Đại Hạ Văn Thánh (Dịch)

Chương 88: Hắn Sẽ Không Cho Là Mình Rất Thông Minh Chứ



Nhìn khuôn mặt buồn bực của Cố Cẩm Niên.

Tô Hoài Ngọc ngược lại giải thích một phen.

"Ta rất nghiêm túc."

"Thúc của ngươi trước khi mời ta đã nói rõ là bao cơm."

"Đây là nguyên tắc của ta."

Tô Hoài Ngọc rất nghiêm túc, tựa hồ không phải là vì cố ý buồn nôn Cố Cẩm Niên.

"Cái này ngươi yên tâm."

"Phương diện ăn uống sẽ không bạc đãi ngươi."

Cố Cẩm Niên cũng không biết gia hỏa này vì cái gì đối với ăn chấp nhất như vậy, nhưng vẫn thuận theo ý tứ của đối phương trả lời.

"Đa tạ thế tử."

Tô Hoài Ngọc nhẹ gật đầu.

Mà Cố Cẩm Niên cũng không lãng phí thời gian nữa, trực tiếp nhìn qua đối phương nói.

"Việc ta bị đẩy xuống nước, ngươi cảm thấy thế nào?"

Cố Cẩm Niên đi thẳng vào vấn đề, không lãng phí thời gian.

Lục thúc mời Tô Hoài Ngọc tới, chính là để điều tra chuyện này, Cố Cẩm Niên không có quên.

"Hồi thế tử điện hạ."

"Trải qua mười mấy ngày điều tra, việc ngài bị đẩy xuống nước, ta nghĩ không đơn giản như vậy."

"Nếu như ta không có đoán sai, sau khi bị đẩy xuống là chuyện nhỏ, trọng điểm là trước khi bị đẩy xuống."

Tô Hoài Ngọc mở miệng, chỉ là một câu nói kia, liền khiến mắt Cố Cẩm Niên sáng lên.

Trước khi bị đẩy xuống?

"Có ý tứ gì?"

Cố Cẩm Niên có chút hứng thú, hắn chú ý việc hắn bị đuối nước, lại không để ý đến vấn đề này.

"Thế tử điện hạ mặc dù không phải võ giả, nhưng từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, bồi bổ đều là đại bổ chi vật, thể phách so với thường nhân cường tráng hơn rất nhiều."

"Hơn nữa Cố gia cũng gây dựng căn cơ luyện thể cho thế tử."

"Chỉ là đuối nước, liền thiếu chút nữa bị chết, cái này mang ý nghĩa trước khi thế tử điện hạ rơi vào trong nước đã xảy ra vấn đề."

"Đẩy xuống nước bất quá là để che dấu tai mắt mà thôi."

"Xin hỏi thế tử điện hạ, trước khi ngài bị rơi xuống nước có nếm qua thứ gì hay không, hay là uống thứ gì?"

Tô Hoài Ngọc chăm chú phân tích nói.

"Ăn cái gì? Uống cái gì?"

Cố Cẩm Niên cau mày.

Hắn trong lúc nhất thời không nhớ nổi.

"Ý của ngươi là nói, có người hạ độc ta trước khi ta rơi xuống nước?"

Cố Cẩm Niên hiếu kỳ nói.

"Có khả năng này."

"Bằng không, không cách nào giải thích được việc vì sao thế tử điện hạ kém chút nữa bị chìm xuống tử vong."

Tô Hoài Ngọc nhẹ gật đầu.

"Hạ độc ta?"

"Mục đích của nó là cái gì?"

Cố Cẩm Niên cau mày, liên quan tới hạ độc hắn thật đúng là không nghĩ tới, chủ yếu là hắn nghĩ mãi mà không rõ mục đích của đối phương là gì?

"Kỳ thật rất đơn giản, đẩy ngược là đủ."

"Thế tử điện hạ là tôn nhi cao quý của quốc công, Hầu gia chi tử, người tôn quý như thế, thiên hạ này không có mấy người dám hại điện hạ."

"Hại chết điện hạ, sẽ chọc đến phiền toái gì?"

"Quốc công nổi giận, Cố gia phát cuồng, đến lúc đó cả triều văn võ đều không chịu nổi loại lửa giận này, ngài là nam đinh đệ tam đại trong dòng độc đinh, ngài chết rồi, Cố gia coi như mất đi một nửa."

"Đến lúc đó mặc kệ là nguyên nhân gì, Cố lão gia tử đều muốn tàn sát sạch sẽ văn thần nho sĩ trong triều đình, dù là chịu đựng oán khí ngập trời, Cố lão gia tử cũng quyết không bỏ qua."

"Nếu như thế, triều đình sẽ trong nháy mắt sụp đổ, bệ hạ vì ngăn chặn lão gia tử, liền nhất định phải ra ngoan chiêu."

"Hoặc là trấn áp Cố gia."

"Hoặc là đưa ra một khoản bồi thường thật lớn."

"Bệ hạ nhân hậu, bây giờ thế cục Đại Hạ vừa mới ổn định, bệ hạ nhất định sẽ lựa chọn phương thức thứ hai, trừ phi tình thế cực kỳ nghiêm trọng."

"Mà bệ hạ đền bù, thế tử điện hạ cảm thấy sẽ là cái gì?"

Tô Hoài Ngọc phân tích đạo lý rõ ràng, nhìn rõ hết thảy, để Cố Cẩm Niên tắc lưỡi không thôi.

"Tăng địa vị của Cố gia, cho quyền cao, nhưng để chặn họng cả triều văn võ, sẽ phát động chiến tranh, để cho gia gia ta tại ngoại cảnh phát tiết lửa giận, tỉnh táo lại, đồng thời dùng cực lớn lợi ích để ổn định Cố gia."

"Dù sao bản thế tử mặc dù trọng yếu, nhưng Cố gia không có khả năng bởi vì ta, cùng bệ hạ triệt để quyết liệt. Cố gia còn không có năng lực cùng hoàng quyền tranh phong."

"Bành."

Cố Cẩm Niên đứng tại góc nhìn của người thứ ba mà suy đoán, đến cuối cùng, hắn trực tiếp đứng dậy, nhìn qua Tô Hoài Ngọc nói.

"Người hại chết ta, muốn phát động chiến tranh?"

Cố Cẩm Niên trong nháy mắt tỉnh ngộ.

Ngay từ đầu hắn còn đang suy nghĩ, cho là việc mình bị chết đuối, cũng không phải là có người tại phía sau màn gây sự, dù sao trên trời rơi xuống dị tượng, bạch hồng quán nhật, mình rất có thể là bởi vì cổ thụ mà chết.

Nhưng nghe Tô Hoài Ngọc phân tích một chút, Cố Cẩm Niên không hiểu sao lại cảm thấy hợp tình hợp lý.

"Ân."

"Có người muốn phát động chiến tranh."

"Nhưng ta không biết là ai muốn phát động chiến tranh, hơn nữa phát động chiến tranh mang ý nghĩa gì."

"Nếu như đơn thuần chỉ là vì tăng lên địa vị của võ tướng mà nói, chuyện này không có khả năng lắm, bây giờ tuy là thái bình thịnh thế, nhưng địa vị của võ tướng cũng chưa từng có chút suy yếu nào."

"Thậm chí nói theo một ý nghĩa nào đó, mười ba thành phủ ở biên cảnh một ngày còn chưa thu hồi, địa vị của võ tướng sẽ không giảm xuống."

"Cưỡng ép phát động chiến tranh, cả triều văn võ ta thực sự nghĩ không ra ai có thể thu được lợi ích."

"Điểm ấy ta cũng rất hiếu kỳ, nghĩ mãi mà không ra."

"Nhưng trong lòng ta cũng có một đối tượng đáng nghi."

Tô Hoài Ngọc nói ra một vấn đề mới.

Trước mắt có thể xác định chính là, hại chết Cố Cẩm Niên, trên cơ bản trong nước lập tức sẽ phát sinh náo động, Cố gia là một đầu hùng sư, nếu thật sự phát cuồng, hoàng quyền có thể trấn áp, nhưng cần bỏ ra cái giá khổng lồ.

Trấn an vi thượng, trấn áp vi hạ.

Trấn an Cố gia, chính là nhượng quyền, lấy tử đổi tử, mới có thể để thiên hạ thái bình.

Nhưng ai có thể từ đó mà thu được lợi ích đây?

Đám võ tướng? Quốc công vương hầu khác? Cái này hiển nhiên là chuyện không thể nào, Cố gia không có được xoa dịu, bọn hắn cũng xui xẻo bị tai bay vạ gió.
Chương trước
Loading...