô gái sao, đứa đó nó như thế nào, Đ.Tuấn với con bé quan hệ ra sao.

-Thưa bà, cậu Đ.Tuấn gọi cô gái ấy là Tiểu Anh gì đó, là bạn học cùng lớp, họ có vẻ thân thiết với nhau lắm, rủ nhau đi ăn, đi chơi ở công viên.

-Thật sao! Thằng nhock này định qua mặt bà già này mà. Bắt đầu từ ngày mai các cậu điều tra lai lịch con bé ấy cho tôi. Nhanh đó nha!

-Dạ!.
Chương trước Chương tiếp
Loading...