Đại Học Là Gì? Inspired By A True Story
Quyển 1 - Chương 47: Đầm vàng
- Các em giải thích cho tôi nghe, tại sao đa phần các học sinh khác ăn đồ ăn của lớp mình đều bị đau bụng.Đa phần lớp tụi nó không còn sinh khí, một phần vì đau bụng mới khỏi hôm qua, một phần vì lo lắng, nhất là thằng Văn mặt trắng bệt, lớp giờ cũng xôn xao, không nói ai cũng biết là đồ ăn có vấn đề.- Ai phụ trách phần đồ ăn và nước uống đứng dậy.Nghe mặt đặt tên, 3 đại diện đứng lên: Văn, Nhã, Trâm. Mặt thằng Văn vẫn cố gắng không có gì nhưng lòng gợn sóng, thấy mặt nhỏ Trâm nó nảy ra ý kiến chớp thời cơ nói:- Dạ thưa cô, cá viên chiên của em là mua ở anh người quen, tại chợ *** có hóa đơn đàng hoàng với hãng lớn, không thể có chuyện ăn cá viên chiên bị đau bụng được, còn thức ăn khác em nghĩ mấy bạn cũng mua ở chỗ đàng hoàng có hóa đơn.Thằng này thâm thật, toàn mua đồ chợ lấy cái gì có hóa đơn,thằng Văn nghĩ có gì thì chối nhờ ông anh viết dùm vài tờ hóa đơn khống, có thánh mới biết.- Thưa cô em nghĩ không phải do bạn Trâm đâu, lúc đó tụi em đi chợ chung toàn đồ tươi với còn hạn sử dụng thôi, không có ham rẻ mà mua đồ bậy bạ. Nói câu này nhỏ Nguyệt nhìn chằm chằm thằng Văn.Vì lúc bán thằng Văn đem đồ vào, nhỏ Nguyệt thấy không nhãn mác với đồ hơi tanh rồi, nhưng giờ không dám nói, vì thằng Văn nói nó có hóa đơn, với lại không có bằng chứng gì, có thể sau nó nán lại nói chuyện với cô.- Dạ đúng rồi cô, tụi em đi chợ chung với Trâm và Nhã à. Nga cũng nói vào. - Vậy rốt cuộc không ai nhận phải không? Các em có biết lần này lớp mình nổi tiếng rồi không? Lần này đợt hội đồng có thể phải giải trình trước khoa.- Thật sự lần này em không biết là tại sao, nhưng mà em hứa em sẽ cho cô một lời giải thích. Con Nhã nói.- Dạ, em cũng sẽ cho cô một lời giài thích. Thằng Văn nói.- Được rồi, chuyện không ai muốn, nhưng đã xảy ra rồi, các em cũng không còn nhỏ nhoi gì nữa, có thể rồi cũng qua, nhưng mà tất nhiên tôi muốn một lời giải thích xác đáng, không thì 3 em lần này bị trừ điểm rèn luyện, vì không quản lí lớp tốt, còn về phần khoa cô sẽ nói chuyện.- Rồi Văn báo cáo tình hình lớp đi….Nói chung tưởng buổi họp đó căng thẳng thế nào, cô cũng chỉ dặn dò vài câu, yêu cầu nội bộ lớp tự giải quyết, còn về phần khoa cô sẽ nói chuyện. Cả lớp thở phào, mang tiếng thật rồi, không biết những năm sau còn buôn bán được không nữa, xảy ra chuyện đó cũng không ai hào hứng hỏi bán lời bao nhiêu, quỹ có bao nhiêu nữa.Họp xong khi các bạn ra về, nhỏ Nguyệt đứng lại chờ cô phía trước, nhỏ phân vân không biết có nên nói cho cô biết hay không, khẽ hít một hơi nó chạy theo cô nói:- Dạ thưa cô em có chuyện muốn nói.Ánh mắt của cô nhìn con Nguyệt, hình như cô cũng không bất ngờ về chuyện này lắm, khẽ đẩy kính lên cô hỏi:- Có gì em nói đí.Rồi con Nguyêt kể những gì nó thấy và nó biết, cô khẽ gật đầu rồi nói:- Con người ai cũng có lúc sai lầm, cứ coi như hôm nay là một bài học cho Văn vậy, cô sẽ tìm hiểu rõ chuyện này, em cũng không phải nói chuyện này lung tung ra bên ngoài.- Dạ.Tất cả rồi như đóm lửa trong đóm tro tàn, cũng không biết sẽ bùng cháy như thế nào.Trong quán café gần trường, cả đám hay uống quán này, vì được cái tiện với lại không gian rộng cực, ngồi uống nói chuyện hay học bài đều thoải mái:- Ham ăn cho cố giờ bị nguyên đám. Mình ngồi khuấy li đá chanh nói.- Bình thường ăn có bị gì đâu, hôm qua thức nguyên đêm, uống lẹ tao về ngủ nữa. Thằng Kiên nói.- Mày lo mà an ủi người yêu mày đi kìa. Thằng Kiệt với tay uống li redbull của nó.- Tao nghĩ chuyện này có vấn đề. Thằng An cũng đã xen vào câu chuyện sau khi bỏ cái điện thoại của nó xuống.- Mày không nói ai cũng biết, mà tao nghi thằng Văn đó.- Không phải mày nghi mà cả nguyên lớp nghi.- Thôi kệ nó đi, quan tâm làm gì.- Uh mà mai mày rãnh không?- Thôi tao không rãnh đâu.Rồi tất cả lại vô lo, năm nhất mà, lúc đó tâm hồn hãy còn ngây thơ lắm, với tính cả đám cũng thoải mái cái gì cho qua được thì qua, cũng không muốn làm lớn chuyện hay điều tra như phim này nọ, nên có lẽ câu chuyện cá viên chiên đến đây là cái kết, à không có lẽ nó là bắt đầu cho nhiều chuyện sau này nữa chứ.Đang ngồi đọc cuốn “Du lịch vòng quanh thế giới trong 80 ngày” ngày xưa coi phim hoạt hình, một ông chủ, một người hầu, một con chó, một cuộc cá cược, năm nhất đi nhà sách thấy được thế là kí ức tuổi thơ lại ùa về, hốt ngay cuốn đó đọc hơi hư cấu, tại nhiều chuyện ảo quá, nhưng mà nói chung dạng sách giải trí mà, thấy ngày xưa nó khác bây giờ thế nào. Bác nào có thời gian cứ đọc thử giải trí cũng tạm.Bé Ngọc nhắn tin:- Anh nhớ hứa với em gì không?Mình cũng khẽ cười, thế là nhắn tin chọc lại em nó:- Gì ta anh không nhớ.- Thiệt là không nhớ không?- Uh, không nhớ thật mà.- Em giận anh rồi.- Nói chứ mai anh qua đúng giờ, anh chọc em thôi.- Dạ, hihi. Kể sơ sơ tình hình tập xe các thím, nói chung do là tập lịch khá dày nên cơ bản là em chạy khá tốt…. trong khu dân cư rồi, mới tập còn nhát tay nên chưa dám ra đường lớn dù chú dạy lái kêu ra thử đi, hôm nay như hứa với bé Ngọc mình chở em nó đi sinh nhật rồi đi tập xe, chắc sẽ có thím thắc mắc là lấy chiếc Lexus của chú Đức đi tập, không lẽ chú không biết là nói xạo đi sinh nhật, thú thật là ngày đầu tập đạp nhầm chân gas và chân thắng xe nói chung bị trầy sơ sơ, chú cứ kêu lấy tập tiếp mà ngại nên đi xe của trung tâm, sẽ cũng cũ nên cứ gọi là phi ầm ầm.Thế là điện thoại em ấy bước ra, nay đúng đi sinh nhật nhỉ, dám là xinh hơn bé chủ tiệc nữa, nay em mặc cái đầm màu vàng nhạt, phía ngoài cái lớp gì mỏng mỏng mình không biết gọi là cái gì, trong tất nhiên có lót rồi, nói chung cái đầm khá vừa vặn ôm sát người em nó, mang đôi giày búp bê trắng, tóc bới, mà hình như em không đánh phấn, chỉ khẽ tô son thôi, nhưng da em trắng sẵn rồi nên nói chung em gái mình cũng khá xinh đó chứ.Bước ra nó nhìn mình lắc lắc cái đầu:- Anh thấy em xinh không?- Bé Ngọc lúc nào không xinh. Mình cười nói.- Dạo này anh nói chuyện nịnh thấy sợ. Nói vậy thôi chứ em nó cười tít mắt bước lên xe mình. Hình như thấy mình trong nhà chú Đức nói với ra:- Đi chơi cẩn thận nghen mày. Hehe.Mình cũng gào đáp lại:- Dạ con biết rồi.Trên đường đi đúng kiểu tiểu thư và xe ôm, tại mình chạy chiếc cup mà, với tối mặc đồ cho thoải mái, mặc cái quần thể dục với áo thun cá sấu mang đôi dép lào nên nói chung mấy anh trẩu chắc cũng tưởng mình là xe ôm nên không có kiểu chạy lên như là: em ơi bỏ thằng nhà nghèo này theo anh hay gì ấy đi.Chạy tới một ngõ khá rộng, bé Ngọc níu áo mình nói:- Anh, anh dừng đây đi, em đi bộ vào được rồi.- Sao vậy để anh chở em vào luôn.- Thôi anh cũng gần để vào tự đi vào, anh đi lẹ đi để chú đợi.Nói chung là thấy ngõ cũng sáng, với nhiều người qua lại nên em nó nói vậy cũng thôi vậy, chắc mình mặc như vầy nó ngại, cũng phải mà nay em nó mặc đẹp vậy mà, cũng không gì nữa, thấy em nó đi bộ vào mình cũng lái xe đi, chạy chút cũng tới trung tâm, vừa dẫn xe vào đã thấy chú ngồi trong văn phòng hút thuốc, với uống trà:- Xin lỗi chú nay con có chút chuyện bận nên tới trễ.- Uh, nãy tao tính điện thoại cho mày rồi đó, bình thường mày có đi trễ đâu. Thôi ra xe.Ngồi vào ghế phụ, tính kêu chú hạ kính xuống cho thoáng khỏi bật điều hòa, nhưng mà vừa vào thấy chú bật sẵn rồi, vào số chạy rồi chú nói:- Mấy nay chạy khu dân cư chán chưa? Thấy mày cũng rành rồi đó ra đường chạy đi, kiếm mấy đường vắng vắng ấy.- Dạ, vậy nay con ra đường thử, mà có gì chú hướng dẫn con để mai báo đăng ô tô điên trên đường nữa. hehe.- Cái thằng khùng ăn nói bậy bạ không mày. Chú cũng cười.Thế là chú cháu đánh xe ra đường lái, trời đêm với lại như chú nói đường này cũng ít xe người qua lại, khu này toàn biệt thự thôi, nói chung đường vắng nhưng cũng sáng sủa.- Mày chạy chậm thì chạy len ngoài đi, để len trong cho tụi kia vượt.- Uh lên dốc nhả chân cái, vậy nó đầm xe, sau này thất nghiệp đi chạy xe khách cũng được.- Uh uh, chạy đi ít tháng nữa tao giới thiệu cho chạy taxi.Nói chung đi tập xe với chú, chú cũng kể cho mình rất nhiều chuyện, ông này là chúa chơi kiểng, nhìn lái xe vậy thôi chứ ông này có cả ngàn gốc mai, với mấy mẫu cây giống, ổng nói đi dạy lái xe cho vui, mấy cái kia mấy thằng lính ở nhà làm được hết, nói chung ổng đi nhiều, biết nhiều chuyện lắm, lần nào đi học về cũng biết được cơ số là chuyện.Tự dưng nhìn về phía trước thấy dáng ai quen quen, đạp xe đuổi theo thì chính xác cái áo đầm vàng đó rồi, bé Ngọc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương