Đại Chúa Tể

Chương 38: Bị giết



"Gráàoooo!"

Tiếng rống cuồng bạo giận dữ mang theo linh lực cường đại, Ngân Giác Long Báo mắt đỏ như máu hầm hầm xông đến Huyết Đồ. Những tiếng gầm gừ tràn ngập cừu hận và sát khí cùng với tiếng thân thể nện ầm ầm trên đất tạo thành một khí thế kinh hãi.

Trên cơ thể con người kia, nó ngửi thấy mùi máu rất nồng, chẳng lẽ nhân loại đáng hận kia cũng từng tổn thương thằng cu của nó sao?

Tuy linh thú cao cấp có linh trí hơn linh thú sơ cấp rất rất nhiều, nhưng vẫn còn xa mới so được với trí tuệ của nhân loại. Phẫn nộ, căm hận, đó chính là bản năng của nó đối với những kẻ dính máu con của nó. Bất kể nhân loại hay linh thú, đều phải bị xé xác.

- Khốn nạn!

Huyết Đồ đột ngột trở thành mục tiêu săn đuổi của Ngân Giác Long Báo, lông tóc trên người cũng dựng hết cả lên, oán độc trừng mắt nhìn Mục Trần. Vốn chẳng thể nào ngờ được một tiểu tử Linh Động cảnh hậu kỳ có thể dễ dàng giết chết, lại gian xảo đến như thế.

Hắn sinh ra đã háo sắc, đang trong tình cảnh bị truy đuổi chật vật nguy hiểm cực kỳ, trong lòng bực dọc đang muốn phát tiết, vừa thấy một tiểu mỹ nhân xinh như hoa, khiến cho ngứa ngáy khó chịu, định bắt đem đi mần thịt, nhưng không thể nào nghĩ được chỉ một phút ham muốn lại gặp phải phiền toái kinh khủng như thế này.

- Ta không tha cho ngươi!

Huyết Đồ giận dữ gào lên, linh lực hùng hậu trong cơ thể bùng nổ, chân giậm mạnh xuống đất... quay đầu bỏ chạy nhanh như chớp, bóng dáng xuyên qua rừng cây, dĩ nhiên là tìm đường chạy trốn.

"Gráàoooo!"

Nhưng không may Ngân Giác Long Báo lại không có ý định buông tha. Thân hình khổng lồ cường tráng hạ sát xuống đất, phóng lên những bước dài, hóa thành ngân quang bắn đi.

Ngân Giác Long Báo thực lực Thần Phách cảnh, dĩ nhiên tốc độ vượt hẳn Huyết Đồ đã tốn công tốn sức đuổi theo Mục Trầm cả một đoạn đường dài. Chỉ trong thời gian ngắn, nó đã xuất hiện phía sau tên cướp kia, dao động linh lực mãnh liệt tỏa ra áp lực khiến Huyết Đồ đang chạy thêm biến sắc.

- Linh Báo Sát!

Huyết Đồ cũng không phải nhân vật tầm thường, thân hình giữa không trung mạnh mẽ xoay vòng, quát lên một tiếng, linh lực cuồn cuộn trào ra, hình thành một hình dạng Linh Báo bên ngoài cơ thể. Nhìn qua như nhân báo hợp thể, xông lên tung quyền điên cuồng công kích Ngân Giác Long Báo.

Linh Báo bọc lấy cơ thể Huyết Đồ, hung hăng va chạm với ngân quang đang nhanh như điện lao tới. Một tiếng "uỳnh" trầm thấp vang vọng, dư chấn khuếch tán ra chung quanh, từng gốc đại thụ lần lượt ngã rạp, vang lên những tiếng "rắc, rắc" gãy đổ hoàn toàn.

"Uỳnh!"

Linh lực trùng kích bùng nổ, bóng người Huyết Đồ thê thảm văng ngược ra sau, rên lên thống khổ, nện mạnh lên đất rừng. Cánh tay phải huyết nhục te tua, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái lỗ đỏ thẫm, máu tươi cuồn cuộn chảy ra.

Mục Trần từ xa nhìn thấy, cũng nhíu mày. Hôm qua Hỏa Linh Viên Vương chỉ một kích bị Ngân Giác Long Báo giết chết, nhưng tên Huyết Đồ này chỉ bị phế đi một tay, tên cướp này quả nhiên lợi hại.

"Bịch!"

Ngân Giác Long Báo bốn chân hạ xuống đất, mắt thú hung tợn nhìn Huyết Đồ như nhìn kẻ thù, không hề chần chừ, lại nhanh nhẹn phóng ra, ngân quang lóe sáng tràn ngập khí tức tử vong.

Huyết Đồ sợ hãi, vội vàng lăn lông lốc mấy vòng, liều chết tránh được công kích thứ hai của Ngân Giác Long Báo, nhưng vẫn bị cái đuôi như roi sắt của nó quất trúng người.

- A!

Cái đuôi Ngân Giác Long Báo đập lên ngực, khiến hắn hét lên đau đớn phun ra một miệng máu. Ánh mắt hung hãn đã mờ mịt đi nhiều, nhận hai đòn tấn công của Ngân Giác Long Báo khiến hắn trọng thương. Thương thế này còn kinh khủng hơn vết thương mấy hôm trước bị bọn Liễu Minh tấn công truy sát.

- Còn tiếp tục thế này, sớm muộn ta cũng chết trong miệng con Ngân Giác Long Báo này...

Huyết Đồ khẽ cắn môi, ánh mắt oán độc nhìn phương hướng Mục Trần lúc nãy, chợt ngẩn người. Tên nhóc đó rõ ràng bị thương tê liệt nằm đó, lợi dụng lúc hắn không phát hiện mà chạy trốn đi mất.

- Tiểu tạp chủng! Đợi ta bắt được ngươi, nhất định cho ngươi bán sống bán chết!

Huyết Đồ tức giận đến sắc mặt xanh mét, luôn mồm rít gào nguyền rủa.

Bất quá vì hắn phân tâm, Ngân Giác Long Báo lại như chớp giật xẹt qua, nanh vuốt sắc bén để lại trên cơ thể một vết thương sâu hoáy, khiến Huyết Đồ đau thấu tim gan.

- Súc sinh chết bầm!

Huyết Đồ nguyền rủa, gương mặt đột ngột tỏa hồng quang khác thường, ánh mắt hung ác, bắn người ra bỏ chạy, hai tay kết ấn thúc giục linh lực, những âm thanh ầm ầm như sấm chớp mưa bão truyền ra.

"Ầm!"

Một tiếng sấm vang lên, Huyết Đồ phun ra một ngụm máu tươi, khí tức đang uể oải chợt vững vàng tăng lên, tốc độ cũng đột ngột tăng cao, hóa thành một cái bóng mờ mờ, chạy thục mạng về một hướng.

"Gráàoooo!"

Nhìn thấy con mồi chợt biến mất, Ngân Giác Long Báo rống lên, cũng nhanh chóng lao đi, quyết đuổi giết không tha.

Một người một thú lần lượt xuyên qua rừng rậm. Huyết Đồ thấy Ngân Giác Long Báo đuổi theo không bỏ, cũng âm thầm kêu khổ trong lòng. Kỹ năng kích phát linh lực này vốn gây thương tổn rất lớn cho cơ thể, di chứng về sau cũng không nhỏ, nhưng dưới tình huống sống còn bảo vệ cái mạng là quan trọng nhất, còn tính toán về sau làm gì, hắn cũng đâu còn lựa chọn nào khác? Nếu bị đầu Ngân Giác Long Báo kia bắt kịp, hôm nay phải bỏ xác lại khu rừng này là không phải bàn cãi!

Cuộc truy đuổi kéo dài, hắn đã phải phun máu ra đến năm lần, gương mặt cũng đã trắng bệch như vôi, cơ thể cảm giác suy yếu khiến hắn cũng bị hoa mắt.

Chạy thêm một hồi chừng mười phút nữa, Ngân Giác Long Báo sau lưng bắt đầu giảm tốc, cuối cùng dừng lại, đứng từ xa rống lên giận dữ, rồi xoay đầu trở về rừng sâu.

Rốt cuộc Ngân Giác Long Báo cũng buông tha cho, nhưng Huyết Đồ cũng không dám dừng lại ngay, vẫn cắm cổ chạy một hơi. Chạy thêm mấy phút nữa, hắn mới chật vật ngã lăn vào một bụi cỏ.

Lăn trên bụi cỏ xanh mượt, Huyết Đồ xụi lơ cả người, tay chân rã rời cử động không nổi, linh lực tiêu hao hầu như không còn, miệng há to không ngừng thở phì phò gấp gáp, tim đập loạn liên hồi. Được một lát, hắn ngồi dậy kiểm tra thương thế trên người, bất giác khóc không ra tiếng. Ai mà ngờ được chỉ vì truy đuổi một thằng nhãi con Linh Động cảnh, kết quả lại trở nên thê thảm như thế này.

Thảm trạng này cả bọn cường giả như Liễu Minh vây công cũng còn chưa làm được a!

- Tiểu tạp chủng, ta thề xẻo thịt lột da ngươi!

Huyết Đồ nghiến răng nghiến lợi, thanh âm oán độc nguyền rủa.

"Viu"

Lời nói vừa thốt ra, lông tóc trên người đều dựng đứng, nhiều năm lăn lộn chốn sinh tử khiến hắn nhanh chóng phát hiện nguy hiểm.

"Xoẹt"

Một tia chớp lạnh lẽo từ trong rừng cây bắn ra, sượt qua đầu để lại một vết cắt khá sâu trên mặt Huyết Đồ.

Bất thình lình bị công kích khiếc cho Huyết Đồ biến sắc, hét to:

- Kẻ nào?

- Ngươi rất muốn gặp ta mà?

