Đại Đường Đạo Soái
Chương 52: Kiếm món lớn
Vào lúc Trường Nhạc công chúa, Lý Tuyết Nhạn, Lý Vi Linh trở lại giữa Tây viện thì Đỗ Hà đang cùng Lý Nghiệp Tự, Lý Nghiệp Hủ và một đám hồ bằng cẩu hữu đang cùng nhau chơi đùa ném thẻ vào bình rượu. Trò ném thẻ vào bình rượu là một loại lễ tiết cổ đại. Xuất phát của nó từ thời Xuân Thu Chiến quốc, từ sau thời Tần Hán thì thịnh hành trong tầng lớp sĩ phu, mỗi lần có yến tiệc tất có nhã hứng chơi. Vào Đường triều cũng tương đối thịnh hành. Trong Lễ ký hay Đại đái lễ ký đều có ghi chép về trò chơi này. Trò này là khách và chủ song phương thay phiên dùng mũi tên không đầu vào trong bình rượu, mỗi người bốn mũi tên, ném lọt nhiều hơn là thắng, thua bị phạt uống rượu. Vào thời cổ đại, ném thẻ vào bình rượu là một loại lễ tiết tương đối văn nhã. Nhưng trước đám thiếu gia ăn chơi này lại thành một hồi đánh bạc. Đề xuất đầu tiên là Lý Kính Nghiệp, cháu trai của Anh công Lý Tích, một nhân vật rất “đầu gấu”. Đỗ Hà biết rõ hắn, vì sau này để Đại Đường không rơi vào tay Võ Tắc Thiên, gia hỏa này đã tụ tập hơn mười vạn binh mã ở Dương Châu phản kháng. Tuy thất bại, hơn nữa bị thủ hạ giết, nhưng dũng khí có thể khen. Dù sao cũng nhân vật dám khiêu chiến Võ Tắc Thiên. Gia hỏa này ngoại trừ gan lớn, còn có một sở trường là thiện xạ, một tay tiễn pháp nổi danh toàn bộ Trường An. Ném thẻ vào bình rượu thuộc về cổ đại lục nghệ, là một loại xạ lễ, cho nên kỹ xảo ném thẻ vào bình rượu của hắn không tệ. Cũng bởi vì như thế, hắn mới hò hét chơi trò này. Đề xuất đánh bạc chính là Trình Xử Bật, con thứ ba của Trình Giảo Kim. Tính cách của tiểu tử này cũng giống như cha hắn, nói chuyện như sét đánh, ngôn ngữ chợ búa, toàn bộ toát lên tạo hình Trương Phi mãnh liệt, quát: - Trò ném thẻ vào bình rượu này, lão Trình ta là thành thạo nhất rồi. Nhưng muốn chơi nhất định phải có tiền đặt cược mới được, không có tiền đặt cược, thắng cũng không có ý nghĩa. Có tinh lực, còn không bằng đi kỹ viện đùa nghịch! Tại lễ chúc thọ của Trưởng Tôn hoàng hậu nghĩ đến đi dạo kỹ viện, cũng chỉ có con của Trình Giảo Kim mới có thể đạt tới cảnh giới này. Đề nghị này nhận được sự tán thành của đa số. Đỗ Hà vốn không tham gia lại khiến cho Trình Xử Bật, quát: - Tại đây ai cũng có thể không tham gia, duy chỉ có Đỗ gia tiểu tử ngươi không được. Trận bóng lần trước, ngươi một hơi thắng chúng ta mười ba quả khiến nguyên một đám chúng ta về nhà bị Lão đầu tử đánh cho một trận. Nếu không báo thù, thực xin lỗi quả đấm của Lão đầu tử. Hắn mở miệng một tiếng Lão đầu tử giống như không phải gọi cha hắn. - Được rồi! Đỗ Hà thở dài, chỉ có thể đã tiếp nhận. - Mỗi người năm mũi tên, ném trúng một mũi được một ngân lượng, cứ thế hết năm mũi mới thôi, còn có ý kiến? Lý Kính Nghiệp là người tốt tính, hạ tiền đặt cược xuống mức tối thiểu. Trình Xử Bật lại không đã, kêu lên: - Một ngân lượng còn chưa đủ để lão Trình ta lạnh kẽ răng, ít nhất mười lượng! Mọi người ở đây cũng đồng tình. Lý Nghiệp Hủ lắc đầu nói: - Hôm nay cưỡi ngựa không cẩn thận gãy tay, ta không chơi! Lý Nghiệp Tự cũng nhíu mày nói: - Trận bóng hôm qua, ta bị cầu đập vào tay nên ta cũng không chơi! Hai người này gian hoạt như quỷ, chuồn trước một bước. Kết quả là, đến phiên Đỗ Hà, tất cả người tham gia chơi đều lặng ngắt. Đỗ Hà một vừa tán gẫu cùng Lý Nghiệp Tự, Lý Nghiệp Hủ vừa ném tên, hết thảy đều trúng. Đến lúc này hắn đã ném tổng cộng hơn ba trăm mũi tên, mỗi lượt một lúc năm mũi. Cả đám chung quanh đều ngây ngốc, những người tham gia đặt cược càng muốn chết quách cho xong. - Được rồi, tay mỏi rồi, không chơi! Hắn ném cả nắm năm mũi tên ném cả vào bầu tên cách đó không xa. - Bao nhiêu mũi rồi! Đỗ Hà hỏi một câu. Trình Xử Bật nuốt nuốt nước miếng nói: - Tổng cộng ba trăm hai mươi sáu mũi! Hắn thờ thẫn đáp, lập tức kêu lên: - Đỗ gia tiểu tử, ngươi cứu ta! Đỗ Hà nhìn hắn vẻ khinh bỉ: - Lão huynh, ta