Đại Chiến 4Princes

Chương 6: Vật Chứng Mỏng Manh



-Dạ là bọn cháu!

Bác sĩ thắc mắc: -Bọn cháu là….?

Tuấn Anh : – Dạ chúng cháu là bạn bạn của bạn ấy, bạn ấy có sao ko bác sĩ?

Bác sĩ thận trọng: -Vậy cháu đi theo tôi!

Bác sĩ đưa Tuấn Anh vào phòng làm việc riêng: -Hiện tại bạn của cháu đã qua cơn nguy kịch, vì khói độc đã bám vào mắt cháu ấy cho nên bác nghĩ sau này nó sẽ để lại di chứng!

Tuấn Anh ngỡ ngàng: -Vậy bạn ấy có sau ko bác sĩ!

Bs: -Hiện tai bệnh trạng của bạn cháu chưa có nguy hiểm gì, ta cần phải theo dõi tình trạng sức khỏe của đôi mắt lâu dài, có thể sẽ dẫn tới tình trạng bị mù vĩnh viễn.

Tuấn Anh: Bị mù sao….

Bs: Cũng chưa chắc là vậy, chỉ là có thể. Chú khuyên cháu đừng nên nói chuyện này với bạn ấy để tránh có tâm lí xấu đối với cháu ấy, nếu có tình trạng gì bất thường của bạn ấy cháu hãy đưa bạn ấy đến đây.

Tuấn Anh bước ra phòng lòng trĩu nặng, T.Khanh lo lắng: -Con bé đó có sao ko?

Tuấn Anh yên lặng lâu rồi mỉm cười đáp: -Con bé ấy hả, cậu nói là cậu ấy luôn may mắn nên ko sao mà!

T.Khanh: -Trời ạ! Nhẹ cả người.

Bỗng T.Nhân kéo Tuấn Anh đến chỗ vắng: -Cậu nói thật đi, Tiểu Anh có chuyện gì rồi phải ko, cậu đừng tưởng tớ ko biết chuyện gì, rõ ràng nó rất độc, tớ chỉ mới vào phòng 1 lát thôi thì cảm thấy muốn ngất rồi, huống chi Tiểu Anh bị nhốt trong đó.

Tuấn Anh lạc quan: -Tớ đã nói là ko có gì mà, mạng con bé đó dai lắm, chắc tại sức khỏe cậu yếu thôi mới thấy vậy. Dù gì bác sĩ đã cấp cứu cho bạn ấy rồi, bây giờ chắc con bé cũng đã tỉnh dậy rồi đó, thôi chúng ta vào xem.

T.Nhân: -Ừ, nhưng chúng ta phải báo cho gia đình nhock ấy một tiếng ko thôi người nhà nhock ấy lại lo lắng!

Tuấn Anh: -Được rồi chúng ta đi thôi.

Đến trước phòng y tế, Đức Tuấn giục: -Thôi chúng ta về, Tiểu Anh còn hôn mê sâu. Dù gì đi nữa quản gia của bạn ấy cũng đến rồi, chúng ta về!

-Cám ơn các cháu đã chăm sóc cô chủ!

T.Khanh: -Ko có chi đâu bác, thưa bác chúng cháu về!

-Ừ, các cháu về.

4 người họ ra về trong lòng nghi vấn ai đã làm nên sự việc vừa rồi. Tiểu Anh được đưa về nhà trong tình trạng mê man bất tĩnh, sáng hôm sau con bé tĩnh dậy.

-Con tĩnh rồi hả.

-Ba….(con bé cố ngượng dậy)

-Đừng có cố sức, con cứ nằm yên đó.(tay cầm tô cháo)con ăn đi cho nóng dì Kim nấu cho con đấy ngon lắm.

Con bé ngỡ ngàng nhìn cha mình.

-Con sao dậy sao ko ăn đi.

-Ko con tự ăn được mà.

-Rốt cuộc là con bị gì ra nông nỗi này

-Con ko sao đâu ba chỉ là chút tai nạn.

-Cũng cám ơn trời là con ko sao.

-Ba ơi….

-Có gì ko con

-Phải chi ngày nào cũng được như vậy ba nhỉ…

- Con lại nói đi đâu, con đã về đây thì là dịp sẽ cố gắng chăm sóc con, nhìn con ba nhớ lại mẹ của con, 12 năm rồi con nhỉ.(2 cha con tỏ vẻ buồn bã). Tiểu Anh à,ba có dẫn theo một người, chắc chắn con sẽ rất ngạc nhiên.

Từ ngoài bước vào trong phòng Tiểu Anh ngạc nhiên, khi thấy một người phụ nữa, máy tóc xoăn óng ánh, da trắng ngần, khuôn mặt phúc hậu.

-Cô chào cháu.

-Kìa sao lại là cô mà là “mẹ” chứ.

Con bé ngỡ ngàng khi nghe tiếng mẹ, ba của Tiểu Anh vui mừng giới thiệu: -Để ba giới thiệu cho con, đây là vợ của ba, cũng là mẹ của con.(ba của Tiểu Anh tự hào, khoát tay vào vai vợ của mình). Phải rồi em, Lam Linh đến chưa.

-Nó nói bận đi qua nhà Tuấn Anh học nhóm nên qua muộn chắc có lẽ một lát nữa nó đến thôi.(Mình giới thiệu cho các bạn biết, người phụ nữ ấy ta phải gọi là dì Quyên là mẹ ruột của Lam Linh đó, đúng với khuôn mặt phúc hậu là tấm lòng nhân ái, dì ấy hay đi chùa lắm đó).

Dì Quyên nhìn Tiểu Anh trìu mến: -Tiểu Anh ơi! Cô nghe nói con bị bệnh cho nên cô có mang ít trái cây, để dì gọt vỏ cho cháu nha!

Tiểu Anh cố gượng cười mà lòng buồn: – Cháu cảm ơn cô! Cháu ko quen ăn trái cây!

Ba con bé la: -Tiểu Anh sao con vô lễ vậy, ba đã nói gọi là mẹ mà!

Dì Quyên: -Anh à! Chắc tại con bé ko quen đâu, anh cứ cho em với con bé tự nhiên với nhau nha anh!

Con bé ngoan cố: -Ba à, con sống ở Mĩ lâu quá cho nên tiếng ấy gọi như thế nào con quên rồi.

Ba Tiểu Anh: -Thái độ của con vậy là sao!

Bỗng từ phòng Lam Linh bước vào, cả 2 ngạc nhiên khi gặp nhau, Lam Linh tỏ vẻ: -Thì ra cậu là con của ba Minh à!

Ba Tiểu Anh: -Đúng vậy, hai con quen nhau từ trước à!

Lam Linh thân thiết với ba: -Đâu phải quen đâu ba, tụi con cùng học chung lớp ngồi chung bàn nữa đó!

Ba Minh: -Vậy sao, đúng là tình cảm chị em có khác!(ông tỏ vẻ vui mừng)

Tiểu Anh lên tiếng: -Ba ơi! Con mệt rồi, con cần yên tĩnh!

Ba Minh: -Vậy thôi ba ko làm phiền con nữa, Lam Linh, Quyên à chúng ta ra ngoài nhé!

Lam Linh: -Ba Minh ơi, hôm nay cả nhà mình đi ăn tối nhé.

Ba Minh(nói cười vui vẻ): -Được thôi, hôm nay là chủ nhật nên ba rãnh sẵn gia đình chúng ta cùng đi nhé!

Dì Quyên: -Nhưng còn Tiểu Anh, chúng ta nên dắt nó theo như vậy mới đúng gia đình!

Lam Linh: -Thôi ko cần đâu mẹ, Tiểu Anh bị bệnh mất rồi chúng ta dắt theo chị ấy mất công mất vui!

Dì Quyên:- Sao con lại nói vậy, nói gì con bé cũng là con của ba Minh, cũng là chị con mà!

Ba Minh cố binh con bé: -Anh nghĩ Tiểu Anh nó cũng mệt, thôi để cho nó nghĩ đi, Lam Linh nói vậy cũng đúng.

Dì Quyên cố gắng: Nhưng mà…….

Lam Linh: Thôi mà mẹ…cả gia đình chúng ta đi.

3 người họ vui vẻ, vừa đi vừa nói cười. Con bé ở trong phòng, nó cố ngượng dậy lắng nghe hết tất cả mọi chuyện, nó khóc tự khi nào mà ko thay những dòng lệ cứ tuông dài trên má, tiếng điện thoại bỗng reo lên như trấn tĩnh con bé.

-Alô!

-Hi, how are you!

-Sorry, who are you!

-Này ko biết thật à!

-Ko quen ko biết, số máy lạ quốc.

-Ko biết thật sao.

-Ừ, I don’t know

-Hihihi, cần ai để nó chuyện ko, Who make you cry?

-Tôi đâu có khóc chứ!

-Thật sao, ko cần ai nói chuyện thật sao, vậy thôi tắt máy đây!

-Khoan đã.

-Cậu muốn nói gì hả. Ước gì bây giờ mình thấy được mặt cậu nhỉ.

-Chi vậy?

-Để xem mặt cậu khóc sẽ xấu đến cỡ nào.hihihi

-Tớ ko đùa nữa đâu T.Nhân.

-Ái da, bị phát hiện rồi.

-Cậu hứa mua pepsi và khoai tây chiên cho tớ đâu sao ko thấy.

-Tớ xin lỗi, vội quá tớ vứt nó đâu đó trong sân trường rồi.

-Các cậu ác vừa thôi chứ, hại tôi ra nông nỗi như còn giả bộ hỏi thăm nữa.

-(T.Nhân nghiêm túc) Tiểu Anh mình thề với cậu là mình và 3 người bạn của mình ko có làm gì hết trong sự việc này, nếu có làm cho mình chết ko toàn thây.

-Sao thề dữ vậy, các cậu ko làm vậy chứ ai

-Tớ ko biết, nhưng mình hứa với cậu mình sẽ tìm thủ phạm giúp cậu.

-Coi như các cậu còn có lương tâm.

-Ko phải vậy chứ, bộ từ trước tới giờ trong mắt cậu tụi mình xấu xa vậy sao.

-Ko có xấu đâu, mà là rất xấu xa, cực kì đáng ghét, cực kì khó ưa.

-Cậu nói chuyện nhỏ thôi chứ, điếc tay quá.

-Có như vậy mới vừa với bọn cậu chứ. À…sao biết số điện thoại của tôi, cậu điều tra phải ko.

-Ko, tại phát hiện được điện thoại của cậu nên sẵn xin số. Mà nè con thỏ bông với sợi dây chuyền trên cổ con thỏ ấy đẹp thật, cậu mua ở đâu vậy. Tớ cũng muốn có một con thỏ bông.

- Nó 12 năm rồi đấy tin ko!

-Thật sao. Nhưng cậu mua nó ở đâu.

-Tớ ko biết. Đó là kỉ niệm của mình. Thôi nói sao nha. Mình buồn ngủ quá à.

-Mình ko làm phiền cậu nữa, nghỉ ngơi đi nhé. Byee….heo tham ăn.

-Cậu nói gì đó T.Nhân.

-À….ko…ko….tớ đâu có nói gì. Byeeeee.

Buổi chiều cả 4 cùng vào trường điều tra, họ đi vào khu vực phòng thí nghiệm, T.Khanh: -T.Nhân lúc Tiểu anh xảy ra chuyện cậu ở đâu!

-Lúc đó tớ ra căn tin mua nước!

Tuấn Anh: -Lúc cậu đi ra có điều gì khả nghi ko!

T.Nhân thận trọng: -Để tớ nghĩ xem, hình như là ko!

Đ.Tuấn chỉ lên sàn: -Các cậu nhìn nè!

T.Khanh: -Mặt dây chuyền à! Cái này của ai ta?

T.Nhân: -Hình như cái này có dính hỗn hợp chất nổ!

Tuấn Anh lấy mặt dây truyền nhìn kĩ: -Đúng vậy, nó có dính bột lưu huỳnh nên mặt dây chuyền có màu vàng, các cậu ngửi xem có mùi hắc nữa.

T.Nhân vào phòng, cầm lấy tàn đạn cay: -Các cậu xem này, đạn cay này ko phải là đạn thông thường, hàm lượng SO2 rất cao so với đạn thông thường, mình nghĩ nó ko phải được mua là có người tự điều chế nó.

Đ.Tuấn khoan đã: -Với người cẩn trọng như Tiểu Anh, thì làm sao thủ phạm có thể thực hiện ý đồ.

T.Khanh, cái này dễ dàng mà: -Lúc T.Nhân đi mua nước Tiểu Anh ở lại phòng dọn dẹp một mình, ngày hôm qua là thứ bảy nên trường cũng ít người, phòng thí nghiệm lại càng vắng, thừa lúc Tiểu Anh ko để ý hắn đã ném đạn cay vào, sau đó đóng cửa lại. Thế là xong.

T.Nhân: -Quan trọng hơn nữa là cửa sổ đã được đóng, đáng lí nếu hắn ném đạn vào Tiểu Anh phải phát giác, rồi hắn đóng cửa ít ra cậu ấy phải nhìn thấy mặt của hung thủ chứ.

Tuấn Anh quan sát cửa kính, vén rèm cửa sổ phát hiện: -Các cậu xem này, cửa sổ có 1 lỗ kính nhỏ bị vỡ.

Đ.Tuấn: -Nếu vậy, thì chắc chắn hung thủ đã ném đạn cay vào cái lỗ nhỏ này. Nhờ bức rèm này cho nên ko để lộ chút sơ hở.

Tuấn Anh: – Được rồi cứ giữ mặt dây chuyền, và tàn đạn cay này chúng ta từ từ nghiên cứu tiếp, bây giờ chúng ta phải đến nhà Tiểu Anh làm rõ một số chuyện mới được.

T.Khanh: -Đến đó là một chuyện, nhưng con bé đó có chịu tiếp chúng ta hay ko là một chuyện.

Tuấn Anh đùa: hihi! Các cậu yên tâm đi với ai tụi mình đi với Đ.Tuấn thì chắc như bắp, Tiểu anh ko những mời chúng ta vào nhà còn đón chúng ta rất nòng nhiệt nữa.

T.Nhân: Còn chờ gì nữa đi thôi!

Đ.Tuấn: Do cậu nói đó nhé Tuấn Anh, lỡ Tiểu Anh có cầm chổi chà quét chúng ta thì tại cậu đấy.

T.Khanh: -Ko biết con bé đó đi nổi hay ko, huống chi cầm chổi.(kekeke)

T.Nhân: -Thôi tớ xin , đi nào về nhà tớ còn phải làm phân tích mẫu đạn này nữa.

T.Khanh: -Yes, sơ.

Cả 4 đến nhà Tiểu Anh như ý định. Vừa bước tới cổng họ gặp Lam Linh, T.Khanh:

-Lam Linh sao cậu ở đây!

-Các cậu đến thăm Tiểu Anh sao. Hiếm lắm mới thấy Chu Du thăm Gia Cát Lượng.Trời sập quá.

-Bọn mình gặp cậu ấy có tí chuyện thôi. Cậu về sao?

-Ừh, tớ về đây, các cậu ở lại thăm Tiểu Anh nhé, cậu ấy ở trên phòng. Dì Kim dẫn các cậu ấy lên phòng cô chủ đi.

Cả 4 ngạc nhiên, T.Nhân: -Cậu với Tiểu Anh có quan hệ gì sao!

Lam Linh gật đầu: -Ừ, tớ với chị ấy là chị em cùng cha khác mẹ đấy, tin ko?

T.Khanh: -OMG! Ngạc nhiên chưa, thôi cậu về đi, Tuấn Anh cậu đưa Lam Linh về đi, còn chuyện ấy để bọn tớ giải quyết cho.

Tuấn Anh bảo Lam Linh: -Tớ sẽ kêu taxi như vậy cậu sẽ an toàn hơn khi ko có mình, mình có tí chuyện cần giải quyết với Tiểu Anh, nên cậu về một mình nhé!

Lam Linh thất vọng: -Ko có sao đâu, mình tự về được mà, chào các cậu.

Cả 4 anh chàng được dì Kim đưa vào phòng khách: -Các cháu cứ ở đây, để cô kêu Tiểu Anh xuống

T.Khanh lễ phép: -Làm phiền cô vậy.

Quãn gia bật cười bước lên lầu. Cả 4 ở lại ngắm nhìn xung quanh, phòng khách được trang tri bởi những tấm hình Tiểu Anh cùng chụp với bố mẹ, cùng với những bằng khen mà cô nàng đã giành được trên đất Mĩ.

T.Khanh thán phục: -Con bé này cũng tài nhỉ, xem xem bằng Tuấn Anh. Nào là giải nhất Olympic toán năm ngoái, học sinh ưu tú có chữ kí của Obama này, vương miện thí sinh thanh lịch nữa(T.Khanh bật cười).Tiểu Anh mà thanh lịch cái nỗi gì, nói truyện thôi câu trước câu sau đã muốn dọa người rồi.(hihihi)

T.Nhân: -Các cậu xem này, lúc nhỏ mặt con bé dễ ghét quá ha!(Chỉ vào bức ảnh)

Tuấn Anh nhìn vào ảnh lúc nhỏ của Tiểu Anh, anh chàng bỗng cảm thấy một điều gì đó thân quen với mình, anh chàng thỏ thẻ Đ.Tuấn: -Hình như, tớ gặp con bé này ở đâu thì phải, ko phải gặp mà dường như có cảm giác rất kì lạ!

Đ.Tuấn nhìn Tuấn Anh: -1tuần nay cuộc sống của 4 chúng ta dường như bị đảo lộn bởi con bé đó, chuyện gì của tụi mình cũng liên quan đến Tiểu Anh, nên tớ nghĩ tụi mình ám ảnh con bé này rồi.

T.Khanh: -Đúng vậy, tối nào ngủ gặp ác mộng thì còn may mắn, chớ nằm mơ gặp con bé đó thôi là ko ngủ được luôn. Còn tồi tệ hơn là ác mộng

-Trọng Khanh, thật chứ!

-Đúng vậy con bé này cứ như phù thủy vậy, tuy ko giết người, mà làm cho người ta sống chết ko yên mới hả dạ.!

-Vậy sao!(chợt T.Khanh giật mình “ai đang nói chuyện với mình”, quay mặt lại thì là Tiểu Anh, anh chàng giật hết cả hồn)

-Cậu như ma vậy, muốn thù chết người sao.

-Ko tớ ko muốn thù cậu chết, mà là muốn cậu sống dở chết dở, sống chết ko yên, có như vậy tớ mới cảm thấy vui!

Đ.Tuấn: -Ko đùa nữa T.Khanh, chúng ta vào việc chính đi!

Tiểu Anh: – Các cậu gặp tớ có chuyện gì!

Đ.Tuấn: -Bọn tớ đến đây gặp cậu vì chuyện ngày hôm qua ở phòng thí nghiệm. Mọi chuyện đầu đuôi ra sao cậu hãy kể cho bọn mình nghe!

Tiểu Anh: -Vì sao?

Tuấn Anh:- Vì muốn chúng minh rằng bọn tớ ko có làm chuyện này, mà là người khác!

Tiểu Anh: -Tớ ko thề nói là các cậu làm, nhưng bây giờ tớ có thể chắc rằng ko phải các cậu.

Đ.Tuấn: -Cậu có niềm tin đúng chỗ đấy! Và bây giờ cậu hãy kể cho bọn mình nghe chuyện gì đã xảy ra với cậu ngày hôm qua!

Tiểu Anh kể lại mọi chuyện, tất cả điều chú ý ko bỏ xót từng chi tiết nào, T.Nhân đưa cho Tiểu Anh mặt dây chuyền: -Cậu biết mặt dây chuyền này của ai ko, thay là của cậu đánh rơi!

Tiểu Anh: -Ko, nó hoàn toàn lạ lẫm đối với mình! Đưa cho mình xem( Tiểu Anh quan sát kĩ sợi dây chuyền). Mùi bột lưu huỳnh

T.Nhân: -Ko sai!

Tiểu Anh: -Có lẽ thủ phạm đã tự điều chế đạn cay, cho nên trong lúc điều chế một lượng nhỏ bột lưu huỳnh đã phát tán dính vào mặt dây chuyền. Và trong lúc chạy trốn thủ phạm đã vô ý vạ chạm hay gì đó làm rơi mặt dây chuyền. Mình nghĩ thủ phạm là nữ.

Tuấn Anh: -Lỡ đó là nam thì sao, anh ta bỏ mặt dây chuyền vào túi rồi lúc chạy chốn vô tình làm rơi nó.

Đ.Tuấn: Nhưng trên mặt dây chuyền có khắc chữ L, chữ cái này có ý nghĩa gì, nếu là một cái tên thì người tên bắt đầu bằng chữ L khá nhiều. Tiểu Anh từ khi vào trường cậu có mâu thuẫn với ai ko?

Tiểu Anh cười rồi trả lời: -Có!

T.Khanh: -Là ai vậy!

Tiểu Anh giễu cợt: -Xa tận chân trời gần ngay trước mắt.

T.Khanh: -Nhưng bọn tớ đâu có làm, còn ai nữa chứ cậu cố nhớ lại xem!

Tiểu Anh: -Tớ nghĩ các cậu ko làm nhưng tay sai sau lưng các cậu làm thì sao, trong trường danh tiếng của các cậu ai mà chẳng biết, hễ chuyện gì mà đắc tội đến các cậu, thì chỉ cần câu nói của các cậu thì người đó khó mong sống tại trường này. Nhất là các cô gái sau lưng các cậu. Tuần vừa qua khi học ở trường những câu nói việc làm của chúng ta mọi người điều biết rằng chúng ta chẳng ưa nhau, tắc nhiên dù mình có tài giỏi đến đâu mình cũng sẽ thất thế nếu như cố chống đối các cậu.

Tuấn Anh: -Coi như bọn tớ nợ cậu chuyện lần này!

Tiểu Anh: -Tớ ko muốn làm chủ nợ, và ko bao giờ muốn làm con nợ cả. Lần này, ko nhờ T.Nhân tớ cũng ko may mắn rồi, nhớ lại chuyện hôm qua sao cứ sợ….! Tại T.Nhân, ko thôi tí nữa là mình gặp mẹ mình rồi.

T.Nhân: -May mắn cậu đã an toàn, nếu mà cậu….thì phòng thí nghiệm ấy bị niêm phong thì uổng lắm!

Tiểu Anh: -Thì ra là vì phòng thí nghiệm của cậu, cậu mới cứu tôi đó hả, đáng chết thật

T.Nhân trêu trọc: -Đối với tớ ko đáng giá một xu nào, vì phòng thí nghiệm ấy ko thôi tớ đã cho cậu ở trong dấy hít khói mhiều tí.

Tiểu Anh nghiêm túc: – Thôi ko đùa nữa. Tạm thời mặt dây chuyền cho tớ giữ nhé! Còn tàn tro cho tớ xin một ít nhé.Khuya rồi các cậu nên về nhà nghỉ đi, tớ cũng hơi mệt rồi.

Đ.Tuấn: -Chúng tớ ko làm phiền cậu nữa, chúng tớ về đây.

T.Nhân: -Hẹn may gặp ở trường, byeeeee.

Tiểu Anh tiễn 4 người ra cổng, Thiện Nhân, Trọng Khanh, Đức Tuấn điều ra về. Tuấn Anh ở lại rồi nhìn con bé, cậu ta dùng tay đưa qua đưa lại trước mắt con bé.

Tiểu Anh ngạc nhiên: -Cậu ko về đi, làm cái quái gì vậy.

Tuấn Anh đưa năm bàn tay ra hỏi: -Đây là mấy ngón.

Tiểu Anh: -Dạ năm chục ngón,(con bé đánh vào tay Tuấn Anh)!

Tuấn Anh: -Sai bét có 5 ngón à, nhìn khỏe mạnh vậy mà cứ tưởng ai ngờ….Cậu biết ko những người hay nhìn 5 ngón ra 50 chắc chắn(chỉ vào đầu) ở đây có vấn đề, Tiểu Anh tớ là bạn của cậu tuy chúng ta ko thân cho lắm, tớ khuyên cậu chân thành 1 tuần đi khám bác sĩ đi nhé.

T.Khanh từ ngoài nói vọng vào: -Này Tuấn Anh sao hôm nay nói nhiều vậy, mau lên chúng ta đi về.

Tiểu Anh: -Tuấn Anh à, cám ơn lòng tốt của cậu. Cậu biết ko những người ít nói có khi nói nhiều thì kiếp trước họ bị căm đó. Ví dụ là cậu nè kekeke.

Tuấn Anh tức quá nói ko nên lời con bé đắc trí cười chạy vô trong nhà. Tuấn Anh cười vu vơ ra về.
Chương trước Chương tiếp
Loading...