Một tiếng cười trong trẻo phát ra, rồi bóng người chậm rãi thong thả bước tới. Thân hình dong dỏng cao, khuôn mặt khôi ngô mang theo nụ cười rạng rỡ, chính là Mục Trần.

- Tiểu tạp chủng, ngươi còn dám tới tìm ta?

Huyết Đồ nhìn thấy kẻ kia, phẫn nộ quát lên chói tai.

Mục Trần chòng chọc nhìn hắn, linh lực bùng lên ngoài cơ thể, nụ cười biến mất, thay vào đó là sát khí băng hàn.

- Tiểu tử muốn làm gì? Dù trạng thái hiện tại ta không tốt, bất quá nếu ta liều mạng phản kích, ngươi cũng khó sống!

Huyết Đồ nhìn thấy bộ dáng của Mục Trần, lo lắng quát lên.

- Ngươi và ta thân ai nấy lo, chuyện hôm nay xóa bỏ, thế nào?

Mục Trần chợt dừng bước, nhíu mày:

- Ngươi thật sự sẽ không tìm ta gây chuyện?

Huyết Đồ vội vàng trả lời:

- Ta hiện tại khó bảo toàn bản thân, ta có thể thề, ngươi sau này sẽ trở về Bắc Linh viện, ta còn có cách nào gây phiền phức cho ngươi?

- Ngươi nói cũng đúng....

Mục Trần tỏ vẻ do dự, khẽ gật đầu.

Huyết Đồ nghe thấy như mở cờ trong bụng, nhưng cái vui mừng chạy từ bụng chưa kịp lên đến gương mặt, đã thấy nơi khóe miệng Mục Trần một nụ cười trào phúng.

- Bất quá ta vẫn muốn đem ngươi đi làm thịt.

"Phốc"

Mục Trần đột nhiên phóng tới, linh lực dao động cấp tốc, trên hai đấm tỏa ra linh lực hắc ám, mơ hồ có hai hắc ấn.

- Tiểu tạp chủng, ngươi muốn chết!

Huyết Đồ hoảng hốt thúc giục linh lực còn sót lại trong người, thẳng tay tung hai quyền tấn công Mục Trần.

- Sâm La Tử Ấn!

Hai đấm nắm chặt, Mục Trần hét to. Hai đạo hắc ấn mạnh mẽ bộc phát lục phá hoại mãnh liệt, tràn ngập một dao động bá đạo cuồng bạo.

"Uỳnh!"

Bốn quyền hung hăng đối cứng với nhau, cỏ dưới mặt đất đều bị chấn nát, linh lực trùng kích phát tán, đẩy thân hình cả hai bay ngược ra sau, đều phung một ngụm máu.

Mục Trần vừa chạm đất liền lăn tròn một vòng, giẫm chân tiếp tục xông lên, bàn tay mở ra rồi co lại, hấp lực mạnh mẽ tuôn ra, thanh trủy thủ lúc nãy ám toán tên kia quay về trong tay hắn.

Cơ thể Huyết Đồ ngược lại vô cùng chậm chạp, còn đang bò lăn trên đất, Mục Trần chớp mắt đã tiếp cận, hắn chỉ kịp nhìn thấy một luồng sáng lấp lánh màu đen vọt ngang hai mắt.

Máu tươi tung tóe.

Huyết Đồ thê lương rống lên thảm thiết, hai tay điên cuồng đánh loạn, định liều chết phản kích Mục Trần.

Nhưng Mục Trần tránh né rồi lắc người ra sau Huyết Đồ, trủy thủ trong tay như con rắn nhỏ độc ác, hung hăng cắm vào sau lưng ngay vị trí trái tim, lút cán.

Máu tươi chảy theo lưỡi trủy thủ bén ngót, hai tay đang múa điên loạn của Huyết Đồ cũng đột ngột buông thõng, gương mặt trắng bệch mất đi hai mắt, chỉ còn lại trên đó hai cái lỗ máu đỏ thẫm, nhưng vẫn thấy được nét mặt không cam tâm.

Đường đường là cường giả Linh Luân cảnh hậu kỳ, thế nhưng lại kết thúc sinh mạng trong tay một thiếu niên Linh Động cảnh.

Khi Huyết Đồ tuyệt khí ngã xuống đất, gót chân Mục Trần cũng mềm như bún, hắn ngã phịch ra đất, yết hầu dâng lên cảm giác ngòn ngọt, lại phun ra thêm một ngụm máu.

Mục Trần ngồi tại chỗ nghỉ ngơi một hồi, cắn răng bò đến thi thể Huyết Đồ, hai tay sờ soạng trên người tên cướp. Suýt chút nữa bỏ mạng, hắn không thể cam tâm về tay không, ít ra phải kiếm được cái gì đó làm chiến lợi phẩm. Chỉ không biết cái thứ chôm được của bọn người Liễu vực có được tên cướp này giấu theo người hay không...
Chương trước Chương tiếp
Loading...