đã nói là không chơi, không phải vì sợ mà vì ta quá lợi hại, sợ các ngươi thua quá thảm, là ngươi bắt buộc ta đến đấy! Đỗ Hà đời sau thuở nhỏ có học tập thủ pháp ám khí thủ pháp trong [Lưu Hương bảo giám], thậm chí trong lúc nhàm chán còn lấy viên đá ném trúng con muỗi, ném thứ này căn bản không có tính khiêu chiến. Trình Xử Bật nhớ lại đã có chuyện như vậy, trong chốc lát, cảm giác không khí chung quanh như hạ nhiệt độ. Nguyên một đám người đánh cuộc, ánh mắt nhìn hắn như muốn sát nhân. Trình Xử Bật dù gan lớn đến đâu cũng không nhịn được rùng mình một cái. Lý Nghiệp Hủ ở một bên cười trộm: - Thanh Liên dùng gậy tròn chơi bóng đều có thể bảo trì độ chuẩn xác khủng bố như thế, cái này dùng tay càng không cần phải nói! Cùng hắn chơi cái này chẳng phải là muốn chết! Đỗ Hà vung tay lên: - Ba trăm hai mươi sáu mũi vậy là ba ngàn hai trăm sáu mươi ngân lượng, số lẻ bỏ đi, một người ba ngàn hai trăm lượng, có tiền trả tiền, không có tiền ghi nợ. Đương nhiên ai muốn quỵt cũng được, ta không có ý kiến. Với đám con cháu này, dù bỏ mệnh cũng không thể ném đi mặt mũi, cả đám đều nhịn đau viết xuống phiếu nợ. Đỗ Hà khẽ đếm, không nhiều không ít, vừa vặn hai mươi tờ là sáu vạn bốn ngàn lượng. Đỗ Như Hối làm đến Tể tướng, bổng lộc tính ra dù lão có liều chết liều sống làm đến bốn mươi năm nữa cũng không bằng một nửa lợi nhuận của Đỗ Hà trong thời gian đốt nửa nén nhang. Nhìn hai mươi tờ ghi nợ giá trị sáu vạn bốn ngàn lượng, Đỗ Hà cũng không khỏi được cảm khái một câu, tại Đại Đường, quá dễ kiếm tiền! Lúc này đã đến giờ lành, đám Đỗ Hà cũng tản đi. Đỗ Hà đã tìm được Chương thị. Lễ tiết Đại Đường rất phức tạp, bọn họ căn cứ thân phận xếp đặt thành hàng, từng người cầm lễ vật nhập đại điện tự mình chúc thọ Trưởng Tôn hoàng hậu. Đương nhiên cũng chỉ có những nhân tài có thân phận có địa vị nhân tài mới có vinh hạnh đặc biệt này, những quan viên không có cấp bệnh hoặc là nhờ các phu nhân cáo hay tối đa là nhận lấy lễ vật, mời ăn bữa cơm, cũng chưa chắc có thể nhìn thấy mặt trưởng tôn Hoàng Hậu. Chương thị là Tể tướng phu nhân, địa vị chỉ dưới mấy vị hoàng tử hoàng nữ cùng với Hồng Phất nữ, lão bà của Phòng Huyền Linh. Đỗ Hà cũng chính thức nhìn thấy Phòng phu nhân, điển hình của “bà chằn” thiên cổ, người đã sáng tạo ra từ ăn dấm, thầm nghĩ: - Quả nhiên là một nhân vật bưu hãn! Qua một lát, bọn họ đã được triệu kiến. Đỗ Hà bưng lấy lễ hộp, đi theo Chương thị vào đại điện. Thọ tinh Trưởng Tôn hoàng hậu đã thay đổi một thân cung trang tiêu chuẩn ngồi ở thượng thủ, Hồng Phất nữ, Phòng phu nhân ngồi bên cạnh. Chương thị cũng là tiểu thư khuê các, danh môn xuất thân, đối với lễ tiết cực kỳ nắm chắc, bình thản nói một hồi chúc tụng. Trưởng Tôn hoàng hậu cười nói: - Có lẽ là xuất phát từ lệ cũ, chư vị cũng biết Bổn cung không thích vật xa hoa. Cho nên lễ vật đa số tranh chữ và một ít kỳ vật dị vật, Đỗ gia Nhị Lang, một tay thư pháp uy chấn Đại Đường, nếu như lễ vật không phải là mặc bảo do Đỗ Nhị Lang tự tay viết ra thì thật khiến Bổn cung mất hứng. Trưởng Tôn hoàng hậu cười cười nói nói thản nhiên, nhìn qua Đỗ Hà. Chương thị có chút xấu hổ, những lời này của Trưởng Tôn hoàng hậu có chút làm khó dễ người rồi. Vô luận Đỗ Hà chữ có thật tốt, nổi danh cỡ nào nhưng tặng quà cũng không thể tiện tay ghi mấy chữ coi như hạ lễ! Đỗ Hà thản nhiên tiến lên một bước nói: - Bởi vì cái gọi là lễ không ngại nhiều, càng ở trân quý mà trọng ở tấm lòng. Hoàng hậu nương nương đã để mắt đến Đỗ Hà ta, yêu thích thư pháp của ta vậy Đỗ Hà nguyện ý tại chỗ vì nương nương viết lên một bức, chúc nương nương phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn. Trưởng Tôn hoàng hậu khẽ gật đầu tán dương, Đỗ Hà bình thản đối đáp, đã có khí độ vượt xa thường nhân, cũng xác thực xứng đôi Trường Nhạc, cười nói: - Người đâu, dâng bút mực!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương